Chương 254: Phong lưu vô hạn
Đám đông cũng thở dài khi nghe điều này, tai họa là từ miệng mà ra, đêm nay cũng xem như là một bài học nhớ đời.
Tô Nhược Hân bưng đĩa đi đến bàn tiệc buffet, thấy mọi người vẫn đổ dồn ánh mắt vào mình, cô nói: "Đừng nhìn tôi, dạ dày tôi rất quan trọng, tôi đói chết rồi, bụng đang kêu réo lên đây."
"Cô Tô thật hài hước."
"Cô Tô, cô làm thế nào để giữ dáng?"
Tô Nhược Hân nói: "Tôi chỉ thỉnh thoảng dậy sớm để tập thể dục mà thôi."
Nhưng khi cô nói lời này, cô khá chột dạ, dường như sáng sớm nay mới là lần đầu tiên cô thức dậy chạy bộ, trước kia đi học, nào có thời gian tập thể dục.
"Cô Tô có thể thêm bạn được không?"
"Cô Tô, cô có thể chia sẻ cách cô tập thể dục không?"
"Cô Tô luôn xinh đẹp, xin hỏi có bí quyết gì không?"
Thế là, đột nhiên tất cả mọi người đều vây quanh Tô Nhược Hân, cảnh tượng đó như đang theo đuổi ngôi sao.
Lương Viễn vốn muốn kêu A Phương đi lên cản lại thì thấy Tô Nhược Hân hòa đồng kết bạn với mọi người, còn trả lời câu hỏi của người ta.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã có thể đối phó đâu ra đó với những người hâm mộ mình.
Khi đám đông giải tán, Tô Nhược Hân ngồi xuống ăn kem, hương vị rất ngon.
Lần này, không ai dám cười nhạo cô nữa.
Tất cả đều là hâm mộ, ngoại trừ hâm mộ ra thì là đố kị.
Ăn như thế này mà không béo lên chắc chắn là khởi nguồn của sự đố kỵ và ghen ghét.
Khi Tô Nhược Hân ăn được một nửa, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy mới xuất hiện, bước nhanh đến: "Tiểu Hân, nghe nói có người bắt nạt con?"
“Mẹ, là cô ba của tập đoàn Tô thị, còn có bạn thân của cô ta. Con sẽ xử lý việc này.” Lúc Tô Nhược Hân đang ăn, Cận Liễm đã điều tra mọi chuyện.
"Được rồi, Nhược Hân, là do mẹ nuôi không tốt. Gặp lại bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, nhịn không được tán gẫu một hồi, sau này không để con ở một mình nữa.”
“Mẹ nuôi, con không sao đâu, con ở một mình, mẹ không cần phải lo lắng.” Mặc dù cô không thể độc đoán như Lương Viễn dạy dỗ cô Tô một bài học, nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thật tiếc không ai cho cô cơ hội.
Lúc này, cô muốn tìm một người để thử cũng không được.
Không ai dám nữa.
Sau khi ăn một lúc, cuối cùng cô cũng bớt đói, mới nhớ tới giờ cô vẫn không nhìn thấy Hạ Thiên Tường.
Còn có bà cụ Hạ, không thấy bóng dáng đâu.
Khi đến là một đoàn xe, kết quả xe vừa dừng thì không thấy đâu nữa.
Đang nghĩ thì có người ngạc nhiên hét lên: "Công chúa Anna đến rồi, đẹp quá".
Một tiếng Anna đã thu hút sự chú ý của Tô Nhược Hân.
Cô đã từng nghe cái tên này trước đây.
Bạn gái tiểu tam của Hạ Sâm, mẹ nhỏ của Hạ Thiên Tường.
Công chúa của nước D.
Tô Nhược Hân nhìn qua, Tăng Hiểu Khê cũng nhìn: "Đừng sợ bà ta, nói dễ nghe thì là công chúa, còn nói khó nghe thì cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi. Cho nên, khi nuông chiều đứa con riêng đó, còn tìm đủ mọi cách biến con trai con gái của mình thành con riêng, mẹ thật không hiểu suy nghĩ của phụ nữ như thế nào nữa.”
