Chương 188: Tôi đã rung động
Giờ phút này, ở một nơi như vậy, chỉ có cô và anh, cô cảm thấy nhịp tim đập nhanh của cô chỉ có nghiêm trọng hơn, chứ không có nghiêm trọng nhất.
"Đừng xóa." Cô không cho phép anh xóa, nên anh sẽ không xóa.
Tuy nhiên việc này cũng không ảnh hưởng đến việc đầu ngón tay của anh lướt qua lướt lại.
Sau khi nhìn hết tất cả trong vài phút đồng hồ, anh chọn một tấm coi như hài lòng, Hạ Thiên Tường ngay lập tức lựa chọn thành ảnh nền của điện thoại di động Tô Nhược Hân ở trước mặt cô.
Thấy vậy, cô ngây ngẩn cả người: "Anh... Anh..."
Đây là điện thoại di động của cô.
Anh cũng quá bá đạo rồi.
Nhưng khi cướp về, cô nhìn người đàn ông trong ảnh nền điện thoại di động, lại cảm thấy hình nền của chiếc điện thoại di động này nên đặt bức ảnh này của Hạ Thiên Tường, thật đẹp.
"Hạ Thiên Tường, nếu một ngày nào đó anh thất nghiệp, nếu anh làm người mẫu nam, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.”
"Không được.”
"Vậy anh nói xem nếu anh thất nghiệp thì anh có thể làm những gì."
"Em nuôi tôi." Đây là lời thổ lộ biến tướng, Hạ Thiên Tường phát hiện ra anh càng ngày càng nhanh trí.
Đúng vậy, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng trong nháy mắt của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lên google tìm kiếm những quyển sách dạy theo đuổi vợ khi không có việc gì làm. truyện tiên hiệp hay
"Tôi... Tôi mới không muốn nuôi anh." Tô Nhược Hân nhỏ giọng, đầu đã sắp cúi gằm vào chiếc điện thoại di động.
"Vậy tôi nuôi em.”
"Anh thất nghiệp làm sao nuôi?”
"Không làm Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, tôi có thể làm Tổng giám đốc công ty của mình." Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói.
"Ừm, anh xem những người nhà họ Hạ kia, tất cả đều để mắt đến vị trí Tổng giám đốc Hạ Thị của anh như hổ rình mồi, Hạ Thiên Tường, anh nhất định phải có một công ty của riêng mình, như vậy sau này, chỉ cần anh không vui không muốn hầu hạ bọn họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật sảng khoái.”
"Được rồi." Hạ Thiên Tường gật gật đầu, cô gái nhỏ này có thể nghĩ đến điều này đã rất giỏi rồi, dù sao, cô vẫn còn nhỏ.
Vẫn chưa bước chân vào xã hội.
"Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh có uống thuốc không?" Mấy ngày nay, cô vẫn chờ anh chủ động liên lạc với cô, kết quả, anh lại không liên lạc, cô cũng không nhìn chằm chằm hỏi anh có uống thuốc hay không.
Người đàn ông lẳng lặng ngồi trước mặt cô, trong mắt cô là anh, trong mắt anh là cô, nói gì đến ngắm hoa sen, giờ phút này, hoa sen có đẹp đến đâu cũng đều mất đi màu sắc trong mắt nhau.
Thấy Hạ Thiên Tường không trả lời mình, Tô Nhược Hân mím môi: "Đừng nói với tôi là anh không uống.”
Hạ Thiên Tường vẫn không hề lên tiếng như cũ.
Nhưng không lên tiếng như vậy, thực ra đã xem như là chấp nhận rồi.
Cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức dâng lên.
Những nắm đấm nhẹ nhàng lập tức hướng về phía ngực của Hạ Thiên Tường: "Vì sao không uống? Tại sao lại không nghe lời như vậy? Hạ Thiên Tường, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn làm cho người ta phải lo lắng?”
Cô nói xong, hận không thể cắn anh một cái.
