Chương 261: Nằm xuống
Tăng Hiểu Khê im lặng một lát mới xem như hiểu ý Cận Liễm: “Được, vậy con mau lên lầu ngủ một giấc đi, nếu khó chịu ở đâu thì nói với mẹ, mẹ lập tức mời bác sĩ đến.”
“Được, con lên lầu đây.” Cận Liễm đi về phía thang máy, anh ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Tô Nhược Hân đang đứng trước lan can tầng hai, anh ta bèn cười chào hỏi: “Tô Nhược Hân, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô Nhược Hân cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi về phía thang máy.
Lúc Cận Liễm đi ra thì cô cũng đi vào, lúc lướt qua nhau, hai người dừng lại, cô nhìn về phía Cận Liễm: “Cận Liễm, anh vẫn nên khai thật ra đi, đánh nhau với ai đấy?”
Tưởng cô ngốc chắc?
Những lời đó của anh ta có thể lừa được Tăng Hiểu Khê, nhưng sao có thể lừa được cô.
Thậm chí vết thương dưới băng gạc của anh trông ra sao cô cũng biết.
Cũng không có gì đáng ngại, chỉ hơi sưng đỏ thôi.
Nhưng cũng là bị thương.
Chỉ không biết là ai dám làm Cận Liễm bị thương thôi.
Cận Liễm lập tức dừng bước, anh ta quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua tôi đi đánh quyền anh ngầm, rất đã ghiền, nhưng cô đừng nói với mẹ tôi, dù gì bây giờ bà ấy cũng là mẹ cô, không thể để bà ấy lo lắng được.”
“Anh biết bà là mẹ anh thì được, sau này không được đánh quyền anh ngầm nữa.” Tô Nhược Hân cảnh cáo Cận Liễm, nếu anh ta lại bị đánh thành thế này, cô nhất định sẽ nói với Tăng Hiểu Khê.
“Được được được, sau này chỉ xem chứ không đánh, như vậy tôi có thể đi ngủ chưa?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới đánh một phát lên bả vai Cận Liễm: “Cút đi.”
“Shhh…” Cận Liễm rên khẽ một tiếng.
“Đợi tôi đi chạy bộ về, nếu anh cần thì tôi có thể bôi thuốc rượu giúp anh.”
“Không… Không cần.” Cận Liễm đi về phòng mình như chạy trốn, anh ta chợt phát hiện sau này nên cẩn thận một chút, đánh nhau như thế có thể lừa được mẹ anh ta, nhưng e rằng không thể lừa Tô Nhược Hân.
“Mẹ nuôi, con đi chạy bộ đây.” Tô Nhược Hân xuống lầu, chào hỏi Tăng Hiểu Khê sau đó đi ra ngoài.
Có điều sáng hôm nay, cô chạy bộ suốt một tiếng cũng không gặp được Hạ Thiên Tường.
Rõ ràng hôm qua vẫn cảm thấy phong cảnh của khu dân cư rất đẹp, hôm nay lại không thấy như thế nữa.
Cả người Tô Nhược Hân ướt đẫm mồ hôi, lúc chạy qua biệt thự số 888 một lần nữa, Tô Nhược Hân dừng lại.
Sau đó, cô bèn thấy chị Trương hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đứng trong cửa nhìn thấy Tô Nhược Hân, chị ta lập tức vui mừng nói: “Cô Tô, gặp được cô thật tốt quá, Chủ tịch Lục bảo tôi đi mời bác sĩ của phường, cô đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
“Ai bị bệnh vậy?” Tô Nhược Hân cau mày, nhớ tới chuyện sáng nay không thấy Hạ Thiên Tường đâu, trong lòng cô thoáng hoảng hốt, đừng nói là Hạ Thiên Tường bị bệnh nhé?
“Là cậu chủ, trên mặt bị thương.”
“Có nghiêm trọng không?” Tô Nhược Hân vội vàng đẩy cửa đi vào, bây giờ dù chị Trương không mời, cô cũng muốn đi vào.
