Chương 232: Một chết một sống
Hạ Thiên Tường nhìn dáng vẻ ăn kem như rất ngon của cô, anh chần chừ một lúc, sau đó, người đàn ông cao một mét chín lại học theo dáng vẻ của Tô Nhược Hân, vừa ăn vừa đi dạo trong khu du lịch.
Lúc đầu còn hơi mất tự nhiên, ăn một lúc thì chợt phát hiện thì ra cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy kem ngon.
Anh không thích vị bơ.
"Nhược Hân, không thích bơ."
"Vậy chúng ta đổi đi? Kem đậu xanh của em ngon lắm." Tô Nhược Hân vừa nói vừa đưa que kem mình đã ăn một nửa cho Hạ Thiên Tường, vị bơ và đậu xanh cô đều thích.
Phương Tấn ở cách đó không xa đã nhìn đến ngây người.
Cảnh tiếp theo càng khiến anh ta ngơ ngác hơn.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cầm lấy que kem Tô Nhược Hân đã ăn một nửa, sau đó bắt đầu ăn.
Nếu không phải không được phép chụp hình, Phương Tấn thật sự rất muốn chụp lại cảnh này.
Nhưng anh ta không dám.
Anh ta cảm thấy nếu mình chụp, thì chưa đến năm phút có lẽ sẽ bị ông chủ phát hiện.
Trong cuộc họp trực tuyến hôm qua anh ta đã hiểu rất rõ rồi. Ông chủ chỉ cần hai phút đã xoá sạch tất cả video và hình ảnh liên quan đến Tô Nhược Hân.
Sau đó một quản lý cấp cao than phiền với anh ta là đã cố ý mời một cao thủ IT để khôi phục nhưng cũng không thành công.
Trình độ của ông chủ của anh ta đúng là cao cấp.
Đi một lúc, xuống khỏi thang cuốn thật dài, Tô Nhược Hân lập tức nhìn thấy thác nước lớn ở cách đó không xa.
Cô lập tức mặc kệ Hạ Thiên Tường, chạy như bay đến đó.
Khăn lụa đỏ thật dày phấp phới theo động tác của cô, bóng lưng của cô đẹp như một bức ảnh động, khiến Hạ Thiên Tường vô thức dừng lại, mở camera, lặng lẽ ghi hình.
Thì ra bóng lưng cũng có thể đẹp như thế.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân vô cùng ngoan ngoãn tạo dáng cho Hạ Thiên Tường chụp ảnh, chụp cho cô xong lại kéo anh cùng chụp bên trái rồi bên phải, lúc này còn thẳng thừng kéo khẩu trang trên mặt anh xuống.
Anh có từ chối cũng vô dụng.
Đeo khẩu trang chụp hình thì sao mà được.
Đó rõ ràng là không có lòng chụp chung với cô.
Sau khi đi một vòng thác nước lớn nhất, Tô Nhược Hân mới kéo Hạ Thiên Tường lên núi.
Cô muốn đi tới chỗ hang động phía sau màn nước của thác nước lớn để tham quan.
Vì đã nhìn thấy bóng người ở trong đó từ phía xa.
Trên đường lên núi, bậc thềm rất phẳng, chỉ là hơi dốc, nhưng vì mỗi ngã rẽ đều có thể nhìn thấy thác nước lớn, hơn nữa mỗi một góc độ đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, cho nên vừa đi vừa ngắm cảnh chụp hình, khiến người ta quên mất sự mệt mỏi khi đi bộ.
Lúc này, điện thoại của Tô Nhược Hân reo lên.
Là một số điện thoại là, cô khựng lại, sau đó nhớ ra điều gì đó nên nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng đã nói: "Tôi đang ở thác nước lớn, còn anh thì sao?"
Hạ Thiên Tường đứng lại bên cạnh Tô Nhược Hân.
"Anh cũng đang ở đây, anh nhìn thấy em rồi."
"Anh ở đâu? Trước mặt hay sau lưng em?" Tô Nhược Hân nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn ra phía sau, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông đang lắc lư điện thoại với cô.
Hạ Thiên Tường cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Thì ra là người đàn ông cầu xin Tô Nhược Hân cứu người ở hang động đá vôi hôm qua.
"Nhược Hân, đừng đến đó." Hạ Thiên Tường chợt nắm lấy tay Tô Nhược Hân, muốn ngăn cản cô.
"Là em muốn gặp anh ta, Thiên Tường, anh ta mắc bệnh giống cô gái kia, em đoán có lẽ bọn họ có quen nhau, đã thấy chết không cứu một người rồi, em không thể không cứu anh ta được."
Nghe Tô Nhược Hân nói thế, Hạ Thiên Tường im lặng.
