Chương 219: Chúng ta về nhà thôi
"Tô Văn, đi lấy máy đo đường huyết đến đo thử xem." Tăng Bá nghe thấy vậy, vẫn còn nửa tin nửa ngờ, dù sao, em trai Tăng Đông của ông ta bị đái tháo đường, cho nên cũng có chút hiểu biết về bệnh này, hơn nữa, ông ta cũng rất coi trọng việc ông cụ có mắc bệnh này hay không.
Tô Nhược Hân không phải đối, nhìn thấy Tăng Đông ở ngoài cửa đi lấy máy đo đường huyết, cười nói: "Bây giờ đường huyết của ông cụ khoảng chừng 7.5, nhưng đó chỉ là tôi nhìn rồi đoán, máy đo đường huyết có thể đo ra kết quả chính xác hơn, nhưng chính xác nhất vẫn là lấy máu, sau tám giờ tối nay đừng cho ông cụ ăn cơm, sáng sớm ngày mai lấy máu kiểm tra đường huyết là chính xác nhất. Đến lúc đó có thể chắc chắn trăm phần trăm tình trạng đường huyết của ông cụ."
Trong lúc cô nói chuyện, Tăng Đông đã lấy máy đo đường huyết đến, rất thành thạo chích máu trên ngón tay rồi đo cho ông cụ.
Vài giây sau đó, Tăng Bá đi đến bên cạnh Tăng Đông ngây ngẩn cả người: "Thật sự là 7.5, nhóc Tô nói không sai chút nào, thật thần kỳ."
Đó là bởi vì thành phần trong dịch truyền tối qua có glucose, nếu như tối qua vẫn luôn dùng nước muối sinh lý, đường huyết lúc này của ông cụ chỉ chừng 6.8, cho nên, về sau nhất định phải khống chế chặt chẽ."
Cô nghiêm túc trả lời câu hỏi về việc đổi dịch truyền của Mạc Tử Đơn, những người theo tới lại lần nữa bị Tô Nhược Hân làm cho khuất phục.
Đúng lúc này, Tăng Hiểu Khê hô lên: "Ba tỉnh rồi, mọi người xem, ba mở mắt rồi."
Ông cụ thật sự đã mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn từng người trước mặt.
"Khê Nhi."
"Ba, con ở đây."
"Ba, con cũng ở đây." Tăng Bá cũng xúm lại, trong mắt đều là vui mừng.
Nhưng mà, dưới sự ra hiệu của Mạc Tử Đơn, những người khác cũng không lập tức xông đến, ông ta nghiêm túc quán triệt thực hiện yêu cầu duy trì không khí thông thoáng của Tô Nhược Hân, có thể gặp ông cụ, nhưng phải xếp hàng từng người từng người đến gặp ông cụ vừa tỉnh lại.
Như vậy mới đảm bảo không khí quanh người ông cụ được thông thoáng, trong lành.
Tô Nhược Hân thành công lùi xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng của ông cụ, cô muốn dạo chơi khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn.
Vừa rồi khi ở trên xe cô đã tìm kiếm giới thiệu về nơi này, góc tây nam của khu nghỉ dưỡng có một vườn hoa lớn, trồng đủ loại hoa tươi.
Đó là mô hình xinh đẹp do hoa tươi xếp thành, vô cùng lung linh.
"Cô Tô, tôi đi cùng cô." Chị gái trước đó tiến lên chào hỏi cô.
Tô Nhược Hân lắc đầu: "Tôi muốn dạo chơi một mình." Cô còn chưa từng dạo quanh khu nghỉ dưỡng đâu, mặc dù Long Thủ Sơn không phải khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất, những cũng là cấp 4A, mỗi dịp lễ tết, dân cư trong thành phố đều đến nơi này đi chơi trong tiết thanh minh, đây là một nơi tuyệt vời để người ta thư giãn.
Sau đó, người nhà họ Tăng cũng không đuổi theo cô nữa.
Không thể không nói, người là họ Tăng rất tôn trọng cô.
