Chương 231: Cách bảo vệ vợ đúng đắn
"Dẫn đi." Phương Tấn cũng không quan tâm đến người đàn ông, như bị Hạ Thiên Tường nhập vào người, lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó hai người áo đen lập tức khiêng người đàn ông lên kéo anh ta xuống xe tham quan.
Tài xế ở bên cạnh sợ hãi lau mồ hôi.
Ông ta chưa từng thấy tình huống khí thế như thế này bao giờ.
Vô cùng kinh khủng.
Những người áo đen này thật sự quá oai phong.
Tất cả đều cao khoảng một mét tám mươi, mặc vest đen, kết hợp với kính râm, cực kỳ ngầu.
Khiến ông ta nhìn mà ngây người.
"Bác tài, có thể lên đường rồi." Mãi đến khi Phương Tấn dịu dàng cất lời, tài xế lái xe tham quan mới lấy lại tinh thần.
"Được… Được, xuất phát thôi." Tài xế không dám nhiều lời.
Những khách tham quan các càng không dám.
Vì tất cả mọi người đều biết trong khu du lịch này không cho phép xe bên ngoài chạy vào.
Cho nên người nào có thể chạy vào chắc chắn không phải người tầm thường.
Xe tham quan tiếp tục chạy.
Chỉ là thiếu một người.
Bác gái phía trước quay đầu lại, giơ ngón cái lên với Hạ Thiên Tường: "Chàng trai trẻ rất tuấn tú, đây mới là cách bảo vệ vợ đúng đắn, bác gái ủng hộ cháu."
Nghe thấy chữ "vợ", ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng của Hạ Thiên Tường mới dịu dàng hơn một chút.
Mãi đến khi xuống xe, Tô Nhược Hân vẫn còn ngơ ngác.
Sau đó, cô kéo vạt áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói đi, anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?"
Đầu tiên là ngồi cạnh cô trên máy bay.
Sau đó anh còn vận chuyển một chiếc SUV bằng đường hàng không đến bên ngoài khu du lịch.
Bây giờ thì biết không chỉ có anh, mà thậm chí cả Phương Tấn cũng đến đây, tiện thể dẫn theo mười mấy vệ sĩ nữa.
Quá khiến người khác chú ý.
"Không còn giấu diếm em gì nữa cả." Không ngờ Hạ Thiên Tường lại thản nhiên trả lời như thế.
"Còn nói không giấu gì tôi? Chúng ta đã đến đây từ hôm qua rồi, mà bây giờ tôi mới biết có Phương Tấn đi theo." Tô Nhược Hân oán trách.
"Nhược Hân, em không hỏi anh, anh không biết sắp xếp thế nào cũng phải báo cáo với em, lần sau sẽ không như thế nữa."
"…" Câu nói này của người đàn ông cứ thế khiến Tô Nhược Hân nghẹn họng.
Anh nói đúng, cô thật sự không hỏi anh.
Cho nên cũng không xem là anh giấu diếm cô.
Lúc này, cô cũng bình tĩnh lại.
Cô và anh khác nhau.
Nhớ tới bệnh mất vị giác và dáng vẻ mặc áo liệm vào lần đầu gặp anh, một người đàn ông lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm như anh, dẫn theo mấy vệ sĩ bên cạnh cũng là đương nhiên.
Cô không nên oán trách anh.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tô Nhược Hân lại kéo vạt áo anh, tò mò nói: "Hôm qua bọn họ ngồi cùng chuyến máy bay với chúng ta à?"
"Ừm."
Có nghĩa là hôm qua tất cả vệ sĩ kia đều mặc quần áo bình thường ngồi rải rác trên máy bay, nghĩ thế, Tô Nhược Hân lại nói: "Hôm qua lúc ở hang động đá vôi, bọn họ cũng có mặt sao?"
"Đúng thế."
"Trời ạ, Hạ Thiên Tường, hôm nay đi tham quan khu du lịch xong thì chúng ta đi về thôi." Tô Nhược Hân chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường đi ra ngoài với cô một lần phải tốn biết bao nhiêu chi phí an ninh.
Ngay cả xe và người đều đi theo.
"Không cần, dù không đến đây, bình thường anh đi làm, bọn họ đều ẩn mình trong bóng tối."
"Vậy… lúc anh lẻn vào phòng em thì sao?" Trong đầu Tô Nhược Hân vang lên một tiếng "rầm", cô chợt nhớ ra chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì ngại ngùng mà trở nên đỏ bừng.
Hạ Thiên Tường nâng ngón tay thon dài lên muốn gõ nhẹ lên trán Tô Nhược Hân một cái, nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì lập tức dừng tay: "Ở cách mười mét."
Tô Nhược Hân lập tức hiểu, vệ sĩ của anh phải giữ khoảng cách mười mét với anh.
