Chương 245: Cơ thể nhỏ nhắn quá yếu đuối
Nhưng hơi thở nam tính trên người anh lại quá mạnh mẽ và quen thuộc.
Anh cách cô rất gần, gần trong gang tấc.
Khuôn mặt tuấn tú phóng to rơi vào đôi mắt đã dần quen với bóng đêm của cô.
Tô Nhược Hân chợt đưa tay lên, chọc mạnh lên cánh tay Hạ Thiên Tường: "Khốn kiếp, anh tránh ra cho em."
Hạ Thiên Tường đang giở trò lưu manh, không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên tỉnh dậy.
Khác hẳn với tình huống trước đây khi anh làm gì cô, cô vẫn ngủ rất ngon.
Trước đây, hình như anh có hôn như nào, cô vẫn không dậy.
Chậm rãi di chuyển cánh môi, khàn giọng nói: "Sao lại tỉnh rồi?"
"..." Ấy, người đàn ông này còn không biết xấu hổ hỏi cô, đúng là ngược đời mà. Nếu không phải là anh, cô có thể tỉnh được ư: "Sao anh lại đến đây?"
"Tại em." Hạ Thiên Tường không khách sáo, nói.
"Sao lại tại em chứ?" Hạ Thiên Tường, anh đừng hòng thoát tội cho mình." Tô Nhược Hân buồn bực chọc anh tiếp.
Dù sao, có chọc như thế nào, người đàn ông này hình như cũng không biết đau. Cô gắng sức chọc, nếu không, cô sẽ rất bực.
"Anh đang họp, em lại gửi tin nhắn, em đang thả thính anh." Sau đó, anh phát hiện, điện thoại sáng lên, lập tức tạm dừng cuộc họp, rồi lén đi vào phòng này.
Cách cũng gần, đi bộ là đến.
Nhưng không ngờ, Tô Nhược Hân thả thính anh xong, lại thản nhiên đi ngủ.
"Hạ Thiên Tường, nói như vậy, trước đó anh nói chúc ngủ ngon với em, cũng là đang thả thính em à?" Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
"Ừm." Tô Nhược Hân không ngờ, Hạ Thiên Tường lại mặt dày thừa nhận anh đang thả thính cô.
"Hạ Thiên Tường, cái tên khốn kiếp này." Tô Nhược Hân dùng cả chân và tay đạp lên người Hạ Thiên Tường. Người đàn ông này quá xấu xa, cô thật sự muốn đánh anh.
Nhưng, cho dù cô đá hay đánh, Hạ Thiên Tường đều để mặc Tô Nhược Hân vừa đánh vừa đá mà không hề né tránh, cho đến khi cô mệt mỏi và giảm tốc độ, anh mới nói với giọng trầm và khàn: "Không thả thính em, em sẽ không nhớ anh."
Kết quả là, câu nói này đã thành công dập tắt cơn giận của Tô Nhược Hân. Lần này, cô dứt khoát cắn Hạ Thiên Tường một cái.
Cắn vào vai anh.
Cho đến khi giữa răng và môi đều là mùi máu tanh, cô mới thả anh ra: "Hạ Thiên Tường, sao anh không đi chết đi?"
"Bởi vì em sẽ nhớ anh, sẽ buồn, cả đời sẽ không gả cho ai, anh không muốn em thành góa phụ."
"Ầm" một tiếng, cả người Tô Nhược Hân ngây ra. Người đàn ông này biết thả thính như vậy từ lúc nào thế?
Càng thả càng chuyên nghiệp.
Hơn nữa, mỗi câu đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô xong đời rồi.
Cô sắp bị anh thả thính cho trong mắt, trong tim chỉ còn duy nhất mình anh rồi.
Hình như cô yêu anh mất rồi.
Nhưng mà, cho dù yêu, cô cũng không thể thừa nhận.
Nếu không, cô cảm thấy người đàn ông giống như Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ phổng mũi mất.
