Chương 233: Thay cô ta ngắm nhìn thế giới phồn hoa này
Những lời cô nói đều là những lời thật lòng.
Đúng thế, nếu người đàn ông rơi xuống đầu tiên hôm qua không chết, cô thật sự sẽ cứu cả hai người.
Nhưng tiếc là anh ta đã chết.
Cũng đã bỏ lỡ thế gian phồn hoa này.
May là bọn họ có thể đi cùng nhau, cùng nhau đến một thế giới khác.
"Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi." Người đàn ông ở phía sau vẫn còn vỗ ngực khóc to, sau khi nghe những lời của Tô Nhược Hân, anh ta chợt dập đầu với cô, hết cái này đến cái khác, đến mức trầy cả trán nhưng anh ta cũng không phát hiện ra.
Tô Nhược Hân không quay đầu lại, ngửi thấy mùi máu tanh bay trong không khí, cô nói với giọng điệu nặng nề: "Người cô ta yêu không phải anh, anh cần gì phải chết vì cô ta, sống cho tốt, cũng coi như tiếp tục thay cô ta ngắm nhìn thế gian phồn hoa này."
"Tôi… Tôi biết rồi, tôi sẽ như thế." Nói xong, người đàn ông lại dập đầu với Tô Nhược Hân thêm mấy cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Không còn ai làm phiền, nhưng Tô Nhược Hân cũng không còn hứng thú nữa, trên đường đi đến chỗ màn nước trước hang núi, cô chỉ im lặng đi bên cạnh Hạ Thiên Tường, khiến anh liên tục cau mày.
Nhưng Tô Nhược Hân đã nói sẽ bỏ qua cho người đàn ông kia, cho nên anh cũng sẽ bỏ qua,
Vì bây giờ Tô Nhược Hân không sao.
Nếu không người đàn ông kia có chết một trăm lần cũng không đủ bù đắp.
Hai người đi tới màn nước trước hang núi.
Nơi này rất đông người.
Mọi người lần lượt đi vào trong, Hạ Thiên Tường mở ba lô, lấy hai cái áo mưa dùng một lần ra.
Áo mưa màu vàng mặc vào rất đẹp, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng chịu cười: "Cảm ơn anh."
Vì cô đã nhìn thấy khách du lịch ướt như chuột lột trước mặt, nếu không mặc áo mưa này lên, cô cảm thấy cô cũng sẽ bị ướt nhanh thôi.
Hai người chạy vào trong màn nước cùng với mọi người.
Trước mắt là hang núi như có mưa lất phất rơi, quay đầu lại sẽ thấy thác nước lớn gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy màn nước trút xuống, hoàn toàn khác với cảm giác khi nhìn từ xa, lúc này khiến người ta có cảm giác như lạc vào một khung cảnh khác.
Cô nhìn về phía khu ngắm cảnh thác nước lớn phía xa, dường như thấp thoáng nhìn thấy người đàn ông muốn giết cô cách đó không lâu.
Cô chợt thấy nhẹ nhõm hơn.
Cảm giác yêu mà không có được, sau đó mất đi cả đời như thế chắc chắn rất đau khổ.
"Hạ Thiên Tường, anh không được giết anh ta, cũng không được gây chuyện với anh ta, được chứ?" Cô chợt khẽ nói với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia khác với người đàn ông xin số điện thoại cô trên xe tham quan trước đó.
Hai người này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Cho nên dù đàn ông trên xe tham quan chỉ nói một câu, cô cũng cảm thấy anh ta đáng bị trừng phạt hơn người đàn ông muốn giết mình này.
"Được." Hạ Thiên Tường giơ tay cách áo mưa xoa đầu Tô Nhược Hân, cô quá mềm lòng, anh thật sự sợ cô sẽ chịu thiệt thòi.
Có lẽ chịu nhiều thiệt thòi rồi sẽ trở nên lòng dạ sắt đá giống anh.
Nhưng anh thà rằng cả đời cô đều mềm lòng nấp dưới đôi cánh của anh như thế, cả đời đều không phải chịu thiệt thòi.
Ừm, không thể để cô chịu thiệt thòi dù là một chút.
Nghe thấy anh đồng ý, Tô Nhược Hân cười rất tươi.
Sau đó cô nhảy lên tháo mũ áo mưa trên đầu Hạ Thiên Tường xuống, sau đó tạt nước đang không ngừng nhỏ xuống trước mặt về phía anh: "Hạ Thiên Tường, tôi muốn khiến anh ướt như chuột lột, sau đó nấu lên ăn, ha ha ha."
Đầu tiên Hạ Thiên Tường thoáng sửng sốt, sau đó mới thả lỏng người mặc cho nước hất lên đầu và mặt mình, đồng thời còn nhẹ giọng nói: "Về khách sạn sẽ nấu cho em ăn."