Ặc, thế này phải bá đạo đến mức nào chứ.
Nghĩ lại mới thấy mấy vệ sĩ kia của Hạ Thiên Tường quá vất vả.
Phải bảo vệ hắn bất cứ lúc nào, nhưng đồng thời cũng không thể tiếp cận quá gần, không thể khiến Hạ Thiên Tường khó chịu.
"Hạ Thiên Tường, làm vệ sĩ của anh khó khăn quá."
"Anh từng đuổi việc rồi, nhưng bọn họ đều không muốn đi.’
"Anh trả lương cao đúng không?"
"Cũng tạm thôi, mỗi tháng ba mươi triệu."
Mí mắt Tô Nhược Hân giật giật, một lúc lâu sau đó mới lấy lại tinh thần, nếu cô có chút bản lĩnh, cô cũng muốn làm vệ sĩ cho Hạ Thiên Tường, một tháng lương tận ba mươi triệu, quá đã.
Vì thế, trong khoảng thời gian vui chơi sau đó, Tô Nhược Hân cũng không thoải mái được như khi ở hang động đá vôi hôm qua, cô luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng phát hiện ra sự mất tự nhiên của Tô Nhược Hân, anh cười khẽ nói: "Khi nãy anh đã thông báo cho bọn họ lùi ra khỏi khu du lịch rồi, thả lỏng nào."
"Thật không?" Hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên, phát hiện cô ở trước mặt Hạ Thiên Tường luôn rất thoải mái, nhưng nếu ở trước mặt cấp dưới của anh, cô lại thấy hơi mất tự nhiên.
Luôn sợ mình làm sai gì đó sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất mặt.
"Thật." Hạ Thiên Tường giơ điện thoại lên: "Có muốn xem tin nhắn của anh và Phương Tấn không?"
"Không cần đâu, tôi tin anh."
Sau đó, Tô Nhược Hân lại trở lại làm Tô Nhược Hân của ngày hôm qua, vui vẻ chạy nhảy, sau đó tạo đủ các tư thế bảo Hạ Thiên Tường chụp hình cho cô.
Hạ Thiên Tường hơi cong môi, đây mới thật sự là Tô Nhược Hân.
Anh nghĩ anh biết khi nãy tại sao Tô Nhược Hân lại mất tự nhiên.
Có lẽ là không muốn người của anh phát hiện anh bị sai bảo.
Nhưng cô đã sai bảo anh từ ngày hôm qua rồi.
Bây giờ mới trốn tránh có phải muộn rồi không.
Tô Nhược Hân chụp ảnh một mình rồi đến ảnh hai người, trên đường đi không ngừng chụp, đẹp không tả xiết.
Trong khu du lịch có rất nhiều thác nước, nhưng có kích thước khác nhau, mỗi một thác nước đều có đặc trưng riêng, trong lúc ngắm nhìn, Tô Nhược Hân cảm thấy mắt của bản thân cũng không đủ dùng.
Cả quá trình đều vô cùng hưng phấn.
Có lẽ thật sự cho rằng không có người của Hạ Thiên Tường đi theo, cho nên cô mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Buổi trưa, cô kéo Hạ Thiên Tường đi tới một gian hàng nhỏ, gọi hai phần mì dai, một phần cho cô và một phần cho Hạ Thiên Tường, ăn ngon lành: "Hạ Thiên Tường, ngon lắm, anh mau ăn đi."
Hạ Thiên Tường nhìn tin nhắn của Phương Tấn: "Đã chuẩn bị xong mười món ăn, chỉ cần anh ra lệnh sẽ lập tức được bưng đến."
Hạ Thiên Tường trả lời lại: "Nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ăn đi, tôi không cần đâu."
Sau đó anh bèn buông điện thoại xuống, cầm đũa lên học theo Tô Nhược Hân ăn mì dai.
Phương Tấn đeo kính râm ở phía xa cảm thấy tâm trạng của mình đang rất rối ren.
Hạ Thiên Tường chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài.
Mất vệ sinh.
Nhưng lúc này anh ta không dám tiến lên khuyên Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đang ăn, đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ ăn cùng.
Coi như được lợi cho mấy anh em họ rồi, bữa trưa có thức ăn thừa nên trở nên rất phong phú.
Vì thế, Phương Tấn ăn đồ ngon nhìn Hạ Thiên Tường ăn mì dai, lần đầu tiên có cảm giác hơn người.
Ăn mì dai xong, Tô Nhược Hân còn đi mua hai que kem, một kem bơ và một kem đậu xanh.
Một cây cho mình, một cây cho Hạ Thiên Tường: "Anh ăn đi."
Xem cô có tốt không, ăn cái gì cũng không quên Hạ Thiên Tường.
