Chương 173: Em cũng tàn nhẫn quá rồi
“Nhưng như vậy thì làm phiền cô Tô quá.” Chúc Cương thật sự rất ngại.
“Không phiền, không phiền, tôi ở một mình cũng buồn chán, có Tiểu Hứa ở cùng mới có ý nghĩa.” Tô Nhược Hân giơ tay chữ V tỏ vẻ chiến thắng với Chúc Hứa, nở nụ cười vui vẻ.
Chúc Cương hơi ngượng ngùng: “Chuyện của Yên không liên quan đến cô, cô Tô, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào, cô chăm sóc Chúc Hứa rất tốt, cảm ơn cô, cũng cảm ơn cậu Hạ.”
“Không có gì, tôi còn muốn cảm ơn Chúc Hứa ở bên tôi mỗi ngày đấy.” Đứa nhỏ này, càng ở chung càng khiến người ta yêu thích.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ mình đã bị Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vứt cho dì nhỏ, nên vừa nghĩ đến Chúc Hứa tuổi còn nhỏ đã không có người chăm sóc, cô liền cảm thấy Chúc Hứa chính là mình khi còn nhỏ.
Cúp điện thoại của Chúc Cương, chị Chiêm cũng nấu bữa tối xong.
Tô Nhược Hân và Chúc Hứa bắt đầu ăn tối.
Bốn món một canh, rất phong phú, hai người bọn họ căn bản ăn không hết.
Tô Nhược Hân vốn gọi chị Chiêm ăn cùng, nhưng bà ta kiên quyết không chịu.
Tô Nhược Hân biết chị Chiêm đã quen như vậy, cho nên cũng không ép buộc.
Một lớn một nhỏ ăn xong, Tô Nhược Hân lại cho Chúc Hứa đi tắm rửa, tắm xong dỗ cậu bé ngủ, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng của cậu bé.
“Chị Chiêm, tối nay chị đừng đi, tôi ra ngoài đưa thuốc, tối muộn mới về.” Cuối cùng thu xếp ổn thỏa cho Chúc Hứa, Tô Nhược Hân chuẩn bị đi đưa thuốc cho Hạ Thiên Tường, lúc này mới chợt nhớ ra từ lúc ngủ dậy buổi sáng, Hạ Thiên Tường vẫn luôn không liên lạc với cô.
“Được.” Chị Chiêm gật đầu, đây là công việc của bà ta.
Tô Nhược Hân cầm túi, hơi nặng.
Ra ngoài bắt taxi vậy, nếu không cô xách vậy thật sự rất mỏi.
Kết quả, vừa đi xuống tầng đã thấy một chiếc Lamborghini vô cùng phong cách đỗ ở đối diện.
Còn cả Hạ Thiên Chiếu đang lười biếng dựa trên thân xe.
Khi cô nhìn thấy Hạ Thiên Chiếu, Hạ Thiên Chiếu cũng nhìn thấy cô: “Nhược Hân, hai chúng ta thật có duyên, ha ha, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Hạ Thiên Chiếu, anh muốn về nhà không?” Tô Nhược Hân không trả lời mà hỏi lại.
“Không, tôi không muốn về nhà, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến.”
“Nhược Hân, tôi biết chắc chắn ngày đầu tiên sau khi em thi đại học xong sẽ ngủ một giấc thật ngon, cho nên ban ngày không đến quấy rầy em nghỉ ngơi.”
“Bây giờ đến đây, đã nghĩ nếu có thể đợi được em ra, vậy chứng tỏ hai chúng ta có duyên, đợi không được thì là không có duyên, sau này tôi không đến làm phiền em nữa.”
“Không ngờ tôi mới đợi ở đây mười phút thì đã gặp được em rồi, Nhược Hân, hai chúng ta thật sự vô cùng vô cùng có duyên, em đồng ý làm bạn gái tôi đi.”
Tô Nhược Hân lườm anh ta: “Anh cũng dẻo miệng lắm.”
“Tôi là ăn ngay nói thật, không hề giả dối, Nhược Hân, chúng ta có duyên với nhau như vậy, tôi xác định là em rồi.”
“Ừm, anh không về nhà, không tiện đường.” Tô Nhược Hân nói xong thì muốn lướt qua Hạ Thiên Chiếu rời khỏi khu chung cư bắt taxi.
