Chương : 67
CHƯƠNG 67
Họp báo chấm dứt, trời đã tối sầm, phóng viên đều vội vã mang theo trường thương đoản pháo chạy về, hận không thể lập tức viết ra hết, tranh giànhđầu đề ngày hôm sau.
Họp báo《 Nhạc động toàn cầu 》rốt cục xong, hiện trường hỗn loạn cũng nháy mắt nguội xuống.
Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch chia làm hai phía, vứt bỏ những phóng viên khó chơi kia, thay đổi một chiếc xe không chút nào thu hút chở Tô Lệ Mân về nhà.
Ngồi trên xe, Lạc Khâu Bạch xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Kỳ thật đối với gièm pha, hắn đã chuẩn bị tốt cả đời chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi, căn bản không cần tất cả mọi người tin tưởng hắn, dù sao mấy chuyện này, trong lòng mỗi người đều có một lý giải riêng, nếu không tin hắn có giải thích một vạn lần cũng vô dụng.
Nhưng, lúc hắn tối nguy cấp nhất, quanh co nhất, Tô lão thái thái xuất hiện giải thích hết thảy, tảng đá đặt ở trong lòng đã hơn một năm đột nhiên rơi xuống đất, Lạc Khâu Bạch trong lúc nhất thời đều ngốc, cả hưng phấn đều quên.
Kỳ Phong bên cạnh thủy chung không nói được một lời liếc hắn một cái, khóe miệng gợi lên độ cung bị bóng đêm che dấu, “Làm sao vậy, ngốc?”
“… A? Không có.” Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần, theo bản năng gãi gãi tóc, liếm liếm môi khô.
Kỳ Phong nhìn chằm chằm đôi môi yên hồngbị hắn liếm nổi lên một tầng thủy quang, yết hầu có chút khô, nhịn không được nhíu mày thầm mắng một câu.
Thê tử của y rốt cuộc có biết liếm môi là một loại ám chỉ không!
“Không có gì tại sao không nói? Em trước kia không phải thích dong dài sao? Lúc phóng viên nói chuyện, hiện tại theo anh cùng một chỗ liền…” Kỳ Phong cứng rắn mở miệng, kết quả nói còn chưa xong, lại đột nhiên bị Lạc Khâu Bạch ngắt lời.
“Kỳ Phong, cám ơn anh.”
Kỳ Phong không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch nghẹn nửa ngày lại nói ra một câu như vậy, lúc này cánh tay nắm chặt tay lái cũng cứng đờ, “Ai kêu em nói cái này?”
Vợ chồng còn khách khí như vậy, em quả thực không xem anh là chồng.
Trên mặt y không có một chút biểu tình, thần sắc còn có chút âm tình bất định, Lạc Khâu Bạch liếc mắt nhìn y, nhìn chiếc cằm cùng khuôn mặt nghiêng, đột nhiên có chút muốn cười.
Sống sót sau tai nạn, không phải nên gắt gao ôm chầm nhau tâm sự sao? Vì cái gì hắn cùng đại điểu quái vừa mở miệng lại đối thoại kỳ quái như vậy.
Thừa dịp chờ đèn đỏ, Lạc Khâu Bạch đưa tay bao trùm mu bàn tay đặt ở tay lái của Kỳ Phong, nhẹ giọng nói, “Em không nói cái này còn có thể nói cái gì? Người ở sau lưng giúp em là anh? Mặc kệ là Mạnh Lương Thần đột nhiên mời dự họp báo, hay là Lý Thiên Kỳ đột nhiên bị người ta đào ra địa chỉ IP cùng ảnh giường chiếu, thậm chí cuối cùng mời đến Tô lão thái thái, đều là một tay anh làm có phải hay không?”
Mu bàn tay của Kỳ Phong bởi vì thê tử đụng vào có chút nóng lên, rũ xuống con ngươi một lát sau mới mở miệng, “Anh đã nói có anh ở đâyem cũng không cần sợ, thì sẽ không nuốt lời. Huống chi…”
Nói tới đây, y đem đầu dịch sang một bên, sắc mặt có chút khó coi, “Nếu không phải bởi vì anh, em cũng sẽ không gặp chuyện như thế này, em ngốc như vậy, anh nhìn không được mới giúp một chút, em không cần cảm kích.”
Miệng y tuy rằng nói như vậy, nhưng sự tình không đơn giản như vậy. Y đầu tiên là lợi dụng mâu thuẫn của Lý Thiên Kỳ và trợ lý, hack máy tính anh ta, tiếp lại dùng kế kích thích Mạnh Lương Thần đang mang áy náy trong lòng, cuối cùng mời Tô lão thái thái này, một mũi tên trúng ba con chim, tầng tầng tiến dần lên, nam nhân có tâm cơ cùng thủ đoạn như vậy, nhưng tình cảm lại rất đơn thuần.
Không cần y nói, Lạc Khâu Bạch cũng có thể đoán được sự tình không đơn giản như vậy, cái mũ “Tiểu tam” này nếu như có thể tùy tiện lấy xuống, hắn cũng không cần chờ đợi một năm .
Hắn cười lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai Kỳ Phong nói, “Là anh không cho em cảm kích, lễ vật em sẽ không đưa.”
Thanh âm hơi hơi khàn khàn của phù dung câu vang lên bên tai, Kỳ Phong toàn bộ đều đóng băng, thê tử của y lại có chủ ý gì? Chẳng lẽ nói… Muốn câu dẫn y, sau đó lấy thân báo đáp?
Nghĩ đến thê tử ở trên giường ý cười doanh doanh, cổ họng của y có chút khô, trầm giọng hỏi, “Em muốn đưa cho anh cái gì?”
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đem Đoàn Đoàn tặng cho anh, để nó từ sáng tới tối ngủ với anh.”
Kỳ Phong đầu tiên là sửng sốt, tiếp hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khâu Bạch, xuẩn nhi tử đương nhiên để y ôm, ai hiếm lạ, chỉ cần thê tử, muốn tiểu bóng đèn kia làm gì!
“Em giữ đi.”
Y nóng nảy mở miệng, lúc này đèn xanh đột nhiên sáng lên, y lúc này đạp chân ga, lúc xekhởi động trong nháy mắt, Lạc Khâu Bạch cười trộm đột nhiên thấu đi lên, hôn lỗ tai y, đôi môi ướt át mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ, đầu lưỡi liếm, lưu lại một nụ hôn sắc khí tràn đầy.
Thấp giọng nói, “Đây mới là lễ vật, ngốc tử.”
Xe ở trên đường đột nhiên xoay thành hình chữ S, xe đằng sau mãnh liệt bấm còi, nơi mẫn cảm nhất của Kỳ Phong bị hôn, toàn bộ má phải thoáng đỏ, y nóng nảy đập tay lái, tóc đều thiếu chút nữa dựng thẳng lên.
Bởi vì phù dung câu dán bên tai, thanh âm trực tiếp tiến vào màng nhĩ, làm y nháy mắt có phản ứng.
Xe đột nhiên xoay 180 độ, xông lên cầu vượt bên cạnh, Lạc Khâu Bạch bị hung hăng quăng một chút, thiếu chút nữa đụng vào cửa thủy tinh, buồn cười hỏi, “Anh lại nổi điên làm gì, đây là chỗ nào?”
“Về nhà”
Lạc Khâu Bạch ngốc lăng, tiếp mở to hai mắt, “Một giờ sau là tiệc ăn mừng của《 Nhạc động toàn cầu 》, không trực tiếp đi tới đó, về nhà làm gì?”
“Thay quần áo.”
“Nhưng hiện tại em đã mặc lễ phục , còn thay cái gì?” Lạc Khâu Bạch cúi đầu nhìn tây trang màu đen trên người, lại một lần theo không kịp mạch não của đại điểu quái.
“Sao em nhiều lời quá, anh nói đổi thì đổi.” Kỳ Phong không kiên nhẫn mở miệng, tốc độ lại không giảm, hai bên cây cối xẹt qua xoát xoát, tay y gắt gao nắm chặt tay lái, mặt quỷ dị hồng, Lạc Khâu Bạch còn muốn tiếp tục hỏi thăm, y nóng nảy trừng mắt, không nhiều lời thêm một câu.
Kỳ Phong dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà, lục tung tìm ra tây trang màu bạc đuôi chim khổng tước trước y đưa cho thê tử, ngạnh bức Lạc Khâu Bạch mặc vào, lại kéo hắn ra khỏi nhà.
Trong nhà phụ trách hài tử là dì Trương, kinh ngạc há to miệng, Phong Phong oa trên ghế sô pha, còn có Đoàn Đoàn nằm ở trên bụng nó, nhìn ba ba cùng quái thúc thúc, đồng thời phát ra một tiếng kinh ngạc “Ngô a (miêu nha)” .
Thẳng đến khi một lần nữa ngồi trên xe Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch còn không có rõ ràng đại điểu quái muốn làm cái gì, đang muốn hỏi ý kiến y vì cái gì nhất định kiên trì muốn mình thay quần áo này, nam nhân nôn nóng mở miệng, “Đeo dây an toàn.”
Lạc Khâu Bạch không rõ cho nên nghe theo, dây an toàn mới vừa phát ra “Cùm cụp”, Kỳ Phong đã đạp chân ga, xe bay nhanh ra ngoài.
Nam nhân tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng lái xe luôn luôn vững vàng đanh đá chua ngoa, rất ít khi nôn nóng vội vàng như bây giờ.
Lạc Khâu Bạch nhiều lần mở miệng đều bị y ngắt lời, xe cao tốc đi tới, nửa đường kẹt xe, Kỳ Phong mới giảm tốc độ xe.
“Còn 20 phút, tới kịp, không cần gấp như vậy.” Lạc Khâu Bạch cười nhắc nhở, kết quả nam nhân càng nóng nảy không kiên nhẫn, y không ngừng nhìn đồng hồ, miệng luôn luôn thầm mắng cái gì, thời gian đi qua, y nhìn đồng hồ lần cuối cùng, quyết đoán quay đầu xe, lựa chọn một tiểu lộ cực kỳ yên lặng.