Vì thế, lực tay cũng càng ngày càng nặng.
Tuy nhiên, hậu quả khi xuống tay càng ngày càng nặng là chỉ vài lần là cô không thể tiếp tục được nữa.
Cơ bắp của người đàn ông này giống như đá, rất cứng rắn.
Vì thế, tốc độ nắm tay hạ xuống càng ngày càng chậm, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cứ ngồi ở chỗ đó như một pho tượng, vẫn không có phản ứng, làm cho cô mệt mỏi cứ như vậy thu tay lại, giống như... có chút ngượng ngùng.
Hai bàn tay lớn đột nhiên chụm lại, ôm lấy Tô Nhược Hân: "Sẽ không thế nữa, được chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng.
Sau mỗi lần cô mắng anh, làm ầm ĩ với anh, anh lại dỗ dành cô bằng giọng điệu của cô.
Sau đó, nghe thấy một câu này, cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức tiêu tan trong nháy mắt, tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ ủy khuất: "Anh đã đồng ý với tôi rất nhiều lần rồi, lần này nói cũng không tính, Hạ Thiên Tường, sau này anh nói cái gì tôi cũng không tin.”
"Em không gọi điện thoại." Không ngờ, ngay sau đó người đàn ông này lại nói một câu như vậy.
Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Anh vẫn luôn chờ điện thoại của tôi mới chịu uống thuốc?”
"Ừ.”
Tô Nhược Hân nhíu mày.
"Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh lớn hơn tôi, sao bây giờ tôi cảm thấy anh còn nhỏ hơn tôi, còn cần tôi dỗ dành.”
Uống thuốc nhất định phải dỗ dành mới chịu uống, thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng muốn chết.
Chẳng trách lúc vừa mới ăn cơm, dáng vẻ của anh thoạt nhìn không khác gì trước kia, thức ăn ngon cỡ nào đến miệng anh cũng đều giống nhau.
"Tuổi tâm lý còn nhỏ." Hạ Thiên Tường suy nghĩ một chút, cảm thấy rất cần thiết phải nói với Tô Nhược Hân như vậy.
Câu này cũng ám chỉ cho Tô Nhược Hân biết, tuy rằng tuổi thật của anh quả thật lớn hơn cô, nhưng trên thực tế tuổi tâm lý của anh lại không lớn hơn cô.
Tô Nhược Hân không nói gì, lại không biết phản bác anh như thế nào.
Trái tim cô cảm thấy hơi đau.
Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ đến căn bệnh của anh, cô sẽ cảm thấy đau lòng.
"Hạ Thiên Tường, hình như tôi rung động rồi." Rung động với anh.
Cô xác định cảm giác của bản thân mình và sau đó nói với anh.
Cũng không phải là làm chuyện gì xấu hay gây ra sai lầm gì, vì sao phải giấu giếm không nói ra.
Một câu như vậy, đối với Tô Nhược Hân mà nói chỉ là một câu nghĩ đến thì nói.
Thế nhưng lại làm cho Hạ Thiên Tường biến thành pho tượng trong nháy mắt.
Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân, sau bao lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng chờ được một câu mà anh muốn nghe.
Nhưng khi Tô Nhược Hân thật sự nói ra, trong giây lát anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Vì thế, anh lẳng lặng nhìn cô.
Dường như muốn khắc sâu vào trong đầu vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giữ mãi không được phai nhạt.
Tô Nhược Hân nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo một góc bộ Hán phục màu trắng của Hạ Thiên Tường: "Hạ Thiên Tường, tôi rung động rồi, anh đây là không muốn tôi rung động hay sao?”
Cô chỉ nói “Tôi đã rung động”, cũng không nói rằng 'Tôi đã rung động với anh', cô cố tình.
Nếu như anh không tiếp nhận, hoặc là trực tiếp phản đối, cô sẽ nói cho anh biết, người mà cô rung động không phải là anh, hoặc là Hạ Thiên Chiếu, hoặc là Cận Liễm, ừm, cô để lại đường sau cho mình.
