Chương 258: Bỏ cả vốn gốc
"Ngồi xuống." Không ngờ bà cụ ngẩng đầu lên nhìn về phía Anna, lạnh lùng quát.
Không thể không nói, bà cụ vừa quát, Anna thật sự giật mình, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống: “Những chuyện đó đều xảy ra lúc con còn trẻ. Khi đó con còn chưa quen biết Hạ Sâm."
Tô Nhược Hân nhớ lại trong video liên quan tới Anna trước đó, bà ta thật sự rất trẻ.
Cô quay đầu liếc nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ video liên quan tới Anna lâu như vậy, anh cũng có thể lấy ra được.
Đây là bỏ cả vốn gốc vì Lục Diễm Chi đấy.
Hoặc ở trong mắt mỗi đứa trẻ, người mẹ vĩnh viễn là người vĩ đại nhất, cũng thân thiết nhất.
Cho nên, Hạ Thiên Tường tất nhiên muốn che chở cho Lục Diễm Chi.
Mà Lục Diễm Chi cũng dựa vào người con trai xuất sắc này của bà ta, mới có thể đứng vững ở nhà họ Hạ, áp chế cả chi thứ nhất và chi thứ hai.
Chuyện này cũng không trách được bà ta và Hạ Thiên Tường, thực lực của chi thứ nhất và chi thứ hai không đủ, chỉ có thể trách bản thân bọn họ.
Anna uất ức nói xong, Hạ Sâm lại dỗ dành: "Em đừng khóc nữa, ai cũng có quá khứ, anh không trách em. Nếu mẹ bảo em ngồi xuống, nghĩa là cũng không trách em giống anh."
Tô Nhược Hân đã trợn tròn mắt rồi. Chỉ cần Hạ Sâm đã nhận định người phụ nữ nào, sẽ bao dung tuyệt đối.
Nhưng đổi cách suy nghĩ, bản thân ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, không chỉ có Lục Diễm Chi và Anna, còn có rất nhiều người phụ nữ khác.
Cho nên, ông ta cũng không có mặt mũi nào trách Anna à.
Hơn nữa, Anna đã giải thích đoạn video kia xảy ra trước khi bà ta gặp Hạ Sâm.
Nếu Hạ Sâm vì vậy mà trách bà ta, vậy cũng chính là đang phủ định nhân tính của ông ta, ông ta còn tệ hơn cả Anna.
Tô Nhược Hân cảm thấy hai người kia quả thật không phải người một nhà thì không vào một cửa.
Quá giống nhau.
Nhưng, Hạ Sâm dỗ phụ nữ, bà cụ lại không hề nể mặt: “A Sâm, con nhớ kỹ cho mẹ. Nếu là loại phụ nữ chỉ muốn chơi bời, sau này đừng dẫn về nhà nữa. Chi thứ ba nhà họ Hạ chỉ có một người con dâu, đó chính là Diễm Chi."
"A Sâm, anh nghe xem, mẹ anh nói gì vậy?" Anna khóc rống lên.
Bà cụ căn bản không hề dao động, dường như đã sớm quen với chuyện người phụ nữ của Hạ Sâm tới nhà tranh cãi ầm ĩ: “Câm miệng."
"Oa..." một tiếng, Anna khóc càng lớn hơn: “A Sâm, anh đã hứa với em, anh đã hứa rồi, anh không thể đổi ý."
"Mẹ, chuyện này chờ sau này lại bàn tiếp đi. Hôm nay tạm thời cứ thế đã. Con đi trước đây." Bên kia, Anna khóc, con trai của Anna cũng khóc, Hạ Sâm nhíu mày. Mặc dù trông ông ta có vẻ đau đầu nhưng vẫn duy trì phong độ ga lăng của mình, không kém nửa điểm.
"Khoan đã, đứng lại." Lần này, bà cụ lại không nể mặt Hạ Sâm, gọi lại.
"Mẹ, mẹ còn chuyện gì cần dặn dò sao? Mẹ cứ nói đi, con trai xin lắng nghe."
Tô Nhược Hân ngồi yên lặng ở bên cạnh bà cụ. Bây giờ, cô xem như đã hiểu vì sao bà cụ thương người con trai Hạ Sâm này như vậy.
Cho dù ông ta đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc từng người phụ nữ, bà cụ vẫn thích Hạ Sâm.
Chính vì Hạ Sâm biết ăn nói, mỗi câu mỗi lời đều làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Còn nữa, mỗi lần ông ta nói chuyện với người khác, ánh mắt đều nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt kia khiến người ta có cảm giác vô cùng chân thành.
