Chương 166: Cảm giác chạm vào là nổ
Hạ Thiên Tường cũng uống rượu, nhất thời không chú ý tới câu nói ‘anh ấy cũng rất xui xẻo’ kia của Tô Nhược Hân, tiếp lời cô: "Không đâu. Nếu không phải nhờ có em, tôi đã chết rồi. Cho nên em không có gây họa cho tôi, em mang tới cho tôi không phải là tai họa, xui xẻo mà là cuộc sống mới."
Hạ Thiên Tường vừa nói như vậy, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Đúng vậy, tôi mang tới cuộc sống mới cho anh."
"Còn có Hạ Thiên Chiếu, Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn đều là người em đã cứu. Nếu không có em, bây giờ bọn họ kẻ chết, người để lại sẹo, vậy làm sao có thể là xui xẻo được? Rõ ràng là em mang phúc tới cho bọn họ."
Tô Nhược Hân toét miệng cười: “Cậu Hạ nói rất đúng, đều đúng hết."
Uống rồi, nói rồi, khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ nhờ mấy câu nói qua loa của Hạ Thiên Tường.
Ăn no rồi, rượu cũng đủ rồi.
Tô Nhược Hân còn tưởng uống chút rượu không làm khó được cô. Cho đến lúc cô bị Hạ Thiên Tường bế vào trong xe, mới phát hiện ra có lẽ mình đã uống nhiều thật.
Từ Trần Ký đến căn hộ rất gần, chẳng qua Hạ Thiên Tường vẫn lái xe.
Anh đẩy cửa căn hộ ra, cả căn phòng yên tĩnh. Chúc Hứa và chị Chiêm quả nhiên đều không ở đây.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đã tốt với tôi như vậy."
"Không cần cảm ơn." Cô xứng đáng được anh đối xử tốt như vậy.
"Cám ơn anh đã tốt với Tiểu Hứa như vậy." Chắc chắn vì cô là ân nhân cứu mạng thôi. Nếu không, trước đây anh thậm chí còn chẳng muốn cứu Chúc Yên, nói cho cùng vẫn là nể mặt cô.
"Tiểu Hân, em uống nhiều rồi."
"Tôi không uống nhiều. Hạ Thiên Tường, tôi không hề uống nhiều." Tô Nhược Hân bị bế vào đến phòng ngủ vẫn còn la hét, đầu lưỡi cũng líu lại rất không hình tượng. Tiếng nói chuyện cũng run rẩy, nhưng vẫn không thừa nhận cô uống nhiều.
Nhưng nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mê người giống như quả táo chín vậy.
"Bịch" một tiếng, Tô Nhược Hân giãy loạn lập tức rơi xuống giường, cũng kéo cả Hạ Thiên Tường ngã xuống theo.
Giường đệm mềm mại, trời cũng đã tối, cộng thêm hai người đều ngà ngà say, ánh mắt Hạ Thiên Tường hơi mơ màng.
Lý trí mách bảo anh không thể làm gì.
Nhưng vừa đối diện với gương mặt nhỏ nhắn giống như trái táo của Tô Nhược Hân, gương mặt đẹp trai bất giác cúi xuống.
Sau đó, anh hôn Tô Nhược Hân.
Trong đôi mắt khép hờ đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô gái.
Chỉ muốn trao cho anh sự ngọt ngào.
Anh chọn Trần Ký vì không muốn giây phút mất lý trí này diễn ra.
Nhưng đưa cô trở về, anh vẫn mất lý trí.
Ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ chiếu vào làm trong căn phòng trở nên mờ ảo, trông rất đẹp.
Lại chẳng đẹp cô gái bằng trong lòng.
"Tiểu Hân..." Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác.
Nhưng đến khi hai tay anh nắm lấy hai tay cô đặt ở hai bên người, Tô Nhược Hân vẫn không gọi tên anh lần nào.