Tô Nhược Hân dạo bước trong núi, ngắm nhìn phong cảnh điền viên nơi đây, lần đầu tiên thả lỏng như vậy.
Tiếc nuối duy nhất là không mang Chúc Hứa theo.
Nếu như Chúc Hứa nhìn thấy hoa tươi khắp núi thế này, chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.
Đi dạo một lát, lại cảm thấy hình như có người đi theo cô, nhưng quay đầu nhìn, cũng không thấy bóng người nào, vậy chắc là ảo giác của cô rồi.
Một mình ngắm cảnh, Tô Nhược Hân chụp rất nhiều ảnh, còn chọn mấy tấm đẹp nhất đăng lên tường.
Khi trời chiều ngả về tây, Tăng Hiểu Khê tìm được cô: "Nhược Hân, chúng ta về nhà thôi."
Ông cụ tỉnh rồi, bây giờ Tăng Hiểu Khê đã hoàn toàn thả lỏng.
Tất nhiên Tô Nhược Hân sẽ không ở lại nhà họ Tăng.
Nhà họ Tăng có Mạc Tử Đơn trông chừng, cô hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì, cô muốn trở về chuẩn bị hành lý cho du lịch ngày mai.
Lần đầu tiên ra ngoài du lịch, cũng không biết nên mang theo cái gì.
Nhưng ngẫm lại, chắc chắn phải mang theo quần áo và đồ dùng thường ngày.
Cô không có vali ở nhà họ Cận, cô phải trở về nhà trọ lấy vali của mình.
Lên xe, Tô Nhược Hân đề nghị trở về nhà trọ.
Tăng Hiểu Khê bèn nói: "Về nhà trọ làm gì?"
Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ ra, trưa nay Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ở cùng ông cụ, cô vẫn chưa có cơ hội nói với Tăng Hiểu Khê chuyện ngày mai đi du lịch: "Mẹ nuôi, ngày mai con muốn đi xem thác nước lớn với bạn học, con muốn trở về lấy vali."
"Hở, có thế mà cũng trở về? Mẹ không cho phép."
Tô Nhược Hân hơi lo lắng: "Hạ Thiên Tường đồng ý cho con đi du lịch rồi." Anh không phản đối, vậy chính là ngầm cho phép.
"Nhược Hân, mẹ nuôi không phản đối con đi du lịch, khổ cực suốt ba năm cấp ba, mẹ nuôi biết con vất vả, nếu con muốn đi thì cứ đi, nhưng chuyện về lấy vali thì không cần thiết, trong nhà chúng ta có mười mấy chiếc vali đấy, tất cả đều là mới, chẳng lẽ còn không đủ cho con dùng? Con phải mang theo hơn trăm chiếc vali à?"
"Phụt." Tô Nhược Hân suýt thì bật cười: "Mẹ nuôi, con chỉ cần một chiếc vali là được rồi." Chỉ đi mấy ngày, mang mấy bộ quần áo là đủ.
"Vậy là được rồi, chúng ta về nhà."
Tô Nhược Hân đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Đêm hôm đó, cô vẫn luôn thu dọn hành lý, cũng không để ý đến Hạ Thiên Tường.
Rất thần kỳ là, dường như Hạ Thiên Tường biết cô đang vạch kế hoạch đi du lịch, bởi vậy cũng không quấy rầy cô.
Chỉ gửi một tin nhắn: "Nhược Hân, ngủ ngon."
Tô Nhược Hân cũng trả lời một tin: "Hạ Thiên Tường, ngủ ngon."
Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.
Thật ra vẫn rất phấn khởi.
Nhưng vì ngày mai không mang theo hai quầng thâm mắt ra ngoài, Tô Nhược Hân dùng phương pháp nho nhỏ của mình, khiến cho mình nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Dương Mỹ Lan đã gửi tin nhắn cho cô từ sớm.
Năm giờ ra ngoài đến sân bay, bảy giờ lên máy bay.
Quá sớm.
Nhưng vừa nghĩ đến việc sắp đi ngắm thác nước lớn, cô không còn cảm thấy sớm nữa.
