Chương 208: Thẳng thắn
“Tôi cứ trách ông đấy, chúng tôi mua đồ xong lên xe, Hạ Thiên Tường còn đặc biệt bảo người đưa cho Tô Nhược Hân một cốc cà phê nhiệt độ vừa phải, Cận Hồng Huy, ông ngay cả một cốc nước nóng cũng chưa từng bưng lên xe cho tôi.”
“Được được được, bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần lên xe tôi đều sẽ bưng nước cho bà, cà phê chồn được không?”
“Cả sinh tố nữa.”
“Ừm, cả sinh tố.” Cận Hồng Huy cẩn thận dỗ dành Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân nghe mà ngây người.
Lúc này, cô càng hâm mộ Tăng Hiểu Khê hơn.
Quá hâm mộ.
Cuộc đời một người phụ nữ, có thể có một người đàn ông cưng chiều quan tâm mình như thế mới thật sự là hạnh phúc.
Cũng có thể xem như tìm thấy chỗ dựa cả đời.
Sau đó, Cận Hồng Huy trong đầu cô trở thành Hạ Thiên Tường.
Anh phải đối xử tốt với cô cả đời như thế mới thật sự là tốt, đối xử tốt nhất thời cũng không phải là cả đời.
Xe bảo mẫu không nhanh không chậm chạy về biệt thự lưng chừng núi, lúc đi qua nhà số 888, Tô Nhược Hân theo bản năng nhìn về phía căn biệt thự sang trọng cao cấp kia.
Số 888 là vị trí tốt nhất trong khu biệt thự này, biệt thự được trang trí sang trọng nhất.
Ngay cả biệt thự của hai nhà khác của nhà họ Hạ và bà cụ Hạ cũng không bằng.
Cũng có thể xem như vị trí trung tâm của khu biệt thự lưng chừng núi.
“Nhược Hân, bây giờ con là con gái của mẹ, mẹ nghe nói Lục Diễm Chi vẫn luôn coi thường con, bắt đầu từ hôm nay, nếu bà ta còn dám khó chịu với con, mẹ cũng sẽ khó chịu với bà ta, bà ta khó chịu với con chính là khó chịu với mẹ.” Thấy Tô Nhược Hân nhìn về phía biệt thự số 888 của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê nói với vẻ khí phách.
Tô Nhược Hân thầm thấy ấm áp: “Cảm ơn mẹ nuôi.” Nhưng nếu cô thật sự gặp phải Lục Diễm Chi, Lục Diễm Chi có bắt nạt cô, cô cũng sẽ không nhắc đến Tăng Hiểu Khê, cô không sợ Lục Diễm Chi.
Cho dù gặp phải chuyện gì thì cây ngay không sợ chết đứng, cô chỉ cần làm đúng là được.
“Nhược Hân, tối nay con muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, ba nuôi nấu ăn ngon, buổi tối con sẽ giúp ông ấy.”
“Mẹ thấy con không phải muốn giúp Hồng Huy, mà là muốn học lỏm đúng không?”
Tô Nhược Hân ngượng ngùng cúi đầu: “Mẹ nuôi, mẹ có thể đừng thẳng thắn như thế không.”
“Ha ha ha, mẹ không muốn con vất vả, chuyện nấu ăn hoặc là người giúp việc, hoặc là đàn ông làm, phụ nữ chúng ta tuyệt đối không thể vào bếp, sau này nếu con cưới Cận Liễm cũng sẽ là thằng bé vào bếp, mẹ nuôi chắc chắn sẽ không để con vào bếp…”
“…” Xong rồi, nói một hồi, Tăng Hiểu Khê lại muốn làm mẹ chồng của cô.
Cuối cùng, đến bữa tối, Tô Nhược Hân hoàn toàn không có cơ hội đi vào phòng bếp, Tăng Hiểu Khê không chỉ nựng mèo còn đưa cho cô một con mèo nhỏ đáng yêu, bảo cô cùng chơi mèo với bà ta.
Tô Nhược Hân chưa từng nuôi thú cưng, nhà họ Tô chỉ có một con chó, nhưng đó là của Tô Thanh Hà nuôi, Tô Kim Như có thể chơi với nó, nhưng cô thì chưa từng được động vào.
Cô cho rằng cô không quen ôm mèo, nhưng ôm một hồi, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tăng Hiểu Khê lại đưa cho cô một con.
Mèo con mềm mại, ôm vào lòng cảm giác rất thoải mái.
Cô là chỗ dựa cho mèo con, mà cảm giác khi mèo con cũng là điểm tựa của cô rất thần kỳ.
Hôm qua Cận Hồng Huy đúng là vì tiếp đón cô nên mới nấu cho một mình cô mười mấy món ăn.
