Chương 51
Chị tiếp nhận con gái mình từ trong tay cô, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết con ruồi.
" Ngươi đút nàng ăn than sao?"
Cô nhìn miệng Giang Thượng dính đầy màu đen,như thế nào cô lại quên mất.
" Đút nàng ăn nửa củ khoai lang nướng, ngươi nhìn cơm trưa đều tiết kiệm"
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt chị, nhanh chân chạy từ trong phòng bếp ra ngoài, nhân tiện còn lấy cho lấy nước cho hai người Tứ Bảo cùng Lý Niệm còn đang ăn.
Hai người Tứ Bảo cùng Lý Niệm ngồi bên cạnh cạnh đống lửa ăn khoai lang nướng, lúc cô đi tới cũng không thấy, hai cái đầu còn ghé vào nhau thì thầm nói gì đó.
Cô thấy thế liền thả nhẹ bước chân lặng lẽ tới gần sau lưng nàng, nghiêng tai muốn nghe hai cô nương này nói nhỏ cái gì.
Nhưng giống như Tứ Bảo ngửi được mùi quen thuộc, một giây sau liền cảnh giác quay đầu, thiếu chút nữa đầu đã đụng vào đầu cô.
" Khẩn trương như vậy, nói xấu ta sao?" Cô lui về sau một bước, đúng lúc nàng quay đầu qua, thuận miệng hỏi một câu.
Lý Niệm bên cạnh nghe cô hỏi liền đỏ mặt, nhìn cô rồi lại ngó Tứ Bảo, ấp úng không dám mở miệng, cẩn thận nghĩ mình vừa nói gì, không quá chắc chắn rằng không nói xấu.
Cô liếc một cái liền biết nó nghĩ gì, liền nổi lên lòng trêu chọc, giả vờ tức giận:" Ngươi có phải nói xấu ta hay không?"
Lúc này Lý Niệm sợ hãi, nó thật sự có cáo trạng với Tứ Bảo, bởi vì buổi sáng bị cô chỉnh, làm nó cảm thấy có chút hung dữ.
" Ta, ta chỉ là..." Lý Niệm
" Giang Nhị, ngươi có chút hung dữ"
Lý Niệm lời trước vừa thừa nhận mình nói xấu cô, lời sau Tứ Bảo liền nói tiếp.
Ngược lại, lần này làm cho cô kinh ngạc
" Ta có chút hung dữ?"
Cô hung dữ sao? Cô cảm thấy mình trong khoảng thời gian này tính tình vô cùng tốt, cư nhiên Tứ Bảo nói cô hung dữ, cái này làm cho cô không vui.
Tứ Bảo nhìn ra cô thật sự không vui, vội vàng dùng tay đã cầm qua khoai lang nướng nắm lấy tay cô, lắc lắc đầu nhìn cô, lại nhẹ nhàng gật đầu.
" Đối với ta không dữ, nhưng ngươi hung dữ với muội muội"
Cô xác thực không hung dữ với nàng, nhưng cô đối với người khác lại không quá tốt, việc cô hung dữ với Lý Niệm đều là giả bộ trêu chọc nó, nhưng tiểu Lý Niệm còn quá nhỏ, nhìn sự việc nhiều lắm cũng là nhìn ở bên ngoài, huống chi cô luôn mang theo gương mặt lạnh lùng ít biểu cảm, nhìn vào thật sự rất hung dữ.
" Kia không phải là ta chọc muội muội sao?"
Lần này cô hiểu được, trấn định giải thích với hai người.
Tứ Bảo cố tình quay đầu nhìn Lý Niệm, nó lập tức ngậm miệng, nhanh chóng gật đầu.
" Vậy người lần sau, không cần chọc nàng" Tứ Bảo chỉ hướng tốt cho cô, một cái miệng nhỏ đen thui vô cùng dơ tận tình dặn dò cô.
Cô nhìn không được mặt nàng dơ như vậy, trên mặt có chút ghét bỏ, có lệ nói:" Được được được, không đùa nàng, chỉ chọc ngươi. Mau lau miệng đi"
" Không được chọc ta!"
Tứ Bảo hô một tiếng liền bị đút nước đầy miệng, tiếp theo còn lấy khăn ướt lau mặt nàng, lau mấy cái liền trả về khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tứ Bảo; Lý Niệm ở một bên cũng được cô tiện thể lau sạch sẽ.