Chắc chắn có rất ít người có thể làm được điều này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới ông ta dùng ánh mắt vô cùng chân thành như vậy để lừa phụ nữ, tuyệt đối là lừa người nào được người đó, mỗi người đều bị ông ta dỗ cho ngoan ngoãn nghe lời.
Bà cụ thỏa mãn khẽ gật đầu: “Mẹ chỉ một câu nói thôi, nói xong con có thể rời đi, khuất mắt trông coi, sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa."
"Bà cụ, bà..." Anna có phần không thể nhịn được nữa.
"Tôi đang dạy con trai tôi, ở đây không tới lượt cho cô nói chuyện." Bà cụ nói chuyện trở nên uy nghiêm.
"Anna, đây là mẹ anh, em ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh một lát đi. Chờ mẹ anh nói xong, anh sẽ cùng em rời đi." Hạ Sâm dịu dàng dỗ dành.
Không thể không nói, cả quá trình ông ta đều không bị video của Anna ảnh hưởng, cả quá trình đều lý trí, cũng có can đảm đối mặt với tất cả.
Nhìn thế này, trên thân người đàn ông này vẫn có ưu điểm.
Bà cụ lại liếc nhìn tất cả mọi người ở đó, sau đó hắng giọng nói: "A Sâm, mẹ cho con biết, trong nhà con, mẹ già này chỉ nhận một đứa cháu trai, chính là Thiên Tường. Con đừng đưa những người khác vào gia phả nhà họ Hạ. Nếu con đưa vào, đừng trách từ nay về sau bà già này trở mặt không nhận người, thậm chí không nhận đứa con trai là con đấy." Lại càng không cần nói tới công chúa gì đó.
Bà cụ đều không tiếp nhận.
Cho dù có là công chúa, cũng chỉ là một người phụ nữ có một mũi hai mắt mà thôi.
Nhà họ Hạ của bà ta quả thật không sợ công chúa gì đó.
"A Sâm..." Anna hoàn toàn suy sụp, tan vỡ khóc lớn, cũng khóc cho cả đại sảnh trống trải đều vang vọng âm thanh của một mình bà ta.
Hạ Sâm ôm Anna đang khóc tới cả người run rẩy, dịu dàng nói: "Mẹ đã nói xong, chúng ta đi thôi."
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, sắc mặt anh lạnh chưa từng thấy.
Cô tiếp tục nhìn về phía Lục Diễm Chi, giây phút này bà ta vô cùng đáng thương.
Nói cho cùng, bất kể là lúc Hạ Sâm ở trước mặt Lục Diễm Chi, dỗ dành Lục Diễm Chi dịu dàng thế nào, nhưng cuối cùng người phụ nữ mà ông ta muốn cùng rời đi vẫn là Anna.
Mà cho dù bà cụ có nuông chiều che chở Lục Diễm Chi, vẫn không thể thay thế được Hạ Sâm.
Đối diện với gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân bỗng nhiên đau lòng.
Sau đó, cô đột nhiên đứng dậy: “Ngài Hạ, tôi có chuyện muốn nói."
Hạ Sâm nhìn về phía cô: “Cô tên là Tô Nhược Hân, đúng không?"
"Đúng, tôi là Tô Nhược Hân." Tô Nhược Hân đi không thay tên, ngồi không đổi họ.
"Cô Tô, cám ơn cô trước đây đã cứu Thiên Tường tỉnh lại. Nếu không nhờ có cô, tôi đã mất đi đứa con trai Thiên Tường này. Hôm nào đó, tôi nhất định sẽ bớt chút thời gian chính thức mời cô ăn một bữa cơm, cảm ơn ân tình cô đã cứu Thiên Tường." Hạ Sâm mỉm cười nói.
"Đến lúc đó, ngài Hạ sẽ không dẫn theo cả quý bà Anna này chứ?" Tô Nhược Hân không khách sáo chỉ về phía Anna.
"Không thể được sao?" Hạ Sâm có vẻ kinh ngạc khi thấy Tô Nhược Hân nói như vậy.
Dù sao ở trong nhận thức của ông ta, bà cụ có thể nói Anna, nhưng Tô Nhược Hân cô không được. Cho dù cô là ân nhân cứu mạng của Hạ Thiên Tường cũng không được.
"Đúng vậy, không thể." Tô Nhược Hân nói vô cùng chắc chắn.
Cô nói xong lời này, Anna tuyệt đối sẽ trừng mắt nhìn cô với vẻ thù hận. Mà những người khác cũng tò mò nhìn về phía Tô Nhược Hân, đương nhiên trong đó có cả Hạ Thiên Tường.
"Tại sao?" Hạ Sâm vẫn hỏi với vẻ ga lăng lịch sự, có điều vẻ mặt khó coi hơn trước nhiều.
