Chương 238: Biến thái muốn tìm bạn trai
"Ừm." Suy nghĩ, cô ngơ ngẩn đáp một chữ.
Sau đó lướt tìm Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan nhắn nhiều hơn Hạ Thiên Tường.
Mười mấy tin.
Mỗi câu chữ đều nói lên sự hồi hộp của cô ta vào lúc này.
Tô Nhược Hân biết cô ta đang lo lắng, thật ra thì bạn học cạnh cô cũng không giỏi hơn cô là bao, xem ra là rất lo lắng.
Nghĩ đến đây, cô ngược lại cảm thấy thoải mái.
Người đẹp: "Có hồi hộp hay không thì kết quả cũng như nhau thôi, Lan Lan, thoải mái đi, chúng ta nói chuyện chút, đến tám giờ rồi sẽ biết điểm thôi, sau đó nếu điểm đạt như kỳ vọng thì ra ngoài đi ăn đi."
Trẫm đẹp nhất: "Ừm, quyết định vậy đi. Nói đi, cậu muốn ăn gì? Tối nay tớ mời".
Người đẹp: "Thịt nướng, đã lâu không ăn rồi." Nghĩ đến lần trước, là Hạ Thiên Tường đưa cô đi biển ăn, rất ngon.
Sau đó, lớp họ cũng muốn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, nhưng tất cả đều bị chủ nhiệm lớp là thầy Trương phản đối.
Lý do chỉ có một, sợ ảnh hưởng đến việc học của bọn họ.
Bảo bọn họ hãy tập trung toàn bộ sức lực vào việc học.
Kết quả là bữa tiệc nướng mà cả lớp nghĩ ra cuối cùng cũng không thành công.
Nhưng, một số bạn học cũng đề nghị khi điểm thi được công bố, mọi người vẫn còn thời gian, tổ chức tiệc nướng ngoài trời cũng không muộn.
Nhưng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan không thể đợi nữa.
Trẫm đẹp nhất: "Quyết định vậy đi. Sau khi tra xong, chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng."
Người đẹp: "Dương Mỹ Lan, nếu cậu lại bán đứng tớ cho Hạ Thiên Tường thì coi chừng đó, sau này không bạn tốt gì với cậu nữa."
Vừa nói đến việc cùng nhau đi ăn thịt nướng, Tô Nhược Hân bỗng nghĩ tới chuyện cô bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường, cho nên cần phải nhắc nhở cô ta một chút.
Trẫm đẹp nhất: "Hừ, cậu được tiện nghi mà còn khoe mẽ, không thấy tớ tốt thế nào à."
Người đẹp: "Đã như vậy, con thuyền hữu nghị giữa chúng ta bị lật rồi. Sau này tớ chỉ quan tâm Hạ Thiên Tường, không để ý cậu nữa, ok không?"
Trẫm đẹp nhất: "Không không không, tớ không đồng ý, được rồi, sau này tớ không bao giờ bán cậu nữa, cho dù tối nay anh ta cầu xin tớ thế nào, tớ cũng không giao cậu cho anh ta haha."
Tô Nhược Hân ngay lập tức cảnh giác.
Người đẹp: "Ý cậu là, trước khi tớ chưa cảnh cáo cậu, thì anh ấy đã tìm cậu để hỏi thăm buổi chúc mừng tối nay có khả năng xảy ra của chúng ta đấy à?"
Trẫm đẹp nhất: "Không không không, tớ không nói gì hết, vẫn nên thảo luận nên ăn đồ nướng gì đi? Tớ muốn ăn gân bò, càng dai càng ngon."
Người đẹp: "Biến thái."
Trẫm đẹp nhất: "Biến thái muốn tìm bạn trai, đỏm dáng vừa thôi, cậu đã có bạn trai rồi, đừng quên giới thiệu cho tớ vài người đó."
Mỹ nhân: "Không phải nói cậu đã có mục tiêu rồi sao?"
