Chương 37: Hạ thiên tường tỉnh rồi
Tuy rõ ràng là giọng nói như có như không, nhưng nghe vào trong tai tất cả mọi người ở đây lại giống như sét đánh.
Mỗi một người ở đây, khi nghe thấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía tầng trên.
Trước lan can hành lang ở tầng trên cùng, cơ thể thẳng tắp của Hạ Thiên Tường đứng đó, ánh mắt nóng rực dừng trên người Tô Nhược Hân cũng đang nhìn anh.
“Đù, Hạ Thiên Tường, cậu tỉnh rồi à?” Hạ Thiên Chiếu coi như là người hoàn hồn đầu tiên, không tin mà hô lên.
Cái giọng này chẳng qua chỉ trong chốc lát, trong phòng ngoài phòng, phàm là người có thể tới, tất cả đều chạy tới, trong phòng chật kín người, náo nhiệt không kém tối hôm qua.
“Phương Tấn...” Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Hạ Thiên Chiếu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Phương Tấn.
Phương Tấn có chút không ngờ Hạ Thiên Tường lại tỉnh lại ‘sớm’ đang ngây ngốc, lúc này nghe thấy Hạ Thiên Tường lần nữa gọi anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, sau đó rảo bước đi về phía Hạ Thiên Chiếu, trực tiếp vác Hạ Thiên Chiếu lên vai, không thèm quan tâm cái giọng la oang lên giống như lợn chọc tiết của anh ta, trực tiếp ném anh ra ra khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự là tiếng la không phục của Hạ Thiên Chiếu: “Hạ Thiên Tường, đồ biến thái, dựa vào đâu không cho tôi theo đuổi bạn gái của tôi, Tô Nhược Hân là của tôi, là của tôi.”
Anh ta cứ hét như vậy, hiện trường lập tức trở nên yên ắng.
“Ra ngoài.” Đây là câu thứ ba ‘sau khi tỉnh lại’ của Hạ Thiên Tường.
Vẫn là âm thanh thấp yếu.
Chỉ là dưới cái nền lạnh lùng của anh, những người vừa xông vào đại sảnh của biệt thự của tam phòng, ‘xoạt’ một cái, tất cả xông vào kiểu gì thì lao ra kiểu đó.
Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.
Anh bảo bọn họ ra ngoài.
Hình ảnh ra ra vào vào đó xảy ra trong thời gian rất ngắn, Tô Nhược Hân đã nhìn ngây cả ra rồi.
Cô có một loại cảm giác, những người này rất sợ Hạ Thiên Tường, vậy nên giống như bọn họ còn không mau đi ra nhanh, tuyệt đối sẽ có kết cục thảm hơn Hạ Thiên Chiếu.
Vậy nên tất cả mọi người đều hận không thể mọc cánh lao ra ngoài.
Trong biệt thự đã yên tĩnh, Lục Diễm Chi vui quá đâu còn ăn tiếp được nữa, bà ta đứng dậy đi vào thang máy: “Thiên Tường, mẹ có phải đang nằm mơ không?”
Hạ Thiên Hương thấy mẹ cô ta lao về thang máy, cô ta cũng mới hoàn hồn, sau đó bám sát theo mẹ cô ta mà lao tới.
Còn Tô Nhược Hân, vẫn sững người ở đó.
Mà điều khiến cô sững người đương nhiên chính là Hạ Thiên Tường.
Dáng vẻ lúc anh ngủ đã quá đẹp rồi, cô trước giờ không ngờ Hạ Thiên Tường lúc tỉnh lại lãnh khốc như vậy, vừa ngầu vừa lãnh khốc.
Chỉ hai âm tiết thì có thể hạ không khí xung quanh xuống mấy độ.
Phát hiện Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương lao vào thang máy muốn đi lên tầng, Tô Nhược Hân mới ngẩng đầu nhìn sang Hạ Thiên Tường lần nữa.
Cũng lần nữa bốn mắt nhìn nhau.
Lần này, cảm giác càng mãnh liệt hơn vài phần so với cảm giác vừa rồi anh mang lại cho cô.
Tuy nhiên chỉ nhìn nhau vài giây thì Tô Nhược Hân đã thua trận rồi.
Đôi mắt đó của Hạ Thiên Tường sâu thẳm giống như một tấm lưới, khi yên lặng nhìn cô, cô cảm thấy cả người cô đều sắp bị tấm lưới đó hút vào trong cơ thể của anh.
Đôi mắt này hoàn toàn khác với đôi mắt trước đó luôn nhắm chặt kia, cảm giác cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Mà cô, dưới ánh nhìn của anh, tan ra từng mảnh, cuối cùng thu hồi ánh mắt, xoay người, tiếp tục ăn đồ ăn sáng chưa ăn được bao nhiêu.
Anh tỉnh rồi cũng tốt, vậy giấc mộng hào môn ở nhà họ Hạ của cô nên tỉnh vào lúc rồi.
Cô vốn không thuộc về nơi này, ăn xong bữa sáng này thì càng không thuộc về nữa rồi.
Bánh bao nhỏ nhét từng cái vào miệng, ngon.
Ngoài ngon vẫn chỉ có ngon.
Cô không muốn quan tâm Hạ Thiên Tường.
Cô quen biết anh, quen tới mức đã hai lần chung giường chung gối rồi.
Nhưng anh tuyệt đối không biết cô.
Cho nên cô không hề lo lắng Hạ Thiên Tường sẽ gọi cô sẽ tìm tới cô.
Tuy nhiên, khi chiếc bánh bao nhỏ đang muốn nhét vào trong miệng, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trên bàn ăn lạnh tanh nhiều thêm một bóng người.
Bóng người cao lớn, đổ vào đồ ăn ở trước mặt cô.