Nhìn bây giờ đi, không nói lời nào đã lẻn vào nhà người khác, thả thính cô, thật sự quá đáng: "Hạ Thiên Tường, đây không phải là nhà anh, mà là nhà họ Cận."
Một bàn tay to lớn ôm lấy Tô Nhược Hân, giọng khàn nói: "Anh biết chứ, chỉ dựa như vậy thôi, mười phút sau anh sẽ rời đi." Anh vẫn còn cuộc họp video mà.
Lúc này, các quản lý cấp cao đều đang đợi trước màn hình máy tính, chờ anh về đó.
Nhưng khi tạm dừng cuộc họp video, anh không hề thông báo khi nào sẽ tiếp tục cuộc họp.
Bởi vì khi tắt máy tính rời đi, anh không đảm bảo khi nào có thể quay lại.
Anh cảm thấy, ngay khi nhìn thấy Tô Nhược Hân, thời gian trôi qua rất nhanh, vì vậy anh không muốn rời khỏi cô, không muốn trở lại phòng ngủ lạnh lẽo trong căn nhà cô quạnh đó của mình.
Tô Nhược Hân bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên Tường, sau đó ngoan ngoãn để mặc anh ôm mình.
Nhưng cô vẫn lấy điện thoại di động của mình ra và đặt đồng hồ báo thức mười phút, bởi vì cô cảm thấy rằng nếu cô không đặt đồng hồ báo thức, người đàn ông này chắc chắn sẽ không rời đi sau mười phút.
Phòng ngủ im lặng.
Chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.
Nhưng Tô Nhược Hân lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
Cho dù không nói gì, cũng rất ngọt.
Cho đến khi đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, phá vỡ sự đẹp đẽ ngọt ngào đó.
Tô Nhược Hân dùng tay đẩy Hạ Thiên Tường ra: "Đã nói là mười phút rồi. Ngoan, trở lại họp đi. Đừng để những lãnh đạo cấp cao đó sốt ruột đợi nữa, như vậy không lịch sự."
"Được." Lúc này, Hạ Thiên Tường mới không cam tâm nhổm dậy. Nhưng sau khi đứng lên, đột nhiên cúi người xuống, hôn vào mặt Tô Nhược Hân.
Sau đó, chưa đợi cô phản ứng, anh đã sải bước đi ra ban công, ngay sau đó biến mất trong màn đêm.
Tô Nhược Hân nhìn vào hướng của ban công, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê là mẹ nuôi, bảo cô sống ở đây, hoàn toàn là vì giây phút ban nãy.
Lưu manh.
Thật sự quá lưu manh.
Nhưng nghĩ thì như vậy, khi ngủ, khóe môi cô vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Khi chuông báo thức vang lên lần nữa, đã là sáu giờ sáng.
Tô Nhược Hân tắt luôn điện thoại, ngủ tiếp.
Cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên lần hai, cô mới chợt bừng tỉnh, cô đặt tiếng chuông này là để dậy sớm tập thể dục.
Đã sớm quyết định mỗi ngày phải dậy tập thể dục rồi.
Trước đây, vì đi du lịch, sau đó đợi kết quả của kỳ thi đại học, nên cô vẫn chưa bắt đầu, vì vậy từ hôm nay, cô sẽ chăm chỉ tập thể dục.
Tô Nhược Hân hạ rất nhiều quyết tâm, mới chậm rãi bò dậy.
Sau đó, đổi tên trên zalo từ "Xinh đẹp" thành "Khó rời giường". Lúc này, cô mới rửa mặt, thay đồ thể thao đi ra ngoài.
Trong phòng ăn dưới tầng, truyền đến hương thơm ngào ngạt.
Là Cận Quốc Huy đang bận rộn trong bếp.
Tăng Hiểu Khê cũng đã dậy, nhìn thấy Tô Nhược Hân thì cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao lại dậy sớm thế? Không ngủ thêm một lát đi?"
