Chương 253: Chồng già vợ trẻ
“Tôi…”
Tô Nhược Hân vừa mở miệng, kết quả lại bị Lương Viễn cắt ngang, cười lạnh: "Tô Nhược Hân nói năng vô lễ cũng là hợp tình hợp lý, chỉ có lời xin lỗi của cô, không có lời xin lỗi của cô ấy, tôi nói lại lần nữa, xin lỗi."
Hai chữ cuối như một nhát dao chĩa thẳng vào người phụ nữ họ Tô, cô ta chợt run lên, nếu không phải cô bạn bên cạnh đỡ cô ta thì cô ta đã ngã quỵ rồi.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh, lúc này tất cả đều xem trò cười của cô ta.
Cô ta cắn môi không nói ra được một lời xin lỗi.
Không được, cô ta thực sự không thể xin lỗi cô gái không biết từ đâu đến tên Tô Nhược Hân kia trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng cô ta xác định Tô Nhược Hân được Lương Viễn bao nuôi, cô ta cũng không dám nói ra.
Bởi vì, cả thành phố T đều biết Lương Viễn đang độc thân, ông ta chưa có vợ.
Vì vậy, ông ta đứng ra thay cho Tô Nhược Hân. Nói mình là người đàn ông của cô cũng hợp tình hợp lý.
Chồng già vợ trẻ, chẳng có gì lạ.
Bên này, Lương Viễn thấy người phụ nữ không xin lỗi, vung tay lên: "Cho cô ta một bạt tai."
Sau đó, ngay trước khi mọi người định thần lại, một người mặc đồ đen bên cạnh Lương Viễn đã bước tới, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, cô gái họ Tô bị đánh.
"Đánh từng người một đi, dạy dỗ một bài học, không phải cô ta muốn nói sao là nói ở một nơi như vậy được.”
Sau đó, một người phụ nữ khác cũng nhận một cái bạt tai.
"Xin lỗi."
Tư thái này thật quá uy phong.
Tư thế này cũng chứng tỏ mọi lời nói của Lương Viễn đều rất nghiêm túc.
Cô gái họ Tô thực sự bị dọa sợ, không quan tâm đến những người xung quanh, quỳ xuống lạy Tô Nhược Hân: "Tôi xin lỗi, cô Tô, tôi sai rồi, tôi là heo, tôi và Phương Phương đều là heo, chúng tôi mới là phụ nữ được bao nuôi, cô đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi, cô xin Lương Viễn giúp tôi, cô muốn đánh thế nào cũng được, nhưng xin đừng mua lại tập đoàn Tô thị của nhà tôi… ”
Lương Viễn đã lười để ý đến người phụ nữ này, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, nghiêm túc nói: "Còn ai bắt nạt cháu nữa?"
Tô Nhược Hân cong môi, cô vốn dĩ muốn tự mình làm việc đó, chế nhạo hai người phụ nữ này, nhưng khi Lương Viễn cắt lời cô, cô cảm thấy mình làm anh hùng cũng vô dụng: "Cháu tự mình làm được, bác bận gì thì đi đi”
"Được, cháu nói sao chính là vậy, nhưng tôi sẽ để Phương bên cạnh cháu. Nếu ai dám bắt nạt cháu lần nữa, thì công ty của người đó không phải đợi ngày mai mua lại, mà đêm nay sẽ mua luôn.”
Nghe lời đe dọa như vậy, Tô Nhược Hân biết từ nay về sau, người trong cả hội trường chắc chắn sẽ chỉ cười khi nhìn thấy cô, sẽ không bao giờ dám nói xấu cô nữa.
Tô Nhược Hân nhìn Phương đi đến cạnh mình, lắc đầu: "Cháu không thích có người đi theo, vẫn nên để anh ta đi theo bác đi.”
“Được.” Lương Viễn đồng ý ngay lập tức: “A Phương, cậu vẫn nên đi theo tôi, nhưng luôn chú ý tình hình bên Nhược Hân.”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Vốn dĩ khi Lương Viễn xuất hiện, mọi người đều âm thầm tin Tô Nhược Hân đang được Lương Viễn bao nuôi.
Lương Viễn chính là kim chủ của cô ấy.
Vì vậy, Tô Nhược Hân bị bắt nạt, Lương Viễn đứng ra là chuyện bình thường. Dù sao thì việc đánh chó cũng phải nhìn chủ. Lương Viễn đứng ra để giải vây cho Tô Nhược Hân cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nhìn kĩ, đột nhiên cảm thấy Lương Viễn giống như không phải là kim chủ của Tô Nhược Hân, mà ngược lại Tô Nhược Hân mới là chủ nhân của Lương Viễn.
