Chương 168: Còn ông chủ hơn cả ông chủ
Con trai bà ta ưu tú như thế, Tô Nhược Hân kia căn bản không xứng với con trai.
Tô Nhược Hân cứu con trai tỉnh lại, bà ta dựa theo dự tính ban đầu cho cô mười lăm tỷ là đủ rồi, không cần liên lụy tới hôn nhân cả đời của con trai.
Hạ Thiên Tường vào trong phòng ngủ, lãnh đạm đi về phía phòng vệ sinh. Lúc anh đang muốn rửa mặt thì đột nhiên phát hiện ra tất cả những thứ vốn thuộc về Tô Nhược Hân trong phòng anh đều biến mất.
"Chị Trương." Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, đứng trong hành lang gọi to.
Anh vừa gọi một tiếng, rất nhiều đèn trong biệt thự lập tức sáng lên.
Quản gia khoác áo chạy ra, cung kính đi tới trước mặt Hạ Thiên Tường: “Cậu chủ, chị Trương đã nghỉ việc."
"Nghỉ việc?" Hạ Thiên Tường nghi ngờ, tùy tiện nói: "Là chị ta chủ động xin nghỉ việc, hay mẹ tôi đuổi đi?"
Tiền lương của chị Trương Tô Nhược Hân đề cập tới. Hạ Thiên Tường nghĩ tới Lục Diễm Chi vừa bảo anh vứt bỏ Tô Nhược Hân, lập tức đoán ra được mọi chuyện.
"Chuyện này... chuyện này..." Hạ Thiên Tường vừa hỏi vậy, quản gia lập tức không biết trả lời thế nào, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn xuống phía dưới tầng.
Lúc này, Lục Diễm Chi đang ngồi trên sofaa trong phòng khách tầng một. Lúc ông ta chạy qua, có nhìn thấy.
Cho dù Hạ Thiên Tường đánh thức rất nhiều người.
Chẳng qua mỗi người vẫn ở trong phòng của mình, trừ ông ta thì không ai đi ra.
Bởi vậy, trong biệt thự này vẫn vắng vẻ. Lục Diễm Chi chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Hạ Thiên Tường.
Nhưng ông ta ngập ngừng chừng ba giây, vẫn không nghe được giọng nói của Lục Diễm Chi.
Ông ta lại hiểu rõ, Lục Diễm Chi muốn ông ta gánh vác, bảo ông ta tuyệt đối không thể nói ra chuyện bà ta đuổi việc chị Trương.
Quản gia mím môi, nơm nớp lo sợ nói: "Trong nhà chị Trương có chuyện nên tự từ chức. Bà chủ nói chị ta có công chăm sóc cho cậu chủ, đặc biệt cho chị ta năm triệu, cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì bất chợt bước lên một bước, dáng người cao ngất đứng trước lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phương Tấn.
Hơn nửa đêm, Phương Tấn vẫn còn đang hãi hùng khiếp vía, vừa nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đã lập tức nghe máy.
"Cậu Hạ, có việc gì sao?" Mặc dù biết Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho anh ta muộn thế này, chắc chắn không phải là muốn nói vài câu chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn hy vọng Hạ Thiên Tường muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm, tuyệt đối đừng lại xuất hiện công việc như bảo anh ta điều tra Căn Nguyên ' gì đó nữa.
"Điều tra xem trong nhà chị Trương đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn có kết quả sau mười phút."
"Vâng." Phương Tấn nghe được là chị Trương thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không sợ đi điều tra người quen. Sau khi cúp máy, Phương Tấn lập tức đi điều tra.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Nhưng lúc nói chuyện, đối tượng nói chuyện vẫn là quản gia phía sau: “Quản gia Mục, cho tôi số điện thoại của chị Trương."
Người của Tô Nhược Hân chính là người của anh.
Không ai có thể đuổi việc.
"Chuyện này... Tôi... Tôi đi tìm đã." Quản gia Mục hoảng loạn. Hơn nửa đêm, rõ ràng trời lạnh cắt da cắt thịt, ông ta lại đổ mồ hôi lạnh đầy mặt và đầu.
