Chương 209: Bị bắt tại trận
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm: “Hạ Thiên Tường, cảm ơn anh.” Cô thật sự không ngờ cô không ở bên cạnh Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường vẫn bảo vệ cậu bé như một người ba.
Thật ra những việc này anh có thể giao cho chị Chiêm xử lý, nếu chị Chiêm không thể xử lý, không thể đưa Chúc Hứa đến bệnh viện, thì cứ bảo Phương Tấn đến xử lý là được, không ngờ anh lại đích thân lo liệu cho một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống.
Có lẽ cũng là vì cô.
“Không được nói cảm ơn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, sau đó đắc ý nói: “Tôi cứ nói cảm ơn anh đó thì sao? Anh cũng không đánh tôi được, hì hì hì.”
“Đợi đấy.” Sau đó bên kia lập tức cúp máy.
Nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, Tô Nhược Hân sợ hãi khoảng ba giây, sau đó mới nhớ ra người đàn ông này dám cúp máy của cô, anh thật quá đáng.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra, vội vàng chạy ra ngoài ban công.
Hạ Thiên Tường nói “Đợi đấy”, chẳng lẽ bây giờ anh muốn chạy đến từ căn hộ.
Anh thậm chí còn không cho cô thời gian phản bác đã thẳng thừng cúp máy.
Bên ngoài tối đen như mực, ở cổng biệt thự của nhà họ Cận vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của chó săn.
Rốt cuộc những người này cố chấp đến mức nào thế, chỉ vì có được tin tức nóng hổi mà nửa đêm vẫn không ngủ không nghỉ trông chừng ở đó, đúng là làm khó bọn họ.
Sau khi kiểm tra tình huống bên ngoài, Tô Nhược Hân trở về phòng nằm xuống.
Có lẽ cô hiểu lầm rồi.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Tối nay Chúc Hứa không thoải mái, với mức độ quan tâm đến Chúc Hứa giống như cô của anh, có lẽ anh sẽ không đến đây, khi nãy là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Tô Nhược Hân đã lý trí hơn.
Cô lướt Facebook, trả lời bình luận của mấy người bạn, sau đó trò chuyện với Dương Mỹ Lan.
“Lại xem phim à?”
“Không, tớ muốn đi du lịch ngắn hạn, trở về trước khi có điểm thi đại học vừa khéo có thể điền nguyện vọng, Nhược Hân, cậu có muốn đi cùng không?” Dương Mỹ Lan nhanh chóng trả lời.
“Đi đâu thế?” Tô Nhược Hân hơi động lòng, nhưng nghĩ đến đám chó săn như ruồi đuổi không đi bên ngoài, cô cảm thấy nếu cô thật sự ra ngoài thì không được an toàn cho lắm.
“Đi ngắm thác nước lớn, nhưng tớ đang do dự là đi tự túc hay theo tour, tớ không thích đi tour, không tự do chút nào, nếu tự đi, thích nơi nào có thể ở lại lâu hơn một chút, không thích thì đi luôn, chỉ cần mình thích là được.”
“Ừm, rất hợp ý tớ, quyết định như thế đi, Lan Lan, định bao giờ xuất phát?”
“Ngày mốt, cậu có vấn đề gì không?”
Tô Nhược Hân nhớ đến Chúc Hứa: “Ngày mai tớ sẽ trả lời cậu.” Nếu Chúc Hứa khoẻ lại rồi thì cô sẽ đi, còn không, bỏ lại Chúc Hứa đang bị bệnh thì không ổn lắm.
Hơn nữa cô cũng muốn hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy một tiếng.
Bây giờ cô cũng là người có ba mẹ thương yêu rồi.
Dù làm gì cũng phải xin phép báo cáo, nhưng cô thấy rất thích.
Cảm giác có người quan tâm rất tốt.
“Ngày mai trả lời tớ sớm, bây giờ tớ đang nghiên cứu hành trình, sau đó còn phải đặt vé máy bay và phòng khách sạn nữa.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.”
Tán gẫu xong, Tô Nhược Hân lại nhàm chán nằm trên giường.
Không ngủ được.
Cô chưa buồn ngủ.
Đây là hậu quả của việc buổi sáng dậy quá muộn, ngày mai phải dậy sớm, rèn luyện thân thể nâng cao sức khoẻ, sửa lại tật xấu ngủ khuya dậy muộn của cô.
Tô Nhược Hân rảnh rỗi lại bắt đầu lướt xem trường đại học top 100 cả nước có khoa Y, dựa theo thành tích mà cô đoán mà bắt đầu sàng lọc.
