Chương 259: Bao che cho con
"Đầu tiên, người phụ nữ này xúi giục một người phụ nữ tên là Triệu Giai Linh đâm tôi một dao. Nếu không phải mạng tôi lớn, lúc này cơ thể của tôi đã an nghỉ trong lòng đất."
"Cô Tô, trong này chắc hẳn có hiểu nhầm gì rồi. Anna không phải là người phụ nữ như vậy." Hạ Sâm vẫn cố gắng giải thích cho Anna.
Tô Nhược Hân cũng không vội: “Ngài Hạ vẫn nên nghe lý do thứ hai của tôi xong hẵng bào chữa cho bà ta."
Ánh mắt cô chắc chắn, dường như sắp vạch trần ra bí mật lớn nào đó. Ngay cả Tăng Hiểu Khê cũng bị cô thu hút tới không rời mắt: “Tô Nhược Hân, con nói đi."
"Ngài Hạ vẫn bảo chuyện trong video hôm nay xảy ra trước khi ông quen biết với người phụ nữ này, vậy chuyện đứa trẻ này là sao?" Tô Nhược Hân chỉ tay về phía con trai của Anna, ánh mắt lạnh đi.
Nếu không phải Anna là chủ mưu xúi giục Triệu Giai Linh, xem như nể tình mọi người đều là phụ nữ, hôm nay cô ít nhiều sẽ để lại chút đường sống cho Anna.
Nhưng Anna chính là chủ mưu xúi giục Triệu Giai Linh, nếu Anna dám làm thì cô lại dám nói.
Không có gì không có thể nói.
"Tô Nhược Hân, cô có ý gì?" Khi thấy Tô Nhược Hân chỉ tay về phía con trai mình, Anna đứng lên che chở cho con, gào lên với Tô Nhược Hân.
Buổi tối này, bà ta đã rất uất ức rồi.
Theo kế hoạch ban đầu, đây chính là bữa tiệc tối để bà ta trở thành vợ hai của Hạ Sâm, kết quả đảo mắt lại thành sân nhà của Tô Nhược Hân.
Bắt đầu từ khi Tô Nhược Hân bắt đầu mượn tiệc tối của bà ta để nở mặt nở mày trở thành con gái nhà họ Cận, bà ta đã nhìn Tô Nhược Hân không vừa mắt.
Chẳng qua ngại vì biết Tô Nhược Hân đã cứu Hạ Thiên Tường, bà ta mới không lập tức nổi giận.
Giờ phút này, nếu Tô Nhược Hân tự tìm tới cửa, vậy đừng trách bà ta không khách sáo.
Một con nhóc xảo quyệt mà thôi, còn có thể lên trời được sao?
Cô chỉ là có y thuật lợi hại thôi, còn muốn so với bà ta trên các phương diện khác à, căn bản không có khả năng đâu.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt tức giận của Anna, trái lại tương đối bình thản. Cô mỉm cười, quay đầu nhìn bà cụ Hạ: “Bà nội, bà tin tưởng vào y thuật của cháu không?"
Thật ra cô muốn hỏi Hạ Thiên Chiếu câu này, nhưng thằng nhóc kia đã bị Hạ Thiên Tường đày tới Châu Phi. Cô không có cách nào, chỉ có thể mượn hỏi bà cụ để bắc cầu.
"Tin chứ? Ở chỗ bà nội, y thuật của Tiểu Hân là tốt nhất, giỏi nhất." Cô có thể cứu sống cháu trai của bà cụ, còn chữa khỏi mấy căn bệnh vặt của bà cụ. Ở trong mắt bà cụ, Tô Nhược Hân chính là người lợi hại nhất.
"Vậy nếu cháu nói người nào đó ở đây có bệnh, bà nội chắc sẽ tin chứ?"
"Tin. Nhưng, cô nhóc cháu mau nói cho bà biết ai bị bệnh vậy?" Bà cụ vừa nghe Tô Nhược Hân nói là 'người ở đây' bị bệnh, lập tức lo lắng. Bởi vì, người ở đây không phải người nhà họ Hạ thì chính là người nhà họ Cận, vẫn là người nhà họ Hạ chiếm đa số.