Tăng Hiểu Khê tự mình lái xe đưa Tô Nhược Hân đến sân bay, khi xuống xe còn lưu luyến không rời: "Con gái, sáng trưa tối mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn cho mẹ nuôi, nếu không sau này con đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài đi chơi nữa."
"Vâng." Tô Nhược Hân biết Tăng Hiểu Khê không yên tâm, đây là cảm giác mà trước kia cô rất hiếm khi cảm nhận được.
Bây giờ cô chính là cô con gái hạnh phúc nhất.
Đi vào sân bay, liếc mắt đã thấy Dương Mỹ Lan: "Tô Nhược Hân, tớ ở chỗ này."
Sau đó, Dương Mỹ Lan đi làm thủ tục ký gửi hành lý giúp cô, cầm thẻ lên máy bay, hai người tiến vào sảnh chờ bay.
Tô Nhược Hân cũng không nhìn thẻ lên máy bay của Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan đến sân bay trước cô, đã xử lý xong xuôi cả rồi.
Còn mười mấy phút nữa là máy bay sẽ cất cánh.
Tô Nhược Hân đi trước Dương Mỹ Lan, giao thẻ lên máy bay xong, hậu cần mặt đất ở sân bay cho cô đi qua.
Nhưng cô mới đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai: "Mỹ Lan, sao cậu không đi vào?"
Dương Mỹ Lan bên ngoài vẫy vẫy tay với cô: "Tớ ngồi chuyến bay khác."
"Thưa cô, xin cô lập tức lên máy bay, máy bay sắp cất cánh rồi." Sau đó, Tô Nhược Hân căn bản không kịp hỏi thăm Dương Mỹ Lan là xảy ra chuyện gì thì đã bị nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mời vào máy bay.
Tô Nhược Hân tìm đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, thậm chí còn không kịp nhìn xem người ngồi bên cạnh mình là ai thì đã gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan, bởi vì nếu không gọi luôn, lát nữa máy bay cất cánh sẽ phải tắt điện thoại.
Tô Nhược Hân không phải đối, nhìn thấy Tăng Đông ở ngoài cửa đi lấy máy đo đường huyết, cười nói: "Bây giờ đường huyết của ông cụ khoảng chừng 7.5, nhưng đó chỉ là tôi nhìn rồi đoán, máy đo đường huyết có thể đo ra kết quả chính xác hơn, nhưng chính xác nhất vẫn là lấy máu, sau tám giờ tối nay đừng cho ông cụ ăn cơm, sáng sớm ngày mai lấy máu kiểm tra đường huyết là chính xác nhất. Đến lúc đó có thể chắc chắn trăm phần trăm tình trạng đường huyết của ông cụ."
Trong lúc cô nói chuyện, Tăng Đông đã lấy máy đo đường huyết đến, rất thành thạo chích máu trên ngón tay rồi đo cho ông cụ.
Vài giây sau đó, Tăng Bá đi đến bên cạnh Tăng Đông ngây ngẩn cả người: "Thật sự là 7.5, nhóc Tô nói không sai chút nào, thật thần kỳ."
Đó là bởi vì thành phần trong dịch truyền tối qua có glucose, nếu như tối qua vẫn luôn dùng nước muối sinh lý, đường huyết lúc này của ông cụ chỉ chừng 6.8, cho nên, về sau nhất định phải khống chế chặt chẽ."
Cô nghiêm túc trả lời câu hỏi về việc đổi dịch truyền của Mạc Tử Đơn, những người theo tới lại lần nữa bị Tô Nhược Hân làm cho khuất phục.
Đúng lúc này, Tăng Hiểu Khê hô lên: "Ba tỉnh rồi, mọi người xem, ba mở mắt rồi."
Ông cụ thật sự đã mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn từng người trước mặt.
"Khê Nhi."
"Ba, con ở đây."
"Ba, con cũng ở đây." Tăng Bá cũng xúm lại, trong mắt đều là vui mừng.
