Chương 230: Xin vui lòng đi với chúng tôi
"Không muốn ngắm nhìn thác nước à? Thức dậy muộn, không kịp đi trong một ngày đâu. Sau đó chờ đến khi trời tối rồi thì không thể nhìn thấy phong cảnh gì đâu."
Nghe thấy hai chữ 'Thác nước', Tô Nhược Hân nngồi dậy, dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ: "Mấy giờ rồi? "
"Bảy giờ." Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân giống như một đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy người mà mình đang chiều chuộng này không phải là một người phụ nữ, mà là một thiếu nữ.
Anh chỉ ngủ có hai tiếng mà vẫn dậy sớm hơn cô.
"Trời ơi, Hạ Thiên Tường, sao anh không gọi em sớm hơn một chút?" Tô Nhược Hân lập tức nhảy xuống giường, đang muốn thay quần áo, đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên Tường đang đứng ở trước giường: "Sao anh còn không đi ra ngoài? Em muốn thay quần áo."
"Ồ, được." Hạ Thiên Tường đành phải xoay người đi ra ngoài.
Mười phút sau, Tô Nhược Hân ngáp ngắn ngáp dài đi theo Hạ Thiên Tường ra khỏi phòng.
Cô vẫn còn buồn ngủ.
Hạ Thiên Tường nắm tay cô gái, mềm mại không xương, không thể không nói, gặp được Tô Nhược Hân thật sự là một việc may mắn của anh.
Tô Nhược Hân không chỉ cứu mạng anh, còn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Bởi vì, giờ phút này anh cảm thấy, trên đời này đại khái ngoại trừ Tô Nhược Hân ra, tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ nào khác có thể rời giường rửa mặt xong đi ra ngoài trong vòng mười phút.
Hoàn toàn là mặt mộc.
Nhưng dù chỉ là mặt mộc cũng hơn xa những người phụ nữ muốn ra ngoài phải trang điểm mấy tiếng đồng hồ.
Người phụ nữ mà Hạ Thiên Tường anh thích, không có người phụ nữ nào có thể so sánh được.
Mỗi người một ba lô nhỏ, trong ba lô nhỏ của Nhược Hân là những thứ nhỏ nhặt linh tinh.
Trên người Hạ Thiên Tường chính là thứ mà anh mang theo suốt quãng đường từ thành phố T. Không quá to cũng không quá nhỏ, tất cả những vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch đều được gói gọn trong đó, giống như một chiếc rương bảo bối vậy.
Sau khi ăn bữa sáng trong khách sạn xong, Hạ Thiên Tường mua vé, hai người tiến vào khu danh lam thắng cảnh.
Hai người lên xe tham quan.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: "Anh đeo như vậy thì chụp ảnh như thế nào?"
"Em chụp là được rồi." Hạ Thiên Tường nói xong còn chỉnh lại vị trí của khẩu trang.
Hôm qua đi thăm hang động, anh không đeo khẩu trang, nên dọc theo đường đi không ngừng có người nhìn về phía anh.
Kết quả, anh vừa mới nói xong những lời này, một bác gái ở hàng ghế phía trước lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt của bác gái dừng lại trên khuôn mặt đeo khẩu trang của Hạ Thiên Tường khoảng ba giây, rồi mới quay đầu lại với vẻ miễn cưỡng.
Sau đó, Tô Nhược Hân lập tức nghe thấy một tiếng cảm thán ngay bên cạnh: "Thật đẹp trai."
"Bạn già, tôi vẫn luôn đẹp trai." Sau đó, bác trai ngồi bên cạnh bác gái coi ẩn dụ của bác gái là đang hình dung mình, vui vẻ tự cho mình một cái đánh giá.
Tô Nhược Hân lấy bàn tay nhỏ bé che miệng, thiếu chút nữa bật cười.
Tuy nhiên trong lúc nhịn cười, tay kia của cô lập tức véo mu bàn tay Hạ Thiên Tường một cái: "Đeo khẩu trang cũng không quên chọc hoa đào, Hạ Thiên Tường, anh thật quá đáng."
"..." Hạ Thiên Tường lộ vẻ mặt vô tội, anh đã đến mức phải đeo khẩu trang rồi, anh còn có thể làm gì bây giờ? "Anh có cách nào khác không?"
"Em muốn nhét anh về khách sạn." Tô Nhược Hân nói xong, lại véo mu bàn tay Hạ Thiên Tường một lần nữa, như mật hút ong.
Đột nhiên, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lạnh hơn vài độ trong nháy mắt, Tô Nhược Hân mơ mơ màng ngẩng đầu, sau đó nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Vừa nhìn, đối diện cô là ánh mắt của một người đàn ông, gã ta đang nhìn cô bằng ánh mắt không đàng hoàng.