Hôm nay thì không lãng phí như thế nữa.
Sáu mặn một canh, ba người ăn cũng rất phong phú.
Tô Nhược Hân ăn cơm nhà một cách ngon lành, Tăng Hiểu Khê thấy cô ăn thì rất hâm mộ, liên tục than thở: “Nếu mẹ ăn như thế mà có thể giữ dáng được giống con thì tốt quá.”
“Bà xã, thật ra bây giờ bà hơi gầy, gần đây bà cũng có thể ăn thoải mái như thế mà.”
“Không gầy, béo rồi, buổi sáng tôi cân thử, nặng hơn cân nặng tiêu chuẩn ba lạng, tối nay tôi phải ăn ít lại.”
“…” Nghe thấy cân nặng ba lạng, Tô Nhược Hân lựa chọn im lặng.
Không thể không nói, Tăng Hiểu Khê là một người rất giỏi kiểm soát bản thân.
Ăn bữa tối xong, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, Tô Nhược Hân vừa lau bàn vừa nói: “Chuyện ba nuôi không thích làm nhất là dọn dẹp phòng bếp đúng không?”
“Đúng, ông ấy nói ngoài việc này, những việc khác ông ấy đều có thể làm được, nhưng ông ấy không nỡ để mẹ dọn, cho nên bèn bỏ mấy trăm triệu ra đặt làm máy rửa bát này, có phải rất tốt không?”
Tô Nhược Hân chợt bị nhét đầy họng cơm chó, còn học được kỹ năng cưng chiều vợ mới của ba nuôi, chính là không thích rửa bát bèn mua một cái máy rửa bát cao cấp.
Ừ, sau này khi cô kiếm được tiền, cô cũng sẽ mua một cái như thế.
Cô thích môi trường của nhà họ Cận, mỗi ngày giúp việc theo giờ chỉ đến một lần, đa số thời gian là người nhà ở cạnh nhau.
So với căn nhà đi đâu cũng thấy giúp việc của Hạ Thiên Tường, thì nhà họ Cận có cảm giác gia đình hơn.
Không có cảm giác bị người ngoài xâm lấn.
Dọn dẹp xong phòng bếp trong vòng mười phút, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê tiếp tục nưng mèo xem phim, Cận Hồng Huy đi đến phòng sách, ông ta nói phim của Tăng Hiểu Khê xem không có gì bổ ích cả, ông ta thà đi đọc sách còn hơn.
Tô Nhược Hân vốn cũng không thích xem phim, nhưng xem một lúc lại thấy nghiện.
Đến lúc đi tắm rửa chuẩn bị ngủ đã là mười giờ đêm.
Tô Nhược Hân hơi nhớ Chúc Hứa.
Dù đi mua sắm xong về nhà đã gọi điện thoại cho Chúc Hứa, nhưng chỉ nói mấy câu đã cúp máy.
Cho nên vừa nằm lên giường, cô lại gọi điện thoại cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa vừa mua điện thoại cho trẻ em, có thể theo dõi vị trí của cậu bé, cũng có thể gọi điện thoại.
Bên kia chỉ reo một tiếng đã có người nghe máy.
“Tiểu Hứa, sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ rồi.”
Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói trầm khàn, quyến rũ dễ nghe vang lên.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe điện thoại thay Chúc Hứa: “Sao… Sao lại là anh? Chị Chiêm không có ở nhà sao?” Cô lại nhớ đến việc người đàn ông này vì không để chị Chiêm ở phòng của anh ngủ giường của anh mà mua thêm một căn hộ dưới tầng…
“Tiểu Hứa hơi sốt, anh đến xem thử, nhưng bây giờ đã hạ sốt, ngủ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhược Hân lập tức ngồi bật dậy, dù Chúc Hứa là con của người khác, nhưng cô đã nhận nuôi, cho nên cũng xem thằng bé như con của mình.
“Nghịch ngợm, lúc đi vệ sinh thì ngã trên bồn rửa tay, bên trong môi dưới bị trầy.”
“Chảy máu à? Có đi bệnh viện xử lý không?” Tô Nhược Hân càng căng thẳng hơn, cô cũng cảm thấy bây giờ cô nên trở về chăm sóc Chúc Hứa.
“Đi rồi, đã châm cứu, bác sĩ cũng phun thuốc lên vết thương, nhưng vẫn rất đau, tạm thời việc ăn uống sẽ hơi khó khăn.”
“Vậy khi nào mới khoẻ lên được? Còn nữa, bị sốt như thế không sao chứ?”
“Có lẽ ngày mai sẽ khoẻ hơn, em đừng lo, về phần bị sốt, anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ hỏi thăm, bác sĩ nói có lẽ thằng bé bị sợ, uống thuốc hạ sốt sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, quả nhiên bây giờ mới hơn một tiếng đã hạ sốt, cũng ngủ rồi.”
