Chương 189: Ghen rồi
Từng chữ từng chữ, như thể đang nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.
Tô Nhược Hân cảm thấy máu trong người sắp sôi lên.
Cô há miệng, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này thật xấu xa.
Anh đã nhìn thấy cô mặc đồ ngủ.
Vậy khi cô không mặc gì, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy.
Khi anh giả vờ ngất, cô đúng là quá ngốc.
"Ha ha…" Tuy cô cắn qua lớp quần áo, nhưng vẫn hơi đau, chỉ là Hạ Thiên Tường không những không đẩy cô gái trong lòng ra, ngược lại còn cười nhẹ.
Hạnh phúc đến quá bất chợt.
Nhưng lại rất tuyệt vời.
Anh không phải nhà thơ, cũng không biết làm thơ, nhưng anh cảm thấy giờ phút này đâu đâu cũng tràn đầy ý thơ.
Đẹp nhất.
Là vẻ đẹp không thể hình dung.
Đến khi phát hiện cô cắn nhẹ đi một chút, anh mới xót xa nói: "Cắn đau thì nghỉ một lát, lát nữa cắn tiếp."
Tô Nhược Hân tức giận tiếp tục nằm lên vai anh, sau đó đánh vào lưng anh: "Anh xấu, anh xấu, anh quá xấu."
"Chỉ xấu với một mình em." Giọng nói trầm khàn cứ thế vô tình lọt vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân.
Sau đó cô không cắn nữa, cũng không đánh nữa.
Từ lâu cô đã đoán được đã bị anh nhìn thấy hết, chỉ là đến giờ phút này mới được xác nhận chính thức mà thôi.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh."
"Chỉ lưu…"
"Không được nói ‘chỉ lưu manh với một mình tôi’." Quá xấu xa.
Xấu xa đến nỗi tai cô nóng rực, tim đập thình thịch, cực kỳ hoảng loạn.
Lúc này cứ như một giấc mơ khiến cô có cảm giác không chân thực.
"Được, không nói."
Hạ Thiên Tường cũng nhắm mắt lại.
Đã có lúc anh nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ đến gần cô gái mà mình thích nữa.
Nhưng không ngờ, dùng tính mạng lại đổi lấy được tình yêu và niềm yêu thích.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có giá trị.
Hoá ra mọi chuyện cũng không quá tệ.
Ngược lại còn rất tốt đẹp.
Anh thích vẻ đẹp của cuộc sống phàm tục hiện giờ.
Hai người cứ dựa vào nhau như thế này, dù không nói gì cũng vẫn tuyệt vời.
Cả buổi chiều, Tô Nhược Hân cũng không biết mình đã nói những gì.
Cô cũng chẳng chú ý mà nhớ.
Cứ thế ngồi cùng Hạ Thiên Tường trên con thuyền nhỏ.
Đến khi mặt trời lặn, anh mới chèo thuyền đưa cô về đảo trả thuyền.
Sau đó tất nhiên là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Trước đây khi cô coi anh là bạn, cô cảm thấy anh tiêu tiền vì mình là không đúng, không nên như vậy.
Nhưng nếu là buổi hẹn hò như bây giờ, đàn ông trả tiền lại là điều đương nhiên.
Nghĩ thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng.
Ngày hôm nay không biết mặt cô đã đỏ lên bao nhiêu lần rồi.
Tô Nhược Hân đang đợi Hạ Thiên Tường trả tiền xong để đi về thì tấm màn bị vén lên, một người phụ nữ lại vội vàng chạy ra.
Đó là người phụ nữ đã va vào Tô Nhược Hân khi cô lên thuyền lúc trước.
Bà ta hoảng hốt lo sợ lướt qua Tô Nhược Hân rồi chạy đi.
Tô Nhược Hân đưa tay kéo bà ta lại: "Cô chủ nhà bà lại không thoải mái à?"
"Cô cứ kệ đi, thả tay ra."
"Tôi đi xem cô ấy thế nào được không?"
"Không cần, cô chủ nhà tôi sẽ không gặp cô đâu." Người phụ nữ hất tay Tô Nhược Hân ra, giận dữ quát lên với cô.
"Ha, bà nói với cô ấy là cô ấy lấy trộm đơn thuốc của tôi, đến lúc trả lại cho tôi rồi." Tô Nhược Hân mỉm cười, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh.
Câu này khiến người phụ nữ giật mình: "Cô… Cô nói cô chủ nhà tôi lấy trộm đơn thuốc của cô? Không thể nào, cô chủ nhà tôi có thân phận gì, cô ấy không thèm lấy trộm đơn thuốc của cô đâu, không thể nào."