Người nào trong nhà họ Hạ bị bệnh, bà cụ đều lo lắng.
Tô Nhược Hân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Anna. Anna lập tức tức giận nói: "Tôi không có bệnh, cô không cần nhìn tôi."
"Đúng, công chúa Anna không có bệnh, bởi vì bà không phải là người nhà họ Hạ. Nhưng, ngài Hạ có bệnh."
Câu này vừa nói xong, mọi người đều nhìn Tô Nhược Hân mà không dám thở mạnh.
Sau đó, mỗi người đều bắt đầu nhìn lướt qua từng người có mặt tại đây có thể được gọi là ngài Hạ.
Ba anh em Hạ Thành, Hạ Phong, Hạ Sâm.
Sau đó chính là Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hạo.
Thậm chí còn có người nhìn về phía đứa con trai bên cạnh Anna. Chắc đứa bé kia cũng được tính là họ Hạ.
Cộng thêm trước đó Tô Nhược Hân còn từng chỉ tay về phía đứa bé kia.
Cho nên, người ở đây đều tưởng con trai của Anna bị bệnh.
Sau khi nhìn lướt qua tất cả người đàn ông họ Hạ, bọn họ đều nhất trí nhìn về phía con trai của Anna.
Nhiều người lập tức nhìn về phía đứa trẻ kia như vậy, làm đứa trẻ hơi căng thẳng, dịch sát vào bên người Anna: “Mommy."
Một tiếng 'mommy' này lập tức kích kích bản năng người mẹ trên người Anna, cộng thêm Tô Nhược Hân nói bà ta không phải là người nhà họ Hạ, bà ta càng tức giận hơn: “Tô Nhược Hân, cô đúng là không biết điều, có gì thì nói rõ ràng ra, đừng có úp úp mở mở nữa. Alex còn nhỏ, dù sao bây giờ cũng không thể gọi nó là ngài Hạ chứ? Alex không bị bệnh."
"Đúng, cậu ta chắc hẳn vĩnh viễn cũng không được gọi là ngài Hạ." Tô Nhược Hân vừa cười vừa nói, cũng có ý ám chỉ ngài Hạ có bệnh mà cô nói không phải là Alex.
"Tô Nhược Hân, cô chỉ từng cứu Hạ Thiên Tường mà thôi, cô cũng đâu phải là người nhà họ Hạ. Sau này, Alex có thể thành người nhà họ Hạ hay không, không cần cô quan tâm. Cô nói cũng không tính."
"Bà cụ nói sẽ tính. Bà cụ nói bà không bước vào cái cửa này, vậy con trai bà sẽ không có bất kỳ danh phận nào, cũng không bước được vào cửa nhà họ Hạ."
"Cô... cô..." Anna đã tức tới xanh cả mặt. Hôm nay, bà ta xem như đã hoàn toàn thất bại, vốn tưởng sẽ thành bà hai được Hạ Sâm thừa nhận, kết quả không chỉ không thành công, bây giờ còn trở thành trò cười cho mọi người ở thành phố T, thậm chí ngay cả con nhóc xảo quyệt Tô Nhược Hân này cũng dám giẫm đạp lên bà ta ngay trước mặt mọi người.
"À, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, chỉ lặp lại lời bà nội nói lần nữa thôi. Sao vậy, tôi đã nói gì sai sao?" Tô Nhược Hân nói xong, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Lúc này, vẻ mặt Hạ Thiên Tường cuối cùng mới dễ coi hơn, không đến mức lạnh lùng như trước.
"A Sâm, anh để mặc cho một con nhóc xảo quyệt sỉ nhục em như vậy sao?" Anna thấy nói không lại Tô Nhược Hân, vội vàng tìm viện binh.