Tô Nhược Hân vung nắm đấm nhỏ lên: "Con phải dậy sớm tập thể dục, nếu không cơ thể này sẽ rất yếu đuối."
"Mẹ gọi Cận Liễm đi cùng con." Tăng Hiểu Khê lập tức đứng dậy, muốn lên tầng gọi Cận Liễm.
"Mẹ nuôi, tối qua rạng sáng Cận Liễm còn ra ngoài hẹn hò, cũng không biết mấy giờ mới về, mẹ đừng quấy rầy anh ấy." Tô Nhược Hân vội vã cản Tăng Hiểu Khê đi gọi Cận Liễm.
"Con cũng biết à?" Tăng Hiểu Khê nghe thấy Tô Nhược Hân hiểu rất rõ hành tung của Cận Liễm, hai mắt lập tức phát sáng.
Tô Nhược Hân xoa mi tâm, không chịu nổi ánh mắt nhìn cô như nhìn con dâu của Tăng Hiểu Khê, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Vừa khéo gặp nhau."
"Ừ ừ, vừa khéo gặp nhau, chắc chắn không phải là ý gì khác." Tăng Hiểu Khê cười ngọt ngào, trong mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nói: "Con đang lạy ông tôi ở bụi này đó."
"Mẹ nuôi, con chạy bộ đây." Tô Nhược Hân giống như chạy trốn ra ngoài. Cho dù muốn giải thích, nhưng cũng biết càng giải thích sẽ có kết quả càng tệ, tốt nhất là không giải thích nữa.
"Tô Nhược Hân, tối nay có hoạt động phải tham gia. Ba nuôi con nói rồi, thành tích thi tốt, tối mai sẽ chúc mừng con."
"Vâng, con cảm ơn ba mẹ nuôi." Tô Nhược Hân nhanh chóng, hận không thể bay khỏi tầm mắt Tăng Hiểu Khê.
Đối với việc Tăng Hiểu Khê không nói lời nào mà đã gán ghép cô và Cận Liễm, cô thật sự rất đau đầu.
Anh cách cô rất gần, gần trong gang tấc.
Khuôn mặt tuấn tú phóng to rơi vào đôi mắt đã dần quen với bóng đêm của cô.
Tô Nhược Hân chợt đưa tay lên, chọc mạnh lên cánh tay Hạ Thiên Tường: "Khốn kiếp, anh tránh ra cho em."
Hạ Thiên Tường đang giở trò lưu manh, không ngờ Tô Nhược Hân lại đột nhiên tỉnh dậy.
Khác hẳn với tình huống trước đây khi anh làm gì cô, cô vẫn ngủ rất ngon.
Trước đây, hình như anh có hôn như nào, cô vẫn không dậy.
Chậm rãi di chuyển cánh môi, khàn giọng nói: "Sao lại tỉnh rồi?"
"..." Ấy, người đàn ông này còn không biết xấu hổ hỏi cô, đúng là ngược đời mà. Nếu không phải là anh, cô có thể tỉnh được ư: "Sao anh lại đến đây?"
"Tại em." Hạ Thiên Tường không khách sáo, nói.
"Sao lại tại em chứ?" Hạ Thiên Tường, anh đừng hòng thoát tội cho mình." Tô Nhược Hân buồn bực chọc anh tiếp.
Dù sao, có chọc như thế nào, người đàn ông này hình như cũng không biết đau. Cô gắng sức chọc, nếu không, cô sẽ rất bực.
"Anh đang họp, em lại gửi tin nhắn, em đang thả thính anh." Sau đó, anh phát hiện, điện thoại sáng lên, lập tức tạm dừng cuộc họp, rồi lén đi vào phòng này.
Cách cũng gần, đi bộ là đến.
Nhưng không ngờ, Tô Nhược Hân thả thính anh xong, lại thản nhiên đi ngủ.
"Hạ Thiên Tường, nói như vậy, trước đó anh nói chúc ngủ ngon với em, cũng là đang thả thính em à?" Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi.