"Ông đưa điện thoại cho tôi." Hạ Thiên Tường căn bản không cho phép quản gia tùy tiện rời đi, đã đòi luôn điện thoại di động của ông ta.
Quản gia Mục lại liếc nhìn xuống dưới tầng, cảm thấy giờ phút này mình làm gì cũng sai.
Ông ta nói ra số điện thoại của chị Trương, bà chủ chắc chắn sẽ oán trách ông ta. Nhưng nếu không nói, xem tình hình cậu chủ bây giờ, sẽ không bỏ qua cho ông ta.
"Đưa cho tôi." Hạ Thiên Tường lại quát một tiếng chói tai.
Mục quản gia hoảng sợ tới mức giật mình, giờ phút này cảm thấy mạng nhỏ cũng sắp hết một nửa rồi.
Ông ta đành run rẩy đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường.
Dưới tầng, Lục Diễm Chi trước sau vẫn ngồi yên, cuối cùng đã có phản ứng: “Thiên Tường, con đừng làm khó quản gia nữa. Là mẹ đuổi việc chị Trương."
"Chị ta đã làm gì sai sao?"
"Không."
"Nếu không sai, lập tức gọi điện thoại mời chị ta về."
"Thiên Tường, con nuông chiều Tô Nhược Hân thì cũng thôi, còn muốn che chở cho cả chị Trương kia sao?"
"Tô Nhược Hân là người của con, chị Trương là người của Tô Nhược Hân."
"Người của con? Sao là người của con được? Mẹ đâu nghe nói cô ta đồng ý làm bạn gái của con. Thiên Tường, có phải con tưởng ai cũng mê mình không?" Lục Diễm Chi thật sự bị con trai nhà mình chọc tức rồi.
"Bất kể cô ấy có thừa nhận hay không, cô ấy đều là người của con. Cho nên, mẹ không thể động vào cô ấy."
"Đây là nhà mẹ."
"Ý mẹ là ở đây không phải là nhà con nữa? Được thôi, vậy con sẽ rời đi ngay bây giờ." Hạ Thiên Tường nói xong, dứt khoát xoay người muốn quay về phòng.
Quản gia Mục hoảng hốt bước tới, kéo cánh tay Hạ Thiên Tường lại: “Cậu chủ, cậu đừng cáu giận với bà chủ. Dù gì hai người cũng là mẹ con. Cho dù cậu thích cô Tô nhưng dù sao vẫn chưa cưới về. Cậu cũng phải..."
Cũng phải nể mặt bà chủ chứ.
Chỉ là quản gia Mục còn chưa nói hết lời, đã bị Hạ Thiên Tường cắt ngang: “Nếu ở đây không chứa được tôi, không phải là nhà tôi, tôi đi là được rồi."
"Thiên Tường, con hành động theo cảm tính như vậy từ bao giờ? Con đâu phải là đứa trẻ ba tuổi." Lục Diễm Chi đành phải đi về phía thang máy, muốn lên tầng trấn an Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường hất cánh tay của quản gia Mục ra, đi thẳng vào trong phòng.
Quản gia Mục sốt ruột tới mức đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt, nhưng ông ta thật sự không có can đảm kéo Hạ Thiên Tường lại.
Cũng may, Lục Diễm Chi đã nhanh chóng lên đây: “Mục Phúc, tránh ra."
Mục Phúc vội vàng lùi lại một bước, tránh khỏi cửa phòng: “Mợ chủ, cậu chủ đã quyết tâm, tôi thấy mợ..."
Lục Diễm Chi nhíu mày. Bà ta chỉ biết Hạ Thiên Tường rất quan tâm tới Tô Nhược Hân. Cô bị thương, anh canh giữ bên cạnh cô suốt năm ngày năm đêm, không rời một bước.
Nhưng bà ta không ngờ anh thậm chí còn bảo vệ một người giúp việc được Tô Nhược Hân cất nhắc lên như vậy.
Chỉ dựa vào bây giờ Hạ Thiên Tường bảo vệ chị Trương như vậy, bà ta càng không để cho Tô Nhược Hân bước vào cửa nhà họ Hạ.
