Chương 220: Hạ thiên tường hối hận rồi
"Dương Mỹ Lan, cậu giở trò quỷ gì vậy? Vì sao cậu không đi cùng một chuyến bay với tớ?" Tô Nhược Hân trực tiếp rống lên, không biết vì sao có cảm giác không bình thường.
Bên kia, Dương Mỹ Lan tùy tiện nói: "Tớ cũng muốn, nhưng hết cách rồi, lát nữa cậu sẽ hiểu được việc làm của tớ, chơi vui vẻ nhé, bái bai."
Sau đó, Dương Mỹ Lan cúp máy.
Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Dương Mỹ Lan không ở đây, cô ngay cả hành trình kế tiếp được sắp xếp như thế nào cũng không nhớ.
Khi Dương Mỹ Lan gửi hành trình cho cô, cô còn chẳng buồn xem.
Cô cho rằng, dù sao cũng đi cùng Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả, cô không cần bận tâm.
Kết quả, không ngờ Dương Mỹ Lan lại cho cô leo cây, để một mình cô đi ngắm thác nước lớn.
Cô còn muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, nữ tiếp viên hàng không đã đi đến mời cô tắt máy.
Tô Nhược Hân đành phải thu lại thấp thỏm trong lòng, trước tiên tắt điện thoại di động, tất cả chờ bay đến nơi, khởi động lại điện thoại rồi nói tiếp.
Buộc chặt dây an toàn, máy bay bắt đầu trượt trên đường băng.
Tô Nhược Hân hơi căng thẳng.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay.
Từ nhỏ đến lớn, đã mấy lần Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình dẫn Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đi du lịch, nhưng từ trước đến nay không hề dẫn cô theo.
Mặc dù đã thắt dây an toàn, nhưng vẫn sẽ căng thẳng.
Một tay Tô Nhược Hân nắm chặt tay vịn, giống như chỉ làm vậy mới có thể xóa tan được chút căng thẳng.
Giờ phút này, cô cực kỳ oán giận Dương Mỹ Lan.
Máy bay cất cánh.
Trái tim Tô Nhược Hân như nhảy lên tận cổ họng.
Chợt có một bàn tay từ bên cạnh bắt lấy tay cô, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai: "Nhược Hân, anh ở đây, đừng sợ."
Bởi vì giọng nói quen thuộc này mà đầu óc Tô Nhược Hân trống rỗng, chợt quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dù thế nào cô cũng không ngờ được, người đàn ông ngồi bên cạnh mà cô vẫn luôn không để ý từ lúc lên máy bay này lại chính là Hạ Thiên Tường: "Anh… anh…"
Cô đã không biết nói chuyện thế nào.
Trong lúc ngơ ngẩn, máy bay đã vững vàng bay lên bầu trời, khi bay ổn định, cô cũng không sợ nữa.
Sau đó, nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Hạ Thiên Tường, nhất thời hiểu ra ý nghĩa lời Dương Mỹ Lan vừa nói trong điện thoại.
"Hạ Thiên Tường, thế mà anh lại mua chuộc Dương Mỹ Lan." Dương Mỹ Lan cậu được lắm, cô nhất định không bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, sao cô lại có cảm giác bị Dương Mỹ Lan bán đi vậy.
"Là tự cô ta muốn nhường vị trí này cho tôi, Nhược Hân, ngày đó khi ở trong giảng đường hình bậc thang, cô ta đã nói rằng rất coi trọng tôi và em."
Tô Nhược Hân ngẫm lại, ngày đó khi Trường trung học Khải Mỹ mở đại hội động viên thi đại học, cô vốn kiên trì đẩy Dương Mỹ Lan ngồi gần Hạ Thiên Tường, còn muốn hợp tác hai người bọn họ, kết quả Dương Mỹ Lan kiên quyết không đồng ý, sau đó Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường cùng xem điện thoại di động, nghĩ lại có lẽ là khi đó Dương Mỹ Lan nói với Hạ Thiên Tường rằng cậu ấy coi trọng cô và anh.