“Nhược Hân, em muốn về nhà cùng tôi sao? Tốt quá rồi, tôi đảm bảo mẹ tôi sẽ không chọc giận em, nếu bà ấy chọc giận em, tôi đá bay bà ấy, đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Hạ Thiên Chiếu kéo Tô Nhược Hân lại, sớm đã vứt lời Tô Nhược Hân cảnh cáo anh ta lần trước ra sau đầu.
Lâu như vậy anh ta không tìm đến Tô Nhược Hân là bởi vì Tô Nhược Hân phải thi đại học, anh ta không muốn ảnh hưởng đến thành tích của Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, nhịn lâu như vậy anh ta phát hiện một vấn đề rất quan trọng, chính là càng không gặp Tô Nhược Hân, anh ta càng nhớ cô.
Nếu đã nhớ, vậy chứng tỏ là thích là yêu rồi.
Nếu đã yêu thích Tô Nhược Hân, vậy anh ta sẽ không lùi bước.
Chỉ cần Tô Nhược Hân vẫn còn độc thân, anh ta sẽ kiên trì theo đuổi Tô Nhược Hân, lỡ như theo đuổi được, anh ta lời to rồi.
Có một cô gái tinh thông y thuật như Tô Nhược Hân làm vợ, vậy sẽ trường sinh bất lão.
Hơi không thoải mái chỗ nào, Tô Nhược Hân có thể chữa khỏi cho anh ta.
Tô Nhược Hân giãy ra: “Này, anh chê người mình không ngứa phải không? Có tin bây giờ tôi cho anh nếm lại cảm giác ngứa ngáy trước đó hay không?”
Kết quả, lần này Tô Nhược Hân nói xong, Hạ Thiên Chiếu lại bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Ngứa thì ngứa, ngứa cũng không quan trọng bằng kiếm vợ, Tô Nhược Hân, tôi muốn em làm vợ của tôi, ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé.”
Nhìn dáng vẻ cười hì hì không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, bất giác, thế mà Tô Nhược Hân lại cảm nhận được nghiêm túc trong lời nói đó của anh ta.
Gặp quỷ rồi.
Hai tay xách hai cái túi, cô không rảnh tay đánh người, nhưng cô vẫn còn chân.
Nhấc chân đạp Hạ Thiên Chiếu một cú: “Yêu còn không có, đăng ký lại càng không, tôi đi đây.”
Cô muốn đi bắt taxi.
Bị từ chối, khuôn mặt Hạ Thiên Chiếu tràn đầy chán nản, nhưng chỉ một chớp mắt, anh ta lại như hít phải thuốc lắc đuổi theo Tô Nhược Hân: “Em không thích tôi không sao cả, em chỉ cần coi tôi giống như một người bạn bình thường, như vậy thì vẫn có thể chứ?”
“Không thể.”
“Hic, làm bạn bè cũng không được sao, Nhược Hân em cũng tàn nhẫn quá rồi.” Sắc mặt Hạ Thiên Chiếu nhăn nhó như sắp khóc.
“Trừ phi anh đồng ý không theo đuổi tôi nữa, vậy tôi mới đồng ý làm bạn anh.” Thấy vẻ mặt sắp khóc hệt như trẻ con của Hạ Thiên Chiếu, Tô Nhược Hân dở khóc dở cười.
Thật ra, bản chất Hạ Thiên Chiếu không hề xấu, chỉ là đậm chất cậu ấm quá.
Cậu ấm ăn nhậu chơi bời chỉ biết hưởng thụ.
“Được rồi, tôi đồng ý không theo đuổi em, như vậy em có thể lên xe của người bạn này không?” Hạ Thiên Chiếu mở cửa Lamborghini, bày ra tư thế kính mời nữ vương, mời Tô Nhược Hân lên xe: “Bạn Tô Nhược Hân, mời lên xe.”
Nhìn dáng vẻ trang nghiêm trịnh trọng của anh, Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả: “Anh về nhà tôi mới đồng ý để anh đưa đi.”
“Được, tôi về nhà.” Hạ Thiên Chiếu ngoan ngoãn.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lên xe: “Tôi muốn đi gặp Thiên Tường.”
“Gặp anh ta? Không phải gần đây hai người gặp nhau mỗi ngày à, có cái gì mà gặp suốt vậy.” Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn đi gặp Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Chiếu xù lông rồi.