Bằng không, một người phụ nữ được bao nuôi thì lấy đâu ra can đảm ra lệnh cho kim chủ.
Hơi vượt khuôn phép.
Tuy nhiên, tất cả họ đều không thể hiểu Tô Nhược Hân là người thế nào.
Hiện tại chỉ có thể đoán có lẽ thân phận cao quý hơn Lương Viễn.
Lúc này, ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Nhược Hân không còn là sự khinh bỉ và chế giễu như trước nữa.
Càng không dám nghĩ cô ấy là người phụ nữ được bao nuôi nữa.
Mọi người nhìn Tô Nhược Hân một cách kính trọng, sau đó trong mắt họ chỉ còn lại sự ghen tị.
Vừa đẹp gia thế lại tốt, đều bị Tô Nhược Hân chiếm hết rồi, ông trời thật không công bằng.
Tô Nhược Hân nhìn vẻ mặt mọi người thay đổi liên tục như tắc kè hoa, quả thật cô không thích cái kiểu phút trước còn khinh thường cô, phút sau đã kính trọng cô như vậy: "Có thể nhường đường được không? Tôi muốn đi ăn kem."
Cô sớm đã để ý lâu rồi, muốn đi ăn kem thôi.
Nhưng những người này cứ chặn ở đây, thật là khó chịu.
“Tránh ra hết đi.” Lương Viễn ngay lập tức lạnh giọng.
Sau đó, mọi người đồng loạt nhường đường.
Không ai dám chậm trễ.
Hậu quả của việc chậm trễ rất nghiêm trọng.
Chính là tối nay công ty nhà mình sẽ bị tập đoàn Phượng Lộc mua lại, đây không phải là trò đùa.
Nhưng, khi Tô Nhược Hân đi đến khu để kem cách đó vài bước, cô nhìn thấy Cận Liễm xuất hiện: "Tiểu Hân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh ta đi gặp một khách hàng nên trò chuyện một lát, phát hiện không thấy Tô Nhược Hân đâu liền tìm khắp nơi nhưng không ngờ cô đang bị một đám đông vây quanh.
"Không sao, Cận Liễm, tôi muốn ăn kem, vị dâu, tôi muốn một đĩa, anh lấy cho tôi đi."
“Chờ chút, có ngay.” Cận Liễm nói xong, bước nhanh đến khu để kem, sau đó tự mình múc một ly kem vị dâu.
Vốn dĩ, khi một người đàn ông to lớn đi múc kem, nhìn thế nào cũng không hài hòa, nhưng người này lại là Cận liễm, nên cho dù nhìn thế nào thì anh ta cũng đẹp trai.
Người đàn ông múc đầy một cốc kem và bước lại chỗ Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng nói: "Em muốn ăn gì nữa không? Tôi đi lấy."
Mà bên kia, vẻ mặt bị hai người kia bỏ qua của Lương Viễn trầm xuống: "Cậu nhóc Cận Liễm này, nói với mẹ cậu, nếu bà ta không có khả năng chăm sóc tốt cho tiểu Hân, thì giao tiểu Hân cho tôi, nếu bà ta lại làm cho tiểu Hân chịu chút tủi thân nào nữa, Lương Viễn tôi sẽ phá nhà các người.”
Cận Liễm nghe xong lời này, cũng không nóng giận mà quay lại nhìn những người xung quanh còn chưa giải tán, sau đó nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân: "Vừa rồi có người bắt nạt em?"
"Không sao đâu, hiện tại tôi rất đói. Không muốn nhắc tới chuyện đó nữa. Cận Liễm, chúng ta qua kia ăn đi."
Tô Nhược Hân vừa nói, vừa cầm một cái đĩa dẫn Cận Liễm đi, không thèm để ý gì đến Lương Viễn.
Nhìn cô như vậy giống như là một nữ vương.
Cận Liễm lúc này mới nhìn Lương Viễn: "Tôi sẽ điều tra rồi cho Giám đốc Lương một lời công đạo.”
Vốn dĩ cô Tô đang nằm liệt trên mặt đất vừa định đứng dậy thì lại ngã xuống vì sốc, lời của Cận Liễm chính là nói ngày mai Lương Viễn sẽ mua lại tập đoàn Tô thị, Cận Liễm cũng sẽ nhúng tay vào đó.
Thật ra chỉ một tập đoàn Phượng Lộc, nhà cô ta không thể chịu nổi rồi, nếu thêm một người họ Cận nữa thì sẽ chắc chắn chết không lối thoát.
Lúc này, cho dù Lương Viễn không cho người tát cô ta thì cô ta cũng muốn tự tát miệng mình.
Đều do cô ta nhiều chuyện.
Cô ta đáng chết.
