Chương 23: Tống Chu Thành: Đàn ông ở trong phòng khiêu vũ này đều đầy rẫy mưu mô!
Phòng khiêu vũ Anh Đào.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa cuộc thi vũ vương lần này và cuộc thi ca hậu lần trước đó chính là khán giả đến xem đổi từ đàn ông thành phụ nữ hết rồi.
Có rất nhiều phu nhân giàu có và các tiểu thư kết bạn cùng đến, Lâm Tri Ngải còn thấy ở trong dòng người có tận mấy cô nữ sinh mặc đồng phục màu lam.
Triệu Dực Thạch vẫn chọn ngồi ở vị trí cũ, lần này Triệu Dực Thạch nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi theo sau Tống Chu Thành thì không còn kinh ngạc như thế nữa.
Ngược lại còn đứng dậy, vẫy tay với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu, tầm nhìn ở đây là tốt nhất, mau qua đây nè."
Lâm Tri Ngải chầm chậm bước đến trước vị trí còn trống đó và ngồi xuống. Cô quay đầu nhìn căn phòng nhỏ màu đen bán hoa kia rồi chớp mắt, đôi mày khẽ chau lại.
Tống Chu Thành còn ở bên cạnh biết Lâm Tri Ngải muốn làm gì, anh hừ một tiếng lạnh lùng rồi giơ một bàn tay lên, xoè ra năm ngón tay.
"Năm mươi đóa, nhiều nhất là năm mươi đóa!"
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, bĩu môi, gương mặt nũng nịu, bất mãn nói: "Năm mươi đóa ít quá đi!"
Tống Chu Thành bỗng sực nảy ra một ý, anh ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói: "Lần trước cô đồng ý với tôi nói là sau này sẽ không tiêu xài hoang phí nữa, vậy nên hạn ngạch nhiều nhất được chi hôm nay là năm mươi."
Lâm Tri Ngải ngơ ngác chăm chăm nhìn Tống Chu Thành, ngạc nhiên há hốc mồm: "Tôi đồng ý cái này hả?"
Tống Chu Thành khẽ gật đầu: "Đúng rồi, là chính miệng cô đồng ý với tôi mà, không lẽ cô muốn nuốt lời!"
Lâm Tri Ngải mím môi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc bừng đỏ, cô là tiểu công chúa cơ đấy, nhất ngôn cửu đỉnh, cô không phải kiểu người vô lại như vậy đâu!
"Năm mươi thì năm mươi, đưa tiền cho tôi!"
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, trong đôi mắt Tống Chu Thành bỗng hiện lên niềm hưng phấn, dường như anh tìm được cách để trấn áp Lâm Tri Ngải rồi.
Mặc dù lần trước anh nói nhiều như vậy nhưng vẫn quên mất là phải kiểm soát tật vung tay tiêu tiền của Lâm Tri Ngải, cơ mà Lâm Tri Ngải đúng là không nhớ gì thật.
Vậy chỉ cần anh không muốn Lâm Tri Ngải làm việc gì đó thì anh có thể ăn nói lung tung, bảo rằng Lâm Tri Ngải đã đồng ý với anh từ lâu rồi!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tống Chu Thành hiện lên một ánh sáng đầy kích động, dường như nhìn thấy được ngày có thể trở mình, khiến cho Lâm Tri Ngải hầu hạ cho mình.
Ngay lúc Tống Chu Thành đang miên man bất định, Lâm Tri Ngải bước vào trong căn phòng đen nhỏ mua hoa, vẫn chưa đến năm phút đã đi ra rồi.
Nhìn thấy từng cái sọt hoa phía sau Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bèn đứng phắt dậy, như tiếng sét ầm trời vang lên khiến đầu óc của anh choáng váng.
Nếu như anh không đếm sai thì sáu sọt hoa ở sau lưng Lâm Tri Ngải, ít nhất cũng phải năm trăm đồng bạc!
"Đã nói là năm mươi đồng bạc cơ mà!"
Tống Chu Thành chau mày, gương mặt đỏ bừng, chất vấn Lâm Tri Ngải.
Lâm Tri Ngải khẽ nhún vai, cười nhạt nói: "Đúng rồi, tôi nói với bọn họ tôi chỉ cần năm mươi đóa hoa thôi, những đóa còn lại bọn họ cứ đòi tặng cho tôi mà!"
Nhìn thấy gương mặt bất lực của Lâm Tri Ngải, khoé môi Tống Chu Thành bất giác co rút giật lên, vô duyên vô cớ tặng nhiều hoa như vậy, cô nghĩ anh có tin hay không!
Ông chủ bước theo sau tiến lên đứng trước mặt Tống Chu Thành rồi khom người mỉm cười với anh: "Chuyện là thế này ạ, thiếu soái phu nhân có một người quen cũ, người đó biết thiếu soái phu nhân thích những màn biểu diễn thế này nên mua trước cho cô ấy một ít hoa, để lại ở chỗ chúng tôi ạ."
Tống Chu Thành nhướng mày nhìn Lâm Tri Ngải, gương mặt đầy kinh ngạc: "Không ngờ cô còn có bạn cũ đấy? Là trai hay gái vậy?"
