Chương 174: Cậu đây phóng khoáng như gió xuân
“Vậy khi em về cũng phải do tôi đưa về.” Hạ Thiên Chiếu hẹn trước đưa Tô Nhược Hân trở về.
“Hả, không phải anh về nhà sao, về nhà rồi lại ra ngoài, vậy thì không phải về nhà nữa rồi, không thích hợp lắm.”
“Tôi…” Hạ Thiên Chiếu bị chặn ngang không trả lời được.
Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Chiếu đỏ lên, tâm trạng Tô Nhược Hân cực tốt, cười nói: “Tôi gọi Phương Tấn đưa tôi về nhà là được rồi, cũng không làm phiền cậu chủ Hạ sửa chữa sai lầm, ngoan ngoãn về nhà, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”
Khi nghe thấy Tô Nhược Hân nói đến ngoan ngoãn về nhà, Hạ Thiên Chiếu lộ vẻ không đồng ý, trước giờ Hạ Thiên Chiếu anh ta không phải người đàn ông ngoan ngoãn.
Nhưng nghe lời nói tiếp theo của Tô Nhược Hân, đôi mắt Hạ Thiên Chiếu lập tức sáng lên: “Em cũng biết là rất lâu rồi tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô Nhược Hân, có phải em đang chú ý đến tôi hay không? Từ sau khi đến Trường trung học Khải Mỹ tìm em trở về, cậu đây đã rất lâu không hẹn riêng với người phụ nữ nào khác, tôi đúng thật là hoàn toàn sửa chữa sai lầm rồi.”
“Đoán.” Tô Nhược Hân cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, đây thật sự không còn Hạ Thiên Chiếu vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét lần đầu tiên cô gặp rồi.
“Đoán cũng được, chứng minh em hi vọng tôi trở thành người như vậy, tôi cũng thật sự đang cố gắng thay đổi chính mình.” Hạ Thiên Chiếu không theo đuổi được, cho nên trước tiên cứ cố gắng thể hiện bản thân một chút.
Tóm lại, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ có Hạ Thiên Tường, chứ không có chuyện Hạ Thiên Chiếu anh ta từ bỏ.
Vừa nghĩ đến Hạ Thiên Tường từ nay về sau không còn là tình địch của anh ta nữa, tâm trạng Hạ Thiên Tường tốt hẳn lên.
Tô Nhược Hân không chịu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, có thể đừng tự luyến như vậy được không.”
“Cậu đây không tự luyến, đó là bản chất của cậu đây, cậu đây phóng khoáng như gió xuân.”
“Phụt”, Tô Nhược Hân bật cười: “Hạ Thiên Chiếu, mặc dù tôi không thích anh, nhưng không thể không nói, có đôi khi anh cũng chọc người ta vui vẻ.”
“Toàn thân trên dưới cậu đây đều là ưu điểm, sớm muộn cũng có một ngày em thích cậu đây, đến lúc đó em chỉ cần hơi ám chỉ cho cậu đây, cậu đây không cần em bày tỏ trước, cậu đây sẽ chủ động bày tỏ với em, nào có đàn ông lại để phụ nữ theo đuổi ngược chứ, cho dù em có suy nghĩ đó, cậu đây cũng không đồng ý, lúc nào cũng phải là cậu đây theo đuổi em.”
“Phụt”, Tô Nhược Hân lại bật cười lần nữa: “Anh đúng là trợn mắt nói mò."
Rõ ràng là anh ta muốn theo đuổi cô, giờ nói thành anh ta muốn giúp cô hoàn thành việc cô theo đuổi anh ta, cô phục anh ta sát đất luôn rồi.
“Chỉ cần em thích nghe, cậu đây sẵn lòng nói mò, có tiền cũng khó mua được sẵn lòng này của cậu đây.”
Có lẽ đây chính là trường phái lạc quan, lúc nào cũng mang lại cảm giác ngập tràn sức sống.
“Hạ Thiên Chiếu, anh nói anh và Hạ Thiên Tường đều họ Hạ, sao trên người anh ta không có sức sống tràn trề giống như anh chứ? Lúc nào cũng lạnh tanh.” Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi Hạ Thiên Chiếu.