Tô Nhược Hân vừa mở miệng, kết quả lại bị Lương Viễn cắt ngang, cười lạnh: "Tô Nhược Hân nói năng vô lễ cũng là hợp tình hợp lý, chỉ có lời xin lỗi của cô, không có lời xin lỗi của cô ấy, tôi nói lại lần nữa, xin lỗi."
Hai chữ cuối như một nhát dao chĩa thẳng vào người phụ nữ họ Tô, cô ta chợt run lên, nếu không phải cô bạn bên cạnh đỡ cô ta thì cô ta đã ngã quỵ rồi.
Càng ngày càng có nhiều người vây quanh, lúc này tất cả đều xem trò cười của cô ta.
Cô ta cắn môi không nói ra được một lời xin lỗi.
Không được, cô ta thực sự không thể xin lỗi cô gái không biết từ đâu đến tên Tô Nhược Hân kia trước mặt nhiều người như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng cô ta xác định Tô Nhược Hân được Lương Viễn bao nuôi, cô ta cũng không dám nói ra.
Bởi vì, cả thành phố T đều biết Lương Viễn đang độc thân, ông ta chưa có vợ.
Vì vậy, ông ta đứng ra thay cho Tô Nhược Hân. Nói mình là người đàn ông của cô cũng hợp tình hợp lý.
Chồng già vợ trẻ, chẳng có gì lạ.
Bên này, Lương Viễn thấy người phụ nữ không xin lỗi, vung tay lên: "Cho cô ta một bạt tai."
Sau đó, ngay trước khi mọi người định thần lại, một người mặc đồ đen bên cạnh Lương Viễn đã bước tới, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, cô gái họ Tô bị đánh.
"Đánh từng người một đi, dạy dỗ một bài học, không phải cô ta muốn nói sao là nói ở một nơi như vậy được.”
Sau đó, một người phụ nữ khác cũng nhận một cái bạt tai.
"Xin lỗi."
Tư thái này thật quá uy phong.
Tư thế này cũng chứng tỏ mọi lời nói của Lương Viễn đều rất nghiêm túc.
Cô gái họ Tô thực sự bị dọa sợ, không quan tâm đến những người xung quanh, quỳ xuống lạy Tô Nhược Hân: "Tôi xin lỗi, cô Tô, tôi sai rồi, tôi là heo, tôi và Phương Phương đều là heo, chúng tôi mới là phụ nữ được bao nuôi, cô đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho tôi, cô xin Lương Viễn giúp tôi, cô muốn đánh thế nào cũng được, nhưng xin đừng mua lại tập đoàn Tô thị của nhà tôi… ”
Lương Viễn đã lười để ý đến người phụ nữ này, quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, nghiêm túc nói: "Còn ai bắt nạt cháu nữa?"
Tô Nhược Hân cong môi, cô vốn dĩ muốn tự mình làm việc đó, chế nhạo hai người phụ nữ này, nhưng khi Lương Viễn cắt lời cô, cô cảm thấy mình làm anh hùng cũng vô dụng: "Cháu tự mình làm được, bác bận gì thì đi đi”
"Được, cháu nói sao chính là vậy, nhưng tôi sẽ để Phương bên cạnh cháu. Nếu ai dám bắt nạt cháu lần nữa, thì công ty của người đó không phải đợi ngày mai mua lại, mà đêm nay sẽ mua luôn.”
Nghe lời đe dọa như vậy, Tô Nhược Hân biết từ nay về sau, người trong cả hội trường chắc chắn sẽ chỉ cười khi nhìn thấy cô, sẽ không bao giờ dám nói xấu cô nữa.
Tô Nhược Hân nhìn Phương đi đến cạnh mình, lắc đầu: "Cháu không thích có người đi theo, vẫn nên để anh ta đi theo bác đi.”
“Được.” Lương Viễn đồng ý ngay lập tức: “A Phương, cậu vẫn nên đi theo tôi, nhưng luôn chú ý tình hình bên Nhược Hân.”
Tất cả mọi người đều ngây ngốc.
Vốn dĩ khi Lương Viễn xuất hiện, mọi người đều âm thầm tin Tô Nhược Hân đang được Lương Viễn bao nuôi.
Lương Viễn chính là kim chủ của cô ấy.
Vì vậy, Tô Nhược Hân bị bắt nạt, Lương Viễn đứng ra là chuyện bình thường. Dù sao thì việc đánh chó cũng phải nhìn chủ. Lương Viễn đứng ra để giải vây cho Tô Nhược Hân cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nhìn kĩ, đột nhiên cảm thấy Lương Viễn giống như không phải là kim chủ của Tô Nhược Hân, mà ngược lại Tô Nhược Hân mới là chủ nhân của Lương Viễn.