Trẫm đẹp nhất: "Đó không phải là vì hạnh phúc của cậu và Hạ Thiên Tường sao. Tớ tự lừa mình, cũng tiện lừa cậu luôn, đàn ông tốt hơn Hạ Thiên Tường nào dễ gặp, cho dù không hơn anh ta thì tớ trước giờ cũng chưa từng gặp."
Tô Nhược Hân chợt nghĩ đến Cận Liễm.
Người đẹp: "Đợi có kết quả rồi đi ăn thịt nướng. Tớ sẽ mang một người đàn ông không kém với Hạ Thiên Tường và đóng gói gửi cho cậu, thế nào?" Cận Liễm trông cũng không tệ.
Trẫm đẹp nhất: "Được đó, được đó, mau đem hoàng hậu đến long sàng cho trẫm, trẫm đang đợi anh ta làm ấm giường đây."
Người đẹp: "Hahaha." Tô Nhược Hân bị Dương Mỹ Lan chọc cười một hồi, sau khi cười một lúc lâu, cô nói: "Chờ đi, tớ đi thu xếp."
Ở cùng biệt thự, Tô Nhược Hân không muốn gọi điện thoại nên vừa mở cửa liền lao ra ngoài.
Phòng đối diện là của Cận Liễm.
Lúc đẩy cửa ra, Tô Nhược Hân nghĩ đây chắc là Tăng Hiểu Khê cố tình sắp đặt, bố trí cửa phòng của cô và Cận Liễm đối diện nhau.
Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Tô Nhược Hân đơ người.
Trong nháy mắt muốn lui ra ngoài.
Chỉ nghe thấy Cận Liễm vừa từ phòng tắm đi ra nói: "Thấy cũng thấy rồi, cho dù hiện tại em trốn đi thì cũng đã nhìn thấy. Nhược Hân, em phải để cho tôi nhìn lại, nếu không, sẽ không công bằng."
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn quay lại lấy tay che mắt, nhưng cô không có cách nào xóa được hình ảnh Cận Liễm lúc nãy chỉ quấn khăn tắm quanh eo.
Phải nói rằng Cận Liễm có một hình thể rất đẹp.
Khiến cô nhớ đến câu nói nổi tiếng để mô tả một dáng người đẹp: nếu thêm một chút sẽ béo, nếu giảm một chút cũng sẽ gầy.
Tính từ như vậy hoàn toàn phù hợp với dáng người của Cận Liễm.
Quá chuẩn.
Chỉ liếc nhìn thôi cũng suýt chảy máu mũi.
"Tôi, tôi tìm anh có chuyện muốn nói."
"Nói đi." Cận Liễm nói, sau đó anh ta chỉ buộc khăn tắm và đi về phía Tô Nhược Hân, người đang quay lưng lại với anh ta.
"Đợi sau tám giờ, khi có kết quả rồi, tôi muốn đi ăn thịt nướng, anh có đi không?" Tô Nhược Hân lắng nghe tiếng bước chân phía sau, cô nghĩ đến thân thể lúc này của Cận Liễm vô cùng mát rượi thì khẽ hoảng sợ, thầm nghĩ chỉ cần anh ta đồng ý thì cô sẽ chạy ngay đi.
"Đừng nói với tôi là còn có bóng đèn thứ ba, vậy thì tôi không đi đâu."
Kết quả là ngay khi Cận Liễm vừa nói, trái tim Tô Nhược Hân khẽ run rẩy.
Cận Liễm thực sự biết suy nghĩ và mục đích của cô.
"Là Dương Mỹ Lan, bạn thân nhất của tôi." Tô Nhược Hân đành phải khai thật, nếu không Cận Liễm quá lợi hại, phỏng đoán cũng chính xác như vậy, giống như anh ta là con giun trong bụng cô vậy, anh ta biết cô đang nghĩ gì.
"Không đi."
Nghe đến câu này, Tô Nhược Hân thất vọng, xem ra lời đã hứa với Dương Mỹ Lan không làm được rồi: "Vậy thôi, tôi về đợi tám giờ tra điểm xong, sau đó ra ngoài chút, không làm phiền anh nữa."
Giọng nói của cô chứa đầy sự thất vọng.
Truyền đến tai của Cận Liễm.
