Chương 244: Làm một chuyện đứng đắn
Khởi động lại xe Bugatti, tâm trạng của Tô Nhược Hân đã tốt hơn.
Thấy xe sắp chạy vào khu biệt thự lưng chừng núi, Hạ Thiên Tường mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Còn chưa chúc mừng thành tích thi đại học của em."
"Mỹ Lan đã chúc mừng em rồi, Hạ Thiên Tường, tối nay anh đã cho em đủ rồi."
Đi gặp Triệu Giai Linh, cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc rất lâu trong lòng cô.
Xe Bugatti chậm rãi dừng lại, đỗ ngay bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Cận.
Tô Nhược Hân đến nơi rồi.
Lúc này, cô đang định xuống xe, Hạ Thiên Tường đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một lần nữa ôm cô vào lòng, cả hai im lặng dựa vào nhau.
Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng, nói: "Ngủ ngoan nhé, ngày mai gặp."
"Ừm, ngày mai gặp."
Nói xong câu này, Tô Nhược Hân còn nghĩ Hạ Thiên Tường sẽ buông mình ra.
Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu lên, môi cô vừa khéo đụng phải bờ môi mỏng của người đàn ông.
Lành lạnh, khiến trái tim cô đập thình thịch: "Đừng mà..."
Đang ở bên ngoài cổng nhà họ Cận đó, cô không muốn.
Hạ Thiên Tường hôn mạnh một cái, sau đó mới quyến luyến rời khỏi Tô Nhược Hân: "Ngoan."
Tô Nhược Hân xoay người, giống như chạy trốn khỏi xe, lao vào cổng nhà họ Cận.
Hạ Thiên Tường là một tên lưu manh, khốn kiếp, lúc nào, nơi đâu cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Bịch" một tiếng, Tô Nhược Hân đụng trúng một người.
Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của cô: "Chạy gì thế? Phía sau có ma à?"
Cận Liễm nói xong, ánh mắt liếc ra phía sau Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lập tức chột dạ: "Muộn quá rồi."
Cũng không biết, Bugatti của Hạ Thiên Tường đã đi chưa, nếu chưa, Cận Liễm mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cận Liễm liếc nhìn ngoài cổng, cố gắng bỏ qua tiếng xe di chuyển bên ngoài cổng ban nãy, ngay sau đó dịu dàng nói: "Nếu đã biết muộn, từ sau về nhà sớm hơn chút."
"Ừm, tôi biết rồi, thế tôi lên trước." Tô Nhược Hân nói xong, chạy qua người Cận Liễm.
Thế nhưng, mới chỉ chạy được một bước, cô chợt nhớ ra gì đó, nói: "Anh thì sao? Anh lại sắp ra ngoài à?"
Nếu không, muộn thế này rồi, Tô Nhược Hân đứng nghiêm chỉnh ở đây làm gì?
Hay là, anh ta đưa Dương Mỹ Lan về sau đó mới trở lại?
Thế thì ban nãy có phải anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Hạ Thiên Tường dừng lại, sau đó cô còn ở trong xe một lúc lâu hay không...
Nghĩ đến đây, mặt của Tô Nhược Hân đỏ lên.
"Trước đó không phải nói rồi ư? Buổi tối có hẹn, là với cô đó, nhưng cô lại cho tôi leo cây. Tô Nhược Hân, món nợ này về sau tôi sẽ tính toán với cô, bây giờ tôi có một cuộc hẹn khác rồi." Cận Liễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấc chân rời đi.
"Cận Liễm, tôi không cho anh leo cây, cũng đã uống với anh rất nhiều rồi. Hơn nữa, khi rời đi tôi cũng đã chào anh và Mỹ Lan, tôi phải đi làm một chuyện đứng đắn." Nếu tối nay không đi gặp Triệu Giai Linh, đáy lòng cô luôn có một cái gai không thể rút ra, cắm chặt ở đó, rất đau.
Đi được mấy bước, Cận Liễm đột nhiên xoay người lại, sải bước rộng đi về phía Tô Nhược Hân, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô: "Sau này có chuyện, để tôi xử lý."