Thật ra cô đã sàng lọc một lần rồi, nhưng vẫn luôn xem lại lần nữa.
Đợi sau khi có thành tích lại phải xem thêm mấy lần.
Như thế mới là có trách nhiệm với cuộc đời và tương lai của mình.
Cô xem rất chuyên chú và nghiêm túc, nhưng điện thoại đột nhiên bị giật lấy.
“A…” Tô Nhược Hân giật mình hét lên.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có một bàn tay che miệng cô lại.
Sau đó thì thấy Hạ Thiên Tường không biết đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Anh đến rồi.
Đến thật rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, còn đến nhanh như thế nữa.
“Anh… anh chạy xe với vận tốc ánh sáng à? Có bị cảnh sát giao thông bắt không?” Mới mười mấy phút trôi qua, anh lại còn nói đến là đến, nhanh quá.
“Không quan tâm.”
Cho nên cậu cả Hạ hoàn toàn không quan tâm vượt quá tốc độ có bị cảnh sát giao thông chú ý hay không, hắn muốn gì thì sẽ làm như thế.
Quả nhiên có tiền tự do phóng khoáng, nếu là cô, dù có bị phạt sáu trăm nghìn cô cũng thấy không nỡ.
“Tôi quan tâm, lỡ như lại… lại xảy ra tai nạn giao thông thì phải làm sao? Hạ Thiên Tường, anh không quý trọng mạng sống của mình như thế à? Dù gì tôi cũng đã trông chừng biết bao nhiêu ngày anh mới tỉnh lại được đó.” Tô Nhược Hân càng nói càng bực mình.
Thấy cô vừa nói mà giọng nói vừa hơi run rẩy, Hạ Thiên Tường kéo tay ôm cô vào lòng: “Trên đường vắng xe lắm, không sao cả đâu.”
“Như thế cũng không được, sáng… sáng hôm đó trên đường anh đến máy bay cũng rất ít xe.”
“Được, sau này sẽ không như thế nữa.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới chuyển chủ đề: “Tiểu Hứa ngủ có ngon không.”
“Ngủ ngon lắm, có chị Chiêm ở đó, sẽ không sao đâu.”
“Ừm.” Thật ra nếu anh không nói, cô cũng đoán được anh lại mời chị Chiêm lên tầng rồi.
Có đôi khi, anh làm gì cũng rất kỹ càng chu đáo.
“Không cảm ơn tôi à?” Hạ Thiên Tường chợt cười hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười dịu dàng của anh, Tô Nhược Hân như bị hút hồn, nuốt nước miếng, giọng nói trở nên khô khốc: “Không phải… anh không muốn tôi nói cảm ơn à?”
Mỗi lần cô nói cảm ơn, anh đều tỏ vẻ không vui.
“Không phải bằng lời, mà là bằng hành động.” Hạ Thiên Tường vẫn cong môi cười dịu dàng, nụ cười kia khiến Tô Nhược Hân nghe mà tim đập thình thịch.
Sau đó, vào lúc cô vẫn đứng im không nhúc nhích, anh chợt đến gần: “Để tôi dạy em.”
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu “rầm” một tiếng, trở nên trống rỗng.
Thật ra cô rất muốn phản kháng, nhưng thân thể và giác quan của cô đã quen với việc Hạ Thiên Tường đột nhiên tập kích như thế, chỉ trong nháy mắt, anh đã đè lên người cô.
Giống như việc hôn nhau là một đạo lý hiển nhiên, xảy ra giữa hai người họ cũng là chuyện rất bình thường vậy.
Lúc cô đang mơ màng, chợt nghe anh nói: “Lấy hơi.”
Tô Nhược Hân hơi bối rối, sau đó học theo anh lấy hơi.
Nhưng chợt cảm giác tim đập nhanh hơn.
Dường như cô đã bắt đầu quen với phong cách bá đạo điên cuồng này của anh.
Màn hình điện thoại đã tự động khoá.
Cho nên, trong phòng ngủ đóng kín cửa sổ chỉ còn lại hơi thở trên người Hạ Thiên Tường, vô cùng nồng, nồng đến mức khiến cô lún sâu vào bên trong, không thể thoát ra được.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thật ra tiếng gõ của cũng không lớn, là cố ý gõ nhẹ.
Nhưng tiếng gõ cửa này lại vang lên lúc Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ở cạnh nhau, có cảm giác như nó trở nên to hơn.
Hai người lập tức tách nhau ra.
Tô Nhược Hân cuống quýt: “Hạ Thiên Tường, anh mau đi đi.”
Toi rồi, có phải có người phát hiện Hạ Thiên Tường lén lẻn vào, sau đó Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy biết, bây giờ đến để bắt gian hai người không.