Anh ta nhìn theo bóng lưng của cô gái vẫn đang quay lưng về phía anh ta với đôi tai đỏ bừng, đột nhiên buột miệng nói: "Được rồi, tôi đi cùng em."
"Wa, Cận Liễm, vậy quá tốt rồi." Tô Nhược Hân vừa nghe vậy, cô kích động quay lại muốn ôm Cận Liễm.
Kết quả là ngay khi cô quay lại, cô mới nhớ ra trên thân Cận Liễm lúc này chỉ quấn khăn tắm.
Cô xoay người chạy đi: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén anh."
Cận Liễm đứng bên trong, nhìn cánh cửa phòng đối diện đóng rồi lại mở, bóng dáng cô gái hoảng hốt lao ra khỏi cửa đã in sâu vào tâm trí anh ta.
Hoặc là, kể từ khi anh ta nhìn thấy cô bên ngoài căn hộ vào ngày đầu tiên, cô đã in sâu vào tâm trí anh ta và không bao giờ có thể xóa bỏ được. Cập ?hật tr??ệ? ?ha?h tại + Trù mTr??ệ?.V? +
Tô Nhược Hân trở về phòng, thấy mười phút nữa là tới tám giờ.
Ngay lập tức, cô mở tin nhắn của Dương Mỹ Lan lên.
Người đẹp: "Đã giúp cậu hẹn được với hoàng hậu của cậu rồi, tra điểm xong thì không gặp không về."
Trẫm đẹp nhất: "Nếu như cậu dám cho tớ leo cây, hay là hoàng hậu của tớ cho tớ leo cây, thì cậu không xong với tớ đâu."
Người đẹp: "Thật sự đã hẹn được rồi, bảo đảm cậu thích."
Trẫm đẹp nhất: "Trẫm đợi anh ta tắm rửa sạch sẽ làm ấm giường cho trẫm đây."
Người đẹp: "Tớ phụ trách quay video, bán người, đếm tiền và giữ tiền."
Trẫm đẹp nhất: "Cút."
Sau đó lướt tìm Dương Mỹ Lan.
Dương Mỹ Lan nhắn nhiều hơn Hạ Thiên Tường.
Mười mấy tin.
Mỗi câu chữ đều nói lên sự hồi hộp của cô ta vào lúc này.
Tô Nhược Hân biết cô ta đang lo lắng, thật ra thì bạn học cạnh cô cũng không giỏi hơn cô là bao, xem ra là rất lo lắng.
Nghĩ đến đây, cô ngược lại cảm thấy thoải mái.
Người đẹp: "Có hồi hộp hay không thì kết quả cũng như nhau thôi, Lan Lan, thoải mái đi, chúng ta nói chuyện chút, đến tám giờ rồi sẽ biết điểm thôi, sau đó nếu điểm đạt như kỳ vọng thì ra ngoài đi ăn đi."
Trẫm đẹp nhất: "Ừm, quyết định vậy đi. Nói đi, cậu muốn ăn gì? Tối nay tớ mời".
Người đẹp: "Thịt nướng, đã lâu không ăn rồi." Nghĩ đến lần trước, là Hạ Thiên Tường đưa cô đi biển ăn, rất ngon.
Sau đó, lớp họ cũng muốn tổ chức tiệc nướng ngoài trời, nhưng tất cả đều bị chủ nhiệm lớp là thầy Trương phản đối.
Lý do chỉ có một, sợ ảnh hưởng đến việc học của bọn họ.
Bảo bọn họ hãy tập trung toàn bộ sức lực vào việc học.
Kết quả là bữa tiệc nướng mà cả lớp nghĩ ra cuối cùng cũng không thành công.
Nhưng, một số bạn học cũng đề nghị khi điểm thi được công bố, mọi người vẫn còn thời gian, tổ chức tiệc nướng ngoài trời cũng không muộn.
Nhưng Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan không thể đợi nữa.
Trẫm đẹp nhất: "Quyết định vậy đi. Sau khi tra xong, chúng ta sẽ đi ăn thịt nướng."