Trong đầu Lâm Tri Ngải nhớ đến một người nhưng vẫn lắc đầu với Tống Chu Thành: "Không biết nữa, không quen."
Tống Chu Thành bèn đưa tầm mắt về phía ông chủ, anh tiến lên một bước chặn mất đường lui của ông chủ: "Nếu như hắn đã trả tiền cho ông vậy thì chắc chắn ông đã nhìn thấy hắn rồi nhỉ!"
Ông chủ bật cười gượng gạo: "Thật sự xin lỗi người, cậu ấy mặc trên người bộ quân phục, chiếc nón trên đầu vừa hay che mất đi gương mặt của cậu ấy, cộng thêm hôm đó lại còn là buổi đêm, tôi chỉ có thể nhìn ra đó là một người đàn ông thôi. Nghe ngữ khí của cậu ấy, tôi cảm giác khá gần gũi với thiếu soái phu nhân, bởi vì cậu ấy gọi thiếu soái phu nhân là Tiểu Ngải."
Tống Chu Thành gật đầu xong thì không còn làm khó ông chủ đó nữa, anh đứng yên tại chỗ và chăm chú nhìn Lâm Tri Ngải một hồi lâu. Cuối cùng vẫn quay trở về chỗ ngồi của mình, cau mày suy nghĩ. Nếu đã có thể gọi Lâm Tri Ngải là Tiểu Ngải, vậy chắc chắn mối quan hệ này không tầm thường!
Vương Cảnh Văn ngồi bên tay phải của Tống Chu Thành khẽ mỉm cười, vừa lắc đầu, vừa thở dài: "A Thành à, cái cô ng..." ngốc này.
Chữ "cô" của Vương Cảnh Văn vừa mới thốt ra đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải đăm đăm nhìn cậu, bên trong đôi mắt hỉ nộ khó phân nhưng nắm đấm đang siết chặt kia thì lại bộc lộ rất rõ ràng tâm trạng của cô lúc này.
Gặp mặt Lâm Tri Ngải nhiều lần như vậy rồi, cậu cũng hiểu rõ quy luật của Lâm Tri Ngải, rõ ràng chỉ cần ai đó thốt lên hai chữ "cô ngốc" thì cũng không thoát khỏi một trận nhừ đòn.
Vương Cảnh Văn trong cái khó vội ló cái khôn, đổi từ "cô ngốc" thành "chị dâu". Dù sao Triệu Dực Thạch cũng gọi như vậy, cậu gọi theo Dực Thạch cũng không sai.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi nghe thấy cậu gọi là "chị dâu" thì Lâm Tri Ngải bèn thu tầm nhìn về, trông biểu cảm trên gương mặt của cô còn có cảm giác như hụt đi điều gì đó, giống như tiếc vì để mất đi cơ hội được đánh mình vậy.
Khoé môi Vương Cảnh Văn bất giác co rút, cậu chỉ có thể nhìn Tống Chu Thành và tiếp tục nói hết lời mà mình muốn nói lúc nãy.
"Chị dâu mặc dù không mấy thông minh nhưng trông xinh đẹp như vậy, trước khi kết hôn cũng chưa biết là còn có mối tình nào không."
Lâm Tri Ngải nghe thấy Vương Cảnh Văn đột nhiên khen mình xinh đẹp, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao vậy, nụ cười trên khoé môi cũng không kìm được, cô bê một sọt hoa đặt ở bên cạnh Vương Cảnh Văn: "Hôm nay mắt nhìn của anh sao mà tốt quá vậy, chỗ hoa này cho anh hết nè!"
Phản ứng đầu tiên của Vương Cảnh Văn là ngơ ngác, sau đó trông thấy biểu cảm của Lâm Tri Ngải không giống như giả vờ nên mới mỉm cười nhận hoa của Lâm Tri Ngải.
Đợi đến khi Lâm Tri Ngải quay người đi, Vương Cảnh Văn cũng thấy khá buồn cười, không ngờ đầu óc của cô ngốc này không mấy linh hoạt, chỉ cần không nói cô ấy ngốc thì nói cô ấy như thế nào cũng được.
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo hồng hào của Lâm Tri Ngải, trong lòng Tống Chu Thành cứ hậm hực mà nghĩ, bản thân mình còn chẳng có mối tình nào, không ngờ Lâm Tri Ngải lại có. Cô có xứng với bản thân anh mấy hôm nay vừa làm bố vừa làm mẹ hay không chứ!
Tống Chu Thành thở mạnh, nét mặt bất mãn: "Có thì có đi, tôi còn cầu mà không được đây này! Cứ cho Lâm Tri Ngải đi tìm mối tình đó của cô ta đi, bản thân mình đỡ phải chịu khổ!
Triệu Dực Thạch nhìn thấy chỗ ngồi của Vương Cảnh Văn đột nhiên xuất hiện một sọt hoa, đôi mắt cậu cũng chợt lóe lên ánh sáng, cậu chuyển ghế của mình đến ngồi bên cạnh của Lâm Tri Ngải, mỉm cười tít mắt với cô và nói:
"Úi chà, bộ quần áo hôm nay của chị mặc đẹp thật đó, cũng chỉ có chị mới mặc được bộ quần áo xinh đẹp thế này."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn xuống chiếc váy màu hồng cánh sen của mình rồi ngẩng cằm lên, nét mặt tự hào: "Đây là chiếc váy mới của tôi, kiểu dáng là do tôi chọn đó."