Tất cả đều là cảm giác chạm vào sẽ nổ.
"Căn Nguyên..." Cuối cùng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên nghe cô gái khẽ gọi ra một cái tên.
Lại là một cái tên hoàn toàn xa lạ với anh.
Căn Nguyên mà không phải là Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường lập tức giơ tay qua, nắm chặt lấy cổ Tô Nhược Hân: “Em đang gọi ai?"
Trong phút chốc, tất cả cảm giác biến mất. Giây phút này, muốn anh tỉnh táo bao nhiêu lại có bấy nhiêu.
Căn Nguyên ,đây tuyệt đối là tên của một người đàn ông.
Thường nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.
Vậy có phải Tô Nhược Hân thường nhớ về người đàn ông tên Căn Nguyên này, cho nên giờ phút này mới khẽ thốt ra khỏi miệng.
Hoặc là cô say rượu mới nói ra lời thật lòng.
Hạ Thiên Tường xuống tay cũng tàn bạo, trong mắt đầy tơ máu. Tô Nhược Hân dám thích người đàn ông ngoài anh. Anh muốn bóp chết cô.
Bản thân anh cũng không biết mình ra tay tàn nhẫn thế nào.
Làm Tô Nhược Hân cảm thấy dường như không thở nổi.
Cô giơ tay muốn kéo bàn tay trên cổ kia ra, thế nhưng cô đang say làm sao có thể là đối thủ của Hạ Thiên Tường được.
Tay anh càng bóp tàn nhẫn hơn, gương mặt vốn ửng hồng của Tô Nhược Hân trong nháy mắt đã biến thành tái nhợt.
Tái nhợt không hề có sắc máu.
"Căn Nguyên, sao anh bóp cổ em? Em đau quá, em sắp chết rồi." Tô Nhược Hân thì thầm, cảm thấy cả người đang chìm vào trong một hang sâu với tốc độ cực nhanh, sau đó lập tức rơi xuống, cũng không hít thở được nữa.
Chết.
Cô sắp chết.
Từ này lập tức xông vào trong đầu Hạ Thiên Tường.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Trong mắt anh lóe lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt tái nhợt giống như người chết vậy, cũng là vẻ mặt mà anh từng gặp qua rất nhiều lần.
Tay anh chợt thả lỏng ra.
Không, anh không muốn cô chết.
Cô chỉ có thể là của anh.
Bây giờ anh vì an toàn của cô mới tạm thời bỏ qua cho cô, chứ không phải thật sự từ bỏ.
Giờ phút này, Hạ Thiên Tường tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Cho dù trong lòng Tô Nhược Hân có người đàn ông tên Căn Nguyên đó thì sao chứ? Anh vẫn sẽ không từ bỏ Tô Nhược Hân, cũng sẽ không để cho Căn Nguyên gì đó có bất kỳ cơ hội nào.
Hạ Thiên Tường chậm rãi đứng lên, cũng nhẹ nhàng rời khỏi người phụ nữ đang say trên giường.
Anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm mà hít sâu một hơi, lại cúi xuống đắp chăn cho Tô Nhược Hân. Lúc này, anh mới xoay người đi ra khỏi phòng của cô.
Trong căn hộ sạch sẽ.
Ban đầu, anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh chẳng qua muốn có một cơ hội để anh và Tô Nhược Hân ăn cơm riêng.
Cho nên, anh mới bảo chị Chiêm dẫn Chúc Hứa về nhà chị chơi.
Nhưng vừa rồi, anh vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng mà, cũng vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mới nghe được Căn Nguyên gì đó từ trong miệng của Tô Nhược Hân.
Anh nhấc đôi chân dài bước vài bước đã tới ban công, từ tầng hai mươi tám nhìn vô vàn ánh đèn của các gia đình trong thành phố T phía xa, rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của anh lúc này lại cực tệ.
Một tay kẹp điếu thuốc.
Một tay là điện thoại.