Hạ Sâm vừa thấy bà ta khóc thì đau lòng, nhìn Tô Nhược Hân nói: "Tô Nhược Hân, cô có gì cứ việc nói thẳng, đừng nói những lời vô nghĩa làm lãng phí thời gian của mọi người ở đây nữa. Tôi rất bận."
Cho dù giọng điệu ông ta vẫn tính là miễn cưỡng ôn hòa, nhưng trong lời nói lộ rõ sự tức giận.
Nhưng, Tô Nhược Hân chẳng hề để tâm.
Cho dù sau này cô có xác định mình thích Hạ Thiên Tường, người đàn ông Hạ Sâm này có thể trở thành ba chồng tương lai của cô, nhưng lời nên nói, cô vẫn sẽ không nói ít đi.
Người đàn ông này làm Hạ Thiên Tường không vui, vậy chính là làm cô không vui.
"Được, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi nói thẳng, ông chính là ngài Hạ kia."
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên lặng trong chớp mắt, sau đó mọi người đều nhìn về phía Hạ Sâm.
Ông chính là ngài Hạ kia, 'ngài Hạ' kia chính là chỉ người có bệnh kia.
Hạ Sâm tiếp nhận ánh mắt của mọi người thì lập tức ngây ra, sau đó mới chợt hiểu ra: “Cô nói tôi có bệnh? Cô nhóc, cô nói linh tinh rồi. Tôi cứ cách nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe theo tiêu chuẩn cao một lần. Tôi mới kiểm tra sức khỏe hơn nửa năm trước, tôi không có bệnh."
Ông ta vừa nói xong lời này, bà cụ Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm: “A Sâm không bị bệnh là tốt rồi."
Cho dù người này có cặn bã nữa, cũng là con trai của bà cụ.
Trái tim của mẹ già trước sau không thay đổi.
Sau đó, bà cụ nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô nhóc, cháu cũng không thể nói bậy đâu."
Cho dù bà cụ có thích Tô Nhược Hân, nhưng Tô Nhược Hân vô duyên vô cớ nói con trai bà cụ có bệnh, bà cụ vẫn không đồng ý, cũng không thích.
"Cô Tô, trong này chắc hẳn có hiểu nhầm gì rồi. Anna không phải là người phụ nữ như vậy." Hạ Sâm vẫn cố gắng giải thích cho Anna.
Tô Nhược Hân cũng không vội: “Ngài Hạ vẫn nên nghe lý do thứ hai của tôi xong hẵng bào chữa cho bà ta."
Ánh mắt cô chắc chắn, dường như sắp vạch trần ra bí mật lớn nào đó. Ngay cả Tăng Hiểu Khê cũng bị cô thu hút tới không rời mắt: “Tô Nhược Hân, con nói đi."
"Ngài Hạ vẫn bảo chuyện trong video hôm nay xảy ra trước khi ông quen biết với người phụ nữ này, vậy chuyện đứa trẻ này là sao?" Tô Nhược Hân chỉ tay về phía con trai của Anna, ánh mắt lạnh đi.
Nếu không phải Anna là chủ mưu xúi giục Triệu Giai Linh, xem như nể tình mọi người đều là phụ nữ, hôm nay cô ít nhiều sẽ để lại chút đường sống cho Anna.
Nhưng Anna chính là chủ mưu xúi giục Triệu Giai Linh, nếu Anna dám làm thì cô lại dám nói.
Không có gì không có thể nói.
"Tô Nhược Hân, cô có ý gì?" Khi thấy Tô Nhược Hân chỉ tay về phía con trai mình, Anna đứng lên che chở cho con, gào lên với Tô Nhược Hân.
Buổi tối này, bà ta đã rất uất ức rồi.
Theo kế hoạch ban đầu, đây chính là bữa tiệc tối để bà ta trở thành vợ hai của Hạ Sâm, kết quả đảo mắt lại thành sân nhà của Tô Nhược Hân.
Bắt đầu từ khi Tô Nhược Hân bắt đầu mượn tiệc tối của bà ta để nở mặt nở mày trở thành con gái nhà họ Cận, bà ta đã nhìn Tô Nhược Hân không vừa mắt.