"Bà hỏi xem, nếu cô ấy không gặp tôi thì tôi sẽ đi, được không? Dù sao cũng chỉ mất hai ba phút thôi."
Người phụ nữ nhìn nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng của Tô Nhược Hân, một cô gái thôi, có gì phải sợ chứ: "Được, cô chờ đó."
Sau đó bà ta đi vào nông gia viện.
Không biết cô gái kia ở phòng nào.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là bệnh tình của cô gái, chắc là đã nặng hơn so với khi cô gặp lần trước.
Nếu không trị thì thật sự sẽ hơi khó khăn.
Đến lúc đó, có thể chữa được, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Người phụ nữ chưa đi ra, còn Hạ Thiên Tường thì đã thanh toán xong và đi ra.
Vốn là Cận Liễm hẹn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Nhưng anh lại thấy ngọt như mật, cho dù hôm nay Tô Nhược Hân có muốn anh hái sao thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái một ngôi sao xuống tặng cho cô.
"Ngồi thêm lát nữa nhé?" Khi anh đi ra thì đúng lúc thấy người phụ nữ lúc trước đi vào, anh lại nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Nhược Hân là hiểu ra.
"Được."
Hai người bước đến ghế đá bên cạnh và ngồi xuống.
Tô Nhược Hân đưa một cọng cỏ vào miệng: "Hạ Thiên Tường, anh nghĩ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như các anh có phải luôn mắc bệnh hoang tưởng bị hại không? Lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hãm hại mình?"
"Bệnh hoang tưởng thì không, nhưng đúng là vẫn luôn có người nghĩ cách làm thế nào để hãm hại tôi."
"Nhưng tôi nhìn Hạ Thiên Chiếu đâu thấy có cảm giác này."
"Không được nhắc tới cậu ta." Giọng Hạ Thiên Tường chợt lạnh đi.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: "Chuyện anh ta đi Châu Phi không phải là anh cố ý đấy chứ?"
Nếu như nói tối hôm qua lúc hỏi Mỹ Lan về tình cảm Hạ Thiên Tường dành cho mình, cô còn thoải mái không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi đã hiểu tình cảm anh dành cho mình, cô mới nghĩ đến, có vẻ anh đang ghen.
Khi từ "ghen" hiện lên trong đầu, cô chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường cho dù lạnh lùng thì cũng khá dễ thương.
Chỉ là Hạ Thiên Chiếu hơi đáng thương thôi.
Cậu chủ nhà giàu được sống trong nhung lụa mà lại bị đày đến nơi như Châu Phi, cho dù anh ta có tiền đến mấy, nghe nói tắm rửa cũng là chuyện rất xa xỉ.
Cô nghĩ rằng mình có hỏi thì cho dù là Hạ Thiên Tường làm, anh cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thủ đoạn này cũng hơi ác.
Không ngờ, người đàn ông còn chẳng thèm nghĩ đã nói luôn: "Là anh."
"Vì sao?" Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại thừa nhận.
"Cậu ta đi tìm em."
"Còn gì nữa không?"
"Cậu ta còn đưa em đến nhà anh."
"Anh ta đưa tôi đến nhà anh đương nhiên là chứng minh chúng tôi không có quan hệ gì. Hạ Thiên Tường, anh không vừa ý cái là đày Hạ Thiên Chiếu tới Châu Phi, hơi quá đáng đấy."
"Cậu ta thích em."
"Anh cũng thích tôi."
"Anh thích em là điều nên, cậu ta thích em là điều không nên."
"…" Được rồi, mạch não của Hạ Thiên Tường không phải mạch não của cô, cô thật sự không theo kịp suy nghĩ và cách nghĩ của anh.
Cô cũng phục anh luôn.
"Tôi không thích anh ta, vậy nên có phải anh có thể cho anh ta về được rồi không?"
"Không được, không thể bỏ dở giữa chừng, cậu ta cần được rèn luyện." Lần này Hạ Thiên Tường không nghe Tô Nhược Hân, kiên trì với quyết định của mình.
Tô Nhược Hân nghĩ một lúc, cảm thấy lời Hạ Thiên Tường có lý.
Hạ Thiên Chiếu đúng là kiểu người thiếu rèn luyện.
Đến Châu Phi một lần, ít nhiều cũng cho anh ta có thêm kiến thức, rèn luyện tích luỹ kinh nghiệm.
Tô Nhược Hân cảm thấy máu trong người sắp sôi lên.
Cô há miệng, cắn vào vai Hạ Thiên Tường.
Người đàn ông này thật xấu xa.
Anh đã nhìn thấy cô mặc đồ ngủ.
