Chương 260: Tư thế thoải mái
“Bà nội, cháu không có nói bậy, những gì cháu nói đều là thật.” Tô Nhược Hân nghiêm túc nói.
“Nhưng A Sâm cũng có nói tháng trước nó mới kiểm tra sức khoẻ, bây giờ chỉ mới một tháng trôi qua, sao có thể mắc bệnh được.” Dù sao bà cụ cũng không muốn con trai bị bệnh, cho nên cứ khẳng định là con trai rất khoẻ.
“Ông Hạ, cho hỏi lúc ông kiểm tra sức khỏe có kiểm tra chức năng sinh lý không?”
“Chỉ là kiểm tra sức khoẻ bình thường thôi.”
“Vậy chắc chắn là ông Hạ không có kiểm tra…” Nói đến đây, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng im lặng, dù gì người đối diện cũng là ba chồng tương lai, cho nên cô nói nhỏ lại: “Chắc chắn là ông Hạ không kiểm tra bệnh về chuyện kia, từ tám năm trước ông Hạ đã không thể sinh con rồi.”
Anna lập tức giãy nãy: “Tô Nhược Hân, cô nói bậy bạ cái gì đấy? Rõ ràng là cô đang nói nhảm.” Con trai của bà ta chỉ mới năm tuổi, Tô Nhược Hân nói thế, rõ ràng là muốn nói con trai của bà ta không phải con trai của Hạ Sâm, nếu bà ta còn không hiểu thì bà ta bị ngu rồi.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm đến thái độ giận dữ của Anna, cô cười nhạt nhìn Hạ Sâm: “Có lẽ tám năm trước ông Hạ từng bị thương, tôi không rõ tình huống cụ thể, nếu ông Hạ không tin thì bây giờ có thể rời khỏi đại sảnh này, đi thẳng đến bệnh viện, tôi tin ông sẽ nhanh chóng có được câu trả lời chính xác thôi.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Hạ Sâm đen mặt, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, sau đó, ông ta đột nhiên đập bàn: “Anna, bà im miệng, đi với tôi.” Nói xong, ông ta kéo Anna rời đi.
Bây giờ đã không còn vẻ phong độ lịch sự trước kia nữa rồi.
Có thể nói là rời đi một cách vô cùng chật vật.
Lúc bị ông ta kéo rời đi, Anna quay đầu trừng Tô Nhược Hân bằng ánh mắt căm hận.
Ánh nhìn kia như muốn moi tim móc phổi Tô Nhược Hân ra, khiến Tô Nhược Hân không thể sống tiếp nữa.
Hạ Sâm dẫn Anna rời đi, cũng dẫn một trai một gái của bà ta đi.
Tô Nhược Hân nói xong những lời muốn nói thì mỉm cười ngồi lại bên cạnh bà cụ: “Bà nội, cháu gắp thức ăn cho bà, bà ăn nhiều một chút cho đỡ sợ.”
Bà cụ chỉ ngón tay lên trán Tô Nhược Hân: “Cháu còn biết cháu khiến bà sợ hãi à? Con nhóc nhà cháu đúng là biết hù doạ người khác.”
Biết Hạ Sâm chỉ bị bệnh về mặt kia, bà cụ cũng thở phào.
Bệnh đó cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Hạ Sâm cũng đã có con trai và con gái rồi.
Bà chỉ cần nhìn Hạ Thiên Tường là thấy thích, đó chính là cháu trai khiến bà tự hào nhất, có một không hai.
“Bà nội, những người làm sai còn ra vẻ hống hách là đáng ghét nhất, bà ta không cần thể diện, nhưng người nhà họ Hạ thì cần.”
“Đúng đúng đúng, người nhà họ Hạ chúng ta cần phải có thể diện.” Bà cụ phụ hoạ, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm oán trách Hạ Sâm, lần này thằng con trai này thật sự khiến nhà họ Hạ và bà mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng nó lại là con trai ruột của bà, muốn đổi cũng không đổi được.
Sau đó, bà cụ dẫn đầu, những người còn lại vẫn rất vui vẻ ăn xong bữa cơm, sau đó mới lần lượt lên xe của mình, ai về nhà nấy.
Tăng Hiểu Khê vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Hân, hưng phấn nói đến chuyện mất mặt trên bàn ăn trước đó: “Nhược Hân, bây giờ mẹ cũng muốn xem báo cáo kết quả khám sức khỏe của Hạ Sâm, sau đó khiến người phụ nữ không biết xấu hổ kia mất mặt.”
Phía sau, Cận Liễm là người cuối cùng đứng dậy, anh ta lạnh lùng đi theo Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, mẹ của tôi bị anh gài bẫy.”