Chị ở nhà trước ôm Giang Thượng đi tới, để tiểu Thượng xuống rồi kêu cô cùng đi tới nhà trước, để ba tiểu cô nương không biết nấu cơm ở nhà sau sưởi ấm.
Hai chị em Giang gia cùng Lý Sở làm đầu bếp, ba người tay chân lanh lẹ tới giữa trưa liền làm ra một bàn đồ ăn ngon.
Ở nhà chính một đám người ngồi quanh trước bàn nói chuyện, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.
Buổi sáng cô không ăn cơm, nướng khoai lang cũng không ăn một miếng, lúc này vô cùng đói, cúi đầu ăn cũng không rảnh lo cho Tứ Bảo, vẫn là chị giúp Tứ Bảo gắp vài đũa đồ ăn.
" Ngươi ăn từ từ, chiếu cố Tứ Bảo một chút được không?"
Luc này cô đành phải thả chậm tốc độ, giúp nàng gắp vài món nàng thích ăn, nhưng Tứ Bảo mới ăn khoai nướng không lâu, nửa chén cơm cũng chưa ăn hết đã ăn không vô.
Cô đã nhìn ra, liền ngừng gắp đồ ăn cho nàng, tự mình ăn tiếp. Không chỉ Tứ Bảo, mà Lý Niệm cùng Giang Thượng cũng đều ăn không ngon, cái này làm cho chị có chút bực bội trừng mắt nhìn cô.
Cô nhận được ánh mắt của chị cũng không né tránh, bưng chén rượu đầy trên bàn:" Các vị năm mới vui vẻ!"
Những người khác thấy cô nâng chén, cũng lập tức nâng chén theo, vui vẻ cao giọng chúc năm mới vui vẻ; lúc này chị không có gì để nói.
Một bữa cơm ăn có chút lâu, Lý Niệm và Giang Thượng lúc sáng bị ồn ào làm tỉnh giấc, lúc này mắt đã mở không lên.
Đêm giao thừa cần phải đón giao thừa, mấy hài tử ngủ trưa một chút cũng tốt, vì thế Lý Niệm cùng Giang Thượng được dẫn về phòng ngủ trưa.
Buổi sáng náo loạn một hồi Tứ Bảo cũng không ngủ trưa tiếp, cô đành phải dẫn nàng thu dọn bàn, đi vào bếp rửa sạch chén đũa.
" Hiện tại không ngủ, buổi tối cũng không thể buồn ngủ, có biết không?"
Trước tiên cô nói rõ ràng với Tứ Bảo, sợ cô đến buổi tối không cho nàng ngủ lại cáu kỉnh.
Tứ Bảo nghe vậy gật mạnh đầu một cái, ý bảo mình đã biết, sau đó nghiêm túc giúp đỡ cùng cô rửa sạch chén đũa.
Tuy nói Tứ Bảo không muốn ngủ trưa, nhưng cô lại buồn ngủ muốn chết, tối hôm qua cô ngủ trễ, sáng thức dậy sớm, còn phải tốn công phu dỗ nàng, cho nên chờ tới lúc hai người dọn dẹp xong, cô liền về phòng ngủ đến trời đất tối sầm.
Tứ Bảo thấy cô như vậy, cũng biết vì mình buổi sáng cáu kỉnh mà băn khoăn, đứng ở mép giường trộm hôn trán cô một cái rồi chạy nhanh như bay ra ngoài.
Lý Sở và Tứ Bảo là hai người duy nhất trong nhà không ngủ, hai người ngồi ở cạnh đống lửa sau nhà câu được câu không nói chuyện trời đất, Lý Sở một câu Tứ Bảo liền trả lời một câu, còn không quên ăn một ít đồ ăn vặt trong tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô dẫn theo hai tiểu cô nương ngủ ngon đi ra ngoài, chỉ còn cô ở trong phòng ngủ say.
Tứ Bảo còn không yên tâm học theo bộ dáng thường ngày của cô đi vào nhìn vài cái, cô ngủ vô cùng sâu, nàng ở bên cạnh rục rịch muốn làm cái gì đó, nhưng lại không có lá gan đánh thức cô.
Vẫn là chờ tới thời gian cơm chiều cô mới nửa tỉnh nữa mơ từ trên giường bò dậy, sau đó uể oải ngồi vào bàn cơm, ăn đồ ăn trong chén.