Lâm Tri Ngải nói xong thì cảm thấy không hợp lý, bèn lén nhìn qua Tống Chu Thành đang chau mày trầm tư ở bên cạnh, vội nói thêm: "Là tiền của Tống Chu Thành cho á."
Triệu Dực Thạch cũng không quan tâm tiền của ai cho, cậu chỉ tay vào sọt hoa tươi còn sót lại cạnh chân của Lâm Tri Ngải, nở một nụ cười thân thiện lấy lòng cô: "Chị dâu, chị có thể cho em một ít hoa được không?"
Lâm Tri Ngải được Triệu Dực Thạch khen đến mát ruột mát gan, cô chỉ tay vào hai sọt hoa ở bên tay phải, bật cười và nói: "Hai sọt này tặng cho cậu đó!"
Triệu Dực Thạch hớn hở mỉm cười, cầm lấy hai sọt hoa hồng lên và trở về chỗ ngồi của mình. Tốc độ cực nhanh, khiến người xem há hốc. Chỉ sợ chậm một giây thôi, Lâm Tri Ngải sẽ hối hận.
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, hừ một tiếng lạnh nhạt rồi giơ tay ra, lạnh lùng nói: "Của tôi đâu?"
Lâm Tri Ngải nhướng cao mày: "Nhưng mà tôi chỉ còn lại hai cái thôi, cho anh nữa thì tôi không còn đâu!"
Tống Chu Thành khoanh tay trước ngực, bỏ hai chân xuống và quyết định đổi một cách hỏi khác: "Cô có mối tình khác ở bên ngoài thật à?"
Lâm Tri Ngải mỉm cười cong cong đôi mắt nhìn Tống Chu Thành, lắc đầu nói: "Đâu có đâu, anh muốn giúp tôi tìm một người sao?"
Nhìn thấy đôi mắt to tròn sáng long lanh của Lâm Tri Ngải, còn lúc ẩn lúc hiện, Tống Chu Thành bèn thầm mắng một câu: "Mơ đi!"
Nhưng vẫn mạnh miệng nói với cô: "Tìm chứ, sao lại không tìm, tối hôm nay tìm một người cho cô nha, sau đó thì trả cô lại cho mối tình kia của cô nữa!"
Lâm Tri Ngải lén nhìn vào mắt Tống Chu Thành, khi cô nhìn thấy lửa phẫn nộ trên mặt Tống Chu Thành, khóe môi Lâm Tri Ngải không nhịn được mà mỉm cười.
Cô còn nhẹ nhàng phụ hoạ theo: "Được đó, vậy cảm ơn anh trước nha!"
Tống Chu Thành: "..."
Cũng không biết là do hiệu ứng sân khấu tốt hay vì mở màn tốt, người đầu tiên biểu diễn là một người đàn ông mặc một bộ quần áo ôm sát người.
Áo phía trên là chiếc áo đen mỏng, bên dưới là một chiếc quần rộng màu đen. Cánh tay rắn chắc bên ngoài còn có thể nhìn thấy làn da màu lúa mạch của người đàn ông đó, đưa mắt nhìn xuống là cơ bụng của anh ta ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng đó.
Sau khi người đàn ông đó bước lên sân khấu, cả khán đài đều ngơ ngác một lúc lâu nhưng không quá ba mươi giây, bên trong phòng khiêu vũ bèn vang lên tiếng hò reo, tiếng hò reo của các cô gái ngày một lớn.
Lâm Tri Ngải thì ngớ người, chớp chớp mắt gương mặt như thể không dám tin vào những gì mình thấy.
Kèm theo sự chuyển động của người đàn ông đó, tiếng hò reo trong phòng khiêu vũ cũng đạt đến cao trào, còn Tống Chu Thành cuối cùng cũng sực tỉnh, nhanh chóng lấy tay bịt mắt Lâm Tri Ngải lại.
Lâm Tri Ngải đẩy tay của anh ra, trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, không hài lòng mà nói: "Anh làm gì vậy? Tôi còn chưa xem xong mà!"
Nhìn thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành ngay lập tức hoang mang, nói cô cũng lắp bắp: "Cô... Lần trước cô đồng ý với tôi là không xem con trai thoả thân kia mà!"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngây người, không dám tin không ngờ bản thân sẽ đồng ý yêu cầu như thế này. Nhưng khi cô đảo mắt nhìn, bèn chỉ tay vào chiếc áo mỏng xuyên thấu kia của người đàn ông đó, gắt giọng nói: "Anh ta có mặc áo mà!"
Tống Chu Thành hừ một tiếng: "Mặc như thế này thì khác gì không mặc đâu chứ!"
Thậm chí còn mang theo sự mê hoặc giống như ôm tỳ bà che đi nửa mặt vậy.
Không thể không nói, đàn ông ở trong phòng khiêu vũ này đều đầy rẫy mưu mô!
