Chương 17: Yến tiệc
Vô Ưu cũng nhanh chóng làm quen với các vị tiểu thư kia, ai cũng xuýt xoa khen sự xinh đẹp của nàng rất nhanh đã hợp lại thành một nhóm.
Nữ nhi làm quen và nói chuyện với nhau vấn đề chung chung chỉ là chủ đề xiêm y và trang sức xem chỗ nào đẹp, chỗ nào xinh.
Khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng từ đâu một giọng nói giễu cợt vang lên:
"Thật đúng là từ vùng quê mới lên có khác cách bài trí trong phủ thật quê mùa, yến tiệc thật là nhạt nhẽo, ta thà trở về phủ của mình còn xướng hơn ".
Đủ mọi ánh mắt ái ngại đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Vo Ưu mỉm cười, nếu bình thường ở ngoài nàng cũng lười quan tâm nhưng đây lại là thể diện của Hạ phủ nên nàng không thể lặng im được.
Nàng nhẹ nhàng đi đến nói:
"Phải chăng tiểu thư đây là nữ nhi nhà ai chứ, tiểu thư phát ngôn như vậy có phần thiếu dậy dỗ rồi chăng, mỗi người một ánh mắt nhìn, tuy quê mùa nhưng dù sao phụ thân ta cũng là quan nhị phẩm, cô nương nói như thế không phải muốn gây sự hay sao?".
Lần đầu tiên trong đời Dụ Minh Châu bị người khác phản bác lại, mà người này lại là người mới đến kinh thành vô cùng lạ lẫm, tuy nhiên lời của đối phương lại vô cùng thuyết phục nàng ta nhất thời không biết phải nói sao.
Tiếng cười rúc rích của mấy tiểu thư đứng bên cạnh khiến nàng ta tức giận quay sang quát:
"Cười cái gì mà cười chứ, toàn một lũ nhàm chán ".
Rồi nàng ta tức giận rời đi, nếu hôm nay có biểu muội ở đây nàng ta đã không phải thiệt thòi như thế.
Nhìn vào dung nhan của Vô Ưu nàng ta vô cùng ghen ghét và đố kỵ, dung nhan nàng ta cũng thuộc loại mỹ nữ nàng ta đã vô cùng tự hào về điều đó vậy mà hôm nay đây kẻ quê mùa kia lại vượt qua mặt nàng ta bảo nàng ta chấp nhận sao được.
Bỗng trong mắt nàng ta lóe lên một sự nham hiểm, từ trước đến nay chưa người nào đắc tội với nàng ta được sống tốt cả, nàng ta rời đi với một kế hoạch trong đầu.
Lúc này đây mấy vị tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở nàng:
"Hạ tiểu thư cô phải cẩn thận, đó là nữ nhi của thừa tướng, nàng ta trước giờ vô cùng hống hách, hôm nay tiểu thư làm mất mặt nàng ta e rằng nàng ta sẽ ghi thù lên tiểu thư ".
Vô Ưu mỉm cười nói:
"Đa tạ các tiểu thư đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận một chút ".
Mọi người lại cùng nhau nghe nhạc và nói chuyện phiếm bỏ qua chuyện không vui vừa rồi.
Vô Ưu lắc đầu cười, chỉ một con nhóc mà muốn trèo lên đầu áp bức nàng sao, phải biết ở thành Giang Tây nàng là tiểu bá vương, ngay cả những tên ác bá còn phải e sợ nàng nữa là.
Những mánh khóe đơn gian kia tưởng chừng làm khó được nàng hay sao chứ, nụ cười của nàng khiến cho Thanh Hoa và Thanh Ngọc ớn lạnh.
Vị cô nương lúc nãy nếu bỏ qua thì thôi đi, ngu ngốc mà chọc giận tiểu quận chúa thì e rằng nàng ta sẽ rất thảm hại cho dù có là đại tiểu thư của thừa tướng phủ đi chăng nữa.
Lúc này Dụ Minh Châu tức giận đi ra ngoài khuôn viên, nàng ta bừng bừng lửa giận, bất ngờ gặp huynh trưởng của mình đang đi tới.
Dụ Thành Nhi nhìn thấy muội muội không vui thì quan tâm hỏi:
"Sao muội không ở cùng mấy người kia mà lại một mình ra đây, ai chọc giận muội muội của ta vậy ".