Bởi vì, lúc nói ra câu này, cô lại nhớ tới những gì anh đã nói với cô trước kia, anh chỉ nói đùa với cô.
"Với tôi?" Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại không khách khí hỏi một câu.
Tô Nhược Hân tiếp tục kéo góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo xong thì xoắn lại, bộ Hán phục bị xoắn một góc kia tạo thành một nếp gấp, nhưng cô vẫn tiếp tục xoắn tiếp tục xoắn.
Chần chừ một lúc, cô vẫn khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Rõ ràng cô không muốn nói, nhưng khi anh hỏi, cô lại thừa nhận giống như bị anh mê hoặc.
Xung quanh là một khoảng yên lặng.
Chỉ có âm cuối của cô lặng lẽ tràn ngập các ngóc ngách, rơi xuống lá sen, rơi xuống hoa sen, kéo dài thật xa vô cùng vô tận.
Tô Nhược Hân lại nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.
Cô không biết mình nói như vậy có tính là thổ lộ hay không.
Bởi vì, cô chỉ cảm giác được mình rung động, cô còn không xác định được mình có yêu Hạ Thiên Tường hay không.
Một lúc lâu sau, cho đến khi cô cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay xoắn một góc Hán phục của Hạ Thiên Tường lập tức bị Hạ Thiên Tường nắm lấy, ngay lập tức, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.
Rất chặt.
Rất chặt, không hề có một khe hở nào cả.
Đầu cô bị buộc phải dựa vào vai anh, cô nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: "Khi em mặc đồ ngủ lắc lư trước mắt tôi, tôi đã rung động.”
"Đừng xóa." Cô không cho phép anh xóa, nên anh sẽ không xóa.
Tuy nhiên việc này cũng không ảnh hưởng đến việc đầu ngón tay của anh lướt qua lướt lại.
Sau khi nhìn hết tất cả trong vài phút đồng hồ, anh chọn một tấm coi như hài lòng, Hạ Thiên Tường ngay lập tức lựa chọn thành ảnh nền của điện thoại di động Tô Nhược Hân ở trước mặt cô.
Thấy vậy, cô ngây ngẩn cả người: "Anh... Anh..."
Đây là điện thoại di động của cô.
Anh cũng quá bá đạo rồi.
Nhưng khi cướp về, cô nhìn người đàn ông trong ảnh nền điện thoại di động, lại cảm thấy hình nền của chiếc điện thoại di động này nên đặt bức ảnh này của Hạ Thiên Tường, thật đẹp.
"Hạ Thiên Tường, nếu một ngày nào đó anh thất nghiệp, nếu anh làm người mẫu nam, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng.”
"Không được.”
"Vậy anh nói xem nếu anh thất nghiệp thì anh có thể làm những gì."
"Em nuôi tôi." Đây là lời thổ lộ biến tướng, Hạ Thiên Tường phát hiện ra anh càng ngày càng nhanh trí.
Đúng vậy, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn lại ửng hồng trong nháy mắt của Tô Nhược Hân, anh cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, anh có thể lên google tìm kiếm những quyển sách dạy theo đuổi vợ khi không có việc gì làm. truyện tiên hiệp hay
"Tôi... Tôi mới không muốn nuôi anh." Tô Nhược Hân nhỏ giọng, đầu đã sắp cúi gằm vào chiếc điện thoại di động.
"Vậy tôi nuôi em.”
"Anh thất nghiệp làm sao nuôi?”
"Không làm Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, tôi có thể làm Tổng giám đốc công ty của mình." Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói.
"Ừm, anh xem những người nhà họ Hạ kia, tất cả đều để mắt đến vị trí Tổng giám đốc Hạ Thị của anh như hổ rình mồi, Hạ Thiên Tường, anh nhất định phải có một công ty của riêng mình, như vậy sau này, chỉ cần anh không vui không muốn hầu hạ bọn họ, có thể rời đi bất cứ lúc nào, thật sảng khoái.”