"Ừm." Tô Nhược Hân không ngờ, Hạ Thiên Tường lại mặt dày thừa nhận anh đang thả thính cô.
"Hạ Thiên Tường, cái tên khốn kiếp này." Tô Nhược Hân dùng cả chân và tay đạp lên người Hạ Thiên Tường. Người đàn ông này quá xấu xa, cô thật sự muốn đánh anh.
Nhưng, cho dù cô đá hay đánh, Hạ Thiên Tường đều để mặc Tô Nhược Hân vừa đánh vừa đá mà không hề né tránh, cho đến khi cô mệt mỏi và giảm tốc độ, anh mới nói với giọng trầm và khàn: "Không thả thính em, em sẽ không nhớ anh."
Kết quả là, câu nói này đã thành công dập tắt cơn giận của Tô Nhược Hân. Lần này, cô dứt khoát cắn Hạ Thiên Tường một cái.
Cắn vào vai anh.
Cho đến khi giữa răng và môi đều là mùi máu tanh, cô mới thả anh ra: "Hạ Thiên Tường, sao anh không đi chết đi?"
"Bởi vì em sẽ nhớ anh, sẽ buồn, cả đời sẽ không gả cho ai, anh không muốn em thành góa phụ."
"Ầm" một tiếng, cả người Tô Nhược Hân ngây ra. Người đàn ông này biết thả thính như vậy từ lúc nào thế?
Càng thả càng chuyên nghiệp.
Hơn nữa, mỗi câu đều khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô xong đời rồi.
Cô sắp bị anh thả thính cho trong mắt, trong tim chỉ còn duy nhất mình anh rồi.
Hình như cô yêu anh mất rồi.
Nhưng mà, cho dù yêu, cô cũng không thể thừa nhận.
Nếu không, cô cảm thấy người đàn ông giống như Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ phổng mũi mất.
Nhìn bây giờ đi, không nói lời nào đã lẻn vào nhà người khác, thả thính cô, thật sự quá đáng: "Hạ Thiên Tường, đây không phải là nhà anh, mà là nhà họ Cận."
Một bàn tay to lớn ôm lấy Tô Nhược Hân, giọng khàn nói: "Anh biết chứ, chỉ dựa như vậy thôi, mười phút sau anh sẽ rời đi." Anh vẫn còn cuộc họp video mà.
Lúc này, các quản lý cấp cao đều đang đợi trước màn hình máy tính, chờ anh về đó.
Nhưng khi tạm dừng cuộc họp video, anh không hề thông báo khi nào sẽ tiếp tục cuộc họp.
Bởi vì khi tắt máy tính rời đi, anh không đảm bảo khi nào có thể quay lại.
Anh cảm thấy, ngay khi nhìn thấy Tô Nhược Hân, thời gian trôi qua rất nhanh, vì vậy anh không muốn rời khỏi cô, không muốn trở lại phòng ngủ lạnh lẽo trong căn nhà cô quạnh đó của mình.
Tô Nhược Hân bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên Tường, sau đó ngoan ngoãn để mặc anh ôm mình.
Nhưng cô vẫn lấy điện thoại di động của mình ra và đặt đồng hồ báo thức mười phút, bởi vì cô cảm thấy rằng nếu cô không đặt đồng hồ báo thức, người đàn ông này chắc chắn sẽ không rời đi sau mười phút.
Phòng ngủ im lặng.
Chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.
Nhưng Tô Nhược Hân lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào.
Cho dù không nói gì, cũng rất ngọt.
Cho đến khi đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, phá vỡ sự đẹp đẽ ngọt ngào đó.
Tô Nhược Hân dùng tay đẩy Hạ Thiên Tường ra: "Đã nói là mười phút rồi. Ngoan, trở lại họp đi. Đừng để những lãnh đạo cấp cao đó sốt ruột đợi nữa, như vậy không lịch sự."