Bây giờ Hạ Thiên Tường chính là tình địch của anh ta.
Mặc dù buổi sáng vừa nghe Lục Diễm Chi nói với mẹ anh ta rằng không suy xét Tô Nhược Hân làm con dâu, nhưng đối với anh ta thì Hạ Thiên Tường vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ.
Hơn nữa quả bom hẹn giờ này được bố trí ngay trên con đường theo đuổi Tô Nhược Hân của anh ta, lúc nào cũng có thể phát nổ chấm dứt cuộc chiến của anh ta.
Anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ dễ dàng chấm dứt như vậy.
Từ khi biết Lục Diễm Chi phản đối Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, cả ngày nay anh ta đều tưởng tượng việc cưới Tô Nhược Hân vào nhà mình, làm vợ anh ta.
Tô Nhược Hân chỉ vào cái túi mới xách lên xe: “Đưa thuốc, anh ta có bệnh.”
“Ha ha, câu này tôi thích, Hạ Thiên Tường chính là có bệnh, tôi ủng hộ đưa thuốc cho anh ta, những việc khác thì không thể.” Hạ Thiên Tường nói cứ như đang tuyên bố chủ quyền.
“Này, hai người các anh đều là bạn của tôi, tôi gặp anh ta cũng giống như gặp anh, gặp anh cũng giống như gặp anh ta, anh phản đối cái gì chứ?”
“Em nói… em nói hai chúng tôi đều là bạn của em?” Hạ Thiên Chiếu khởi động Lamborghini, cẩn thận hỏi Tô Nhược Hân, sợ Tô Nhược Hân đưa ra một đáp án anh ta không thích.
“Đúng, mau lái xe đi, tôi còn muốn về ngủ sớm chút.” Tô Nhược Hân ngáp một cái, mặc dù sáng nay dậy rất muộn, nhưng tối qua uống say rồi ngủ, cho nên cảm giác ngủ còn chưa đủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ rồi.
“Không phiền, không phiền, tôi ở một mình cũng buồn chán, có Tiểu Hứa ở cùng mới có ý nghĩa.” Tô Nhược Hân giơ tay chữ V tỏ vẻ chiến thắng với Chúc Hứa, nở nụ cười vui vẻ.
Chúc Cương hơi ngượng ngùng: “Chuyện của Yên không liên quan đến cô, cô Tô, tôi thật sự không biết phải cảm ơn cô thế nào, cô chăm sóc Chúc Hứa rất tốt, cảm ơn cô, cũng cảm ơn cậu Hạ.”
“Không có gì, tôi còn muốn cảm ơn Chúc Hứa ở bên tôi mỗi ngày đấy.” Đứa nhỏ này, càng ở chung càng khiến người ta yêu thích.
Có lẽ bởi vì từ nhỏ mình đã bị Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình vứt cho dì nhỏ, nên vừa nghĩ đến Chúc Hứa tuổi còn nhỏ đã không có người chăm sóc, cô liền cảm thấy Chúc Hứa chính là mình khi còn nhỏ.
Cúp điện thoại của Chúc Cương, chị Chiêm cũng nấu bữa tối xong.
Tô Nhược Hân và Chúc Hứa bắt đầu ăn tối.
Bốn món một canh, rất phong phú, hai người bọn họ căn bản ăn không hết.
Tô Nhược Hân vốn gọi chị Chiêm ăn cùng, nhưng bà ta kiên quyết không chịu.
Tô Nhược Hân biết chị Chiêm đã quen như vậy, cho nên cũng không ép buộc.
Một lớn một nhỏ ăn xong, Tô Nhược Hân lại cho Chúc Hứa đi tắm rửa, tắm xong dỗ cậu bé ngủ, lúc này cô mới đi ra khỏi phòng của cậu bé.
“Chị Chiêm, tối nay chị đừng đi, tôi ra ngoài đưa thuốc, tối muộn mới về.” Cuối cùng thu xếp ổn thỏa cho Chúc Hứa, Tô Nhược Hân chuẩn bị đi đưa thuốc cho Hạ Thiên Tường, lúc này mới chợt nhớ ra từ lúc ngủ dậy buổi sáng, Hạ Thiên Tường vẫn luôn không liên lạc với cô.