Người đàn ông kia chắc là còn chưa phát hiện ra ánh mắt của Hạ Thiên Tường rơi lên người gã ta, gã ta vẫn không rời được tầm mắt khỏi người Tô Nhược Hân.
"Khụ..." Ánh mắt của Tô Nhược Hân cũng trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt của người đàn ông này thật sự là quá không kiêng nể gì cả.
Nghe thấy một tiếng ho khẽ này của cô, người đàn ông kia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tuy nhiên vẫn không hề kiềm chế bản thân: "Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?"
"Bộp" một tiếng trầm đục, rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hân nghe được.
Bởi vì, cô tận mắt nhìn thấy khi người đàn ông kia xin số điện thoại của cô thì có thứ gì đó nhỏ bé từ trong tay Hạ Thiên Tường bắn thẳng ra, một giây sau, người đàn ông kinh hãi che mắt: "A … A..."
Chiếc xe tham quan ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Người lái xe nói vào trong micro: "Các vị du khách, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có người có vấn đề về mắt."
"Dường như là bị thứ gì đó đập vào mắt."
Hành khách xung quanh người đàn ông kia trả lời tài xế.
Người lái xe nghe thấy những lời này, chiếc xe tham quan từ từ dừng lại bên đường.
Người đàn ông kia đã nhảy dựng lên, một tay che mắt, một tay chỉ về phía Hạ Thiên Tường: "Là anh ta tấn công tôi."
Gã ta vừa mở miệng, mọi người trên xe tham quan đều nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Nhưng chỉ thấy Hạ Thiên Tường cười nhạt, không hề hoang mang chút nào rồi nói: "Là tôi."
Chắc chắn không phải là một vấn đề lớn.
Người lái xe kia vốn đang hùng hổ đi về phía Hạ Thiên Tường, thế nhưng, khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, lập tức thu hồi giọng điệu chất vấn, chỉ còn lại một câu hỏi nhẹ nhàng: "Vì sao lại tấn công anh ta?"
Hạ Thiên Tường bình thản nói: "Anh ta nhìn chằm chằm bạn gái của tôi, còn đòi hỏi số điện thoại."
"Tôi không có." Ở cách ba hàng ghế, người đàn ông kia không chịu thừa nhận.
Tô Nhược Hân đang muốn phát tác, bàn tay của người đàn ông đặt lên trên tay cô, vỗ nhẹ, giống như đang trấn an cô bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.
Sau đó, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên Tường thản nhiên bấm đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái, lập tức nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia vang lên: "Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?"
Giọng nói này giống hệt giọng nói của người đàn ông vừa mới nói chuyện.
Mọi người nghe xong, bác gái ngồi phía trước Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường lập tức nói: "Đúng, anh ta có nói như vậy, tôi nghe thấy, tôi có thể làm chứng."
Bác gái này muốn làm chứng, người bạn già bên cạnh bà đương nhiên là phụ họa vô điều kiện: "Tôi cũng có thể làm chứng, tôi cũng nghe thấy."
Ngay sau đó, mấy người ở hàng trước và hàng sau đều làm chứng cho Hạ Thiên Tường.
Sắc mặt của người đàn ông kia lập tức trầm xuống, sau đó hung ác nói: "Tôi chỉ muốn xin số điện thoại, cũng không làm gì bạn gái của anh ta, có cần phải làm ầm ĩ như vậy hay sao?"
Kết quả, gã ta còn chưa kịp nói hết lời, lại đột nhiên kêu một tiếng: "A... Anh... Anh ta lại tấn công tôi lần nữa."
"Đúng." Tuy nhiên lần này nói xong, Hạ Thiên Tường không để ý tới người đàn ông kia, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: "Giải quyết hậu quả."
Tô Nhược Hân còn đang sững sờ không rõ Hạ Thiên Tường gọi cho ai để giải quyết hậu quả thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy vang lên.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy hơn mười chiếc xe máy Harley đang vô cùng hoành tráng đi về phía chiếc xe tham quan này của cô.
Phía sau đội xe máy Harley là một chiếc Hummer cực ngầu.
Quá đẹp trai.
Chỉ trong nháy mắt, từng chiếc xe máy dừng lại trước xe tham quan.
Ngay khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, mười mấy vệ sĩ mặc âu phục màu đen đầu tiên đỗ xe máy ngay ngắn ở ven đường, rồi sau đó đi về phía vị trí của người đàn ông kia: "Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến."
"Anh... Anh đây là phạm pháp, anh không có quyền đưa tôi đi." Nhìn thấy những người mặc đồ đen vây quanh hắn, người đàn ông mới từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, bối rối nói.
Gã ta chưa từng trải qua tình huống nào như thế này trước đây.
Theo bản năng, gã ta cảm thấy sợ hãi.