“Con…con riêng?” Tô Nhược Hân chỉ biết Anna là công chúa, nhưng thực sự không biết Anna là con riêng.
"Đúng vậy, con riêng của lão Quốc vương và một vũ nữ.”
“Vậy cô ta vẫn là công chúa?” Nghe nói Anna là con riêng mà vẫn có thể được phong là công chúa, không thể không nói thật sự là có chút thủ đoạn.
"Là mẹ cô ta rất lợi hại. Bà ta dụ dỗ lão Quốc vương phong danh hào công chúa cho cô ta. Tuy không bằng công chúa chính thống nhưng dù sao cô ta cũng là người của hoàng tộc."
Tô Nhược Hân nghĩ cũng đúng.
Đôi mắt cô rơi vào người phụ nữ đang bước vào.
Bà ta mặc một chiếc váy đỏ dài, trang điểm nhẹ nhàng.
Có một loại ảo giác gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, điều này làm tôn lên vẻ đẹp mê hoặc lạ thường của bà ta.
Một người phụ nữ xinh đẹp.
Hơn nữa, bà ta còn là một người phụ nữ trẻ hơn Lục Diễm Chi.
Nhìn thấy Anna, Tô Nhược Hân có cảm giác nguy hiểm thay cho Lục Diễm Chi.
Dù không thích Lục Diễm Chi, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Hạ Thiên Tường.
Một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi mấy mà nói thì muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn thuần khiết có thuần khiết, còn có thể chuyển đổi giữa quyến rũ và thuần khiết theo ý muốn.
Lúc này, giống như ánh mắt của cô còn có người đàn ông bên cạnh.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn thoáng qua, thì đây chính là Hạ Sâm.
Bởi vì nhìn thấy Hạ Sâm dường như có thể nhìn thấy Hạ Thiên Tường sau này.
Tuy nhiên, cũng chỉ là cảm giác già đi vài tuổi mà thôi.
Mặc dù Hạ Thiên Tường và Hạ Sâm có quan hệ cha con, nhưng xem bộ dạng của Hạ Sâm, Tô Nhược Hân không thể tin được người đàn ông này là ba của Hạ Thiên Tường.
Vì quá trẻ.
Lúc này, chỉ cảm thấy người vừa tâng bốc bà ta trẻ trung xinh đẹp thì chuyển hướng qua Hạ Sâm.
Cô chợt nghĩ đến một nhân vật trong sách.
Đoàn Vương gia.
Đoàn Vương gia của đại lý Đoàn thị.
Nếu Hạ Sâm thật sự có rất nhiều phụ nữ thì ông ta chính là Đoàn vương gia phiên bản hiện đại.
Quả thật là phong lưu không kém.
Giờ phút này cô còn đang suy nghĩ, ngoại trừ Hạ Thiên Tường, không ai có thể so với Hạ Sâm.
Lúc này, Tô Nhược Hân đang nhìn Hạ Sâm, Tăng Hiểu Khê cũng đang nhìn Hạ Sâm, Cận Hồng Huy ở một bên thì mặt đen lại: "Không được phép nhìn ông ta, trừ phi bà muốn vượt tường."
“Cận Hồng Huy, ông câm miệng.” Tăng Hiểu Khê nghiến răng trừng mắt nhìn Cận Hồng Huy.
“Không được nhìn ông ta.” Tuy nhiên, lúc này, toàn thân Cận Hồng Huy đầy mùi dấm chua.
"Hừ, tôi chỉ thuận mắt nhìn ông ta chút thôi, ông ta nhiều phụ nữ như vậy chắc cũng chỉ sống thêm được vài năm. Nếu ông ta chết, Lục Diễm Chi thực sự sẽ là một góa phụ."