Cũng may Tứ Bảo tự mình ôm chén cũng không làm cô nhọc lòng; lúc đầu còn có chút bất mãn với cô nhưng khi thấy bộ dáng này của cô chị có chút lo lắng.
" Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Làm gì mà nhìn không có tinh thần gì hết"
" Không có việc gì" Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ;úc này ngẩng đầu nói:
" Không ngủ đủ thôi, yên tâm đi, ăn cơm ăn cơm"
Thấy ngữ khí nói chuyện của cô gần giống thường ngày, lúc này chị mới tin không có việc gì,cũng không hỏi thêm.
Buổi tối cần phải đón giao thừa, năm rồi cô đốt nến khắp phòng ngồi tâm sự với chị, chờ đến thời gian, liền về phòng gủ ngon, vô cùng nhàm chán.
Năm nay nhiều thêm vài người, cô cũng bận rộn hơn năm trước rất nhiều, vẫn như cũ đốt nến trong phòng lên, sau đó lại dọn thức ăn trong sân, thêm củi vào đống lửa.
Mặc dù mấy ngày trước có tuyết rơi, bây giờ cũng không có rơi tiếp, nhưng ban đem độ ấm vẫn có chút rét lạnh, tuy ngồi ở bên đống lửa, nhưng trên người phải bọc áo bông thật dày.
Lý Niệm cùng Giang Thượng ở trong sân chạy tới chạy lui chơi đùa, Tứ Bảo cũng đi theo các nàng cùng chơi, cô còn rất hào phóng đi vào phòng đem ngựa gỗ nhỏ đem ra tới, để hai cô nương nhỏ thay phiên ngồi.
Nhưng thực mau, sự khác biệt giữa người không ngủ trưa và người ngủ trưa liền hiện ra.
Lý Niệm và Giang Thượng tinh thần vẫn như cũ, Tứ Bảo kiên trì không ngủ bây giờ liền chống cự không được, lúc đầu còn chơi rất vui, không bao lâu liền ủ rũ, chạy chậm vài bước đến bên cạnh chân cô liền ngồi xuống.
" Làm sao vậy, không chơi với các nàng sao?"
Cô thuận thế ôm lấy bả vai nàng, tiến đến tai nàng nhỏ giọng hỏi.
Tứ Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, đem toàn bộ phần thân trên đều dựa vào trên đùi cô, thiếu chút nữa đã để cô bế lên.
Chị cùng Lý Sở ở một bên cười khẽ, cho rằng Tứ Bảo dính cô quá mức.
Cô nhận thấy được Tứ Bảo buồn ngủ, duỗi tay nhéo cổ Tứ Bảo, ngay sau đó liền đem người trên đùi nhắc lên.
" Đi chơi với các nàng đi, ăn vạ ta cũng không thể ngủ"
Thái độ cô kiên quyết, Tứ Bảo cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn cô, đôi tay đầu gối cô, ăn vạ trên đùi cô làm nũng
" Không chơi, ta nghỉ một chút"
Cô không có cách, nhìn quanh bốn phía liền đứng dậy, cũng dẫn theo Tứ Bảo cùng đi, chị ở bên cạnh thấy thế liền không hiểu giữ chặt cô.
" Nàng có lẽ chơi mệt mỏi, ngươi để nàng nghỉ ngơi một chút là được"
" Không có gì đâu tỷ, nàng chính là lười thôi"
Cô không cho Tứ Bảo có cơ hội nói chuyện, ôm nàng đi tới trước mặt kỵ mã nhỏ Giang Thượng.
" Nhường một chút, cho dì Tứ Bảo ngồi ngựa nhỏ"
Giang Thượng nghe vậy ngoan ngoãn vội vàng nhường vị trí, thất tha thất thiểu từ lưng ngựa gỗ trượt xuống, lôi kéo Tứ Bảo vào ngồi.
Lúc này Tứ Bảo càng bực, có chút tức giận xoay người, vùi trong lòng cô không chịu động, một đôi tay dùng sức bóp bả vai cô, trút giận lên cô.
Vẻ mặt Giang Thượng mờ mịt, không biết dì nhỏ bị làm sao, trơ mắt nhìn cô, khó xử xoắn ngón tay nhỏ đầy thịt của mình.
" Không có việc gì, dì không ngồi vậy con liền tự ngồi đi"
Giang Thượng lại cùng Lý Niệm vui vẻ lên ngựa gỗ, Tứ Bảo đang tức giận bị cô đưa tới bên cạnh.