Nhìn thấy Tống Chu Thành kiên định như vậy, Lâm Tri Ngải chỉ đành giơ tay của mình ra che mắt mình lại: "Vậy không cần anh che, tôi tự che."
Chỉ có điều mỗi lần tiếng hò reo trong khán đài vang to lên, Lâm Tri Ngải biết rằng đến đoạn cao trào rồi nên hé mở ngón tay ra, lén lút nhìn qua khe hở đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tri Ngải được nhìn thấy kiểu đàn ông như thế này. Người đàn ông đó quyến rũ vô cùng, ngay cả phụ nữ xem xong cũng cảm thấy không bằng.
Nếu như sau này Tống Chu Thành đối xử tệ với cô thì cô sẽ nuôi trai bao, người đầu tiên mà cô chọn chắc chắn là người đàn ông này!
Một bài hát kết thúc, người đàn ông đó cũng ngừng lại và cúi người chào với khán giả bên dưới. Anh ta còn chưa kịp đứng thẳng người thì vô số hoa hồng từ bốn phương tám hướng được vứt lên trên sân khấu.
Lâm Tri Ngải thấy thế cũng cảm thấy hứng thú, bèn cầm lấy một sọt hoa hồng, cả hoa cả sọt đều vứt về phía người đàn ông đó. Nếu như không phải người đàn ông phản ứng nhanh, né sang một bên thì e là đã bị "ám khí" của Lâm Tri Ngải đập trúng rồi.
Anh ta quay người lại nhìn thấy gương mặt kích động của Lâm Tri Ngải, còn cúi người mỉm cười với cô và nói: "Cảm ơn sự yêu thích của thiếu soái phu nhân!"
Tống Chu Thành ở bên cạnh nổi trận lôi đình, thế nhưng anh vẫn cố nén cơn giận của mình xuống, hừ một tiếng: "Cho tôi thì không được, cho đàn ông khác thì quăng cả sọt cả sọt!"
Những tưởng Lâm Tri Ngải sẽ nhìn ra được mình đang không vui, dù sao bản thân anh cũng thể hiện rõ ràng như vậy rồi.
Ai mà ngờ Lâm Tri Ngải còn quay người về sau mỉm cười hớn hở nói với mình: "Không phải anh bảo sẽ giúp tôi tìm người tình sao? Anh thấy anh ta thế nào?"
Tống Chu Thành càng tức tối hơn, đưa mắt nhìn theo hướng mà Lâm Tri Ngải chỉ, đăm đăm nhìn người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt hệt như thanh đao sắc nhọn chém qua.
Người đàn ông đó nhìn thấy ánh mắt của Tống Chu Thành, bất chợt một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, anh ta chỉ đành nở nụ cười ngượng ngùng với Tống Chu Thành: "Thiếu soái phu nhân đang đùa với người đấy ạ!"
Dứt câu, anh ta nhanh chóng trốn khỏi sân khấu, ngay cả số hoa hồng trên sân khấu cũng quên đếm. Mặc dù tiền thưởng của cuộc thi vũ vương hậu hĩnh nhưng so với cái mạng nhỏ của anh ta thì đúng là không đáng nhắc đến làm gì.
Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, thở dài nói: "Không phải tôi không đồng ý nhưng mà cô xem đi, anh ta ta nhát gan như vậy, sau này sao có thể bảo vệ được cho cô!"
Lâm Tri Ngải quay đầu, gương mặt cô lộ vẻ khó hiểu: "Vậy tôi có thể bảo vệ anh ta mà!"
Đôi mắt Tống Chu Thành toé ra tia lửa, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn đồng ý là bảo vệ tôi cơ mà! Nếu tôi và cái tên đó đánh nhau thì cô giúp ai?"
Lâm Tri Ngải khẽ chau mày: "Vậy thì tôi không giúp ai cả, tôi đứng một bên xem hai ngươi đánh thôi!"
Tống Chu Thành tức đến phì cười, đúng là con người không có lương tâm. Nhưng anh vẫn nhìn vào đôi mắt của Lâm Tri Ngải và tiếp tục nói: "Vậy thì cái tên đó chắc chắn không đánh lại tôi đâu, cô chọn anh ta vậy thì cứ đợi mà xem anh ta bị tôi đánh chết đi là vừa!"
Lâm Tri Ngải lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ là tìm một người tình thôi sao, Tống Chu Thành còn là người chủ động đưa ra đề nghị, vậy tại sao lại đến mức muốn đánh chết người ta rồi.
Lâm Tri Ngải chỉ đành thở dài nói với Tống Chu Thành: "Vậy thôi được, người này tôi không cần nữa, chúng ta xem người tiếp theo đi đã!"
Tống Chu Thành nghe thấy cô còn muốn xem người tiếp theo nữa thì tức tối đến mức đôi mắt đỏ hết cả lên, cơ mà cũng chẳng thể làm gì Lâm Tri Ngải vì dù sao thì đây cũng là chuyện do chính anh khơi mào!
Điểm khác biệt lớn nhất giữa cuộc thi vũ vương lần này và cuộc thi ca hậu lần trước đó chính là khán giả đến xem đổi từ đàn ông thành phụ nữ hết rồi.