Cửa nhà họ Hạ không dễ vào như vậy đâu.
Bà ta mới là bà chủ của căn biệt thự này.
Lục Diễm Chi nhận được lời nhắc nhở của Mục Phúc, khẽ day giữa chân mày, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, còn không phải là một người giúp việc sao? Nếu con thích để chị ta hầu hạ, mẹ gọi điện thoại bảo chị ta quay về là được rồi."
Hạ Thiên Tường đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới dừng tay: “Được, mẹ bảo chị ấy quay về nhà họ Hạ ngay đi."
Lục Diễm Chi nhíu mày: “Muộn thế này rồi, để ngày mai đi."
"Không được, phải ngay bây giờ."
"Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại bảo chị Trương quay về tiếp tục làm việc."
"Không cần, con sẽ bảo Phương Tấn lái xe đi đón. Anh ta sắp gọi điện thoại tới rồi."
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong, Phương Tấn đã gọi điện thoại tới: “Cậu Hạ, tôi đã điều tra rồi. Nhà chị Trương vẫn bình yên, không xảy ra chuyện gì lớn."
"Anh đích thân đi đón chị Trương về."
"Được... Được." Nếu Hạ Thiên Tường nói vậy trước khi Phương Tấn điều tra chị Trương, anh ta sẽ bối rối. Nhưng anh ta điều tra, đã biết được chị Trương bị Lục Diễm Chi cho nghỉ việc.
Hạ Thiên Tường quả nhiên mạnh mẽ. Người anh muốn che chở, thậm chí cũng muốn che chở luôn cho người của người đó.
Vậy anh phải quan tâm Tô Nhược Hân tới mức nào chứ?
Giờ phút này, Phương Tấn lại nhớ kỹ một điều. Hạ Thiên Tường là ông chủ của anh ta, Tô Nhược Hân kia còn ông chủ hơn cả ông chủ.
Tô Nhược Hân cứu con trai tỉnh lại, bà ta dựa theo dự tính ban đầu cho cô mười lăm tỷ là đủ rồi, không cần liên lụy tới hôn nhân cả đời của con trai.
Hạ Thiên Tường vào trong phòng ngủ, lãnh đạm đi về phía phòng vệ sinh. Lúc anh đang muốn rửa mặt thì đột nhiên phát hiện ra tất cả những thứ vốn thuộc về Tô Nhược Hân trong phòng anh đều biến mất.
"Chị Trương." Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, đứng trong hành lang gọi to.
Anh vừa gọi một tiếng, rất nhiều đèn trong biệt thự lập tức sáng lên.
Quản gia khoác áo chạy ra, cung kính đi tới trước mặt Hạ Thiên Tường: “Cậu chủ, chị Trương đã nghỉ việc."
"Nghỉ việc?" Hạ Thiên Tường nghi ngờ, tùy tiện nói: "Là chị ta chủ động xin nghỉ việc, hay mẹ tôi đuổi đi?"
Tiền lương của chị Trương Tô Nhược Hân đề cập tới. Hạ Thiên Tường nghĩ tới Lục Diễm Chi vừa bảo anh vứt bỏ Tô Nhược Hân, lập tức đoán ra được mọi chuyện.
"Chuyện này... chuyện này..." Hạ Thiên Tường vừa hỏi vậy, quản gia lập tức không biết trả lời thế nào, khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn xuống phía dưới tầng.
Lúc này, Lục Diễm Chi đang ngồi trên sofaa trong phòng khách tầng một. Lúc ông ta chạy qua, có nhìn thấy.
Cho dù Hạ Thiên Tường đánh thức rất nhiều người.
Chẳng qua mỗi người vẫn ở trong phòng của mình, trừ ông ta thì không ai đi ra.
Bởi vậy, trong biệt thự này vẫn vắng vẻ. Lục Diễm Chi chắc chắn nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Hạ Thiên Tường.
Nhưng ông ta ngập ngừng chừng ba giây, vẫn không nghe được giọng nói của Lục Diễm Chi.