Xe cao tốc đi trước, thất chuyển bát chuyển, chờ Lạc Khâu Bạch kịp phản ứng căn bản không phải đường đi tới hội trường, xe đã ratới nơi hoang vu, bốn phía một ngườicũng không có, màn đêm yên tĩnh, ven đường toàn bóng cây, thậm chí cả đèn đường cũng không có.
Lạc Khâu Bạch ngỡ ngàng, hắn không rõ mình mới vừa lấy ra cái mũ”Tiểu tam”, đang chuẩn bị quang minh chính đại đi tham gia tiệc ăn mừng, như thế nào lại đột nhiên bị Kỳ Phong đưa đến chỗ này?
“Còn có năm phút đồng hồ, chúng ta bị muộn rồi, anh là lão tổng không phải còn phát biểu sao? Đem xe đậu ở đây làm gì?”
Kỳ Phong không trả lời hắn, trầm giọng đáp, “Xuống xe”.
Lạc Khâu Bạch nghi hoặc liếc y một cái, lời này nếu đặt ở trên ngườingười khác, hắn sẽ không chút do dự cho rằng người này đem hắn đưa đến nơi hoang vu là chuẩn bị giết người cướp của, nhưng nam nhân ở trước mắt là Kỳ Phong, hắn trăm phần trăm tin tưởng, cho nên hắn cũng không do dự, cởi bỏ đai an toàn mở ra cửa xe.
Ai biết Kỳ Phong so với hắn càng nhanh một bước, một chân mới vừa đụng mặt đất, đã bị một cánh tay tinh tráng hữu lực bắt lấy, cửa sau mở ra, hắn bị đẩy ngã ở chỗ ngồi phía sau xe, tiếp một thân thể lửa nóng từ trên cao áp xuống.
Cho đến lúc này, Lạc Khâu Bạch mới rốt cục ý thức được nam nhân chuẩn bị làm gì, trong lúc nhất thời bên tai vang lên một tiếng sấm bùm bùm, thiếu chút nữa phun máu.
Đại điểu quái chuẩn bị tại… Tại đây nơi hoang vu cùng hắn làm cái kia?!
Vấn đề là, hảo hảo nói chuyện, như thế nào lại đột nhiên biến thành tình huống này, phải tham gia tiệc ăn mừng mà!
Hắn vuốt ve cái trán, dở khóc dở cười, không nhẹ không nặng đáy một cước, “Anh có thể đừng nói phong chính là vũ không, chúng ta thật sự bị muộn rồi.”
Kỳ Phong liếc hắn một cái, đồng tử thâm trầm, vươn tay kéo ra cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trước áo sơmi, trầm giọng nói, “Chính là bởi vì bị muộn rồi.”
Y nói chuyện cho tới bây giờ có thể tỉnh liền tỉnh, một chữ vô nghĩa cũng không có, nhưng là ý tứ phi thường hiểu được: Chính là bởi vì bị muộn rồi, cho nên rõ ràng không đi.
Lạc Khâu Bạch thực hiển nhiên lĩnh hội, nhanh chóng vươn tay để ở trong ngực y, “Chớ hồ nháo, anh là ông chủ, anh không đi tiệc ăn mừngsao bắt đầu? Hơn nữa, em còn là thí sinh dự thi, không đi không thể nào nói nổi.”
“Em hôm nay được đưa ra ánh sáng đã đầy đủ, không cần chém giết nổi bật của người khác, có thời gian đi ứng phó ruồi bọ, không bằng thực hiện lời hứa của em.”
Nói xong y đã nghiêng người hôn lên, lực đại kinh người, động tác nôn nóng vừa vội vàng, giống như muốn đem Lạc Khâu Bạch toàn bộ nuốt vào trong bụng, làm cho hắn không thể không ngửa cổ, càng ngày càng kịch liệt hôn.
“Ân… Thập… Cái gì lời hứa, em như thế nào… Không biết, ân…” Lạc Khâu Bạch nhìn ra bên ngoài, nơi này hoang vu, cũng sợ bị phóng viên theo dõi.
Kỳ Phong hô hấp dồn dập, như là đã nhẫn nại đến cực hạn, khóa kéo quần của Lạc Khâu Bạch đều không có hoàn toàn mở ra, liền xả xuống dưới, ném tới một bên, thuận tay tách ra hai chân hắn, đem mình chen vào, đùi của Lạc Khâu Bạch đụng tới một khối thịt cứng rắn, lúc này hô hấp cũng loạn theo.
Y… Y y, không phải luôn luôn lái xe sao, này mẹ nó là thời điểm gì mà cương!?
“Lễ vật.” Kỳ Phong nhíu mày, hô hấp nóng bỏng phun vào mặt Lạc Khâu Bạch, vươn tay đi cởi nút áohắn, răng nanh cắn cổ và xương quai xanh của Lạc Khâu Bạch, bàn tay liêu cao y phục của hắn, tham vào nhu nắm hồng hạt trên ngực.
“Ân ——” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân thấm xuất một tầng mồ hôi, mặt đỏ rần, “Thập… Cái gì lễ vật? Không phải mới vừa cho?”
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng không nói gì, động tác lại càng thêm dùng sức phủ sờ, tham tiến nội khố, lúc Lạc Khâu Bạch kêu sợ hãi một cái bắt được hắn, tư ma ngay trước bộ lông, nhu lộng gia hỏa trong tay, vài cái cũng đã cảm giác lòng bàn tay bị thấm xuất chất lỏng trong suốt dính ướt.
Thê tử của y cho rằng một nụ hôn là xong? Nếu muốn cảm tạ y, phải có thành ý, lễ vật như vậy cũng quá có lệ.
Với chồng của mình đều có lệ như vậy, vậy y sẽ lấy được lễ vật, nói cho thê tử của mình cái gì gọi là “Dũng tuyền tương báo”.
“3 tuần lẻ 1 ngày.”
Kỳ Phong đột nhiên trầm giọng nói một vài chữ, Lạc Khâu Bạch bị nắm toàn thân như nhũn ra, khóe mắt đỏ lên, vô tri vô giác ngẩng đầu, “… Cái gì?”
“Khoảng cách lần trước làm nghĩa vụ vợ chồng.” Kỳ Phong nâng lên chân hắn đặt ở trên vai mình, hôn nộn thịt trên bắp đùi của hắn, tức giận nói, “Anhmuốn hôn lúc nàothì hôn, lễ vật không kinh hỉ ai sẽ tiếp nhận?”
Lạc Khâu Bạch lần này rốt cục biết ý tứ của y, lúc này mặt đỏ lên, “Cái này gọi là… Lễ, lễ nhẹ tình ý trọng… Ân!”
Kỳ Phong không để ý tới hắn, một hơi ngậm hắn, dùng sức liếm lộng, nhìn động tác của mình, Lạc Khâu Bạch nằm ngửa ra phía sau khó nhịn vặn vẹo, hắn ở trong lòng hừ một tiếng.
Đều là phù dung câu câu dẫn y, liền tính em muốn đưa lễ, cũng không nên đúng lúc y đang lái xe, tiến đến bên tai y nói chuyện, nếu là em khơi mào, emphải phụ trách!
“A… Không được, anh đừng lộng … Sẽ làm dơ… Quần áo em còn muốn mặc…” Lạc Khâu Bạch gắt gao đập cửa sổ xe, độ ấm của bàn tay trên cửa sổ lưu lại một ấn tín, tản ra độ ấm cực nóng.
Kỳ Phong ngoảnh mặt làm ngơ, cọ xát nhũ đầu, không ngừng hút duẫn, Lạc Khâu Bạch gắt gao cắn miệng không để cho mình phát ra âm thanh, da đầu từng đợt run lên, không ngừng lộn xộn nhưng không cách nào xử lý, ý thức được mình nhanh đến, hắn vừa nghĩ tới y phục trên người, còn mang theo đuôi chim khổng tước trân quý.
CMN! Vẫn là Kỳ Phong đưa, nếu dơ y sẽ đau lòng chết.
Hắn trảo tay vịn muốn đứng dậy, run run cởi quần áo, nửa bả vai đều thoát ra , Kỳ Phong lại đột nhiên nâng chân hắn đưa về phía trước, làm cho hắn lập tức ngã, ngăn chặn hắn cởi một nửa âu phục.
Kỳ Phong liếm bờ môi của hắn, ánh mắt giống như dã thú khóa lại hắn, giọng khàn khàn, “Đừng cởi, anh nói, muốn xem em mặc áo quần.”
Lạc Khâu Bạch bị y nói kích thích da đầu một trận run lên, mất thể diện ai kêu một tiếng, lúc này mới rốt cục hiểu được nam nhân cố ý để hắn về nhà thay quần áo là có ý gì.
Nguyên lai y đã sớm tính toán, không về hội trường cùng mình hồ thiên hồ một trận, kết quả bị kẹt xe, nam nhân ngay cả nhẫn cũng nhẫn không được, lúc này mới đem xe chạy đến nơi hoang vu này!
“Anh… Thật sự là rất… Biến thái!” Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại, bởi vì nhục thược tiến công, căn bản không cách nào chống cự, nhịn không được mắng y một câu.
Kỳ Phong bất vi sở động, ánh mắt nóng lên.
Chê cười, tặng quần áo, không phải để tự tay cởi ra sao, thê tử của y thật sự là không giải phong tình.
Y hút thật mạnh, Lạc Khâu Bạch dồn dập “A” một tiếng, tiếp toàn thân như bị điệngiật, mãnh liệt sợ run cả người, tiếp Kỳ Phong cũng cảm giác được trong miệng của mình tràn đầy chất lỏng, có chút không kịp né tránh, vẩy vào trong xe, ghế da màu đen dính dịch màu trắng, trong bóng đêm thâm trầm, có vẻ càng *** mỹ.
