Chương 185: Anh tư và chị dâu
"Cậu ấy may mắn, hôm đó tôi vừa lúc bị cảm, cơ thể đang yếu, nếu không tuyệt đối sẽ không thua." Tiêu Tuấn Vỹ vội vớt vát lại thể diện cho mình.
Tống Phi cũng nói theo ngay: "Tôi cũng vậy, bị cảm là Tiêu Tuấn Vỹ lây bệnh cho tôi."
"Cũng lấy cho tôi nữa." Hồ Nhất Thiên chỉ có thể nói theo Tiêu Tuấn Vỹ và Tống Phi.
Tô Nhược Hân tưởng tượng hình ảnh một mình Hạ Thiên Tường đánh với ba người, cô bật cười nói: "Nói như vậy thì nếu so về tuổi thật, ba người các anh còn lớn hơn Hạ Thiên Tường à?"
"Ừ."
"Đúng vậy."
"Đúng."
Trăm miệng một lời, có điều cả ba người đàn ông đều cúi đầu.
Thật là không tình nguyện.
Nhưng lại không dám không gọi.
Trong tay Hạ Thiên Tường có nhược điểm thắng được từ ba người bọn họ.
"Xem ra Thiên Tường cũng không tính là già." Tô Nhược Hân vui vẻ bình luận một câu.
"Không già, nhưng cũng không trẻ." Tống Phi không phục việc mấy năm nay mình cứ bị thua Hạ Thiên Tường mãi.
"Trẻ hơn ba anh là được rồi." Tô Nhược Hân lập tức cãi lại.
Mạng của Hạ Thiên Tường là do cô cứu về, vậy thì anh phải là người của cô, cho nên cô đương nhiên phải che chở người một nhà.
Dù ba người họ không muốn gọi cô là chị dâu thì cũng chỉ có lựa chọn này.
Trên mặt Hạ Thiên Tường lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ lại như xuân về hoa nở, ngay cả khóe môi cũng cong lên.
Tống Phi thấy vậy thì bĩu môi, nhưng lại không dám nói gì.
Dường như dù có nói gì thì chỉ cần lên tiếng, anh ta cũng đã bị Hạ Thiên Tường nói cho không cãi lại được.
Chẳng qua trong lòng thật sự không cam tâm tình nguyện.
"Khụ khụ, đương nhiên anh tư ít tuổi hơn ba chúng tôi, nếu không thì đã không xứng với chị dâu rồi."
"Là vì chị dâu nên anh tư mới ít tuổi hơn ba chúng tôi."
"Đây là ý trời, nếu không anh tư sao có thể xứng với chị dâu được."
Cả đám châm chọc khiêu khích, nhưng tâm trạng Hạ Thiên Tường không tồi, cho nên anh không để ý, anh chỉ nói với Tô Nhược Hân: "Gọi thêm vài món ăn nhé?"
"Vâng ạ." Tô Nhược Hân gật đầu, lại có thêm ba người nữa đi vào, biết là bạn bè của Hạ Thiên Tường nên cô cũng tỉnh rượu được hơn nửa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, nếu là bạn anh thì cô đương nhiên không thể biểu hiện quá kém.
"Tôi đi ra ngoài chút, chờ nhé." Tống Phi ân cần đi gọi món ăn.
Các vị khách khác lục tục ngồi xuống.
"A, ai gọi đồ ăn trước vậy? Không phải là anh tư đấy chứ." Nhìn thấy một bàn đồ ăn hỗn độn, Tiêu Tuấn Vỹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để chế giễu Hạ Thiên Tường tốt như vậy.
"Hai món." Hạ Thiên Tường gọi hai món ăn, đều là món mà Tô Nhược Hân thích.
"Thì ra phòng ăn của chị dâu có người khác nữa à? Người đâu? Chị dâu mau gọi người đến đây giới thiệu cho chúng tôi đi." Hồ Nhất Thiên cũng không chậm trễ, anh ta bắt đầu đào hố cho Hạ Thiên Tường.
Vừa rồi khi mới xuống thuyền, Hạ Thiên Tường đã nói bọn họ gọi điện thoại cho Cận Liễm, sau đó để họ chuốc rượu Cận Liễm, kết quả lợi dụng xong ba người họ rồi thì bắt đầu chèn ép họ.
Sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống: "Hồ Nhất Thiên, đừng quên vụ án của Mân Thắng."
Tuyệt đối không thể nói ra chuyện anh để ba người bạn của mình chuốc say Cận Liễm.
Bây giờ thái độ của Tô Nhược Hân đối với anh đã có thay đổi.
Nhưng trong thời gian ngắn anh vẫn chưa dám xác định.
"Khụ... Cậu... Các cậu tiếp tục." Hồ Nhất Thiên thấy trong chiến đội còn Tiêu Tuấn Vỹ chưa bỏ mình, chỉ đành giao trọng trách cho Tiêu Tuấn Vỹ, dù sao thì Tống Phi đi gọi đồ ăn vẫn chưa quay về.
"Anh tư, chuyện vừa làm đã không muốn thừa nhận, như vậy không tốt lắm đâu."
"Hình như lâu rồi tôi chưa đi thăm chú Tiêu, hay cuối tuần này tôi dành thời gian tới thăm chú Tiêu một chút nhỉ." Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói.
"Khụ..." Tiêu Tuấn Vỹ ho nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa: "Sao Tống Phi đi gọi đồ ăn mà cũng chậm như vậy, ngốc."
Tô Nhược Hân nghe trái một câu phải một câu, bây giờ cô cảm thấy bạn bè của Hạ Thiên Tường rất là thú vị.
"Thiên Tường, lát nữa anh giới thiệu từng người cho tôi nhé?" Nếu là bạn của anh thì cô muốn làm quen chính thức một chút.
Gặp cũng gặp rồi, xem như tôn trọng đi.
Không biết tại sao, cũng có thể là vì đó là bạn của Hạ Thiên Tường cho nên cô cảm thấy họ giống như bạn của mình.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ tới anh vẫn chưa giới thiệu chính thức nhóm anh em kết nghĩa cho Tô Nhược Hân.
Thật ra không phải quên giới thiệu mà là không muốn giới thiệu.
Anh không muốn ba sinh vật giống đực bọn họ gặp Tô Nhược Hân.
Chỉ lo bọn họ sẽ làm Tô Nhược Hân sợ.
Nhưng bây giờ, không mời bọn họ cũng tự đến rồi.
Sao anh có thể làm trò đuổi thằng họ đi ngay trước mặt Tô Nhược Hân được.
Như thế giống như thiếu tính người.
Ít nhất ở trước mặt Tô Nhược Hân, anh tuyệt đối không phải kiểu người thiếu tình người.
"Hồ Nhất Thiên lão tam, Tiêu Tuấn Vỹ lão tứ." Anh chỉ vào hai người họ, lời ít ý nhiều giới thiệu xong, vừa lúc Tống Phi đi gọi đồ ăn quay lại, anh nhân tiện nói luôn: "Lão nhị Tống Phi."
"Chào chị dâu." Ba người đàn ông thống nhất chính thức gọi một tiếng chị dâu.
Thật ra từ khi bước vào tới giờ, bọn họ vẫn luôn gọi Tô Nhược Hân như vậy.
Trước kia khi Tô Nhược Hân gặp Tiêu Tuấn Vỹ, Tiêu Tuấn Vỹ cũng gọi cô như vậy, cho nên hiện tại cô quên mất chuyện phản bác.
Kết quả gọi thế này, hình như ai cũng thuận miệng.
Như thế cô trời sinh chính là chị dâu bọn họ.
Nhưng lúc này cô mới chợt nhận thấy chuyện này có chỗ không đúng: "Cái đó... Cái đó, tôi còn chưa phải chị dâu của các anh."
Cô và Hạ Thiên Tường vẫn chưa đi xem tuổi đâu, bây giờ mới quen biết bao lâu chứ, cũng chưa xác định mối quan hệ, cứ gọi cô là chị dâu giống như cô và Hạ Thiên Tường thật sự là một đôi.
Bây giờ nghĩ lại cách xưng hô này khiến người da mặt mỏng như Tô Nhược Hân đỏ bừng như sắp sửa nhỏ máu.
"Chị dâu xấu hổ cái gì, nếu anh tư dám bội tình bạc nghĩa thì tôi sẽ không để cậu ấy yên, cùng lắm thì ba chúng tôi đánh một trận với cậu ấy, tuyệt đối đánh cậu ấy biến dạng, để cho chị dâu được xả giận."