Có rất nhiều phu nhân giàu có và các tiểu thư kết bạn cùng đến, Lâm Tri Ngải còn thấy ở trong dòng người có tận mấy cô nữ sinh mặc đồng phục màu lam.
Triệu Dực Thạch vẫn chọn ngồi ở vị trí cũ, lần này Triệu Dực Thạch nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi theo sau Tống Chu Thành thì không còn kinh ngạc như thế nữa.
Ngược lại còn đứng dậy, vẫy tay với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu, tầm nhìn ở đây là tốt nhất, mau qua đây nè."
Lâm Tri Ngải chầm chậm bước đến trước vị trí còn trống đó và ngồi xuống. Cô quay đầu nhìn căn phòng nhỏ màu đen bán hoa kia rồi chớp mắt, đôi mày khẽ chau lại.
Tống Chu Thành còn ở bên cạnh biết Lâm Tri Ngải muốn làm gì, anh hừ một tiếng lạnh lùng rồi giơ một bàn tay lên, xoè ra năm ngón tay.
"Năm mươi đóa, nhiều nhất là năm mươi đóa!"
Lâm Tri Ngải liếc mắt nhìn Tống Chu Thành, bĩu môi, gương mặt nũng nịu, bất mãn nói: "Năm mươi đóa ít quá đi!"
Tống Chu Thành bỗng sực nảy ra một ý, anh ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói: "Lần trước cô đồng ý với tôi nói là sau này sẽ không tiêu xài hoang phí nữa, vậy nên hạn ngạch nhiều nhất được chi hôm nay là năm mươi."
Lâm Tri Ngải ngơ ngác chăm chăm nhìn Tống Chu Thành, ngạc nhiên há hốc mồm: "Tôi đồng ý cái này hả?"
Tống Chu Thành khẽ gật đầu: "Đúng rồi, là chính miệng cô đồng ý với tôi mà, không lẽ cô muốn nuốt lời!"
Lâm Tri Ngải mím môi, gương mặt nhỏ nhắn bỗng chốc bừng đỏ, cô là tiểu công chúa cơ đấy, nhất ngôn cửu đỉnh, cô không phải kiểu người vô lại như vậy đâu!
"Năm mươi thì năm mươi, đưa tiền cho tôi!"
Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói như vậy, trong đôi mắt Tống Chu Thành bỗng hiện lên niềm hưng phấn, dường như anh tìm được cách để trấn áp Lâm Tri Ngải rồi.
Mặc dù lần trước anh nói nhiều như vậy nhưng vẫn quên mất là phải kiểm soát tật vung tay tiêu tiền của Lâm Tri Ngải, cơ mà Lâm Tri Ngải đúng là không nhớ gì thật.
Vậy chỉ cần anh không muốn Lâm Tri Ngải làm việc gì đó thì anh có thể ăn nói lung tung, bảo rằng Lâm Tri Ngải đã đồng ý với anh từ lâu rồi!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Tống Chu Thành hiện lên một ánh sáng đầy kích động, dường như nhìn thấy được ngày có thể trở mình, khiến cho Lâm Tri Ngải hầu hạ cho mình.
Ngay lúc Tống Chu Thành đang miên man bất định, Lâm Tri Ngải bước vào trong căn phòng đen nhỏ mua hoa, vẫn chưa đến năm phút đã đi ra rồi.
Nhìn thấy từng cái sọt hoa phía sau Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành bèn đứng phắt dậy, như tiếng sét ầm trời vang lên khiến đầu óc của anh choáng váng.
Nếu như anh không đếm sai thì sáu sọt hoa ở sau lưng Lâm Tri Ngải, ít nhất cũng phải năm trăm đồng bạc!
"Đã nói là năm mươi đồng bạc cơ mà!"
Tống Chu Thành chau mày, gương mặt đỏ bừng, chất vấn Lâm Tri Ngải.
Lâm Tri Ngải khẽ nhún vai, cười nhạt nói: "Đúng rồi, tôi nói với bọn họ tôi chỉ cần năm mươi đóa hoa thôi, những đóa còn lại bọn họ cứ đòi tặng cho tôi mà!"
Nhìn thấy gương mặt bất lực của Lâm Tri Ngải, khoé môi Tống Chu Thành bất giác co rút giật lên, vô duyên vô cớ tặng nhiều hoa như vậy, cô nghĩ anh có tin hay không!
Ông chủ bước theo sau tiến lên đứng trước mặt Tống Chu Thành rồi khom người mỉm cười với anh: "Chuyện là thế này ạ, thiếu soái phu nhân có một người quen cũ, người đó biết thiếu soái phu nhân thích những màn biểu diễn thế này nên mua trước cho cô ấy một ít hoa, để lại ở chỗ chúng tôi ạ."
Tống Chu Thành nhướng mày nhìn Lâm Tri Ngải, gương mặt đầy kinh ngạc: "Không ngờ cô còn có bạn cũ đấy? Là trai hay gái vậy?"
Trong đầu Lâm Tri Ngải nhớ đến một người nhưng vẫn lắc đầu với Tống Chu Thành: "Không biết nữa, không quen."