“Được.” Chị Chiêm gật đầu, đây là công việc của bà ta.
Tô Nhược Hân cầm túi, hơi nặng.
Ra ngoài bắt taxi vậy, nếu không cô xách vậy thật sự rất mỏi.
Kết quả, vừa đi xuống tầng đã thấy một chiếc Lamborghini vô cùng phong cách đỗ ở đối diện.
Còn cả Hạ Thiên Chiếu đang lười biếng dựa trên thân xe.
Khi cô nhìn thấy Hạ Thiên Chiếu, Hạ Thiên Chiếu cũng nhìn thấy cô: “Nhược Hân, hai chúng ta thật có duyên, ha ha, em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
“Hạ Thiên Chiếu, anh muốn về nhà không?” Tô Nhược Hân không trả lời mà hỏi lại.
“Không, tôi không muốn về nhà, khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến.”
“Nhược Hân, tôi biết chắc chắn ngày đầu tiên sau khi em thi đại học xong sẽ ngủ một giấc thật ngon, cho nên ban ngày không đến quấy rầy em nghỉ ngơi.”
“Bây giờ đến đây, đã nghĩ nếu có thể đợi được em ra, vậy chứng tỏ hai chúng ta có duyên, đợi không được thì là không có duyên, sau này tôi không đến làm phiền em nữa.”
“Không ngờ tôi mới đợi ở đây mười phút thì đã gặp được em rồi, Nhược Hân, hai chúng ta thật sự vô cùng vô cùng có duyên, em đồng ý làm bạn gái tôi đi.”
Tô Nhược Hân lườm anh ta: “Anh cũng dẻo miệng lắm.”
“Tôi là ăn ngay nói thật, không hề giả dối, Nhược Hân, chúng ta có duyên với nhau như vậy, tôi xác định là em rồi.”
“Ừm, anh không về nhà, không tiện đường.” Tô Nhược Hân nói xong thì muốn lướt qua Hạ Thiên Chiếu rời khỏi khu chung cư bắt taxi.
“Nhược Hân, em muốn về nhà cùng tôi sao? Tốt quá rồi, tôi đảm bảo mẹ tôi sẽ không chọc giận em, nếu bà ấy chọc giận em, tôi đá bay bà ấy, đi thôi, tôi đưa em về nhà.” Hạ Thiên Chiếu kéo Tô Nhược Hân lại, sớm đã vứt lời Tô Nhược Hân cảnh cáo anh ta lần trước ra sau đầu.
Lâu như vậy anh ta không tìm đến Tô Nhược Hân là bởi vì Tô Nhược Hân phải thi đại học, anh ta không muốn ảnh hưởng đến thành tích của Tô Nhược Hân.
Hơn nữa, nhịn lâu như vậy anh ta phát hiện một vấn đề rất quan trọng, chính là càng không gặp Tô Nhược Hân, anh ta càng nhớ cô.
Nếu đã nhớ, vậy chứng tỏ là thích là yêu rồi.
Nếu đã yêu thích Tô Nhược Hân, vậy anh ta sẽ không lùi bước.
Chỉ cần Tô Nhược Hân vẫn còn độc thân, anh ta sẽ kiên trì theo đuổi Tô Nhược Hân, lỡ như theo đuổi được, anh ta lời to rồi.
Có một cô gái tinh thông y thuật như Tô Nhược Hân làm vợ, vậy sẽ trường sinh bất lão.
Hơi không thoải mái chỗ nào, Tô Nhược Hân có thể chữa khỏi cho anh ta.
Tô Nhược Hân giãy ra: “Này, anh chê người mình không ngứa phải không? Có tin bây giờ tôi cho anh nếm lại cảm giác ngứa ngáy trước đó hay không?”
Kết quả, lần này Tô Nhược Hân nói xong, Hạ Thiên Chiếu lại bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất: “Ngứa thì ngứa, ngứa cũng không quan trọng bằng kiếm vợ, Tô Nhược Hân, tôi muốn em làm vợ của tôi, ngày mai chúng ta đi đăng ký nhé.”
Nhìn dáng vẻ cười hì hì không đứng đắn của Hạ Thiên Chiếu, bất giác, thế mà Tô Nhược Hân lại cảm nhận được nghiêm túc trong lời nói đó của anh ta.