" Buổi chiều không phải đã nói buổi tối không thể đòi đi ngủ sao?"
" Nhưng ta buồn ngủ" Tứ Bảo có chút hợp tình hợp lý nói, cũng không ý thức được đêm nay khác với những ngày khác.
Cô đối với bộ dáng không nói lý lẽ này của nàng có chút đau đầu, nhưng không thể làm gì, tiếp tục thử nói rõ cho nàng biết:" Muội muội cùng tiểu Thượng đều chưa ngủ, hiện tại chùng ta đi ngủ có phải là không tốt sao?"
" Thật vậy sao?"
Kỳ thật không phải Tứ Bảo không nói đạo lý, nàng trước kia còn ở Dư gia, không có người nào cho nàng đón giao thừa, Dư đại nương bận rộn, những người khác cũng không muốn quản nàng, nhiều lắm là sẽ không cho nàng bị đói, cho nên Tứ Bảo muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, nói dễ nghe là không ai bắt buộc nàng đón giao thừa, nhưng thật sự là không ai lo lắng cho nàng, cho nên nàng không biết việc đón giao thừa.
Nhưng hiện tại cô nói như vậy không tốt, cho dù nàng không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nghe lời.
" Thật sự, ta biết ngươi buồn ngủ, nhưng chúng ta chờ một chút được không? Tới giờ sửu (1h - 3h sáng) liền đi ngủ"
Cô cảm thấy toàn bộ kiên nhẫn cả đời mình đều dùng trên người Tứ Bảo, nhưng cô lại cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại cô còn rất vui, nhìn Tứ Bảo từng chút hiểu chuyện, cô sẽ đau lòng nhưng cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Vì thế Tứ Bảo liền nâng cao tinh thần, bắt đầu chơi đùa cùng cô, cô liền thành công cụ bằng người, thay phiên giúp đỡ mấy đẩy ngựa gỗ.
Cuối cùng cô lừa gạt thành công, Tứ Bảo mạnh mẽ chịu thêm hai canh giờ, cuối cùng thật sự mệt mỏi, ghé vào trên lưng cô ngủ, những người còn lại cũng sôi nổi vào phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cô cùng Tứ Bảo còn đang trong mộng, liền nghe được chị ngoài phòng gõ cửa nói có người tới cửa.
Ngày mùng một đầu năm có người tới cửa cũng không thường thấy.
" Ngươi đút nàng ăn than sao?"
Cô nhìn miệng Giang Thượng dính đầy màu đen,như thế nào cô lại quên mất.
" Đút nàng ăn nửa củ khoai lang nướng, ngươi nhìn cơm trưa đều tiết kiệm"
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt chị, nhanh chân chạy từ trong phòng bếp ra ngoài, nhân tiện còn lấy cho lấy nước cho hai người Tứ Bảo cùng Lý Niệm còn đang ăn.
Hai người Tứ Bảo cùng Lý Niệm ngồi bên cạnh cạnh đống lửa ăn khoai lang nướng, lúc cô đi tới cũng không thấy, hai cái đầu còn ghé vào nhau thì thầm nói gì đó.
Cô thấy thế liền thả nhẹ bước chân lặng lẽ tới gần sau lưng nàng, nghiêng tai muốn nghe hai cô nương này nói nhỏ cái gì.
Nhưng giống như Tứ Bảo ngửi được mùi quen thuộc, một giây sau liền cảnh giác quay đầu, thiếu chút nữa đầu đã đụng vào đầu cô.
" Khẩn trương như vậy, nói xấu ta sao?" Cô lui về sau một bước, đúng lúc nàng quay đầu qua, thuận miệng hỏi một câu.
Lý Niệm bên cạnh nghe cô hỏi liền đỏ mặt, nhìn cô rồi lại ngó Tứ Bảo, ấp úng không dám mở miệng, cẩn thận nghĩ mình vừa nói gì, không quá chắc chắn rằng không nói xấu.
Cô liếc một cái liền biết nó nghĩ gì, liền nổi lên lòng trêu chọc, giả vờ tức giận:" Ngươi có phải nói xấu ta hay không?"
Lúc này Lý Niệm sợ hãi, nó thật sự có cáo trạng với Tứ Bảo, bởi vì buổi sáng bị cô chỉnh, làm nó cảm thấy có chút hung dữ.
