Chương 24: Tống Chu Thành: Sau này đừng gọi tôi là Tống Chu Thành nữa, hãy gọi là Tống dại khờ!
Người thứ hai bước lên sân khấu trông sáng sủa hơn người đầu tiên rất nhiều, anh ta mặc một chiếc trường bào màu trắng, vấn khăn và cầm chiếc quạt lông, bộ trường bào màu trắng bay bay, vốn dĩ sẽ là một bức tranh vô cùng đẹp thế nhưng người đàn ông này thật sự không đẹp trai.
Gương mặt trắng trẻo nhưng đôi mắt lại bé như hạt đậu, bên dưới sống mũi cao là một bờ môi thật dày, lúc không cười thì cũng được nhưng lúc cười thì để lộ ra một hàng răng cửa, anh ta còn khăng khăng nhảy một bài múa cổ điển, đúng là khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Có thể vì hai sọt hoa hồng bên cạnh Lâm Tri Ngải mà phần lớn sự chú ý của người đàn ông đó đều đặt về phía của Lâm Tri Ngải, lắm lúc còn nháy mắt với cô, ngay cả Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn cũng không may mắn thoát được.
Vốn dĩ đôi mắt đã không được to mà còn không ngừng nháy mắt, cộng thêm nét cười nịnh hót của anh ta khiến cho Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn cố kìm nén cơn buồn nôn mà quay người đi, sợ rằng nhìn thêm một giây nữa sẽ nôn ra hết những đồ ăn của tối hôm qua mất.
Người duy nhất may mắn thoát được là Tống Chu Thành đang không giấu được nụ cười, anh vội đưa mắt nhìn sang Lâm Tri Ngải, khẽ chạm vào vai của cô và chầm chậm mỉm cười: "Không phải cô muốn tìm người tình sao? Thấy người này sao hả?"
Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn Tống Chu Thành, há hốc mồm kinh ngạc, cô chớp chớp mắt không biết nên làm thế nào, như thể không ngờ rằng Tống Chu Thành sẽ nghĩ như vậy.
Sau khi Lâm Tri Ngải sực tỉnh mới ra sức lắc đầu: "Không muốn, không muốn, tôi không thèm đâu!" Luôn có kẻ gian muốn hại bản công chúa đây, nếu chọn người đàn ông này làm người tình, bộ đang chê mình sống lâu quá rồi phải không!
Người thứ ba bước lên sân khấu thì trông bình thường hơn rất nhiều, điều quan trọng là người đàn ông này đầy cơ bắp, ngay cả bộ quần áo vải bông rộng thùng thình cũng không che lấp đi hết cơ thể của anh ta.
Lâm Tri Ngải lập tức nhìn Tống Chu Thành, mỉm cười nói: "Anh nói người đầu tiên không được, vậy người này có được không!"
Phản ứng đầu tiên của Tống Chu Thành là chau mày, sau đó vừa thở dài vừa lắc đầu: "Người này cũng chẳng ra làm sao cả, cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết bạo lực gia đình."
Lâm Tri Ngải nhìn xuống tay của mình, dùng sức siết chặt nắm đấm, mím môi lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Không sao đâu, tôi cảm thấy anh ta đánh không lại tôi đâu!"
Tống Chu Thành: "..."
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ có thể đổi một cách nói khác: "Vậy thôi giờ cô nhìn thắt lưng của người đàn ông đó đi, theo kinh nghiệm sống nhiều năm của tôi thì cái thắt lưng đó không rẻ hơn hai đồng bạc đâu. Cô nuôi bản thân mình còn chưa xong, cô lấy gì mà nuôi cái tên đó chứ!"
Tống Chu Thành vừa nói xong, Lâm Tri Ngải bèn bật cười rồi vỗ vào vai của Tống Chu Thành, hớn hở nói: "Không phải còn có anh đó sao, anh cho tiền giúp tôi là được!"
Nghe Lâm Tri Ngải nói xong, Tống Chu Thành ngây người, đôi mắt nhìn Lâm Tri Ngải không hề chớp.
Theo như ý của Lâm Tri Ngải thì anh không những phải giúp Lâm Tri Ngải chọn người tình mà còn phải giúp cô nuôi người tình của mình nữa.
Thời buổi này làm gì có chuyện tốt đến như vậy, sau này đừng gọi anh là Tống Chu Thành nữa, hãy gọi là Tống dại khờ!
Tống Chu Thành rất muốn đứng dậy và rời khỏi đó, không muốn quan tâm đến cô ngốc này nữa. Nhưng nghĩ đến cô ngốc này không có ba mẹ yêu thương, cũng đáng thương lắm.
Tống Chu Thành chỉ có thể tự trấn an bản thân mình trong lòng, dù gì cũng chỉ là một cô ngốc, đầu óc cũng chả linh hoạt, anh không thể nông cạn như cô được.