"À, được." Tô Nhược Hân ngơ ngác đáp trả một tiếng. Sau đó, nhìn Cận Liễm lên xe của anh ta. Chiếc Mercedes-Benz Big G lái ra khỏi tầm mắt của cô như một con ngựa hoang.
Thấy xe đã biến mất trong tầm mắt, lúc này, Tô Nhược Hân mới xoay người đi vào biệt thự.
Không khí trong biệt thự rất yên tĩnh, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có lẽ đã đi ngủ từ sớm.
Đúng vậy, bây giờ đã là rạng sáng, giờ này thật sự rất muộn rồi.
Nhưng biết là muộn như vậy, Cận Liễm vẫn còn ra ngoài.
Tô Nhược Hân trở về phòng, đi tắm trước, sau đó đi chân trần thoải mái lên giường, cầm điện thoại gọi cho Dương Mỹ Lan.
Bên kia nghe máy rất nhanh, giống như luôn đợi điện thoại của cô vậy.
"Mỹ Lan, Cận Liễm thế nào? Hài lòng chứ?"
"..." Phía bên kia, Dương Mỹ Lan hít một hơi thật sâu, không nói gì, vì cô không biết nên trả lời câu hỏi này của Tô Nhược Hân như thế nào.
Trong quán nướng, Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường rời đi chỉ mới năm phút, Cận Liễm đã lịch sự đề nghị đưa Dương Mỹ Lan về nhà, vì vậy cô ấy không hài lòng với Cận Liễm chút nào, nhưng cô không thể nói chuyện này với Tô Nhược Hân được.
"Cận Liễm trả tiền, hay cậu?" Dương Mỹ Lan không trả lời. Tô Nhược Hân coi như Dương Mỹ Lan ngầm thừa nhận câu hỏi của cô, tiếp tục gặng hỏi.
"Anh ấy trả." Dương Mỹ Lan trả lời câu hỏi này.
"Thế có đưa cậu về nhà không?" Bởi vì trước khi xuất phát, không chắc chắn là tối đó sẽ uống đến mấy giờ, cho nên Dương Mỹ Lan không bảo lái xe trong nhà đưa mình về.
"Có." Dương Mỹ Lan nhớ lại cảnh Cận Liễm đưa cô ấy về nhà. Cả quãng đường, anh ta không nói một câu nào.
Ánh sáng của Cận Liễm là Tô Nhược Hân, biết Tô Nhược Hân rời đi, anh ta hình như cũng không cười nữa.
"Oa, xem ra Cận Liễm vẫn là một chàng trai tốt. Biết rằng mình đã gặp được một cô gái tốt hiếm có khó tìm rồi. Được đó, tớ cho anh ta điểm tối đa." Tô Nhược Hân thật ra vẫn còn hơi say và cho rằng bà mai như mình làm việc rất thành công và tuyệt vời.
"Nhược Hân, gặp được Triệu Giai Linh chưa?" Dương Mỹ Lan không muốn tiếp tục thảo luận với Tô Nhược Hân về Cận Liễm nữa. Nếu không, cô sẽ thấy khó chịu. Cô và anh ta, e rằng sẽ không có bất kỳ kết quả nào.
"Gặp rồi, Mỹ Lan, Triệu Giai Linh vào bệnh viện tâm thần, cả đời này có lẽ sẽ không ra ngoài nữa. Cậu nói xem, tớ có tàn nhẫn quá không?"
"Tô Nhược Hân, ít nhất cô ta vẫn còn sống, còn cậu lúc đó, gần như chết rồi."
Tô Nhược Hân khẽ gật đầu, vẫn là Dương Mỹ Lan hiểu lòng cô nhất.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, mới cúp điện thoại, nằm xuống giường.
Tô Nhược Hân tắt đèn, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Thật ra, là ngây ngốc nhìn khung chat với Hạ Thiên Tường.
Lúc này, anh hẳn là đã ngủ rồi.
Dù sao cũng đã rất muộn.
Giày vò cùng cô cả một đêm, anh cũng thấm mệt.
Anh vì cô, cũng đã rất hao tâm tổn phí.
Mặc dù nhớ rằng anh ấy đã nói lời chúc ngủ ngon trước khi cô xuống xe, nhưng vào lúc này, Tô Nhược Hân vẫn muốn nhìn thấy anh nhắn một câu "Nhược Hân ngủ ngon."