Chẳng qua ngại vì biết Tô Nhược Hân đã cứu Hạ Thiên Tường, bà ta mới không lập tức nổi giận.
Giờ phút này, nếu Tô Nhược Hân tự tìm tới cửa, vậy đừng trách bà ta không khách sáo.
Một con nhóc xảo quyệt mà thôi, còn có thể lên trời được sao?
Cô chỉ là có y thuật lợi hại thôi, còn muốn so với bà ta trên các phương diện khác à, căn bản không có khả năng đâu.
Tô Nhược Hân nhìn thấy ánh mắt tức giận của Anna, trái lại tương đối bình thản. Cô mỉm cười, quay đầu nhìn bà cụ Hạ: “Bà nội, bà tin tưởng vào y thuật của cháu không?"
Thật ra cô muốn hỏi Hạ Thiên Chiếu câu này, nhưng thằng nhóc kia đã bị Hạ Thiên Tường đày tới Châu Phi. Cô không có cách nào, chỉ có thể mượn hỏi bà cụ để bắc cầu.
"Tin chứ? Ở chỗ bà nội, y thuật của Tiểu Hân là tốt nhất, giỏi nhất." Cô có thể cứu sống cháu trai của bà cụ, còn chữa khỏi mấy căn bệnh vặt của bà cụ. Ở trong mắt bà cụ, Tô Nhược Hân chính là người lợi hại nhất.
"Vậy nếu cháu nói người nào đó ở đây có bệnh, bà nội chắc sẽ tin chứ?"
"Tin. Nhưng, cô nhóc cháu mau nói cho bà biết ai bị bệnh vậy?" Bà cụ vừa nghe Tô Nhược Hân nói là 'người ở đây' bị bệnh, lập tức lo lắng. Bởi vì, người ở đây không phải người nhà họ Hạ thì chính là người nhà họ Cận, vẫn là người nhà họ Hạ chiếm đa số.
Người nào trong nhà họ Hạ bị bệnh, bà cụ đều lo lắng.
Tô Nhược Hân mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Anna. Anna lập tức tức giận nói: "Tôi không có bệnh, cô không cần nhìn tôi."
"Đúng, công chúa Anna không có bệnh, bởi vì bà không phải là người nhà họ Hạ. Nhưng, ngài Hạ có bệnh."
Câu này vừa nói xong, mọi người đều nhìn Tô Nhược Hân mà không dám thở mạnh.
Sau đó, mỗi người đều bắt đầu nhìn lướt qua từng người có mặt tại đây có thể được gọi là ngài Hạ.
Ba anh em Hạ Thành, Hạ Phong, Hạ Sâm.
Sau đó chính là Hạ Thiên Tường và Hạ Thiên Hạo.
Thậm chí còn có người nhìn về phía đứa con trai bên cạnh Anna. Chắc đứa bé kia cũng được tính là họ Hạ.
Cộng thêm trước đó Tô Nhược Hân còn từng chỉ tay về phía đứa bé kia.
Cho nên, người ở đây đều tưởng con trai của Anna bị bệnh.
Sau khi nhìn lướt qua tất cả người đàn ông họ Hạ, bọn họ đều nhất trí nhìn về phía con trai của Anna.
Nhiều người lập tức nhìn về phía đứa trẻ kia như vậy, làm đứa trẻ hơi căng thẳng, dịch sát vào bên người Anna: “Mommy."
Một tiếng 'mommy' này lập tức kích kích bản năng người mẹ trên người Anna, cộng thêm Tô Nhược Hân nói bà ta không phải là người nhà họ Hạ, bà ta càng tức giận hơn: “Tô Nhược Hân, cô đúng là không biết điều, có gì thì nói rõ ràng ra, đừng có úp úp mở mở nữa. Alex còn nhỏ, dù sao bây giờ cũng không thể gọi nó là ngài Hạ chứ? Alex không bị bệnh."