Thật ra những việc này anh có thể giao cho chị Chiêm xử lý, nếu chị Chiêm không thể xử lý, không thể đưa Chúc Hứa đến bệnh viện, thì cứ bảo Phương Tấn đến xử lý là được, không ngờ anh lại đích thân lo liệu cho một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống.
Có lẽ cũng là vì cô.
“Không được nói cảm ơn.” Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, sau đó đắc ý nói: “Tôi cứ nói cảm ơn anh đó thì sao? Anh cũng không đánh tôi được, hì hì hì.”
“Đợi đấy.” Sau đó bên kia lập tức cúp máy.
Nghe thấy tiếng cúp máy trong điện thoại, Tô Nhược Hân sợ hãi khoảng ba giây, sau đó mới nhớ ra người đàn ông này dám cúp máy của cô, anh thật quá đáng.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra, vội vàng chạy ra ngoài ban công.
Hạ Thiên Tường nói “Đợi đấy”, chẳng lẽ bây giờ anh muốn chạy đến từ căn hộ.
Anh thậm chí còn không cho cô thời gian phản bác đã thẳng thừng cúp máy.
Bên ngoài tối đen như mực, ở cổng biệt thự của nhà họ Cận vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của chó săn.
Rốt cuộc những người này cố chấp đến mức nào thế, chỉ vì có được tin tức nóng hổi mà nửa đêm vẫn không ngủ không nghỉ trông chừng ở đó, đúng là làm khó bọn họ.
Sau khi kiểm tra tình huống bên ngoài, Tô Nhược Hân trở về phòng nằm xuống.
Có lẽ cô hiểu lầm rồi.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Tối nay Chúc Hứa không thoải mái, với mức độ quan tâm đến Chúc Hứa giống như cô của anh, có lẽ anh sẽ không đến đây, khi nãy là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Tô Nhược Hân đã lý trí hơn.
Cô lướt Facebook, trả lời bình luận của mấy người bạn, sau đó trò chuyện với Dương Mỹ Lan.
“Lại xem phim à?”
“Không, tớ muốn đi du lịch ngắn hạn, trở về trước khi có điểm thi đại học vừa khéo có thể điền nguyện vọng, Nhược Hân, cậu có muốn đi cùng không?” Dương Mỹ Lan nhanh chóng trả lời.
“Đi đâu thế?” Tô Nhược Hân hơi động lòng, nhưng nghĩ đến đám chó săn như ruồi đuổi không đi bên ngoài, cô cảm thấy nếu cô thật sự ra ngoài thì không được an toàn cho lắm.
“Đi ngắm thác nước lớn, nhưng tớ đang do dự là đi tự túc hay theo tour, tớ không thích đi tour, không tự do chút nào, nếu tự đi, thích nơi nào có thể ở lại lâu hơn một chút, không thích thì đi luôn, chỉ cần mình thích là được.”
“Ừm, rất hợp ý tớ, quyết định như thế đi, Lan Lan, định bao giờ xuất phát?”
“Ngày mốt, cậu có vấn đề gì không?”
Tô Nhược Hân nhớ đến Chúc Hứa: “Ngày mai tớ sẽ trả lời cậu.” Nếu Chúc Hứa khoẻ lại rồi thì cô sẽ đi, còn không, bỏ lại Chúc Hứa đang bị bệnh thì không ổn lắm.
Hơn nữa cô cũng muốn hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy một tiếng.
Bây giờ cô cũng là người có ba mẹ thương yêu rồi.
Dù làm gì cũng phải xin phép báo cáo, nhưng cô thấy rất thích.
Cảm giác có người quan tâm rất tốt.
“Ngày mai trả lời tớ sớm, bây giờ tớ đang nghiên cứu hành trình, sau đó còn phải đặt vé máy bay và phòng khách sạn nữa.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.”
Tán gẫu xong, Tô Nhược Hân lại nhàm chán nằm trên giường.
Không ngủ được.
Cô chưa buồn ngủ.
Đây là hậu quả của việc buổi sáng dậy quá muộn, ngày mai phải dậy sớm, rèn luyện thân thể nâng cao sức khoẻ, sửa lại tật xấu ngủ khuya dậy muộn của cô.
Tô Nhược Hân rảnh rỗi lại bắt đầu lướt xem trường đại học top 100 cả nước có khoa Y, dựa theo thành tích mà cô đoán mà bắt đầu sàng lọc.
Thật ra cô đã sàng lọc một lần rồi, nhưng vẫn luôn xem lại lần nữa.
Đợi sau khi có thành tích lại phải xem thêm mấy lần.