Tiếc là, khung chat vẫn trống rỗng, người đàn ông đó không hề gửi câu này.
Nhìn rồi lại nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, Tô Nhược Hân không nhịn được, nhanh chóng nhắn một câu: "Hạ Thiên Tường, ngủ ngon."
Sau đó cô đặt điện thoại xuống và ổn định tư thế thoải mái đi ngủ.
Ngày mai cô sẽ dậy sớm tập thể dục, trong ngày sẽ nghiên cứu kỹ trường đại học mà cô muốn nộp hồ sơ, dựa trên điểm số và thứ hạng của bản thân trong tỉnh, sau đó là theo điểm xét tuyển qua các năm. Tiếp theo, cô sẽ cố gắng nhanh nhất có thể quyết định trường đại học mình muốn đăng ký.
Ừm, ngày mai là có thể xong hết mọi thứ.
Ngày kia, cô muốn đi làm.
Nghĩ đến mình đã sớm tìm được công việc, Tô Nhược Hân rất vui.
Cô thích cảm giác mình có tiền.
Đôi khi vẫn nên dùng tiền mình kiếm ra.
Tiền của người khác càng nhiều, người khác cho càng nhiều tiền, cô càng cảm thấy không yên tâm.
Cứ nghĩ, Tô Nhược Hân mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sau đó, trong mơ hồ, cô lại nằm mơ.
Cảm giác nằm mơ rất rõ ràng.
Cũng rất quen thuộc.
Tay của Tô Nhược Hân cào loạn lên các nhân vật trong mơ, và sau đó cố gắng đánh thức bản thân.
Cô nhất định phải tỉnh lại.
Có thể đó là tác dụng của suy nghĩ, cũng có thể là do quá muốn tỉnh lại để tìm hiểu "giấc mơ" này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng tỉnh.
Chậm rãi mở mắt ra.
Trong bóng đêm chỉ có bóng đầu của một người đàn ông.
Thấy xe sắp chạy vào khu biệt thự lưng chừng núi, Hạ Thiên Tường mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "Còn chưa chúc mừng thành tích thi đại học của em."
"Mỹ Lan đã chúc mừng em rồi, Hạ Thiên Tường, tối nay anh đã cho em đủ rồi."
Đi gặp Triệu Giai Linh, cũng coi như đã tháo gỡ khúc mắc rất lâu trong lòng cô.
Xe Bugatti chậm rãi dừng lại, đỗ ngay bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Cận.
Tô Nhược Hân đến nơi rồi.
Lúc này, cô đang định xuống xe, Hạ Thiên Tường đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, một lần nữa ôm cô vào lòng, cả hai im lặng dựa vào nhau.
Hồi lâu sau, anh mới thấp giọng, nói: "Ngủ ngoan nhé, ngày mai gặp."
"Ừm, ngày mai gặp."
Nói xong câu này, Tô Nhược Hân còn nghĩ Hạ Thiên Tường sẽ buông mình ra.
Nào ngờ, cô vừa ngẩng đầu lên, môi cô vừa khéo đụng phải bờ môi mỏng của người đàn ông.
Lành lạnh, khiến trái tim cô đập thình thịch: "Đừng mà..."
Đang ở bên ngoài cổng nhà họ Cận đó, cô không muốn.
Hạ Thiên Tường hôn mạnh một cái, sau đó mới quyến luyến rời khỏi Tô Nhược Hân: "Ngoan."
Tô Nhược Hân xoay người, giống như chạy trốn khỏi xe, lao vào cổng nhà họ Cận.
Hạ Thiên Tường là một tên lưu manh, khốn kiếp, lúc nào, nơi đâu cũng có thể khiến tim cô đập nhanh hơn.
"Bịch" một tiếng, Tô Nhược Hân đụng trúng một người.
Ngay sau đó, một bàn tay đỡ lấy cơ thể hơi lắc lư của cô: "Chạy gì thế? Phía sau có ma à?"
Cận Liễm nói xong, ánh mắt liếc ra phía sau Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân lập tức chột dạ: "Muộn quá rồi."