" Ta, ta chỉ là..." Lý Niệm
" Giang Nhị, ngươi có chút hung dữ"
Lý Niệm lời trước vừa thừa nhận mình nói xấu cô, lời sau Tứ Bảo liền nói tiếp.
Ngược lại, lần này làm cho cô kinh ngạc
" Ta có chút hung dữ?"
Cô hung dữ sao? Cô cảm thấy mình trong khoảng thời gian này tính tình vô cùng tốt, cư nhiên Tứ Bảo nói cô hung dữ, cái này làm cho cô không vui.
Tứ Bảo nhìn ra cô thật sự không vui, vội vàng dùng tay đã cầm qua khoai lang nướng nắm lấy tay cô, lắc lắc đầu nhìn cô, lại nhẹ nhàng gật đầu.
" Đối với ta không dữ, nhưng ngươi hung dữ với muội muội"
Cô xác thực không hung dữ với nàng, nhưng cô đối với người khác lại không quá tốt, việc cô hung dữ với Lý Niệm đều là giả bộ trêu chọc nó, nhưng tiểu Lý Niệm còn quá nhỏ, nhìn sự việc nhiều lắm cũng là nhìn ở bên ngoài, huống chi cô luôn mang theo gương mặt lạnh lùng ít biểu cảm, nhìn vào thật sự rất hung dữ.
" Kia không phải là ta chọc muội muội sao?"
Lần này cô hiểu được, trấn định giải thích với hai người.
Tứ Bảo cố tình quay đầu nhìn Lý Niệm, nó lập tức ngậm miệng, nhanh chóng gật đầu.
" Vậy người lần sau, không cần chọc nàng" Tứ Bảo chỉ hướng tốt cho cô, một cái miệng nhỏ đen thui vô cùng dơ tận tình dặn dò cô.
Cô nhìn không được mặt nàng dơ như vậy, trên mặt có chút ghét bỏ, có lệ nói:" Được được được, không đùa nàng, chỉ chọc ngươi. Mau lau miệng đi"
" Không được chọc ta!"
Tứ Bảo hô một tiếng liền bị đút nước đầy miệng, tiếp theo còn lấy khăn ướt lau mặt nàng, lau mấy cái liền trả về khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tứ Bảo; Lý Niệm ở một bên cũng được cô tiện thể lau sạch sẽ.
Chị ở nhà trước ôm Giang Thượng đi tới, để tiểu Thượng xuống rồi kêu cô cùng đi tới nhà trước, để ba tiểu cô nương không biết nấu cơm ở nhà sau sưởi ấm.
Hai chị em Giang gia cùng Lý Sở làm đầu bếp, ba người tay chân lanh lẹ tới giữa trưa liền làm ra một bàn đồ ăn ngon.
Ở nhà chính một đám người ngồi quanh trước bàn nói chuyện, vừa ăn vừa nói chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt.
Buổi sáng cô không ăn cơm, nướng khoai lang cũng không ăn một miếng, lúc này vô cùng đói, cúi đầu ăn cũng không rảnh lo cho Tứ Bảo, vẫn là chị giúp Tứ Bảo gắp vài đũa đồ ăn.
" Ngươi ăn từ từ, chiếu cố Tứ Bảo một chút được không?"
Luc này cô đành phải thả chậm tốc độ, giúp nàng gắp vài món nàng thích ăn, nhưng Tứ Bảo mới ăn khoai nướng không lâu, nửa chén cơm cũng chưa ăn hết đã ăn không vô.
Cô đã nhìn ra, liền ngừng gắp đồ ăn cho nàng, tự mình ăn tiếp. Không chỉ Tứ Bảo, mà Lý Niệm cùng Giang Thượng cũng đều ăn không ngon, cái này làm cho chị có chút bực bội trừng mắt nhìn cô.
Cô nhận được ánh mắt của chị cũng không né tránh, bưng chén rượu đầy trên bàn:" Các vị năm mới vui vẻ!"
Những người khác thấy cô nâng chén, cũng lập tức nâng chén theo, vui vẻ cao giọng chúc năm mới vui vẻ; lúc này chị không có gì để nói.
Một bữa cơm ăn có chút lâu, Lý Niệm và Giang Thượng lúc sáng bị ồn ào làm tỉnh giấc, lúc này mắt đã mở không lên.
Đêm giao thừa cần phải đón giao thừa, mấy hài tử ngủ trưa một chút cũng tốt, vì thế Lý Niệm cùng Giang Thượng được dẫn về phòng ngủ trưa.