Ông ta lại hiểu rõ, Lục Diễm Chi muốn ông ta gánh vác, bảo ông ta tuyệt đối không thể nói ra chuyện bà ta đuổi việc chị Trương.
Quản gia mím môi, nơm nớp lo sợ nói: "Trong nhà chị Trương có chuyện nên tự từ chức. Bà chủ nói chị ta có công chăm sóc cho cậu chủ, đặc biệt cho chị ta năm triệu, cũng xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì bất chợt bước lên một bước, dáng người cao ngất đứng trước lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phương Tấn.
Hơn nửa đêm, Phương Tấn vẫn còn đang hãi hùng khiếp vía, vừa nghe được tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đã lập tức nghe máy.
"Cậu Hạ, có việc gì sao?" Mặc dù biết Hạ Thiên Tường gọi điện thoại cho anh ta muộn thế này, chắc chắn không phải là muốn nói vài câu chuyện phiếm, nhưng anh ta vẫn hy vọng Hạ Thiên Tường muốn tìm anh ta nói chuyện phiếm, tuyệt đối đừng lại xuất hiện công việc như bảo anh ta điều tra Căn Nguyên ' gì đó nữa.
"Điều tra xem trong nhà chị Trương đã xảy ra chuyện gì. Tôi muốn có kết quả sau mười phút."
"Vâng." Phương Tấn nghe được là chị Trương thì thở phào nhẹ nhõm. Anh ta không sợ đi điều tra người quen. Sau khi cúp máy, Phương Tấn lập tức đi điều tra.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Lục Diễm Chi dưới tầng. Nhưng lúc nói chuyện, đối tượng nói chuyện vẫn là quản gia phía sau: “Quản gia Mục, cho tôi số điện thoại của chị Trương."
Người của Tô Nhược Hân chính là người của anh.
Không ai có thể đuổi việc.
"Chuyện này... Tôi... Tôi đi tìm đã." Quản gia Mục hoảng loạn. Hơn nửa đêm, rõ ràng trời lạnh cắt da cắt thịt, ông ta lại đổ mồ hôi lạnh đầy mặt và đầu.
"Ông đưa điện thoại cho tôi." Hạ Thiên Tường căn bản không cho phép quản gia tùy tiện rời đi, đã đòi luôn điện thoại di động của ông ta.
Quản gia Mục lại liếc nhìn xuống dưới tầng, cảm thấy giờ phút này mình làm gì cũng sai.
Ông ta nói ra số điện thoại của chị Trương, bà chủ chắc chắn sẽ oán trách ông ta. Nhưng nếu không nói, xem tình hình cậu chủ bây giờ, sẽ không bỏ qua cho ông ta.
"Đưa cho tôi." Hạ Thiên Tường lại quát một tiếng chói tai.
Mục quản gia hoảng sợ tới mức giật mình, giờ phút này cảm thấy mạng nhỏ cũng sắp hết một nửa rồi.
Ông ta đành run rẩy đưa điện thoại cho Hạ Thiên Tường.
Dưới tầng, Lục Diễm Chi trước sau vẫn ngồi yên, cuối cùng đã có phản ứng: “Thiên Tường, con đừng làm khó quản gia nữa. Là mẹ đuổi việc chị Trương."
"Chị ta đã làm gì sai sao?"
"Không."
"Nếu không sai, lập tức gọi điện thoại mời chị ta về."
"Thiên Tường, con nuông chiều Tô Nhược Hân thì cũng thôi, còn muốn che chở cho cả chị Trương kia sao?"
"Tô Nhược Hân là người của con, chị Trương là người của Tô Nhược Hân."
"Người của con? Sao là người của con được? Mẹ đâu nghe nói cô ta đồng ý làm bạn gái của con. Thiên Tường, có phải con tưởng ai cũng mê mình không?" Lục Diễm Chi thật sự bị con trai nhà mình chọc tức rồi.
"Bất kể cô ấy có thừa nhận hay không, cô ấy đều là người của con. Cho nên, mẹ không thể động vào cô ấy."
"Đây là nhà mẹ."
"Ý mẹ là ở đây không phải là nhà con nữa? Được thôi, vậy con sẽ rời đi ngay bây giờ." Hạ Thiên Tường nói xong, dứt khoát xoay người muốn quay về phòng.