Hạ Thiên Tường đứng lại, anh xoay người cười nói: “Người tôi gài bẫy là anh, anh chỉ có thể làm anh trai của Tô Nhược Hân thôi.”
“Anh…” Cận Liễm lập tức sa sầm mặt: “Có gan thì đánh một trận đi.”
“Được, sẵn sàng tiếp đón.” Hai người nói xong thì đương nhiên là không lên xe, cả hai đi thẳng đến phòng boxing bên cạnh khách sạn.
Hạ Thiên Tường mặc đồ boxing màu đen, Cận Liễm mặc đồ boxing màu trắng, hai người bắt đầu đánh nhau.
Lúc lên xe, Tô Nhược Hân cảm thấy mí mắt mình khẽ giật.
Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Thiên Tường không có ở đây, cả Cận Liễm cũng thế, không biết là hai người họ đi đâu rồi.
Nhưng sau đó cô lại lắc đầu, hai người này đều là đàn ông trưởng thành, không dễ xảy ra chuyện như phụ nữ, đàn ông làm gì mà xảy ra chuyện chứ.
Sau đó, mãi đến một giờ sáng vẫn không nhận được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân mới hoảng hốt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, lần này phải reo khoảng bảy tám lần mới có người nghe máy: “Nhược Hân, có chuyện gì sao?”
“Hạ Thiên Tường, có phải anh quên nói chuyện gì rồi không?” Tô Nhược Hân khó chịu, cô không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?
“Nhược Hân ngủ ngon.” Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng chậm chạp nhớ ra, sau đó lại nói: “Anh không quên, anh vẫn chưa ngủ, trước khi ngủ chắc chắn sẽ chúc em ngủ ngon.”
Lúc này sắc mặt Tô Nhược Hân mới bình thường trở lại: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ? Lại họp à?”
Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua bình nước biển trên đầu, nhíu mày: “Ừm, anh đang họp.”
“Vậy anh tiếp tục đi, em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon.”
Cô nói nhanh, sau đó nhớ ra điều gì lại bổ sung một câu: “Sáng mai gặp.”
Sau đó, Tô Nhược Hân ngượng ngùng cúp máy, đổi lại một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tiếng chuông báo thức reo lên, Tô Nhược Hân lập tức thức dậy, cũng đã tỉnh ngủ.
Cô nhớ Hạ Thiên Tường rồi.
Tối qua dù đã gặp Hạ Thiên Tường, nhưng cũng chỉ gặp mà thôi, còn chưa nói được câu nào.
Cho nên lúc này cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Lát nữa lúc chạy bộ sẽ nói.
Đã hẹn là sáng nay sẽ gặp nhau, vừa nghĩ đến đã lập tức muốn gặp Hạ Thiên Tường, cho nên tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh.
Cô thay quần áo đi xuống lầu, lập tức nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.
Tô Nhược Hân không đi xuống, cô đứng trước lan can tầng hai quan sát, chỉ thấy Cận Liễm vẫn đang mặc quần áo tối qua, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh ta.
Tăng Hiểu Khê kéo Cận Liễm ngồi xuống sofa: “Con trai, con bị làm sao thế? Đánh nhau với người ta à?”
Nếu không sao trên đầu lại quấn đầy băng gạc như thế được.
“Mẹ, con gặp phải một tên tài xế ngu, trong lúc chạy xe đột nhiên dừng lại giữa đường, con vội vàng phanh xe, đập đầu lên cửa kính, đã đi kiểm tra rồi, đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng.”
“Tài xế kia thì sao? Cảnh sát giao thông có xử lý không?” Tăng Hiểu Khê càng nhìn con trai càng đau lòng.
“Đã xử lý rồi, con trai của mẹ là người nhịn nhục à?”
Nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn vô cùng tức giận: “Để mẹ gọi điện thoại hỏi xem xử lý thế nào, nếu đã là trách nhiệm của tài xế kia thì phải phạt nặng.”
“Đã treo bằng, cả đời không được chạy xe nữa, mẹ, như thế đã là thê thảm lắm rồi.” Cận Liễm vội ngăn cản Tăng Hiểu Khê gọi điện thoại.
“Chỉ giữ bằng đã là gì? Cả đời không thể lái xe đã là gì? Vẫn không bằng vết thương trên đầu con.” Tăng Hiểu Khê vẫn không muốn bỏ qua cho người đó.
“Mẹ, con đã nói con sẽ tự giải quyết rồi, nếu mẹ gọi điện thoại, để bên kia điều tra ra con tự mình xử lý người kia, có phải…”
Cận Liễm muốn nói lại thôi.
“Nhưng A Sâm cũng có nói tháng trước nó mới kiểm tra sức khoẻ, bây giờ chỉ mới một tháng trôi qua, sao có thể mắc bệnh được.” Dù sao bà cụ cũng không muốn con trai bị bệnh, cho nên cứ khẳng định là con trai rất khoẻ.