“Ai biết được, nhưng mà tôi có thể phân tích sơ qua, em không được nói cho bất kỳ ai đó."
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân bị khơi gợi tất cả tò mò.
Cũng hoặc là, cô vẫn luôn tò mò về Hạ Thiên Tường.
“Hẳn là bởi vì ba anh ta, chính là chú tôi.”
“Ba anh ta làm sao?” Tô Nhược Hân dựng thẳng lỗ tai, dù sao rất rảnh rỗi, hóng hớt một chút cũng không ảnh hưởng gì.
“Ba anh ta có mấy người phụ nữ, nuôi rất nhiều con riêng, cho nên trước giờ đều không quan tâm đến anh ta.” Hạ Thiên Chiếu khẽ nói, giống như sợ bị người bên ngoài xe nghe thấy.
“Ồ, tôi chưa từng nghe nói.”
“Tất nhiên em chưa từng nghe nói rồi, bởi vì chuyện này mà bà không cho phép chú tôi trở về thành phố T, nhưng cũng ngầm cho phép ông ta mua vui bên ngoài, dù sao cũng là con trai ruột của bà, cho dù đạo đức kém cũng không thay đổi được sự thật đó là con trai ruột của bà.”
“Ồ, hình như anh còn giỏi hơn chú anh, không phải trước kia anh cũng một ngày đổi ba cô hay sao, so với chú anh đúng là chỉ hơn chứ không kém.” Tô Nhược Hân cười trêu chọc Hạ Thiên Chiếu, nhưng khi nghe Hạ Thiên Chiếu kể chuyện của ba Hạ Thiên Tường, cô cũng không nhịn được đau lòng thay Hạ Thiên Tường.
Hèn chi lúc nào trên người anh cũng mang lại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đúng vậy, cảm giác âm u lạnh lẽo có thể thấy được bằng mắt thường.
Hóa ra bởi vì lí do gia đình.
Vừa nghĩ như vậy, đã cảm thấy thật ra anh cũng không tốt hơn cô là mấy.
Ba mẹ cô không thương cô, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi cô đến ngày hôm nay.
Mà Hạ Thiên Tường gần như không sống cùng ba.
Như vậy xem ra, Lục Diễm Chi ngông cuồng kiêu ngạo cũng không hạnh phúc.
Lấy một người đàn ông chẳng bao giờ về nhà, cho dù sự nghiệp của bà ta có thành công thì gia đình cũng không hạnh phúc.
Nhưng mà cô vẫn luôn không thích Lục Diễm Chi.
Lục Diễm Chi có thái độ thù địch với cô, cô càng có thái độ thù địch với Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân không ngờ, chỉ đi nhờ xe chút thôi mà có thể nghe được chuyện nhà của Hạ Thiên Tường.
Lamborghini lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
Hạ Thiên Chiếu đưa Tô Nhược Hân đến biệt thự số 888.
Đó là biệt thự của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường.
Xe dừng lại.
Hạ Thiên Chiếu đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, bỗng nhiên tò mò: “Sao không để tôi đưa lại cho anh tư?”
“Từ đầu đến cuối tôi đều không nhờ bất kỳ ai xử lý thuốc này, nếu như nhờ anh, lỡ như xảy ra sai sót, vậy chẳng phải liên lụy đến anh rồi sao?” Không nhờ bất kỳ ai, cho dù có người muốn lợi dụng sơ hở cũng không lợi dụng được.
Cô đã chịu thiệt trong chuyện của Chúc Yên rồi, sẽ không để chịu thiệt như vậy nữa.
Thêm một lần nữa, cô không phải ngốc, mà chính là ngu dốt.
Hạ Thiên Chiếu lập tức nghe ra: “Cảm ơn đã tận tâm.”
Tô Nhược Hân đến rồi.
Cô giơ tay mở khóa.
Lần trước khi cô đến đưa điện thoại di động cho Hạ Thiên Tường, khóa vân tay khẽ chạm là mở.
Nhưng lần này khi cô chạm, cửa không mở.
Tô Nhược Hân còn tưởng thiết bị quét vân không nhạy, lại chạm thêm lần nữa.
