Chương 36: Ném anh ta ra ngoài
Tô Nhược Hân nhíu mày, lườm xéo anh ta: “Hạ Thiên Chiếu, chẳng qua chỉ là hai phương thuốc dân gian nhỏ mà thôi, không cần anh lấy thân đền đáp, tôi còn là học sinh cấp 3, không yêu đương.”
“Phì” một tiếng, Hạ Thiên Hương bật cười: “Anh sáu, anh đây là muốn trâu già gặm cỏ non à?”
“Em hiểu cái gì, Tô Nhược Hân sớm đã qua 18 tuổi rồi, cô ấy là người trưởng thành, anh và cô ấy là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, em phải chúc mừng anh sáu mới đúng.” Hạ Thiên Chiếu bất mãn với kiểu phá đám của Hạ Thiên Hương.
“Tô Nhược Hân, tôi vẫn là lần đầu tiên tặng hoa cho con gái, em nhận đi, hửm?”
“Nếu tôi không nhận thì sao?”
“Tôi sẽ đau lòng mà chết.” Hạ Thiên Chiếu nói rồi, dứt khoát trực tiếp quỳ một chân xuống, biến tư thế cầu hôn thành tư thế tỏ tình: “Tô Nhược Hân, làm bạn gái của tôi đi, em là tình yêu của tôi, em là thiên sứ của tôi, em là ngôi sao nhỏ của tôi.”
Tô Nhược Hân suýt nữa ói cả ra: “Có phải tôi nhận hoa của anh thì anh có thể rời đi, không làm phiền tôi ăn sáng không?” Cô còn chưa ăn no, đặc biệt là bánh bao nhỏ mà cô thích mới ăn được hai cái.
“Ừ.” Hạ Thiên Chiếu vui vẻ nhìn Tô Nhược Hân.
“Vậy được, tôi nhận, anh có thể đi rồi.” Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy bó hoa bách hợp to đùng, sau đó vào lúc Hạ Thiên Chiếu lưu luyến muốn đứng dậy rời đi thì đưa tay quăng, bó hoa bách hợp xinh đẹp đó trực tiếp bị cô ném vào trong thùng rác cách đó mấy bước chân.
Nghe thấy âm thanh, Hạ Thiên Chiếu xoay đầu thì sững người, đầu tiên là vẻ mặt ủ rũ, có điều sau đó lại nói: “Không sao, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, anh còn có thể tặng rất nhiều lần, Tô Nhược Hân, chúng ta trai chưa vợ gái chưa chồng, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu tiểu gia anh thôi.”
“Anh sáu, anh thật sự định từ bỏ những oanh oanh yến yến trước kia sao? Nếu bị bọn họ biết tồn tại của Tô Nhược Hân, nếu tìm được trường và Tô Nhược Hân sẽ xé xác cô ta ra đó, anh không phải là hủy một học sinh cấp 3 thuần khiết như Tô Nhược Hân hay sao?” Hạ Thiên Hương không chịu được mà xen vào.
Hạ Thiên Chiếu hất đầu: “Anh sẽ nói rõ với từng người bọn họ, từ nay Hạ Thiên Chiếu anh sống là người của Tô Nhược Hân, chết là ma của Tô Nhược Hân, ai cũng đừng hòng chia rẽ bọn anh, Hạ Thiên Chiếu anh không lấy ai ngoài Tô Nhược Hân.”
Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, sớm biết đầu óc của Hạ Thiên Chiếu không bình thường như vậy, cô trước đó tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, trên người không ngứa nữa thì lập tức chọc cô thấy phiền.
“Hạ Thiên Chiếu, tôi có người đàn ông mình thích rồi, anh chết tâm đi.”
“Không thể nào, em mới bao nhiêu tuổi, mới tiếp xúc bao nhiêu đàn ông, sao có thể thích rồi chứ, gặp được tiểu gia, từ nay em mới biết cái gì gọi là thích cái gì gọi là yêu, tiểu gia chỉ yêu một mình em.”