“Bà cụ Hạ vẫn đứng về phía bà ta.” Khi Cận Hồng Huy nghe thấy vợ mình đang nguyền rủa Hạ Sâm chết, sắc mặt của ông ta mới trở nên tốt hơn một chút.
"Nếu không đứng về phía Lục Diễm Chi thì còn có thể đứng về phía với ai nữa? Mấy người phụ nữ kia của Hạ Sâm có người nào bớt phiền không? Có Lục Diễm Chi ở đây, ít nhất cô ta cũng có thể cân bằng được chút, nếu không ai cũng muốn tranh đoạt cái danh phu nhân của Hạ Sâm vỡ đầu thì lúc đấy nhà họ Hạ còn yên ổn sao." Tăng Hiểu Khê nói, không khỏi đồng cảm nhìn về phía Lục Diễm Chi, bà cụ Hạ chính vì để cân bằng các bên nên mới đừng về phía Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân cũng nhìn Lục Diễm Chi một cách đồng cảm.
Cô thật sự không ngờ rằng, là vợ của Hạ Sâm, mặc dù có cơ hội xuất hiện cùng Hạ Sâm nhưng người phụ nữ nắm tay chồng mình lại không phải là bà ta, mà là Anna.
Còn bà ta, ngoài việc phụ giúp bà cụ Hạ ra, cho dù là vợ chính thức của Hạ Sâm thì cũng không giấu được sự sa sút trong trận chiến với nhân tình.
Cách xuất hiện này, Lục Diễm Chi đã thua.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết bà cụ Hạ rõ ràng xuất phát cùng cô và người nhà họ Cận, nhưng tại sao bây giờ mới xuất hiện trong bữa tiệc tối.
Trong một thời gian dài như vậy, có thể là thuyết phục Hạ Sâm đưa Lục Diễm Chi cùng nhau xuất hiện.
Thật đáng tiếc, bà ta không thể thuyết phục con trai mình.
Ở phía bên phải của nhóm bốn người, cũng chính là Hạ Thiên Tường với vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh Lục Diễm Chi, người đang phụ giúp bà cụ Hạ.
Tô Nhược Hân bưng đĩa đi đến bàn tiệc buffet, thấy mọi người vẫn đổ dồn ánh mắt vào mình, cô nói: "Đừng nhìn tôi, dạ dày tôi rất quan trọng, tôi đói chết rồi, bụng đang kêu réo lên đây."
"Cô Tô thật hài hước."
"Cô Tô, cô làm thế nào để giữ dáng?"
Tô Nhược Hân nói: "Tôi chỉ thỉnh thoảng dậy sớm để tập thể dục mà thôi."
Nhưng khi cô nói lời này, cô khá chột dạ, dường như sáng sớm nay mới là lần đầu tiên cô thức dậy chạy bộ, trước kia đi học, nào có thời gian tập thể dục.
"Cô Tô có thể thêm bạn được không?"
"Cô Tô, cô có thể chia sẻ cách cô tập thể dục không?"
"Cô Tô luôn xinh đẹp, xin hỏi có bí quyết gì không?"
Thế là, đột nhiên tất cả mọi người đều vây quanh Tô Nhược Hân, cảnh tượng đó như đang theo đuổi ngôi sao.
Lương Viễn vốn muốn kêu A Phương đi lên cản lại thì thấy Tô Nhược Hân hòa đồng kết bạn với mọi người, còn trả lời câu hỏi của người ta.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cô đã có thể đối phó đâu ra đó với những người hâm mộ mình.
Khi đám đông giải tán, Tô Nhược Hân ngồi xuống ăn kem, hương vị rất ngon.
Lần này, không ai dám cười nhạo cô nữa.
Tất cả đều là hâm mộ, ngoại trừ hâm mộ ra thì là đố kị.
Ăn như thế này mà không béo lên chắc chắn là khởi nguồn của sự đố kỵ và ghen ghét.
Khi Tô Nhược Hân ăn được một nửa, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy mới xuất hiện, bước nhanh đến: "Tiểu Hân, nghe nói có người bắt nạt con?"