Tống Chu Thành bèn đưa tầm mắt về phía ông chủ, anh tiến lên một bước chặn mất đường lui của ông chủ: "Nếu như hắn đã trả tiền cho ông vậy thì chắc chắn ông đã nhìn thấy hắn rồi nhỉ!"
Ông chủ bật cười gượng gạo: "Thật sự xin lỗi người, cậu ấy mặc trên người bộ quân phục, chiếc nón trên đầu vừa hay che mất đi gương mặt của cậu ấy, cộng thêm hôm đó lại còn là buổi đêm, tôi chỉ có thể nhìn ra đó là một người đàn ông thôi. Nghe ngữ khí của cậu ấy, tôi cảm giác khá gần gũi với thiếu soái phu nhân, bởi vì cậu ấy gọi thiếu soái phu nhân là Tiểu Ngải."
Tống Chu Thành gật đầu xong thì không còn làm khó ông chủ đó nữa, anh đứng yên tại chỗ và chăm chú nhìn Lâm Tri Ngải một hồi lâu. Cuối cùng vẫn quay trở về chỗ ngồi của mình, cau mày suy nghĩ. Nếu đã có thể gọi Lâm Tri Ngải là Tiểu Ngải, vậy chắc chắn mối quan hệ này không tầm thường!
Vương Cảnh Văn ngồi bên tay phải của Tống Chu Thành khẽ mỉm cười, vừa lắc đầu, vừa thở dài: "A Thành à, cái cô ng..." ngốc này.
Chữ "cô" của Vương Cảnh Văn vừa mới thốt ra đã nhìn thấy Lâm Tri Ngải đăm đăm nhìn cậu, bên trong đôi mắt hỉ nộ khó phân nhưng nắm đấm đang siết chặt kia thì lại bộc lộ rất rõ ràng tâm trạng của cô lúc này.
Gặp mặt Lâm Tri Ngải nhiều lần như vậy rồi, cậu cũng hiểu rõ quy luật của Lâm Tri Ngải, rõ ràng chỉ cần ai đó thốt lên hai chữ "cô ngốc" thì cũng không thoát khỏi một trận nhừ đòn.
Vương Cảnh Văn trong cái khó vội ló cái khôn, đổi từ "cô ngốc" thành "chị dâu". Dù sao Triệu Dực Thạch cũng gọi như vậy, cậu gọi theo Dực Thạch cũng không sai.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi nghe thấy cậu gọi là "chị dâu" thì Lâm Tri Ngải bèn thu tầm nhìn về, trông biểu cảm trên gương mặt của cô còn có cảm giác như hụt đi điều gì đó, giống như tiếc vì để mất đi cơ hội được đánh mình vậy.
Khoé môi Vương Cảnh Văn bất giác co rút, cậu chỉ có thể nhìn Tống Chu Thành và tiếp tục nói hết lời mà mình muốn nói lúc nãy.
"Chị dâu mặc dù không mấy thông minh nhưng trông xinh đẹp như vậy, trước khi kết hôn cũng chưa biết là còn có mối tình nào không."
Lâm Tri Ngải nghe thấy Vương Cảnh Văn đột nhiên khen mình xinh đẹp, trong đôi mắt như lấp lánh ánh sao vậy, nụ cười trên khoé môi cũng không kìm được, cô bê một sọt hoa đặt ở bên cạnh Vương Cảnh Văn: "Hôm nay mắt nhìn của anh sao mà tốt quá vậy, chỗ hoa này cho anh hết nè!"
Phản ứng đầu tiên của Vương Cảnh Văn là ngơ ngác, sau đó trông thấy biểu cảm của Lâm Tri Ngải không giống như giả vờ nên mới mỉm cười nhận hoa của Lâm Tri Ngải.
Đợi đến khi Lâm Tri Ngải quay người đi, Vương Cảnh Văn cũng thấy khá buồn cười, không ngờ đầu óc của cô ngốc này không mấy linh hoạt, chỉ cần không nói cô ấy ngốc thì nói cô ấy như thế nào cũng được.
Nhìn thấy gương mặt trắng trẻo hồng hào của Lâm Tri Ngải, trong lòng Tống Chu Thành cứ hậm hực mà nghĩ, bản thân mình còn chẳng có mối tình nào, không ngờ Lâm Tri Ngải lại có. Cô có xứng với bản thân anh mấy hôm nay vừa làm bố vừa làm mẹ hay không chứ!
Tống Chu Thành thở mạnh, nét mặt bất mãn: "Có thì có đi, tôi còn cầu mà không được đây này! Cứ cho Lâm Tri Ngải đi tìm mối tình đó của cô ta đi, bản thân mình đỡ phải chịu khổ!
Triệu Dực Thạch nhìn thấy chỗ ngồi của Vương Cảnh Văn đột nhiên xuất hiện một sọt hoa, đôi mắt cậu cũng chợt lóe lên ánh sáng, cậu chuyển ghế của mình đến ngồi bên cạnh của Lâm Tri Ngải, mỉm cười tít mắt với cô và nói:
"Úi chà, bộ quần áo hôm nay của chị mặc đẹp thật đó, cũng chỉ có chị mới mặc được bộ quần áo xinh đẹp thế này."