Nhưng mà, dưới sự ra hiệu của Mạc Tử Đơn, những người khác cũng không lập tức xông đến, ông ta nghiêm túc quán triệt thực hiện yêu cầu duy trì không khí thông thoáng của Tô Nhược Hân, có thể gặp ông cụ, nhưng phải xếp hàng từng người từng người đến gặp ông cụ vừa tỉnh lại.
Như vậy mới đảm bảo không khí quanh người ông cụ được thông thoáng, trong lành.
Tô Nhược Hân thành công lùi xuống, lặng lẽ ra khỏi phòng của ông cụ, cô muốn dạo chơi khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn.
Vừa rồi khi ở trên xe cô đã tìm kiếm giới thiệu về nơi này, góc tây nam của khu nghỉ dưỡng có một vườn hoa lớn, trồng đủ loại hoa tươi.
Đó là mô hình xinh đẹp do hoa tươi xếp thành, vô cùng lung linh.
"Cô Tô, tôi đi cùng cô." Chị gái trước đó tiến lên chào hỏi cô.
Tô Nhược Hân lắc đầu: "Tôi muốn dạo chơi một mình." Cô còn chưa từng dạo quanh khu nghỉ dưỡng đâu, mặc dù Long Thủ Sơn không phải khu nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất, những cũng là cấp 4A, mỗi dịp lễ tết, dân cư trong thành phố đều đến nơi này đi chơi trong tiết thanh minh, đây là một nơi tuyệt vời để người ta thư giãn.
Sau đó, người nhà họ Tăng cũng không đuổi theo cô nữa.
Không thể không nói, người là họ Tăng rất tôn trọng cô.
Tô Nhược Hân dạo bước trong núi, ngắm nhìn phong cảnh điền viên nơi đây, lần đầu tiên thả lỏng như vậy.
Tiếc nuối duy nhất là không mang Chúc Hứa theo.
Nếu như Chúc Hứa nhìn thấy hoa tươi khắp núi thế này, chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.
Đi dạo một lát, lại cảm thấy hình như có người đi theo cô, nhưng quay đầu nhìn, cũng không thấy bóng người nào, vậy chắc là ảo giác của cô rồi.
Một mình ngắm cảnh, Tô Nhược Hân chụp rất nhiều ảnh, còn chọn mấy tấm đẹp nhất đăng lên tường.
Khi trời chiều ngả về tây, Tăng Hiểu Khê tìm được cô: "Nhược Hân, chúng ta về nhà thôi."
Ông cụ tỉnh rồi, bây giờ Tăng Hiểu Khê đã hoàn toàn thả lỏng.
Tất nhiên Tô Nhược Hân sẽ không ở lại nhà họ Tăng.
Nhà họ Tăng có Mạc Tử Đơn trông chừng, cô hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì, cô muốn trở về chuẩn bị hành lý cho du lịch ngày mai.
Lần đầu tiên ra ngoài du lịch, cũng không biết nên mang theo cái gì.
Nhưng ngẫm lại, chắc chắn phải mang theo quần áo và đồ dùng thường ngày.
Cô không có vali ở nhà họ Cận, cô phải trở về nhà trọ lấy vali của mình.
Lên xe, Tô Nhược Hân đề nghị trở về nhà trọ.
Tăng Hiểu Khê bèn nói: "Về nhà trọ làm gì?"
Lúc này Tô Nhược Hân mới nhớ ra, trưa nay Tăng Hiểu Khê vẫn luôn ở cùng ông cụ, cô vẫn chưa có cơ hội nói với Tăng Hiểu Khê chuyện ngày mai đi du lịch: "Mẹ nuôi, ngày mai con muốn đi xem thác nước lớn với bạn học, con muốn trở về lấy vali."
"Hở, có thế mà cũng trở về? Mẹ không cho phép."
Tô Nhược Hân hơi lo lắng: "Hạ Thiên Tường đồng ý cho con đi du lịch rồi." Anh không phản đối, vậy chính là ngầm cho phép.