“Ông Hạ, cho hỏi lúc ông kiểm tra sức khỏe có kiểm tra chức năng sinh lý không?”
“Chỉ là kiểm tra sức khoẻ bình thường thôi.”
“Vậy chắc chắn là ông Hạ không có kiểm tra…” Nói đến đây, Tô Nhược Hân hơi ngượng ngùng im lặng, dù gì người đối diện cũng là ba chồng tương lai, cho nên cô nói nhỏ lại: “Chắc chắn là ông Hạ không kiểm tra bệnh về chuyện kia, từ tám năm trước ông Hạ đã không thể sinh con rồi.”
Anna lập tức giãy nãy: “Tô Nhược Hân, cô nói bậy bạ cái gì đấy? Rõ ràng là cô đang nói nhảm.” Con trai của bà ta chỉ mới năm tuổi, Tô Nhược Hân nói thế, rõ ràng là muốn nói con trai của bà ta không phải con trai của Hạ Sâm, nếu bà ta còn không hiểu thì bà ta bị ngu rồi.
Tô Nhược Hân cũng không quan tâm đến thái độ giận dữ của Anna, cô cười nhạt nhìn Hạ Sâm: “Có lẽ tám năm trước ông Hạ từng bị thương, tôi không rõ tình huống cụ thể, nếu ông Hạ không tin thì bây giờ có thể rời khỏi đại sảnh này, đi thẳng đến bệnh viện, tôi tin ông sẽ nhanh chóng có được câu trả lời chính xác thôi.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Hạ Sâm đen mặt, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, sau đó, ông ta đột nhiên đập bàn: “Anna, bà im miệng, đi với tôi.” Nói xong, ông ta kéo Anna rời đi.
Bây giờ đã không còn vẻ phong độ lịch sự trước kia nữa rồi.
Có thể nói là rời đi một cách vô cùng chật vật.
Lúc bị ông ta kéo rời đi, Anna quay đầu trừng Tô Nhược Hân bằng ánh mắt căm hận.
Ánh nhìn kia như muốn moi tim móc phổi Tô Nhược Hân ra, khiến Tô Nhược Hân không thể sống tiếp nữa.
Hạ Sâm dẫn Anna rời đi, cũng dẫn một trai một gái của bà ta đi.
Tô Nhược Hân nói xong những lời muốn nói thì mỉm cười ngồi lại bên cạnh bà cụ: “Bà nội, cháu gắp thức ăn cho bà, bà ăn nhiều một chút cho đỡ sợ.”
Bà cụ chỉ ngón tay lên trán Tô Nhược Hân: “Cháu còn biết cháu khiến bà sợ hãi à? Con nhóc nhà cháu đúng là biết hù doạ người khác.”
Biết Hạ Sâm chỉ bị bệnh về mặt kia, bà cụ cũng thở phào.
Bệnh đó cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Hạ Sâm cũng đã có con trai và con gái rồi.
Bà chỉ cần nhìn Hạ Thiên Tường là thấy thích, đó chính là cháu trai khiến bà tự hào nhất, có một không hai.
“Bà nội, những người làm sai còn ra vẻ hống hách là đáng ghét nhất, bà ta không cần thể diện, nhưng người nhà họ Hạ thì cần.”
“Đúng đúng đúng, người nhà họ Hạ chúng ta cần phải có thể diện.” Bà cụ phụ hoạ, nhưng trong lòng lại không khỏi thầm oán trách Hạ Sâm, lần này thằng con trai này thật sự khiến nhà họ Hạ và bà mất hết mặt mũi rồi.
Nhưng nó lại là con trai ruột của bà, muốn đổi cũng không đổi được.
Sau đó, bà cụ dẫn đầu, những người còn lại vẫn rất vui vẻ ăn xong bữa cơm, sau đó mới lần lượt lên xe của mình, ai về nhà nấy.
Tăng Hiểu Khê vẫn luôn nắm tay Tô Nhược Hân, hưng phấn nói đến chuyện mất mặt trên bàn ăn trước đó: “Nhược Hân, bây giờ mẹ cũng muốn xem báo cáo kết quả khám sức khỏe của Hạ Sâm, sau đó khiến người phụ nữ không biết xấu hổ kia mất mặt.”
Phía sau, Cận Liễm là người cuối cùng đứng dậy, anh ta lạnh lùng đi theo Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, mẹ của tôi bị anh gài bẫy.”
Hạ Thiên Tường đứng lại, anh xoay người cười nói: “Người tôi gài bẫy là anh, anh chỉ có thể làm anh trai của Tô Nhược Hân thôi.”
“Anh…” Cận Liễm lập tức sa sầm mặt: “Có gan thì đánh một trận đi.”