Lâm Tri Ngải đưa mắt nhìn xuống chiếc váy màu hồng cánh sen của mình rồi ngẩng cằm lên, nét mặt tự hào: "Đây là chiếc váy mới của tôi, kiểu dáng là do tôi chọn đó."
Lâm Tri Ngải nói xong thì cảm thấy không hợp lý, bèn lén nhìn qua Tống Chu Thành đang chau mày trầm tư ở bên cạnh, vội nói thêm: "Là tiền của Tống Chu Thành cho á."
Triệu Dực Thạch cũng không quan tâm tiền của ai cho, cậu chỉ tay vào sọt hoa tươi còn sót lại cạnh chân của Lâm Tri Ngải, nở một nụ cười thân thiện lấy lòng cô: "Chị dâu, chị có thể cho em một ít hoa được không?"
Lâm Tri Ngải được Triệu Dực Thạch khen đến mát ruột mát gan, cô chỉ tay vào hai sọt hoa ở bên tay phải, bật cười và nói: "Hai sọt này tặng cho cậu đó!"
Triệu Dực Thạch hớn hở mỉm cười, cầm lấy hai sọt hoa hồng lên và trở về chỗ ngồi của mình. Tốc độ cực nhanh, khiến người xem há hốc. Chỉ sợ chậm một giây thôi, Lâm Tri Ngải sẽ hối hận.
Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, hừ một tiếng lạnh nhạt rồi giơ tay ra, lạnh lùng nói: "Của tôi đâu?"
Lâm Tri Ngải nhướng cao mày: "Nhưng mà tôi chỉ còn lại hai cái thôi, cho anh nữa thì tôi không còn đâu!"
Tống Chu Thành khoanh tay trước ngực, bỏ hai chân xuống và quyết định đổi một cách hỏi khác: "Cô có mối tình khác ở bên ngoài thật à?"
Lâm Tri Ngải mỉm cười cong cong đôi mắt nhìn Tống Chu Thành, lắc đầu nói: "Đâu có đâu, anh muốn giúp tôi tìm một người sao?"
Nhìn thấy đôi mắt to tròn sáng long lanh của Lâm Tri Ngải, còn lúc ẩn lúc hiện, Tống Chu Thành bèn thầm mắng một câu: "Mơ đi!"
Nhưng vẫn mạnh miệng nói với cô: "Tìm chứ, sao lại không tìm, tối hôm nay tìm một người cho cô nha, sau đó thì trả cô lại cho mối tình kia của cô nữa!"
Lâm Tri Ngải lén nhìn vào mắt Tống Chu Thành, khi cô nhìn thấy lửa phẫn nộ trên mặt Tống Chu Thành, khóe môi Lâm Tri Ngải không nhịn được mà mỉm cười.
Cô còn nhẹ nhàng phụ hoạ theo: "Được đó, vậy cảm ơn anh trước nha!"
Tống Chu Thành: "..."
Cũng không biết là do hiệu ứng sân khấu tốt hay vì mở màn tốt, người đầu tiên biểu diễn là một người đàn ông mặc một bộ quần áo ôm sát người.
Áo phía trên là chiếc áo đen mỏng, bên dưới là một chiếc quần rộng màu đen. Cánh tay rắn chắc bên ngoài còn có thể nhìn thấy làn da màu lúa mạch của người đàn ông đó, đưa mắt nhìn xuống là cơ bụng của anh ta ẩn hiện bên dưới lớp áo mỏng đó.
Sau khi người đàn ông đó bước lên sân khấu, cả khán đài đều ngơ ngác một lúc lâu nhưng không quá ba mươi giây, bên trong phòng khiêu vũ bèn vang lên tiếng hò reo, tiếng hò reo của các cô gái ngày một lớn.
Lâm Tri Ngải thì ngớ người, chớp chớp mắt gương mặt như thể không dám tin vào những gì mình thấy.
Kèm theo sự chuyển động của người đàn ông đó, tiếng hò reo trong phòng khiêu vũ cũng đạt đến cao trào, còn Tống Chu Thành cuối cùng cũng sực tỉnh, nhanh chóng lấy tay bịt mắt Lâm Tri Ngải lại.
Lâm Tri Ngải đẩy tay của anh ra, trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, không hài lòng mà nói: "Anh làm gì vậy? Tôi còn chưa xem xong mà!"
Nhìn thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành ngay lập tức hoang mang, nói cô cũng lắp bắp: "Cô... Lần trước cô đồng ý với tôi là không xem con trai thoả thân kia mà!"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tri Ngải là ngây người, không dám tin không ngờ bản thân sẽ đồng ý yêu cầu như thế này. Nhưng khi cô đảo mắt nhìn, bèn chỉ tay vào chiếc áo mỏng xuyên thấu kia của người đàn ông đó, gắt giọng nói: "Anh ta có mặc áo mà!"
Tống Chu Thành hừ một tiếng: "Mặc như thế này thì khác gì không mặc đâu chứ!"
Thậm chí còn mang theo sự mê hoặc giống như ôm tỳ bà che đi nửa mặt vậy.