Anh đành chỉ tay vào một nhóm phu nhân giàu có với đôi mắt sáng rực đang nhìn lên sân khấu ở phía sau họ, anh tiếp tục nói: "Cô xem nhóm phu nhân giàu có phía sau mình nè, rõ ràng là họ ưng ý người đàn ông này rồi, một tháng tôi chỉ có một trăm đồng bạc, lấy gì mà tranh với bọn họ!"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói vậy, trong lòng cô đã sớm vui như mở hội nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra bộ dạng tủi thân: "Vậy thôi, người này tạm gác lại một bên đi!"
Không tin được anh lại nghi ngờ cô có người tình ở bên ngoài, vậy cô phải khiến cho Tống Chu Thành chọn cho mình một người mới được.
Những người tiếp theo bước lên sân khấu đều sẽ nhận được lời bình phẩm từ Tống Chu Thành. Người này quá gầy, người kia quá lùn, người nọ lại quá đen, nói chung thì không có người nào hợp ý cả.
Lâm Tri Ngải cảm thấy đùa như vậy đủ rồi, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì trong lòng Tống Chu Thành, không ai có thể tốt hơn bản thân anh!
Cuộc thi kết thúc, Tống Chu Thành chuẩn bị dẫn Lâm Tri Ngải về nhà. Vừa đứng dậy thì Vương Cảnh Văn đã giữ tay của anh lại, gương mặt lộ ra vẻ khó xử, thở dài với Tống Chu Thành: "A Thành à, chuyện của chị dâu cậu nên để tâm một chút thì hơn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất ấy*."
Tống Chu Thành nắm tay của Lâm Tri Ngải, đầu tiên là đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng dịu dàng, sau đó khẽ lắc đầu với Vương Cảnh Văn: "Cậu yên tâm đi, tôi đã hỏi Tri Ngải rồi, cô ấy bảo không có."
Vương Cảnh Văn: "..."
Cô ấy nói không có là không có thật à? Khoan nhắc đến việc trí tuệ của Lâm Tri Ngải có vấn đề, cho dù là một người bình thường, nói không có cũng phải bị nghi ngờ chứ!
Vương Cảnh Văn chỉ đành trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Dù sao cũng là chuyện của cậu, do cậu quyết định. Tôi đến trạm xe lửa đón em gái tôi đây, đi trước nha."
Triệu Dực Thạch còn đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn Vương Cảnh Văn, rồi hỏi cậu ấy: "Em gái? Không phải em gái của anh đang học ở Thượng Hải sao?"
Vương Cảnh Văn bật cười: "Năm nay em ấy tốt nghiệp rồi, đặt vé tàu hoả hôm trước, hôm nay chắc đến rồi."
Lâm Tri Ngải nhìn thấy bóng lưng rời đi của Vương Cảnh Văn thì chợt nảy ra một ý, cô lấy một vỏ chuối ở trên bàn lén lút giấu vào trong tay áo, sau đó thì vứt dưới chân của Vương Cảnh Văn.
Trí nhớ của cô không được tốt, phản ứng cũng khá chậm chạp. Nhưng chỉ cần cho cô chút thời gian để suy nghĩ thì cô cũng có thể hiểu được.
Vương Cảnh Văn nói đi nói lại đều chỉ ẩn chứa đúng một thông tin, đó chính là cô chắc chắn có tình nhân bên ngoài!
Vương Cảnh Văn đạp lên vỏ chuối xong thì ngã ngửa ra sau, Lâm Tri Ngải nhanh tay lẹ mắt, vội vã kéo tay của Tống Chu Thành lùi về sau một bước, để tránh bị Vương Cảnh Văn ngã trúng.
Triệu Dực Thạch đứng cách đó xa một chút, bàn tay muốn giúp đỡ đưa ra chỉ vừa hay chạm đến vạt áo của Vương Cảnh Văn. Nên cậu đành trơ mắt nhìn Vương Cảnh Văn ngã xuống. Đến khi Triệu Dực Thạch kịp phản ứng thì nhanh chóng tiến lên trước, đỡ Vương Cảnh Văn đứng dậy.
Không đợi Vương Cảnh Văn truy cứu vỏ chuối này là ai vứt ra, Lâm Tri Ngải đã kéo tay của Tống Chu Thành đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Ngồi lâu vậy rồi, tôi buồn ngủ quá, chúng ta về nhà ngủ trước đi!"
Lâm Tri Ngải vốn tưởng rằng mình ẩn nấp rất kĩ nhưng khi cô đi đến cửa thì nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành: "Cô ngốc thật không đấy?"
Mặc dù không biết Tống Chu Thành tại sao lại hỏi như vậy nhưng Lâm Tri Ngải cũng trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, nét mặt tự hào nói với anh: "Tôi không có ngốc đâu, chỉ là phản ứng hơi chậm chút thôi."
Vốn nghĩ rằng Tống Chu Thành sẽ phản bác lại mình nhưng Tống Chu Thành lại chăm chú nhìn cô và gật đầu, sau đó thì nắm tay của Lâm Tri Ngải và rời đi, chỉ có điều trước khi đi còn khe khẽ nói một câu: "Tôi cũng thấy vậy."
