Chương 6
Nhà xưởng ba gian rộng lớn, trước cái hiện rộng buông tấm rèm trúc lưng chừng ngang mặt. Một lão tầm tuổi trung niên lò dò đi ra, vừa nhìn thấy nhóm người Lăng Thiên ông ta liền trầm mặt tỏ vẻ không thích."Tuấn, họ là ai? Sao cháu lại đưa họ về đây?"Trần Tuấn vui vẻ quơ tay múa chân."Họ là những người bạn mà con mới quen được. Đây là Lăng Thiên, kia là Khánh Vân và Gia Ngũy."Vẻ như ông ta chẳng thèm quan tâm, chỉ hừ mạnh một tiếng rồi quay lưng đi vào. Sở Lăng Thiên nhớn mày nhếch mép cười khinh."Ồ, người làng thân thiện, hòa đồng thật."Trần Tuấn cười ngượng ngùng, anh gãi đầu làm ngại."Anh Lăng Thiên, ông ấy là Phát Bân, ông ấy mấy hôm nay đều lạnh lùng với mọi người như vậy."Sở Lăng Thiên chống hông cắn môi."Cả kể người trong làng sao?""Ừm". Trần Tuấn gật đầu.Sở Lăng Thiên điềm nhiên ngắm nhìn xung quanh, anh có một cảm giác bất an khó tả bằng lời.* * *Trời sầm tối, Trần Tuấn dắt Quân Kha ra ngoài, vừa hay gặp Sở Lăng Thiên đang đứng nhìn Ngô Khánh Vân và Trường Gia Ngũy nướng thịt. Trần Tuấn bước tới cười thân thiện với Lăng Thiên."Anh Thiên, bây giờ em và Quân Kha đi sang thành phố Óc Gan để mua ít thuốc. Anh có đi cùng bọn em không?"Sở Lăng Thiên khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Trần Tuấn. Vài giây sau anh mới đáp lại lời cậu ta."Nơi đó xa không?"Trần Tuấn vui vẻ nói."Thành phố Óc Gan cách đây khá xa, em và Quân Kha đi ngựa thì tầm sáng mai là về tới nhà."Ngô Khánh Vân cầm ba xiên thịt lớn bước tới, anh đưa xiên lớn nhất cho Sở Lăng Thiên."Đại ca, thịt nướng xong rồi nìe."Sở Lăng Thiên gật đầu đưa tay nhận lấy xiên thịt. Ngô Khánh Vân chìa nốt hai xiên thịt trên tay ra trước mặt Trần Tuấn và Quân Kha."Hai anh cũng ăn đi."Ngô Khánh Vân thấy họ nhìn nhau lúng túng, anh cũng khó xử theo. Sở Lăng Thiên vừa ăn vừa đỡ lời cho Khánh Vân."Hai người cứ ăn đi đã, ăn uống đàng hoàng rồi đi cũng không muộn mà."Trần Tuấn cười trừ."Dạ thôi anh, em phải đi luôn."Dứt lời Tuấn quay sang nhìn Quân Kha, bỗng chuyển giọng ngọt ngào, âu yếm."Chào anh Thiên và hai người họ đi. Rồi chúng ta đi luôn."Quân Kha rất nghe lời, anh cúi đầu chào rất nhanh."Em chào anh Thiên, chào mọi người."Trần Tuần vừa cười vừa dắt con ngựa. Ra tới cổng, anh cố tình quay đầu lại vẫy tay chào Sở Lăng Thiên."Bọn em đi đây!"Sở Lăng Thiên nhớn mày, anh nhai nhai miếng thịt trong miệng. Tay trái vẫn khoanh trước ngực. Tay phải cầm xiên thịt, giơ lên vẫy chào rất chậm rãi.Ngô Khánh Vân nhún vai quay đầu sang hỏi Sở Lăng Thiên."