Chương 159: Không thể tiếp nhận thông tin
Mấy ngày mấy đêm qua, vì Tô Nhược Hân không tỉnh mà cả khoa tim suýt nữa đã bị Hạ Thiên Tường đập nát.
Ừm, nếu không phải Tô Nhược Hân còn cần họ điều trị, nếu không phải nơi này của họ có khoa phẫu thuật tim giỏi nhất toàn thành phố T thì họ tin rằng Hạ Thiên Tường sẽ phá tan nơi này.
“Ừ, tỉnh rồi, cũng khỏe rồi, buổi chiều sẽ tham gia kỳ thi đại học.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lặp lại.
“Không thể nào, cô ấy đang ở đâu? Có thể cho tôi kiểm tra lại được không?”
“Được, nhưng bây giờ thì không được.” Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn về hướng phòng tắm, cách âm phòng tắm khá tốt, không hề nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô gái nhỏ đang tắm, anh không muốn những người này nhìn thấy Tô Nhược Hân khi bước ra khỏi bồn tắm, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không được.
“Vậy khi nào thì được?” Chủ nhiệm khoa thật sự muốn sờ thử xem có phải Hạ Thiên Tường đang sốt hay không, chỉ là đối mặt với Hạ Thiên Tường cao ngạo lạnh lùng, ông ta thật sự không có gan ấy.
Ông ta cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói linh tinh, chỉ khi sốt váng đầu mới nói ra những lời khiến người khác không thể tin được thế này thôi.
Sự kiên nhẫn của Hạ Thiên Tường đã hết, nếu không phải vẫn nhớ lời nhắc nhở của nhóm Tiêu Tuấn Vỹ, mà ca phẫu thuật của Tô Nhược Hân trong ngành cũng được coi là khá thành công thì anh thật sự muốn cho những người trước mặt này không bao giờ được làm nghề y nữa.
“Ra…”
Không ngờ, anh còn chưa nói xong chữ ‘ngoài’ thì cửa phòng tắm đã hé mở: “Hạ Thiên Tường, tôi quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy giúp tôi với.”
Tô Nhược Hân tắm một lúc mới phát hiện, sau đó còn chưa tắt nước cô đã đi ra, vậy nên cô không biết rằng lúc này bên ngoài đang có rất nhiều người.
“Ra ngoài.” Hạ Thiên Tường quát lên.
Mọi người đang bàng hoàng trợn mắt há mồm chợt giật mình tỉnh táo lại, sau đó chạy ra ngoài như để lánh nạn.
Bởi vì họ đã cảm nhận được, nếu chậm một giây nữa thôi chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ lấy mạng của họ.
Thời khắc đó, trong mắt mọi người đều chỉ còn lại hai chữ: ‘Còn sống’.
Sau khi ra ngoài, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngác đứng đó, không thể tiếp nhận được thông tin này.
Điều này làm sao có thể?
Sáng nay Tô Nhược Hân vẫn còn hôn mê, sao có thể mới sau hai tiếng đã đi lại bình thường như vậy?
Hơn nữa ngực Tô Nhược Hân có vết thương ngoài da do bị người đâm dao vào.
Vết thương còn chưa lành mà cô đã đi tắm.
Đúng thế, mọi người đều không thể tiếp nhận được thông tin nữa.
“Tránh ra, làm ơn tránh ra.” Đúng lúc này có người cất tiếng gọi, đánh thức bọn họ.
Tất cả các bác sĩ và y tá nhìn sang thì thấy một nhân viên giao hàng đang cầm đồ chuyển phát nhanh đứng ở đó: “Phiền mọi người nhường đường.”
“Anh… Anh chuyển đồ cho ai thế?” Khi hỏi ra câu hỏi thay mặt cho tất cả bác sĩ và y tá, thực ra cô y tá đã có câu trả lời.
Bởi vì sau lưng họ chỉ có một phòng bệnh.
Chính là phòng bệnh VIP của Tô Nhược Hân.
Vì vậy, nhân viên giao hàng này bảo họ tránh ra, chỉ có thể là đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân.
“Hàng của cô Tô, cô ấy sắp cần dùng tới rồi, vậy nên mọi người nhường đường được không? Nếu tôi gửi chậm sẽ bị trừ lương mất.”
Lúc này mọi người mới tránh sang một bên, để cho nhân viên giao hàng đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân, anh ta gõ cửa: “Tôi tới giao hàng, có thể vào được không?”
“Vào đi.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói.
Nghe giọng của Hạ Thiên Tường, nhưng khi mọi người nhìn thấy Tô Nhược Hân là người mở cửa thì ai nấy đều trợn tròn mắt.