“Có vẻ chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng Chủ tịch Lục không yên tâm, cứ bắt buộc phải mời bác sĩ đến kiểm tra.”
Chị Trương còn chưa nói hết câu, Tô Nhược Hân đã chạy vào trong biệt thự, đi đến thang máy, sau đó lên thẳng phòng Hạ Thiên Tường.
“Thiên Tường, có phải người phụ nữ kia phái người đến gây chuyện với con không?” Cô còn chưa đi vào đã nghe thấy Lục Diễm Chi quan tâm hỏi Hạ Thiên Tường xuyên qua khe cửa khép hờ.
“Mẹ, tối qua con vui vẻ cho nên đi đánh quyền anh ngầm, con cũng thắng rồi, chút thương tích này không là gì cả đâu.”
Quyền anh ngầm.
Lại là quyền anh ngầm.
Đây là lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay Tô Nhược Hân nghe thấy có người nói đến quyền anh ngầm rồi.
Hơn nữa còn trùng hợp rằng hai người đều là người cô quen.
Một người là Cận Liễm, một người là Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đẩy cửa đi vào: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đánh nhau với Cận Liễm không?”
Nói xong, cô nâng mắt nhìn lên, lập tức sa sầm mặt.
Vết thương trên mặt Hạ Thiên Tường đúng là không nghiêm trọng lắm, nhưng vết bầm ở hai mắt lại rất rõ ràng.
Nếu anh thật sự đánh nhau với Cận Liễm, vậy anh nói thắng đúng là không nói dối, tình trạng của Cận Liễm nghiêm trọng hơn anh một chút.
“Không có.”
“Cô nói gì? Cô nói Thiên Tường đánh nhau với Cận Liễm.”
Hai mẹ con đồng thanh cất lời.
Sau đó Tô Nhược Hân lập tức nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hạ Thiên Tường, đó là đang cầu xin cô đừng nói sự thật với Lục Diễm Chi.
Cô chần chừ một lúc, nhớ tới sự gian khổ của một người phụ nữ như Lục Diễm Chi vào tối qua, cuối cùng cô cũng không đành lòng: “Chủ tịch Lục, tôi chỉ đoán bừa thôi, khi nãy chạy bộ ngang qua, vừa khéo nhìn thấy chị Trương nói muốn đi mời bác sĩ, cho nên tôi bèn đến xem thử.”
“Ừm, chị Trương làm đúng lắm, mời cô vẫn tốt hơn mới bác sĩ của khu nhiều, Tô Nhược Hân, cô mau khám cho Thiên Tường đi, vết thương của thằng bé có để lại sẹo không? Có nghiêm trọng không?” Lục Diễm Chi nhẹ nhàng hỏi Tô Nhược Hân.
Lúc này Lục Diễm Chi cảm thấy Tô Nhược Hân đã thuận mắt hơn rồi.
Nếu không nhờ Tô Nhược Hân, tối qua dù Anna có đi cũng sẽ khiêu khích dẫn theo Hạ Sâm.
Chứ không phải là bị Hạ Sâm kéo đi.
Dẫn và kéo có ý nghĩa khác nhau rất nhiều.
Buổi sáng bà ta đã nhận được tin tối qua Hạ Sâm không ở khách sạn, mà là dẫn Anna vào ở trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố T.
Sau đó, nghe nói còn phái người canh giữ biệt thự.
Có lẽ Hạ Sâm đã để tâm lời nói của Tô Nhược Hân rồi.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường một lần nữa, sau đó đáp: “Chủ tịch Lục, những vết thương này của Thiên Tường chỉ là bị thương ngoài da thôi, chỉ cần bôi chút rượu thuốc là được.”
“Không cần mời bác sĩ ngoại khoa kiểm tra à?” Nhưng vừa hỏi xong, bà ta lại nói: “Xem kìa, tôi đúng là già nên lú lẫn rồi, không tin tưởng một người lợi hại như cô, Tô Nhược Hân, tôi giao Thiên Tường lại cho cô, cô bôi rượu thuốc cho thằng bé đi.” Nói xong, Lục Diễm Chi nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường, sau đó lại nhìn Tô Nhược Hân rồi mới rời đi.