Nghe thấy hai chữ 'Thác nước', Tô Nhược Hân nngồi dậy, dụi dụi đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ: "Mấy giờ rồi? "
"Bảy giờ." Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân giống như một đứa trẻ, đột nhiên cảm thấy người mà mình đang chiều chuộng này không phải là một người phụ nữ, mà là một thiếu nữ.
Anh chỉ ngủ có hai tiếng mà vẫn dậy sớm hơn cô.
"Trời ơi, Hạ Thiên Tường, sao anh không gọi em sớm hơn một chút?" Tô Nhược Hân lập tức nhảy xuống giường, đang muốn thay quần áo, đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên Tường đang đứng ở trước giường: "Sao anh còn không đi ra ngoài? Em muốn thay quần áo."
"Ồ, được." Hạ Thiên Tường đành phải xoay người đi ra ngoài.
Mười phút sau, Tô Nhược Hân ngáp ngắn ngáp dài đi theo Hạ Thiên Tường ra khỏi phòng.
Cô vẫn còn buồn ngủ.
Hạ Thiên Tường nắm tay cô gái, mềm mại không xương, không thể không nói, gặp được Tô Nhược Hân thật sự là một việc may mắn của anh.
Tô Nhược Hân không chỉ cứu mạng anh, còn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Bởi vì, giờ phút này anh cảm thấy, trên đời này đại khái ngoại trừ Tô Nhược Hân ra, tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ nào khác có thể rời giường rửa mặt xong đi ra ngoài trong vòng mười phút.
Hoàn toàn là mặt mộc.
Nhưng dù chỉ là mặt mộc cũng hơn xa những người phụ nữ muốn ra ngoài phải trang điểm mấy tiếng đồng hồ.
Người phụ nữ mà Hạ Thiên Tường anh thích, không có người phụ nữ nào có thể so sánh được.
Mỗi người một ba lô nhỏ, trong ba lô nhỏ của Nhược Hân là những thứ nhỏ nhặt linh tinh.
Trên người Hạ Thiên Tường chính là thứ mà anh mang theo suốt quãng đường từ thành phố T. Không quá to cũng không quá nhỏ, tất cả những vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch đều được gói gọn trong đó, giống như một chiếc rương bảo bối vậy.
Sau khi ăn bữa sáng trong khách sạn xong, Hạ Thiên Tường mua vé, hai người tiến vào khu danh lam thắng cảnh.
Hai người lên xe tham quan.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: "Anh đeo như vậy thì chụp ảnh như thế nào?"
"Em chụp là được rồi." Hạ Thiên Tường nói xong còn chỉnh lại vị trí của khẩu trang.
Hôm qua đi thăm hang động, anh không đeo khẩu trang, nên dọc theo đường đi không ngừng có người nhìn về phía anh.
Kết quả, anh vừa mới nói xong những lời này, một bác gái ở hàng ghế phía trước lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Ánh mắt của bác gái dừng lại trên khuôn mặt đeo khẩu trang của Hạ Thiên Tường khoảng ba giây, rồi mới quay đầu lại với vẻ miễn cưỡng.
Sau đó, Tô Nhược Hân lập tức nghe thấy một tiếng cảm thán ngay bên cạnh: "Thật đẹp trai."
"Bạn già, tôi vẫn luôn đẹp trai." Sau đó, bác trai ngồi bên cạnh bác gái coi ẩn dụ của bác gái là đang hình dung mình, vui vẻ tự cho mình một cái đánh giá.
Tô Nhược Hân lấy bàn tay nhỏ bé che miệng, thiếu chút nữa bật cười.
Tuy nhiên trong lúc nhịn cười, tay kia của cô lập tức véo mu bàn tay Hạ Thiên Tường một cái: "Đeo khẩu trang cũng không quên chọc hoa đào, Hạ Thiên Tường, anh thật quá đáng."
"..." Hạ Thiên Tường lộ vẻ mặt vô tội, anh đã đến mức phải đeo khẩu trang rồi, anh còn có thể làm gì bây giờ? "Anh có cách nào khác không?"
"Em muốn nhét anh về khách sạn." Tô Nhược Hân nói xong, lại véo mu bàn tay Hạ Thiên Tường một lần nữa, như mật hút ong.
Đột nhiên, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh dường như lạnh hơn vài độ trong nháy mắt, Tô Nhược Hân mơ mơ màng ngẩng đầu, sau đó nhìn theo ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Vừa nhìn, đối diện cô là ánh mắt của một người đàn ông, gã ta đang nhìn cô bằng ánh mắt không đàng hoàng.
Người đàn ông kia chắc là còn chưa phát hiện ra ánh mắt của Hạ Thiên Tường rơi lên người gã ta, gã ta vẫn không rời được tầm mắt khỏi người Tô Nhược Hân.