Thử hỏi có tên ngốc nào mà lại thù dai như vậy, trước khi đi còn không quên trả thù người mình ghét nữa. Mặc dù Tống Chu Thành rất thương cho người anh em này của mình, thế nhưng chỉ có thể âm thầm thắp cho Vương Cảnh Văn một nén hương ở trong lòng mà thôi.
Ai bảo cậu ấy cứ nói những chuyện mình không nên nói làm gì, Lâm Tri Ngải là kiểu người bình thường như bọn họ có thể chọc giận sao? Nếu cô thật sự nổi giận, hai người bọn họ cộng thêm Triệu Dực Thạch nữa thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng!
Kèm theo tiếng xình xịch kéo đến là đoàn tàu hỏa đang chầm chậm chạy vào ga, một đoàn khách trên tay cầm hành lý lần lượt bước xuống tàu.
Vương Cảnh Văn chỉ đứng đợi duy nhất một lối ra, cậu đứng thẳng người, hơi thở tức tối gấp gáp.
Nơi sưng tấy trên trán bắt đầu đau lên, trong đầu của Vương Cảnh Văn đều là hình bóng bật cười rời đi kia. Cậu dữ tợn nghiến răng ken két.
Lâm Tri Ngải mà còn giở trò với cậu nữa thì cả đời này tốt nhất đừng để cho cậu nắm được thóp của cô, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Tri Ngải.
Ga xe lửa có một cô gái trẻ trung xách theo hành lý bước ra, tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, từng bước chân đều ngập tràn sức sống.
Việc đầu tiên mà cô gái ấy làm là đảo mắt tìm kiếm xung quanh, sau khi cô nhìn thấy Vương Cảnh Văn thì vội vẫy tay với cậu rồi lớn tiếng gọi: "Anh ơi, em về rồi nè!"
Nhìn thấy cô gái từng bước chạy đến, gương mặt Vương Cảnh Văn không chút biểu cảm nhận lấy hành lý từ tay của cô gái đó, trầm giọng nói: "Vậy thì về nhà thôi, ba mẹ đợi ở nhà cũng lâu rồi đó."
Cô gái ấy mỉm cười, cô còn muốn khoác tay của Vương Cảnh Văn mà đi nhưng lại bị Vương Cảnh Văn né tránh.
Lúc này cô gái mới chú ý đến trán của Vương Cảnh Văn đang sưng tấy lên, bất giác chau mày: "Anh, anh bị sao vậy? Lại bị bác gái đánh nữa sao?"
Cô gái ấy không nhắc thì thôi, hễ nhắc thì Vương Cảnh Văn càng tức tối hơn. Bị bác gái đánh còn không giận bằng trò ném đá giấu tay của Lâm Tri Ngải.
Cô gái đó nhìn thấy Vương Cảnh Văn không nói gì, cô ấy cũng chẳng dám thở mạnh nên chỉ có thể cẩn thận từng chút một đi theo sau lưng của Vương Cảnh Văn.
Đi ra khỏi ga xe lửa, giọng nói lạnh lùng của Vương Cảnh Văn mới được thốt lên: "Anh đã nói hết trên thư với em rồi, lần này trở về em biết bản thân mình nên làm sao rồi chứ?"
Cô gái cúi gằm mặt xuống, một cơn gió khẽ thổi đến làm tóc mái của cô ấy rối lên, khoé mắt cũng có chút ửng đỏ nhưng vẫn gật đầu với bóng lưng của Vương Cảnh Văn: "Em biết rồi."
Sau khi Vương Cảnh Văn dẫn cô gái đó rời khỏi, ga xe lửa lại có một cậu thanh niên bước xuống, tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người không cao nhưng xách theo một chiếc thùng màu vàng rất to.
Cậu thanh niên đó và cô gái lúc nãy cũng giống nhau, đứng ở cửa ga xe lửa đảo mắt nhìn một vòng, khi cậu ta nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo bông màu xám đứng ở cửa thì vội chạy qua đó.
"Sao chỉ có mình chú đến đón tôi vậy? Ba mẹ của tôi đâu?"
Cậu thanh niên ấy đang ở độ tuổi vỡ giọng nên giọng nói hơi khàn.
Người đàn ông mặc áo xám cúi người với cậu thanh niên, kính cẩn nói: "Bẩm thiếu gia, lão gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi ạ, buổi tối mới về. Phu nhân sức khoẻ không được tốt nên bảo tôi đến rước cậu về nhà."
Cậu thanh niên khẽ gật đầu rồi ngồi lên chiếc xe kéo mà người đàn ông mặc áo xám gọi đến.
"Vậy thì về trước đã, đồ ăn ở trên xe lửa chẳng ngon chút nào, hai hôm nay tôi chẳng ăn được bữa nào no cả."
Xe kéo đưa cậu thanh niên chạy hướng về phía Nam, rồi dừng lại ở trước cổng nhà họ Lâm.
