Chương 167: Sự dịu dàng của đêm
Nhưng xem ý của Hạ Thiên Tường, nếu anh ta không thể điều tra ra người đàn ông tên Căn Nguyên này trong vòng nửa giờ, chỉ sợ sẽ bị đuổi việc luôn.
Phương Tấn hành động rất nhanh.
Nhưng anh ta điều tra mười phút vẫn không có manh mối gì.
Anh ta còn thông qua cục cảnh sát để điều tra tất cả những người có tên đó trong hộ tịch của thành phố T.
Tuy anh ta vẫn điều tra ra được năm người có tên "Căn Nguyên " nhưng xem tuổi tác, anh ta biết bọn họ không thể là người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.
Một tuổi, ba tuổi, năm mươi tư tuổi, sáu mươi ba tuổi, bảy mươi hai tuổi. Năm người này già trẻ lớn bé thì cũng thôi, nhưng bọn họ đều là dân chúng bình thường. Ba người lớn tuổi cũng không phải là người trong giới kinh doanh.
Điều tra được cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng anh ta thật sự không biết người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm rốt cuộc là ai.
Anh ta thậm chí không có một phương hướng nào, cảm giác như mò kim đáy biển giữa biển người mênh mông.
Quá khó.
Quá khó với anh ta rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường chưa bao giờ bảo anh ta vô duyên vô cớ đi điều tra một người.
Mà Hạ Thiên Tường cũng không cho anh ta bất kỳ nhắc nhở nào.
Chẳng qua dạo này, những phản ứng không hợp với lẽ thường như vậy của Hạ Thiên Tường hình như đều liên quan tới một người.
Đó là Tô Nhược Hân.
Nghĩ đến Tô Nhược Hân, Phương Tấn gõ đầu, lập tức tập trung vào chiến đấu.
Kết quả chỉ cần sáu phút, anh ta đã điều tra ra được người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.
Chẳng trách anh ta thông qua tài liệu hộ tịch vẫn không điều tra ra được người này.
Hóa ra hộ tịch của cậu ta không ở thành phố T.
Triệu Căn Nguyên.
Từng là học sinh của trường trung học Khải Mỹ.
Sau đó chuyển trường.
Chỉ cần vừa điều tra chỗ trường trung học Khải Mỹ của Tô Nhược Hân, anh ta lập tức điều tra ra được những điều này.
Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm khi biết trường trung học Khải Mỹ có một cậu bé tên là Triệu Căn Nguyên.
Anh ta gửi luôn tài liệu của Triệu Căn Nguyên cho Hạ Thiên Tường.
Chậm một chút nữa là quá nửa giờ.
Anh ta sẽ thảm đấy.
Nghe được một tiếng "Đinh" vang lên, Hạ Thiên Tường cúi đầu mở mail trong điện thoại ra.
Anh đen mặt khi nhìn thấy tài liệu của Triệu Căn Nguyên.
Là vì dòng năm sinh trên cùng.
Triệu Căn Nguyên và Tô Nhược Hân cùng tuổi.
Cô quả nhiên thích đàn ông trẻ tuổi, cho nên cô mới nói anh già.
Anh ngây người nhìn điện thoại. Nếu không phải Phương Tấn gửi mail cho anh mà là tờ giấy, giờ phút này nó tuyệt đối đã biến thành từng mảnh vụn.
Triệu Căn Nguyên từng là hot boy của trường trung học Khải Mỹ.
Mà Tô Nhược Hân là hot girl của trường trung học Khải Mỹ.
Hot boy và hot girl...
Bây giờ, Hạ Thiên Tường thật muốn xử boy này rồi.
Tô Nhược Hân đang ngủ say, chợt rùng mình một cái, thậm chí còn khẽ gọi tên Hạ Thiên Tường.
Đáng tiếc, người đàn ông ở ngoài ban công đã bỏ lỡ.
Hạ Thiên Tường dập điếu thuốc, sau đó thậm chí không vào phòng Tô Nhược Hân mà rời đi luôn.
Trong bóng đêm, chiếc xe Bugatti chở anh chạy không mục đích trên đường phố của thành phố T.
