Chương 186: Cảm giác yêu đương
Tô Nhược Hân nháy mắt: "Các anh đang làm mai mối à?" Cô nhớ tới lúc cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho Dương Mỹ Lan, hình như cô cũng muốn giới thiệu Hạ Thiên Tường và Dương Mỹ Lan như vậy.
Câu nói này đặc biệt quen tai.
"Không không không, chúng tôi đều vì hạnh phúc của chị dâu cả, chị dâu chỉ có làm bạn gái của anh tư tôi mới có thể hạnh phúc, chúng tôi đều vì suy nghĩ cho chị dâu thôi."
Hạ Thiên Tường im lặng ngồi ở đó, giây phút này anh để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.
Anh thổ lộ nhiều lần như vậy, ám chỉ nhiều lần như vậy mà không hiểu sao vẫn không có kết quả.
Bây giờ để ba người anh em hỗ trợ mình một chút, cái này không phải là không thể.
Một đôi đồng tử đen láy vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, mỗi phản ứng của cô dừng trong mắt anh đều thú vị, đáng yêu.
Tô Nhược Hân có phần không chống đỡ được, cô tùy tiện lấy lý do để ngăn lại: "Dừng, tôi đói bụng rồi."
Tuy rằng từ hôm qua đến giờ chính cô cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường hơi không giống trước.
Nhưng bây giờ mới qua một đêm mà đã nói rõ tất cả khiến Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Bây giờ cô chỉ muốn ăn gì đó để cảm bớt nỗi hỗn loạn trong lòng.
"Chị dâu..."
"Đồ ăn đến rồi, tôi đói bụng." Tô Nhược Hân không quan tâm.
Cô cầm lấy đôi đũa mới do nhân viên vừa mang tới, chuẩn bị ăn.
Bàn cơm lộn xộn vốn có đã được nhân viên dọn xuống.
Bây giờ trên bàn được thay thế bằng những món ăn có giống có khác vừa rồi.
Tô Nhược Hân chỉ muốn làm đà điểu rụt đầu.
Mọi chuyện cứ chờ cô hiểu rõ rồi quyết định sao.
Tuyệt đối không thể để mấy anh em của Hạ Thiên Tường mỗi người một câu "chị dâu" làm rối loạn không biết phương hướng.
Cô cũng không quên ác ý của Lục Diễm Chi đối với cô.
Cô là một người nói được làm được, sẽ không lùi bước.
Nếu bây giờ đồng ý làm bạn gái của Hạ Thiên Tường, lại có ba người anh em của anh làm chứng, vậy thì dù sau này cô có hối hận cũng không dễ đổi ý.
Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng nghĩ ba người có thể giúp mình hoàn thành mục đích, kết quả nói xong rồi mà anh và Tô Nhược Hân vẫn quay lại điểm xuất phát.
Tống Phi thấy sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống thì chọc tay Hạ Thiên Tường, nói: "Chị dâu thích uống nước dừa, cậu mau đi lấy đi, đứng ngồi như khúc gỗ nữa."
Bấy giờ Hạ Thiên Tường phản ứng lại, anh duỗi bàn tay thon dài cầm lấy chai nước, lại săn sóc rót một cốc cho cô.
Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ thấy Hạ Thiên Tường thật sự tự mình rót nước cho Tô Nhược Hân thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Chưa từng nghĩ tới đường đường là Hạ Thiên Tường mà cũng thật sự chăm sóc một cô gái như thế.
"Cảm ơn anh." Tô Nhược Hân cầm cốc nước mà Hạ Thiên Tường rót ra, cô phóng khoáng nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi sợ tửu lượng của mình không tốt làm ảnh hưởng tới ấn tượng của các anh đối với tôi, tôi đành dùng nước dừa uống với các anh, sau này anh em của Hạ Thiên Tường chính là anh em của tôi."
"Chị dâu phóng khoáng."