Người đẹp: "Dương Mỹ Lan, nếu cậu lại bán đứng tớ cho Hạ Thiên Tường thì coi chừng đó, sau này không bạn tốt gì với cậu nữa."
Vừa nói đến việc cùng nhau đi ăn thịt nướng, Tô Nhược Hân bỗng nghĩ tới chuyện cô bị Dương Mỹ Lan bán cho Hạ Thiên Tường, cho nên cần phải nhắc nhở cô ta một chút.
Trẫm đẹp nhất: "Hừ, cậu được tiện nghi mà còn khoe mẽ, không thấy tớ tốt thế nào à."
Người đẹp: "Đã như vậy, con thuyền hữu nghị giữa chúng ta bị lật rồi. Sau này tớ chỉ quan tâm Hạ Thiên Tường, không để ý cậu nữa, ok không?"
Trẫm đẹp nhất: "Không không không, tớ không đồng ý, được rồi, sau này tớ không bao giờ bán cậu nữa, cho dù tối nay anh ta cầu xin tớ thế nào, tớ cũng không giao cậu cho anh ta haha."
Tô Nhược Hân ngay lập tức cảnh giác.
Người đẹp: "Ý cậu là, trước khi tớ chưa cảnh cáo cậu, thì anh ấy đã tìm cậu để hỏi thăm buổi chúc mừng tối nay có khả năng xảy ra của chúng ta đấy à?"
Trẫm đẹp nhất: "Không không không, tớ không nói gì hết, vẫn nên thảo luận nên ăn đồ nướng gì đi? Tớ muốn ăn gân bò, càng dai càng ngon."
Người đẹp: "Biến thái."
Trẫm đẹp nhất: "Biến thái muốn tìm bạn trai, đỏm dáng vừa thôi, cậu đã có bạn trai rồi, đừng quên giới thiệu cho tớ vài người đó."
Mỹ nhân: "Không phải nói cậu đã có mục tiêu rồi sao?"
Trẫm đẹp nhất: "Đó không phải là vì hạnh phúc của cậu và Hạ Thiên Tường sao. Tớ tự lừa mình, cũng tiện lừa cậu luôn, đàn ông tốt hơn Hạ Thiên Tường nào dễ gặp, cho dù không hơn anh ta thì tớ trước giờ cũng chưa từng gặp."
Tô Nhược Hân chợt nghĩ đến Cận Liễm.
Người đẹp: "Đợi có kết quả rồi đi ăn thịt nướng. Tớ sẽ mang một người đàn ông không kém với Hạ Thiên Tường và đóng gói gửi cho cậu, thế nào?" Cận Liễm trông cũng không tệ.
Trẫm đẹp nhất: "Được đó, được đó, mau đem hoàng hậu đến long sàng cho trẫm, trẫm đang đợi anh ta làm ấm giường đây."
Người đẹp: "Hahaha." Tô Nhược Hân bị Dương Mỹ Lan chọc cười một hồi, sau khi cười một lúc lâu, cô nói: "Chờ đi, tớ đi thu xếp."
Ở cùng biệt thự, Tô Nhược Hân không muốn gọi điện thoại nên vừa mở cửa liền lao ra ngoài.
Phòng đối diện là của Cận Liễm.
Lúc đẩy cửa ra, Tô Nhược Hân nghĩ đây chắc là Tăng Hiểu Khê cố tình sắp đặt, bố trí cửa phòng của cô và Cận Liễm đối diện nhau.
Kết quả là ngay khi cánh cửa được mở ra, Tô Nhược Hân đơ người.
Trong nháy mắt muốn lui ra ngoài.
Chỉ nghe thấy Cận Liễm vừa từ phòng tắm đi ra nói: "Thấy cũng thấy rồi, cho dù hiện tại em trốn đi thì cũng đã nhìn thấy. Nhược Hân, em phải để cho tôi nhìn lại, nếu không, sẽ không công bằng."
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn quay lại lấy tay che mắt, nhưng cô không có cách nào xóa được hình ảnh Cận Liễm lúc nãy chỉ quấn khăn tắm quanh eo.
Phải nói rằng Cận Liễm có một hình thể rất đẹp.