Phù dung câu trời sinh đối với nhục thược có phản ứng, Lạc Khâu Bạch bị Kỳ Phong khiến cho toàn thân bốc hỏa, thở dốc muốn đứng dậy, thấy được nam nhân đặt ở trên người mình, khuôn mặt thô kệch cường hãn, ánh mắt thâm thúy mang theo 8 ngày cốc thiếu, trong bóng đêm, nam nhân anh tuấn bức người, Lạc Khâu Bạch ở trong lòng ai thán một tiếng, nhắm hai mắt của mình, ngực bang bang khiêu, vốn là không có ý tưởng kia, hiện tại cũng có hưng trí.
Làm bậy nha, hắn thật sự chống cự không nổi sắc đẹp của đại điểu quái.
Kỳ Phong như là đã nhẫn đến cực hạn, đem dịch không sạch sẽ nhổ ra, cố sức đưa vào trong thân thể Lạc Khâu Bạch, dư lại bên miệng đều bị y liếm sạch sẽ, nuốt vào trong bụng.
Lạc Khâu Bạch thật sự chịu không nổi y, trong óc nghĩ ra một ý tưởng cổ quái
Nhiều ít Đoàn Đoàn cũng bị đại điểu quái sinh nuốt a…
Lạc Khâu Bạch bị suy nghĩ miên man làm thất điên bát đảo, nhanh chóng hôn lên, môi cùng hầu kết của Kỳ Phong bị thê tử liếm, toàn thân quả thực như bị lửa đốt, thầm mắng một tiếng, rõ ràng cả tâm tư khuyếch trương cũng bị mất, trực tiếp nâng thân thể hắn lên, hướng lên trên, không chút do dự thống đi vào.
Bất ngờ không kịp đề phòng Lạc Khâu Bạch phát ra một tiếng kêu rên, tiếp nắm chặt xe, đệm để lại một chỉ ngân rõ ràng.
… Vì cái gì lớn như vậy…
Hắn ngồi xổm trên người Kỳ Phong, bị lần lượt tiến vào, lại hạ xuống thật mạnh, Lạc Khâu Bạch kịch liệt thở dốc, thanh âm vi ách như là bọc một tầng hơi nước, nghiến răng nghiến lợi, “… Nếu… Ân… Bị người khác thấy em… Ân a… Em với anh ở trong này làm bừa… Cố gắng đều sẽ uổng phí … Anh không thể về nhà gây sức ép sao!”
Về nhà có thằng nhóc lúc nào cũng khắc khắc kề cận em, lão tử khó chịu! Em làm thê tử căn bản không hiểu!
Kỳ Phong bị thanh âm của hắn kích thích hai mắt xích hồng, động tác hung ác đỉnh lộng nói, “Kia vừa lúc, để cho người khác đến xem, người dã nam nhân đuổi không kịp, là anh Kỳ Phong .”
Thanh âm khàn khàn, thái độ mãnh liệt, âm cuối cũng đắc ý dào dạt.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được hì hì bật cười, cơ bắp phía dưới cũng căng thẳng, kẹp đến Kỳ Phong sảng khoái gầm nhẹ một tiếng, toàn thân cơ bắp buộc chặt, giống một hung sư tùy thời tùy chỗ chuẩn bị khởi xướng công kích.
Xe bởi vì động tác của họ không ngừng chấn động, xe bị kích độngđóng lại, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một nam nhân cao gầy, trên thân mặc tây trang chỉnh tề tinh xảo, vài cọng khổng tước rung động trong ngực trắng nõn bằng phẳng, ở dưới lại hoàn toàn xích lõa, lộ ra hai chân thẳng tắp, nam nhân hung mãnh tiến công, mà khó nhịn, nếu lúc này có người nhìn qua, vừa thấy có thể phát hiện,thợ săn ảnh cũng không biết kinh thiên thế nào.
“Không… Không được… Anh chậm… Đừng, đừng dừng… Nơi đó mau nữa… Nhanh một chút…”
Đầu của Lạc Khâu Bạch nhiều lần đánh vào nóc xe, trước mắt một mảnh đủ mọi màu sắc, trong óc giảo thành một đoàn, như điện lưu kích thích từ trong xương sống hướng lên trên không ngừng dũng.
Bình thường Kỳ Phong thực không thích Lạc Khâu Bạch phát ra âm thanh, bởi vì gặp phải thanh âm*** đãng của phù dung câu y chỉ càng thêm phát cuồng, chính là hiện tại y không quan tâm, tựa như Lạc Khâu Bạch trong lòng cũng nghĩ như vậy, hai người cơ hồ là sống sót sau tai nạn, hết thảy về tới ban đầu, điên cuồng ôm chầm.
Y nóng nảy ngăn chặn miệng Lạc Khâu Bạch, “Lúc nhanh lúc chậm, anh dựa vào cái gì phải nghe em?”
Thái độ của y mãnh liệt không nói lý, chính là lại dựa theo ý của Lạc Khâu Bạch, đối với vị trí mẫn cảm mà hung ác tiến công, bị biến thành rất ngoan, nhập khẩu cơ hồ đều đỏ, cảm giác thơm ngọt giống sóng thần hung mãnh đánh úp lại, hô hấp của Lạc Khâu Bạch càng ngày càng nặng, dùng sức sát nhập, kêu lên một tiếng đau đớn nắm chặt bả vai Kỳ Phong, ngưỡng cổ bắn ra…
Nộiđạo kẹp chặt, Kỳ Phong thầm mắng một tiếng, nhưng y luyến tiếc đi ra, thê tử mặc quần áo y đưa, xinh đẹp như vậy, y gắt gao hô hấp, chịu đựng cảm giác mãnh liệt phóng thích, tiếp tục sát nhập.
Lúc này Lạc Khâu Bạch có chút mệt mỏi, tựa vào trên bả vai y, ách thanh hô hai chữ, lúc này kích thích Kỳ Phong mặt đỏ tai hồng, như là bị điện giật, vừa nóng nảy lại nôn nóng, giống như muốn mắng chửi người nhưng lại ngạnh sinh nhịn được, quát lớn một câu “Câm miệng!” Tiếp đem Lạc Khâu Bạch để trên cửa sổ xe, mãnh liệt tiến vào, thống khoái đầm đìa phóng ra…
Hai người như từ trong nước đi ra, Lạc Khâu Bạch ngửa mặt nằm, một chân chống đỡ đứng lên, ngực đè nặng Kỳ Phong, mồ hôi trên trán rơi xuống nện ở trên mặt Lạc Khâu Bạch, rối tinh rối mù.
Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh một mảnh, chỉ có hai người thở hổn hển, lúc này mới nghe được di động Kỳ Phong không ngừng vang lên.
Kỳ Phong không kiên nhẫn cầm lên, bên trong không thể nghi ngờ đều là thư ký cấp &dưới hỏi y đi nơi nào, vì cái gì không đi tham gia tiệc mừng, phóng viên đều hỏi.
Mà Lạc Khâu Bạch bên này cũng lấy ra điện thoại di động của mình, vừa thấy cũng không tốt hơn chỗ nào, truyền thông phô thiên cái địa tất cả đều là tin tức của hắn, phóng viên nghe nói hắn còn tham gia tiệc ăn mừng, tất cả đều đến nơi đó, Trịnh Hoài Giang hỏi hắn rốt cuộc còn muốn xuất hiện không.
Kỳ Phong sắc mặt rất tệ, trực tiếp đem di động ném sang một bên, Lạc Khâu Bạch buồn cười, cũng trực tiếp tắt máy, y trêu đùa nhìn Kỳ Phong, hôn nam nhân đang tức giận một cái.
“Anh còn muốn.”
Nam nhân cứng rắn mở miệng, trong thanh âm thậm chí còn làm nũng.
Lạc Khâu Bạch vươn tay đi xoa tóc đen của y, “Lễ vật em mua một tặng một, anh còn không biết đi DIY.”
“Đây không phải là lễ vật, là báo đáp, anh nói tính!” Nam nhân mãnh liệt lược hạ lời này, tiếp thật vất vả lại áp lên.
Xe không ngừng lay động, nơi hoang vu, không ai phát hiện, Lạc Khâu Bạch đột nhiên có một loại áo giác toàn thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Giới giải trí chó má gì, bên ngoài mưa gió, nơi này xuân sắc dung dung.
*****
Ngày cá tháng tư đối với người thường mà nói, có lẽ là một ngày bình thường, nhưng đối với toàn bộ giới giải trí mà nói, ngày này lại cho mọi người một tin tức kinh thiên động địa.
Mạnh Lương Thần xuất quỹ, Lý Thiên Kỳ lộ ảnh giường chiếu, Tô Lệ Mân cùng Tô Thanh Lưu là mẹ con, Lạc Khâu Bạch hàm ngưphiên thân …
Tin tức động trời, mọi người trợn mắt há hốc mồm, cũng chính bởi vì tin tức trọng bàng này, lại một lần đem Lạc Khâu Bạch tiến vào tầm mắt công chúng, 《 Tà dương ca 》 cùng quảng cáo trước hắn đóng cũng lại một lần khiến cho người xem nhiệt nghị.
Rủ bỏ thành kiến một lần nữa xem xét nghệ sĩ mới này, hắn là Nhạc Triêu Ca làm nhiều người thổn thức trong《 Tà dương ca 》, cũng là người cha già trong quảng làm người xem chảy nước mắt, cũng là ca sĩ thần bí trong《 Nhạc động toàn cầu 》…
Càng ngày càng nhiều người chú ý, rất nhiều người trước kia chỉ nghe qua “Xú danh”của hắn, bắt đầu chân chính chú ý đến Lạc Khâu Bạch, mà không còn gắt gao với scandal của hắn, lúc này mới phát hiện hắn chèn ép ảnh đế, hắn diễn không thua gì Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần, thậm chí tuổi tác cũng làm không ít người kinh ngạc, nguyên lai hắn diễn cho vuinhưng lại rộng như vậy.