Bằng không, một người phụ nữ được bao nuôi thì lấy đâu ra can đảm ra lệnh cho kim chủ.
Hơi vượt khuôn phép.
Tuy nhiên, tất cả họ đều không thể hiểu Tô Nhược Hân là người thế nào.
Hiện tại chỉ có thể đoán có lẽ thân phận cao quý hơn Lương Viễn.
Lúc này, ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Nhược Hân không còn là sự khinh bỉ và chế giễu như trước nữa.
Càng không dám nghĩ cô ấy là người phụ nữ được bao nuôi nữa.
Mọi người nhìn Tô Nhược Hân một cách kính trọng, sau đó trong mắt họ chỉ còn lại sự ghen tị.
Vừa đẹp gia thế lại tốt, đều bị Tô Nhược Hân chiếm hết rồi, ông trời thật không công bằng.
Tô Nhược Hân nhìn vẻ mặt mọi người thay đổi liên tục như tắc kè hoa, quả thật cô không thích cái kiểu phút trước còn khinh thường cô, phút sau đã kính trọng cô như vậy: "Có thể nhường đường được không? Tôi muốn đi ăn kem."
Cô sớm đã để ý lâu rồi, muốn đi ăn kem thôi.
Nhưng những người này cứ chặn ở đây, thật là khó chịu.
“Tránh ra hết đi.” Lương Viễn ngay lập tức lạnh giọng.
Sau đó, mọi người đồng loạt nhường đường.
Không ai dám chậm trễ.
Hậu quả của việc chậm trễ rất nghiêm trọng.
Chính là tối nay công ty nhà mình sẽ bị tập đoàn Phượng Lộc mua lại, đây không phải là trò đùa.
Nhưng, khi Tô Nhược Hân đi đến khu để kem cách đó vài bước, cô nhìn thấy Cận Liễm xuất hiện: "Tiểu Hân, xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh ta đi gặp một khách hàng nên trò chuyện một lát, phát hiện không thấy Tô Nhược Hân đâu liền tìm khắp nơi nhưng không ngờ cô đang bị một đám đông vây quanh.
"Không sao, Cận Liễm, tôi muốn ăn kem, vị dâu, tôi muốn một đĩa, anh lấy cho tôi đi."
“Chờ chút, có ngay.” Cận Liễm nói xong, bước nhanh đến khu để kem, sau đó tự mình múc một ly kem vị dâu.
Vốn dĩ, khi một người đàn ông to lớn đi múc kem, nhìn thế nào cũng không hài hòa, nhưng người này lại là Cận liễm, nên cho dù nhìn thế nào thì anh ta cũng đẹp trai.
Người đàn ông múc đầy một cốc kem và bước lại chỗ Tô Nhược Hân, nhẹ nhàng nói: "Em muốn ăn gì nữa không? Tôi đi lấy."
Mà bên kia, vẻ mặt bị hai người kia bỏ qua của Lương Viễn trầm xuống: "Cậu nhóc Cận Liễm này, nói với mẹ cậu, nếu bà ta không có khả năng chăm sóc tốt cho tiểu Hân, thì giao tiểu Hân cho tôi, nếu bà ta lại làm cho tiểu Hân chịu chút tủi thân nào nữa, Lương Viễn tôi sẽ phá nhà các người.”
Cận Liễm nghe xong lời này, cũng không nóng giận mà quay lại nhìn những người xung quanh còn chưa giải tán, sau đó nhìn thẳng vào Tô Nhược Hân: "Vừa rồi có người bắt nạt em?"
"Không sao đâu, hiện tại tôi rất đói. Không muốn nhắc tới chuyện đó nữa. Cận Liễm, chúng ta qua kia ăn đi."
Tô Nhược Hân vừa nói, vừa cầm một cái đĩa dẫn Cận Liễm đi, không thèm để ý gì đến Lương Viễn.
Nhìn cô như vậy giống như là một nữ vương.
Cận Liễm lúc này mới nhìn Lương Viễn: "Tôi sẽ điều tra rồi cho Giám đốc Lương một lời công đạo.”
Vốn dĩ cô Tô đang nằm liệt trên mặt đất vừa định đứng dậy thì lại ngã xuống vì sốc, lời của Cận Liễm chính là nói ngày mai Lương Viễn sẽ mua lại tập đoàn Tô thị, Cận Liễm cũng sẽ nhúng tay vào đó.
Thật ra chỉ một tập đoàn Phượng Lộc, nhà cô ta không thể chịu nổi rồi, nếu thêm một người họ Cận nữa thì sẽ chắc chắn chết không lối thoát.
Lúc này, cho dù Lương Viễn không cho người tát cô ta thì cô ta cũng muốn tự tát miệng mình.
Đều do cô ta nhiều chuyện.
Cô ta đáng chết.