Khi Hạ Linh đứng ở cửa trông thấy người con trai ở trên xe kéo, ngay tức khắc mừng rỡ nhìn ra phía ngoài, bà ta chạy đến trước mặt của cậu trai đó, ân cần hỏi han: "Gia Lượng về rồi đấy à, ngồi xe lửa hai hôm nay chắc mệt lắm rồi phải không, có cần mẹ nói nhà bếp làm cho con chút đồ ăn không?"
Lâm Gia Lượng xua tay: "Dạ được, bảo họ mang đến Thanh Viên Trai luôn đi ạ, cũng không biết bà nội đã ăn gì chưa, nếu chưa ăn thì còn có thể ăn cùng với bà nội một lúc."
Nhìn thấy Lâm Gia Lượng vừa mở miệng đã nhắc đến Lâm lão thái thái, Hạ Linh gượng cười nói: "Chắc là chưa ăn đâu, biết con sắp về, có thế nào đi nữa cũng sẽ đợi con mà."
Hạ Linh nói xong thì chợt nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệc Vân ở bên đường, sắc mặt Hạ Linh bỗng thay đổi, nhanh chóng dẫn Lâm Gia Lượng bước vào phòng: "Không phải con bảo muốn thăm bà nội sao? Vậy chúng ta mau đi thôi!"
Không phải bà ta muốn né tránh Lâm Diệc Vân mà bà ta thật sự đang rất sợ. Từ sau tối hôm bà ta gặp mặt Lâm Diệc Vân, hễ bà ta nằm ngủ đều mơ thấy đôi mắt đầy oán hận kia của Lâm Diệc Vân.
Bà ta không dám tưởng tượng, nếu Lâm Diệc Vân biết người bí mật tố giác mình không phải Lâm Tri Ngải mà là bà ta. Vậy thì nó sẽ còn làm ra chuyện điên cuồng đến mức nào nữa.
Lâm Diệc Vân cũng đã nhìn thấy Hạ Linh ở cổng nhà nhà họ Lâm, đôi mắt lập tức sáng lên, cô ta giơ tay muốn vẫy chào bà ta nhưng lại nhìn thấy Hạ Linh nắm tay Lâm Gia Lượng bước vào phòng. Lâm Diệc Vân một mạch chạy qua cũng không đuổi theo kịp Hạ Linh, ngược lại còn bị người gác cổng chặn lại bên ngoài cửa.
Sắc mặt Lâm Diệc Vân bèn thay đổi, khuôn mặt u uất, sốt ruột nói với người gác cửa: "Tôi muốn gặp mẹ tôi, các người gọi mẹ tôi ra đây."
Người gác cửa bèn mỉm cười: "Thật ngại quá, phu nhân ra ngoài rồi, không có ở nhà."
Lâm Diệc Vân nổi giận đùng đùng, gương mặt bỗng bừng đỏ: "Lần nào tôi đến đây các người cũng nói mẹ tôi không có ở nhà, vừa nãy tôi đã nhìn thấy bà ấy bước vào rồi, các người vẫn nói rằng bà ấy không có ở nhà ư!"
Người gác cửa nhún nhún vai, gương mặt bất lực nhưng cơ thể thì vẫn cứ chặn lại ở cổng, phòng khi Lâm Tri Ngải nhân lúc anh ta không đề phòng thì xông vào.
Lâm Diệc Vân đứng yên tại chỗ nghĩ ngợi cả nửa ngày trời, trong đầu chợt nảy lên ý nghĩ: "Có phải bà nội biết tôi trở về rồi nên căn dặn các người không cho tôi gặp mẹ tôi không hả!"
Người gác cửa đưa mắt nhìn bộ quần áo rách rưới trên người Lâm Diệc Vân, bật lên tiếng cười nhạt, cũng không biết rằng vị nhị tiểu thư này là ngốc thật hay ngốc giả, rõ ràng là phu nhân không muốn gặp cô ta nhưng lại đẩy trách nhiệm lên người lão phu nhân.
Lâm Diệc Vân thấy người gác cửa không nói gì, chỉ tưởng rằng bản thân đoán trúng rồi. Trong lòng chợt nhóm lên một ngọn lửa, giống hệt như một quả cầu lửa lăn qua lăn lại trong lồng ngực.
Đúng là bà già chết tiệt, không những giết chết đứa con của mình, còn đuổi mình về quê, bây giờ lại còn không cho mình gặp mặt mẹ ruột!
Cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho cái bà già chết tiệt này, không bao giờ!
Nhìn thấy cơn hận thù trong đôi mắt Lâm Diệc Vân, người gác cửa cũng giật mình một phen, vốn dĩ còn đang muốn giải thích rõ ràng nhưng Lâm Diệc Vân đã đi xa rồi.