Tô Nhược Hân xoay người bỏ chạy.
Cô lại vô tình nói sai rồi.
Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không khách sáo bắt bẻ lời của cô, bắt đầu giở trò lưu manh.
Nhưng cô lại là người khơi mào, thậm chí ngay cả tư cách quát anh cũng không có.
"Đừng chạy, coi chừng đụng đầu đấy." Nhưng cô vừa chạy ba bước đã bị người đàn ông chân dài kéo lại, sau đó cả đoạn đường che cho cô ra khỏi hang như gà mẹ bảo vệ gà con.
Ánh mắt trời xuất hiện.
Chiếu rọi lên người, vô cùng ấm áp.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cô cứ nghĩ anh sẽ rất nhếch nhác, nhưng lúc này Hạ Thiên Tường đang ướt lại không hề có vẻ nhếch nhác.
Có lẽ dù người đàn ông này có nhếch nhác cũng rất đẹp trai, có cảm giác đẹp trai đến mức thu hút ánh mắt của người xung quanh, trai gái già trẻ đều không tha.
"Hạ Thiên Tường, mau đeo khẩu trang lên."
"Được." Người đàn ông dịu dàng đáp, anh còn không thích những ánh mắt nhìn về phía mình hơn cả Tô Nhược Hân.
Có lẽ là không quen.
Nếu không vì Tô Nhược Hân, anh muốn đến khu du lịch thế này chắc chắn sẽ bao trọn trước, hoặc là chọn một khoảng thời gian không có khách du lịch mới đến tham quan.
Anh luôn không thích nơi đông người.
Đông người rất không an toàn.
Còn rất ồn ào.
Nhưng bây giờ, anh chợt phát hiện cảm giác đi trong đám đông cũng rất thú vị.
Không còn là cuộc sống như một cái xác biết đi nữa.
Chỉ mong mỗi ngày sau này đều có thể trôi qua như thế, không còn thấy xa xỉ như trước đây nữa.
Đúng thế, chắc chắn Tô Nhược Hân không biết lúc trước khoảng thời gian đi trong đám đông thế này là một sự xa xỉ với anh.
Anh luôn cảm thấy mỗi một người trong đám đông đều có thể ám sát anh.
Nhưng hai ngày trôi qua, anh phát hiện dù trên đời này có rất nhiều người muốn giết anh, nhưng chắc chắn không phải những người bình thường.
Càng sợ càng trốn tránh, những người muốn hại anh sẽ ngày càng đông.
Còn không bằng giống như Tô Nhược Hân, vui vẻ mọi lúc mọi nơi là tốt nhất.
Biến sự xa xỉ lúc trước thành chuyện bình thường bây giờ, thật ra cũng không quá khó khăn, chỉ cần thả lỏng là được.
Sau khi tham quan khu du lịch thác nước lớn xong, Tô Nhược Hân phát hiện những sắp xếp của Hạ Thiên Tường rất đúng đắn.
Nếu trưa hôm qua cô đến khu du lịch, chắc chắn không thể tham quan hết tất cả phong cảnh.
Sau khi đi xong, cô đã mệt muốn tê liệt, vừa ngồi lên xe tham quan đã nhắm hai mắt lại.
Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.
Khoé môi vẫn còn vương ý cười.
Nhìn thấy cô đã quên mất một nam một nữ hôm qua và người đàn ông muốn tấn công cô hôm nay, cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng yên tâm.
Ba người đó vốn không có quan hệ gì với họ.
Tô Nhược Hân có thể làm như thế đã là tốt lắm rồi.
Nếu là anh, anh thậm chí còn không muốn quan tâm đến bất cứ ai trong ba người họ.
Tô Nhược Hân ngủ.
Mãi đến khi mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, cô mới từ từ mở mắt ra.
Sau đó thì thấy cô đang nằm trong lòng Hạ Thiên Tường.
Nói đúng hơn là nằm trên đùi anh, đầu tựa vào tay anh, còn mùi thơm bay đến từ bàn ăn trước mặt hai người.
"Ra ngoài rồi à?" Cô chỉ nhớ mình lên xe tham quan, còn chuyện sau đó thì đã không nhớ nổi nữa.
"Ừm, ăn cơm thôi."
Tô Nhược Hân lập tức tránh khỏi người Hạ Thiên Tường, duỗi người đi vào trong nhà vệ sinh của phòng VIP rửa mặt, sau đó mới thoải mái ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cô gắp một miếng thịt bò đặt vào trong đĩa của Hạ Thiên Tường trước: "Cảm ơn vì đồ ăn."
Đúng thế, nếu người đàn ông rơi xuống đầu tiên hôm qua không chết, cô thật sự sẽ cứu cả hai người.