Cũng không biết, Bugatti của Hạ Thiên Tường đã đi chưa, nếu chưa, Cận Liễm mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Cận Liễm liếc nhìn ngoài cổng, cố gắng bỏ qua tiếng xe di chuyển bên ngoài cổng ban nãy, ngay sau đó dịu dàng nói: "Nếu đã biết muộn, từ sau về nhà sớm hơn chút."
"Ừm, tôi biết rồi, thế tôi lên trước." Tô Nhược Hân nói xong, chạy qua người Cận Liễm.
Thế nhưng, mới chỉ chạy được một bước, cô chợt nhớ ra gì đó, nói: "Anh thì sao? Anh lại sắp ra ngoài à?"
Nếu không, muộn thế này rồi, Tô Nhược Hân đứng nghiêm chỉnh ở đây làm gì?
Hay là, anh ta đưa Dương Mỹ Lan về sau đó mới trở lại?
Thế thì ban nãy có phải anh ta cũng đã nhìn thấy xe của Hạ Thiên Tường dừng lại, sau đó cô còn ở trong xe một lúc lâu hay không...
Nghĩ đến đây, mặt của Tô Nhược Hân đỏ lên.
"Trước đó không phải nói rồi ư? Buổi tối có hẹn, là với cô đó, nhưng cô lại cho tôi leo cây. Tô Nhược Hân, món nợ này về sau tôi sẽ tính toán với cô, bây giờ tôi có một cuộc hẹn khác rồi." Cận Liễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấc chân rời đi.
"Cận Liễm, tôi không cho anh leo cây, cũng đã uống với anh rất nhiều rồi. Hơn nữa, khi rời đi tôi cũng đã chào anh và Mỹ Lan, tôi phải đi làm một chuyện đứng đắn." Nếu tối nay không đi gặp Triệu Giai Linh, đáy lòng cô luôn có một cái gai không thể rút ra, cắm chặt ở đó, rất đau.
Đi được mấy bước, Cận Liễm đột nhiên xoay người lại, sải bước rộng đi về phía Tô Nhược Hân, sau đó đưa tay ra xoa đầu cô: "Sau này có chuyện, để tôi xử lý."
"À, được." Tô Nhược Hân ngơ ngác đáp trả một tiếng. Sau đó, nhìn Cận Liễm lên xe của anh ta. Chiếc Mercedes-Benz Big G lái ra khỏi tầm mắt của cô như một con ngựa hoang.
Thấy xe đã biến mất trong tầm mắt, lúc này, Tô Nhược Hân mới xoay người đi vào biệt thự.
Không khí trong biệt thự rất yên tĩnh, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy có lẽ đã đi ngủ từ sớm.
Đúng vậy, bây giờ đã là rạng sáng, giờ này thật sự rất muộn rồi.
Nhưng biết là muộn như vậy, Cận Liễm vẫn còn ra ngoài.
Tô Nhược Hân trở về phòng, đi tắm trước, sau đó đi chân trần thoải mái lên giường, cầm điện thoại gọi cho Dương Mỹ Lan.
Bên kia nghe máy rất nhanh, giống như luôn đợi điện thoại của cô vậy.
"Mỹ Lan, Cận Liễm thế nào? Hài lòng chứ?"
"..." Phía bên kia, Dương Mỹ Lan hít một hơi thật sâu, không nói gì, vì cô không biết nên trả lời câu hỏi này của Tô Nhược Hân như thế nào.
Trong quán nướng, Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường rời đi chỉ mới năm phút, Cận Liễm đã lịch sự đề nghị đưa Dương Mỹ Lan về nhà, vì vậy cô ấy không hài lòng với Cận Liễm chút nào, nhưng cô không thể nói chuyện này với Tô Nhược Hân được.
"Cận Liễm trả tiền, hay cậu?" Dương Mỹ Lan không trả lời. Tô Nhược Hân coi như Dương Mỹ Lan ngầm thừa nhận câu hỏi của cô, tiếp tục gặng hỏi.
"Anh ấy trả." Dương Mỹ Lan trả lời câu hỏi này.
"Thế có đưa cậu về nhà không?" Bởi vì trước khi xuất phát, không chắc chắn là tối đó sẽ uống đến mấy giờ, cho nên Dương Mỹ Lan không bảo lái xe trong nhà đưa mình về.