Cô gái mặc quần áo bệnh nhân mở cửa ra, đưa tay nhận lấy đồ, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cô lại cười híp mắt đóng cửa phòng bệnh lại, không hề nhìn các bác sĩ và y tá sắp đang nhìn cô như sắp khoan một lỗ trên người cô ở bên ngoài lấy một lần.
Như thể bọn họ không tồn tại vậy.
Tô Nhược Hân mở chuyển phát nhanh, lấy ra một bộ quần áo: “Hạ Thiên Tường, đồ này gửi cho tôi à?”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang đi đi lại lại, còn quay một vòng ấy, lúc này anh có cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm chưa từng có.
Cô sống lại rồi, tốt quá rồi.
Giờ phút này, cô muốn anh làm gì anh cũng vui vẻ, đồng ý.
“Tôi đi tắm lại lần nữa, thay xong sẽ ra.” Tô Nhược Hân cầm quần áo rồi lại đi vào phòng tắm.
Vừa nãy ở trong chờ một lúc, cô cảm thấy bảo Hạ Thiên Tường mang quần áo vào cho mình có vẻ không hợp với đạo đức lắm.
Vì thế bảo Hạ Thiên Tường mang vào cho cô xong, cô vội vàng mặc quần áo bệnh nhân lại rồi ra ngoài.
Dù sao cầm quần áo mới vào rồi tắm qua thôi là được, cũng chỉ mất mấy phút.
“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý ngay không chần chừ, anh ngồi trên ghế nhìn về phía cô, lúc này vẫn có cảm giác như đang mơ. Đam Mỹ Hài
Anh cứ ngỡ mình sẽ mất cô.
Hình ảnh toàn thân cô đầy máu vẫn in đậm trong tâm trí anh thật lâu không phai nhạt.
Đó là vì anh muốn ghi nhớ hình ảnh đó cả cuộc đời.
Sau đó, mỗi giây mỗi phút còn lại của cuộc đời, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra một lần nữa.
Anh phải bảo vệ Tô Nhược Hân thật tốt.
Không để cô phải chịu đau đớn xác thịt một lần nữa.
Tô Nhược Hân bước ra.
Quần áo rất đẹp.
Quần áo Hạ Thiên Tường tặng cô từ chất liệu vải đến đường kim mũi chỉ đều tinh tế, hoàn hảo.
Đó là một bộ đồ màu be.
Vì buổi chiều phải tham gia buổi thi thứ hai nên Hạ Thiên Tường đã chuẩn bị trang phục có quần cho Tô Nhược Hân.
Như vậy mới nghiêm túc.
Không ngờ, bộ đồ hơi già khi mặc lên người cô vẫn mang hơi thở thiếu nữ thanh xuân.
Rất đẹp.
Đẹp đến nỗi anh không thể rời mắt.
Còn cả nụ cười nhạt trên mặt cô nữa, cô không hề để tâm đến việc mình đã hôn mê vài ngày.
Cô cũng chẳng quan tâm mình đã bỏ lỡ một buổi thi.
Nhưng anh rất để tâm.
Kẻ nào làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải sống không bằng chết.
Để cho kẻ đó phải hối hận khi sống trên cõi đời này.
Anh thực sự không thể dung thứ cho kẻ làm tổn thương cô gái tốt bụng như Tô Nhược Hân.
“Hạ Thiên Tường, có đẹp không?” Phát hiện người đàn ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Tô Nhược Hân không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Đẹp lắm.” Yết hầu của Hạ Thiên Tường trượt lên trượt xuống, anh cố gắng kìm nén ý muốn đè Tô Nhược Hân xuống để hôn.
Mấy ngày mấy đêm vừa rồi, lúc nào anh cũng đối mặt với cô, anh rất muốn hôn cô nhưng không dám.
Vì sợ cô vốn đã thở yếu ớt sẽ không còn thở nữa.
“Đi thôi, tôi đói rồi.” Tô Nhược Hân cũng rất hài lòng với bộ đồ này, cả đôi giày trên chân nữa cũng rất được.
Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô cả bộ.
Từ trong ra ngoài đều là đồ mới.
Cô lại vừa mới tắm xong nên cảm thấy mọi điều xui xẻo đều đã bị cuốn trôi, không còn nữa.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường đứng dậy.
Nhưng không ngờ cơ thể cao gầy lại hơi lảo đảo.
Tô Nhược Hân vội chạy tới: “Này, anh đã bao lâu không ngủ nghỉ, không ăn uống rồi hả?” Cô cảm nhận cơ thể anh, hình như còn tệ hơn cả cô.
Bởi vì tuy mấy ngày nay cô hôn mê, nhưng cô được truyền chất dinh dưỡng nên vẫn có đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho mấy ngày qua.
Ừm, nếu không phải Tô Nhược Hân còn cần họ điều trị, nếu không phải nơi này của họ có khoa phẫu thuật tim giỏi nhất toàn thành phố T thì họ tin rằng Hạ Thiên Tường sẽ phá tan nơi này.