Qua giờ cao điểm, thành phố không ngủ chỉ còn lại bóng đêm dịu dàng, lãng mạn và tuyệt đẹp.
Hạ Thiên Tường lái xe, trong đầu trước sau vẫn không thể nào quên được gương mặt nhỏ nhắn ngà ngà say kia.
Ngọt ngào giống như một quả nho làm anh muốn nuốt chửng.
Đêm đó, Hạ Thiên Tường chạy đến khi xăng trong xe Bugatti sắp hết, mới vội vàng quay về biệt thự Bán Sơn.
Mấy ngày không về.
Trong biệt thự vẫn như trước đây, trời tối là vắng tanh vắng ngắt.
Anh đỗ xe và vào phòng khách, vừa định vào thang máy lên tầng thì nghe phía sau vọng đến một giọng nói: “Thiên Tường, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Hạ Thiên Tường đứng lại nhưng không xoay người, cứ quay lưng như vậy nói với Lục Diễm Chi: "Nói."
Giờ phút này, giọng nói không hề có hơi ấm làm nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống.
Sự ấm áp của anh từng được trao cho một người, bây giờ không biết còn có thể cho người nào nữa.
"Thiên Tường, con nói chuyện với mẹ như vậy sao? Dù gì mẹ cũng là mẹ con." Lục Diễm Chi nhíu mày, chắc đã ở đây chờ Hạ Thiên Tường rất lâu.
Hạ Thiên Tường day trán, xoay người đi tới trước ghế sofa và ngồi xuống: “Nói."
"Con uống rượu à?" Lục Diễm Chi ngửi được mùi rượu trên người anh, không khỏi sa sầm mặt.
"Ừ."
"Con uống rượu còn lái xe? Lần trước con không chết, bây giờ vẫn không để tâm thật à? Con không thể nhớ lâu hơn sao?" Lục Diễm Chi quát, chỉ tiếc dạy mãi không nên.
"Nói chuyện." Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, giọng nói khàn khàn, mắt đỏ như máu. Trong ánh mắt anh nhìn Lục Diễm Chi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Lục Diễm Chi thấy con trai như vậy thì thở dài: “Con đã không tới công ty bảy ngày rồi. Đám lão già kia đã bắt đầu rục rịch."
"Biệt thự riêng Hâm Đằng, con biết rồi."
"Con biết bọn họ tập trung ở biệt thự riêng Hâm Đằng bàn bạc làm thế nào để đánh ngã con, thế mà con còn có thể vì Tô Nhược Hân mà không tới công ty liên tục bảy ngày. Thiên Tường, con là Chủ tịch một tập đoàn công ty, con làm thế khiến mẹ quá thất vọng rồi."
"Mẹ gọi con lại, chỉ để nói cho con biết chuyện này à?"
"Lẽ nào mẹ nói cho con biết chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào mẹ phải trơ mắt nhìn con bị mất đi chức Chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, sau đó mới nói cho con biết sao?" Lục Diễm Chi sốt ruột khi thấy Hạ Thiên Tường thờ ơ trước lời bà ta nói.
"Con đã sớm đoán được chuyện này rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng đây." Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy rời đi.
"Thiên Tường, con đã dự đoán được thì tốt. Con tạm thời chờ đã, mẹ còn có chuyện muốn nói với con." Lục Diễm Chi liếc nhìn con trai. Bà ta biết năng lực của anh thế nào.
Cho nên, giờ phút này bà ta đã thoáng yên tâm.
Nhưng có một số việc, bà ta nên phản đối thì vẫn phải phản đối.
"Mẹ nói đi." Hạ Thiên Tường dừng lại, đôi mắt lờ đờ vì say.
Nhưng bất kể say thế nào, trong đầu anh vẫn tỉnh táo, chỉ có Tô Nhược Hân, ngoại trừ Tô Nhược Hân vẫn là Tô Nhược Hân.
Lục Diễm Chi hắng giọng, nói tiếp: "Mẹ biết con đối xử tốt với cô ta là muốn báo ơn, nhưng có lẽ còn có rất nhiều cách báo ơn.