—----
[Chú thích]
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất - 不怕一万,只怕万一: Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000, là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là: Lỡ, xui thay, rủi thay…)
Gương mặt trắng trẻo nhưng đôi mắt lại bé như hạt đậu, bên dưới sống mũi cao là một bờ môi thật dày, lúc không cười thì cũng được nhưng lúc cười thì để lộ ra một hàng răng cửa, anh ta còn khăng khăng nhảy một bài múa cổ điển, đúng là khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Có thể vì hai sọt hoa hồng bên cạnh Lâm Tri Ngải mà phần lớn sự chú ý của người đàn ông đó đều đặt về phía của Lâm Tri Ngải, lắm lúc còn nháy mắt với cô, ngay cả Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn cũng không may mắn thoát được.
Vốn dĩ đôi mắt đã không được to mà còn không ngừng nháy mắt, cộng thêm nét cười nịnh hót của anh ta khiến cho Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn cố kìm nén cơn buồn nôn mà quay người đi, sợ rằng nhìn thêm một giây nữa sẽ nôn ra hết những đồ ăn của tối hôm qua mất.
Người duy nhất may mắn thoát được là Tống Chu Thành đang không giấu được nụ cười, anh vội đưa mắt nhìn sang Lâm Tri Ngải, khẽ chạm vào vai của cô và chầm chậm mỉm cười: "Không phải cô muốn tìm người tình sao? Thấy người này sao hả?"
Lâm Tri Ngải quay đầu nhìn Tống Chu Thành, há hốc mồm kinh ngạc, cô chớp chớp mắt không biết nên làm thế nào, như thể không ngờ rằng Tống Chu Thành sẽ nghĩ như vậy.
Sau khi Lâm Tri Ngải sực tỉnh mới ra sức lắc đầu: "Không muốn, không muốn, tôi không thèm đâu!" Luôn có kẻ gian muốn hại bản công chúa đây, nếu chọn người đàn ông này làm người tình, bộ đang chê mình sống lâu quá rồi phải không!
Người thứ ba bước lên sân khấu thì trông bình thường hơn rất nhiều, điều quan trọng là người đàn ông này đầy cơ bắp, ngay cả bộ quần áo vải bông rộng thùng thình cũng không che lấp đi hết cơ thể của anh ta.
Lâm Tri Ngải lập tức nhìn Tống Chu Thành, mỉm cười nói: "Anh nói người đầu tiên không được, vậy người này có được không!"
Phản ứng đầu tiên của Tống Chu Thành là chau mày, sau đó vừa thở dài vừa lắc đầu: "Người này cũng chẳng ra làm sao cả, cao to lực lưỡng, vừa nhìn là biết bạo lực gia đình."
Lâm Tri Ngải nhìn xuống tay của mình, dùng sức siết chặt nắm đấm, mím môi lại, gương mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Không sao đâu, tôi cảm thấy anh ta đánh không lại tôi đâu!"
Tống Chu Thành: "..."
Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành chỉ có thể đổi một cách nói khác: "Vậy thôi giờ cô nhìn thắt lưng của người đàn ông đó đi, theo kinh nghiệm sống nhiều năm của tôi thì cái thắt lưng đó không rẻ hơn hai đồng bạc đâu. Cô nuôi bản thân mình còn chưa xong, cô lấy gì mà nuôi cái tên đó chứ!"
Tống Chu Thành vừa nói xong, Lâm Tri Ngải bèn bật cười rồi vỗ vào vai của Tống Chu Thành, hớn hở nói: "Không phải còn có anh đó sao, anh cho tiền giúp tôi là được!"
Nghe Lâm Tri Ngải nói xong, Tống Chu Thành ngây người, đôi mắt nhìn Lâm Tri Ngải không hề chớp.
Theo như ý của Lâm Tri Ngải thì anh không những phải giúp Lâm Tri Ngải chọn người tình mà còn phải giúp cô nuôi người tình của mình nữa.
Thời buổi này làm gì có chuyện tốt đến như vậy, sau này đừng gọi anh là Tống Chu Thành nữa, hãy gọi là Tống dại khờ!
Tống Chu Thành rất muốn đứng dậy và rời khỏi đó, không muốn quan tâm đến cô ngốc này nữa. Nhưng nghĩ đến cô ngốc này không có ba mẹ yêu thương, cũng đáng thương lắm.
Tống Chu Thành chỉ có thể tự trấn an bản thân mình trong lòng, dù gì cũng chỉ là một cô ngốc, đầu óc cũng chả linh hoạt, anh không thể nông cạn như cô được.
Anh đành chỉ tay vào một nhóm phu nhân giàu có với đôi mắt sáng rực đang nhìn lên sân khấu ở phía sau họ, anh tiếp tục nói: "Cô xem nhóm phu nhân giàu có phía sau mình nè, rõ ràng là họ ưng ý người đàn ông này rồi, một tháng tôi chỉ có một trăm đồng bạc, lấy gì mà tranh với bọn họ!"
Nghe thấy Tống Chu Thành nói vậy, trong lòng cô đã sớm vui như mở hội nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra bộ dạng tủi thân: "Vậy thôi, người này tạm gác lại một bên đi!"
