Chương 239: 597
Sau đó hai người không buồn chuyện trò gì nữa.
Vì đã sắp đến tám giờ rồi.
Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước máy tính và nhìn màn hình chằm chằm.
Được lúc lại tải lại trang một lần.
Thậm chí cô còn cảm thấy tim đập điên cuồng.
Nhưng cái sự điên cuồng này lại khác khi ở cạnh Hạ Thiên Tường.
Khi ở bên Hạ Thiên Tường, vì cô đã rung động nên bất kì động tác nào của anh cũng khiến tim cô đập thình thịch.
Nhưng lúc này, tim cô đập điên cuồng là vì căng thẳng.
Rất căng thẳng.
Tám giờ rồi.
Xem đồng hồ lần nữa thì giờ đã là tám giờ thật rồi.
Cuối cùng cô đã đợi được phút giây mang tính lịch sử trong cuộc đời mình.
Tô Nhược Hân cầm chuột và tải lại trang thêm lần nữa.
Khi cô cầm chuột, tay cô đang run.
Đúng thế, run từ nãy đến giờ.
Cô rất căng thẳng.
Còn căng thẳng hơn cả khi cô thi THPT Quốc gia nữa.
Lag rồi.
Máy bị lag rồi.
Tô Nhược Hân hít thở sâu, sau đó di chuột và tải lại trang thêm lần nữa.
Kết quả vẫn bị lag.
Tô Nhược Hân rất muốn lao đến trước mặt Cận Liễm và hỏi anh ta là nhà anh ta dùng mạng của nhà mạng nào mà tốc độ mạng chậm quá vậy.
Cũng may khi tải lại trang đến lần thứ ba thì cô đã vào được trang web mà cô muốn vào.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Chắp hai tay.
Thật ra thì đã có điểm rồi.
Nhưng cô lại không dám nhìn.
A di đà phật.
Niệm ba lần mới dám từ từ mở mắt.
Điểm của bốn môn đều hiện ra trước mặt.
Tất nhiên là có một môn bị điểm 0, đó chính là môn Ngữ văn.
Còn điểm ba môn khác thì như cô đã đoán, mỗi môn chỉ thiếu một điểm thôi là đạt điểm tối đa.
Tức là được 597 điểm, không thiếu cũng không thừa điểm nào.
Số điểm mà cô dự tính rất chính xác, không lệch điểm nào cả.
Xem điểm xong, Tô Nhược Hân sững sờ ra đó.
Lúc này, cô không biết mình đang vui hay buồn nữa.
Mừng là vì điểm số ba môn đều như mong muốn.
Buồn là vì môn Ngữ văn bị 0 điểm, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Cô biết là mình có thể thi được điểm số cao hơn nữa.
Nếu cộng thêm điểm môn Văn thì cô chắc chắn sẽ thi đậu ngành Y của Đại học T.
Thậm chí là đậu hẳn ngành Y của một trường đại học tốt hơn nữa.
Đúng thế, cũng chính là ngành Y của trường đại học đứng đầu cả nước.
Chỉ tiếc là cô đã để vuột mất điểm số của môn Văn.
Khi cô đang đau lòng vì mình đã để lỡ mất điểm môn Văn thì điện thoại đổ chuông.
Người gọi là Dương Mỹ Lan.
"Tô Nhược Hân, tớ được 586 điểm, cậu thì sao? Cậu được mấy điểm? Mau nói cho tớ đi. Để tớ xem xem chúng ta có học chung trường đại học được không." Dương Mỹ Lan hồi hộp hỏi.
Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói cô thi được 586 điểm, Tô Nhược Hân cũng thấy vui cho Dương Mỹ Lan. Đối với Dương Mỹ Lan thì số điểm này cũng là thành tích cao nhất trong bao kì thi thử suốt cả năm lớp 12, cũng có thể nói đây là kì thi mà Dương Mỹ Lan phát huy tốt nhất.
Lần phát huy tốt nhất vừa hay lại là kì thi THPT Quốc gia, đúng là đáng mừng.
"Mỹ Lan, chúc mừng cậu nhé, cậu làm bài tốt đấy."