Sau đó hai người áo đen lập tức khiêng người đàn ông lên kéo anh ta xuống xe tham quan.
Tài xế ở bên cạnh sợ hãi lau mồ hôi.
Ông ta chưa từng thấy tình huống khí thế như thế này bao giờ.
Vô cùng kinh khủng.
Những người áo đen này thật sự quá oai phong.
Tất cả đều cao khoảng một mét tám mươi, mặc vest đen, kết hợp với kính râm, cực kỳ ngầu.
Khiến ông ta nhìn mà ngây người.
"Bác tài, có thể lên đường rồi." Mãi đến khi Phương Tấn dịu dàng cất lời, tài xế lái xe tham quan mới lấy lại tinh thần.
"Được… Được, xuất phát thôi." Tài xế không dám nhiều lời.
Những khách tham quan các càng không dám.
Vì tất cả mọi người đều biết trong khu du lịch này không cho phép xe bên ngoài chạy vào.
Cho nên người nào có thể chạy vào chắc chắn không phải người tầm thường.
Xe tham quan tiếp tục chạy.
Chỉ là thiếu một người.
Bác gái phía trước quay đầu lại, giơ ngón cái lên với Hạ Thiên Tường: "Chàng trai trẻ rất tuấn tú, đây mới là cách bảo vệ vợ đúng đắn, bác gái ủng hộ cháu."
Nghe thấy chữ "vợ", ánh mắt vẫn luôn lạnh lùng của Hạ Thiên Tường mới dịu dàng hơn một chút.
Mãi đến khi xuống xe, Tô Nhược Hân vẫn còn ngơ ngác.
Sau đó, cô kéo vạt áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói đi, anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?"
Đầu tiên là ngồi cạnh cô trên máy bay.
Sau đó anh còn vận chuyển một chiếc SUV bằng đường hàng không đến bên ngoài khu du lịch.
Bây giờ thì biết không chỉ có anh, mà thậm chí cả Phương Tấn cũng đến đây, tiện thể dẫn theo mười mấy vệ sĩ nữa.
Quá khiến người khác chú ý.
"Không còn giấu diếm em gì nữa cả." Không ngờ Hạ Thiên Tường lại thản nhiên trả lời như thế.
"Còn nói không giấu gì tôi? Chúng ta đã đến đây từ hôm qua rồi, mà bây giờ tôi mới biết có Phương Tấn đi theo." Tô Nhược Hân oán trách.
"Nhược Hân, em không hỏi anh, anh không biết sắp xếp thế nào cũng phải báo cáo với em, lần sau sẽ không như thế nữa."
"…" Câu nói này của người đàn ông cứ thế khiến Tô Nhược Hân nghẹn họng.
Anh nói đúng, cô thật sự không hỏi anh.
Cho nên cũng không xem là anh giấu diếm cô.
Lúc này, cô cũng bình tĩnh lại.
Cô và anh khác nhau.
Nhớ tới bệnh mất vị giác và dáng vẻ mặc áo liệm vào lần đầu gặp anh, một người đàn ông lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm như anh, dẫn theo mấy vệ sĩ bên cạnh cũng là đương nhiên.
Cô không nên oán trách anh.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tô Nhược Hân lại kéo vạt áo anh, tò mò nói: "Hôm qua bọn họ ngồi cùng chuyến máy bay với chúng ta à?"
"Ừm."
Có nghĩa là hôm qua tất cả vệ sĩ kia đều mặc quần áo bình thường ngồi rải rác trên máy bay, nghĩ thế, Tô Nhược Hân lại nói: "Hôm qua lúc ở hang động đá vôi, bọn họ cũng có mặt sao?"
"Đúng thế."
"Trời ạ, Hạ Thiên Tường, hôm nay đi tham quan khu du lịch xong thì chúng ta đi về thôi." Tô Nhược Hân chợt cảm thấy Hạ Thiên Tường đi ra ngoài với cô một lần phải tốn biết bao nhiêu chi phí an ninh.
Ngay cả xe và người đều đi theo.
"Không cần, dù không đến đây, bình thường anh đi làm, bọn họ đều ẩn mình trong bóng tối."
"Vậy… lúc anh lẻn vào phòng em thì sao?" Trong đầu Tô Nhược Hân vang lên một tiếng "rầm", cô chợt nhớ ra chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vì ngại ngùng mà trở nên đỏ bừng.
Hạ Thiên Tường nâng ngón tay thon dài lên muốn gõ nhẹ lên trán Tô Nhược Hân một cái, nhưng khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì lập tức dừng tay: "Ở cách mười mét."
Tô Nhược Hân lập tức hiểu, vệ sĩ của anh phải giữ khoảng cách mười mét với anh.
Ặc, thế này phải bá đạo đến mức nào chứ.