Đột nhiên nhận ra, mình chính là người phản ứng chậm nhất.
Chậm không chỉ nửa nhịp, chắc phải là một nhịp trở lên.
Nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng của cô gái, Hạ Thiên Tường cười nói: "Em đã nói sáng nay muốn tập thể dục cùng tôi, dù bình luận kia xóa rồi thì cũng phải giữ lời."
Cho nên, sáng sớm hôm qua Hạ Thiên Tường nói "vậy cũng không được" chính là không cho phép cô đổi ý chuyện sáng hôm nay tập thể dục cùng anh.
Ừm, cho dù bây giờ ở trên máy bay, nhưng máy bay hạ cánh thì vẫn có thể ở cùng nhau.
Tô Nhược Hân thật sự phục người đàn ông này.
Nhưng không thể không nói, đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ to lớn.
Giây phút này nhìn thấy anh, trong lòng cô thật sự vui vẻ.
Ít nhất có anh ở bên, cô sẽ không hoảng hốt.
Nếu không, thật ra ngay cả việc một mình đi máy bay cô cũng thấy sợ.
Cô cái gì cũng không hiểu, giống như Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ, chỉ có thể học theo Hạ Thiên Tường, anh làm cái gì cô làm cái đó.
Ngay cả những thiết bị điện tử trên máy bay cô cũng không biết dùng.
Cũng vào lúc này cô mới phát hiện, khoang máy bay cô đang ngồi lại là khoang hạng nhất.
Lúc lên máy bay cô luôn nghĩ rằng hành trình tiếp theo cô chỉ có một mình, cho nên vẫn luôn vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện vị trí của mình là khoang hạng nhất, nữ tiếp viên hàng không mời cô ngồi ở chỗ này, vậy cô liền ngồi xuống chỗ này.
Việc chọn chỗ ngồi, cô cũng giao hết cho Dương Mỹ Lan, chẳng hề quan tâm, cho rằng Dương Mỹ Lan sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Thế là, cứ ngu ngốc bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường như vậy.
"Xem phim?" Hạ Thiên Tường nhì cô gái đang cười ngây ngô bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Dáng vẻ cô cười ngây ngô cũng rất dễ thương.
Xem ra, hôm qua anh hủy bỏ lịch trình đã đặt từ sớm rồi sắp xếp lại lịch trình mấy ngày nay là chính xác.
"Được." Đầu óc Tô Nhược Hân vẫn trống rỗng, cô nói mà không suy xét.
Cứ như vậy, Hạ Thiên Tường sắp xếp cái gì thì cô làm theo cái đó.
Hạ Thiên Tường lật xem phim điện ảnh trên máy bay.
Nhớ lại kết luận rút ra sau khi search google tối qua, sau đó quyết đoán chọn một bộ phim kinh dị.
Nghe nói, cùng xem phim như vậy sẽ khiến cô gái càng dựa sát vào anh hơn.
Ừm, nghĩ đến điều này, độ cong trên khóe môi anh càng lúc càng lớn, tâm trạng rất tốt.
Tô Nhược Hân vốn ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tường, sau đó, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu, cô liếc nhìn, cuối cùng đầu óc đang trên mây cũng trở về.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất thích xem phim điện ảnh.
Nhưng số lần cô đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhà họ Tô quả thật yêu chiều con gái, nhưng không bao gồm cô.
Chỉ yêu chiều Tô Thanh Hà và Tô Kim Như.
Chi tiêu ăn mặc, tất cả đều không cho cô đầy đủ.
Bởi vậy, cô không mấy khi được xem phim điện ảnh, cho nên đặc biệt thích xem phim điện ảnh.
Cô không thích phim tình cảm sướt mướt, chỉ thích xem phim kinh dị.