"Chị dâu mạnh hơn anh tư nhiều, anh tư học đi, phải phóng khoáng với anh em như vậy mới được."
"Chị dâu, tôi kính cô."
Ba người đều tự rót rượu rồi cụng ly với Tô Nhược Hân.
Bên kia, Hạ Thiên Tường cũng nâng ly, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Tuy rằng cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh.
Nhưng câu "sau này anh em của Hạ Thiên Tường cũng là anh em tôi" của cô làm anh rất thích.
Còn tưởng rằng ba anh em sẽ dọa sợ Tô Nhược Hân, kết quả Tô Nhược Hân không kém cói, trái lại càng giống cô ở trên ba người họ.
Ăn uống.
Không khí rất náo nhiệt.
Dường như Tô Nhược Hân còn dễ dung nhập vào anh em họ hơn cả anh.
Có điều, mới nửa giờ trôi đi, ánh mắt anh liền lạnh xuống.
Anh phát hiện Tô Nhược Phân đăng video hán phục lên tường, nên anh mới tự mình đến đây.
Đồng thời cũng gọi ba người họ đến cùng.
Mục đích chính là để cho họ chuốc say Cận Liễm, chứ không phải để họ ở lại đây rồi làm bóng đèn.
Cả đám này đều không có ánh mắt như vậy sao?
Anh đặt cái chén xuống, không nặng không nhẹ.
Đến mức Tống Phi ở bên cạnh như bị chấn động tới.
Lúc trước Hạ Thiên Tường nói không sai, anh và Tiêu Tuấn Vỹ, cả Hồ Nhất Thiên nữa, cả ba dù so cái gì cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên Tường.
Cậu ấy đang ám chỉ bọn họ rời đi đây mà.
"Nhất Thiên, A Quỳnh nhắn tôi cho tôi, có lẽ tôi phải..."
"Hở, không phải ngày nào cậu cũng lêu lổng với Tiếu Quỳnh rồi à, thiếu hôm nay cũng không chết đâu." Hồ Nhất Thiên vẫn chưa hiểu.
Tiêu Tuấn Vỹ ở bên kia lại biết hết, dù sao đây là lần thứ hai anh ta gặp Tô Nhược Hân, cho nên đã cảm thấy mỹ mãn rồi: "Anh ba, cái này anh không hiểu, anh hai đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, lại nói tiếp, nghe anh hai nói đến chị dâu làm tôi thấy tôi cũng phải cố gắng, mẹ tôi nói ba giờ chiều nay tôi phải đi xem mắt, đó, giờ tôi cũng phải đi rồi."
Tiêu Tuấn Vỹ nói đến đây, dù Hồ Nhất Thiên có ngốc hơn nữa cũng nhận ra rồi: "Công ty tôi có việc, anh tư, tôi cũng đi đây."
Kiểu xưng hô thế này hơi loạn.
Ba anh em đều gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ lại gọi là anh hai anh ba...
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Hạ Thiên Tường bèn vỗ tay cô nói: "Từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên đến nhà họ Hạ chơi, ở nhà họ Hạ tôi xếp hàng thứ tư, mọi người liền quen gọi tôi là anh tư."
Tô Nhược Hân nhớ tới Hạ Thiên Chiếu cũng gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Lúc này cô mới giật mình hiểu ra.
Ba người nối đuôi nhau rời khỏi phòng ăn.
Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng xuống.
Hôm nay Hạ Thiên Tường cảm thấy Tô Nhược Hân rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, càng nhìn càng thoải mái, quá thuận mắt.
Nhìn đến mức Tô Nhược Hân nổi da gà: "Hạ Thiên Tường, anh cứ nhìn tôi làm gì thế?"
"Xinh đẹp."
"Đẹp cũng không thể xem mãi như thế, Hạ Thiên Tường, buổi chiều bọn họ đều có việc cần làm, anh không có à? Không cần đến công ty sao?" Cô nhớ rõ hôm nay là thứ năm.