Trong lúc nhất thời thanh danh của như thủy trướng thuyền cao (nước lên thì thuyền lên), phim mới cùng quảng cáo cũng một lần nữa tìm tới cửa, thậm chí một ít đạo diễn đại bài cũng muốn hợp tác với hắn. Nhưng chuyện này tạm thời cùng Lạc Khâu Bạch không có quan hệ gì quá lớn.
Trên mạng những hư danh kia chỉ là tạm thời, hắn không muốn mình biểu hiện giống người ham lợi, đối với nghệ sĩ mà nói được nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng xuất hiện liên tục không ngừng làm người xem nhìn đúng một cái tên cũng cảm thấy mệt nhọc, huống chi hắn mới vừa về nước không lâu, khoảng cách đến trận chung kết cuối cùng của《 Nhạc động toàn cầu 》cũng còn một thời gian, hắn cho mình nghỉ ngơi, hảo hảo ở nhà bồi Đoàn Đoàn cùng Kỳ Phong.
Đoàn Đoàn sinh ra ở nước ngoài, chưa bao giờ tới S thị, đi ở trên đường cái nhìn thấyđường phốkhông giống, nhịn không được tò mò, mỗi ngày y y nha nha bắt Lạc Khâu Bạch dẫn bé đi ra ngoài chơi.
Hôm nay, Trịnh Hoài Giang gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch, hẹn hắn gặp mặt, Lạc Khâu Bạch liền thuận đường đem nhi tử mang bên người.
Lúc này khác với ngày xưa, Lạc Khâu Bạch không dám quang minh chính đại mang theo nhi tử đi dạo, bất đắc dĩ đeo mũ cùng khăn quàng cổ, mượn một chiếc Santana cũ nát, chở Đoàn Đoàn tới quán trà.
Nơi này vị trí hẻo lánh, bình thường ít người tới, nhưng phong cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, lá trúc thơm ngát, chủ quán lại là người quen của Trịnh Hoài Giang, cũng sẽ không nhiều chuyện, cho nên nơi này là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Tiểu tử kia lần đầu tiên tới chỗ như thế, mới lạ vô cùng, mở to mắt nhìn, mặc quần áo lam sắc có lỗ tai thỏ nhỏ, miệng còn ngậm núm vú cao su, làm vài phục vụ bàn nhịn không được bật cười.
Trịnh Hoài Giang tới trước Lạc Khâu Bạch, nhìn thấy hắn mang theo tiểu tử kia đi tới, theo bản năng nhíu lông mày.
“Tôi thật không nghĩ tới cậu biến mất một năm trở về còn mang theo hài tử, tiểu gia hỏa này ở đâu đến đây?”
Lạc Khâu Bạch kêu một ly bích loa xuân (1 loại trà), cười nói, “Đây là nhi tử của tôi, Đoàn Đoàn, chào chú đi.”
Nói xong hắn giơ lên tiểu móng vuốt của Đoàn Đoàn hướng Trịnh Hoài Giang quơ quơ, tiểu tử kia phối hợp ngây ngô cười một tiếng, hai con mắt đều cong lên.
Trịnh Hoài Giang nở nụ cười một tiếng, “Nha, rất đáng yêu.”
Nói xong anh ta vươn tay đi sờ mặt tiểu tử kia, tiểu tử kia cũng không sợ, cọ cọ lòng bàn tay anh ta, cười “Nha a” một tiếng.
“Là nhi tử của cậu hay là của Kỳ Phong? Tôi không nghĩ tới cậu có lòng như vậy, Kỳ Phong cùng người khác sinh hài tử cậu đều có thể nhiệt tình chiếu cố như vậy.”
Lạc Khâu Bạch bị sặc một cái, khóe miệng co rút, “Ngài từ chỗ nào nhìn ra đây là hài tử của Kỳ Phong cùng người khác sinh? Đây là nhi tử của tôi, không thể giả được.”
Trịnh Hoài Giang cười nhạo một tiếng, ý vị sâu sa nhìn Lạc Khâu Bạch, “A, không phải Kỳ thiếu gia cùng người khác sinh, chẳng lẽ là cậu sinh?”
Lạc Khâu Bạch kịch liệt ho khan, thật sự có chút xấu hổ, tuy rằng Trịnh Hoài Giang là người quen, nhưng hắn cũng khôngmuốn đem chuyện thể chất quái dị nói cho người nào ngoài Kỳ Phong, nhịn không được khoát tay, “Không thể nào, đừng nói bừa.”
Trịnh Hoài Giang chậc chậc hai tiếng, “Nhận nuôi sao? Có phải lúc xuất ngoại bị bệnh tương tư, cho nên mới nhận nuôi hài tử có bộ dạng giống Kỳ Phong? Bất quá tỷ lệ này với so với trúng xổ số còn nhỏ hơn?”
“Bất quá cũng khó trách, lúc ấy Kỳ lão gia hãm hại cậu thảm như vậy, cho tới hôm nay mới xem như hoãn lại sức lực, cậu mân mê hài tử giống Kỳ Phong như vậy, lão gia hỏa kia còn có thể khách khí một chút với cậu.”
Nghe được “Kỳ lão gia”, Lạc Khâu Bạch liền nhức đầu, từ lúc về nước đến hiện tại, hắn vẫn luôn tận lực xem nhẹ người này, không phải hắn nhỏ nhen, mà là không biết nên dùng thái độ gì đi đối diện người hãm hại hắn, cũng là người thân nhất của Kỳ Phong.
Hiện tại đột nhiên nhắc tới người này, hắn lại nhịn không được nghĩ đến những việc kia, lúc này ho khan vài tiếng, không nguyện ý để Trịnh Hoài Giang vì mình lo lắng, vội vàng ôm lấy nhi tử nói sang chuyện khác, “Cái kia… Tôi đột nhiên nghĩ tới, tiểu tử kia nên thay tã lót, tôi bế nó vào toilet.”
Tiểu tử kia “Ngô a” một tiếng, trừng mắt nhìn mình bị ba ba bế lên, còn hướng Trịnh Hoài Giang huy huy móng vuốt, hình như là nói tái kiến.
Toilet không ở gần, muốn đi qua phải đi qua một đường, Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn chờ đèn xanh đèn đỏ, tiểu tử kia không thành thật, vươn trảo muốn cầm kính râm và khẩu trang của ba ba.
“Ngô a ngô a.” Tiểu tử kia hoa chân múa tay vui sướng, thiếu chút nữa liền muốn đem kính râm của ba ba xả xuống dưới.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đè lại tiểu móng vuốt, giả vờ cả giận nói, “Không cho hồ nháo, nếucởi cái này xuống, sẽ có nhiều thợ săn ảnh đuổi theo, đến lúc đó cướp con đi, consẽ không thấy ba ba .”
“… Nha?” Tiểu tử kia oai cổ, kinh ngạc trợn tròn ánh mắt.
Cẩu cẩu… Ngô, là giống tiểu động vật béo béo như Phong Phong sao?
Tiểu tử kia nghe không hiểu, cũng thực khó hiểu, cắn núm vú cao su, tay nhỏ bé trảo vạt áo ba ba.
Lúc này mắt thấy đèn xanh sáng, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên phóng lại đây, Lạc Khâu Bạch đã cách sang một bước, lại nhanh chóng thu trở về, tiểu tử kia bị hoảng sợ, “Y nha” một tiếng đem đầu vùi vào trong ngực ba ba.
Lạc Khâu Bạch bị phản ứng của bé đùa nở nụ cười, vuốt đầu của bé nói, “Ngốc, một chiếc xe mà thôi, có ba ba bảo hộ con, có cái gì sợ hãi?”
Đoàn Đoàn nghe được thanh âm của ba ba, trộm ngước đầu, tò mò nhìn chiếc xe, núm vú cao su quơ quơ, tiếp như là nhìn thấy gì lại sợ hãi cúi đầu.
Lúc nàyxe đi qua đột nhiên ngừng lại, trong xe truyền đến tiếng ho khan, “Dừng… Dừng xe!”
Bên cạnh một lão đão sĩ râu tóc bạc hết nhanh chóng giúp lão nhân kia vỗ ngực, “Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
“Khụ… Khụ khụ… Vừa rồi, nam nhân ven đường, ôm tiểu hài tử, ông thấy không?”
Thanh âm của lão nhân có chút không xong, đạo trưởng nhíu mày, “Nam nhân cùng tiểu hài tử? Bần đạo không thấy được, làm sao vậy?”
“Nam nhân kia giống Lạc Khâu Bạch, còn có tiểu hài tử…”
Lão nhân như đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở cửa xe muốn xuống xe, vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng tiến lên dìu, đạo trưởng cũng đi xuống.
Nhưng đã sớm không còn bóng người, chỗ nào có nam nhân cùng tiểu hài tử.
“Lão gia ngài có phải hay không nhìn lầm rồi, Lạc Khâu Bạch sao sẽ trùng hợp xuất hiện ở trong này, huống chi đứa bé kia là ai?”
Lão nhân gắt gao cau mày, như là cân nhắc cái gì, cẩn thận nghĩ đến thân hình nam nhân, còn có tiểu hài tử vừa rồi ngậm núm vú cao su, cùng mình đối diện, thật sự là quá giống…
Lời của editor: Bé Đoàn Đoàn cưng quá!
Họp báo chấm dứt, trời đã tối sầm, phóng viên đều vội vã mang theo trường thương đoản pháo chạy về, hận không thể lập tức viết ra hết, tranh giànhđầu đề ngày hôm sau.
Họp báo《 Nhạc động toàn cầu 》rốt cục xong, hiện trường hỗn loạn cũng nháy mắt nguội xuống.