Không chỉ thích xem phim điện ảnh kinh dị, còn thích xem phim truyền hình kinh dị, càng đáng sợ thì càng thích.
Cô vốn không sợ những hình ảnh máu me kia, bây giờ hiểu về y thuật, cô lại càng không sợ.
Kết quả chính là, Hạ Thiên Tường hối hận rồi.
Rất hối hận vì đã chọn một bộ phim kinh dị.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhược Hân không những không bị dọa sợ sà vào lòng anh, trái lại, bởi vì xem vô cùng say sưa, còn không rảnh để ý đến anh.
Ngay cả đồ ăn nữ tiếp viên hàng không phát cũng không rảnh ăn.
Còn là anh đưa tới từng cái từng cái, như vậy cô mới ăn.
Khi phim điện ảnh kết thúc, đúng lúc bay bay đến nơi.
Khi xuống máy bay, Hạ Thiên Tường thề, sau này anh dẫn Tô Nhược Hân đi xem phim, tuyệt đối sẽ không chọn phim kinh dị, nếu không, anh không mang họ Hạ nữa.
Nếu như không phải nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân của cô, nếu như không phải tự mình cảm nhận cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, anh cũng nghi ngờ Tô Nhược Hân là đàn ông chuyển giới.
Đâu có cô gái nào thích xem phim kinh dị.
Hơn nữa toàn bộ quá trình còn đàn ông hơn đàn ông, nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ kia, đôi mắt không nỡ chớp một cái, sau đó còn nói: "Máu này là thuốc nhuộm màu đỏ, không chân thực chút nào cả."
Máy bay hạ cánh, xe đưa đón chạy vào sân bay, hai người cùng nhau chờ hành lý ký gửi, Tô Nhược Hân đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tường: "Anh thật sự muốn đi xem thác nước lớn với em?"
Bên kia, Dương Mỹ Lan tùy tiện nói: "Tớ cũng muốn, nhưng hết cách rồi, lát nữa cậu sẽ hiểu được việc làm của tớ, chơi vui vẻ nhé, bái bai."
Sau đó, Dương Mỹ Lan cúp máy.
Tô Nhược Hân hơi hoảng hốt.
Dương Mỹ Lan không ở đây, cô ngay cả hành trình kế tiếp được sắp xếp như thế nào cũng không nhớ.
Khi Dương Mỹ Lan gửi hành trình cho cô, cô còn chẳng buồn xem.
Cô cho rằng, dù sao cũng đi cùng Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan sẽ sắp xếp ổn thỏa tất cả, cô không cần bận tâm.
Kết quả, không ngờ Dương Mỹ Lan lại cho cô leo cây, để một mình cô đi ngắm thác nước lớn.
Cô còn muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, nữ tiếp viên hàng không đã đi đến mời cô tắt máy.
Tô Nhược Hân đành phải thu lại thấp thỏm trong lòng, trước tiên tắt điện thoại di động, tất cả chờ bay đến nơi, khởi động lại điện thoại rồi nói tiếp.
Buộc chặt dây an toàn, máy bay bắt đầu trượt trên đường băng.
Tô Nhược Hân hơi căng thẳng.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay.
Từ nhỏ đến lớn, đã mấy lần Trần Ngọc Thúy và Tô Cảnh Đình dẫn Tô Thanh Hà và Tô Kim Như đi du lịch, nhưng từ trước đến nay không hề dẫn cô theo.
Mặc dù đã thắt dây an toàn, nhưng vẫn sẽ căng thẳng.
Một tay Tô Nhược Hân nắm chặt tay vịn, giống như chỉ làm vậy mới có thể xóa tan được chút căng thẳng.
Giờ phút này, cô cực kỳ oán giận Dương Mỹ Lan.
Máy bay cất cánh.
Trái tim Tô Nhược Hân như nhảy lên tận cổ họng.
Chợt có một bàn tay từ bên cạnh bắt lấy tay cô, đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai: "Nhược Hân, anh ở đây, đừng sợ."