"Khụ..." Ánh mắt của Tô Nhược Hân cũng trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt của người đàn ông này thật sự là quá không kiêng nể gì cả.
Nghe thấy một tiếng ho khẽ này của cô, người đàn ông kia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, tuy nhiên vẫn không hề kiềm chế bản thân: "Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?"
"Bộp" một tiếng trầm đục, rất nhỏ, nhưng Tô Nhược Hân nghe được.
Bởi vì, cô tận mắt nhìn thấy khi người đàn ông kia xin số điện thoại của cô thì có thứ gì đó nhỏ bé từ trong tay Hạ Thiên Tường bắn thẳng ra, một giây sau, người đàn ông kinh hãi che mắt: "A … A..."
Chiếc xe tham quan ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Người lái xe nói vào trong micro: "Các vị du khách, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Có người có vấn đề về mắt."
"Dường như là bị thứ gì đó đập vào mắt."
Hành khách xung quanh người đàn ông kia trả lời tài xế.
Người lái xe nghe thấy những lời này, chiếc xe tham quan từ từ dừng lại bên đường.
Người đàn ông kia đã nhảy dựng lên, một tay che mắt, một tay chỉ về phía Hạ Thiên Tường: "Là anh ta tấn công tôi."
Gã ta vừa mở miệng, mọi người trên xe tham quan đều nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Nhưng chỉ thấy Hạ Thiên Tường cười nhạt, không hề hoang mang chút nào rồi nói: "Là tôi."
Chắc chắn không phải là một vấn đề lớn.
Người lái xe kia vốn đang hùng hổ đi về phía Hạ Thiên Tường, thế nhưng, khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, lập tức thu hồi giọng điệu chất vấn, chỉ còn lại một câu hỏi nhẹ nhàng: "Vì sao lại tấn công anh ta?"
Hạ Thiên Tường bình thản nói: "Anh ta nhìn chằm chằm bạn gái của tôi, còn đòi hỏi số điện thoại."
"Tôi không có." Ở cách ba hàng ghế, người đàn ông kia không chịu thừa nhận.
Tô Nhược Hân đang muốn phát tác, bàn tay của người đàn ông đặt lên trên tay cô, vỗ nhẹ, giống như đang trấn an cô bình tĩnh một chút chớ nóng nảy.
Sau đó, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên Tường thản nhiên bấm đồng hồ đeo tay trên cổ tay một cái, lập tức nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia vang lên: "Cô gái, chúng ta trao đổi số điện thoại đi?"
Giọng nói này giống hệt giọng nói của người đàn ông vừa mới nói chuyện.
Mọi người nghe xong, bác gái ngồi phía trước Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường lập tức nói: "Đúng, anh ta có nói như vậy, tôi nghe thấy, tôi có thể làm chứng."
Bác gái này muốn làm chứng, người bạn già bên cạnh bà đương nhiên là phụ họa vô điều kiện: "Tôi cũng có thể làm chứng, tôi cũng nghe thấy."
Ngay sau đó, mấy người ở hàng trước và hàng sau đều làm chứng cho Hạ Thiên Tường.
Sắc mặt của người đàn ông kia lập tức trầm xuống, sau đó hung ác nói: "Tôi chỉ muốn xin số điện thoại, cũng không làm gì bạn gái của anh ta, có cần phải làm ầm ĩ như vậy hay sao?"
Kết quả, gã ta còn chưa kịp nói hết lời, lại đột nhiên kêu một tiếng: "A... Anh... Anh ta lại tấn công tôi lần nữa."
"Đúng." Tuy nhiên lần này nói xong, Hạ Thiên Tường không để ý tới người đàn ông kia, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại: "Giải quyết hậu quả."
Tô Nhược Hân còn đang sững sờ không rõ Hạ Thiên Tường gọi cho ai để giải quyết hậu quả thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy vang lên.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy hơn mười chiếc xe máy Harley đang vô cùng hoành tráng đi về phía chiếc xe tham quan này của cô.
Phía sau đội xe máy Harley là một chiếc Hummer cực ngầu.
Quá đẹp trai.
Chỉ trong nháy mắt, từng chiếc xe máy dừng lại trước xe tham quan.
Ngay khi mọi người đang trợn mắt há hốc mồm, mười mấy vệ sĩ mặc âu phục màu đen đầu tiên đỗ xe máy ngay ngắn ở ven đường, rồi sau đó đi về phía vị trí của người đàn ông kia: "Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến."
"Anh... Anh đây là phạm pháp, anh không có quyền đưa tôi đi." Nhìn thấy những người mặc đồ đen vây quanh hắn, người đàn ông mới từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, bối rối nói.
Gã ta chưa từng trải qua tình huống nào như thế này trước đây.
Theo bản năng, gã ta cảm thấy sợ hãi.