Không thể không nói, bà cụ vừa quát, Anna thật sự giật mình, sau đó bất đắc dĩ ngồi xuống: “Những chuyện đó đều xảy ra lúc con còn trẻ. Khi đó con còn chưa quen biết Hạ Sâm."
Tô Nhược Hân nhớ lại trong video liên quan tới Anna trước đó, bà ta thật sự rất trẻ.
Cô quay đầu liếc nhìn Hạ Thiên Tường, không ngờ video liên quan tới Anna lâu như vậy, anh cũng có thể lấy ra được.
Đây là bỏ cả vốn gốc vì Lục Diễm Chi đấy.
Hoặc ở trong mắt mỗi đứa trẻ, người mẹ vĩnh viễn là người vĩ đại nhất, cũng thân thiết nhất.
Cho nên, Hạ Thiên Tường tất nhiên muốn che chở cho Lục Diễm Chi.
Mà Lục Diễm Chi cũng dựa vào người con trai xuất sắc này của bà ta, mới có thể đứng vững ở nhà họ Hạ, áp chế cả chi thứ nhất và chi thứ hai.
Chuyện này cũng không trách được bà ta và Hạ Thiên Tường, thực lực của chi thứ nhất và chi thứ hai không đủ, chỉ có thể trách bản thân bọn họ.
Anna uất ức nói xong, Hạ Sâm lại dỗ dành: "Em đừng khóc nữa, ai cũng có quá khứ, anh không trách em. Nếu mẹ bảo em ngồi xuống, nghĩa là cũng không trách em giống anh."
Tô Nhược Hân đã trợn tròn mắt rồi. Chỉ cần Hạ Sâm đã nhận định người phụ nữ nào, sẽ bao dung tuyệt đối.
Nhưng đổi cách suy nghĩ, bản thân ông ta cũng chẳng tốt đẹp gì, không chỉ có Lục Diễm Chi và Anna, còn có rất nhiều người phụ nữ khác.
Cho nên, ông ta cũng không có mặt mũi nào trách Anna à.
Hơn nữa, Anna đã giải thích đoạn video kia xảy ra trước khi bà ta gặp Hạ Sâm.
Nếu Hạ Sâm vì vậy mà trách bà ta, vậy cũng chính là đang phủ định nhân tính của ông ta, ông ta còn tệ hơn cả Anna.
Tô Nhược Hân cảm thấy hai người kia quả thật không phải người một nhà thì không vào một cửa.
Quá giống nhau.
Nhưng, Hạ Sâm dỗ phụ nữ, bà cụ lại không hề nể mặt: “A Sâm, con nhớ kỹ cho mẹ. Nếu là loại phụ nữ chỉ muốn chơi bời, sau này đừng dẫn về nhà nữa. Chi thứ ba nhà họ Hạ chỉ có một người con dâu, đó chính là Diễm Chi."
"A Sâm, anh nghe xem, mẹ anh nói gì vậy?" Anna khóc rống lên.
Bà cụ căn bản không hề dao động, dường như đã sớm quen với chuyện người phụ nữ của Hạ Sâm tới nhà tranh cãi ầm ĩ: “Câm miệng."
"Oa..." một tiếng, Anna khóc càng lớn hơn: “A Sâm, anh đã hứa với em, anh đã hứa rồi, anh không thể đổi ý."
"Mẹ, chuyện này chờ sau này lại bàn tiếp đi. Hôm nay tạm thời cứ thế đã. Con đi trước đây." Bên kia, Anna khóc, con trai của Anna cũng khóc, Hạ Sâm nhíu mày. Mặc dù trông ông ta có vẻ đau đầu nhưng vẫn duy trì phong độ ga lăng của mình, không kém nửa điểm.
"Khoan đã, đứng lại." Lần này, bà cụ lại không nể mặt Hạ Sâm, gọi lại.
"Mẹ, mẹ còn chuyện gì cần dặn dò sao? Mẹ cứ nói đi, con trai xin lắng nghe."
Tô Nhược Hân ngồi yên lặng ở bên cạnh bà cụ. Bây giờ, cô xem như đã hiểu vì sao bà cụ thương người con trai Hạ Sâm này như vậy.
Cho dù ông ta đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu chọc từng người phụ nữ, bà cụ vẫn thích Hạ Sâm.
Chính vì Hạ Sâm biết ăn nói, mỗi câu mỗi lời đều làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Còn nữa, mỗi lần ông ta nói chuyện với người khác, ánh mắt đều nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt kia khiến người ta có cảm giác vô cùng chân thành.
Chắc chắn có rất ít người có thể làm được điều này.