“Được được được, bắt đầu từ hôm nay, mỗi lần lên xe tôi đều sẽ bưng nước cho bà, cà phê chồn được không?”
“Cả sinh tố nữa.”
“Ừm, cả sinh tố.” Cận Hồng Huy cẩn thận dỗ dành Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân nghe mà ngây người.
Lúc này, cô càng hâm mộ Tăng Hiểu Khê hơn.
Quá hâm mộ.
Cuộc đời một người phụ nữ, có thể có một người đàn ông cưng chiều quan tâm mình như thế mới thật sự là hạnh phúc.
Cũng có thể xem như tìm thấy chỗ dựa cả đời.
Sau đó, Cận Hồng Huy trong đầu cô trở thành Hạ Thiên Tường.
Anh phải đối xử tốt với cô cả đời như thế mới thật sự là tốt, đối xử tốt nhất thời cũng không phải là cả đời.
Xe bảo mẫu không nhanh không chậm chạy về biệt thự lưng chừng núi, lúc đi qua nhà số 888, Tô Nhược Hân theo bản năng nhìn về phía căn biệt thự sang trọng cao cấp kia.
Số 888 là vị trí tốt nhất trong khu biệt thự này, biệt thự được trang trí sang trọng nhất.
Ngay cả biệt thự của hai nhà khác của nhà họ Hạ và bà cụ Hạ cũng không bằng.
Cũng có thể xem như vị trí trung tâm của khu biệt thự lưng chừng núi.
“Nhược Hân, bây giờ con là con gái của mẹ, mẹ nghe nói Lục Diễm Chi vẫn luôn coi thường con, bắt đầu từ hôm nay, nếu bà ta còn dám khó chịu với con, mẹ cũng sẽ khó chịu với bà ta, bà ta khó chịu với con chính là khó chịu với mẹ.” Thấy Tô Nhược Hân nhìn về phía biệt thự số 888 của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường, Tăng Hiểu Khê nói với vẻ khí phách.
Tô Nhược Hân thầm thấy ấm áp: “Cảm ơn mẹ nuôi.” Nhưng nếu cô thật sự gặp phải Lục Diễm Chi, Lục Diễm Chi có bắt nạt cô, cô cũng sẽ không nhắc đến Tăng Hiểu Khê, cô không sợ Lục Diễm Chi.
Cho dù gặp phải chuyện gì thì cây ngay không sợ chết đứng, cô chỉ cần làm đúng là được.
“Nhược Hân, tối nay con muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, ba nuôi nấu ăn ngon, buổi tối con sẽ giúp ông ấy.”
“Mẹ thấy con không phải muốn giúp Hồng Huy, mà là muốn học lỏm đúng không?”
Tô Nhược Hân ngượng ngùng cúi đầu: “Mẹ nuôi, mẹ có thể đừng thẳng thắn như thế không.”
“Ha ha ha, mẹ không muốn con vất vả, chuyện nấu ăn hoặc là người giúp việc, hoặc là đàn ông làm, phụ nữ chúng ta tuyệt đối không thể vào bếp, sau này nếu con cưới Cận Liễm cũng sẽ là thằng bé vào bếp, mẹ nuôi chắc chắn sẽ không để con vào bếp…”
“…” Xong rồi, nói một hồi, Tăng Hiểu Khê lại muốn làm mẹ chồng của cô.
Cuối cùng, đến bữa tối, Tô Nhược Hân hoàn toàn không có cơ hội đi vào phòng bếp, Tăng Hiểu Khê không chỉ nựng mèo còn đưa cho cô một con mèo nhỏ đáng yêu, bảo cô cùng chơi mèo với bà ta.
Tô Nhược Hân chưa từng nuôi thú cưng, nhà họ Tô chỉ có một con chó, nhưng đó là của Tô Thanh Hà nuôi, Tô Kim Như có thể chơi với nó, nhưng cô thì chưa từng được động vào.
Cô cho rằng cô không quen ôm mèo, nhưng ôm một hồi, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tăng Hiểu Khê lại đưa cho cô một con.
Mèo con mềm mại, ôm vào lòng cảm giác rất thoải mái.
Cô là chỗ dựa cho mèo con, mà cảm giác khi mèo con cũng là điểm tựa của cô rất thần kỳ.
Hôm qua Cận Hồng Huy đúng là vì tiếp đón cô nên mới nấu cho một mình cô mười mấy món ăn.
Hôm nay thì không lãng phí như thế nữa.
Sáu mặn một canh, ba người ăn cũng rất phong phú.