Nghĩ lại mới thấy mấy vệ sĩ kia của Hạ Thiên Tường quá vất vả.
Phải bảo vệ hắn bất cứ lúc nào, nhưng đồng thời cũng không thể tiếp cận quá gần, không thể khiến Hạ Thiên Tường khó chịu.
"Hạ Thiên Tường, làm vệ sĩ của anh khó khăn quá."
"Anh từng đuổi việc rồi, nhưng bọn họ đều không muốn đi.’
"Anh trả lương cao đúng không?"
"Cũng tạm thôi, mỗi tháng ba mươi triệu."
Mí mắt Tô Nhược Hân giật giật, một lúc lâu sau đó mới lấy lại tinh thần, nếu cô có chút bản lĩnh, cô cũng muốn làm vệ sĩ cho Hạ Thiên Tường, một tháng lương tận ba mươi triệu, quá đã.
Vì thế, trong khoảng thời gian vui chơi sau đó, Tô Nhược Hân cũng không thoải mái được như khi ở hang động đá vôi hôm qua, cô luôn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng phát hiện ra sự mất tự nhiên của Tô Nhược Hân, anh cười khẽ nói: "Khi nãy anh đã thông báo cho bọn họ lùi ra khỏi khu du lịch rồi, thả lỏng nào."
"Thật không?" Hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên, phát hiện cô ở trước mặt Hạ Thiên Tường luôn rất thoải mái, nhưng nếu ở trước mặt cấp dưới của anh, cô lại thấy hơi mất tự nhiên.
Luôn sợ mình làm sai gì đó sẽ khiến Hạ Thiên Tường mất mặt.
"Thật." Hạ Thiên Tường giơ điện thoại lên: "Có muốn xem tin nhắn của anh và Phương Tấn không?"
"Không cần đâu, tôi tin anh."
Sau đó, Tô Nhược Hân lại trở lại làm Tô Nhược Hân của ngày hôm qua, vui vẻ chạy nhảy, sau đó tạo đủ các tư thế bảo Hạ Thiên Tường chụp hình cho cô.
Hạ Thiên Tường hơi cong môi, đây mới thật sự là Tô Nhược Hân.
Anh nghĩ anh biết khi nãy tại sao Tô Nhược Hân lại mất tự nhiên.
Có lẽ là không muốn người của anh phát hiện anh bị sai bảo.
Nhưng cô đã sai bảo anh từ ngày hôm qua rồi.
Bây giờ mới trốn tránh có phải muộn rồi không.
Tô Nhược Hân chụp ảnh một mình rồi đến ảnh hai người, trên đường đi không ngừng chụp, đẹp không tả xiết.
Trong khu du lịch có rất nhiều thác nước, nhưng có kích thước khác nhau, mỗi một thác nước đều có đặc trưng riêng, trong lúc ngắm nhìn, Tô Nhược Hân cảm thấy mắt của bản thân cũng không đủ dùng.
Cả quá trình đều vô cùng hưng phấn.
Có lẽ thật sự cho rằng không có người của Hạ Thiên Tường đi theo, cho nên cô mới hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Buổi trưa, cô kéo Hạ Thiên Tường đi tới một gian hàng nhỏ, gọi hai phần mì dai, một phần cho cô và một phần cho Hạ Thiên Tường, ăn ngon lành: "Hạ Thiên Tường, ngon lắm, anh mau ăn đi."
Hạ Thiên Tường nhìn tin nhắn của Phương Tấn: "Đã chuẩn bị xong mười món ăn, chỉ cần anh ra lệnh sẽ lập tức được bưng đến."
Hạ Thiên Tường trả lời lại: "Nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người ăn đi, tôi không cần đâu."
Sau đó anh bèn buông điện thoại xuống, cầm đũa lên học theo Tô Nhược Hân ăn mì dai.
Phương Tấn đeo kính râm ở phía xa cảm thấy tâm trạng của mình đang rất rối ren.
Hạ Thiên Tường chưa từng ăn đồ ăn bên ngoài.
Mất vệ sinh.
Nhưng lúc này anh ta không dám tiến lên khuyên Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đang ăn, đương nhiên Hạ Thiên Tường sẽ ăn cùng.
Coi như được lợi cho mấy anh em họ rồi, bữa trưa có thức ăn thừa nên trở nên rất phong phú.
Vì thế, Phương Tấn ăn đồ ngon nhìn Hạ Thiên Tường ăn mì dai, lần đầu tiên có cảm giác hơn người.
Ăn mì dai xong, Tô Nhược Hân còn đi mua hai que kem, một kem bơ và một kem đậu xanh.
Một cây cho mình, một cây cho Hạ Thiên Tường: "Anh ăn đi."
Xem cô có tốt không, ăn cái gì cũng không quên Hạ Thiên Tường.