“Mẹ, là cô ba của tập đoàn Tô thị, còn có bạn thân của cô ta. Con sẽ xử lý việc này.” Lúc Tô Nhược Hân đang ăn, Cận Liễm đã điều tra mọi chuyện.
"Được rồi, Nhược Hân, là do mẹ nuôi không tốt. Gặp lại bạn học cũ đã nhiều năm không gặp, nhịn không được tán gẫu một hồi, sau này không để con ở một mình nữa.”
“Mẹ nuôi, con không sao đâu, con ở một mình, mẹ không cần phải lo lắng.” Mặc dù cô không thể độc đoán như Lương Viễn dạy dỗ cô Tô một bài học, nhưng cô cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thật tiếc không ai cho cô cơ hội.
Lúc này, cô muốn tìm một người để thử cũng không được.
Không ai dám nữa.
Sau khi ăn một lúc, cuối cùng cô cũng bớt đói, mới nhớ tới giờ cô vẫn không nhìn thấy Hạ Thiên Tường.
Còn có bà cụ Hạ, không thấy bóng dáng đâu.
Khi đến là một đoàn xe, kết quả xe vừa dừng thì không thấy đâu nữa.
Đang nghĩ thì có người ngạc nhiên hét lên: "Công chúa Anna đến rồi, đẹp quá".
Một tiếng Anna đã thu hút sự chú ý của Tô Nhược Hân.
Cô đã từng nghe cái tên này trước đây.
Bạn gái tiểu tam của Hạ Sâm, mẹ nhỏ của Hạ Thiên Tường.
Công chúa của nước D.
Tô Nhược Hân nhìn qua, Tăng Hiểu Khê cũng nhìn: "Đừng sợ bà ta, nói dễ nghe thì là công chúa, còn nói khó nghe thì cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi. Cho nên, khi nuông chiều đứa con riêng đó, còn tìm đủ mọi cách biến con trai con gái của mình thành con riêng, mẹ thật không hiểu suy nghĩ của phụ nữ như thế nào nữa.”
“Con…con riêng?” Tô Nhược Hân chỉ biết Anna là công chúa, nhưng thực sự không biết Anna là con riêng.
"Đúng vậy, con riêng của lão Quốc vương và một vũ nữ.”
“Vậy cô ta vẫn là công chúa?” Nghe nói Anna là con riêng mà vẫn có thể được phong là công chúa, không thể không nói thật sự là có chút thủ đoạn.
"Là mẹ cô ta rất lợi hại. Bà ta dụ dỗ lão Quốc vương phong danh hào công chúa cho cô ta. Tuy không bằng công chúa chính thống nhưng dù sao cô ta cũng là người của hoàng tộc."
Tô Nhược Hân nghĩ cũng đúng.
Đôi mắt cô rơi vào người phụ nữ đang bước vào.
Bà ta mặc một chiếc váy đỏ dài, trang điểm nhẹ nhàng.
Có một loại ảo giác gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, điều này làm tôn lên vẻ đẹp mê hoặc lạ thường của bà ta.
Một người phụ nữ xinh đẹp.
Hơn nữa, bà ta còn là một người phụ nữ trẻ hơn Lục Diễm Chi.
Nhìn thấy Anna, Tô Nhược Hân có cảm giác nguy hiểm thay cho Lục Diễm Chi.
Dù không thích Lục Diễm Chi, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của Hạ Thiên Tường.
Một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi mấy mà nói thì muốn quyến rũ có quyến rũ, muốn thuần khiết có thuần khiết, còn có thể chuyển đổi giữa quyến rũ và thuần khiết theo ý muốn.
Lúc này, giống như ánh mắt của cô còn có người đàn ông bên cạnh.
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn thoáng qua, thì đây chính là Hạ Sâm.
Bởi vì nhìn thấy Hạ Sâm dường như có thể nhìn thấy Hạ Thiên Tường sau này.
Tuy nhiên, cũng chỉ là cảm giác già đi vài tuổi mà thôi.