Kỳ Phong cùng Lạc Khâu Bạch chia làm hai phía, vứt bỏ những phóng viên khó chơi kia, thay đổi một chiếc xe không chút nào thu hút chở Tô Lệ Mân về nhà.
Ngồi trên xe, Lạc Khâu Bạch xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Kỳ thật đối với gièm pha, hắn đã chuẩn bị tốt cả đời chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi, căn bản không cần tất cả mọi người tin tưởng hắn, dù sao mấy chuyện này, trong lòng mỗi người đều có một lý giải riêng, nếu không tin hắn có giải thích một vạn lần cũng vô dụng.
Nhưng, lúc hắn tối nguy cấp nhất, quanh co nhất, Tô lão thái thái xuất hiện giải thích hết thảy, tảng đá đặt ở trong lòng đã hơn một năm đột nhiên rơi xuống đất, Lạc Khâu Bạch trong lúc nhất thời đều ngốc, cả hưng phấn đều quên.
Kỳ Phong bên cạnh thủy chung không nói được một lời liếc hắn một cái, khóe miệng gợi lên độ cung bị bóng đêm che dấu, “Làm sao vậy, ngốc?”
“… A? Không có.” Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần, theo bản năng gãi gãi tóc, liếm liếm môi khô.
Kỳ Phong nhìn chằm chằm đôi môi yên hồngbị hắn liếm nổi lên một tầng thủy quang, yết hầu có chút khô, nhịn không được nhíu mày thầm mắng một câu.
Thê tử của y rốt cuộc có biết liếm môi là một loại ám chỉ không!
“Không có gì tại sao không nói? Em trước kia không phải thích dong dài sao? Lúc phóng viên nói chuyện, hiện tại theo anh cùng một chỗ liền…” Kỳ Phong cứng rắn mở miệng, kết quả nói còn chưa xong, lại đột nhiên bị Lạc Khâu Bạch ngắt lời.
“Kỳ Phong, cám ơn anh.”
Kỳ Phong không nghĩ tới Lạc Khâu Bạch nghẹn nửa ngày lại nói ra một câu như vậy, lúc này cánh tay nắm chặt tay lái cũng cứng đờ, “Ai kêu em nói cái này?”
Vợ chồng còn khách khí như vậy, em quả thực không xem anh là chồng.
Trên mặt y không có một chút biểu tình, thần sắc còn có chút âm tình bất định, Lạc Khâu Bạch liếc mắt nhìn y, nhìn chiếc cằm cùng khuôn mặt nghiêng, đột nhiên có chút muốn cười.
Sống sót sau tai nạn, không phải nên gắt gao ôm chầm nhau tâm sự sao? Vì cái gì hắn cùng đại điểu quái vừa mở miệng lại đối thoại kỳ quái như vậy.
Thừa dịp chờ đèn đỏ, Lạc Khâu Bạch đưa tay bao trùm mu bàn tay đặt ở tay lái của Kỳ Phong, nhẹ giọng nói, “Em không nói cái này còn có thể nói cái gì? Người ở sau lưng giúp em là anh? Mặc kệ là Mạnh Lương Thần đột nhiên mời dự họp báo, hay là Lý Thiên Kỳ đột nhiên bị người ta đào ra địa chỉ IP cùng ảnh giường chiếu, thậm chí cuối cùng mời đến Tô lão thái thái, đều là một tay anh làm có phải hay không?”
Mu bàn tay của Kỳ Phong bởi vì thê tử đụng vào có chút nóng lên, rũ xuống con ngươi một lát sau mới mở miệng, “Anh đã nói có anh ở đâyem cũng không cần sợ, thì sẽ không nuốt lời. Huống chi…”
Nói tới đây, y đem đầu dịch sang một bên, sắc mặt có chút khó coi, “Nếu không phải bởi vì anh, em cũng sẽ không gặp chuyện như thế này, em ngốc như vậy, anh nhìn không được mới giúp một chút, em không cần cảm kích.”
Miệng y tuy rằng nói như vậy, nhưng sự tình không đơn giản như vậy. Y đầu tiên là lợi dụng mâu thuẫn của Lý Thiên Kỳ và trợ lý, hack máy tính anh ta, tiếp lại dùng kế kích thích Mạnh Lương Thần đang mang áy náy trong lòng, cuối cùng mời Tô lão thái thái này, một mũi tên trúng ba con chim, tầng tầng tiến dần lên, nam nhân có tâm cơ cùng thủ đoạn như vậy, nhưng tình cảm lại rất đơn thuần.
Không cần y nói, Lạc Khâu Bạch cũng có thể đoán được sự tình không đơn giản như vậy, cái mũ “Tiểu tam” này nếu như có thể tùy tiện lấy xuống, hắn cũng không cần chờ đợi một năm .
Hắn cười lắc lắc đầu, ghé vào lỗ tai Kỳ Phong nói, “Là anh không cho em cảm kích, lễ vật em sẽ không đưa.”
Thanh âm hơi hơi khàn khàn của phù dung câu vang lên bên tai, Kỳ Phong toàn bộ đều đóng băng, thê tử của y lại có chủ ý gì? Chẳng lẽ nói… Muốn câu dẫn y, sau đó lấy thân báo đáp?
Nghĩ đến thê tử ở trên giường ý cười doanh doanh, cổ họng của y có chút khô, trầm giọng hỏi, “Em muốn đưa cho anh cái gì?”
Lạc Khâu Bạch gãi gãi tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đem Đoàn Đoàn tặng cho anh, để nó từ sáng tới tối ngủ với anh.”
Kỳ Phong đầu tiên là sửng sốt, tiếp hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Khâu Bạch, xuẩn nhi tử đương nhiên để y ôm, ai hiếm lạ, chỉ cần thê tử, muốn tiểu bóng đèn kia làm gì!
“Em giữ đi.”
Y nóng nảy mở miệng, lúc này đèn xanh đột nhiên sáng lên, y lúc này đạp chân ga, lúc xekhởi động trong nháy mắt, Lạc Khâu Bạch cười trộm đột nhiên thấu đi lên, hôn lỗ tai y, đôi môi ướt át mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ, đầu lưỡi liếm, lưu lại một nụ hôn sắc khí tràn đầy.
Thấp giọng nói, “Đây mới là lễ vật, ngốc tử.”
Xe ở trên đường đột nhiên xoay thành hình chữ S, xe đằng sau mãnh liệt bấm còi, nơi mẫn cảm nhất của Kỳ Phong bị hôn, toàn bộ má phải thoáng đỏ, y nóng nảy đập tay lái, tóc đều thiếu chút nữa dựng thẳng lên.
Bởi vì phù dung câu dán bên tai, thanh âm trực tiếp tiến vào màng nhĩ, làm y nháy mắt có phản ứng.
Xe đột nhiên xoay 180 độ, xông lên cầu vượt bên cạnh, Lạc Khâu Bạch bị hung hăng quăng một chút, thiếu chút nữa đụng vào cửa thủy tinh, buồn cười hỏi, “Anh lại nổi điên làm gì, đây là chỗ nào?”
“Về nhà”
Lạc Khâu Bạch ngốc lăng, tiếp mở to hai mắt, “Một giờ sau là tiệc ăn mừng của《 Nhạc động toàn cầu 》, không trực tiếp đi tới đó, về nhà làm gì?”
“Thay quần áo.”
“Nhưng hiện tại em đã mặc lễ phục , còn thay cái gì?” Lạc Khâu Bạch cúi đầu nhìn tây trang màu đen trên người, lại một lần theo không kịp mạch não của đại điểu quái.
“Sao em nhiều lời quá, anh nói đổi thì đổi.” Kỳ Phong không kiên nhẫn mở miệng, tốc độ lại không giảm, hai bên cây cối xẹt qua xoát xoát, tay y gắt gao nắm chặt tay lái, mặt quỷ dị hồng, Lạc Khâu Bạch còn muốn tiếp tục hỏi thăm, y nóng nảy trừng mắt, không nhiều lời thêm một câu.
Kỳ Phong dùng tốc độ nhanh nhất lái xe về nhà, lục tung tìm ra tây trang màu bạc đuôi chim khổng tước trước y đưa cho thê tử, ngạnh bức Lạc Khâu Bạch mặc vào, lại kéo hắn ra khỏi nhà.
Trong nhà phụ trách hài tử là dì Trương, kinh ngạc há to miệng, Phong Phong oa trên ghế sô pha, còn có Đoàn Đoàn nằm ở trên bụng nó, nhìn ba ba cùng quái thúc thúc, đồng thời phát ra một tiếng kinh ngạc “Ngô a (miêu nha)” .
Thẳng đến khi một lần nữa ngồi trên xe Kỳ Phong, Lạc Khâu Bạch còn không có rõ ràng đại điểu quái muốn làm cái gì, đang muốn hỏi ý kiến y vì cái gì nhất định kiên trì muốn mình thay quần áo này, nam nhân nôn nóng mở miệng, “Đeo dây an toàn.”
Lạc Khâu Bạch không rõ cho nên nghe theo, dây an toàn mới vừa phát ra “Cùm cụp”, Kỳ Phong đã đạp chân ga, xe bay nhanh ra ngoài.
Nam nhân tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng lái xe luôn luôn vững vàng đanh đá chua ngoa, rất ít khi nôn nóng vội vàng như bây giờ.
Lạc Khâu Bạch nhiều lần mở miệng đều bị y ngắt lời, xe cao tốc đi tới, nửa đường kẹt xe, Kỳ Phong mới giảm tốc độ xe.
“Còn 20 phút, tới kịp, không cần gấp như vậy.” Lạc Khâu Bạch cười nhắc nhở, kết quả nam nhân càng nóng nảy không kiên nhẫn, y không ngừng nhìn đồng hồ, miệng luôn luôn thầm mắng cái gì, thời gian đi qua, y nhìn đồng hồ lần cuối cùng, quyết đoán quay đầu xe, lựa chọn một tiểu lộ cực kỳ yên lặng.