“Ừ, tỉnh rồi, cũng khỏe rồi, buổi chiều sẽ tham gia kỳ thi đại học.” Hạ Thiên Tường thờ ơ lặp lại.
“Không thể nào, cô ấy đang ở đâu? Có thể cho tôi kiểm tra lại được không?”
“Được, nhưng bây giờ thì không được.” Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn về hướng phòng tắm, cách âm phòng tắm khá tốt, không hề nghe thấy tiếng nước chảy.
Cô gái nhỏ đang tắm, anh không muốn những người này nhìn thấy Tô Nhược Hân khi bước ra khỏi bồn tắm, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng không được.
“Vậy khi nào thì được?” Chủ nhiệm khoa thật sự muốn sờ thử xem có phải Hạ Thiên Tường đang sốt hay không, chỉ là đối mặt với Hạ Thiên Tường cao ngạo lạnh lùng, ông ta thật sự không có gan ấy.
Ông ta cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói linh tinh, chỉ khi sốt váng đầu mới nói ra những lời khiến người khác không thể tin được thế này thôi.
Sự kiên nhẫn của Hạ Thiên Tường đã hết, nếu không phải vẫn nhớ lời nhắc nhở của nhóm Tiêu Tuấn Vỹ, mà ca phẫu thuật của Tô Nhược Hân trong ngành cũng được coi là khá thành công thì anh thật sự muốn cho những người trước mặt này không bao giờ được làm nghề y nữa.
“Ra…”
Không ngờ, anh còn chưa nói xong chữ ‘ngoài’ thì cửa phòng tắm đã hé mở: “Hạ Thiên Tường, tôi quên lấy quần áo để thay rồi, anh lấy giúp tôi với.”
Tô Nhược Hân tắm một lúc mới phát hiện, sau đó còn chưa tắt nước cô đã đi ra, vậy nên cô không biết rằng lúc này bên ngoài đang có rất nhiều người.
“Ra ngoài.” Hạ Thiên Tường quát lên.
Mọi người đang bàng hoàng trợn mắt há mồm chợt giật mình tỉnh táo lại, sau đó chạy ra ngoài như để lánh nạn.
Bởi vì họ đã cảm nhận được, nếu chậm một giây nữa thôi chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ lấy mạng của họ.
Thời khắc đó, trong mắt mọi người đều chỉ còn lại hai chữ: ‘Còn sống’.
Sau khi ra ngoài, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ngơ ngác đứng đó, không thể tiếp nhận được thông tin này.
Điều này làm sao có thể?
Sáng nay Tô Nhược Hân vẫn còn hôn mê, sao có thể mới sau hai tiếng đã đi lại bình thường như vậy?
Hơn nữa ngực Tô Nhược Hân có vết thương ngoài da do bị người đâm dao vào.
Vết thương còn chưa lành mà cô đã đi tắm.
Đúng thế, mọi người đều không thể tiếp nhận được thông tin nữa.
“Tránh ra, làm ơn tránh ra.” Đúng lúc này có người cất tiếng gọi, đánh thức bọn họ.
Tất cả các bác sĩ và y tá nhìn sang thì thấy một nhân viên giao hàng đang cầm đồ chuyển phát nhanh đứng ở đó: “Phiền mọi người nhường đường.”
“Anh… Anh chuyển đồ cho ai thế?” Khi hỏi ra câu hỏi thay mặt cho tất cả bác sĩ và y tá, thực ra cô y tá đã có câu trả lời.
Bởi vì sau lưng họ chỉ có một phòng bệnh.
Chính là phòng bệnh VIP của Tô Nhược Hân.
Vì vậy, nhân viên giao hàng này bảo họ tránh ra, chỉ có thể là đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân.
“Hàng của cô Tô, cô ấy sắp cần dùng tới rồi, vậy nên mọi người nhường đường được không? Nếu tôi gửi chậm sẽ bị trừ lương mất.”
Lúc này mọi người mới tránh sang một bên, để cho nhân viên giao hàng đến phòng bệnh của Tô Nhược Hân, anh ta gõ cửa: “Tôi tới giao hàng, có thể vào được không?”
“Vào đi.” Hạ Thiên Tường nhẹ giọng nói.
Nghe giọng của Hạ Thiên Tường, nhưng khi mọi người nhìn thấy Tô Nhược Hân là người mở cửa thì ai nấy đều trợn tròn mắt.
Cô gái mặc quần áo bệnh nhân mở cửa ra, đưa tay nhận lấy đồ, cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn.”
Sau đó cô lại cười híp mắt đóng cửa phòng bệnh lại, không hề nhìn các bác sĩ và y tá sắp đang nhìn cô như sắp khoan một lỗ trên người cô ở bên ngoài lấy một lần.