Mặc dù Hạ Thiên Tường và Hạ Sâm có quan hệ cha con, nhưng xem bộ dạng của Hạ Sâm, Tô Nhược Hân không thể tin được người đàn ông này là ba của Hạ Thiên Tường.
Vì quá trẻ.
Lúc này, chỉ cảm thấy người vừa tâng bốc bà ta trẻ trung xinh đẹp thì chuyển hướng qua Hạ Sâm.
Cô chợt nghĩ đến một nhân vật trong sách.
Đoàn Vương gia.
Đoàn Vương gia của đại lý Đoàn thị.
Nếu Hạ Sâm thật sự có rất nhiều phụ nữ thì ông ta chính là Đoàn vương gia phiên bản hiện đại.
Quả thật là phong lưu không kém.
Giờ phút này cô còn đang suy nghĩ, ngoại trừ Hạ Thiên Tường, không ai có thể so với Hạ Sâm.
Lúc này, Tô Nhược Hân đang nhìn Hạ Sâm, Tăng Hiểu Khê cũng đang nhìn Hạ Sâm, Cận Hồng Huy ở một bên thì mặt đen lại: "Không được phép nhìn ông ta, trừ phi bà muốn vượt tường."
“Cận Hồng Huy, ông câm miệng.” Tăng Hiểu Khê nghiến răng trừng mắt nhìn Cận Hồng Huy.
“Không được nhìn ông ta.” Tuy nhiên, lúc này, toàn thân Cận Hồng Huy đầy mùi dấm chua.
"Hừ, tôi chỉ thuận mắt nhìn ông ta chút thôi, ông ta nhiều phụ nữ như vậy chắc cũng chỉ sống thêm được vài năm. Nếu ông ta chết, Lục Diễm Chi thực sự sẽ là một góa phụ."
“Bà cụ Hạ vẫn đứng về phía bà ta.” Khi Cận Hồng Huy nghe thấy vợ mình đang nguyền rủa Hạ Sâm chết, sắc mặt của ông ta mới trở nên tốt hơn một chút.
"Nếu không đứng về phía Lục Diễm Chi thì còn có thể đứng về phía với ai nữa? Mấy người phụ nữ kia của Hạ Sâm có người nào bớt phiền không? Có Lục Diễm Chi ở đây, ít nhất cô ta cũng có thể cân bằng được chút, nếu không ai cũng muốn tranh đoạt cái danh phu nhân của Hạ Sâm vỡ đầu thì lúc đấy nhà họ Hạ còn yên ổn sao." Tăng Hiểu Khê nói, không khỏi đồng cảm nhìn về phía Lục Diễm Chi, bà cụ Hạ chính vì để cân bằng các bên nên mới đừng về phía Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân cũng nhìn Lục Diễm Chi một cách đồng cảm.
Cô thật sự không ngờ rằng, là vợ của Hạ Sâm, mặc dù có cơ hội xuất hiện cùng Hạ Sâm nhưng người phụ nữ nắm tay chồng mình lại không phải là bà ta, mà là Anna.
Còn bà ta, ngoài việc phụ giúp bà cụ Hạ ra, cho dù là vợ chính thức của Hạ Sâm thì cũng không giấu được sự sa sút trong trận chiến với nhân tình.
Cách xuất hiện này, Lục Diễm Chi đã thua.
Cuối cùng Tô Nhược Hân cũng biết bà cụ Hạ rõ ràng xuất phát cùng cô và người nhà họ Cận, nhưng tại sao bây giờ mới xuất hiện trong bữa tiệc tối.
Trong một thời gian dài như vậy, có thể là thuyết phục Hạ Sâm đưa Lục Diễm Chi cùng nhau xuất hiện.
Thật đáng tiếc, bà ta không thể thuyết phục con trai mình.
Ở phía bên phải của nhóm bốn người, cũng chính là Hạ Thiên Tường với vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh Lục Diễm Chi, người đang phụ giúp bà cụ Hạ.