Ngày mai mới là cuối tuần.
"Không có."
"Thật sự không có?" Tô Nhược Hân không tin.
"Thật sự không có." Nhớ tới chuyện anh ôm cô lên đùi hôn, Hạ Thiên Tường đã muốn làm chuyện đó với cô lâu rồi.
Về phần lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, anh thử ba ngày, thấy không quen, cũng không muốn tiếp tục.
"Hạ Thiên Tường, tôi muốn chèo thuyền xem hoa sen, anh đi cùng tôi không?" Nghe thấy anh nói không có việc gì, mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lến.
Ba ngày không gặp, cuối cùng anh cũng đến đây, lại để ý đến cô, làm cô có cảm giác mất mà lại được đến, cô không muốn anh giống ba người kia, nói đi là đi.
Cô muốn ở cùng anh, lại cảm nhận cảm giác tim đập nhanh này.
Cô vẫn chưa xác định đây có phải cảm giác yêu đương không.
Vậy thì cảm nhận nhiều hơn chút nữa.
Dù sao, cô cũng không muốn để mình chịu thiệt.
Nếu thật sự yêu, vậy thì yêu.
Ừ, bây giờ cô nhìn Hạ Thiên Tường cũng thấy anh dễ nhìn hơn.
"Được." Hạ Thiên Tường không ngờ Tô Nhược Hân lại chủ động như vậy.
Mặc dù hơi không quen, nhưng anh cảm thấy vui nhiều hơn.
Thì ra lòng vui vẻ chính là cảm giác này.
Tất cả tất cả, với anh đều là lần đầu tiên.
Anh chưa từng yêu đương lần nào, Tô Nhược Hân cũng không khá hơn là bao.
Tô Nhược Hân uống thêm một ngụm nước dừa nữa sau đó đứng lên.
Câu nói này đặc biệt quen tai.
"Không không không, chúng tôi đều vì hạnh phúc của chị dâu cả, chị dâu chỉ có làm bạn gái của anh tư tôi mới có thể hạnh phúc, chúng tôi đều vì suy nghĩ cho chị dâu thôi."
Hạ Thiên Tường im lặng ngồi ở đó, giây phút này anh để mặc bọn họ muốn nói gì thì nói.
Anh thổ lộ nhiều lần như vậy, ám chỉ nhiều lần như vậy mà không hiểu sao vẫn không có kết quả.
Bây giờ để ba người anh em hỗ trợ mình một chút, cái này không phải là không thể.
Một đôi đồng tử đen láy vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, mỗi phản ứng của cô dừng trong mắt anh đều thú vị, đáng yêu.
Tô Nhược Hân có phần không chống đỡ được, cô tùy tiện lấy lý do để ngăn lại: "Dừng, tôi đói bụng rồi."
Tuy rằng từ hôm qua đến giờ chính cô cũng cảm thấy Hạ Thiên Tường hơi không giống trước.
Nhưng bây giờ mới qua một đêm mà đã nói rõ tất cả khiến Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Bây giờ cô chỉ muốn ăn gì đó để cảm bớt nỗi hỗn loạn trong lòng.
"Chị dâu..."
"Đồ ăn đến rồi, tôi đói bụng." Tô Nhược Hân không quan tâm.
Cô cầm lấy đôi đũa mới do nhân viên vừa mang tới, chuẩn bị ăn.
Bàn cơm lộn xộn vốn có đã được nhân viên dọn xuống.
Bây giờ trên bàn được thay thế bằng những món ăn có giống có khác vừa rồi.
Tô Nhược Hân chỉ muốn làm đà điểu rụt đầu.
Mọi chuyện cứ chờ cô hiểu rõ rồi quyết định sao.
Tuyệt đối không thể để mấy anh em của Hạ Thiên Tường mỗi người một câu "chị dâu" làm rối loạn không biết phương hướng.
Cô cũng không quên ác ý của Lục Diễm Chi đối với cô.