Như thế mới là có trách nhiệm với cuộc đời và tương lai của mình.
Cô xem rất chuyên chú và nghiêm túc, nhưng điện thoại đột nhiên bị giật lấy.
“A…” Tô Nhược Hân giật mình hét lên.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có một bàn tay che miệng cô lại.
Sau đó thì thấy Hạ Thiên Tường không biết đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Anh đến rồi.
Đến thật rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, còn đến nhanh như thế nữa.
“Anh… anh chạy xe với vận tốc ánh sáng à? Có bị cảnh sát giao thông bắt không?” Mới mười mấy phút trôi qua, anh lại còn nói đến là đến, nhanh quá.
“Không quan tâm.”
Cho nên cậu cả Hạ hoàn toàn không quan tâm vượt quá tốc độ có bị cảnh sát giao thông chú ý hay không, hắn muốn gì thì sẽ làm như thế.
Quả nhiên có tiền tự do phóng khoáng, nếu là cô, dù có bị phạt sáu trăm nghìn cô cũng thấy không nỡ.
“Tôi quan tâm, lỡ như lại… lại xảy ra tai nạn giao thông thì phải làm sao? Hạ Thiên Tường, anh không quý trọng mạng sống của mình như thế à? Dù gì tôi cũng đã trông chừng biết bao nhiêu ngày anh mới tỉnh lại được đó.” Tô Nhược Hân càng nói càng bực mình.
Thấy cô vừa nói mà giọng nói vừa hơi run rẩy, Hạ Thiên Tường kéo tay ôm cô vào lòng: “Trên đường vắng xe lắm, không sao cả đâu.”
“Như thế cũng không được, sáng… sáng hôm đó trên đường anh đến máy bay cũng rất ít xe.”
“Được, sau này sẽ không như thế nữa.”
Lúc này Tô Nhược Hân mới chuyển chủ đề: “Tiểu Hứa ngủ có ngon không.”
“Ngủ ngon lắm, có chị Chiêm ở đó, sẽ không sao đâu.”
“Ừm.” Thật ra nếu anh không nói, cô cũng đoán được anh lại mời chị Chiêm lên tầng rồi.
Có đôi khi, anh làm gì cũng rất kỹ càng chu đáo.
“Không cảm ơn tôi à?” Hạ Thiên Tường chợt cười hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười dịu dàng của anh, Tô Nhược Hân như bị hút hồn, nuốt nước miếng, giọng nói trở nên khô khốc: “Không phải… anh không muốn tôi nói cảm ơn à?”
Mỗi lần cô nói cảm ơn, anh đều tỏ vẻ không vui.
“Không phải bằng lời, mà là bằng hành động.” Hạ Thiên Tường vẫn cong môi cười dịu dàng, nụ cười kia khiến Tô Nhược Hân nghe mà tim đập thình thịch.
Sau đó, vào lúc cô vẫn đứng im không nhúc nhích, anh chợt đến gần: “Để tôi dạy em.”
Đầu óc Tô Nhược Hân kêu “rầm” một tiếng, trở nên trống rỗng.
Thật ra cô rất muốn phản kháng, nhưng thân thể và giác quan của cô đã quen với việc Hạ Thiên Tường đột nhiên tập kích như thế, chỉ trong nháy mắt, anh đã đè lên người cô.
Giống như việc hôn nhau là một đạo lý hiển nhiên, xảy ra giữa hai người họ cũng là chuyện rất bình thường vậy.
Lúc cô đang mơ màng, chợt nghe anh nói: “Lấy hơi.”
Tô Nhược Hân hơi bối rối, sau đó học theo anh lấy hơi.
Nhưng chợt cảm giác tim đập nhanh hơn.
Dường như cô đã bắt đầu quen với phong cách bá đạo điên cuồng này của anh.
Màn hình điện thoại đã tự động khoá.
Cho nên, trong phòng ngủ đóng kín cửa sổ chỉ còn lại hơi thở trên người Hạ Thiên Tường, vô cùng nồng, nồng đến mức khiến cô lún sâu vào bên trong, không thể thoát ra được.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thật ra tiếng gõ của cũng không lớn, là cố ý gõ nhẹ.
Nhưng tiếng gõ cửa này lại vang lên lúc Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ở cạnh nhau, có cảm giác như nó trở nên to hơn.
Hai người lập tức tách nhau ra.
Tô Nhược Hân cuống quýt: “Hạ Thiên Tường, anh mau đi đi.”
Toi rồi, có phải có người phát hiện Hạ Thiên Tường lén lẻn vào, sau đó Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy biết, bây giờ đến để bắt gian hai người không.