Kết quả, vẫn không mở.
Lại đến lần thứ ba, vẫn không mở.
Tô Nhược Hân nhíu mày, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại cố định của nhà họ Hạ.
“Xin chào, đây là nhà họ Hạ.”
Là giọng nói của chị Trương, nghe rất thân thiết: “Chị Trương, tôi là Tô Nhược Hân, mở cửa giúp tôi với, hình như khóa vân tay không nhạy.”
“À, được… được.” Chị Trương nói xong thì cúp máy.
Nhưng cũng không lập tức mở cửa cho Tô Nhược Hân, mà cung kính nhìn về phía Lục Diễm Chi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: “Bà chủ, cô Tô đến, muốn mở cửa cho cô ta không?”
Lục Diễm Chi nhìn cũng không thèm nhìn chị Trương một cái, thản nhiên nói: “Mở.”
Tô Nhược Hân đến làm gì, bà ta biết.
Tô Nhược Hân đến đưa thuốc cho con trai.
Nếu Tô Nhược Hân thật sự có thể chữa khỏi bệnh về vị giác cho con trai, Tô Nhược Hân đến mấy lần bà ta cũng đồng ý.
Nếu như lúc đầu bà ta còn không tin bản lĩnh chữa bệnh cứu người của Tô Nhược Hân, thì bây giờ bà ta lại vô cùng tin tưởng.
Ngay cả bà cụ cũng nhắc mãi rằng y thuật của Tô Nhược Hân rất lợi hại, là thật sự lợi hại.
Lúc này chị Trương mới vặn tay cầm, mở cửa ra.
Tô Nhược Hân xách túi thuốc đi vào.
Liếc nhìn bên trong, từ khu vườn đến biệt thự, vẫn là dáng vẻ giống như lần trước cô đến, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng mà, cô cảm nhận thấy nơi này có gì đó đang thay đổi.
Đó là thay đổi cô không nhìn được bằng mắt thường.
Mãi đến khi đẩy cửa bước vào, cuối cùng cô cũng phát hiện ra cái gì không đúng.
“Hả, không phải anh về nhà sao, về nhà rồi lại ra ngoài, vậy thì không phải về nhà nữa rồi, không thích hợp lắm.”
“Tôi…” Hạ Thiên Chiếu bị chặn ngang không trả lời được.
Nhìn sắc mặt Hạ Thiên Chiếu đỏ lên, tâm trạng Tô Nhược Hân cực tốt, cười nói: “Tôi gọi Phương Tấn đưa tôi về nhà là được rồi, cũng không làm phiền cậu chủ Hạ sửa chữa sai lầm, ngoan ngoãn về nhà, không còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa.”
Khi nghe thấy Tô Nhược Hân nói đến ngoan ngoãn về nhà, Hạ Thiên Chiếu lộ vẻ không đồng ý, trước giờ Hạ Thiên Chiếu anh ta không phải người đàn ông ngoan ngoãn.
Nhưng nghe lời nói tiếp theo của Tô Nhược Hân, đôi mắt Hạ Thiên Chiếu lập tức sáng lên: “Em cũng biết là rất lâu rồi tôi không trêu hoa ghẹo nguyệt, Tô Nhược Hân, có phải em đang chú ý đến tôi hay không? Từ sau khi đến Trường trung học Khải Mỹ tìm em trở về, cậu đây đã rất lâu không hẹn riêng với người phụ nữ nào khác, tôi đúng thật là hoàn toàn sửa chữa sai lầm rồi.”
“Đoán.” Tô Nhược Hân cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh ta, đây thật sự không còn Hạ Thiên Chiếu vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét lần đầu tiên cô gặp rồi.
“Đoán cũng được, chứng minh em hi vọng tôi trở thành người như vậy, tôi cũng thật sự đang cố gắng thay đổi chính mình.” Hạ Thiên Chiếu không theo đuổi được, cho nên trước tiên cứ cố gắng thể hiện bản thân một chút.
Tóm lại, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Chỉ có Hạ Thiên Tường, chứ không có chuyện Hạ Thiên Chiếu anh ta từ bỏ.