Không tin được anh lại nghi ngờ cô có người tình ở bên ngoài, vậy cô phải khiến cho Tống Chu Thành chọn cho mình một người mới được.
Những người tiếp theo bước lên sân khấu đều sẽ nhận được lời bình phẩm từ Tống Chu Thành. Người này quá gầy, người kia quá lùn, người nọ lại quá đen, nói chung thì không có người nào hợp ý cả.
Lâm Tri Ngải cảm thấy đùa như vậy đủ rồi, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì trong lòng Tống Chu Thành, không ai có thể tốt hơn bản thân anh!
Cuộc thi kết thúc, Tống Chu Thành chuẩn bị dẫn Lâm Tri Ngải về nhà. Vừa đứng dậy thì Vương Cảnh Văn đã giữ tay của anh lại, gương mặt lộ ra vẻ khó xử, thở dài với Tống Chu Thành: "A Thành à, chuyện của chị dâu cậu nên để tâm một chút thì hơn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất ấy*."
Tống Chu Thành nắm tay của Lâm Tri Ngải, đầu tiên là đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng dịu dàng, sau đó khẽ lắc đầu với Vương Cảnh Văn: "Cậu yên tâm đi, tôi đã hỏi Tri Ngải rồi, cô ấy bảo không có."
Vương Cảnh Văn: "..."
Cô ấy nói không có là không có thật à? Khoan nhắc đến việc trí tuệ của Lâm Tri Ngải có vấn đề, cho dù là một người bình thường, nói không có cũng phải bị nghi ngờ chứ!
Vương Cảnh Văn chỉ đành trầm giọng nói với Tống Chu Thành: "Dù sao cũng là chuyện của cậu, do cậu quyết định. Tôi đến trạm xe lửa đón em gái tôi đây, đi trước nha."
Triệu Dực Thạch còn đứng ở một bên ngẩng đầu nhìn Vương Cảnh Văn, rồi hỏi cậu ấy: "Em gái? Không phải em gái của anh đang học ở Thượng Hải sao?"
Vương Cảnh Văn bật cười: "Năm nay em ấy tốt nghiệp rồi, đặt vé tàu hoả hôm trước, hôm nay chắc đến rồi."
Lâm Tri Ngải nhìn thấy bóng lưng rời đi của Vương Cảnh Văn thì chợt nảy ra một ý, cô lấy một vỏ chuối ở trên bàn lén lút giấu vào trong tay áo, sau đó thì vứt dưới chân của Vương Cảnh Văn.
Trí nhớ của cô không được tốt, phản ứng cũng khá chậm chạp. Nhưng chỉ cần cho cô chút thời gian để suy nghĩ thì cô cũng có thể hiểu được.
Vương Cảnh Văn nói đi nói lại đều chỉ ẩn chứa đúng một thông tin, đó chính là cô chắc chắn có tình nhân bên ngoài!
Vương Cảnh Văn đạp lên vỏ chuối xong thì ngã ngửa ra sau, Lâm Tri Ngải nhanh tay lẹ mắt, vội vã kéo tay của Tống Chu Thành lùi về sau một bước, để tránh bị Vương Cảnh Văn ngã trúng.
Triệu Dực Thạch đứng cách đó xa một chút, bàn tay muốn giúp đỡ đưa ra chỉ vừa hay chạm đến vạt áo của Vương Cảnh Văn. Nên cậu đành trơ mắt nhìn Vương Cảnh Văn ngã xuống. Đến khi Triệu Dực Thạch kịp phản ứng thì nhanh chóng tiến lên trước, đỡ Vương Cảnh Văn đứng dậy.
Không đợi Vương Cảnh Văn truy cứu vỏ chuối này là ai vứt ra, Lâm Tri Ngải đã kéo tay của Tống Chu Thành đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Ngồi lâu vậy rồi, tôi buồn ngủ quá, chúng ta về nhà ngủ trước đi!"
Lâm Tri Ngải vốn tưởng rằng mình ẩn nấp rất kĩ nhưng khi cô đi đến cửa thì nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành: "Cô ngốc thật không đấy?"
Mặc dù không biết Tống Chu Thành tại sao lại hỏi như vậy nhưng Lâm Tri Ngải cũng trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, nét mặt tự hào nói với anh: "Tôi không có ngốc đâu, chỉ là phản ứng hơi chậm chút thôi."
Vốn nghĩ rằng Tống Chu Thành sẽ phản bác lại mình nhưng Tống Chu Thành lại chăm chú nhìn cô và gật đầu, sau đó thì nắm tay của Lâm Tri Ngải và rời đi, chỉ có điều trước khi đi còn khe khẽ nói một câu: "Tôi cũng thấy vậy."
Thử hỏi có tên ngốc nào mà lại thù dai như vậy, trước khi đi còn không quên trả thù người mình ghét nữa. Mặc dù Tống Chu Thành rất thương cho người anh em này của mình, thế nhưng chỉ có thể âm thầm thắp cho Vương Cảnh Văn một nén hương ở trong lòng mà thôi.