Không thể không nói, đàn ông ở trong phòng khiêu vũ này đều đầy rẫy mưu mô!
Nhìn thấy Tống Chu Thành kiên định như vậy, Lâm Tri Ngải chỉ đành giơ tay của mình ra che mắt mình lại: "Vậy không cần anh che, tôi tự che."
Chỉ có điều mỗi lần tiếng hò reo trong khán đài vang to lên, Lâm Tri Ngải biết rằng đến đoạn cao trào rồi nên hé mở ngón tay ra, lén lút nhìn qua khe hở đó.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tri Ngải được nhìn thấy kiểu đàn ông như thế này. Người đàn ông đó quyến rũ vô cùng, ngay cả phụ nữ xem xong cũng cảm thấy không bằng.
Nếu như sau này Tống Chu Thành đối xử tệ với cô thì cô sẽ nuôi trai bao, người đầu tiên mà cô chọn chắc chắn là người đàn ông này!
Một bài hát kết thúc, người đàn ông đó cũng ngừng lại và cúi người chào với khán giả bên dưới. Anh ta còn chưa kịp đứng thẳng người thì vô số hoa hồng từ bốn phương tám hướng được vứt lên trên sân khấu.
Lâm Tri Ngải thấy thế cũng cảm thấy hứng thú, bèn cầm lấy một sọt hoa hồng, cả hoa cả sọt đều vứt về phía người đàn ông đó. Nếu như không phải người đàn ông phản ứng nhanh, né sang một bên thì e là đã bị "ám khí" của Lâm Tri Ngải đập trúng rồi.
Anh ta quay người lại nhìn thấy gương mặt kích động của Lâm Tri Ngải, còn cúi người mỉm cười với cô và nói: "Cảm ơn sự yêu thích của thiếu soái phu nhân!"
Tống Chu Thành ở bên cạnh nổi trận lôi đình, thế nhưng anh vẫn cố nén cơn giận của mình xuống, hừ một tiếng: "Cho tôi thì không được, cho đàn ông khác thì quăng cả sọt cả sọt!"
Những tưởng Lâm Tri Ngải sẽ nhìn ra được mình đang không vui, dù sao bản thân anh cũng thể hiện rõ ràng như vậy rồi.
Ai mà ngờ Lâm Tri Ngải còn quay người về sau mỉm cười hớn hở nói với mình: "Không phải anh bảo sẽ giúp tôi tìm người tình sao? Anh thấy anh ta thế nào?"
Tống Chu Thành càng tức tối hơn, đưa mắt nhìn theo hướng mà Lâm Tri Ngải chỉ, đăm đăm nhìn người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt hệt như thanh đao sắc nhọn chém qua.
Người đàn ông đó nhìn thấy ánh mắt của Tống Chu Thành, bất chợt một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, anh ta chỉ đành nở nụ cười ngượng ngùng với Tống Chu Thành: "Thiếu soái phu nhân đang đùa với người đấy ạ!"
Dứt câu, anh ta nhanh chóng trốn khỏi sân khấu, ngay cả số hoa hồng trên sân khấu cũng quên đếm. Mặc dù tiền thưởng của cuộc thi vũ vương hậu hĩnh nhưng so với cái mạng nhỏ của anh ta thì đúng là không đáng nhắc đến làm gì.
Sau khi người đàn ông đó rời khỏi, Tống Chu Thành đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải, thở dài nói: "Không phải tôi không đồng ý nhưng mà cô xem đi, anh ta ta nhát gan như vậy, sau này sao có thể bảo vệ được cho cô!"
Lâm Tri Ngải quay đầu, gương mặt cô lộ vẻ khó hiểu: "Vậy tôi có thể bảo vệ anh ta mà!"
Đôi mắt Tống Chu Thành toé ra tia lửa, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô còn đồng ý là bảo vệ tôi cơ mà! Nếu tôi và cái tên đó đánh nhau thì cô giúp ai?"
Lâm Tri Ngải khẽ chau mày: "Vậy thì tôi không giúp ai cả, tôi đứng một bên xem hai ngươi đánh thôi!"
Tống Chu Thành tức đến phì cười, đúng là con người không có lương tâm. Nhưng anh vẫn nhìn vào đôi mắt của Lâm Tri Ngải và tiếp tục nói: "Vậy thì cái tên đó chắc chắn không đánh lại tôi đâu, cô chọn anh ta vậy thì cứ đợi mà xem anh ta bị tôi đánh chết đi là vừa!"
Lâm Tri Ngải lắc đầu, hoàn toàn không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ là tìm một người tình thôi sao, Tống Chu Thành còn là người chủ động đưa ra đề nghị, vậy tại sao lại đến mức muốn đánh chết người ta rồi.
Lâm Tri Ngải chỉ đành thở dài nói với Tống Chu Thành: "Vậy thôi được, người này tôi không cần nữa, chúng ta xem người tiếp theo đi đã!"
Tống Chu Thành nghe thấy cô còn muốn xem người tiếp theo nữa thì tức tối đến mức đôi mắt đỏ hết cả lên, cơ mà cũng chẳng thể làm gì Lâm Tri Ngải vì dù sao thì đây cũng là chuyện do chính anh khơi mào!