Nhưng tiếc là anh ta đã chết.
Cũng đã bỏ lỡ thế gian phồn hoa này.
May là bọn họ có thể đi cùng nhau, cùng nhau đến một thế giới khác.
"Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi." Người đàn ông ở phía sau vẫn còn vỗ ngực khóc to, sau khi nghe những lời của Tô Nhược Hân, anh ta chợt dập đầu với cô, hết cái này đến cái khác, đến mức trầy cả trán nhưng anh ta cũng không phát hiện ra.
Tô Nhược Hân không quay đầu lại, ngửi thấy mùi máu tanh bay trong không khí, cô nói với giọng điệu nặng nề: "Người cô ta yêu không phải anh, anh cần gì phải chết vì cô ta, sống cho tốt, cũng coi như tiếp tục thay cô ta ngắm nhìn thế gian phồn hoa này."
"Tôi… Tôi biết rồi, tôi sẽ như thế." Nói xong, người đàn ông lại dập đầu với Tô Nhược Hân thêm mấy cái, sau đó đứng dậy rời đi.
Không còn ai làm phiền, nhưng Tô Nhược Hân cũng không còn hứng thú nữa, trên đường đi đến chỗ màn nước trước hang núi, cô chỉ im lặng đi bên cạnh Hạ Thiên Tường, khiến anh liên tục cau mày.
Nhưng Tô Nhược Hân đã nói sẽ bỏ qua cho người đàn ông kia, cho nên anh cũng sẽ bỏ qua,
Vì bây giờ Tô Nhược Hân không sao.
Nếu không người đàn ông kia có chết một trăm lần cũng không đủ bù đắp.
Hai người đi tới màn nước trước hang núi.
Nơi này rất đông người.
Mọi người lần lượt đi vào trong, Hạ Thiên Tường mở ba lô, lấy hai cái áo mưa dùng một lần ra.
Áo mưa màu vàng mặc vào rất đẹp, Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cuối cùng cũng chịu cười: "Cảm ơn anh."
Vì cô đã nhìn thấy khách du lịch ướt như chuột lột trước mặt, nếu không mặc áo mưa này lên, cô cảm thấy cô cũng sẽ bị ướt nhanh thôi.
Hai người chạy vào trong màn nước cùng với mọi người.
Trước mắt là hang núi như có mưa lất phất rơi, quay đầu lại sẽ thấy thác nước lớn gần trong gang tấc, nhưng chỉ có thể nhìn thấy màn nước trút xuống, hoàn toàn khác với cảm giác khi nhìn từ xa, lúc này khiến người ta có cảm giác như lạc vào một khung cảnh khác.
Cô nhìn về phía khu ngắm cảnh thác nước lớn phía xa, dường như thấp thoáng nhìn thấy người đàn ông muốn giết cô cách đó không lâu.
Cô chợt thấy nhẹ nhõm hơn.
Cảm giác yêu mà không có được, sau đó mất đi cả đời như thế chắc chắn rất đau khổ.
"Hạ Thiên Tường, anh không được giết anh ta, cũng không được gây chuyện với anh ta, được chứ?" Cô chợt khẽ nói với người đàn ông bên cạnh, người đàn ông kia khác với người đàn ông xin số điện thoại cô trên xe tham quan trước đó.
Hai người này tính chất hoàn toàn khác nhau.
Cho nên dù đàn ông trên xe tham quan chỉ nói một câu, cô cũng cảm thấy anh ta đáng bị trừng phạt hơn người đàn ông muốn giết mình này.
"Được." Hạ Thiên Tường giơ tay cách áo mưa xoa đầu Tô Nhược Hân, cô quá mềm lòng, anh thật sự sợ cô sẽ chịu thiệt thòi.
Có lẽ chịu nhiều thiệt thòi rồi sẽ trở nên lòng dạ sắt đá giống anh.
Nhưng anh thà rằng cả đời cô đều mềm lòng nấp dưới đôi cánh của anh như thế, cả đời đều không phải chịu thiệt thòi.
Ừm, không thể để cô chịu thiệt thòi dù là một chút.
Nghe thấy anh đồng ý, Tô Nhược Hân cười rất tươi.
Sau đó cô nhảy lên tháo mũ áo mưa trên đầu Hạ Thiên Tường xuống, sau đó tạt nước đang không ngừng nhỏ xuống trước mặt về phía anh: "Hạ Thiên Tường, tôi muốn khiến anh ướt như chuột lột, sau đó nấu lên ăn, ha ha ha."
Đầu tiên Hạ Thiên Tường thoáng sửng sốt, sau đó mới thả lỏng người mặc cho nước hất lên đầu và mặt mình, đồng thời còn nhẹ giọng nói: "Về khách sạn sẽ nấu cho em ăn."