Con có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn, mà không phải là cưới cô ta.
Còn nữa, có lẽ con cưới cô ta không phải mang tới hạnh phúc mà là nguy hiểm luôn tồn tại bất kỳ lúc nào, thậm chí mất đi tính mạng.
Cho nên, Thiên Tường, mẹ đề nghị con hãy bỏ qua cô ta, cưới một người phụ nữ mạnh hơn, người không cần con phải quan tâm tới sự an toàn, không tốt sao? Mẹ thấy Lệ Doãn Nhi cũng không tệ. Ngày đó, cô ấy tới công ty, con đã bắt nạt người ta, đúng không?"
Hạ Thiên Tường kiên nhẫn nghe xong, tùy tiện nói: "Con muốn kết hôn với cô ấy không phải chỉ vì báo ơn, mà con thích mùi vị khói lửa nhân gian trên người cô ấy. Cô ấy làm con có cảm giác bây giờ mình là một người còn sống. Còn về Lệ Doãn Nhi, con không thích." Hạ Thiên Tường nói một tràng xong, đã nhấc chân rời đi, cũng không nhìn Lục Diễm Chi nữa.
"Vậy Nhậm Vy Vy thì sao?" Lục Diễm Chi vội vàng kêu.
Cái tên Nhậm Vy Vy vang vọng khắp ngóc ngoách của đại sảnh biệt thự.
Lúc nói ra cái tên này, bà ta bình tĩnh nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường đang bình thản bước đi chợt khựng lại.
Vào lúc Lục Diễm Chi tưởng Hạ Thiên Tường động tâm, lại thấy anh tiếp tục đi về phía thang máy, đồng thời thản nhiên nói: "Không nhớ người này."
Cửa thang máy đóng lại, Lục Diễm Chi bình tĩnh nhìn về phía con trai rời đi và lắc đầu.
Không thể nào. Cho dù bà ta không thích Nhậm Vy Vy, nhưng vẫn tốt hơn một cô gái không môn đăng hộ đối như Tô Nhược Hân.
Phương Tấn hành động rất nhanh.
Nhưng anh ta điều tra mười phút vẫn không có manh mối gì.
Anh ta còn thông qua cục cảnh sát để điều tra tất cả những người có tên đó trong hộ tịch của thành phố T.
Tuy anh ta vẫn điều tra ra được năm người có tên "Căn Nguyên " nhưng xem tuổi tác, anh ta biết bọn họ không thể là người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.
Một tuổi, ba tuổi, năm mươi tư tuổi, sáu mươi ba tuổi, bảy mươi hai tuổi. Năm người này già trẻ lớn bé thì cũng thôi, nhưng bọn họ đều là dân chúng bình thường. Ba người lớn tuổi cũng không phải là người trong giới kinh doanh.
Điều tra được cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng anh ta thật sự không biết người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm rốt cuộc là ai.
Anh ta thậm chí không có một phương hướng nào, cảm giác như mò kim đáy biển giữa biển người mênh mông.
Quá khó.
Quá khó với anh ta rồi.
Nhưng Hạ Thiên Tường chưa bao giờ bảo anh ta vô duyên vô cớ đi điều tra một người.
Mà Hạ Thiên Tường cũng không cho anh ta bất kỳ nhắc nhở nào.
Chẳng qua dạo này, những phản ứng không hợp với lẽ thường như vậy của Hạ Thiên Tường hình như đều liên quan tới một người.
Đó là Tô Nhược Hân.
Nghĩ đến Tô Nhược Hân, Phương Tấn gõ đầu, lập tức tập trung vào chiến đấu.
Kết quả chỉ cần sáu phút, anh ta đã điều tra ra được người mà Hạ Thiên Tường muốn tìm.
Chẳng trách anh ta thông qua tài liệu hộ tịch vẫn không điều tra ra được người này.
Hóa ra hộ tịch của cậu ta không ở thành phố T.
Triệu Căn Nguyên.
Từng là học sinh của trường trung học Khải Mỹ.
Sau đó chuyển trường.