Xe cao tốc đi trước, thất chuyển bát chuyển, chờ Lạc Khâu Bạch kịp phản ứng căn bản không phải đường đi tới hội trường, xe đã ratới nơi hoang vu, bốn phía một ngườicũng không có, màn đêm yên tĩnh, ven đường toàn bóng cây, thậm chí cả đèn đường cũng không có.
Lạc Khâu Bạch ngỡ ngàng, hắn không rõ mình mới vừa lấy ra cái mũ”Tiểu tam”, đang chuẩn bị quang minh chính đại đi tham gia tiệc ăn mừng, như thế nào lại đột nhiên bị Kỳ Phong đưa đến chỗ này?
“Còn có năm phút đồng hồ, chúng ta bị muộn rồi, anh là lão tổng không phải còn phát biểu sao? Đem xe đậu ở đây làm gì?”
Kỳ Phong không trả lời hắn, trầm giọng đáp, “Xuống xe”.
Lạc Khâu Bạch nghi hoặc liếc y một cái, lời này nếu đặt ở trên ngườingười khác, hắn sẽ không chút do dự cho rằng người này đem hắn đưa đến nơi hoang vu là chuẩn bị giết người cướp của, nhưng nam nhân ở trước mắt là Kỳ Phong, hắn trăm phần trăm tin tưởng, cho nên hắn cũng không do dự, cởi bỏ đai an toàn mở ra cửa xe.
Ai biết Kỳ Phong so với hắn càng nhanh một bước, một chân mới vừa đụng mặt đất, đã bị một cánh tay tinh tráng hữu lực bắt lấy, cửa sau mở ra, hắn bị đẩy ngã ở chỗ ngồi phía sau xe, tiếp một thân thể lửa nóng từ trên cao áp xuống.
Cho đến lúc này, Lạc Khâu Bạch mới rốt cục ý thức được nam nhân chuẩn bị làm gì, trong lúc nhất thời bên tai vang lên một tiếng sấm bùm bùm, thiếu chút nữa phun máu.
Đại điểu quái chuẩn bị tại… Tại đây nơi hoang vu cùng hắn làm cái kia?!
Vấn đề là, hảo hảo nói chuyện, như thế nào lại đột nhiên biến thành tình huống này, phải tham gia tiệc ăn mừng mà!
Hắn vuốt ve cái trán, dở khóc dở cười, không nhẹ không nặng đáy một cước, “Anh có thể đừng nói phong chính là vũ không, chúng ta thật sự bị muộn rồi.”
Kỳ Phong liếc hắn một cái, đồng tử thâm trầm, vươn tay kéo ra cà vạt, cởi bỏ hai nút áo trước áo sơmi, trầm giọng nói, “Chính là bởi vì bị muộn rồi.”
Y nói chuyện cho tới bây giờ có thể tỉnh liền tỉnh, một chữ vô nghĩa cũng không có, nhưng là ý tứ phi thường hiểu được: Chính là bởi vì bị muộn rồi, cho nên rõ ràng không đi.
Lạc Khâu Bạch thực hiển nhiên lĩnh hội, nhanh chóng vươn tay để ở trong ngực y, “Chớ hồ nháo, anh là ông chủ, anh không đi tiệc ăn mừngsao bắt đầu? Hơn nữa, em còn là thí sinh dự thi, không đi không thể nào nói nổi.”
“Em hôm nay được đưa ra ánh sáng đã đầy đủ, không cần chém giết nổi bật của người khác, có thời gian đi ứng phó ruồi bọ, không bằng thực hiện lời hứa của em.”
Nói xong y đã nghiêng người hôn lên, lực đại kinh người, động tác nôn nóng vừa vội vàng, giống như muốn đem Lạc Khâu Bạch toàn bộ nuốt vào trong bụng, làm cho hắn không thể không ngửa cổ, càng ngày càng kịch liệt hôn.
“Ân… Thập… Cái gì lời hứa, em như thế nào… Không biết, ân…” Lạc Khâu Bạch nhìn ra bên ngoài, nơi này hoang vu, cũng sợ bị phóng viên theo dõi.
Kỳ Phong hô hấp dồn dập, như là đã nhẫn nại đến cực hạn, khóa kéo quần của Lạc Khâu Bạch đều không có hoàn toàn mở ra, liền xả xuống dưới, ném tới một bên, thuận tay tách ra hai chân hắn, đem mình chen vào, đùi của Lạc Khâu Bạch đụng tới một khối thịt cứng rắn, lúc này hô hấp cũng loạn theo.
Y… Y y, không phải luôn luôn lái xe sao, này mẹ nó là thời điểm gì mà cương!?
“Lễ vật.” Kỳ Phong nhíu mày, hô hấp nóng bỏng phun vào mặt Lạc Khâu Bạch, vươn tay đi cởi nút áohắn, răng nanh cắn cổ và xương quai xanh của Lạc Khâu Bạch, bàn tay liêu cao y phục của hắn, tham vào nhu nắm hồng hạt trên ngực.
“Ân ——” Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân thấm xuất một tầng mồ hôi, mặt đỏ rần, “Thập… Cái gì lễ vật? Không phải mới vừa cho?”
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng không nói gì, động tác lại càng thêm dùng sức phủ sờ, tham tiến nội khố, lúc Lạc Khâu Bạch kêu sợ hãi một cái bắt được hắn, tư ma ngay trước bộ lông, nhu lộng gia hỏa trong tay, vài cái cũng đã cảm giác lòng bàn tay bị thấm xuất chất lỏng trong suốt dính ướt.
Thê tử của y cho rằng một nụ hôn là xong? Nếu muốn cảm tạ y, phải có thành ý, lễ vật như vậy cũng quá có lệ.
Với chồng của mình đều có lệ như vậy, vậy y sẽ lấy được lễ vật, nói cho thê tử của mình cái gì gọi là “Dũng tuyền tương báo”.
“3 tuần lẻ 1 ngày.”
Kỳ Phong đột nhiên trầm giọng nói một vài chữ, Lạc Khâu Bạch bị nắm toàn thân như nhũn ra, khóe mắt đỏ lên, vô tri vô giác ngẩng đầu, “… Cái gì?”
“Khoảng cách lần trước làm nghĩa vụ vợ chồng.” Kỳ Phong nâng lên chân hắn đặt ở trên vai mình, hôn nộn thịt trên bắp đùi của hắn, tức giận nói, “Anhmuốn hôn lúc nàothì hôn, lễ vật không kinh hỉ ai sẽ tiếp nhận?”
Lạc Khâu Bạch lần này rốt cục biết ý tứ của y, lúc này mặt đỏ lên, “Cái này gọi là… Lễ, lễ nhẹ tình ý trọng… Ân!”
Kỳ Phong không để ý tới hắn, một hơi ngậm hắn, dùng sức liếm lộng, nhìn động tác của mình, Lạc Khâu Bạch nằm ngửa ra phía sau khó nhịn vặn vẹo, hắn ở trong lòng hừ một tiếng.
Đều là phù dung câu câu dẫn y, liền tính em muốn đưa lễ, cũng không nên đúng lúc y đang lái xe, tiến đến bên tai y nói chuyện, nếu là em khơi mào, emphải phụ trách!
“A… Không được, anh đừng lộng … Sẽ làm dơ… Quần áo em còn muốn mặc…” Lạc Khâu Bạch gắt gao đập cửa sổ xe, độ ấm của bàn tay trên cửa sổ lưu lại một ấn tín, tản ra độ ấm cực nóng.
Kỳ Phong ngoảnh mặt làm ngơ, cọ xát nhũ đầu, không ngừng hút duẫn, Lạc Khâu Bạch gắt gao cắn miệng không để cho mình phát ra âm thanh, da đầu từng đợt run lên, không ngừng lộn xộn nhưng không cách nào xử lý, ý thức được mình nhanh đến, hắn vừa nghĩ tới y phục trên người, còn mang theo đuôi chim khổng tước trân quý.
CMN! Vẫn là Kỳ Phong đưa, nếu dơ y sẽ đau lòng chết.
Hắn trảo tay vịn muốn đứng dậy, run run cởi quần áo, nửa bả vai đều thoát ra , Kỳ Phong lại đột nhiên nâng chân hắn đưa về phía trước, làm cho hắn lập tức ngã, ngăn chặn hắn cởi một nửa âu phục.
Kỳ Phong liếm bờ môi của hắn, ánh mắt giống như dã thú khóa lại hắn, giọng khàn khàn, “Đừng cởi, anh nói, muốn xem em mặc áo quần.”
Lạc Khâu Bạch bị y nói kích thích da đầu một trận run lên, mất thể diện ai kêu một tiếng, lúc này mới rốt cục hiểu được nam nhân cố ý để hắn về nhà thay quần áo là có ý gì.
Nguyên lai y đã sớm tính toán, không về hội trường cùng mình hồ thiên hồ một trận, kết quả bị kẹt xe, nam nhân ngay cả nhẫn cũng nhẫn không được, lúc này mới đem xe chạy đến nơi hoang vu này!
“Anh… Thật sự là rất… Biến thái!” Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại, bởi vì nhục thược tiến công, căn bản không cách nào chống cự, nhịn không được mắng y một câu.
Kỳ Phong bất vi sở động, ánh mắt nóng lên.
Chê cười, tặng quần áo, không phải để tự tay cởi ra sao, thê tử của y thật sự là không giải phong tình.
Y hút thật mạnh, Lạc Khâu Bạch dồn dập “A” một tiếng, tiếp toàn thân như bị điệngiật, mãnh liệt sợ run cả người, tiếp Kỳ Phong cũng cảm giác được trong miệng của mình tràn đầy chất lỏng, có chút không kịp né tránh, vẩy vào trong xe, ghế da màu đen dính dịch màu trắng, trong bóng đêm thâm trầm, có vẻ càng *** mỹ.