Dụ Minh Châu tức giận lầm bầm nói:
"Còn ai ngoài cái đồ nhà quê kia nữa, không biết là ả ta dùng cách gì khiến các quý nữ kia nâng hót tâng bốc, lại còn dám đe dọa muội nữa chứ ".
Ánh mắt Dụ Thành Nhi nhìn muội muội mình vẻ bán tín bán nghi, với tính cách của muội muội hắn người khác không thiệt thòi thì thôi chứ ai bắt nạt được muội ấy.
Nhìn thấy vẻ ngờ vực của huynh trưởng nàng ta bực tức nói:
"Muội nói thật đấy, lầm này muội là người chịu thiệt mà ".
Thấy khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của muội muội lúc bấy giờ hắn mới tin liền nói:
"Huynh nghe nói vị tiểu thư này là trân bảo của Hạ phủ, bây giờ phụ thân của nàng ta Hạ Uy Tuấn đang được hoàng thượng trọng dụng, nghe huynh nếu kết bạn được với nàng ấy thì tốt còn nếu không thì đừng gây sự.
Bây giờ Dụ gia đang là tâm điểm có rất nhiều kẻ muốn hãm hại, muội không thấy phụ thân tuy trong lòng ghét bỏ nhưng vẫn đến dự tiệc đấy thôi ".
Dụ Minh Châu không nghe lọt lời của huynh trưởng, nàng ta bĩu môi nói:
"Cô cô chúng ta là Quý phi, biểu ca chúng ta là hoàng tử, nàng ta là ai mà huynh có thể so sánh chứ ".
Nói rồi, nàng ta liền quay đầu đi không thèm để ý đến lời huynh trưởng vừa nói.
Nhìn thấy muội muội như vậy hắn cũng lười đôi co, đối với hắn chỉ cần có mỹ nữ bầu bạn là được còn những cái khác hắn chẳng hề quan tâm, hắn liền quay lại sảnh chính.
Vì hôm nay Vô Ưu là chủ nhà, phụ thân cũng muốn giới thiệu nàng với mọi người nên lúc buổi yến tiệc chính thức diễn ra Vô Ưu được mẫu thân dẫn tới để ra mắt khách quan.
Nữ nhi làm quen và nói chuyện với nhau vấn đề chung chung chỉ là chủ đề xiêm y và trang sức xem chỗ nào đẹp, chỗ nào xinh.
Khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng từ đâu một giọng nói giễu cợt vang lên:
"Thật đúng là từ vùng quê mới lên có khác cách bài trí trong phủ thật quê mùa, yến tiệc thật là nhạt nhẽo, ta thà trở về phủ của mình còn xướng hơn ".
Đủ mọi ánh mắt ái ngại đều nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Vo Ưu mỉm cười, nếu bình thường ở ngoài nàng cũng lười quan tâm nhưng đây lại là thể diện của Hạ phủ nên nàng không thể lặng im được.
Nàng nhẹ nhàng đi đến nói:
"Phải chăng tiểu thư đây là nữ nhi nhà ai chứ, tiểu thư phát ngôn như vậy có phần thiếu dậy dỗ rồi chăng, mỗi người một ánh mắt nhìn, tuy quê mùa nhưng dù sao phụ thân ta cũng là quan nhị phẩm, cô nương nói như thế không phải muốn gây sự hay sao?".
Lần đầu tiên trong đời Dụ Minh Châu bị người khác phản bác lại, mà người này lại là người mới đến kinh thành vô cùng lạ lẫm, tuy nhiên lời của đối phương lại vô cùng thuyết phục nàng ta nhất thời không biết phải nói sao.
Tiếng cười rúc rích của mấy tiểu thư đứng bên cạnh khiến nàng ta tức giận quay sang quát:
"Cười cái gì mà cười chứ, toàn một lũ nhàm chán ".
Rồi nàng ta tức giận rời đi, nếu hôm nay có biểu muội ở đây nàng ta đã không phải thiệt thòi như thế.
Nhìn vào dung nhan của Vô Ưu nàng ta vô cùng ghen ghét và đố kỵ, dung nhan nàng ta cũng thuộc loại mỹ nữ nàng ta đã vô cùng tự hào về điều đó vậy mà hôm nay đây kẻ quê mùa kia lại vượt qua mặt nàng ta bảo nàng ta chấp nhận sao được.