Ai bảo cậu ấy cứ nói những chuyện mình không nên nói làm gì, Lâm Tri Ngải là kiểu người bình thường như bọn họ có thể chọc giận sao? Nếu cô thật sự nổi giận, hai người bọn họ cộng thêm Triệu Dực Thạch nữa thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng!
Kèm theo tiếng xình xịch kéo đến là đoàn tàu hỏa đang chầm chậm chạy vào ga, một đoàn khách trên tay cầm hành lý lần lượt bước xuống tàu.
Vương Cảnh Văn chỉ đứng đợi duy nhất một lối ra, cậu đứng thẳng người, hơi thở tức tối gấp gáp.
Nơi sưng tấy trên trán bắt đầu đau lên, trong đầu của Vương Cảnh Văn đều là hình bóng bật cười rời đi kia. Cậu dữ tợn nghiến răng ken két.
Lâm Tri Ngải mà còn giở trò với cậu nữa thì cả đời này tốt nhất đừng để cho cậu nắm được thóp của cô, bằng không cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Lâm Tri Ngải.
Ga xe lửa có một cô gái trẻ trung xách theo hành lý bước ra, tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc một bộ sườn xám màu hồng nhạt, từng bước chân đều ngập tràn sức sống.
Việc đầu tiên mà cô gái ấy làm là đảo mắt tìm kiếm xung quanh, sau khi cô nhìn thấy Vương Cảnh Văn thì vội vẫy tay với cậu rồi lớn tiếng gọi: "Anh ơi, em về rồi nè!"
Nhìn thấy cô gái từng bước chạy đến, gương mặt Vương Cảnh Văn không chút biểu cảm nhận lấy hành lý từ tay của cô gái đó, trầm giọng nói: "Vậy thì về nhà thôi, ba mẹ đợi ở nhà cũng lâu rồi đó."
Cô gái ấy mỉm cười, cô còn muốn khoác tay của Vương Cảnh Văn mà đi nhưng lại bị Vương Cảnh Văn né tránh.
Lúc này cô gái mới chú ý đến trán của Vương Cảnh Văn đang sưng tấy lên, bất giác chau mày: "Anh, anh bị sao vậy? Lại bị bác gái đánh nữa sao?"
Cô gái ấy không nhắc thì thôi, hễ nhắc thì Vương Cảnh Văn càng tức tối hơn. Bị bác gái đánh còn không giận bằng trò ném đá giấu tay của Lâm Tri Ngải.
Cô gái đó nhìn thấy Vương Cảnh Văn không nói gì, cô ấy cũng chẳng dám thở mạnh nên chỉ có thể cẩn thận từng chút một đi theo sau lưng của Vương Cảnh Văn.
Đi ra khỏi ga xe lửa, giọng nói lạnh lùng của Vương Cảnh Văn mới được thốt lên: "Anh đã nói hết trên thư với em rồi, lần này trở về em biết bản thân mình nên làm sao rồi chứ?"
Cô gái cúi gằm mặt xuống, một cơn gió khẽ thổi đến làm tóc mái của cô ấy rối lên, khoé mắt cũng có chút ửng đỏ nhưng vẫn gật đầu với bóng lưng của Vương Cảnh Văn: "Em biết rồi."
Sau khi Vương Cảnh Văn dẫn cô gái đó rời khỏi, ga xe lửa lại có một cậu thanh niên bước xuống, tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người không cao nhưng xách theo một chiếc thùng màu vàng rất to.
Cậu thanh niên đó và cô gái lúc nãy cũng giống nhau, đứng ở cửa ga xe lửa đảo mắt nhìn một vòng, khi cậu ta nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo bông màu xám đứng ở cửa thì vội chạy qua đó.
"Sao chỉ có mình chú đến đón tôi vậy? Ba mẹ của tôi đâu?"
Cậu thanh niên ấy đang ở độ tuổi vỡ giọng nên giọng nói hơi khàn.
Người đàn ông mặc áo xám cúi người với cậu thanh niên, kính cẩn nói: "Bẩm thiếu gia, lão gia ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi ạ, buổi tối mới về. Phu nhân sức khoẻ không được tốt nên bảo tôi đến rước cậu về nhà."
Cậu thanh niên khẽ gật đầu rồi ngồi lên chiếc xe kéo mà người đàn ông mặc áo xám gọi đến.
"Vậy thì về trước đã, đồ ăn ở trên xe lửa chẳng ngon chút nào, hai hôm nay tôi chẳng ăn được bữa nào no cả."
Xe kéo đưa cậu thanh niên chạy hướng về phía Nam, rồi dừng lại ở trước cổng nhà họ Lâm.