Gặp quỷ rồi.
Hai tay xách hai cái túi, cô không rảnh tay đánh người, nhưng cô vẫn còn chân.
Nhấc chân đạp Hạ Thiên Chiếu một cú: “Yêu còn không có, đăng ký lại càng không, tôi đi đây.”
Cô muốn đi bắt taxi.
Bị từ chối, khuôn mặt Hạ Thiên Chiếu tràn đầy chán nản, nhưng chỉ một chớp mắt, anh ta lại như hít phải thuốc lắc đuổi theo Tô Nhược Hân: “Em không thích tôi không sao cả, em chỉ cần coi tôi giống như một người bạn bình thường, như vậy thì vẫn có thể chứ?”
“Không thể.”
“Hic, làm bạn bè cũng không được sao, Nhược Hân em cũng tàn nhẫn quá rồi.” Sắc mặt Hạ Thiên Chiếu nhăn nhó như sắp khóc.
“Trừ phi anh đồng ý không theo đuổi tôi nữa, vậy tôi mới đồng ý làm bạn anh.” Thấy vẻ mặt sắp khóc hệt như trẻ con của Hạ Thiên Chiếu, Tô Nhược Hân dở khóc dở cười.
Thật ra, bản chất Hạ Thiên Chiếu không hề xấu, chỉ là đậm chất cậu ấm quá.
Cậu ấm ăn nhậu chơi bời chỉ biết hưởng thụ.
“Được rồi, tôi đồng ý không theo đuổi em, như vậy em có thể lên xe của người bạn này không?” Hạ Thiên Chiếu mở cửa Lamborghini, bày ra tư thế kính mời nữ vương, mời Tô Nhược Hân lên xe: “Bạn Tô Nhược Hân, mời lên xe.”
Nhìn dáng vẻ trang nghiêm trịnh trọng của anh, Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả: “Anh về nhà tôi mới đồng ý để anh đưa đi.”
“Được, tôi về nhà.” Hạ Thiên Chiếu ngoan ngoãn.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lên xe: “Tôi muốn đi gặp Thiên Tường.”
“Gặp anh ta? Không phải gần đây hai người gặp nhau mỗi ngày à, có cái gì mà gặp suốt vậy.” Nghe thấy Tô Nhược Hân muốn đi gặp Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Chiếu xù lông rồi.
Bây giờ Hạ Thiên Tường chính là tình địch của anh ta.
Mặc dù buổi sáng vừa nghe Lục Diễm Chi nói với mẹ anh ta rằng không suy xét Tô Nhược Hân làm con dâu, nhưng đối với anh ta thì Hạ Thiên Tường vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ.
Hơn nữa quả bom hẹn giờ này được bố trí ngay trên con đường theo đuổi Tô Nhược Hân của anh ta, lúc nào cũng có thể phát nổ chấm dứt cuộc chiến của anh ta.
Anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ dễ dàng chấm dứt như vậy.
Từ khi biết Lục Diễm Chi phản đối Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân, cả ngày nay anh ta đều tưởng tượng việc cưới Tô Nhược Hân vào nhà mình, làm vợ anh ta.
Tô Nhược Hân chỉ vào cái túi mới xách lên xe: “Đưa thuốc, anh ta có bệnh.”
“Ha ha, câu này tôi thích, Hạ Thiên Tường chính là có bệnh, tôi ủng hộ đưa thuốc cho anh ta, những việc khác thì không thể.” Hạ Thiên Tường nói cứ như đang tuyên bố chủ quyền.
“Này, hai người các anh đều là bạn của tôi, tôi gặp anh ta cũng giống như gặp anh, gặp anh cũng giống như gặp anh ta, anh phản đối cái gì chứ?”
“Em nói… em nói hai chúng tôi đều là bạn của em?” Hạ Thiên Chiếu khởi động Lamborghini, cẩn thận hỏi Tô Nhược Hân, sợ Tô Nhược Hân đưa ra một đáp án anh ta không thích.
“Đúng, mau lái xe đi, tôi còn muốn về ngủ sớm chút.” Tô Nhược Hân ngáp một cái, mặc dù sáng nay dậy rất muộn, nhưng tối qua uống say rồi ngủ, cho nên cảm giác ngủ còn chưa đủ, bây giờ cô đã hơi buồn ngủ rồi.