Chỉ cần vừa điều tra chỗ trường trung học Khải Mỹ của Tô Nhược Hân, anh ta lập tức điều tra ra được những điều này.
Phương Tấn thở phào nhẹ nhõm khi biết trường trung học Khải Mỹ có một cậu bé tên là Triệu Căn Nguyên.
Anh ta gửi luôn tài liệu của Triệu Căn Nguyên cho Hạ Thiên Tường.
Chậm một chút nữa là quá nửa giờ.
Anh ta sẽ thảm đấy.
Nghe được một tiếng "Đinh" vang lên, Hạ Thiên Tường cúi đầu mở mail trong điện thoại ra.
Anh đen mặt khi nhìn thấy tài liệu của Triệu Căn Nguyên.
Là vì dòng năm sinh trên cùng.
Triệu Căn Nguyên và Tô Nhược Hân cùng tuổi.
Cô quả nhiên thích đàn ông trẻ tuổi, cho nên cô mới nói anh già.
Anh ngây người nhìn điện thoại. Nếu không phải Phương Tấn gửi mail cho anh mà là tờ giấy, giờ phút này nó tuyệt đối đã biến thành từng mảnh vụn.
Triệu Căn Nguyên từng là hot boy của trường trung học Khải Mỹ.
Mà Tô Nhược Hân là hot girl của trường trung học Khải Mỹ.
Hot boy và hot girl...
Bây giờ, Hạ Thiên Tường thật muốn xử boy này rồi.
Tô Nhược Hân đang ngủ say, chợt rùng mình một cái, thậm chí còn khẽ gọi tên Hạ Thiên Tường.
Đáng tiếc, người đàn ông ở ngoài ban công đã bỏ lỡ.
Hạ Thiên Tường dập điếu thuốc, sau đó thậm chí không vào phòng Tô Nhược Hân mà rời đi luôn.
Trong bóng đêm, chiếc xe Bugatti chở anh chạy không mục đích trên đường phố của thành phố T.
Qua giờ cao điểm, thành phố không ngủ chỉ còn lại bóng đêm dịu dàng, lãng mạn và tuyệt đẹp.
Hạ Thiên Tường lái xe, trong đầu trước sau vẫn không thể nào quên được gương mặt nhỏ nhắn ngà ngà say kia.
Ngọt ngào giống như một quả nho làm anh muốn nuốt chửng.
Đêm đó, Hạ Thiên Tường chạy đến khi xăng trong xe Bugatti sắp hết, mới vội vàng quay về biệt thự Bán Sơn.
Mấy ngày không về.
Trong biệt thự vẫn như trước đây, trời tối là vắng tanh vắng ngắt.
Anh đỗ xe và vào phòng khách, vừa định vào thang máy lên tầng thì nghe phía sau vọng đến một giọng nói: “Thiên Tường, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Hạ Thiên Tường đứng lại nhưng không xoay người, cứ quay lưng như vậy nói với Lục Diễm Chi: "Nói."
Giờ phút này, giọng nói không hề có hơi ấm làm nhiệt độ trong phòng chợt giảm xuống.
Sự ấm áp của anh từng được trao cho một người, bây giờ không biết còn có thể cho người nào nữa.
"Thiên Tường, con nói chuyện với mẹ như vậy sao? Dù gì mẹ cũng là mẹ con." Lục Diễm Chi nhíu mày, chắc đã ở đây chờ Hạ Thiên Tường rất lâu.
Hạ Thiên Tường day trán, xoay người đi tới trước ghế sofa và ngồi xuống: “Nói."
"Con uống rượu à?" Lục Diễm Chi ngửi được mùi rượu trên người anh, không khỏi sa sầm mặt.
"Ừ."
"Con uống rượu còn lái xe? Lần trước con không chết, bây giờ vẫn không để tâm thật à? Con không thể nhớ lâu hơn sao?" Lục Diễm Chi quát, chỉ tiếc dạy mãi không nên.
"Nói chuyện." Hạ Thiên Tường thản nhiên nói, giọng nói khàn khàn, mắt đỏ như máu. Trong ánh mắt anh nhìn Lục Diễm Chi chỉ còn lại sự trống rỗng.