Như thể bọn họ không tồn tại vậy.
Tô Nhược Hân mở chuyển phát nhanh, lấy ra một bộ quần áo: “Hạ Thiên Tường, đồ này gửi cho tôi à?”
“Ừm.” Hạ Thiên Tường nhìn cô gái đang đi đi lại lại, còn quay một vòng ấy, lúc này anh có cảm giác thả lỏng nhẹ nhõm chưa từng có.
Cô sống lại rồi, tốt quá rồi.
Giờ phút này, cô muốn anh làm gì anh cũng vui vẻ, đồng ý.
“Tôi đi tắm lại lần nữa, thay xong sẽ ra.” Tô Nhược Hân cầm quần áo rồi lại đi vào phòng tắm.
Vừa nãy ở trong chờ một lúc, cô cảm thấy bảo Hạ Thiên Tường mang quần áo vào cho mình có vẻ không hợp với đạo đức lắm.
Vì thế bảo Hạ Thiên Tường mang vào cho cô xong, cô vội vàng mặc quần áo bệnh nhân lại rồi ra ngoài.
Dù sao cầm quần áo mới vào rồi tắm qua thôi là được, cũng chỉ mất mấy phút.
“Được.” Hạ Thiên Tường đồng ý ngay không chần chừ, anh ngồi trên ghế nhìn về phía cô, lúc này vẫn có cảm giác như đang mơ. Đam Mỹ Hài
Anh cứ ngỡ mình sẽ mất cô.
Hình ảnh toàn thân cô đầy máu vẫn in đậm trong tâm trí anh thật lâu không phai nhạt.
Đó là vì anh muốn ghi nhớ hình ảnh đó cả cuộc đời.
Sau đó, mỗi giây mỗi phút còn lại của cuộc đời, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra một lần nữa.
Anh phải bảo vệ Tô Nhược Hân thật tốt.
Không để cô phải chịu đau đớn xác thịt một lần nữa.
Tô Nhược Hân bước ra.
Quần áo rất đẹp.
Quần áo Hạ Thiên Tường tặng cô từ chất liệu vải đến đường kim mũi chỉ đều tinh tế, hoàn hảo.
Đó là một bộ đồ màu be.
Vì buổi chiều phải tham gia buổi thi thứ hai nên Hạ Thiên Tường đã chuẩn bị trang phục có quần cho Tô Nhược Hân.
Như vậy mới nghiêm túc.
Không ngờ, bộ đồ hơi già khi mặc lên người cô vẫn mang hơi thở thiếu nữ thanh xuân.
Rất đẹp.
Đẹp đến nỗi anh không thể rời mắt.
Còn cả nụ cười nhạt trên mặt cô nữa, cô không hề để tâm đến việc mình đã hôn mê vài ngày.
Cô cũng chẳng quan tâm mình đã bỏ lỡ một buổi thi.
Nhưng anh rất để tâm.
Kẻ nào làm tổn thương cô, anh nhất định sẽ khiến kẻ đó phải sống không bằng chết.
Để cho kẻ đó phải hối hận khi sống trên cõi đời này.
Anh thực sự không thể dung thứ cho kẻ làm tổn thương cô gái tốt bụng như Tô Nhược Hân.
“Hạ Thiên Tường, có đẹp không?” Phát hiện người đàn ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Tô Nhược Hân không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Đẹp lắm.” Yết hầu của Hạ Thiên Tường trượt lên trượt xuống, anh cố gắng kìm nén ý muốn đè Tô Nhược Hân xuống để hôn.
Mấy ngày mấy đêm vừa rồi, lúc nào anh cũng đối mặt với cô, anh rất muốn hôn cô nhưng không dám.
Vì sợ cô vốn đã thở yếu ớt sẽ không còn thở nữa.
“Đi thôi, tôi đói rồi.” Tô Nhược Hân cũng rất hài lòng với bộ đồ này, cả đôi giày trên chân nữa cũng rất được.
Hạ Thiên Tường chuẩn bị cho cô cả bộ.
Từ trong ra ngoài đều là đồ mới.
Cô lại vừa mới tắm xong nên cảm thấy mọi điều xui xẻo đều đã bị cuốn trôi, không còn nữa.
“Đi thôi.” Hạ Thiên Tường đứng dậy.
Nhưng không ngờ cơ thể cao gầy lại hơi lảo đảo.
Tô Nhược Hân vội chạy tới: “Này, anh đã bao lâu không ngủ nghỉ, không ăn uống rồi hả?” Cô cảm nhận cơ thể anh, hình như còn tệ hơn cả cô.
Bởi vì tuy mấy ngày nay cô hôn mê, nhưng cô được truyền chất dinh dưỡng nên vẫn có đủ chất dinh dưỡng cần thiết cho mấy ngày qua.