Trong phòng ngủ lập túcw chỉ còn lại Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Lúc này Tô Nhược Hân chợt phát hiện đã lâu rồi cô không đến nơi này của anh.
“Nói đi, rốt cuộc có phải là đánh nhau với Cận Liễm không?” Khi nãy chỉ là giúp anh qua mặt Lục Diễm Chi thôi.
Anh có thể lừa được Lục Diễm Chi chứ làm sao lừa được cô.
“Phải.” Hạ Thiên Tường gật đầu thừa nhận.
Tô Nhược Hân trợn mắt trừng anh: “Lớn từng này rồi còn đi đánh nhau, có phải tối qua vừa rời khỏi dạ tiệc đã đi đánh nhau luôn không?”
“Phải.” Tô Nhược Hân không hỏi thì thôi, chỉ cần cô hỏi, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ trả lời, anh luôn mặc định rằng tuyệt đối không thể lừa dối vợ tương lai.
“Sao lại đánh nhau.” Vừa nhìn đã biết là đánh nhau rất dữ dội.
Đánh nhau như thế dù gì cũng phải có một nguyên nhân chứ.
“Anh ta thích em.”
“Chỉ vì Cận Liễm thích em thôi sao?”
“Phải, anh ta thích em, anh không thích anh ta thích em.”
Lý do này thật sự khiến Tô Nhược Hân thấy khâm phục.
Nhưng sau khi nghe Hạ Thiên Tường nói thế, trong lòng vừa thấy buồn cười vì lý do đánh nhau của người đàn ông này vừa cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Vậy tại sao Cận Liễm lại đánh nhau với anh?” Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không quên hỏi.
“Anh ta không muốn làm anh trai của em, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.”
Tô Nhược Hân cầm lấy rượu thuốc, chỉ về phía giường: “Nằm xuống.”
“Được, con lên lầu đây.” Cận Liễm đi về phía thang máy, anh ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy Tô Nhược Hân đang đứng trước lan can tầng hai, anh ta bèn cười chào hỏi: “Tô Nhược Hân, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tô Nhược Hân cũng lên tiếng chào hỏi, sau đó đi về phía thang máy.
Lúc Cận Liễm đi ra thì cô cũng đi vào, lúc lướt qua nhau, hai người dừng lại, cô nhìn về phía Cận Liễm: “Cận Liễm, anh vẫn nên khai thật ra đi, đánh nhau với ai đấy?”
Tưởng cô ngốc chắc?
Những lời đó của anh ta có thể lừa được Tăng Hiểu Khê, nhưng sao có thể lừa được cô.
Thậm chí vết thương dưới băng gạc của anh trông ra sao cô cũng biết.
Cũng không có gì đáng ngại, chỉ hơi sưng đỏ thôi.
Nhưng cũng là bị thương.
Chỉ không biết là ai dám làm Cận Liễm bị thương thôi.
Cận Liễm lập tức dừng bước, anh ta quay đầu nhìn Tô Nhược Hân, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua tôi đi đánh quyền anh ngầm, rất đã ghiền, nhưng cô đừng nói với mẹ tôi, dù gì bây giờ bà ấy cũng là mẹ cô, không thể để bà ấy lo lắng được.”
“Anh biết bà là mẹ anh thì được, sau này không được đánh quyền anh ngầm nữa.” Tô Nhược Hân cảnh cáo Cận Liễm, nếu anh ta lại bị đánh thành thế này, cô nhất định sẽ nói với Tăng Hiểu Khê.
“Được được được, sau này chỉ xem chứ không đánh, như vậy tôi có thể đi ngủ chưa?”
Lúc này Tô Nhược Hân mới đánh một phát lên bả vai Cận Liễm: “Cút đi.”
“Shhh…” Cận Liễm rên khẽ một tiếng.