"Đừng có chúc mừng tớ nữa, mau nó cho tớ biết cậu thi được mấy điểm? Tô Nhược Hân cậu mau nói cho tớ đi, cậu làm tớ sốt ruột chết mất." Dương Mỹ Lan vội vàng giục.
Lúc này Tô Nhược Hân lại không nôn nóng: "Cậu đoán đi."
"597." Dương Mỹ Lan đoán được.
Giọng điệu của Tô Nhược Hân khó chịu hẳn: "Kìa, sao cậu không đoán vài lần chứ, chẳng thú vị gì cả."
"Việc này mà cần đoán nữa à? Chính cậu tự tính cậu được 597 điểm rồi nói với tớ, tớ không đoán cũng biết cậu được chừng ấy điểm. Cậu mà tính điểm thì có lệch tí xíu nào đâu." Dương Mỹ Lan oan ức nói.
"Được rồi, tớ sai rồi, tớ nghĩ oan cho cậu rồi. Để bù đắp cho trái tim bé bỏng bị tổn thương của cậu, cậu cứ chờ đi, tớ lập tức đưa hoàng hậu của cậu qua."
"Nửa tiếng, không gặp không về." Dương Mỹ Lan vui vẻ trả lời rồi mới cúp máy.
Tô Nhược Hân mở tủ đồ ra lấy một chiếc váy rồi đi thay, sau đó xoay người đi.
"Cốc cốc cốc..." Vội vàng gõ cửa phòng của Cận Liễm, giờ cô chỉ mong là mình đã tới tiệm thịt nướng mà cô và Dương Mỹ Lan đã hẹn nhau. Tối nay cô phải ăn mừng một phen, không say không về.
Cửa mở ngay, Cận Liễm đứng bên trong: "Được mấy điểm?"
"597, hì hì." Thật ra Tô Nhược Hân rất hài lòng với số điểm này.
Tuy không thể thi đậu ngành Y của đại học đứng đầu, nhưng vẫn đủ điểm để học ngành Y ở một trường top đầu.
Cô đã tìm hiểu nên có mục tiêu từ trước rồi.
Thế nên lúc này Tô Nhược Hân vừa thấy vui vẻ vừa thấy nhẹ nhõm.
"Được đó, giỏi đấy."
"Cận Liễm, anh đi với tôi đi, tôi dẫn anh đi anh thịt nướng." Tô Nhược Hân thấy Cận Liễm ăn mặc đàng hoàng chứ không phải chỉ mặc chiếc áo rách đó, thế là cô không nhịn được mà vươn tay kéo anh ta đi.
"À thì tôi có hẹn với bạn rồi." Thấy Tô Nhược Hân nhìn áo quần của mình, Cận Liễm mới nhận ra là mình thay đồ sớm quá, cứ như đang nói cho Tô Nhược Hân rằng anh ta đang chờ cô vậy. Vì thế, để lấy lại hình tượng, anh ta đã bảo có hẹn trước nên đành từ chối.
"Cận Liễm, anh cũng có hẹn với tôi rồi mà, hẹn xong cách đây gần một tiếng đó. Nếu anh dám đổi ý thì sao này tôi không thèm để ý đến anh nữa."
Cận Liễm nhìn cô gái đứng ngoài cửa rồi bất giác thất thần. Trong số những người phụ nữ tìm đến anh, chưa có ai vừa gặp mà như đã thân quen lắm như Tô Nhược Hân cả, nhưng anh ta cũng biết cô chỉ coi anh ta như anh trai thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt rầu rĩ hẳn, anh ta khẽ nói: "Tôi đi lấy điện thoại rồi đi."
"Nhanh lên đấy. Cận Liễm, hôm nay tôi muốn uống rượu, không say không về. Đến giờ về phải hẹn lái xe thuê trước để họ chở mình về."
"Chắc chắn rồi." Cận Liễm lấy điện thoại rồi đi ra, sau đó đi vào thang máy với cô.
Bóng hai người hắt lên tường thang máy, đột nhiên anh ta nói: "Tô Nhược Hân, với số điểm này cô có thể vào đại học T bằng con đường phương thức giới thiệu tuyển thẳng."