Tô Nhược Hân ăn cơm nhà một cách ngon lành, Tăng Hiểu Khê thấy cô ăn thì rất hâm mộ, liên tục than thở: “Nếu mẹ ăn như thế mà có thể giữ dáng được giống con thì tốt quá.”
“Bà xã, thật ra bây giờ bà hơi gầy, gần đây bà cũng có thể ăn thoải mái như thế mà.”
“Không gầy, béo rồi, buổi sáng tôi cân thử, nặng hơn cân nặng tiêu chuẩn ba lạng, tối nay tôi phải ăn ít lại.”
“…” Nghe thấy cân nặng ba lạng, Tô Nhược Hân lựa chọn im lặng.
Không thể không nói, Tăng Hiểu Khê là một người rất giỏi kiểm soát bản thân.
Ăn bữa tối xong, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, Tô Nhược Hân vừa lau bàn vừa nói: “Chuyện ba nuôi không thích làm nhất là dọn dẹp phòng bếp đúng không?”
“Đúng, ông ấy nói ngoài việc này, những việc khác ông ấy đều có thể làm được, nhưng ông ấy không nỡ để mẹ dọn, cho nên bèn bỏ mấy trăm triệu ra đặt làm máy rửa bát này, có phải rất tốt không?”
Tô Nhược Hân chợt bị nhét đầy họng cơm chó, còn học được kỹ năng cưng chiều vợ mới của ba nuôi, chính là không thích rửa bát bèn mua một cái máy rửa bát cao cấp.
Ừ, sau này khi cô kiếm được tiền, cô cũng sẽ mua một cái như thế.
Cô thích môi trường của nhà họ Cận, mỗi ngày giúp việc theo giờ chỉ đến một lần, đa số thời gian là người nhà ở cạnh nhau.
So với căn nhà đi đâu cũng thấy giúp việc của Hạ Thiên Tường, thì nhà họ Cận có cảm giác gia đình hơn.
Không có cảm giác bị người ngoài xâm lấn.
Dọn dẹp xong phòng bếp trong vòng mười phút, Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê tiếp tục nưng mèo xem phim, Cận Hồng Huy đi đến phòng sách, ông ta nói phim của Tăng Hiểu Khê xem không có gì bổ ích cả, ông ta thà đi đọc sách còn hơn.
Tô Nhược Hân vốn cũng không thích xem phim, nhưng xem một lúc lại thấy nghiện.
Đến lúc đi tắm rửa chuẩn bị ngủ đã là mười giờ đêm.
Tô Nhược Hân hơi nhớ Chúc Hứa.
Dù đi mua sắm xong về nhà đã gọi điện thoại cho Chúc Hứa, nhưng chỉ nói mấy câu đã cúp máy.
Cho nên vừa nằm lên giường, cô lại gọi điện thoại cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa vừa mua điện thoại cho trẻ em, có thể theo dõi vị trí của cậu bé, cũng có thể gọi điện thoại.
Bên kia chỉ reo một tiếng đã có người nghe máy.
“Tiểu Hứa, sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ rồi.”
Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói trầm khàn, quyến rũ dễ nghe vang lên.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại nghe điện thoại thay Chúc Hứa: “Sao… Sao lại là anh? Chị Chiêm không có ở nhà sao?” Cô lại nhớ đến việc người đàn ông này vì không để chị Chiêm ở phòng của anh ngủ giường của anh mà mua thêm một căn hộ dưới tầng…
“Tiểu Hứa hơi sốt, anh đến xem thử, nhưng bây giờ đã hạ sốt, ngủ rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Tô Nhược Hân lập tức ngồi bật dậy, dù Chúc Hứa là con của người khác, nhưng cô đã nhận nuôi, cho nên cũng xem thằng bé như con của mình.
“Nghịch ngợm, lúc đi vệ sinh thì ngã trên bồn rửa tay, bên trong môi dưới bị trầy.”
“Chảy máu à? Có đi bệnh viện xử lý không?” Tô Nhược Hân càng căng thẳng hơn, cô cũng cảm thấy bây giờ cô nên trở về chăm sóc Chúc Hứa.
“Đi rồi, đã châm cứu, bác sĩ cũng phun thuốc lên vết thương, nhưng vẫn rất đau, tạm thời việc ăn uống sẽ hơi khó khăn.”
“Vậy khi nào mới khoẻ lên được? Còn nữa, bị sốt như thế không sao chứ?”
“Có lẽ ngày mai sẽ khoẻ hơn, em đừng lo, về phần bị sốt, anh vừa gọi điện thoại cho bác sĩ hỏi thăm, bác sĩ nói có lẽ thằng bé bị sợ, uống thuốc hạ sốt sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, quả nhiên bây giờ mới hơn một tiếng đã hạ sốt, cũng ngủ rồi.”