“Đợi tôi đi chạy bộ về, nếu anh cần thì tôi có thể bôi thuốc rượu giúp anh.”
“Không… Không cần.” Cận Liễm đi về phòng mình như chạy trốn, anh ta chợt phát hiện sau này nên cẩn thận một chút, đánh nhau như thế có thể lừa được mẹ anh ta, nhưng e rằng không thể lừa Tô Nhược Hân.
“Mẹ nuôi, con đi chạy bộ đây.” Tô Nhược Hân xuống lầu, chào hỏi Tăng Hiểu Khê sau đó đi ra ngoài.
Có điều sáng hôm nay, cô chạy bộ suốt một tiếng cũng không gặp được Hạ Thiên Tường.
Rõ ràng hôm qua vẫn cảm thấy phong cảnh của khu dân cư rất đẹp, hôm nay lại không thấy như thế nữa.
Cả người Tô Nhược Hân ướt đẫm mồ hôi, lúc chạy qua biệt thự số 888 một lần nữa, Tô Nhược Hân dừng lại.
Sau đó, cô bèn thấy chị Trương hoảng hốt chạy ra ngoài.
Đứng trong cửa nhìn thấy Tô Nhược Hân, chị ta lập tức vui mừng nói: “Cô Tô, gặp được cô thật tốt quá, Chủ tịch Lục bảo tôi đi mời bác sĩ của phường, cô đến đúng lúc quá, mau vào đi.”
“Ai bị bệnh vậy?” Tô Nhược Hân cau mày, nhớ tới chuyện sáng nay không thấy Hạ Thiên Tường đâu, trong lòng cô thoáng hoảng hốt, đừng nói là Hạ Thiên Tường bị bệnh nhé?
“Là cậu chủ, trên mặt bị thương.”
“Có nghiêm trọng không?” Tô Nhược Hân vội vàng đẩy cửa đi vào, bây giờ dù chị Trương không mời, cô cũng muốn đi vào.
“Có vẻ chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng Chủ tịch Lục không yên tâm, cứ bắt buộc phải mời bác sĩ đến kiểm tra.”
Chị Trương còn chưa nói hết câu, Tô Nhược Hân đã chạy vào trong biệt thự, đi đến thang máy, sau đó lên thẳng phòng Hạ Thiên Tường.
“Thiên Tường, có phải người phụ nữ kia phái người đến gây chuyện với con không?” Cô còn chưa đi vào đã nghe thấy Lục Diễm Chi quan tâm hỏi Hạ Thiên Tường xuyên qua khe cửa khép hờ.
“Mẹ, tối qua con vui vẻ cho nên đi đánh quyền anh ngầm, con cũng thắng rồi, chút thương tích này không là gì cả đâu.”
Quyền anh ngầm.
Lại là quyền anh ngầm.
Đây là lần thứ hai trong buổi sáng hôm nay Tô Nhược Hân nghe thấy có người nói đến quyền anh ngầm rồi.
Hơn nữa còn trùng hợp rằng hai người đều là người cô quen.
Một người là Cận Liễm, một người là Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân đẩy cửa đi vào: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đánh nhau với Cận Liễm không?”
Nói xong, cô nâng mắt nhìn lên, lập tức sa sầm mặt.
Vết thương trên mặt Hạ Thiên Tường đúng là không nghiêm trọng lắm, nhưng vết bầm ở hai mắt lại rất rõ ràng.
Nếu anh thật sự đánh nhau với Cận Liễm, vậy anh nói thắng đúng là không nói dối, tình trạng của Cận Liễm nghiêm trọng hơn anh một chút.
“Không có.”
“Cô nói gì? Cô nói Thiên Tường đánh nhau với Cận Liễm.”
Hai mẹ con đồng thanh cất lời.
Sau đó Tô Nhược Hân lập tức nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Hạ Thiên Tường, đó là đang cầu xin cô đừng nói sự thật với Lục Diễm Chi.