Quản gia Mục hoảng hốt bước tới, kéo cánh tay Hạ Thiên Tường lại: “Cậu chủ, cậu đừng cáu giận với bà chủ. Dù gì hai người cũng là mẹ con. Cho dù cậu thích cô Tô nhưng dù sao vẫn chưa cưới về. Cậu cũng phải..."
Cũng phải nể mặt bà chủ chứ.
Chỉ là quản gia Mục còn chưa nói hết lời, đã bị Hạ Thiên Tường cắt ngang: “Nếu ở đây không chứa được tôi, không phải là nhà tôi, tôi đi là được rồi."
"Thiên Tường, con hành động theo cảm tính như vậy từ bao giờ? Con đâu phải là đứa trẻ ba tuổi." Lục Diễm Chi đành phải đi về phía thang máy, muốn lên tầng trấn an Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường hất cánh tay của quản gia Mục ra, đi thẳng vào trong phòng.
Quản gia Mục sốt ruột tới mức đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt, nhưng ông ta thật sự không có can đảm kéo Hạ Thiên Tường lại.
Cũng may, Lục Diễm Chi đã nhanh chóng lên đây: “Mục Phúc, tránh ra."
Mục Phúc vội vàng lùi lại một bước, tránh khỏi cửa phòng: “Mợ chủ, cậu chủ đã quyết tâm, tôi thấy mợ..."
Lục Diễm Chi nhíu mày. Bà ta chỉ biết Hạ Thiên Tường rất quan tâm tới Tô Nhược Hân. Cô bị thương, anh canh giữ bên cạnh cô suốt năm ngày năm đêm, không rời một bước.
Nhưng bà ta không ngờ anh thậm chí còn bảo vệ một người giúp việc được Tô Nhược Hân cất nhắc lên như vậy.
Chỉ dựa vào bây giờ Hạ Thiên Tường bảo vệ chị Trương như vậy, bà ta càng không để cho Tô Nhược Hân bước vào cửa nhà họ Hạ.
Cửa nhà họ Hạ không dễ vào như vậy đâu.
Bà ta mới là bà chủ của căn biệt thự này.
Lục Diễm Chi nhận được lời nhắc nhở của Mục Phúc, khẽ day giữa chân mày, lúc này mới đi vào phòng ngủ của Hạ Thiên Tường: “Thiên Tường, còn không phải là một người giúp việc sao? Nếu con thích để chị ta hầu hạ, mẹ gọi điện thoại bảo chị ta quay về là được rồi."
Hạ Thiên Tường đang thu dọn đồ đạc, lúc này mới dừng tay: “Được, mẹ bảo chị ấy quay về nhà họ Hạ ngay đi."
Lục Diễm Chi nhíu mày: “Muộn thế này rồi, để ngày mai đi."
"Không được, phải ngay bây giờ."
"Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại bảo chị Trương quay về tiếp tục làm việc."
"Không cần, con sẽ bảo Phương Tấn lái xe đi đón. Anh ta sắp gọi điện thoại tới rồi."
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường còn chưa nói xong, Phương Tấn đã gọi điện thoại tới: “Cậu Hạ, tôi đã điều tra rồi. Nhà chị Trương vẫn bình yên, không xảy ra chuyện gì lớn."
"Anh đích thân đi đón chị Trương về."
"Được... Được." Nếu Hạ Thiên Tường nói vậy trước khi Phương Tấn điều tra chị Trương, anh ta sẽ bối rối. Nhưng anh ta điều tra, đã biết được chị Trương bị Lục Diễm Chi cho nghỉ việc.
Hạ Thiên Tường quả nhiên mạnh mẽ. Người anh muốn che chở, thậm chí cũng muốn che chở luôn cho người của người đó.
Vậy anh phải quan tâm Tô Nhược Hân tới mức nào chứ?
Giờ phút này, Phương Tấn lại nhớ kỹ một điều. Hạ Thiên Tường là ông chủ của anh ta, Tô Nhược Hân kia còn ông chủ hơn cả ông chủ.