Vừa nghĩ đến Hạ Thiên Tường từ nay về sau không còn là tình địch của anh ta nữa, tâm trạng Hạ Thiên Tường tốt hẳn lên.
Tô Nhược Hân không chịu nổi: “Hạ Thiên Chiếu, có thể đừng tự luyến như vậy được không.”
“Cậu đây không tự luyến, đó là bản chất của cậu đây, cậu đây phóng khoáng như gió xuân.”
“Phụt”, Tô Nhược Hân bật cười: “Hạ Thiên Chiếu, mặc dù tôi không thích anh, nhưng không thể không nói, có đôi khi anh cũng chọc người ta vui vẻ.”
“Toàn thân trên dưới cậu đây đều là ưu điểm, sớm muộn cũng có một ngày em thích cậu đây, đến lúc đó em chỉ cần hơi ám chỉ cho cậu đây, cậu đây không cần em bày tỏ trước, cậu đây sẽ chủ động bày tỏ với em, nào có đàn ông lại để phụ nữ theo đuổi ngược chứ, cho dù em có suy nghĩ đó, cậu đây cũng không đồng ý, lúc nào cũng phải là cậu đây theo đuổi em.”
“Phụt”, Tô Nhược Hân lại bật cười lần nữa: “Anh đúng là trợn mắt nói mò."
Rõ ràng là anh ta muốn theo đuổi cô, giờ nói thành anh ta muốn giúp cô hoàn thành việc cô theo đuổi anh ta, cô phục anh ta sát đất luôn rồi.
“Chỉ cần em thích nghe, cậu đây sẵn lòng nói mò, có tiền cũng khó mua được sẵn lòng này của cậu đây.”
Có lẽ đây chính là trường phái lạc quan, lúc nào cũng mang lại cảm giác ngập tràn sức sống.
“Hạ Thiên Chiếu, anh nói anh và Hạ Thiên Tường đều họ Hạ, sao trên người anh ta không có sức sống tràn trề giống như anh chứ? Lúc nào cũng lạnh tanh.” Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi Hạ Thiên Chiếu.
“Ai biết được, nhưng mà tôi có thể phân tích sơ qua, em không được nói cho bất kỳ ai đó."
“Anh nói đi.” Tô Nhược Hân bị khơi gợi tất cả tò mò.
Cũng hoặc là, cô vẫn luôn tò mò về Hạ Thiên Tường.
“Hẳn là bởi vì ba anh ta, chính là chú tôi.”
“Ba anh ta làm sao?” Tô Nhược Hân dựng thẳng lỗ tai, dù sao rất rảnh rỗi, hóng hớt một chút cũng không ảnh hưởng gì.
“Ba anh ta có mấy người phụ nữ, nuôi rất nhiều con riêng, cho nên trước giờ đều không quan tâm đến anh ta.” Hạ Thiên Chiếu khẽ nói, giống như sợ bị người bên ngoài xe nghe thấy.
“Ồ, tôi chưa từng nghe nói.”
“Tất nhiên em chưa từng nghe nói rồi, bởi vì chuyện này mà bà không cho phép chú tôi trở về thành phố T, nhưng cũng ngầm cho phép ông ta mua vui bên ngoài, dù sao cũng là con trai ruột của bà, cho dù đạo đức kém cũng không thay đổi được sự thật đó là con trai ruột của bà.”
“Ồ, hình như anh còn giỏi hơn chú anh, không phải trước kia anh cũng một ngày đổi ba cô hay sao, so với chú anh đúng là chỉ hơn chứ không kém.” Tô Nhược Hân cười trêu chọc Hạ Thiên Chiếu, nhưng khi nghe Hạ Thiên Chiếu kể chuyện của ba Hạ Thiên Tường, cô cũng không nhịn được đau lòng thay Hạ Thiên Tường.
Hèn chi lúc nào trên người anh cũng mang lại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Đúng vậy, cảm giác âm u lạnh lẽo có thể thấy được bằng mắt thường.
Hóa ra bởi vì lí do gia đình.
Vừa nghĩ như vậy, đã cảm thấy thật ra anh cũng không tốt hơn cô là mấy.