Bởi vì giọng nói quen thuộc này mà đầu óc Tô Nhược Hân trống rỗng, chợt quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dù thế nào cô cũng không ngờ được, người đàn ông ngồi bên cạnh mà cô vẫn luôn không để ý từ lúc lên máy bay này lại chính là Hạ Thiên Tường: "Anh… anh…"
Cô đã không biết nói chuyện thế nào.
Trong lúc ngơ ngẩn, máy bay đã vững vàng bay lên bầu trời, khi bay ổn định, cô cũng không sợ nữa.
Sau đó, nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Hạ Thiên Tường, nhất thời hiểu ra ý nghĩa lời Dương Mỹ Lan vừa nói trong điện thoại.
"Hạ Thiên Tường, thế mà anh lại mua chuộc Dương Mỹ Lan." Dương Mỹ Lan cậu được lắm, cô nhất định không bỏ qua cho Dương Mỹ Lan, sao cô lại có cảm giác bị Dương Mỹ Lan bán đi vậy.
"Là tự cô ta muốn nhường vị trí này cho tôi, Nhược Hân, ngày đó khi ở trong giảng đường hình bậc thang, cô ta đã nói rằng rất coi trọng tôi và em."
Tô Nhược Hân ngẫm lại, ngày đó khi Trường trung học Khải Mỹ mở đại hội động viên thi đại học, cô vốn kiên trì đẩy Dương Mỹ Lan ngồi gần Hạ Thiên Tường, còn muốn hợp tác hai người bọn họ, kết quả Dương Mỹ Lan kiên quyết không đồng ý, sau đó Dương Mỹ Lan và Hạ Thiên Tường cùng xem điện thoại di động, nghĩ lại có lẽ là khi đó Dương Mỹ Lan nói với Hạ Thiên Tường rằng cậu ấy coi trọng cô và anh.
Đột nhiên nhận ra, mình chính là người phản ứng chậm nhất.
Chậm không chỉ nửa nhịp, chắc phải là một nhịp trở lên.
Nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng của cô gái, Hạ Thiên Tường cười nói: "Em đã nói sáng nay muốn tập thể dục cùng tôi, dù bình luận kia xóa rồi thì cũng phải giữ lời."
Cho nên, sáng sớm hôm qua Hạ Thiên Tường nói "vậy cũng không được" chính là không cho phép cô đổi ý chuyện sáng hôm nay tập thể dục cùng anh.
Ừm, cho dù bây giờ ở trên máy bay, nhưng máy bay hạ cánh thì vẫn có thể ở cùng nhau.
Tô Nhược Hân thật sự phục người đàn ông này.
Nhưng không thể không nói, đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ to lớn.
Giây phút này nhìn thấy anh, trong lòng cô thật sự vui vẻ.
Ít nhất có anh ở bên, cô sẽ không hoảng hốt.
Nếu không, thật ra ngay cả việc một mình đi máy bay cô cũng thấy sợ.
Cô cái gì cũng không hiểu, giống như Lâm Đại Ngọc mới vào Giả phủ, chỉ có thể học theo Hạ Thiên Tường, anh làm cái gì cô làm cái đó.
Ngay cả những thiết bị điện tử trên máy bay cô cũng không biết dùng.
Cũng vào lúc này cô mới phát hiện, khoang máy bay cô đang ngồi lại là khoang hạng nhất.
Lúc lên máy bay cô luôn nghĩ rằng hành trình tiếp theo cô chỉ có một mình, cho nên vẫn luôn vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không phát hiện vị trí của mình là khoang hạng nhất, nữ tiếp viên hàng không mời cô ngồi ở chỗ này, vậy cô liền ngồi xuống chỗ này.
Việc chọn chỗ ngồi, cô cũng giao hết cho Dương Mỹ Lan, chẳng hề quan tâm, cho rằng Dương Mỹ Lan sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.