Lục Diễm Chi thấy con trai như vậy thì thở dài: “Con đã không tới công ty bảy ngày rồi. Đám lão già kia đã bắt đầu rục rịch."
"Biệt thự riêng Hâm Đằng, con biết rồi."
"Con biết bọn họ tập trung ở biệt thự riêng Hâm Đằng bàn bạc làm thế nào để đánh ngã con, thế mà con còn có thể vì Tô Nhược Hân mà không tới công ty liên tục bảy ngày. Thiên Tường, con là Chủ tịch một tập đoàn công ty, con làm thế khiến mẹ quá thất vọng rồi."
"Mẹ gọi con lại, chỉ để nói cho con biết chuyện này à?"
"Lẽ nào mẹ nói cho con biết chuyện này là không đúng sao? Lẽ nào mẹ phải trơ mắt nhìn con bị mất đi chức Chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, sau đó mới nói cho con biết sao?" Lục Diễm Chi sốt ruột khi thấy Hạ Thiên Tường thờ ơ trước lời bà ta nói.
"Con đã sớm đoán được chuyện này rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng đây." Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy rời đi.
"Thiên Tường, con đã dự đoán được thì tốt. Con tạm thời chờ đã, mẹ còn có chuyện muốn nói với con." Lục Diễm Chi liếc nhìn con trai. Bà ta biết năng lực của anh thế nào.
Cho nên, giờ phút này bà ta đã thoáng yên tâm.
Nhưng có một số việc, bà ta nên phản đối thì vẫn phải phản đối.
"Mẹ nói đi." Hạ Thiên Tường dừng lại, đôi mắt lờ đờ vì say.
Nhưng bất kể say thế nào, trong đầu anh vẫn tỉnh táo, chỉ có Tô Nhược Hân, ngoại trừ Tô Nhược Hân vẫn là Tô Nhược Hân.
Lục Diễm Chi hắng giọng, nói tiếp: "Mẹ biết con đối xử tốt với cô ta là muốn báo ơn, nhưng có lẽ còn có rất nhiều cách báo ơn.
Con có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn, mà không phải là cưới cô ta.
Còn nữa, có lẽ con cưới cô ta không phải mang tới hạnh phúc mà là nguy hiểm luôn tồn tại bất kỳ lúc nào, thậm chí mất đi tính mạng.
Cho nên, Thiên Tường, mẹ đề nghị con hãy bỏ qua cô ta, cưới một người phụ nữ mạnh hơn, người không cần con phải quan tâm tới sự an toàn, không tốt sao? Mẹ thấy Lệ Doãn Nhi cũng không tệ. Ngày đó, cô ấy tới công ty, con đã bắt nạt người ta, đúng không?"
Hạ Thiên Tường kiên nhẫn nghe xong, tùy tiện nói: "Con muốn kết hôn với cô ấy không phải chỉ vì báo ơn, mà con thích mùi vị khói lửa nhân gian trên người cô ấy. Cô ấy làm con có cảm giác bây giờ mình là một người còn sống. Còn về Lệ Doãn Nhi, con không thích." Hạ Thiên Tường nói một tràng xong, đã nhấc chân rời đi, cũng không nhìn Lục Diễm Chi nữa.
"Vậy Nhậm Vy Vy thì sao?" Lục Diễm Chi vội vàng kêu.
Cái tên Nhậm Vy Vy vang vọng khắp ngóc ngoách của đại sảnh biệt thự.
Lúc nói ra cái tên này, bà ta bình tĩnh nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường đang bình thản bước đi chợt khựng lại.
Vào lúc Lục Diễm Chi tưởng Hạ Thiên Tường động tâm, lại thấy anh tiếp tục đi về phía thang máy, đồng thời thản nhiên nói: "Không nhớ người này."
Cửa thang máy đóng lại, Lục Diễm Chi bình tĩnh nhìn về phía con trai rời đi và lắc đầu.
Không thể nào. Cho dù bà ta không thích Nhậm Vy Vy, nhưng vẫn tốt hơn một cô gái không môn đăng hộ đối như Tô Nhược Hân.