Tô Nhược Hân là một người có chính kiến.
Không dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Cô kiên trì không cứu cô gái hôm qua.
Nhưng cô lại kiên trì muốn cứu một người đàn ông khác.
Người đàn ông chạy đến: "Thưa cô, cảnh sát gọi điện thoại bảo cô tìm tôi, nói cô có thuốc, cô biết bệnh của tôi sao?"
Anh ta liên tục truy hỏi, anh ta nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là nhìn kỹ một chút thôi.
Dù sao hôm qua cũng chỉ có duyên gặp nhau một lần.
"Tôi biết anh bị bệnh giống cô ta." Tô Nhược Hân gật đầu, vừa nhớ đến một nam một nữ hôm qua, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Có lẽ một nam một nữ kia cảm thấy bọn họ đã hoàn toàn được giải thoát, nhưng với người có quan hệ với bọn họ vẫn còn sống, đó lại là một cái chết không thể quên đi.
"Đưa cho tôi đi." Người đàn ông nhìn Tô Nhược Hân, trên mặt anh ta không có vẻ tin tưởng, cũng không có vẻ không tin tưởng, không thể nhìn ra được suy nghĩ của anh ta.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy ba lô trên lưng xuống, cô mở ba lô, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra, trên giấy là chữ viết xinh đẹp của cô: "Anh cầm đơn thuốc này đi bốc thuốc, sau khi uống hai tháng gần như sẽ khỏi hẳn, bên trên tôi có ghi chú yêu cầu uống thuốc, anh chú ý một chút, đừng uống linh tinh, có cách thời gian đấy, uống bảy ngày rồi giảm số lượng uống thêm bảy ngày, sau đó tiếp tục uống hai tháng thì gần như là khỏi hẳn."
"Cô chắc chứ?" Người đàn ông cầm lấy đơn thuốc, cúi đầu xem, nhưng lúc này vẫn còn đang tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tôi chắc chắn, nhưng có uống theo đơn thuốc của tôi không thì tuỳ anh, tạm biệt." Nói xong, Tô Nhược Hân bèn kéo Hạ Thiên Tường đi tới chỗ màn nước.
Người xa lạ như bèo nước gặp nhau, cô chỉ làm chuyện bản thân nên làm, ngoài ra, cô không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của người khác.
Ai ngờ vừa xoay người, cô chợt cảm nhận được có một cơn gió thổi tới, sau đó là một tiếng "a" sợ hãi, cuối cùng là một tiếng "keng".
Sau âm thanh đó, Tô Nhược Hân nhìn thấy một con dao găm rơi xuống đất.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, con dao lóe lên ánh sáng, trông rất đáng sợ.
Những người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi lùi về sau một bước, như sợ con dao găm kia sẽ bay về phía họ.
Tô Nhược Hân nhìn con dao găm, cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Nếu không nhờ Hạ Thiên Tường đánh rơi con dao găm của người đàn ông, thì lúc này cô đã bị thương rồi.
Cô thật sự không ngờ cô muốn cứu người đàn ông này, nhưng anh ta lại lấy oán báo ơn.
Cô ghét nhất là người lấy oán báo ơn.
Nhưng lúc này, cô cũng chợt hiểu ra: "Anh đang trách tôi không cứu được cô ta?"
"Tại sao không cứu cô ấy? Tại sao không để cô ấy được sống?" Dao găm trong tay bị đánh rơi, người đàn ông chợt ngồi bệt xuống đất khóc to.
Tô Nhược Hân đứng trên thềm đá nhìn người đàn ông này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ nói: "Người đàn ông cùng nhảy xuống với cô ta có tư cách chất vấn tôi, còn anh thì không. Nếu lúc tôi chạy đến anh ta chưa chết, tôi sẽ cứu sống hai người họ, nhưng anh ta đã chết rồi, anh không cảm thấy đó là kết cục tốt nhất cho hai người họ sao?
Một chết một sống, người còn sống có thể nói là sống không bằng chết.
Nếu anh không có can đảm chết cùng cô ta, đương nhiên cũng không có tư cách chất vấn tôi.
Tôi cho anh đơn thuốc chỉ là nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa còn nghĩ, nếu anh yêu cô ta, đương nhiên sẽ lo hậu sự đàng hoàng cho hai người họ.
Ừ, chỉ thế thôi, tôi đã đưa đơn thuốc cho anh rồi, vẫn câu nói cũ, có uống hay không là tuỳ anh, tôi không trách anh, xin nén bi thương." Nói xong, cô kéo Hạ Thiên Tường rời đi, không muốn để ý đến người đàn ông cô nương.