Mỗi một người ở đây, khi nghe thấy đều đồng loạt xoay đầu nhìn về phía tầng trên.
Trước lan can hành lang ở tầng trên cùng, cơ thể thẳng tắp của Hạ Thiên Tường đứng đó, ánh mắt nóng rực dừng trên người Tô Nhược Hân cũng đang nhìn anh.
“Đù, Hạ Thiên Tường, cậu tỉnh rồi à?” Hạ Thiên Chiếu coi như là người hoàn hồn đầu tiên, không tin mà hô lên.
Cái giọng này chẳng qua chỉ trong chốc lát, trong phòng ngoài phòng, phàm là người có thể tới, tất cả đều chạy tới, trong phòng chật kín người, náo nhiệt không kém tối hôm qua.
“Phương Tấn...” Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Hạ Thiên Chiếu, ánh mắt lạnh lùng quét qua Phương Tấn.
Phương Tấn có chút không ngờ Hạ Thiên Tường lại tỉnh lại ‘sớm’ đang ngây ngốc, lúc này nghe thấy Hạ Thiên Tường lần nữa gọi anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, sau đó rảo bước đi về phía Hạ Thiên Chiếu, trực tiếp vác Hạ Thiên Chiếu lên vai, không thèm quan tâm cái giọng la oang lên giống như lợn chọc tiết của anh ta, trực tiếp ném anh ra ra khỏi biệt thự.
Bên ngoài biệt thự là tiếng la không phục của Hạ Thiên Chiếu: “Hạ Thiên Tường, đồ biến thái, dựa vào đâu không cho tôi theo đuổi bạn gái của tôi, Tô Nhược Hân là của tôi, là của tôi.”
Anh ta cứ hét như vậy, hiện trường lập tức trở nên yên ắng.
“Ra ngoài.” Đây là câu thứ ba ‘sau khi tỉnh lại’ của Hạ Thiên Tường.
Vẫn là âm thanh thấp yếu.
Chỉ là dưới cái nền lạnh lùng của anh, những người vừa xông vào đại sảnh của biệt thự của tam phòng, ‘xoạt’ một cái, tất cả xông vào kiểu gì thì lao ra kiểu đó.
Hạ Thiên Tường tỉnh rồi.
Anh bảo bọn họ ra ngoài.
Hình ảnh ra ra vào vào đó xảy ra trong thời gian rất ngắn, Tô Nhược Hân đã nhìn ngây cả ra rồi.
Cô có một loại cảm giác, những người này rất sợ Hạ Thiên Tường, vậy nên giống như bọn họ còn không mau đi ra nhanh, tuyệt đối sẽ có kết cục thảm hơn Hạ Thiên Chiếu.
Vậy nên tất cả mọi người đều hận không thể mọc cánh lao ra ngoài.
Trong biệt thự đã yên tĩnh, Lục Diễm Chi vui quá đâu còn ăn tiếp được nữa, bà ta đứng dậy đi vào thang máy: “Thiên Tường, mẹ có phải đang nằm mơ không?”
Hạ Thiên Hương thấy mẹ cô ta lao về thang máy, cô ta cũng mới hoàn hồn, sau đó bám sát theo mẹ cô ta mà lao tới.
Còn Tô Nhược Hân, vẫn sững người ở đó.
Mà điều khiến cô sững người đương nhiên chính là Hạ Thiên Tường.
Dáng vẻ lúc anh ngủ đã quá đẹp rồi, cô trước giờ không ngờ Hạ Thiên Tường lúc tỉnh lại lãnh khốc như vậy, vừa ngầu vừa lãnh khốc.
Chỉ hai âm tiết thì có thể hạ không khí xung quanh xuống mấy độ.
Phát hiện Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương lao vào thang máy muốn đi lên tầng, Tô Nhược Hân mới ngẩng đầu nhìn sang Hạ Thiên Tường lần nữa.
Cũng lần nữa bốn mắt nhìn nhau.
Lần này, cảm giác càng mãnh liệt hơn vài phần so với cảm giác vừa rồi anh mang lại cho cô.
Tuy nhiên chỉ nhìn nhau vài giây thì Tô Nhược Hân đã thua trận rồi.
Đôi mắt đó của Hạ Thiên Tường sâu thẳm giống như một tấm lưới, khi yên lặng nhìn cô, cô cảm thấy cả người cô đều sắp bị tấm lưới đó hút vào trong cơ thể của anh.
Đôi mắt này hoàn toàn khác với đôi mắt trước đó luôn nhắm chặt kia, cảm giác cách nhau mười vạn tám nghìn dặm.
Mà cô, dưới ánh nhìn của anh, tan ra từng mảnh, cuối cùng thu hồi ánh mắt, xoay người, tiếp tục ăn đồ ăn sáng chưa ăn được bao nhiêu.
Anh tỉnh rồi cũng tốt, vậy giấc mộng hào môn ở nhà họ Hạ của cô nên tỉnh vào lúc rồi.
Cô vốn không thuộc về nơi này, ăn xong bữa sáng này thì càng không thuộc về nữa rồi.
Bánh bao nhỏ nhét từng cái vào miệng, ngon.
Ngoài ngon vẫn chỉ có ngon.
Cô không muốn quan tâm Hạ Thiên Tường.
Cô quen biết anh, quen tới mức đã hai lần chung giường chung gối rồi.
Nhưng anh tuyệt đối không biết cô.
Cho nên cô không hề lo lắng Hạ Thiên Tường sẽ gọi cô sẽ tìm tới cô.
Tuy nhiên, khi chiếc bánh bao nhỏ đang muốn nhét vào trong miệng, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trên bàn ăn lạnh tanh nhiều thêm một bóng người.
Bóng người cao lớn, đổ vào đồ ăn ở trước mặt cô.