"Đúng, cậu ta chắc hẳn vĩnh viễn cũng không được gọi là ngài Hạ." Tô Nhược Hân vừa cười vừa nói, cũng có ý ám chỉ ngài Hạ có bệnh mà cô nói không phải là Alex.
"Tô Nhược Hân, cô chỉ từng cứu Hạ Thiên Tường mà thôi, cô cũng đâu phải là người nhà họ Hạ. Sau này, Alex có thể thành người nhà họ Hạ hay không, không cần cô quan tâm. Cô nói cũng không tính."
"Bà cụ nói sẽ tính. Bà cụ nói bà không bước vào cái cửa này, vậy con trai bà sẽ không có bất kỳ danh phận nào, cũng không bước được vào cửa nhà họ Hạ."
"Cô... cô..." Anna đã tức tới xanh cả mặt. Hôm nay, bà ta xem như đã hoàn toàn thất bại, vốn tưởng sẽ thành bà hai được Hạ Sâm thừa nhận, kết quả không chỉ không thành công, bây giờ còn trở thành trò cười cho mọi người ở thành phố T, thậm chí ngay cả con nhóc xảo quyệt Tô Nhược Hân này cũng dám giẫm đạp lên bà ta ngay trước mặt mọi người.
"À, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, chỉ lặp lại lời bà nội nói lần nữa thôi. Sao vậy, tôi đã nói gì sai sao?" Tô Nhược Hân nói xong, liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tường. Lúc này, vẻ mặt Hạ Thiên Tường cuối cùng mới dễ coi hơn, không đến mức lạnh lùng như trước.
"A Sâm, anh để mặc cho một con nhóc xảo quyệt sỉ nhục em như vậy sao?" Anna thấy nói không lại Tô Nhược Hân, vội vàng tìm viện binh.
Hạ Sâm vừa thấy bà ta khóc thì đau lòng, nhìn Tô Nhược Hân nói: "Tô Nhược Hân, cô có gì cứ việc nói thẳng, đừng nói những lời vô nghĩa làm lãng phí thời gian của mọi người ở đây nữa. Tôi rất bận."
Cho dù giọng điệu ông ta vẫn tính là miễn cưỡng ôn hòa, nhưng trong lời nói lộ rõ sự tức giận.
Nhưng, Tô Nhược Hân chẳng hề để tâm.
Cho dù sau này cô có xác định mình thích Hạ Thiên Tường, người đàn ông Hạ Sâm này có thể trở thành ba chồng tương lai của cô, nhưng lời nên nói, cô vẫn sẽ không nói ít đi.
Người đàn ông này làm Hạ Thiên Tường không vui, vậy chính là làm cô không vui.
"Được, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi nói thẳng, ông chính là ngài Hạ kia."
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên lặng trong chớp mắt, sau đó mọi người đều nhìn về phía Hạ Sâm.
Ông chính là ngài Hạ kia, 'ngài Hạ' kia chính là chỉ người có bệnh kia.
Hạ Sâm tiếp nhận ánh mắt của mọi người thì lập tức ngây ra, sau đó mới chợt hiểu ra: “Cô nói tôi có bệnh? Cô nhóc, cô nói linh tinh rồi. Tôi cứ cách nửa năm sẽ kiểm tra sức khỏe theo tiêu chuẩn cao một lần. Tôi mới kiểm tra sức khỏe hơn nửa năm trước, tôi không có bệnh."
Ông ta vừa nói xong lời này, bà cụ Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm: “A Sâm không bị bệnh là tốt rồi."
Cho dù người này có cặn bã nữa, cũng là con trai của bà cụ.
Trái tim của mẹ già trước sau không thay đổi.
Sau đó, bà cụ nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Cô nhóc, cháu cũng không thể nói bậy đâu."
Cho dù bà cụ có thích Tô Nhược Hân, nhưng Tô Nhược Hân vô duyên vô cớ nói con trai bà cụ có bệnh, bà cụ vẫn không đồng ý, cũng không thích.