"Nhược Hân, mẹ nuôi không phản đối con đi du lịch, khổ cực suốt ba năm cấp ba, mẹ nuôi biết con vất vả, nếu con muốn đi thì cứ đi, nhưng chuyện về lấy vali thì không cần thiết, trong nhà chúng ta có mười mấy chiếc vali đấy, tất cả đều là mới, chẳng lẽ còn không đủ cho con dùng? Con phải mang theo hơn trăm chiếc vali à?"
"Phụt." Tô Nhược Hân suýt thì bật cười: "Mẹ nuôi, con chỉ cần một chiếc vali là được rồi." Chỉ đi mấy ngày, mang mấy bộ quần áo là đủ.
"Vậy là được rồi, chúng ta về nhà."
Tô Nhược Hân đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Đêm hôm đó, cô vẫn luôn thu dọn hành lý, cũng không để ý đến Hạ Thiên Tường.
Rất thần kỳ là, dường như Hạ Thiên Tường biết cô đang vạch kế hoạch đi du lịch, bởi vậy cũng không quấy rầy cô.
Chỉ gửi một tin nhắn: "Nhược Hân, ngủ ngon."
Tô Nhược Hân cũng trả lời một tin: "Hạ Thiên Tường, ngủ ngon."
Sau đó, cô chìm vào giấc ngủ.
Thật ra vẫn rất phấn khởi.
Nhưng vì ngày mai không mang theo hai quầng thâm mắt ra ngoài, Tô Nhược Hân dùng phương pháp nho nhỏ của mình, khiến cho mình nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Dương Mỹ Lan đã gửi tin nhắn cho cô từ sớm.
Năm giờ ra ngoài đến sân bay, bảy giờ lên máy bay.
Quá sớm.
Nhưng vừa nghĩ đến việc sắp đi ngắm thác nước lớn, cô không còn cảm thấy sớm nữa.
Tăng Hiểu Khê tự mình lái xe đưa Tô Nhược Hân đến sân bay, khi xuống xe còn lưu luyến không rời: "Con gái, sáng trưa tối mỗi ngày đều phải gửi tin nhắn cho mẹ nuôi, nếu không sau này con đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài đi chơi nữa."
"Vâng." Tô Nhược Hân biết Tăng Hiểu Khê không yên tâm, đây là cảm giác mà trước kia cô rất hiếm khi cảm nhận được.
Bây giờ cô chính là cô con gái hạnh phúc nhất.
Đi vào sân bay, liếc mắt đã thấy Dương Mỹ Lan: "Tô Nhược Hân, tớ ở chỗ này."
Sau đó, Dương Mỹ Lan đi làm thủ tục ký gửi hành lý giúp cô, cầm thẻ lên máy bay, hai người tiến vào sảnh chờ bay.
Tô Nhược Hân cũng không nhìn thẻ lên máy bay của Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan đến sân bay trước cô, đã xử lý xong xuôi cả rồi.
Còn mười mấy phút nữa là máy bay sẽ cất cánh.
Tô Nhược Hân đi trước Dương Mỹ Lan, giao thẻ lên máy bay xong, hậu cần mặt đất ở sân bay cho cô đi qua.
Nhưng cô mới đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện có gì đó sai sai: "Mỹ Lan, sao cậu không đi vào?"
Dương Mỹ Lan bên ngoài vẫy vẫy tay với cô: "Tớ ngồi chuyến bay khác."
"Thưa cô, xin cô lập tức lên máy bay, máy bay sắp cất cánh rồi." Sau đó, Tô Nhược Hân căn bản không kịp hỏi thăm Dương Mỹ Lan là xảy ra chuyện gì thì đã bị nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mời vào máy bay.
Tô Nhược Hân tìm đến vị trí của mình rồi ngồi xuống, thậm chí còn không kịp nhìn xem người ngồi bên cạnh mình là ai thì đã gọi điện thoại cho Dương Mỹ Lan, bởi vì nếu không gọi luôn, lát nữa máy bay cất cánh sẽ phải tắt điện thoại.