"Giới thiệu tuyển thẳng vào ngành Y của Đại học T sao?"
"Ừ, tôi sẽ bảo lãnh cho cô để giới thiệu cô vào ngành Y của Đại học T."
Tô Nhược Hân nghĩ: "Giới thiệu tuyển thẳng nghe như kiểu đi cửa sau ấy, nếu thế thì dù tôi đậu Đại học T cũng khó tránh khỏi việc bị người ta cười nhạo. Thế tôi thà chọn một ngôi trường phù hợp với điểm số của mình, như thế thì ngày nào đi học cũng là ngày vui, còn hơn là ngày nào đi học cũng thấy khó chịu."
"Tô Nhược Hân, Đại học T không phải là ngôi trường mơ ước của cô sao?"
"Giờ thì không phải nữa. Bây giờ tôi cảm thấy chỉ cần có trình độ và có khả năng thì mình tốt nghiệp trường nào chẳng được. Giờ tôi đang hướng đến chuyên ngành chứ không phải hướng đến trường."
Ban đầu cô đang phân vân giữa chọn trường hay chọn chuyên ngành, nhưng giờ đã quyết định rồi, cô chọn chuyên ngành.
"Tô Nhược Hân, chỉ cần bây giờ cô quyết định học ở Đại học T thì tôi vẫn kịp làm mọi hồ sơ. Mong là cô suy nghĩ thêm, tôi không muốn sau này cô lại hối hận." Cận Liễm nghiêm túc nói. "
"Cảm ơn anh nhé Cận Liễm, nhưng tôi đã quyết định rồi." Khi cô biết mình vuột mất một môn trong kì thi THPT Quốc gia, khi biết thành tích thi Đại học của mình sẽ bị thiếu điểm của một môn thì cô đã quyết định rồi.
"Tô Nhược Hân, Cận Liễm, hai đứa đi đâu vậy? Tô Nhược Hân thi được mấy điểm?" Tăng Hiểu Khê ngồi trên sofa trong phòng khách vừa sờ mèo vừa xem phim, thấy hai người xuống lầu thì mắt sáng trưng.
Vì đã sắp đến tám giờ rồi.
Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước máy tính và nhìn màn hình chằm chằm.
Được lúc lại tải lại trang một lần.
Thậm chí cô còn cảm thấy tim đập điên cuồng.
Nhưng cái sự điên cuồng này lại khác khi ở cạnh Hạ Thiên Tường.
Khi ở bên Hạ Thiên Tường, vì cô đã rung động nên bất kì động tác nào của anh cũng khiến tim cô đập thình thịch.
Nhưng lúc này, tim cô đập điên cuồng là vì căng thẳng.
Rất căng thẳng.
Tám giờ rồi.
Xem đồng hồ lần nữa thì giờ đã là tám giờ thật rồi.
Cuối cùng cô đã đợi được phút giây mang tính lịch sử trong cuộc đời mình.
Tô Nhược Hân cầm chuột và tải lại trang thêm lần nữa.
Khi cô cầm chuột, tay cô đang run.
Đúng thế, run từ nãy đến giờ.
Cô rất căng thẳng.
Còn căng thẳng hơn cả khi cô thi THPT Quốc gia nữa.
Lag rồi.
Máy bị lag rồi.
Tô Nhược Hân hít thở sâu, sau đó di chuột và tải lại trang thêm lần nữa.
Kết quả vẫn bị lag.
Tô Nhược Hân rất muốn lao đến trước mặt Cận Liễm và hỏi anh ta là nhà anh ta dùng mạng của nhà mạng nào mà tốc độ mạng chậm quá vậy.
Cũng may khi tải lại trang đến lần thứ ba thì cô đã vào được trang web mà cô muốn vào.
Tô Nhược Hân nhắm mắt lại.
Chắp hai tay.
Thật ra thì đã có điểm rồi.
Nhưng cô lại không dám nhìn.
A di đà phật.
Niệm ba lần mới dám từ từ mở mắt.
Điểm của bốn môn đều hiện ra trước mặt.
Tất nhiên là có một môn bị điểm 0, đó chính là môn Ngữ văn.