Cô là một người nói được làm được, sẽ không lùi bước.
Nếu bây giờ đồng ý làm bạn gái của Hạ Thiên Tường, lại có ba người anh em của anh làm chứng, vậy thì dù sau này cô có hối hận cũng không dễ đổi ý.
Hạ Thiên Tường vẫn luôn im lặng nghĩ ba người có thể giúp mình hoàn thành mục đích, kết quả nói xong rồi mà anh và Tô Nhược Hân vẫn quay lại điểm xuất phát.
Tống Phi thấy sắc mặt Hạ Thiên Tường sầm xuống thì chọc tay Hạ Thiên Tường, nói: "Chị dâu thích uống nước dừa, cậu mau đi lấy đi, đứng ngồi như khúc gỗ nữa."
Bấy giờ Hạ Thiên Tường phản ứng lại, anh duỗi bàn tay thon dài cầm lấy chai nước, lại săn sóc rót một cốc cho cô.
Tống Phi, Hồ Nhất Thiên và Tiêu Tuấn Vỹ thấy Hạ Thiên Tường thật sự tự mình rót nước cho Tô Nhược Hân thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Chưa từng nghĩ tới đường đường là Hạ Thiên Tường mà cũng thật sự chăm sóc một cô gái như thế.
"Cảm ơn anh." Tô Nhược Hân cầm cốc nước mà Hạ Thiên Tường rót ra, cô phóng khoáng nói: "Lần đầu gặp mặt, tôi sợ tửu lượng của mình không tốt làm ảnh hưởng tới ấn tượng của các anh đối với tôi, tôi đành dùng nước dừa uống với các anh, sau này anh em của Hạ Thiên Tường chính là anh em của tôi."
"Chị dâu phóng khoáng."
"Chị dâu mạnh hơn anh tư nhiều, anh tư học đi, phải phóng khoáng với anh em như vậy mới được."
"Chị dâu, tôi kính cô."
Ba người đều tự rót rượu rồi cụng ly với Tô Nhược Hân.
Bên kia, Hạ Thiên Tường cũng nâng ly, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân lại dịu dàng hơn rất nhiều.
Tuy rằng cô vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh.
Nhưng câu "sau này anh em của Hạ Thiên Tường cũng là anh em tôi" của cô làm anh rất thích.
Còn tưởng rằng ba anh em sẽ dọa sợ Tô Nhược Hân, kết quả Tô Nhược Hân không kém cói, trái lại càng giống cô ở trên ba người họ.
Ăn uống.
Không khí rất náo nhiệt.
Dường như Tô Nhược Hân còn dễ dung nhập vào anh em họ hơn cả anh.
Có điều, mới nửa giờ trôi đi, ánh mắt anh liền lạnh xuống.
Anh phát hiện Tô Nhược Phân đăng video hán phục lên tường, nên anh mới tự mình đến đây.
Đồng thời cũng gọi ba người họ đến cùng.
Mục đích chính là để cho họ chuốc say Cận Liễm, chứ không phải để họ ở lại đây rồi làm bóng đèn.
Cả đám này đều không có ánh mắt như vậy sao?
Anh đặt cái chén xuống, không nặng không nhẹ.
Đến mức Tống Phi ở bên cạnh như bị chấn động tới.
Lúc trước Hạ Thiên Tường nói không sai, anh và Tiêu Tuấn Vỹ, cả Hồ Nhất Thiên nữa, cả ba dù so cái gì cũng không phải đối thủ của Hạ Thiên Tường.
Cậu ấy đang ám chỉ bọn họ rời đi đây mà.
"Nhất Thiên, A Quỳnh nhắn tôi cho tôi, có lẽ tôi phải..."
"Hở, không phải ngày nào cậu cũng lêu lổng với Tiếu Quỳnh rồi à, thiếu hôm nay cũng không chết đâu." Hồ Nhất Thiên vẫn chưa hiểu.