"Chị dâu, mấy người chúng tôi ngóng trông có chị dâu mấy năm rồi, cô không biết sau khi sắp xếp thứ tự vai vế chúng tôi còn có quy định kết hôn theo trình tự, nếu anh tư còn không kết hôn thì ba chúng tôi cũng không thể kết hôn, chị không biết chứ nhà tôi chỉ có đứa con trai độc nhất là tôi, ba mẹ tôi sầu thối ruột vì chuyện ôm cháu rồi, cái này đều do anh tư cả."
"Đúng đó chị dâu, chị không thể lùi bước, nếu bị không bắt lấy anh tư thì hạnh phúc nửa đời sau của chúng tôi coi như mất hết hy vọng."
Cả đám một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, gọi càng ngày càng thuận miệng.
Có điều từ đầu tới đuôi, Hạ Thiên Tường không sửa lại lần nào.
Anh thích hai chữ "chị dâu" này.
Sắc mặt Tô Nhược Hân lại đỏ bừng: "Cái này... Cái này... Quan hệ giữa tôi và Hạ Thiên Tường không phải yêu đương đâu."
"Vậy xác nhận quan hệ yêu đương từ giờ đi, anh tư, có ý kiến gì không?"
"Không có." Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi mà đáp luôn.
Tốc độ kia làm cho Tô Nhược Hân khó tránh sửng sốt: "Hạ Thiên Tường, anh..."
"Chị dâu, chị cũng tỏ thái độ đi, anh tư của chúng tôi có điều kiện như thế, chị không biết ở thành phố T của chúng tôi, người xếp hàng theo đuổi anh tư, muốn làm chị dâu của chúng tôi không đến một sư đoàn thì cũng phải một tiểu đội, đó còn là số lượng mà chúng tôi biết, còn về phần chúng tôi không biết có bao nhiêu người thầm mến anh tư, có khi phải đến mấy sư đoàn."
"Chị dâu, bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán nào đâu nha, huống hồ anh tư tôi không phải cái quán ở thôn kia, cậu ấy là kho báu lớn, cả thế giới chỉ có một, bỏ qua là không tìm lại được nữa."
Tống Phi cũng nói theo ngay: "Tôi cũng vậy, bị cảm là Tiêu Tuấn Vỹ lây bệnh cho tôi."
"Cũng lấy cho tôi nữa." Hồ Nhất Thiên chỉ có thể nói theo Tiêu Tuấn Vỹ và Tống Phi.
Tô Nhược Hân tưởng tượng hình ảnh một mình Hạ Thiên Tường đánh với ba người, cô bật cười nói: "Nói như vậy thì nếu so về tuổi thật, ba người các anh còn lớn hơn Hạ Thiên Tường à?"
"Ừ."
"Đúng vậy."
"Đúng."
Trăm miệng một lời, có điều cả ba người đàn ông đều cúi đầu.
Thật là không tình nguyện.
Nhưng lại không dám không gọi.
Trong tay Hạ Thiên Tường có nhược điểm thắng được từ ba người bọn họ.
"Xem ra Thiên Tường cũng không tính là già." Tô Nhược Hân vui vẻ bình luận một câu.
"Không già, nhưng cũng không trẻ." Tống Phi không phục việc mấy năm nay mình cứ bị thua Hạ Thiên Tường mãi.
"Trẻ hơn ba anh là được rồi." Tô Nhược Hân lập tức cãi lại.
Mạng của Hạ Thiên Tường là do cô cứu về, vậy thì anh phải là người của cô, cho nên cô đương nhiên phải che chở người một nhà.
Dù ba người họ không muốn gọi cô là chị dâu thì cũng chỉ có lựa chọn này.
Trên mặt Hạ Thiên Tường lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm lạnh lùng, nhưng bây giờ lại như xuân về hoa nở, ngay cả khóe môi cũng cong lên.
Tống Phi thấy vậy thì bĩu môi, nhưng lại không dám nói gì.
Dường như dù có nói gì thì chỉ cần lên tiếng, anh ta cũng đã bị Hạ Thiên Tường nói cho không cãi lại được.
Chẳng qua trong lòng thật sự không cam tâm tình nguyện.