Lúc gọi điện, anh khẽ ho một tiếng.
"Cậu Hạ, cậu không sao chứ?" Phương Tấn biết rất rõ tình hình Hạ Thiên Tường chăm sóc Tô Nhược Hân lúc trước.
Hạ Thiên Tường vì Tô Nhược Hân, có thể bất chấp mọi giá.
Cái gì cũng bỏ được.
"Điều tra một người." Không ngờ, Hạ Thiên Tường căn bản không trả lời anh ta, mà chỉ thị cho anh ta một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.
"Ai?"
"Một người đàn ông tên là Căn Nguyên."
"Được." Chỉ là điều tra một người thôi, chuyện này rất dễ dàng.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Hạ Thiên Tường làm Phương Tấn lập tức muốn thu lại suy nghĩ 'chuyện này rất dễ dàng': “Nửa giờ, tôi muốn biết tất cả tài liệu về người này."
"Ầm" một cái, mí mắt Phương Tấn cũng giật mạnh: “Cậu Hạ, cậu có thể cung cấp thêm tin tức được không?"
Nửa giờ để điều tra tất cả tài liệu của một người chỉ có tên không có họ, hình như hơi khó.
Bởi vì cái tên này quá xa lạ. Anh ta ở thành phố T lâu như vậy, cũng đi theo Hạ Thiên Tường đã mấy năm, từ trước đến nay chưa từng nghe qua người đàn ông tên Căn Nguyên ' này.
Hay người này không phải là người ở thành phố T?
Phương Tấn bối rối, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Hạ Thiên Tường bảo anh ta điều tra một người đàn ông như thế.
"Không, anh chỉ còn hai mươi chín phút." Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Nhưng cảm giác lạnh lùng rõ ràng quen thuộc kia rơi vào trong tai Phương Tấn lúc này, lại dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tường dường như muốn xé nát người tên Căn Nguyên kia ra vậy.
Phương Tấn lập tức cúp máy, vội vàng đi điều tra.
Hạ Thiên Tường vừa nói như vậy, ánh mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lên: “Đúng vậy, tôi mang tới cuộc sống mới cho anh."
"Còn có Hạ Thiên Chiếu, Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn đều là người em đã cứu. Nếu không có em, bây giờ bọn họ kẻ chết, người để lại sẹo, vậy làm sao có thể là xui xẻo được? Rõ ràng là em mang phúc tới cho bọn họ."
Tô Nhược Hân toét miệng cười: “Cậu Hạ nói rất đúng, đều đúng hết."
Uống rồi, nói rồi, khúc mắc trong lòng đã được tháo gỡ nhờ mấy câu nói qua loa của Hạ Thiên Tường.
Ăn no rồi, rượu cũng đủ rồi.
Tô Nhược Hân còn tưởng uống chút rượu không làm khó được cô. Cho đến lúc cô bị Hạ Thiên Tường bế vào trong xe, mới phát hiện ra có lẽ mình đã uống nhiều thật.
Từ Trần Ký đến căn hộ rất gần, chẳng qua Hạ Thiên Tường vẫn lái xe.
Anh đẩy cửa căn hộ ra, cả căn phòng yên tĩnh. Chúc Hứa và chị Chiêm quả nhiên đều không ở đây.
"Hạ Thiên Tường, cám ơn anh đã tốt với tôi như vậy."
"Không cần cảm ơn." Cô xứng đáng được anh đối xử tốt như vậy.
"Cám ơn anh đã tốt với Tiểu Hứa như vậy." Chắc chắn vì cô là ân nhân cứu mạng thôi. Nếu không, trước đây anh thậm chí còn chẳng muốn cứu Chúc Yên, nói cho cùng vẫn là nể mặt cô.
"Tiểu Hân, em uống nhiều rồi."