Tiêu Tuấn Vỹ ở bên kia lại biết hết, dù sao đây là lần thứ hai anh ta gặp Tô Nhược Hân, cho nên đã cảm thấy mỹ mãn rồi: "Anh ba, cái này anh không hiểu, anh hai đang cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, lại nói tiếp, nghe anh hai nói đến chị dâu làm tôi thấy tôi cũng phải cố gắng, mẹ tôi nói ba giờ chiều nay tôi phải đi xem mắt, đó, giờ tôi cũng phải đi rồi."
Tiêu Tuấn Vỹ nói đến đây, dù Hồ Nhất Thiên có ngốc hơn nữa cũng nhận ra rồi: "Công ty tôi có việc, anh tư, tôi cũng đi đây."
Kiểu xưng hô thế này hơi loạn.
Ba anh em đều gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ lại gọi là anh hai anh ba...
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, Hạ Thiên Tường bèn vỗ tay cô nói: "Từ nhỏ bọn họ đã thường xuyên đến nhà họ Hạ chơi, ở nhà họ Hạ tôi xếp hàng thứ tư, mọi người liền quen gọi tôi là anh tư."
Tô Nhược Hân nhớ tới Hạ Thiên Chiếu cũng gọi Hạ Thiên Tường là anh tư.
Lúc này cô mới giật mình hiểu ra.
Ba người nối đuôi nhau rời khỏi phòng ăn.
Cuối cùng trong phòng cũng yên lặng xuống.
Hôm nay Hạ Thiên Tường cảm thấy Tô Nhược Hân rất đẹp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp, càng nhìn càng thoải mái, quá thuận mắt.
Nhìn đến mức Tô Nhược Hân nổi da gà: "Hạ Thiên Tường, anh cứ nhìn tôi làm gì thế?"
"Xinh đẹp."
"Đẹp cũng không thể xem mãi như thế, Hạ Thiên Tường, buổi chiều bọn họ đều có việc cần làm, anh không có à? Không cần đến công ty sao?" Cô nhớ rõ hôm nay là thứ năm.
Ngày mai mới là cuối tuần.
"Không có."
"Thật sự không có?" Tô Nhược Hân không tin.
"Thật sự không có." Nhớ tới chuyện anh ôm cô lên đùi hôn, Hạ Thiên Tường đã muốn làm chuyện đó với cô lâu rồi.
Về phần lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, anh thử ba ngày, thấy không quen, cũng không muốn tiếp tục.
"Hạ Thiên Tường, tôi muốn chèo thuyền xem hoa sen, anh đi cùng tôi không?" Nghe thấy anh nói không có việc gì, mắt Tô Nhược Hân lập tức sáng lến.
Ba ngày không gặp, cuối cùng anh cũng đến đây, lại để ý đến cô, làm cô có cảm giác mất mà lại được đến, cô không muốn anh giống ba người kia, nói đi là đi.
Cô muốn ở cùng anh, lại cảm nhận cảm giác tim đập nhanh này.
Cô vẫn chưa xác định đây có phải cảm giác yêu đương không.
Vậy thì cảm nhận nhiều hơn chút nữa.
Dù sao, cô cũng không muốn để mình chịu thiệt.
Nếu thật sự yêu, vậy thì yêu.
Ừ, bây giờ cô nhìn Hạ Thiên Tường cũng thấy anh dễ nhìn hơn.
"Được." Hạ Thiên Tường không ngờ Tô Nhược Hân lại chủ động như vậy.
Mặc dù hơi không quen, nhưng anh cảm thấy vui nhiều hơn.
Thì ra lòng vui vẻ chính là cảm giác này.
Tất cả tất cả, với anh đều là lần đầu tiên.
Anh chưa từng yêu đương lần nào, Tô Nhược Hân cũng không khá hơn là bao.
Tô Nhược Hân uống thêm một ngụm nước dừa nữa sau đó đứng lên.