Lúc đầu còn hơi mất tự nhiên, ăn một lúc thì chợt phát hiện thì ra cũng không có cảm giác khó chịu gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy kem ngon.
Anh không thích vị bơ.
"Nhược Hân, không thích bơ."
"Vậy chúng ta đổi đi? Kem đậu xanh của em ngon lắm." Tô Nhược Hân vừa nói vừa đưa que kem mình đã ăn một nửa cho Hạ Thiên Tường, vị bơ và đậu xanh cô đều thích.
Phương Tấn ở cách đó không xa đã nhìn đến ngây người.
Cảnh tiếp theo càng khiến anh ta ngơ ngác hơn.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cầm lấy que kem Tô Nhược Hân đã ăn một nửa, sau đó bắt đầu ăn.
Nếu không phải không được phép chụp hình, Phương Tấn thật sự rất muốn chụp lại cảnh này.
Nhưng anh ta không dám.
Anh ta cảm thấy nếu mình chụp, thì chưa đến năm phút có lẽ sẽ bị ông chủ phát hiện.
Trong cuộc họp trực tuyến hôm qua anh ta đã hiểu rất rõ rồi. Ông chủ chỉ cần hai phút đã xoá sạch tất cả video và hình ảnh liên quan đến Tô Nhược Hân.
Sau đó một quản lý cấp cao than phiền với anh ta là đã cố ý mời một cao thủ IT để khôi phục nhưng cũng không thành công.
Trình độ của ông chủ của anh ta đúng là cao cấp.
Đi một lúc, xuống khỏi thang cuốn thật dài, Tô Nhược Hân lập tức nhìn thấy thác nước lớn ở cách đó không xa.
Cô lập tức mặc kệ Hạ Thiên Tường, chạy như bay đến đó.
Khăn lụa đỏ thật dày phấp phới theo động tác của cô, bóng lưng của cô đẹp như một bức ảnh động, khiến Hạ Thiên Tường vô thức dừng lại, mở camera, lặng lẽ ghi hình.
Thì ra bóng lưng cũng có thể đẹp như thế.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân vô cùng ngoan ngoãn tạo dáng cho Hạ Thiên Tường chụp ảnh, chụp cho cô xong lại kéo anh cùng chụp bên trái rồi bên phải, lúc này còn thẳng thừng kéo khẩu trang trên mặt anh xuống.
Anh có từ chối cũng vô dụng.
Đeo khẩu trang chụp hình thì sao mà được.
Đó rõ ràng là không có lòng chụp chung với cô.
Sau khi đi một vòng thác nước lớn nhất, Tô Nhược Hân mới kéo Hạ Thiên Tường lên núi.
Cô muốn đi tới chỗ hang động phía sau màn nước của thác nước lớn để tham quan.
Vì đã nhìn thấy bóng người ở trong đó từ phía xa.
Trên đường lên núi, bậc thềm rất phẳng, chỉ là hơi dốc, nhưng vì mỗi ngã rẽ đều có thể nhìn thấy thác nước lớn, hơn nữa mỗi một góc độ đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, cho nên vừa đi vừa ngắm cảnh chụp hình, khiến người ta quên mất sự mệt mỏi khi đi bộ.
Lúc này, điện thoại của Tô Nhược Hân reo lên.
Là một số điện thoại là, cô khựng lại, sau đó nhớ ra điều gì đó nên nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng đã nói: "Tôi đang ở thác nước lớn, còn anh thì sao?"
Hạ Thiên Tường đứng lại bên cạnh Tô Nhược Hân.
"Anh cũng đang ở đây, anh nhìn thấy em rồi."
"Anh ở đâu? Trước mặt hay sau lưng em?" Tô Nhược Hân nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn ra phía sau, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông đang lắc lư điện thoại với cô.
Hạ Thiên Tường cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Thì ra là người đàn ông cầu xin Tô Nhược Hân cứu người ở hang động đá vôi hôm qua.
"Nhược Hân, đừng đến đó." Hạ Thiên Tường chợt nắm lấy tay Tô Nhược Hân, muốn ngăn cản cô.
"Là em muốn gặp anh ta, Thiên Tường, anh ta mắc bệnh giống cô gái kia, em đoán có lẽ bọn họ có quen nhau, đã thấy chết không cứu một người rồi, em không thể không cứu anh ta được."
Nghe Tô Nhược Hân nói thế, Hạ Thiên Tường im lặng.
Tô Nhược Hân là một người có chính kiến.
Không dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình.
Cô kiên trì không cứu cô gái hôm qua.
Nhưng cô lại kiên trì muốn cứu một người đàn ông khác.