Cô chần chừ một lúc, nhớ tới sự gian khổ của một người phụ nữ như Lục Diễm Chi vào tối qua, cuối cùng cô cũng không đành lòng: “Chủ tịch Lục, tôi chỉ đoán bừa thôi, khi nãy chạy bộ ngang qua, vừa khéo nhìn thấy chị Trương nói muốn đi mời bác sĩ, cho nên tôi bèn đến xem thử.”
“Ừm, chị Trương làm đúng lắm, mời cô vẫn tốt hơn mới bác sĩ của khu nhiều, Tô Nhược Hân, cô mau khám cho Thiên Tường đi, vết thương của thằng bé có để lại sẹo không? Có nghiêm trọng không?” Lục Diễm Chi nhẹ nhàng hỏi Tô Nhược Hân.
Lúc này Lục Diễm Chi cảm thấy Tô Nhược Hân đã thuận mắt hơn rồi.
Nếu không nhờ Tô Nhược Hân, tối qua dù Anna có đi cũng sẽ khiêu khích dẫn theo Hạ Sâm.
Chứ không phải là bị Hạ Sâm kéo đi.
Dẫn và kéo có ý nghĩa khác nhau rất nhiều.
Buổi sáng bà ta đã nhận được tin tối qua Hạ Sâm không ở khách sạn, mà là dẫn Anna vào ở trong một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố T.
Sau đó, nghe nói còn phái người canh giữ biệt thự.
Có lẽ Hạ Sâm đã để tâm lời nói của Tô Nhược Hân rồi.
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường một lần nữa, sau đó đáp: “Chủ tịch Lục, những vết thương này của Thiên Tường chỉ là bị thương ngoài da thôi, chỉ cần bôi chút rượu thuốc là được.”
“Không cần mời bác sĩ ngoại khoa kiểm tra à?” Nhưng vừa hỏi xong, bà ta lại nói: “Xem kìa, tôi đúng là già nên lú lẫn rồi, không tin tưởng một người lợi hại như cô, Tô Nhược Hân, tôi giao Thiên Tường lại cho cô, cô bôi rượu thuốc cho thằng bé đi.” Nói xong, Lục Diễm Chi nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường, sau đó lại nhìn Tô Nhược Hân rồi mới rời đi.
Trong phòng ngủ lập túcw chỉ còn lại Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
Lúc này Tô Nhược Hân chợt phát hiện đã lâu rồi cô không đến nơi này của anh.
“Nói đi, rốt cuộc có phải là đánh nhau với Cận Liễm không?” Khi nãy chỉ là giúp anh qua mặt Lục Diễm Chi thôi.
Anh có thể lừa được Lục Diễm Chi chứ làm sao lừa được cô.
“Phải.” Hạ Thiên Tường gật đầu thừa nhận.
Tô Nhược Hân trợn mắt trừng anh: “Lớn từng này rồi còn đi đánh nhau, có phải tối qua vừa rời khỏi dạ tiệc đã đi đánh nhau luôn không?”
“Phải.” Tô Nhược Hân không hỏi thì thôi, chỉ cần cô hỏi, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ trả lời, anh luôn mặc định rằng tuyệt đối không thể lừa dối vợ tương lai.
“Sao lại đánh nhau.” Vừa nhìn đã biết là đánh nhau rất dữ dội.
Đánh nhau như thế dù gì cũng phải có một nguyên nhân chứ.
“Anh ta thích em.”
“Chỉ vì Cận Liễm thích em thôi sao?”
“Phải, anh ta thích em, anh không thích anh ta thích em.”
Lý do này thật sự khiến Tô Nhược Hân thấy khâm phục.
Nhưng sau khi nghe Hạ Thiên Tường nói thế, trong lòng vừa thấy buồn cười vì lý do đánh nhau của người đàn ông này vừa cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Vậy tại sao Cận Liễm lại đánh nhau với anh?” Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không quên hỏi.
“Anh ta không muốn làm anh trai của em, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.”
Tô Nhược Hân cầm lấy rượu thuốc, chỉ về phía giường: “Nằm xuống.”