"Khụ khụ, đương nhiên anh tư ít tuổi hơn ba chúng tôi, nếu không thì đã không xứng với chị dâu rồi."
"Là vì chị dâu nên anh tư mới ít tuổi hơn ba chúng tôi."
"Đây là ý trời, nếu không anh tư sao có thể xứng với chị dâu được."
Cả đám châm chọc khiêu khích, nhưng tâm trạng Hạ Thiên Tường không tồi, cho nên anh không để ý, anh chỉ nói với Tô Nhược Hân: "Gọi thêm vài món ăn nhé?"
"Vâng ạ." Tô Nhược Hân gật đầu, lại có thêm ba người nữa đi vào, biết là bạn bè của Hạ Thiên Tường nên cô cũng tỉnh rượu được hơn nửa.
Bỗng nhiên cô cảm thấy, nếu là bạn anh thì cô đương nhiên không thể biểu hiện quá kém.
"Tôi đi ra ngoài chút, chờ nhé." Tống Phi ân cần đi gọi món ăn.
Các vị khách khác lục tục ngồi xuống.
"A, ai gọi đồ ăn trước vậy? Không phải là anh tư đấy chứ." Nhìn thấy một bàn đồ ăn hỗn độn, Tiêu Tuấn Vỹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội để chế giễu Hạ Thiên Tường tốt như vậy.
"Hai món." Hạ Thiên Tường gọi hai món ăn, đều là món mà Tô Nhược Hân thích.
"Thì ra phòng ăn của chị dâu có người khác nữa à? Người đâu? Chị dâu mau gọi người đến đây giới thiệu cho chúng tôi đi." Hồ Nhất Thiên cũng không chậm trễ, anh ta bắt đầu đào hố cho Hạ Thiên Tường.
Vừa rồi khi mới xuống thuyền, Hạ Thiên Tường đã nói bọn họ gọi điện thoại cho Cận Liễm, sau đó để họ chuốc rượu Cận Liễm, kết quả lợi dụng xong ba người họ rồi thì bắt đầu chèn ép họ.
Sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống: "Hồ Nhất Thiên, đừng quên vụ án của Mân Thắng."
Tuyệt đối không thể nói ra chuyện anh để ba người bạn của mình chuốc say Cận Liễm.
Bây giờ thái độ của Tô Nhược Hân đối với anh đã có thay đổi.
Nhưng trong thời gian ngắn anh vẫn chưa dám xác định.
"Khụ... Cậu... Các cậu tiếp tục." Hồ Nhất Thiên thấy trong chiến đội còn Tiêu Tuấn Vỹ chưa bỏ mình, chỉ đành giao trọng trách cho Tiêu Tuấn Vỹ, dù sao thì Tống Phi đi gọi đồ ăn vẫn chưa quay về.
"Anh tư, chuyện vừa làm đã không muốn thừa nhận, như vậy không tốt lắm đâu."
"Hình như lâu rồi tôi chưa đi thăm chú Tiêu, hay cuối tuần này tôi dành thời gian tới thăm chú Tiêu một chút nhỉ." Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói.
"Khụ..." Tiêu Tuấn Vỹ ho nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa: "Sao Tống Phi đi gọi đồ ăn mà cũng chậm như vậy, ngốc."
Tô Nhược Hân nghe trái một câu phải một câu, bây giờ cô cảm thấy bạn bè của Hạ Thiên Tường rất là thú vị.
"Thiên Tường, lát nữa anh giới thiệu từng người cho tôi nhé?" Nếu là bạn của anh thì cô muốn làm quen chính thức một chút.
Gặp cũng gặp rồi, xem như tôn trọng đi.
Không biết tại sao, cũng có thể là vì đó là bạn của Hạ Thiên Tường cho nên cô cảm thấy họ giống như bạn của mình.
Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ tới anh vẫn chưa giới thiệu chính thức nhóm anh em kết nghĩa cho Tô Nhược Hân.
Thật ra không phải quên giới thiệu mà là không muốn giới thiệu.
Anh không muốn ba sinh vật giống đực bọn họ gặp Tô Nhược Hân.
Chỉ lo bọn họ sẽ làm Tô Nhược Hân sợ.
Nhưng bây giờ, không mời bọn họ cũng tự đến rồi.