Tô Nhược Hân muốn ói rồi.
Hạ Thiên Hương ở bên kia trực tiếp bày ra tư thế muốn ói: “Anh sáu, em nôn đây.”
Lục Diễm Chi luôn yên lặng ăn sáng không nhìn nổi nữa: “Hạ Thiên Chiếu, ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới chúng ta ăn sáng.”
“Thím ba, cháu cảm thấy Tô Nhược Hân khá tốt, học giỏi còn biết y thuật, vẻ ngoài xinh đẹp giống như đóa hoa, huống cho, con dâu mà thím chọn là chị gái Tô Thanh Hà của cô ấy chứ không phải cô ấy, mọi người đều độc thân, cháu tại sao không thể theo đuổi cô ấy chứ? Thím không phải ngày ngày kêu cháu thu tâm tìm một bạn gái lập gia đình hay sao, cháu bây giờ mới hạ quyết định thì thím ngăn cản, thím ba, như này không phù hợp với khí chất của trưởng bối như thím đâu.”
“Hạ Thiên Chiếu, thím nói đừng ảnh hưởng thím ăn sáng.” Không biết tại sao, nghe thấy Hạ Thiên Chiếu nói con dâu mà bà ta nhận định là Tô Thanh Hà, Lục Diễm Chi rất không thoải mái, nếu không phải Hạ Thiên Chiếu nhắc tới, bà ta cũng sắp quên Tô Thanh Hà là ai rồi.
“Cháu chỉ là muốn hoàn thành chuyện đại sự cả đời của cháu mà thôi, cháu cố gắng như vậy, thím ba thím nên ủng hộ cháu.” Hạ Thiên Chiếu mặt mày ấm ức.
“Phương Tấn, ném anh ta ra ngoài.” Thấy Hạ Thiên Chiếu vẫn muốn tiếp tục tỏ tình, bỗng nhiên trên tầng truyền tới một tiếng quát khẽ như có như không.
“Phì” một tiếng, Hạ Thiên Hương bật cười: “Anh sáu, anh đây là muốn trâu già gặm cỏ non à?”
“Em hiểu cái gì, Tô Nhược Hân sớm đã qua 18 tuổi rồi, cô ấy là người trưởng thành, anh và cô ấy là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, em phải chúc mừng anh sáu mới đúng.” Hạ Thiên Chiếu bất mãn với kiểu phá đám của Hạ Thiên Hương.
“Tô Nhược Hân, tôi vẫn là lần đầu tiên tặng hoa cho con gái, em nhận đi, hửm?”
“Nếu tôi không nhận thì sao?”
“Tôi sẽ đau lòng mà chết.” Hạ Thiên Chiếu nói rồi, dứt khoát trực tiếp quỳ một chân xuống, biến tư thế cầu hôn thành tư thế tỏ tình: “Tô Nhược Hân, làm bạn gái của tôi đi, em là tình yêu của tôi, em là thiên sứ của tôi, em là ngôi sao nhỏ của tôi.”
Tô Nhược Hân suýt nữa ói cả ra: “Có phải tôi nhận hoa của anh thì anh có thể rời đi, không làm phiền tôi ăn sáng không?” Cô còn chưa ăn no, đặc biệt là bánh bao nhỏ mà cô thích mới ăn được hai cái.
“Ừ.” Hạ Thiên Chiếu vui vẻ nhìn Tô Nhược Hân.
“Vậy được, tôi nhận, anh có thể đi rồi.” Tô Nhược Hân đưa tay nhận lấy bó hoa bách hợp to đùng, sau đó vào lúc Hạ Thiên Chiếu lưu luyến muốn đứng dậy rời đi thì đưa tay quăng, bó hoa bách hợp xinh đẹp đó trực tiếp bị cô ném vào trong thùng rác cách đó mấy bước chân.
