Chương 5
Đoạn đường càng đi càng dài, dãy nhà hai bên đường sâu hun hút không có điểm dừng khiến Sở Lăng Thiên có chút lo lắng. Vừa đi anh vừa nâng chiếc vòng cổ hình ngôi sao được làm từ xương hổ lên, anh ngắm nghía nó hồi lâu, miệng lí nhí buồn bã."Không biết đây là đâu, nhưng mình thấy có chút bất an.""Đại ca, chúng ta phải đi đến bao giờ đây?"Ngô Khánh Vân uể oải chân đứng không vững, anh mỏi mệt kêu la. Trường Gia Ngũy tỏ ra buồn thảm, anh gục người bỏ cuộc."Em không đi nổi nữa rồi."Sở Lăng Thiên nhìn hai thằng đệ, anh nhíu mày lạ lẫm nhìn bầu trời vàng nắng."Lạ nhỉ, trời đã xế chiều, sao mình không thấy đói, thấy mệt vậy ta?"Lại bối rối, Sở Lăng Thiên không biết phải làm sao. Anh loay hoay lục lọi trong người nhưng chẳng có gì ngoài vài tờ tiền giấy. Đang trong lúc bí bách, một thanh niên to lớn khỏe mạnh từ đâu xuất hiện. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm gỗ. Hướng ánh mắt thù địch về phía ba người, hắn quát lớn."Mấy người là ai? Đến đây làm gì?"Sở Lăng Thiên nhíu mày thầm vui sướng trong bụng. Như con cá mắc cạn tìm được đường xuống nước, Sở Lăng Thiên mạnh bạo bước tới vỗ hai tay vào nhau, tỏ vẻ thân thiện."Cậu bạn làm gì mà căng thế. Bọn anh bị lạc tới đây. Đi lòng vòng mãi mà chẳng thấy ai cả."Tên thanh niên ngông cuồng đặt cây kiếm gỗ cạnh cổ Sở Lăng Thiên."Mày là ai?"Sở Lăng Thiên lườm mắt nhìn tên thanh niên, anh nhếch mép khinh bỉ."Mía nó, nói chuyện tử tế nó không thích."Dứt lời, Sở Lăng Thiên hất văng lưỡi kiếm gỗ, bẻ ngược tay tên thanh niên. Anh đạp ống chân để hắn quỳ gối xuống đất. Mạnh bạo khóa tay tên thanh niên ở phía sau lưng, Lăng Thiên tức giận gõ vào đầu hắn một nhát thật mạnh."Lại thích nói chuyện bằng bạo lực."Ngô Khánh Vân mắt tròn mắt dẹt chậc lưỡi thầm thì."Ôi, đại ca nhanh quá."Trường Gia Ngũy thở dài bóp trán."Đại ca, anh nhẹ tay thôi. Hắn là người duy nhất chúng ta gặp ở đây đó. Có thể hắn sẽ giúp ích cho chúng ta."Tên thanh niên điên cuồng dãy dụa, Sở Lăng Thiên thở hắt ra một hơi rất nặng nề. Bỗng phía xa có tiếng người vọng lại."Quân Kha, cậu đâu rồi?""What, có người nữa kìa."Ngô Khánh Vân ngạc nhiên đưa con mắt dò tìm xung quanh, tít phía xa, một dáng người bé xíu đang chạy tới. Sở Lăng Thiên bóp gáy, xoay xoay cổ tay. Tên đó vừa tới nơi thì ngay lập tức, anh chống một chân lên lưng tên to béo, chân còn lại đá cây kiếm bay lên. Thuận thế nắm lấy cán kiếm gỗ, Lăng Thiên chĩa lưỡi hướng về phía cậu trai vừa chạy tới."Tên?"Cậu thanh niên vừa chạy tới vẫn còn thở hồng hộc, dáng người nhỏ bé thấp lùn khiến cậu như một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi."Tôi.. tôi.. tôi tên Tuấn, mười, mười chín tuổi. Còn.. còn.."Vừa nói, Trần Tuấn vừa chỉ tay về phía cậu thanh niên quỳ dưới đất."Cậu ấy là bạn tôi, là Quân Kha.""À."Sở Lăng Thiên gật đầu xoay cái kiễm gỗ trên tay. Anh bỏ chân xuống, đá Quân Kha về phía Trần Tuấn. Giọng anh chẳng chút khách khí."Hai người làm gì ở cái nơi vắng teo này?"Trần Tuấn ôm lấy Quân Kha, anh từ từ buông tay rồi đứng nghiêm chỉnh. Khóe mắt hơi buồn, giọng trầm xuống rất ưu tư."Nơi này ngày trước luôn sầm uất, náo nhiệt, đông vui lắm. Nhưng dạo gần đây quái vật hay xuất hiện. Chúng giết hết người trong thành phố."Sở Lăng Thiên chậc lưỡi thở dài."Quái vật gì?"Ngô Khánh Vân sững sờ thốt lên đầy kinh hãi."Ý cậu là những người chết không toàn thây kia là do quái vật giết sao!"Sở Lăng Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Ngô Khánh Vân. Chợt nghe thấy tiếng ọt ọt phát ra từ bụng cậu ta, anh cười nhạt, mắt nhìn Trần Tuấn."Bọn anh đi cả ngày quanh vùng này rồi.. nên có hơi đói. Nhóc thông cảm nhé."Trần Tuấn lễ phép cười thân thiện."Không sao đâu. Hay là mấy anh đến chỗ người làng em đi."Trường Gia Ngũy nghiêng người ghé miệng sát tai Sở Lăng Thiên cố ém giọng thì thầm."Đại ca, Trần Tuấn đó mười chín tuổi. Hơn chúng ta một tuổi."Sở Lăng Thiên xua tay chống chế."Thế à, tao không biết luôn."Trần Tuấn dắt theo Quân Kha, vừa đi anh vừa lịch sự hỏi."Các anh có thể giới thiệu một chút hay không?"Ngô Khánh Vân đưa mắt nhìn Sở Lăng Thiên. Sau khi thấy đại ca gật đầu, Khánh Vân mới nở nụ cười nhạt, chân thành nói."Các anh cái gì chứ, chúng tôi đều kém anh một tuổi đấy."Ngô Khánh Vân vừa nói vừa chỉ tay từng người."Đây là đại ca của bọn này, tên Sở Lăng Thiên. Tôi lão nhị, tên Ngô Khánh Vân. Kia là lão tam, tên Trường Gia Ngũy."Trần Tuấn gật đầu vui vẻ, hòa nhã kể về những người trong làng và những chuyện xảy ra gần đây. Vừa kể anh vừa rơm rớm nước mắt, vừa buồn vừa xót lại vừa bất lực."Làng Phú Nghị chúng tôi ở đây mấy trăm năm rồi, mọi người ai ai cũng hiền lành hòa đồng với nhau. Dạo gần đây quái vật xuất hiện vào ban đêm, chúng đột ngột xông vào nhà dân. Chỉ trong chớp mắt, hơn nửa làng Phú Nghị đều bị giết."Ngô Khánh Vân mới rùng mình run sợ được ba lần thì tất cả đã về tới nơi. Đứng trước một nhà xưởng lớn, Trường Gia Ngũy chỉ tay vào trong."Dân làng trốn cả vào đây sao?"Trần Tuấn gật đầu chắc nịch."Đây là nơi xa thành phố nhất, hazzz. Mọi người đều tụ tập ở đây."* * *