Chỉ cần vừa nghĩ tới ông ta dùng ánh mắt vô cùng chân thành như vậy để lừa phụ nữ, tuyệt đối là lừa người nào được người đó, mỗi người đều bị ông ta dỗ cho ngoan ngoãn nghe lời.
Bà cụ thỏa mãn khẽ gật đầu: “Mẹ chỉ một câu nói thôi, nói xong con có thể rời đi, khuất mắt trông coi, sau này đừng xuất hiện trước mặt mẹ nữa."
"Bà cụ, bà..." Anna có phần không thể nhịn được nữa.
"Tôi đang dạy con trai tôi, ở đây không tới lượt cho cô nói chuyện." Bà cụ nói chuyện trở nên uy nghiêm.
"Anna, đây là mẹ anh, em ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ anh một lát đi. Chờ mẹ anh nói xong, anh sẽ cùng em rời đi." Hạ Sâm dịu dàng dỗ dành.
Không thể không nói, cả quá trình ông ta đều không bị video của Anna ảnh hưởng, cả quá trình đều lý trí, cũng có can đảm đối mặt với tất cả.
Nhìn thế này, trên thân người đàn ông này vẫn có ưu điểm.
Bà cụ lại liếc nhìn tất cả mọi người ở đó, sau đó hắng giọng nói: "A Sâm, mẹ cho con biết, trong nhà con, mẹ già này chỉ nhận một đứa cháu trai, chính là Thiên Tường. Con đừng đưa những người khác vào gia phả nhà họ Hạ. Nếu con đưa vào, đừng trách từ nay về sau bà già này trở mặt không nhận người, thậm chí không nhận đứa con trai là con đấy." Lại càng không cần nói tới công chúa gì đó.
Bà cụ đều không tiếp nhận.
Cho dù có là công chúa, cũng chỉ là một người phụ nữ có một mũi hai mắt mà thôi.
Nhà họ Hạ của bà ta quả thật không sợ công chúa gì đó.
"A Sâm..." Anna hoàn toàn suy sụp, tan vỡ khóc lớn, cũng khóc cho cả đại sảnh trống trải đều vang vọng âm thanh của một mình bà ta.
Hạ Sâm ôm Anna đang khóc tới cả người run rẩy, dịu dàng nói: "Mẹ đã nói xong, chúng ta đi thôi."
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, sắc mặt anh lạnh chưa từng thấy.
Cô tiếp tục nhìn về phía Lục Diễm Chi, giây phút này bà ta vô cùng đáng thương.
Nói cho cùng, bất kể là lúc Hạ Sâm ở trước mặt Lục Diễm Chi, dỗ dành Lục Diễm Chi dịu dàng thế nào, nhưng cuối cùng người phụ nữ mà ông ta muốn cùng rời đi vẫn là Anna.
Mà cho dù bà cụ có nuông chiều che chở Lục Diễm Chi, vẫn không thể thay thế được Hạ Sâm.
Đối diện với gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân bỗng nhiên đau lòng.
Sau đó, cô đột nhiên đứng dậy: “Ngài Hạ, tôi có chuyện muốn nói."
Hạ Sâm nhìn về phía cô: “Cô tên là Tô Nhược Hân, đúng không?"
"Đúng, tôi là Tô Nhược Hân." Tô Nhược Hân đi không thay tên, ngồi không đổi họ.
"Cô Tô, cám ơn cô trước đây đã cứu Thiên Tường tỉnh lại. Nếu không nhờ có cô, tôi đã mất đi đứa con trai Thiên Tường này. Hôm nào đó, tôi nhất định sẽ bớt chút thời gian chính thức mời cô ăn một bữa cơm, cảm ơn ân tình cô đã cứu Thiên Tường." Hạ Sâm mỉm cười nói.
"Đến lúc đó, ngài Hạ sẽ không dẫn theo cả quý bà Anna này chứ?" Tô Nhược Hân không khách sáo chỉ về phía Anna.
"Không thể được sao?" Hạ Sâm có vẻ kinh ngạc khi thấy Tô Nhược Hân nói như vậy.
Dù sao ở trong nhận thức của ông ta, bà cụ có thể nói Anna, nhưng Tô Nhược Hân cô không được. Cho dù cô là ân nhân cứu mạng của Hạ Thiên Tường cũng không được.
"Đúng vậy, không thể." Tô Nhược Hân nói vô cùng chắc chắn.
Cô nói xong lời này, Anna tuyệt đối sẽ trừng mắt nhìn cô với vẻ thù hận. Mà những người khác cũng tò mò nhìn về phía Tô Nhược Hân, đương nhiên trong đó có cả Hạ Thiên Tường.
"Tại sao?" Hạ Sâm vẫn hỏi với vẻ ga lăng lịch sự, có điều vẻ mặt khó coi hơn trước nhiều.