"Có." Dương Mỹ Lan nhớ lại cảnh Cận Liễm đưa cô ấy về nhà. Cả quãng đường, anh ta không nói một câu nào.
Ánh sáng của Cận Liễm là Tô Nhược Hân, biết Tô Nhược Hân rời đi, anh ta hình như cũng không cười nữa.
"Oa, xem ra Cận Liễm vẫn là một chàng trai tốt. Biết rằng mình đã gặp được một cô gái tốt hiếm có khó tìm rồi. Được đó, tớ cho anh ta điểm tối đa." Tô Nhược Hân thật ra vẫn còn hơi say và cho rằng bà mai như mình làm việc rất thành công và tuyệt vời.
"Nhược Hân, gặp được Triệu Giai Linh chưa?" Dương Mỹ Lan không muốn tiếp tục thảo luận với Tô Nhược Hân về Cận Liễm nữa. Nếu không, cô sẽ thấy khó chịu. Cô và anh ta, e rằng sẽ không có bất kỳ kết quả nào.
"Gặp rồi, Mỹ Lan, Triệu Giai Linh vào bệnh viện tâm thần, cả đời này có lẽ sẽ không ra ngoài nữa. Cậu nói xem, tớ có tàn nhẫn quá không?"
"Tô Nhược Hân, ít nhất cô ta vẫn còn sống, còn cậu lúc đó, gần như chết rồi."
Tô Nhược Hân khẽ gật đầu, vẫn là Dương Mỹ Lan hiểu lòng cô nhất.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, mới cúp điện thoại, nằm xuống giường.
Tô Nhược Hân tắt đèn, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Thật ra, là ngây ngốc nhìn khung chat với Hạ Thiên Tường.
Lúc này, anh hẳn là đã ngủ rồi.
Dù sao cũng đã rất muộn.
Giày vò cùng cô cả một đêm, anh cũng thấm mệt.
Anh vì cô, cũng đã rất hao tâm tổn phí.
Mặc dù nhớ rằng anh ấy đã nói lời chúc ngủ ngon trước khi cô xuống xe, nhưng vào lúc này, Tô Nhược Hân vẫn muốn nhìn thấy anh nhắn một câu "Nhược Hân ngủ ngon."
Tiếc là, khung chat vẫn trống rỗng, người đàn ông đó không hề gửi câu này.
Nhìn rồi lại nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, Tô Nhược Hân không nhịn được, nhanh chóng nhắn một câu: "Hạ Thiên Tường, ngủ ngon."
Sau đó cô đặt điện thoại xuống và ổn định tư thế thoải mái đi ngủ.
Ngày mai cô sẽ dậy sớm tập thể dục, trong ngày sẽ nghiên cứu kỹ trường đại học mà cô muốn nộp hồ sơ, dựa trên điểm số và thứ hạng của bản thân trong tỉnh, sau đó là theo điểm xét tuyển qua các năm. Tiếp theo, cô sẽ cố gắng nhanh nhất có thể quyết định trường đại học mình muốn đăng ký.
Ừm, ngày mai là có thể xong hết mọi thứ.
Ngày kia, cô muốn đi làm.
Nghĩ đến mình đã sớm tìm được công việc, Tô Nhược Hân rất vui.
Cô thích cảm giác mình có tiền.
Đôi khi vẫn nên dùng tiền mình kiếm ra.
Tiền của người khác càng nhiều, người khác cho càng nhiều tiền, cô càng cảm thấy không yên tâm.
Cứ nghĩ, Tô Nhược Hân mơ hồ ngủ thiếp đi.
Sau đó, trong mơ hồ, cô lại nằm mơ.
Cảm giác nằm mơ rất rõ ràng.
Cũng rất quen thuộc.
Tay của Tô Nhược Hân cào loạn lên các nhân vật trong mơ, và sau đó cố gắng đánh thức bản thân.
Cô nhất định phải tỉnh lại.
Có thể đó là tác dụng của suy nghĩ, cũng có thể là do quá muốn tỉnh lại để tìm hiểu "giấc mơ" này, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng tỉnh.
Chậm rãi mở mắt ra.
Trong bóng đêm chỉ có bóng đầu của một người đàn ông.