Bỗng trong mắt nàng ta lóe lên một sự nham hiểm, từ trước đến nay chưa người nào đắc tội với nàng ta được sống tốt cả, nàng ta rời đi với một kế hoạch trong đầu.
Lúc này đây mấy vị tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở nàng:
"Hạ tiểu thư cô phải cẩn thận, đó là nữ nhi của thừa tướng, nàng ta trước giờ vô cùng hống hách, hôm nay tiểu thư làm mất mặt nàng ta e rằng nàng ta sẽ ghi thù lên tiểu thư ".
Vô Ưu mỉm cười nói:
"Đa tạ các tiểu thư đã nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận một chút ".
Mọi người lại cùng nhau nghe nhạc và nói chuyện phiếm bỏ qua chuyện không vui vừa rồi.
Vô Ưu lắc đầu cười, chỉ một con nhóc mà muốn trèo lên đầu áp bức nàng sao, phải biết ở thành Giang Tây nàng là tiểu bá vương, ngay cả những tên ác bá còn phải e sợ nàng nữa là.
Những mánh khóe đơn gian kia tưởng chừng làm khó được nàng hay sao chứ, nụ cười của nàng khiến cho Thanh Hoa và Thanh Ngọc ớn lạnh.
Vị cô nương lúc nãy nếu bỏ qua thì thôi đi, ngu ngốc mà chọc giận tiểu quận chúa thì e rằng nàng ta sẽ rất thảm hại cho dù có là đại tiểu thư của thừa tướng phủ đi chăng nữa.
Lúc này Dụ Minh Châu tức giận đi ra ngoài khuôn viên, nàng ta bừng bừng lửa giận, bất ngờ gặp huynh trưởng của mình đang đi tới.
Dụ Thành Nhi nhìn thấy muội muội không vui thì quan tâm hỏi:
"Sao muội không ở cùng mấy người kia mà lại một mình ra đây, ai chọc giận muội muội của ta vậy ".
Dụ Minh Châu tức giận lầm bầm nói:
"Còn ai ngoài cái đồ nhà quê kia nữa, không biết là ả ta dùng cách gì khiến các quý nữ kia nâng hót tâng bốc, lại còn dám đe dọa muội nữa chứ ".
Ánh mắt Dụ Thành Nhi nhìn muội muội mình vẻ bán tín bán nghi, với tính cách của muội muội hắn người khác không thiệt thòi thì thôi chứ ai bắt nạt được muội ấy.
Nhìn thấy vẻ ngờ vực của huynh trưởng nàng ta bực tức nói:
"Muội nói thật đấy, lầm này muội là người chịu thiệt mà ".
Thấy khuôn mặt đỏ lên vì tức giận của muội muội lúc bấy giờ hắn mới tin liền nói:
"Huynh nghe nói vị tiểu thư này là trân bảo của Hạ phủ, bây giờ phụ thân của nàng ta Hạ Uy Tuấn đang được hoàng thượng trọng dụng, nghe huynh nếu kết bạn được với nàng ấy thì tốt còn nếu không thì đừng gây sự.
Bây giờ Dụ gia đang là tâm điểm có rất nhiều kẻ muốn hãm hại, muội không thấy phụ thân tuy trong lòng ghét bỏ nhưng vẫn đến dự tiệc đấy thôi ".
Dụ Minh Châu không nghe lọt lời của huynh trưởng, nàng ta bĩu môi nói:
"Cô cô chúng ta là Quý phi, biểu ca chúng ta là hoàng tử, nàng ta là ai mà huynh có thể so sánh chứ ".
Nói rồi, nàng ta liền quay đầu đi không thèm để ý đến lời huynh trưởng vừa nói.
Nhìn thấy muội muội như vậy hắn cũng lười đôi co, đối với hắn chỉ cần có mỹ nữ bầu bạn là được còn những cái khác hắn chẳng hề quan tâm, hắn liền quay lại sảnh chính.
Vì hôm nay Vô Ưu là chủ nhà, phụ thân cũng muốn giới thiệu nàng với mọi người nên lúc buổi yến tiệc chính thức diễn ra Vô Ưu được mẫu thân dẫn tới để ra mắt khách quan.