Phù dung câu trời sinh đối với nhục thược có phản ứng, Lạc Khâu Bạch bị Kỳ Phong khiến cho toàn thân bốc hỏa, thở dốc muốn đứng dậy, thấy được nam nhân đặt ở trên người mình, khuôn mặt thô kệch cường hãn, ánh mắt thâm thúy mang theo 8 ngày cốc thiếu, trong bóng đêm, nam nhân anh tuấn bức người, Lạc Khâu Bạch ở trong lòng ai thán một tiếng, nhắm hai mắt của mình, ngực bang bang khiêu, vốn là không có ý tưởng kia, hiện tại cũng có hưng trí.
Làm bậy nha, hắn thật sự chống cự không nổi sắc đẹp của đại điểu quái.
Kỳ Phong như là đã nhẫn đến cực hạn, đem dịch không sạch sẽ nhổ ra, cố sức đưa vào trong thân thể Lạc Khâu Bạch, dư lại bên miệng đều bị y liếm sạch sẽ, nuốt vào trong bụng.
Lạc Khâu Bạch thật sự chịu không nổi y, trong óc nghĩ ra một ý tưởng cổ quái
Nhiều ít Đoàn Đoàn cũng bị đại điểu quái sinh nuốt a…
Lạc Khâu Bạch bị suy nghĩ miên man làm thất điên bát đảo, nhanh chóng hôn lên, môi cùng hầu kết của Kỳ Phong bị thê tử liếm, toàn thân quả thực như bị lửa đốt, thầm mắng một tiếng, rõ ràng cả tâm tư khuyếch trương cũng bị mất, trực tiếp nâng thân thể hắn lên, hướng lên trên, không chút do dự thống đi vào.
Bất ngờ không kịp đề phòng Lạc Khâu Bạch phát ra một tiếng kêu rên, tiếp nắm chặt xe, đệm để lại một chỉ ngân rõ ràng.
… Vì cái gì lớn như vậy…
Hắn ngồi xổm trên người Kỳ Phong, bị lần lượt tiến vào, lại hạ xuống thật mạnh, Lạc Khâu Bạch kịch liệt thở dốc, thanh âm vi ách như là bọc một tầng hơi nước, nghiến răng nghiến lợi, “… Nếu… Ân… Bị người khác thấy em… Ân a… Em với anh ở trong này làm bừa… Cố gắng đều sẽ uổng phí … Anh không thể về nhà gây sức ép sao!”
Về nhà có thằng nhóc lúc nào cũng khắc khắc kề cận em, lão tử khó chịu! Em làm thê tử căn bản không hiểu!
Kỳ Phong bị thanh âm của hắn kích thích hai mắt xích hồng, động tác hung ác đỉnh lộng nói, “Kia vừa lúc, để cho người khác đến xem, người dã nam nhân đuổi không kịp, là anh Kỳ Phong .”
Thanh âm khàn khàn, thái độ mãnh liệt, âm cuối cũng đắc ý dào dạt.
Lạc Khâu Bạch nhịn không được hì hì bật cười, cơ bắp phía dưới cũng căng thẳng, kẹp đến Kỳ Phong sảng khoái gầm nhẹ một tiếng, toàn thân cơ bắp buộc chặt, giống một hung sư tùy thời tùy chỗ chuẩn bị khởi xướng công kích.
Xe bởi vì động tác của họ không ngừng chấn động, xe bị kích độngđóng lại, từ cửa sổ thủy tinh nhìn vào, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy một nam nhân cao gầy, trên thân mặc tây trang chỉnh tề tinh xảo, vài cọng khổng tước rung động trong ngực trắng nõn bằng phẳng, ở dưới lại hoàn toàn xích lõa, lộ ra hai chân thẳng tắp, nam nhân hung mãnh tiến công, mà khó nhịn, nếu lúc này có người nhìn qua, vừa thấy có thể phát hiện,thợ săn ảnh cũng không biết kinh thiên thế nào.
“Không… Không được… Anh chậm… Đừng, đừng dừng… Nơi đó mau nữa… Nhanh một chút…”
Đầu của Lạc Khâu Bạch nhiều lần đánh vào nóc xe, trước mắt một mảnh đủ mọi màu sắc, trong óc giảo thành một đoàn, như điện lưu kích thích từ trong xương sống hướng lên trên không ngừng dũng.
Bình thường Kỳ Phong thực không thích Lạc Khâu Bạch phát ra âm thanh, bởi vì gặp phải thanh âm*** đãng của phù dung câu y chỉ càng thêm phát cuồng, chính là hiện tại y không quan tâm, tựa như Lạc Khâu Bạch trong lòng cũng nghĩ như vậy, hai người cơ hồ là sống sót sau tai nạn, hết thảy về tới ban đầu, điên cuồng ôm chầm.
Y nóng nảy ngăn chặn miệng Lạc Khâu Bạch, “Lúc nhanh lúc chậm, anh dựa vào cái gì phải nghe em?”
Thái độ của y mãnh liệt không nói lý, chính là lại dựa theo ý của Lạc Khâu Bạch, đối với vị trí mẫn cảm mà hung ác tiến công, bị biến thành rất ngoan, nhập khẩu cơ hồ đều đỏ, cảm giác thơm ngọt giống sóng thần hung mãnh đánh úp lại, hô hấp của Lạc Khâu Bạch càng ngày càng nặng, dùng sức sát nhập, kêu lên một tiếng đau đớn nắm chặt bả vai Kỳ Phong, ngưỡng cổ bắn ra…
Nộiđạo kẹp chặt, Kỳ Phong thầm mắng một tiếng, nhưng y luyến tiếc đi ra, thê tử mặc quần áo y đưa, xinh đẹp như vậy, y gắt gao hô hấp, chịu đựng cảm giác mãnh liệt phóng thích, tiếp tục sát nhập.
Lúc này Lạc Khâu Bạch có chút mệt mỏi, tựa vào trên bả vai y, ách thanh hô hai chữ, lúc này kích thích Kỳ Phong mặt đỏ tai hồng, như là bị điện giật, vừa nóng nảy lại nôn nóng, giống như muốn mắng chửi người nhưng lại ngạnh sinh nhịn được, quát lớn một câu “Câm miệng!” Tiếp đem Lạc Khâu Bạch để trên cửa sổ xe, mãnh liệt tiến vào, thống khoái đầm đìa phóng ra…
Hai người như từ trong nước đi ra, Lạc Khâu Bạch ngửa mặt nằm, một chân chống đỡ đứng lên, ngực đè nặng Kỳ Phong, mồ hôi trên trán rơi xuống nện ở trên mặt Lạc Khâu Bạch, rối tinh rối mù.
Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh một mảnh, chỉ có hai người thở hổn hển, lúc này mới nghe được di động Kỳ Phong không ngừng vang lên.
Kỳ Phong không kiên nhẫn cầm lên, bên trong không thể nghi ngờ đều là thư ký cấp &dưới hỏi y đi nơi nào, vì cái gì không đi tham gia tiệc mừng, phóng viên đều hỏi.
Mà Lạc Khâu Bạch bên này cũng lấy ra điện thoại di động của mình, vừa thấy cũng không tốt hơn chỗ nào, truyền thông phô thiên cái địa tất cả đều là tin tức của hắn, phóng viên nghe nói hắn còn tham gia tiệc ăn mừng, tất cả đều đến nơi đó, Trịnh Hoài Giang hỏi hắn rốt cuộc còn muốn xuất hiện không.
Kỳ Phong sắc mặt rất tệ, trực tiếp đem di động ném sang một bên, Lạc Khâu Bạch buồn cười, cũng trực tiếp tắt máy, y trêu đùa nhìn Kỳ Phong, hôn nam nhân đang tức giận một cái.
“Anh còn muốn.”
Nam nhân cứng rắn mở miệng, trong thanh âm thậm chí còn làm nũng.
Lạc Khâu Bạch vươn tay đi xoa tóc đen của y, “Lễ vật em mua một tặng một, anh còn không biết đi DIY.”
“Đây không phải là lễ vật, là báo đáp, anh nói tính!” Nam nhân mãnh liệt lược hạ lời này, tiếp thật vất vả lại áp lên.
Xe không ngừng lay động, nơi hoang vu, không ai phát hiện, Lạc Khâu Bạch đột nhiên có một loại áo giác toàn thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Giới giải trí chó má gì, bên ngoài mưa gió, nơi này xuân sắc dung dung.
*****
Ngày cá tháng tư đối với người thường mà nói, có lẽ là một ngày bình thường, nhưng đối với toàn bộ giới giải trí mà nói, ngày này lại cho mọi người một tin tức kinh thiên động địa.
Mạnh Lương Thần xuất quỹ, Lý Thiên Kỳ lộ ảnh giường chiếu, Tô Lệ Mân cùng Tô Thanh Lưu là mẹ con, Lạc Khâu Bạch hàm ngưphiên thân …
Tin tức động trời, mọi người trợn mắt há hốc mồm, cũng chính bởi vì tin tức trọng bàng này, lại một lần đem Lạc Khâu Bạch tiến vào tầm mắt công chúng, 《 Tà dương ca 》 cùng quảng cáo trước hắn đóng cũng lại một lần khiến cho người xem nhiệt nghị.
Rủ bỏ thành kiến một lần nữa xem xét nghệ sĩ mới này, hắn là Nhạc Triêu Ca làm nhiều người thổn thức trong《 Tà dương ca 》, cũng là người cha già trong quảng làm người xem chảy nước mắt, cũng là ca sĩ thần bí trong《 Nhạc động toàn cầu 》…
Càng ngày càng nhiều người chú ý, rất nhiều người trước kia chỉ nghe qua “Xú danh”của hắn, bắt đầu chân chính chú ý đến Lạc Khâu Bạch, mà không còn gắt gao với scandal của hắn, lúc này mới phát hiện hắn chèn ép ảnh đế, hắn diễn không thua gì Diệp Thừa cùng Mạnh Lương Thần, thậm chí tuổi tác cũng làm không ít người kinh ngạc, nguyên lai hắn diễn cho vuinhưng lại rộng như vậy.