Còn điểm ba môn khác thì như cô đã đoán, mỗi môn chỉ thiếu một điểm thôi là đạt điểm tối đa.
Tức là được 597 điểm, không thiếu cũng không thừa điểm nào.
Số điểm mà cô dự tính rất chính xác, không lệch điểm nào cả.
Xem điểm xong, Tô Nhược Hân sững sờ ra đó.
Lúc này, cô không biết mình đang vui hay buồn nữa.
Mừng là vì điểm số ba môn đều như mong muốn.
Buồn là vì môn Ngữ văn bị 0 điểm, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Cô biết là mình có thể thi được điểm số cao hơn nữa.
Nếu cộng thêm điểm môn Văn thì cô chắc chắn sẽ thi đậu ngành Y của Đại học T.
Thậm chí là đậu hẳn ngành Y của một trường đại học tốt hơn nữa.
Đúng thế, cũng chính là ngành Y của trường đại học đứng đầu cả nước.
Chỉ tiếc là cô đã để vuột mất điểm số của môn Văn.
Khi cô đang đau lòng vì mình đã để lỡ mất điểm môn Văn thì điện thoại đổ chuông.
Người gọi là Dương Mỹ Lan.
"Tô Nhược Hân, tớ được 586 điểm, cậu thì sao? Cậu được mấy điểm? Mau nói cho tớ đi. Để tớ xem xem chúng ta có học chung trường đại học được không." Dương Mỹ Lan hồi hộp hỏi.
Nghe thấy Dương Mỹ Lan nói cô thi được 586 điểm, Tô Nhược Hân cũng thấy vui cho Dương Mỹ Lan. Đối với Dương Mỹ Lan thì số điểm này cũng là thành tích cao nhất trong bao kì thi thử suốt cả năm lớp 12, cũng có thể nói đây là kì thi mà Dương Mỹ Lan phát huy tốt nhất.
Lần phát huy tốt nhất vừa hay lại là kì thi THPT Quốc gia, đúng là đáng mừng.
"Mỹ Lan, chúc mừng cậu nhé, cậu làm bài tốt đấy."
"Đừng có chúc mừng tớ nữa, mau nó cho tớ biết cậu thi được mấy điểm? Tô Nhược Hân cậu mau nói cho tớ đi, cậu làm tớ sốt ruột chết mất." Dương Mỹ Lan vội vàng giục.
Lúc này Tô Nhược Hân lại không nôn nóng: "Cậu đoán đi."
"597." Dương Mỹ Lan đoán được.
Giọng điệu của Tô Nhược Hân khó chịu hẳn: "Kìa, sao cậu không đoán vài lần chứ, chẳng thú vị gì cả."
"Việc này mà cần đoán nữa à? Chính cậu tự tính cậu được 597 điểm rồi nói với tớ, tớ không đoán cũng biết cậu được chừng ấy điểm. Cậu mà tính điểm thì có lệch tí xíu nào đâu." Dương Mỹ Lan oan ức nói.
"Được rồi, tớ sai rồi, tớ nghĩ oan cho cậu rồi. Để bù đắp cho trái tim bé bỏng bị tổn thương của cậu, cậu cứ chờ đi, tớ lập tức đưa hoàng hậu của cậu qua."
"Nửa tiếng, không gặp không về." Dương Mỹ Lan vui vẻ trả lời rồi mới cúp máy.
Tô Nhược Hân mở tủ đồ ra lấy một chiếc váy rồi đi thay, sau đó xoay người đi.
"Cốc cốc cốc..." Vội vàng gõ cửa phòng của Cận Liễm, giờ cô chỉ mong là mình đã tới tiệm thịt nướng mà cô và Dương Mỹ Lan đã hẹn nhau. Tối nay cô phải ăn mừng một phen, không say không về.
Cửa mở ngay, Cận Liễm đứng bên trong: "Được mấy điểm?"
"597, hì hì." Thật ra Tô Nhược Hân rất hài lòng với số điểm này.
Tuy không thể thi đậu ngành Y của đại học đứng đầu, nhưng vẫn đủ điểm để học ngành Y ở một trường top đầu.
Cô đã tìm hiểu nên có mục tiêu từ trước rồi.