Tô Nhược Hân xoay người bỏ chạy.
Cô lại vô tình nói sai rồi.
Sau đó, Hạ Thiên Tường cũng không khách sáo bắt bẻ lời của cô, bắt đầu giở trò lưu manh.
Nhưng cô lại là người khơi mào, thậm chí ngay cả tư cách quát anh cũng không có.
"Đừng chạy, coi chừng đụng đầu đấy." Nhưng cô vừa chạy ba bước đã bị người đàn ông chân dài kéo lại, sau đó cả đoạn đường che cho cô ra khỏi hang như gà mẹ bảo vệ gà con.
Ánh mắt trời xuất hiện.
Chiếu rọi lên người, vô cùng ấm áp.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, cô cứ nghĩ anh sẽ rất nhếch nhác, nhưng lúc này Hạ Thiên Tường đang ướt lại không hề có vẻ nhếch nhác.
Có lẽ dù người đàn ông này có nhếch nhác cũng rất đẹp trai, có cảm giác đẹp trai đến mức thu hút ánh mắt của người xung quanh, trai gái già trẻ đều không tha.
"Hạ Thiên Tường, mau đeo khẩu trang lên."
"Được." Người đàn ông dịu dàng đáp, anh còn không thích những ánh mắt nhìn về phía mình hơn cả Tô Nhược Hân.
Có lẽ là không quen.
Nếu không vì Tô Nhược Hân, anh muốn đến khu du lịch thế này chắc chắn sẽ bao trọn trước, hoặc là chọn một khoảng thời gian không có khách du lịch mới đến tham quan.
Anh luôn không thích nơi đông người.
Đông người rất không an toàn.
Còn rất ồn ào.
Nhưng bây giờ, anh chợt phát hiện cảm giác đi trong đám đông cũng rất thú vị.
Không còn là cuộc sống như một cái xác biết đi nữa.
Chỉ mong mỗi ngày sau này đều có thể trôi qua như thế, không còn thấy xa xỉ như trước đây nữa.
Đúng thế, chắc chắn Tô Nhược Hân không biết lúc trước khoảng thời gian đi trong đám đông thế này là một sự xa xỉ với anh.
Anh luôn cảm thấy mỗi một người trong đám đông đều có thể ám sát anh.
Nhưng hai ngày trôi qua, anh phát hiện dù trên đời này có rất nhiều người muốn giết anh, nhưng chắc chắn không phải những người bình thường.
Càng sợ càng trốn tránh, những người muốn hại anh sẽ ngày càng đông.
Còn không bằng giống như Tô Nhược Hân, vui vẻ mọi lúc mọi nơi là tốt nhất.
Biến sự xa xỉ lúc trước thành chuyện bình thường bây giờ, thật ra cũng không quá khó khăn, chỉ cần thả lỏng là được.
Sau khi tham quan khu du lịch thác nước lớn xong, Tô Nhược Hân phát hiện những sắp xếp của Hạ Thiên Tường rất đúng đắn.
Nếu trưa hôm qua cô đến khu du lịch, chắc chắn không thể tham quan hết tất cả phong cảnh.
Sau khi đi xong, cô đã mệt muốn tê liệt, vừa ngồi lên xe tham quan đã nhắm hai mắt lại.
Tô Nhược Hân ngủ thiếp đi.
Khoé môi vẫn còn vương ý cười.
Nhìn thấy cô đã quên mất một nam một nữ hôm qua và người đàn ông muốn tấn công cô hôm nay, cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng yên tâm.
Ba người đó vốn không có quan hệ gì với họ.
Tô Nhược Hân có thể làm như thế đã là tốt lắm rồi.
Nếu là anh, anh thậm chí còn không muốn quan tâm đến bất cứ ai trong ba người họ.
Tô Nhược Hân ngủ.
Mãi đến khi mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi, cô mới từ từ mở mắt ra.
Sau đó thì thấy cô đang nằm trong lòng Hạ Thiên Tường.
Nói đúng hơn là nằm trên đùi anh, đầu tựa vào tay anh, còn mùi thơm bay đến từ bàn ăn trước mặt hai người.
"Ra ngoài rồi à?" Cô chỉ nhớ mình lên xe tham quan, còn chuyện sau đó thì đã không nhớ nổi nữa.
"Ừm, ăn cơm thôi."
Tô Nhược Hân lập tức tránh khỏi người Hạ Thiên Tường, duỗi người đi vào trong nhà vệ sinh của phòng VIP rửa mặt, sau đó mới thoải mái ngồi xuống, nhìn một bàn đầy thức ăn ngon, cô gắp một miếng thịt bò đặt vào trong đĩa của Hạ Thiên Tường trước: "Cảm ơn vì đồ ăn."