"Được rồi." Hạ Thiên Tường gật gật đầu, cô gái nhỏ này có thể nghĩ đến điều này đã rất giỏi rồi, dù sao, cô vẫn còn nhỏ.
Vẫn chưa bước chân vào xã hội.
"Hạ Thiên Tường, mấy ngày nay anh có uống thuốc không?" Mấy ngày nay, cô vẫn chờ anh chủ động liên lạc với cô, kết quả, anh lại không liên lạc, cô cũng không nhìn chằm chằm hỏi anh có uống thuốc hay không.
Người đàn ông lẳng lặng ngồi trước mặt cô, trong mắt cô là anh, trong mắt anh là cô, nói gì đến ngắm hoa sen, giờ phút này, hoa sen có đẹp đến đâu cũng đều mất đi màu sắc trong mắt nhau.
Thấy Hạ Thiên Tường không trả lời mình, Tô Nhược Hân mím môi: "Đừng nói với tôi là anh không uống.”
Hạ Thiên Tường vẫn không hề lên tiếng như cũ.
Nhưng không lên tiếng như vậy, thực ra đã xem như là chấp nhận rồi.
Cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức dâng lên.
Những nắm đấm nhẹ nhàng lập tức hướng về phía ngực của Hạ Thiên Tường: "Vì sao không uống? Tại sao lại không nghe lời như vậy? Hạ Thiên Tường, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn làm cho người ta phải lo lắng?”
Cô nói xong, hận không thể cắn anh một cái.
Vì thế, lực tay cũng càng ngày càng nặng.
Tuy nhiên, hậu quả khi xuống tay càng ngày càng nặng là chỉ vài lần là cô không thể tiếp tục được nữa.
Cơ bắp của người đàn ông này giống như đá, rất cứng rắn.
Vì thế, tốc độ nắm tay hạ xuống càng ngày càng chậm, thế nhưng Hạ Thiên Tường vẫn cứ ngồi ở chỗ đó như một pho tượng, vẫn không có phản ứng, làm cho cô mệt mỏi cứ như vậy thu tay lại, giống như... có chút ngượng ngùng.
Hai bàn tay lớn đột nhiên chụm lại, ôm lấy Tô Nhược Hân: "Sẽ không thế nữa, được chứ?”
Giọng nói nhẹ nhàng.
Sau mỗi lần cô mắng anh, làm ầm ĩ với anh, anh lại dỗ dành cô bằng giọng điệu của cô.
Sau đó, nghe thấy một câu này, cơn giận của Tô Nhược Hân lập tức tiêu tan trong nháy mắt, tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ ủy khuất: "Anh đã đồng ý với tôi rất nhiều lần rồi, lần này nói cũng không tính, Hạ Thiên Tường, sau này anh nói cái gì tôi cũng không tin.”
"Em không gọi điện thoại." Không ngờ, ngay sau đó người đàn ông này lại nói một câu như vậy.
Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "Anh vẫn luôn chờ điện thoại của tôi mới chịu uống thuốc?”
"Ừ.”
Tô Nhược Hân nhíu mày.
"Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh lớn hơn tôi, sao bây giờ tôi cảm thấy anh còn nhỏ hơn tôi, còn cần tôi dỗ dành.”
Uống thuốc nhất định phải dỗ dành mới chịu uống, thật sự khiến cô cảm thấy lo lắng muốn chết.
Chẳng trách lúc vừa mới ăn cơm, dáng vẻ của anh thoạt nhìn không khác gì trước kia, thức ăn ngon cỡ nào đến miệng anh cũng đều giống nhau.
"Tuổi tâm lý còn nhỏ." Hạ Thiên Tường suy nghĩ một chút, cảm thấy rất cần thiết phải nói với Tô Nhược Hân như vậy.