Thế là, cứ ngu ngốc bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường như vậy.
"Xem phim?" Hạ Thiên Tường nhì cô gái đang cười ngây ngô bên cạnh, dịu dàng hỏi.
Dáng vẻ cô cười ngây ngô cũng rất dễ thương.
Xem ra, hôm qua anh hủy bỏ lịch trình đã đặt từ sớm rồi sắp xếp lại lịch trình mấy ngày nay là chính xác.
"Được." Đầu óc Tô Nhược Hân vẫn trống rỗng, cô nói mà không suy xét.
Cứ như vậy, Hạ Thiên Tường sắp xếp cái gì thì cô làm theo cái đó.
Hạ Thiên Tường lật xem phim điện ảnh trên máy bay.
Nhớ lại kết luận rút ra sau khi search google tối qua, sau đó quyết đoán chọn một bộ phim kinh dị.
Nghe nói, cùng xem phim như vậy sẽ khiến cô gái càng dựa sát vào anh hơn.
Ừm, nghĩ đến điều này, độ cong trên khóe môi anh càng lúc càng lớn, tâm trạng rất tốt.
Tô Nhược Hân vốn ngơ ngẩn ngồi ở bên cạnh Hạ Thiên Tường, sau đó, khi phim điện ảnh bắt đầu chiếu, cô liếc nhìn, cuối cùng đầu óc đang trên mây cũng trở về.
Từ nhỏ đến lớn, cô rất thích xem phim điện ảnh.
Nhưng số lần cô đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhà họ Tô quả thật yêu chiều con gái, nhưng không bao gồm cô.
Chỉ yêu chiều Tô Thanh Hà và Tô Kim Như.
Chi tiêu ăn mặc, tất cả đều không cho cô đầy đủ.
Bởi vậy, cô không mấy khi được xem phim điện ảnh, cho nên đặc biệt thích xem phim điện ảnh.
Cô không thích phim tình cảm sướt mướt, chỉ thích xem phim kinh dị.
Không chỉ thích xem phim điện ảnh kinh dị, còn thích xem phim truyền hình kinh dị, càng đáng sợ thì càng thích.
Cô vốn không sợ những hình ảnh máu me kia, bây giờ hiểu về y thuật, cô lại càng không sợ.
Kết quả chính là, Hạ Thiên Tường hối hận rồi.
Rất hối hận vì đã chọn một bộ phim kinh dị.
Từ đầu đến cuối, Tô Nhược Hân không những không bị dọa sợ sà vào lòng anh, trái lại, bởi vì xem vô cùng say sưa, còn không rảnh để ý đến anh.
Ngay cả đồ ăn nữ tiếp viên hàng không phát cũng không rảnh ăn.
Còn là anh đưa tới từng cái từng cái, như vậy cô mới ăn.
Khi phim điện ảnh kết thúc, đúng lúc bay bay đến nơi.
Khi xuống máy bay, Hạ Thiên Tường thề, sau này anh dẫn Tô Nhược Hân đi xem phim, tuyệt đối sẽ không chọn phim kinh dị, nếu không, anh không mang họ Hạ nữa.
Nếu như không phải nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân của cô, nếu như không phải tự mình cảm nhận cơ thể mềm mại yêu kiều của cô, anh cũng nghi ngờ Tô Nhược Hân là đàn ông chuyển giới.
Đâu có cô gái nào thích xem phim kinh dị.
Hơn nữa toàn bộ quá trình còn đàn ông hơn đàn ông, nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ kia, đôi mắt không nỡ chớp một cái, sau đó còn nói: "Máu này là thuốc nhuộm màu đỏ, không chân thực chút nào cả."
Máy bay hạ cánh, xe đưa đón chạy vào sân bay, hai người cùng nhau chờ hành lý ký gửi, Tô Nhược Hân đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tường: "Anh thật sự muốn đi xem thác nước lớn với em?"