Khi Hạ Linh đứng ở cửa trông thấy người con trai ở trên xe kéo, ngay tức khắc mừng rỡ nhìn ra phía ngoài, bà ta chạy đến trước mặt của cậu trai đó, ân cần hỏi han: "Gia Lượng về rồi đấy à, ngồi xe lửa hai hôm nay chắc mệt lắm rồi phải không, có cần mẹ nói nhà bếp làm cho con chút đồ ăn không?"
Lâm Gia Lượng xua tay: "Dạ được, bảo họ mang đến Thanh Viên Trai luôn đi ạ, cũng không biết bà nội đã ăn gì chưa, nếu chưa ăn thì còn có thể ăn cùng với bà nội một lúc."
Nhìn thấy Lâm Gia Lượng vừa mở miệng đã nhắc đến Lâm lão thái thái, Hạ Linh gượng cười nói: "Chắc là chưa ăn đâu, biết con sắp về, có thế nào đi nữa cũng sẽ đợi con mà."
Hạ Linh nói xong thì chợt nhìn thấy bóng dáng của Lâm Diệc Vân ở bên đường, sắc mặt Hạ Linh bỗng thay đổi, nhanh chóng dẫn Lâm Gia Lượng bước vào phòng: "Không phải con bảo muốn thăm bà nội sao? Vậy chúng ta mau đi thôi!"
Không phải bà ta muốn né tránh Lâm Diệc Vân mà bà ta thật sự đang rất sợ. Từ sau tối hôm bà ta gặp mặt Lâm Diệc Vân, hễ bà ta nằm ngủ đều mơ thấy đôi mắt đầy oán hận kia của Lâm Diệc Vân.
Bà ta không dám tưởng tượng, nếu Lâm Diệc Vân biết người bí mật tố giác mình không phải Lâm Tri Ngải mà là bà ta. Vậy thì nó sẽ còn làm ra chuyện điên cuồng đến mức nào nữa.
Lâm Diệc Vân cũng đã nhìn thấy Hạ Linh ở cổng nhà nhà họ Lâm, đôi mắt lập tức sáng lên, cô ta giơ tay muốn vẫy chào bà ta nhưng lại nhìn thấy Hạ Linh nắm tay Lâm Gia Lượng bước vào phòng. Lâm Diệc Vân một mạch chạy qua cũng không đuổi theo kịp Hạ Linh, ngược lại còn bị người gác cổng chặn lại bên ngoài cửa.
Sắc mặt Lâm Diệc Vân bèn thay đổi, khuôn mặt u uất, sốt ruột nói với người gác cửa: "Tôi muốn gặp mẹ tôi, các người gọi mẹ tôi ra đây."
Người gác cửa bèn mỉm cười: "Thật ngại quá, phu nhân ra ngoài rồi, không có ở nhà."
Lâm Diệc Vân nổi giận đùng đùng, gương mặt bỗng bừng đỏ: "Lần nào tôi đến đây các người cũng nói mẹ tôi không có ở nhà, vừa nãy tôi đã nhìn thấy bà ấy bước vào rồi, các người vẫn nói rằng bà ấy không có ở nhà ư!"
Người gác cửa nhún nhún vai, gương mặt bất lực nhưng cơ thể thì vẫn cứ chặn lại ở cổng, phòng khi Lâm Tri Ngải nhân lúc anh ta không đề phòng thì xông vào.
Lâm Diệc Vân đứng yên tại chỗ nghĩ ngợi cả nửa ngày trời, trong đầu chợt nảy lên ý nghĩ: "Có phải bà nội biết tôi trở về rồi nên căn dặn các người không cho tôi gặp mẹ tôi không hả!"
Người gác cửa đưa mắt nhìn bộ quần áo rách rưới trên người Lâm Diệc Vân, bật lên tiếng cười nhạt, cũng không biết rằng vị nhị tiểu thư này là ngốc thật hay ngốc giả, rõ ràng là phu nhân không muốn gặp cô ta nhưng lại đẩy trách nhiệm lên người lão phu nhân.
Lâm Diệc Vân thấy người gác cửa không nói gì, chỉ tưởng rằng bản thân đoán trúng rồi. Trong lòng chợt nhóm lên một ngọn lửa, giống hệt như một quả cầu lửa lăn qua lăn lại trong lồng ngực.
Đúng là bà già chết tiệt, không những giết chết đứa con của mình, còn đuổi mình về quê, bây giờ lại còn không cho mình gặp mặt mẹ ruột!
Cô ta tuyệt đối sẽ không tha cho cái bà già chết tiệt này, không bao giờ!
Nhìn thấy cơn hận thù trong đôi mắt Lâm Diệc Vân, người gác cửa cũng giật mình một phen, vốn dĩ còn đang muốn giải thích rõ ràng nhưng Lâm Diệc Vân đã đi xa rồi.
—----
[Chú thích]
*Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất - 不怕一万,只怕万一: Không sợ thất thoát những cái lớn chỉ sợ không may, nó có nghĩa nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Đây cũng là một lối chơi chữ, luyến láy 2 từ nhất vạn (10.000) và vạn nhất (1/10.000, là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là: Lỡ, xui thay, rủi thay…)