“Được, sẵn sàng tiếp đón.” Hai người nói xong thì đương nhiên là không lên xe, cả hai đi thẳng đến phòng boxing bên cạnh khách sạn.
Hạ Thiên Tường mặc đồ boxing màu đen, Cận Liễm mặc đồ boxing màu trắng, hai người bắt đầu đánh nhau.
Lúc lên xe, Tô Nhược Hân cảm thấy mí mắt mình khẽ giật.
Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Thiên Tường không có ở đây, cả Cận Liễm cũng thế, không biết là hai người họ đi đâu rồi.
Nhưng sau đó cô lại lắc đầu, hai người này đều là đàn ông trưởng thành, không dễ xảy ra chuyện như phụ nữ, đàn ông làm gì mà xảy ra chuyện chứ.
Sau đó, mãi đến một giờ sáng vẫn không nhận được tin nhắn “Nhược Hân ngủ ngon” của Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân mới hoảng hốt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường, lần này phải reo khoảng bảy tám lần mới có người nghe máy: “Nhược Hân, có chuyện gì sao?”
“Hạ Thiên Tường, có phải anh quên nói chuyện gì rồi không?” Tô Nhược Hân khó chịu, cô không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho anh à?
“Nhược Hân ngủ ngon.” Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng chậm chạp nhớ ra, sau đó lại nói: “Anh không quên, anh vẫn chưa ngủ, trước khi ngủ chắc chắn sẽ chúc em ngủ ngon.”
Lúc này sắc mặt Tô Nhược Hân mới bình thường trở lại: “Muộn thế này rồi còn chưa ngủ? Lại họp à?”
Hạ Thiên Tường nhìn thoáng qua bình nước biển trên đầu, nhíu mày: “Ừm, anh đang họp.”
“Vậy anh tiếp tục đi, em không làm phiền anh nữa, ngủ ngon.”
Cô nói nhanh, sau đó nhớ ra điều gì lại bổ sung một câu: “Sáng mai gặp.”
Sau đó, Tô Nhược Hân ngượng ngùng cúp máy, đổi lại một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Lúc tiếng chuông báo thức reo lên, Tô Nhược Hân lập tức thức dậy, cũng đã tỉnh ngủ.
Cô nhớ Hạ Thiên Tường rồi.
Tối qua dù đã gặp Hạ Thiên Tường, nhưng cũng chỉ gặp mà thôi, còn chưa nói được câu nào.
Cho nên lúc này cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Lát nữa lúc chạy bộ sẽ nói.
Đã hẹn là sáng nay sẽ gặp nhau, vừa nghĩ đến đã lập tức muốn gặp Hạ Thiên Tường, cho nên tốc độ của Tô Nhược Hân rất nhanh.
Cô thay quần áo đi xuống lầu, lập tức nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng ồn ào.
Tô Nhược Hân không đi xuống, cô đứng trước lan can tầng hai quan sát, chỉ thấy Cận Liễm vẫn đang mặc quần áo tối qua, nhưng cô không nhìn rõ mặt anh ta.
Tăng Hiểu Khê kéo Cận Liễm ngồi xuống sofa: “Con trai, con bị làm sao thế? Đánh nhau với người ta à?”
Nếu không sao trên đầu lại quấn đầy băng gạc như thế được.
“Mẹ, con gặp phải một tên tài xế ngu, trong lúc chạy xe đột nhiên dừng lại giữa đường, con vội vàng phanh xe, đập đầu lên cửa kính, đã đi kiểm tra rồi, đều chỉ là vết thương ngoài da thôi, không nghiêm trọng.”
“Tài xế kia thì sao? Cảnh sát giao thông có xử lý không?” Tăng Hiểu Khê càng nhìn con trai càng đau lòng.
“Đã xử lý rồi, con trai của mẹ là người nhịn nhục à?”
Nhưng Tăng Hiểu Khê vẫn vô cùng tức giận: “Để mẹ gọi điện thoại hỏi xem xử lý thế nào, nếu đã là trách nhiệm của tài xế kia thì phải phạt nặng.”
“Đã treo bằng, cả đời không được chạy xe nữa, mẹ, như thế đã là thê thảm lắm rồi.” Cận Liễm vội ngăn cản Tăng Hiểu Khê gọi điện thoại.
“Chỉ giữ bằng đã là gì? Cả đời không thể lái xe đã là gì? Vẫn không bằng vết thương trên đầu con.” Tăng Hiểu Khê vẫn không muốn bỏ qua cho người đó.
“Mẹ, con đã nói con sẽ tự giải quyết rồi, nếu mẹ gọi điện thoại, để bên kia điều tra ra con tự mình xử lý người kia, có phải…”
Cận Liễm muốn nói lại thôi.