"Được." Lúc này, Hạ Thiên Tường mới không cam tâm nhổm dậy. Nhưng sau khi đứng lên, đột nhiên cúi người xuống, hôn vào mặt Tô Nhược Hân.
Sau đó, chưa đợi cô phản ứng, anh đã sải bước đi ra ban công, ngay sau đó biến mất trong màn đêm.
Tô Nhược Hân nhìn vào hướng của ban công, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê là mẹ nuôi, bảo cô sống ở đây, hoàn toàn là vì giây phút ban nãy.
Lưu manh.
Thật sự quá lưu manh.
Nhưng nghĩ thì như vậy, khi ngủ, khóe môi cô vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Khi chuông báo thức vang lên lần nữa, đã là sáu giờ sáng.
Tô Nhược Hân tắt luôn điện thoại, ngủ tiếp.
Cho đến khi tiếng chuông báo thức vang lên lần hai, cô mới chợt bừng tỉnh, cô đặt tiếng chuông này là để dậy sớm tập thể dục.
Đã sớm quyết định mỗi ngày phải dậy tập thể dục rồi.
Trước đây, vì đi du lịch, sau đó đợi kết quả của kỳ thi đại học, nên cô vẫn chưa bắt đầu, vì vậy từ hôm nay, cô sẽ chăm chỉ tập thể dục.
Tô Nhược Hân hạ rất nhiều quyết tâm, mới chậm rãi bò dậy.
Sau đó, đổi tên trên zalo từ "Xinh đẹp" thành "Khó rời giường". Lúc này, cô mới rửa mặt, thay đồ thể thao đi ra ngoài.
Trong phòng ăn dưới tầng, truyền đến hương thơm ngào ngạt.
Là Cận Quốc Huy đang bận rộn trong bếp.
Tăng Hiểu Khê cũng đã dậy, nhìn thấy Tô Nhược Hân thì cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Sao lại dậy sớm thế? Không ngủ thêm một lát đi?"
Tô Nhược Hân vung nắm đấm nhỏ lên: "Con phải dậy sớm tập thể dục, nếu không cơ thể này sẽ rất yếu đuối."
"Mẹ gọi Cận Liễm đi cùng con." Tăng Hiểu Khê lập tức đứng dậy, muốn lên tầng gọi Cận Liễm.
"Mẹ nuôi, tối qua rạng sáng Cận Liễm còn ra ngoài hẹn hò, cũng không biết mấy giờ mới về, mẹ đừng quấy rầy anh ấy." Tô Nhược Hân vội vã cản Tăng Hiểu Khê đi gọi Cận Liễm.
"Con cũng biết à?" Tăng Hiểu Khê nghe thấy Tô Nhược Hân hiểu rất rõ hành tung của Cận Liễm, hai mắt lập tức phát sáng.
Tô Nhược Hân xoa mi tâm, không chịu nổi ánh mắt nhìn cô như nhìn con dâu của Tăng Hiểu Khê, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Vừa khéo gặp nhau."
"Ừ ừ, vừa khéo gặp nhau, chắc chắn không phải là ý gì khác." Tăng Hiểu Khê cười ngọt ngào, trong mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nói: "Con đang lạy ông tôi ở bụi này đó."
"Mẹ nuôi, con chạy bộ đây." Tô Nhược Hân giống như chạy trốn ra ngoài. Cho dù muốn giải thích, nhưng cũng biết càng giải thích sẽ có kết quả càng tệ, tốt nhất là không giải thích nữa.
"Tô Nhược Hân, tối nay có hoạt động phải tham gia. Ba nuôi con nói rồi, thành tích thi tốt, tối mai sẽ chúc mừng con."
"Vâng, con cảm ơn ba mẹ nuôi." Tô Nhược Hân nhanh chóng, hận không thể bay khỏi tầm mắt Tăng Hiểu Khê.
Đối với việc Tăng Hiểu Khê không nói lời nào mà đã gán ghép cô và Cận Liễm, cô thật sự rất đau đầu.