Câu này cũng ám chỉ cho Tô Nhược Hân biết, tuy rằng tuổi thật của anh quả thật lớn hơn cô, nhưng trên thực tế tuổi tâm lý của anh lại không lớn hơn cô.
Tô Nhược Hân không nói gì, lại không biết phản bác anh như thế nào.
Trái tim cô cảm thấy hơi đau.
Đúng vậy, chỉ cần cô nghĩ đến căn bệnh của anh, cô sẽ cảm thấy đau lòng.
"Hạ Thiên Tường, hình như tôi rung động rồi." Rung động với anh.
Cô xác định cảm giác của bản thân mình và sau đó nói với anh.
Cũng không phải là làm chuyện gì xấu hay gây ra sai lầm gì, vì sao phải giấu giếm không nói ra.
Một câu như vậy, đối với Tô Nhược Hân mà nói chỉ là một câu nghĩ đến thì nói.
Thế nhưng lại làm cho Hạ Thiên Tường biến thành pho tượng trong nháy mắt.
Anh kinh ngạc nhìn Tô Nhược Hân, sau bao lâu như vậy, anh rốt cuộc cũng chờ được một câu mà anh muốn nghe.
Nhưng khi Tô Nhược Hân thật sự nói ra, trong giây lát anh cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Vì thế, anh lẳng lặng nhìn cô.
Dường như muốn khắc sâu vào trong đầu vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giữ mãi không được phai nhạt.
Tô Nhược Hân nói xong, nhưng đợi nửa ngày cũng không đợi được phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo một góc bộ Hán phục màu trắng của Hạ Thiên Tường: "Hạ Thiên Tường, tôi rung động rồi, anh đây là không muốn tôi rung động hay sao?”
Cô chỉ nói “Tôi đã rung động”, cũng không nói rằng 'Tôi đã rung động với anh', cô cố tình.
Nếu như anh không tiếp nhận, hoặc là trực tiếp phản đối, cô sẽ nói cho anh biết, người mà cô rung động không phải là anh, hoặc là Hạ Thiên Chiếu, hoặc là Cận Liễm, ừm, cô để lại đường sau cho mình.
Bởi vì, lúc nói ra câu này, cô lại nhớ tới những gì anh đã nói với cô trước kia, anh chỉ nói đùa với cô.
"Với tôi?" Không ngờ, Hạ Thiên Tường lại không khách khí hỏi một câu.
Tô Nhược Hân tiếp tục kéo góc áo của Hạ Thiên Tường, kéo xong thì xoắn lại, bộ Hán phục bị xoắn một góc kia tạo thành một nếp gấp, nhưng cô vẫn tiếp tục xoắn tiếp tục xoắn.
Chần chừ một lúc, cô vẫn khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”
Rõ ràng cô không muốn nói, nhưng khi anh hỏi, cô lại thừa nhận giống như bị anh mê hoặc.
Xung quanh là một khoảng yên lặng.
Chỉ có âm cuối của cô lặng lẽ tràn ngập các ngóc ngách, rơi xuống lá sen, rơi xuống hoa sen, kéo dài thật xa vô cùng vô tận.
Tô Nhược Hân lại nghe thấy tim mình đang đập loạn xạ.
Cô không biết mình nói như vậy có tính là thổ lộ hay không.
Bởi vì, cô chỉ cảm giác được mình rung động, cô còn không xác định được mình có yêu Hạ Thiên Tường hay không.
Một lúc lâu sau, cho đến khi cô cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay xoắn một góc Hán phục của Hạ Thiên Tường lập tức bị Hạ Thiên Tường nắm lấy, ngay lập tức, cô đã bị anh ôm vào trong ngực.
Rất chặt.
Rất chặt, không hề có một khe hở nào cả.
Đầu cô bị buộc phải dựa vào vai anh, cô nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: "Khi em mặc đồ ngủ lắc lư trước mắt tôi, tôi đã rung động.”