"Tôi không uống nhiều. Hạ Thiên Tường, tôi không hề uống nhiều." Tô Nhược Hân bị bế vào đến phòng ngủ vẫn còn la hét, đầu lưỡi cũng líu lại rất không hình tượng. Tiếng nói chuyện cũng run rẩy, nhưng vẫn không thừa nhận cô uống nhiều.
Nhưng nhìn gương mặt cô đỏ bừng, mê người giống như quả táo chín vậy.
"Bịch" một tiếng, Tô Nhược Hân giãy loạn lập tức rơi xuống giường, cũng kéo cả Hạ Thiên Tường ngã xuống theo.
Giường đệm mềm mại, trời cũng đã tối, cộng thêm hai người đều ngà ngà say, ánh mắt Hạ Thiên Tường hơi mơ màng.
Lý trí mách bảo anh không thể làm gì.
Nhưng vừa đối diện với gương mặt nhỏ nhắn giống như trái táo của Tô Nhược Hân, gương mặt đẹp trai bất giác cúi xuống.
Sau đó, anh hôn Tô Nhược Hân.
Trong đôi mắt khép hờ đều là dáng vẻ xinh đẹp của cô gái.
Chỉ muốn trao cho anh sự ngọt ngào.
Anh chọn Trần Ký vì không muốn giây phút mất lý trí này diễn ra.
Nhưng đưa cô trở về, anh vẫn mất lý trí.
Ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ chiếu vào làm trong căn phòng trở nên mờ ảo, trông rất đẹp.
Lại chẳng đẹp cô gái bằng trong lòng.
"Tiểu Hân..." Anh gọi tên cô hết lần này tới lần khác.
Nhưng đến khi hai tay anh nắm lấy hai tay cô đặt ở hai bên người, Tô Nhược Hân vẫn không gọi tên anh lần nào.
Tất cả đều là cảm giác chạm vào sẽ nổ.
"Căn Nguyên..." Cuối cùng, Hạ Thiên Tường bỗng nhiên nghe cô gái khẽ gọi ra một cái tên.
Lại là một cái tên hoàn toàn xa lạ với anh.
Căn Nguyên mà không phải là Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường lập tức giơ tay qua, nắm chặt lấy cổ Tô Nhược Hân: “Em đang gọi ai?"
Trong phút chốc, tất cả cảm giác biến mất. Giây phút này, muốn anh tỉnh táo bao nhiêu lại có bấy nhiêu.
Căn Nguyên ,đây tuyệt đối là tên của một người đàn ông.
Thường nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.
Vậy có phải Tô Nhược Hân thường nhớ về người đàn ông tên Căn Nguyên này, cho nên giờ phút này mới khẽ thốt ra khỏi miệng.
Hoặc là cô say rượu mới nói ra lời thật lòng.
Hạ Thiên Tường xuống tay cũng tàn bạo, trong mắt đầy tơ máu. Tô Nhược Hân dám thích người đàn ông ngoài anh. Anh muốn bóp chết cô.
Bản thân anh cũng không biết mình ra tay tàn nhẫn thế nào.
Làm Tô Nhược Hân cảm thấy dường như không thở nổi.
Cô giơ tay muốn kéo bàn tay trên cổ kia ra, thế nhưng cô đang say làm sao có thể là đối thủ của Hạ Thiên Tường được.
Tay anh càng bóp tàn nhẫn hơn, gương mặt vốn ửng hồng của Tô Nhược Hân trong nháy mắt đã biến thành tái nhợt.
Tái nhợt không hề có sắc máu.
"Căn Nguyên, sao anh bóp cổ em? Em đau quá, em sắp chết rồi." Tô Nhược Hân thì thầm, cảm thấy cả người đang chìm vào trong một hang sâu với tốc độ cực nhanh, sau đó lập tức rơi xuống, cũng không hít thở được nữa.
Chết.
Cô sắp chết.
Từ này lập tức xông vào trong đầu Hạ Thiên Tường.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Trong mắt anh lóe lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt tái nhợt giống như người chết vậy, cũng là vẻ mặt mà anh từng gặp qua rất nhiều lần.