Trong lúc nhất thời thanh danh của như thủy trướng thuyền cao (nước lên thì thuyền lên), phim mới cùng quảng cáo cũng một lần nữa tìm tới cửa, thậm chí một ít đạo diễn đại bài cũng muốn hợp tác với hắn. Nhưng chuyện này tạm thời cùng Lạc Khâu Bạch không có quan hệ gì quá lớn.
Trên mạng những hư danh kia chỉ là tạm thời, hắn không muốn mình biểu hiện giống người ham lợi, đối với nghệ sĩ mà nói được nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng xuất hiện liên tục không ngừng làm người xem nhìn đúng một cái tên cũng cảm thấy mệt nhọc, huống chi hắn mới vừa về nước không lâu, khoảng cách đến trận chung kết cuối cùng của《 Nhạc động toàn cầu 》cũng còn một thời gian, hắn cho mình nghỉ ngơi, hảo hảo ở nhà bồi Đoàn Đoàn cùng Kỳ Phong.
Đoàn Đoàn sinh ra ở nước ngoài, chưa bao giờ tới S thị, đi ở trên đường cái nhìn thấyđường phốkhông giống, nhịn không được tò mò, mỗi ngày y y nha nha bắt Lạc Khâu Bạch dẫn bé đi ra ngoài chơi.
Hôm nay, Trịnh Hoài Giang gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch, hẹn hắn gặp mặt, Lạc Khâu Bạch liền thuận đường đem nhi tử mang bên người.
Lúc này khác với ngày xưa, Lạc Khâu Bạch không dám quang minh chính đại mang theo nhi tử đi dạo, bất đắc dĩ đeo mũ cùng khăn quàng cổ, mượn một chiếc Santana cũ nát, chở Đoàn Đoàn tới quán trà.
Nơi này vị trí hẻo lánh, bình thường ít người tới, nhưng phong cảnh thanh tịnh đẹp đẽ, lá trúc thơm ngát, chủ quán lại là người quen của Trịnh Hoài Giang, cũng sẽ không nhiều chuyện, cho nên nơi này là nơi tốt để nói chuyện phiếm.
Tiểu tử kia lần đầu tiên tới chỗ như thế, mới lạ vô cùng, mở to mắt nhìn, mặc quần áo lam sắc có lỗ tai thỏ nhỏ, miệng còn ngậm núm vú cao su, làm vài phục vụ bàn nhịn không được bật cười.
Trịnh Hoài Giang tới trước Lạc Khâu Bạch, nhìn thấy hắn mang theo tiểu tử kia đi tới, theo bản năng nhíu lông mày.
“Tôi thật không nghĩ tới cậu biến mất một năm trở về còn mang theo hài tử, tiểu gia hỏa này ở đâu đến đây?”
Lạc Khâu Bạch kêu một ly bích loa xuân (1 loại trà), cười nói, “Đây là nhi tử của tôi, Đoàn Đoàn, chào chú đi.”
Nói xong hắn giơ lên tiểu móng vuốt của Đoàn Đoàn hướng Trịnh Hoài Giang quơ quơ, tiểu tử kia phối hợp ngây ngô cười một tiếng, hai con mắt đều cong lên.
Trịnh Hoài Giang nở nụ cười một tiếng, “Nha, rất đáng yêu.”
Nói xong anh ta vươn tay đi sờ mặt tiểu tử kia, tiểu tử kia cũng không sợ, cọ cọ lòng bàn tay anh ta, cười “Nha a” một tiếng.
“Là nhi tử của cậu hay là của Kỳ Phong? Tôi không nghĩ tới cậu có lòng như vậy, Kỳ Phong cùng người khác sinh hài tử cậu đều có thể nhiệt tình chiếu cố như vậy.”
Lạc Khâu Bạch bị sặc một cái, khóe miệng co rút, “Ngài từ chỗ nào nhìn ra đây là hài tử của Kỳ Phong cùng người khác sinh? Đây là nhi tử của tôi, không thể giả được.”
Trịnh Hoài Giang cười nhạo một tiếng, ý vị sâu sa nhìn Lạc Khâu Bạch, “A, không phải Kỳ thiếu gia cùng người khác sinh, chẳng lẽ là cậu sinh?”
Lạc Khâu Bạch kịch liệt ho khan, thật sự có chút xấu hổ, tuy rằng Trịnh Hoài Giang là người quen, nhưng hắn cũng khôngmuốn đem chuyện thể chất quái dị nói cho người nào ngoài Kỳ Phong, nhịn không được khoát tay, “Không thể nào, đừng nói bừa.”
Trịnh Hoài Giang chậc chậc hai tiếng, “Nhận nuôi sao? Có phải lúc xuất ngoại bị bệnh tương tư, cho nên mới nhận nuôi hài tử có bộ dạng giống Kỳ Phong? Bất quá tỷ lệ này với so với trúng xổ số còn nhỏ hơn?”
“Bất quá cũng khó trách, lúc ấy Kỳ lão gia hãm hại cậu thảm như vậy, cho tới hôm nay mới xem như hoãn lại sức lực, cậu mân mê hài tử giống Kỳ Phong như vậy, lão gia hỏa kia còn có thể khách khí một chút với cậu.”
Nghe được “Kỳ lão gia”, Lạc Khâu Bạch liền nhức đầu, từ lúc về nước đến hiện tại, hắn vẫn luôn tận lực xem nhẹ người này, không phải hắn nhỏ nhen, mà là không biết nên dùng thái độ gì đi đối diện người hãm hại hắn, cũng là người thân nhất của Kỳ Phong.
Hiện tại đột nhiên nhắc tới người này, hắn lại nhịn không được nghĩ đến những việc kia, lúc này ho khan vài tiếng, không nguyện ý để Trịnh Hoài Giang vì mình lo lắng, vội vàng ôm lấy nhi tử nói sang chuyện khác, “Cái kia… Tôi đột nhiên nghĩ tới, tiểu tử kia nên thay tã lót, tôi bế nó vào toilet.”
Tiểu tử kia “Ngô a” một tiếng, trừng mắt nhìn mình bị ba ba bế lên, còn hướng Trịnh Hoài Giang huy huy móng vuốt, hình như là nói tái kiến.
Toilet không ở gần, muốn đi qua phải đi qua một đường, Lạc Khâu Bạch ôm Đoàn Đoàn chờ đèn xanh đèn đỏ, tiểu tử kia không thành thật, vươn trảo muốn cầm kính râm và khẩu trang của ba ba.
“Ngô a ngô a.” Tiểu tử kia hoa chân múa tay vui sướng, thiếu chút nữa liền muốn đem kính râm của ba ba xả xuống dưới.
Lạc Khâu Bạch nhanh chóng đè lại tiểu móng vuốt, giả vờ cả giận nói, “Không cho hồ nháo, nếucởi cái này xuống, sẽ có nhiều thợ săn ảnh đuổi theo, đến lúc đó cướp con đi, consẽ không thấy ba ba .”
“… Nha?” Tiểu tử kia oai cổ, kinh ngạc trợn tròn ánh mắt.
Cẩu cẩu… Ngô, là giống tiểu động vật béo béo như Phong Phong sao?
Tiểu tử kia nghe không hiểu, cũng thực khó hiểu, cắn núm vú cao su, tay nhỏ bé trảo vạt áo ba ba.
Lúc này mắt thấy đèn xanh sáng, một chiếc xe màu đen có rèm che đột nhiên phóng lại đây, Lạc Khâu Bạch đã cách sang một bước, lại nhanh chóng thu trở về, tiểu tử kia bị hoảng sợ, “Y nha” một tiếng đem đầu vùi vào trong ngực ba ba.
Lạc Khâu Bạch bị phản ứng của bé đùa nở nụ cười, vuốt đầu của bé nói, “Ngốc, một chiếc xe mà thôi, có ba ba bảo hộ con, có cái gì sợ hãi?”
Đoàn Đoàn nghe được thanh âm của ba ba, trộm ngước đầu, tò mò nhìn chiếc xe, núm vú cao su quơ quơ, tiếp như là nhìn thấy gì lại sợ hãi cúi đầu.
Lúc nàyxe đi qua đột nhiên ngừng lại, trong xe truyền đến tiếng ho khan, “Dừng… Dừng xe!”
Bên cạnh một lão đão sĩ râu tóc bạc hết nhanh chóng giúp lão nhân kia vỗ ngực, “Lão gia, xảy ra chuyện gì?”
“Khụ… Khụ khụ… Vừa rồi, nam nhân ven đường, ôm tiểu hài tử, ông thấy không?”
Thanh âm của lão nhân có chút không xong, đạo trưởng nhíu mày, “Nam nhân cùng tiểu hài tử? Bần đạo không thấy được, làm sao vậy?”
“Nam nhân kia giống Lạc Khâu Bạch, còn có tiểu hài tử…”
Lão nhân như đột nhiên nghĩ tới điều gì, mở cửa xe muốn xuống xe, vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng tiến lên dìu, đạo trưởng cũng đi xuống.
Nhưng đã sớm không còn bóng người, chỗ nào có nam nhân cùng tiểu hài tử.
“Lão gia ngài có phải hay không nhìn lầm rồi, Lạc Khâu Bạch sao sẽ trùng hợp xuất hiện ở trong này, huống chi đứa bé kia là ai?”
Lão nhân gắt gao cau mày, như là cân nhắc cái gì, cẩn thận nghĩ đến thân hình nam nhân, còn có tiểu hài tử vừa rồi ngậm núm vú cao su, cùng mình đối diện, thật sự là quá giống…
Lời của editor: Bé Đoàn Đoàn cưng quá!