Vậy khi cô không mặc gì, chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy.
Khi anh giả vờ ngất, cô đúng là quá ngốc.
"Ha ha…" Tuy cô cắn qua lớp quần áo, nhưng vẫn hơi đau, chỉ là Hạ Thiên Tường không những không đẩy cô gái trong lòng ra, ngược lại còn cười nhẹ.
Hạnh phúc đến quá bất chợt.
Nhưng lại rất tuyệt vời.
Anh không phải nhà thơ, cũng không biết làm thơ, nhưng anh cảm thấy giờ phút này đâu đâu cũng tràn đầy ý thơ.
Đẹp nhất.
Là vẻ đẹp không thể hình dung.
Đến khi phát hiện cô cắn nhẹ đi một chút, anh mới xót xa nói: "Cắn đau thì nghỉ một lát, lát nữa cắn tiếp."
Tô Nhược Hân tức giận tiếp tục nằm lên vai anh, sau đó đánh vào lưng anh: "Anh xấu, anh xấu, anh quá xấu."
"Chỉ xấu với một mình em." Giọng nói trầm khàn cứ thế vô tình lọt vào màng nhĩ của Tô Nhược Hân.
Sau đó cô không cắn nữa, cũng không đánh nữa.
Từ lâu cô đã đoán được đã bị anh nhìn thấy hết, chỉ là đến giờ phút này mới được xác nhận chính thức mà thôi.
Cô nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hạ Thiên Tường, anh là đồ lưu manh."
"Chỉ lưu…"
"Không được nói ‘chỉ lưu manh với một mình tôi’." Quá xấu xa.
Xấu xa đến nỗi tai cô nóng rực, tim đập thình thịch, cực kỳ hoảng loạn.
Lúc này cứ như một giấc mơ khiến cô có cảm giác không chân thực.
"Được, không nói."
Hạ Thiên Tường cũng nhắm mắt lại.
Đã có lúc anh nghĩ đời này mình sẽ không bao giờ đến gần cô gái mà mình thích nữa.
Nhưng không ngờ, dùng tính mạng lại đổi lấy được tình yêu và niềm yêu thích.
Bỗng nhiên anh cảm thấy có giá trị.
Hoá ra mọi chuyện cũng không quá tệ.
Ngược lại còn rất tốt đẹp.
Anh thích vẻ đẹp của cuộc sống phàm tục hiện giờ.
Hai người cứ dựa vào nhau như thế này, dù không nói gì cũng vẫn tuyệt vời.
Cả buổi chiều, Tô Nhược Hân cũng không biết mình đã nói những gì.
Cô cũng chẳng chú ý mà nhớ.
Cứ thế ngồi cùng Hạ Thiên Tường trên con thuyền nhỏ.
Đến khi mặt trời lặn, anh mới chèo thuyền đưa cô về đảo trả thuyền.
Sau đó tất nhiên là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Trước đây khi cô coi anh là bạn, cô cảm thấy anh tiêu tiền vì mình là không đúng, không nên như vậy.
Nhưng nếu là buổi hẹn hò như bây giờ, đàn ông trả tiền lại là điều đương nhiên.
Nghĩ thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng.
Ngày hôm nay không biết mặt cô đã đỏ lên bao nhiêu lần rồi.
Tô Nhược Hân đang đợi Hạ Thiên Tường trả tiền xong để đi về thì tấm màn bị vén lên, một người phụ nữ lại vội vàng chạy ra.
Đó là người phụ nữ đã va vào Tô Nhược Hân khi cô lên thuyền lúc trước.
Bà ta hoảng hốt lo sợ lướt qua Tô Nhược Hân rồi chạy đi.
Tô Nhược Hân đưa tay kéo bà ta lại: "Cô chủ nhà bà lại không thoải mái à?"
"Cô cứ kệ đi, thả tay ra."
"Tôi đi xem cô ấy thế nào được không?"
"Không cần, cô chủ nhà tôi sẽ không gặp cô đâu." Người phụ nữ hất tay Tô Nhược Hân ra, giận dữ quát lên với cô.
"Ha, bà nói với cô ấy là cô ấy lấy trộm đơn thuốc của tôi, đến lúc trả lại cho tôi rồi." Tô Nhược Hân mỉm cười, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh.
Câu này khiến người phụ nữ giật mình: "Cô… Cô nói cô chủ nhà tôi lấy trộm đơn thuốc của cô? Không thể nào, cô chủ nhà tôi có thân phận gì, cô ấy không thèm lấy trộm đơn thuốc của cô đâu, không thể nào."