Người đàn ông chạy đến: "Thưa cô, cảnh sát gọi điện thoại bảo cô tìm tôi, nói cô có thuốc, cô biết bệnh của tôi sao?"
Anh ta liên tục truy hỏi, anh ta nhìn Tô Nhược Hân bằng ánh mắt bình tĩnh, nhưng cũng chỉ là nhìn kỹ một chút thôi.
Dù sao hôm qua cũng chỉ có duyên gặp nhau một lần.
"Tôi biết anh bị bệnh giống cô ta." Tô Nhược Hân gật đầu, vừa nhớ đến một nam một nữ hôm qua, tâm trạng cô trở nên nặng nề.
Có lẽ một nam một nữ kia cảm thấy bọn họ đã hoàn toàn được giải thoát, nhưng với người có quan hệ với bọn họ vẫn còn sống, đó lại là một cái chết không thể quên đi.
"Đưa cho tôi đi." Người đàn ông nhìn Tô Nhược Hân, trên mặt anh ta không có vẻ tin tưởng, cũng không có vẻ không tin tưởng, không thể nhìn ra được suy nghĩ của anh ta.
Lúc này Tô Nhược Hân mới lấy ba lô trên lưng xuống, cô mở ba lô, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo ra, trên giấy là chữ viết xinh đẹp của cô: "Anh cầm đơn thuốc này đi bốc thuốc, sau khi uống hai tháng gần như sẽ khỏi hẳn, bên trên tôi có ghi chú yêu cầu uống thuốc, anh chú ý một chút, đừng uống linh tinh, có cách thời gian đấy, uống bảy ngày rồi giảm số lượng uống thêm bảy ngày, sau đó tiếp tục uống hai tháng thì gần như là khỏi hẳn."
"Cô chắc chứ?" Người đàn ông cầm lấy đơn thuốc, cúi đầu xem, nhưng lúc này vẫn còn đang tỏ vẻ nghi ngờ.
"Tôi chắc chắn, nhưng có uống theo đơn thuốc của tôi không thì tuỳ anh, tạm biệt." Nói xong, Tô Nhược Hân bèn kéo Hạ Thiên Tường đi tới chỗ màn nước.
Người xa lạ như bèo nước gặp nhau, cô chỉ làm chuyện bản thân nên làm, ngoài ra, cô không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của người khác.
Ai ngờ vừa xoay người, cô chợt cảm nhận được có một cơn gió thổi tới, sau đó là một tiếng "a" sợ hãi, cuối cùng là một tiếng "keng".
Sau âm thanh đó, Tô Nhược Hân nhìn thấy một con dao găm rơi xuống đất.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, con dao lóe lên ánh sáng, trông rất đáng sợ.
Những người xung quanh nhìn thấy đều sợ hãi lùi về sau một bước, như sợ con dao găm kia sẽ bay về phía họ.
Tô Nhược Hân nhìn con dao găm, cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Nếu không nhờ Hạ Thiên Tường đánh rơi con dao găm của người đàn ông, thì lúc này cô đã bị thương rồi.
Cô thật sự không ngờ cô muốn cứu người đàn ông này, nhưng anh ta lại lấy oán báo ơn.
Cô ghét nhất là người lấy oán báo ơn.
Nhưng lúc này, cô cũng chợt hiểu ra: "Anh đang trách tôi không cứu được cô ta?"
"Tại sao không cứu cô ấy? Tại sao không để cô ấy được sống?" Dao găm trong tay bị đánh rơi, người đàn ông chợt ngồi bệt xuống đất khóc to.
Tô Nhược Hân đứng trên thềm đá nhìn người đàn ông này, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ nói: "Người đàn ông cùng nhảy xuống với cô ta có tư cách chất vấn tôi, còn anh thì không. Nếu lúc tôi chạy đến anh ta chưa chết, tôi sẽ cứu sống hai người họ, nhưng anh ta đã chết rồi, anh không cảm thấy đó là kết cục tốt nhất cho hai người họ sao?
Một chết một sống, người còn sống có thể nói là sống không bằng chết.
Nếu anh không có can đảm chết cùng cô ta, đương nhiên cũng không có tư cách chất vấn tôi.
Tôi cho anh đơn thuốc chỉ là nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, hơn nữa còn nghĩ, nếu anh yêu cô ta, đương nhiên sẽ lo hậu sự đàng hoàng cho hai người họ.
Ừ, chỉ thế thôi, tôi đã đưa đơn thuốc cho anh rồi, vẫn câu nói cũ, có uống hay không là tuỳ anh, tôi không trách anh, xin nén bi thương." Nói xong, cô kéo Hạ Thiên Tường rời đi, không muốn để ý đến người đàn ông cô nương.