Tay anh chợt thả lỏng ra.
Không, anh không muốn cô chết.
Cô chỉ có thể là của anh.
Bây giờ anh vì an toàn của cô mới tạm thời bỏ qua cho cô, chứ không phải thật sự từ bỏ.
Giờ phút này, Hạ Thiên Tường tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Cho dù trong lòng Tô Nhược Hân có người đàn ông tên Căn Nguyên đó thì sao chứ? Anh vẫn sẽ không từ bỏ Tô Nhược Hân, cũng sẽ không để cho Căn Nguyên gì đó có bất kỳ cơ hội nào.
Hạ Thiên Tường chậm rãi đứng lên, cũng nhẹ nhàng rời khỏi người phụ nữ đang say trên giường.
Anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm mà hít sâu một hơi, lại cúi xuống đắp chăn cho Tô Nhược Hân. Lúc này, anh mới xoay người đi ra khỏi phòng của cô.
Trong căn hộ sạch sẽ.
Ban đầu, anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh chẳng qua muốn có một cơ hội để anh và Tô Nhược Hân ăn cơm riêng.
Cho nên, anh mới bảo chị Chiêm dẫn Chúc Hứa về nhà chị chơi.
Nhưng vừa rồi, anh vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng mà, cũng vì lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh mới nghe được Căn Nguyên gì đó từ trong miệng của Tô Nhược Hân.
Anh nhấc đôi chân dài bước vài bước đã tới ban công, từ tầng hai mươi tám nhìn vô vàn ánh đèn của các gia đình trong thành phố T phía xa, rất đẹp.
Nhưng tâm trạng của anh lúc này lại cực tệ.
Một tay kẹp điếu thuốc.
Một tay là điện thoại.
Lúc gọi điện, anh khẽ ho một tiếng.
"Cậu Hạ, cậu không sao chứ?" Phương Tấn biết rất rõ tình hình Hạ Thiên Tường chăm sóc Tô Nhược Hân lúc trước.
Hạ Thiên Tường vì Tô Nhược Hân, có thể bất chấp mọi giá.
Cái gì cũng bỏ được.
"Điều tra một người." Không ngờ, Hạ Thiên Tường căn bản không trả lời anh ta, mà chỉ thị cho anh ta một câu hoàn toàn chẳng ăn nhập gì.
"Ai?"
"Một người đàn ông tên là Căn Nguyên."
"Được." Chỉ là điều tra một người thôi, chuyện này rất dễ dàng.
Không ngờ câu nói tiếp theo của Hạ Thiên Tường làm Phương Tấn lập tức muốn thu lại suy nghĩ 'chuyện này rất dễ dàng': “Nửa giờ, tôi muốn biết tất cả tài liệu về người này."
"Ầm" một cái, mí mắt Phương Tấn cũng giật mạnh: “Cậu Hạ, cậu có thể cung cấp thêm tin tức được không?"
Nửa giờ để điều tra tất cả tài liệu của một người chỉ có tên không có họ, hình như hơi khó.
Bởi vì cái tên này quá xa lạ. Anh ta ở thành phố T lâu như vậy, cũng đi theo Hạ Thiên Tường đã mấy năm, từ trước đến nay chưa từng nghe qua người đàn ông tên Căn Nguyên ' này.
Hay người này không phải là người ở thành phố T?
Phương Tấn bối rối, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do Hạ Thiên Tường bảo anh ta điều tra một người đàn ông như thế.
"Không, anh chỉ còn hai mươi chín phút." Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Nhưng cảm giác lạnh lùng rõ ràng quen thuộc kia rơi vào trong tai Phương Tấn lúc này, lại dường như đang nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thiên Tường dường như muốn xé nát người tên Căn Nguyên kia ra vậy.
Phương Tấn lập tức cúp máy, vội vàng đi điều tra.