Nghe thấy âm thanh, Hạ Thiên Chiếu xoay đầu thì sững người, đầu tiên là vẻ mặt ủ rũ, có điều sau đó lại nói: “Không sao, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, anh còn có thể tặng rất nhiều lần, Tô Nhược Hân, chúng ta trai chưa vợ gái chưa chồng, sớm muộn gì em cũng sẽ yêu tiểu gia anh thôi.”
“Anh sáu, anh thật sự định từ bỏ những oanh oanh yến yến trước kia sao? Nếu bị bọn họ biết tồn tại của Tô Nhược Hân, nếu tìm được trường và Tô Nhược Hân sẽ xé xác cô ta ra đó, anh không phải là hủy một học sinh cấp 3 thuần khiết như Tô Nhược Hân hay sao?” Hạ Thiên Hương không chịu được mà xen vào.
Hạ Thiên Chiếu hất đầu: “Anh sẽ nói rõ với từng người bọn họ, từ nay Hạ Thiên Chiếu anh sống là người của Tô Nhược Hân, chết là ma của Tô Nhược Hân, ai cũng đừng hòng chia rẽ bọn anh, Hạ Thiên Chiếu anh không lấy ai ngoài Tô Nhược Hân.”
Tô Nhược Hân thật sự cạn lời rồi, sớm biết đầu óc của Hạ Thiên Chiếu không bình thường như vậy, cô trước đó tuyệt đối sẽ không giúp anh ta, trên người không ngứa nữa thì lập tức chọc cô thấy phiền.
“Hạ Thiên Chiếu, tôi có người đàn ông mình thích rồi, anh chết tâm đi.”
“Không thể nào, em mới bao nhiêu tuổi, mới tiếp xúc bao nhiêu đàn ông, sao có thể thích rồi chứ, gặp được tiểu gia, từ nay em mới biết cái gì gọi là thích cái gì gọi là yêu, tiểu gia chỉ yêu một mình em.”
Tô Nhược Hân muốn ói rồi.
Hạ Thiên Hương ở bên kia trực tiếp bày ra tư thế muốn ói: “Anh sáu, em nôn đây.”
Lục Diễm Chi luôn yên lặng ăn sáng không nhìn nổi nữa: “Hạ Thiên Chiếu, ra ngoài, đừng ảnh hưởng tới chúng ta ăn sáng.”
“Thím ba, cháu cảm thấy Tô Nhược Hân khá tốt, học giỏi còn biết y thuật, vẻ ngoài xinh đẹp giống như đóa hoa, huống cho, con dâu mà thím chọn là chị gái Tô Thanh Hà của cô ấy chứ không phải cô ấy, mọi người đều độc thân, cháu tại sao không thể theo đuổi cô ấy chứ? Thím không phải ngày ngày kêu cháu thu tâm tìm một bạn gái lập gia đình hay sao, cháu bây giờ mới hạ quyết định thì thím ngăn cản, thím ba, như này không phù hợp với khí chất của trưởng bối như thím đâu.”
“Hạ Thiên Chiếu, thím nói đừng ảnh hưởng thím ăn sáng.” Không biết tại sao, nghe thấy Hạ Thiên Chiếu nói con dâu mà bà ta nhận định là Tô Thanh Hà, Lục Diễm Chi rất không thoải mái, nếu không phải Hạ Thiên Chiếu nhắc tới, bà ta cũng sắp quên Tô Thanh Hà là ai rồi.
“Cháu chỉ là muốn hoàn thành chuyện đại sự cả đời của cháu mà thôi, cháu cố gắng như vậy, thím ba thím nên ủng hộ cháu.” Hạ Thiên Chiếu mặt mày ấm ức.
“Phương Tấn, ném anh ta ra ngoài.” Thấy Hạ Thiên Chiếu vẫn muốn tiếp tục tỏ tình, bỗng nhiên trên tầng truyền tới một tiếng quát khẽ như có như không.