Ba mẹ cô không thương cô, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi cô đến ngày hôm nay.
Mà Hạ Thiên Tường gần như không sống cùng ba.
Như vậy xem ra, Lục Diễm Chi ngông cuồng kiêu ngạo cũng không hạnh phúc.
Lấy một người đàn ông chẳng bao giờ về nhà, cho dù sự nghiệp của bà ta có thành công thì gia đình cũng không hạnh phúc.
Nhưng mà cô vẫn luôn không thích Lục Diễm Chi.
Lục Diễm Chi có thái độ thù địch với cô, cô càng có thái độ thù địch với Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân không ngờ, chỉ đi nhờ xe chút thôi mà có thể nghe được chuyện nhà của Hạ Thiên Tường.
Lamborghini lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
Hạ Thiên Chiếu đưa Tô Nhược Hân đến biệt thự số 888.
Đó là biệt thự của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường.
Xe dừng lại.
Hạ Thiên Chiếu đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, bỗng nhiên tò mò: “Sao không để tôi đưa lại cho anh tư?”
“Từ đầu đến cuối tôi đều không nhờ bất kỳ ai xử lý thuốc này, nếu như nhờ anh, lỡ như xảy ra sai sót, vậy chẳng phải liên lụy đến anh rồi sao?” Không nhờ bất kỳ ai, cho dù có người muốn lợi dụng sơ hở cũng không lợi dụng được.
Cô đã chịu thiệt trong chuyện của Chúc Yên rồi, sẽ không để chịu thiệt như vậy nữa.
Thêm một lần nữa, cô không phải ngốc, mà chính là ngu dốt.
Hạ Thiên Chiếu lập tức nghe ra: “Cảm ơn đã tận tâm.”
Tô Nhược Hân đến rồi.
Cô giơ tay mở khóa.
Lần trước khi cô đến đưa điện thoại di động cho Hạ Thiên Tường, khóa vân tay khẽ chạm là mở.
Nhưng lần này khi cô chạm, cửa không mở.
Tô Nhược Hân còn tưởng thiết bị quét vân không nhạy, lại chạm thêm lần nữa.
Kết quả, vẫn không mở.
Lại đến lần thứ ba, vẫn không mở.
Tô Nhược Hân nhíu mày, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại cố định của nhà họ Hạ.
“Xin chào, đây là nhà họ Hạ.”
Là giọng nói của chị Trương, nghe rất thân thiết: “Chị Trương, tôi là Tô Nhược Hân, mở cửa giúp tôi với, hình như khóa vân tay không nhạy.”
“À, được… được.” Chị Trương nói xong thì cúp máy.
Nhưng cũng không lập tức mở cửa cho Tô Nhược Hân, mà cung kính nhìn về phía Lục Diễm Chi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: “Bà chủ, cô Tô đến, muốn mở cửa cho cô ta không?”
Lục Diễm Chi nhìn cũng không thèm nhìn chị Trương một cái, thản nhiên nói: “Mở.”
Tô Nhược Hân đến làm gì, bà ta biết.
Tô Nhược Hân đến đưa thuốc cho con trai.
Nếu Tô Nhược Hân thật sự có thể chữa khỏi bệnh về vị giác cho con trai, Tô Nhược Hân đến mấy lần bà ta cũng đồng ý.
Nếu như lúc đầu bà ta còn không tin bản lĩnh chữa bệnh cứu người của Tô Nhược Hân, thì bây giờ bà ta lại vô cùng tin tưởng.
Ngay cả bà cụ cũng nhắc mãi rằng y thuật của Tô Nhược Hân rất lợi hại, là thật sự lợi hại.
Lúc này chị Trương mới vặn tay cầm, mở cửa ra.
Tô Nhược Hân xách túi thuốc đi vào.
Liếc nhìn bên trong, từ khu vườn đến biệt thự, vẫn là dáng vẻ giống như lần trước cô đến, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng mà, cô cảm nhận thấy nơi này có gì đó đang thay đổi.
Đó là thay đổi cô không nhìn được bằng mắt thường.
Mãi đến khi đẩy cửa bước vào, cuối cùng cô cũng phát hiện ra cái gì không đúng.