Sao anh có thể làm trò đuổi thằng họ đi ngay trước mặt Tô Nhược Hân được.
Như thế giống như thiếu tính người.
Ít nhất ở trước mặt Tô Nhược Hân, anh tuyệt đối không phải kiểu người thiếu tình người.
"Hồ Nhất Thiên lão tam, Tiêu Tuấn Vỹ lão tứ." Anh chỉ vào hai người họ, lời ít ý nhiều giới thiệu xong, vừa lúc Tống Phi đi gọi đồ ăn quay lại, anh nhân tiện nói luôn: "Lão nhị Tống Phi."
"Chào chị dâu." Ba người đàn ông thống nhất chính thức gọi một tiếng chị dâu.
Thật ra từ khi bước vào tới giờ, bọn họ vẫn luôn gọi Tô Nhược Hân như vậy.
Trước kia khi Tô Nhược Hân gặp Tiêu Tuấn Vỹ, Tiêu Tuấn Vỹ cũng gọi cô như vậy, cho nên hiện tại cô quên mất chuyện phản bác.
Kết quả gọi thế này, hình như ai cũng thuận miệng.
Như thế cô trời sinh chính là chị dâu bọn họ.
Nhưng lúc này cô mới chợt nhận thấy chuyện này có chỗ không đúng: "Cái đó... Cái đó, tôi còn chưa phải chị dâu của các anh."
Cô và Hạ Thiên Tường vẫn chưa đi xem tuổi đâu, bây giờ mới quen biết bao lâu chứ, cũng chưa xác định mối quan hệ, cứ gọi cô là chị dâu giống như cô và Hạ Thiên Tường thật sự là một đôi.
Bây giờ nghĩ lại cách xưng hô này khiến người da mặt mỏng như Tô Nhược Hân đỏ bừng như sắp sửa nhỏ máu.
"Chị dâu xấu hổ cái gì, nếu anh tư dám bội tình bạc nghĩa thì tôi sẽ không để cậu ấy yên, cùng lắm thì ba chúng tôi đánh một trận với cậu ấy, tuyệt đối đánh cậu ấy biến dạng, để cho chị dâu được xả giận."
"Chị dâu, mấy người chúng tôi ngóng trông có chị dâu mấy năm rồi, cô không biết sau khi sắp xếp thứ tự vai vế chúng tôi còn có quy định kết hôn theo trình tự, nếu anh tư còn không kết hôn thì ba chúng tôi cũng không thể kết hôn, chị không biết chứ nhà tôi chỉ có đứa con trai độc nhất là tôi, ba mẹ tôi sầu thối ruột vì chuyện ôm cháu rồi, cái này đều do anh tư cả."
"Đúng đó chị dâu, chị không thể lùi bước, nếu bị không bắt lấy anh tư thì hạnh phúc nửa đời sau của chúng tôi coi như mất hết hy vọng."
Cả đám một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, gọi càng ngày càng thuận miệng.
Có điều từ đầu tới đuôi, Hạ Thiên Tường không sửa lại lần nào.
Anh thích hai chữ "chị dâu" này.
Sắc mặt Tô Nhược Hân lại đỏ bừng: "Cái này... Cái này... Quan hệ giữa tôi và Hạ Thiên Tường không phải yêu đương đâu."
"Vậy xác nhận quan hệ yêu đương từ giờ đi, anh tư, có ý kiến gì không?"
"Không có." Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi mà đáp luôn.
Tốc độ kia làm cho Tô Nhược Hân khó tránh sửng sốt: "Hạ Thiên Tường, anh..."
"Chị dâu, chị cũng tỏ thái độ đi, anh tư của chúng tôi có điều kiện như thế, chị không biết ở thành phố T của chúng tôi, người xếp hàng theo đuổi anh tư, muốn làm chị dâu của chúng tôi không đến một sư đoàn thì cũng phải một tiểu đội, đó còn là số lượng mà chúng tôi biết, còn về phần chúng tôi không biết có bao nhiêu người thầm mến anh tư, có khi phải đến mấy sư đoàn."
"Chị dâu, bỏ lỡ thôn này sẽ không có quán nào đâu nha, huống hồ anh tư tôi không phải cái quán ở thôn kia, cậu ấy là kho báu lớn, cả thế giới chỉ có một, bỏ qua là không tìm lại được nữa."