Khiến cô nhớ đến câu nói nổi tiếng để mô tả một dáng người đẹp: nếu thêm một chút sẽ béo, nếu giảm một chút cũng sẽ gầy.
Tính từ như vậy hoàn toàn phù hợp với dáng người của Cận Liễm.
Quá chuẩn.
Chỉ liếc nhìn thôi cũng suýt chảy máu mũi.
"Tôi, tôi tìm anh có chuyện muốn nói."
"Nói đi." Cận Liễm nói, sau đó anh ta chỉ buộc khăn tắm và đi về phía Tô Nhược Hân, người đang quay lưng lại với anh ta.
"Đợi sau tám giờ, khi có kết quả rồi, tôi muốn đi ăn thịt nướng, anh có đi không?" Tô Nhược Hân lắng nghe tiếng bước chân phía sau, cô nghĩ đến thân thể lúc này của Cận Liễm vô cùng mát rượi thì khẽ hoảng sợ, thầm nghĩ chỉ cần anh ta đồng ý thì cô sẽ chạy ngay đi.
"Đừng nói với tôi là còn có bóng đèn thứ ba, vậy thì tôi không đi đâu."
Kết quả là ngay khi Cận Liễm vừa nói, trái tim Tô Nhược Hân khẽ run rẩy.
Cận Liễm thực sự biết suy nghĩ và mục đích của cô.
"Là Dương Mỹ Lan, bạn thân nhất của tôi." Tô Nhược Hân đành phải khai thật, nếu không Cận Liễm quá lợi hại, phỏng đoán cũng chính xác như vậy, giống như anh ta là con giun trong bụng cô vậy, anh ta biết cô đang nghĩ gì.
"Không đi."
Nghe đến câu này, Tô Nhược Hân thất vọng, xem ra lời đã hứa với Dương Mỹ Lan không làm được rồi: "Vậy thôi, tôi về đợi tám giờ tra điểm xong, sau đó ra ngoài chút, không làm phiền anh nữa."
Giọng nói của cô chứa đầy sự thất vọng.
Truyền đến tai của Cận Liễm.
Anh ta nhìn theo bóng lưng của cô gái vẫn đang quay lưng về phía anh ta với đôi tai đỏ bừng, đột nhiên buột miệng nói: "Được rồi, tôi đi cùng em."
"Wa, Cận Liễm, vậy quá tốt rồi." Tô Nhược Hân vừa nghe vậy, cô kích động quay lại muốn ôm Cận Liễm.
Kết quả là ngay khi cô quay lại, cô mới nhớ ra trên thân Cận Liễm lúc này chỉ quấn khăn tắm.
Cô xoay người chạy đi: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý nhìn lén anh."
Cận Liễm đứng bên trong, nhìn cánh cửa phòng đối diện đóng rồi lại mở, bóng dáng cô gái hoảng hốt lao ra khỏi cửa đã in sâu vào tâm trí anh ta.
Hoặc là, kể từ khi anh ta nhìn thấy cô bên ngoài căn hộ vào ngày đầu tiên, cô đã in sâu vào tâm trí anh ta và không bao giờ có thể xóa bỏ được. Cập ?hật tr??ệ? ?ha?h tại + Trù mTr??ệ?.V? +
Tô Nhược Hân trở về phòng, thấy mười phút nữa là tới tám giờ.
Ngay lập tức, cô mở tin nhắn của Dương Mỹ Lan lên.
Người đẹp: "Đã giúp cậu hẹn được với hoàng hậu của cậu rồi, tra điểm xong thì không gặp không về."
Trẫm đẹp nhất: "Nếu như cậu dám cho tớ leo cây, hay là hoàng hậu của tớ cho tớ leo cây, thì cậu không xong với tớ đâu."
Người đẹp: "Thật sự đã hẹn được rồi, bảo đảm cậu thích."
Trẫm đẹp nhất: "Trẫm đợi anh ta tắm rửa sạch sẽ làm ấm giường cho trẫm đây."
Người đẹp: "Tớ phụ trách quay video, bán người, đếm tiền và giữ tiền."
Trẫm đẹp nhất: "Cút."