Ủa, đại ca, sao anh Tuấn biết anh nhỏ tuổi hơn.. mà anh ta vẫn gọi anh là anh vậy?"Sở Lăng Thiên nhét xiên thịt ngang miệng Ngô Khánh Vân."Sao tao biết được."Phía lò lửa, Trường Gia Ngũy hai tay cầm hai xiên thịt to tướng. Anh đứng vừa vẫy vẫy vừa gọi vọng ra."Lão đại, lão nhị, thịt nướng xong hết rồi. Mau tới ăn đi."Sở Lăng Thiên cùng Ngô Khánh Vân chậm rãi bước tới. Lúc này, trên hiên nhà, mọi người đang làm tiệc tối rất vui vẻ. Họ cùng nhau ca hát, nhảy múa vui đùa như những đứa trẻ. Sở Lăng Thiên cầm xiên thịt nướng, chưa đi được mấy bước thì liên tục gặp những người tới bắt chuyện. Trả lời họ thì mắc mệt mà im lặng nghe thì không hay lắm. Sở Lăng Thiên quyết định bơ luôn cho khỏe. Đi lòng vòng quanh vỉa hè, thấy chẳng có gì vui. Sở Lăng Thiên quyết định đi tìm Lục Anh."Dương Lục Anh!"Lục Anh là một cậu thanh niên to béo mũm mĩm vừa nhây lại vừa xàm. Khi vừa nghe thấy tiếng gọi của Sở Lăng Thiên. Lục Anh đang nhóm lửa liền đứng phắt dậy. Anh chạy tới đứng nghiêm người trước mặt Lăng Thiên."Dạ, anh Thiên gọi gì em thế?"Sở Lăng Thiên ngáp ngủ đưa tay ra bóp gáy đầy mệt mỏi."Mày tìm xem hai thằng đệ của tao ở đâu, hỏi xem chúng nó có đi ngủ không? Chứ giờ này cũng muộn rồi."Dương Lục Anh ngoái đầu ngó nghế tứ hướng."Em vừa thấy anh Gia Ngũy ở bên kia, còn anh Khánh Vân thì em không biết."Sở Lăng Thiên xua tay chán nản."Đi tìm đi."Một lúc sau, Trường Gia Ngũy lò dò bước tới, hai tay cầm hai xiên thịt, miệng vẫn còn nhồm nhoàm nhai. Thấy Sở Lăng Thiên trầm mặc khoanh tay trước ngực ngắm nhìn trời trăng, Trường Gia Ngũy cất lời vui vẻ."Ủa đại ca, em tưởng anh đi ngủ rồi."Sở Lăng Thiên kí đầu Trường Gia Ngũy, anh dật lấy xiên thịt, ung dung cắn một miếng lớn."Khánh Vân đâu?"Trường Gia Ngũy bị dật mất xiên thịt bên tay trái, anh nuốt vội miếng thịt xuống bụng. Dơ tay phải lên, chĩa đầu xiên que về phía lửa trại trên hiên nhà."Lão nhị vẫn còn ở ngoài đó đó."Sở Lăng Thiên nhớn mày chậc lưỡi."Nó không đi ngủ à?"Trường Gia Ngũy vừa cười vừa nói."Hì hì, lâu lâu mới được vui như này. Chơi khuya xíu cũng không sao mà đại ca."Sở Lăng Thiên đủng đỉnh tiến lên phía trước. Vừa hay Ngô Khánh Vân nhò đầu ra từ chỗ đám đông, Lăng Thiên hời hợt ném nhẹ xiên que về phía trước. Cái xiên bay trong không khí, cắm phập xuống đất, ngự trị ngay sát mũi dày của Ngô Khánh Vân."Nhớ ngủ sớm nha mày."Ngô Khánh Vân ngẩng đầu nhìn lên, anh cười nhạt gật đầu."Vâng đại ca, anh ngủ ngon nhé."Trường Gia Ngũy ăn vội miếng thịt xiên cuối cùng, anh chạy theo Sở Lăng Thiên."Đại ca, chờ em."Sở Lăng Thiên hất tấm rèm che trước hiên lên, anh đi vào trong nhà, khẽ nói vọng ra."Nhanh chân lên mày."Rẽ trái, vừa bước vào phòng, Sở Lăng Thiên nghiêng đầu hỏi Trường Gia Ngũy."Ơ mà.. mấy giờ rồi nhỉ?"Trường Gia Ngũy kéo ống tay áo lên nhìn đồng hồ đeo tay, anh bước vào phòng vừa gãi đầu vừa ngáp ngủ."Đại ca, chín rưỡi rồi."Sở Lăng Thiên chợt nhớ đến dòng thông báo hồi sáng này anh vừa đọc. Chợt thấy lòng bất an."Mười giờ tối có vụ gì hot không nhỉ?"Trường Gia Ngũy đặt tay lên tóc, giả bộ làm thành hai cái sừng. Anh chau mày, méo mặt làm trò."Đại ca, anh đang nghĩ cái gì thế?"Sở Lăng Thiên luồn tay ra sau bóp chặt gáy Trường Gia Ngũy, anh liếc mắt, chậc lưỡi trầm giọng nói."Mày làm trò ít thôi, ngủ đê."