"Bà hỏi xem, nếu cô ấy không gặp tôi thì tôi sẽ đi, được không? Dù sao cũng chỉ mất hai ba phút thôi."
Người phụ nữ nhìn nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng của Tô Nhược Hân, một cô gái thôi, có gì phải sợ chứ: "Được, cô chờ đó."
Sau đó bà ta đi vào nông gia viện.
Không biết cô gái kia ở phòng nào.
Nhưng điều này không quan trọng.
Quan trọng là bệnh tình của cô gái, chắc là đã nặng hơn so với khi cô gặp lần trước.
Nếu không trị thì thật sự sẽ hơi khó khăn.
Đến lúc đó, có thể chữa được, nhưng chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Người phụ nữ chưa đi ra, còn Hạ Thiên Tường thì đã thanh toán xong và đi ra.
Vốn là Cận Liễm hẹn cô, nhưng từ đầu đến cuối đều là Hạ Thiên Tường trả tiền.
Nhưng anh lại thấy ngọt như mật, cho dù hôm nay Tô Nhược Hân có muốn anh hái sao thì anh cũng sẽ nghĩ cách hái một ngôi sao xuống tặng cho cô.
"Ngồi thêm lát nữa nhé?" Khi anh đi ra thì đúng lúc thấy người phụ nữ lúc trước đi vào, anh lại nhìn theo hướng ánh mắt của Tô Nhược Hân là hiểu ra.
"Được."
Hai người bước đến ghế đá bên cạnh và ngồi xuống.
Tô Nhược Hân đưa một cọng cỏ vào miệng: "Hạ Thiên Tường, anh nghĩ những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có như các anh có phải luôn mắc bệnh hoang tưởng bị hại không? Lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hãm hại mình?"
"Bệnh hoang tưởng thì không, nhưng đúng là vẫn luôn có người nghĩ cách làm thế nào để hãm hại tôi."
"Nhưng tôi nhìn Hạ Thiên Chiếu đâu thấy có cảm giác này."
"Không được nhắc tới cậu ta." Giọng Hạ Thiên Tường chợt lạnh đi.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường: "Chuyện anh ta đi Châu Phi không phải là anh cố ý đấy chứ?"
Nếu như nói tối hôm qua lúc hỏi Mỹ Lan về tình cảm Hạ Thiên Tường dành cho mình, cô còn thoải mái không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ sau khi đã hiểu tình cảm anh dành cho mình, cô mới nghĩ đến, có vẻ anh đang ghen.
Khi từ "ghen" hiện lên trong đầu, cô chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường cho dù lạnh lùng thì cũng khá dễ thương.
Chỉ là Hạ Thiên Chiếu hơi đáng thương thôi.
Cậu chủ nhà giàu được sống trong nhung lụa mà lại bị đày đến nơi như Châu Phi, cho dù anh ta có tiền đến mấy, nghe nói tắm rửa cũng là chuyện rất xa xỉ.
Cô nghĩ rằng mình có hỏi thì cho dù là Hạ Thiên Tường làm, anh cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thủ đoạn này cũng hơi ác.
Không ngờ, người đàn ông còn chẳng thèm nghĩ đã nói luôn: "Là anh."
"Vì sao?" Tô Nhược Hân buồn cười nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ anh lại thừa nhận.
"Cậu ta đi tìm em."
"Còn gì nữa không?"
"Cậu ta còn đưa em đến nhà anh."
"Anh ta đưa tôi đến nhà anh đương nhiên là chứng minh chúng tôi không có quan hệ gì. Hạ Thiên Tường, anh không vừa ý cái là đày Hạ Thiên Chiếu tới Châu Phi, hơi quá đáng đấy."
"Cậu ta thích em."
"Anh cũng thích tôi."
"Anh thích em là điều nên, cậu ta thích em là điều không nên."
"…" Được rồi, mạch não của Hạ Thiên Tường không phải mạch não của cô, cô thật sự không theo kịp suy nghĩ và cách nghĩ của anh.
Cô cũng phục anh luôn.
"Tôi không thích anh ta, vậy nên có phải anh có thể cho anh ta về được rồi không?"
"Không được, không thể bỏ dở giữa chừng, cậu ta cần được rèn luyện." Lần này Hạ Thiên Tường không nghe Tô Nhược Hân, kiên trì với quyết định của mình.
Tô Nhược Hân nghĩ một lúc, cảm thấy lời Hạ Thiên Tường có lý.
Hạ Thiên Chiếu đúng là kiểu người thiếu rèn luyện.
Đến Châu Phi một lần, ít nhiều cũng cho anh ta có thêm kiến thức, rèn luyện tích luỹ kinh nghiệm.