Thế nên lúc này Tô Nhược Hân vừa thấy vui vẻ vừa thấy nhẹ nhõm.
"Được đó, giỏi đấy."
"Cận Liễm, anh đi với tôi đi, tôi dẫn anh đi anh thịt nướng." Tô Nhược Hân thấy Cận Liễm ăn mặc đàng hoàng chứ không phải chỉ mặc chiếc áo rách đó, thế là cô không nhịn được mà vươn tay kéo anh ta đi.
"À thì tôi có hẹn với bạn rồi." Thấy Tô Nhược Hân nhìn áo quần của mình, Cận Liễm mới nhận ra là mình thay đồ sớm quá, cứ như đang nói cho Tô Nhược Hân rằng anh ta đang chờ cô vậy. Vì thế, để lấy lại hình tượng, anh ta đã bảo có hẹn trước nên đành từ chối.
"Cận Liễm, anh cũng có hẹn với tôi rồi mà, hẹn xong cách đây gần một tiếng đó. Nếu anh dám đổi ý thì sao này tôi không thèm để ý đến anh nữa."
Cận Liễm nhìn cô gái đứng ngoài cửa rồi bất giác thất thần. Trong số những người phụ nữ tìm đến anh, chưa có ai vừa gặp mà như đã thân quen lắm như Tô Nhược Hân cả, nhưng anh ta cũng biết cô chỉ coi anh ta như anh trai thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt rầu rĩ hẳn, anh ta khẽ nói: "Tôi đi lấy điện thoại rồi đi."
"Nhanh lên đấy. Cận Liễm, hôm nay tôi muốn uống rượu, không say không về. Đến giờ về phải hẹn lái xe thuê trước để họ chở mình về."
"Chắc chắn rồi." Cận Liễm lấy điện thoại rồi đi ra, sau đó đi vào thang máy với cô.
Bóng hai người hắt lên tường thang máy, đột nhiên anh ta nói: "Tô Nhược Hân, với số điểm này cô có thể vào đại học T bằng con đường phương thức giới thiệu tuyển thẳng."
"Giới thiệu tuyển thẳng vào ngành Y của Đại học T sao?"
"Ừ, tôi sẽ bảo lãnh cho cô để giới thiệu cô vào ngành Y của Đại học T."
Tô Nhược Hân nghĩ: "Giới thiệu tuyển thẳng nghe như kiểu đi cửa sau ấy, nếu thế thì dù tôi đậu Đại học T cũng khó tránh khỏi việc bị người ta cười nhạo. Thế tôi thà chọn một ngôi trường phù hợp với điểm số của mình, như thế thì ngày nào đi học cũng là ngày vui, còn hơn là ngày nào đi học cũng thấy khó chịu."
"Tô Nhược Hân, Đại học T không phải là ngôi trường mơ ước của cô sao?"
"Giờ thì không phải nữa. Bây giờ tôi cảm thấy chỉ cần có trình độ và có khả năng thì mình tốt nghiệp trường nào chẳng được. Giờ tôi đang hướng đến chuyên ngành chứ không phải hướng đến trường."
Ban đầu cô đang phân vân giữa chọn trường hay chọn chuyên ngành, nhưng giờ đã quyết định rồi, cô chọn chuyên ngành.
"Tô Nhược Hân, chỉ cần bây giờ cô quyết định học ở Đại học T thì tôi vẫn kịp làm mọi hồ sơ. Mong là cô suy nghĩ thêm, tôi không muốn sau này cô lại hối hận." Cận Liễm nghiêm túc nói. "
"Cảm ơn anh nhé Cận Liễm, nhưng tôi đã quyết định rồi." Khi cô biết mình vuột mất một môn trong kì thi THPT Quốc gia, khi biết thành tích thi Đại học của mình sẽ bị thiếu điểm của một môn thì cô đã quyết định rồi.
"Tô Nhược Hân, Cận Liễm, hai đứa đi đâu vậy? Tô Nhược Hân thi được mấy điểm?" Tăng Hiểu Khê ngồi trên sofa trong phòng khách vừa sờ mèo vừa xem phim, thấy hai người xuống lầu thì mắt sáng trưng.