Buổi sáng náo loạn một hồi Tứ Bảo cũng không ngủ trưa tiếp, cô đành phải dẫn nàng thu dọn bàn, đi vào bếp rửa sạch chén đũa.
" Hiện tại không ngủ, buổi tối cũng không thể buồn ngủ, có biết không?"
Trước tiên cô nói rõ ràng với Tứ Bảo, sợ cô đến buổi tối không cho nàng ngủ lại cáu kỉnh.
Tứ Bảo nghe vậy gật mạnh đầu một cái, ý bảo mình đã biết, sau đó nghiêm túc giúp đỡ cùng cô rửa sạch chén đũa.
Tuy nói Tứ Bảo không muốn ngủ trưa, nhưng cô lại buồn ngủ muốn chết, tối hôm qua cô ngủ trễ, sáng thức dậy sớm, còn phải tốn công phu dỗ nàng, cho nên chờ tới lúc hai người dọn dẹp xong, cô liền về phòng ngủ đến trời đất tối sầm.
Tứ Bảo thấy cô như vậy, cũng biết vì mình buổi sáng cáu kỉnh mà băn khoăn, đứng ở mép giường trộm hôn trán cô một cái rồi chạy nhanh như bay ra ngoài.
Lý Sở và Tứ Bảo là hai người duy nhất trong nhà không ngủ, hai người ngồi ở cạnh đống lửa sau nhà câu được câu không nói chuyện trời đất, Lý Sở một câu Tứ Bảo liền trả lời một câu, còn không quên ăn một ít đồ ăn vặt trong tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô dẫn theo hai tiểu cô nương ngủ ngon đi ra ngoài, chỉ còn cô ở trong phòng ngủ say.
Tứ Bảo còn không yên tâm học theo bộ dáng thường ngày của cô đi vào nhìn vài cái, cô ngủ vô cùng sâu, nàng ở bên cạnh rục rịch muốn làm cái gì đó, nhưng lại không có lá gan đánh thức cô.
Vẫn là chờ tới thời gian cơm chiều cô mới nửa tỉnh nữa mơ từ trên giường bò dậy, sau đó uể oải ngồi vào bàn cơm, ăn đồ ăn trong chén.
Cũng may Tứ Bảo tự mình ôm chén cũng không làm cô nhọc lòng; lúc đầu còn có chút bất mãn với cô nhưng khi thấy bộ dáng này của cô chị có chút lo lắng.
" Ngươi có chỗ nào không thoải mái không? Làm gì mà nhìn không có tinh thần gì hết"
" Không có việc gì" Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, ;úc này ngẩng đầu nói:
" Không ngủ đủ thôi, yên tâm đi, ăn cơm ăn cơm"
Thấy ngữ khí nói chuyện của cô gần giống thường ngày, lúc này chị mới tin không có việc gì,cũng không hỏi thêm.
Buổi tối cần phải đón giao thừa, năm rồi cô đốt nến khắp phòng ngồi tâm sự với chị, chờ đến thời gian, liền về phòng gủ ngon, vô cùng nhàm chán.
Năm nay nhiều thêm vài người, cô cũng bận rộn hơn năm trước rất nhiều, vẫn như cũ đốt nến trong phòng lên, sau đó lại dọn thức ăn trong sân, thêm củi vào đống lửa.
Mặc dù mấy ngày trước có tuyết rơi, bây giờ cũng không có rơi tiếp, nhưng ban đem độ ấm vẫn có chút rét lạnh, tuy ngồi ở bên đống lửa, nhưng trên người phải bọc áo bông thật dày.
Lý Niệm cùng Giang Thượng ở trong sân chạy tới chạy lui chơi đùa, Tứ Bảo cũng đi theo các nàng cùng chơi, cô còn rất hào phóng đi vào phòng đem ngựa gỗ nhỏ đem ra tới, để hai cô nương nhỏ thay phiên ngồi.
Nhưng thực mau, sự khác biệt giữa người không ngủ trưa và người ngủ trưa liền hiện ra.
Lý Niệm và Giang Thượng tinh thần vẫn như cũ, Tứ Bảo kiên trì không ngủ bây giờ liền chống cự không được, lúc đầu còn chơi rất vui, không bao lâu liền ủ rũ, chạy chậm vài bước đến bên cạnh chân cô liền ngồi xuống.
" Làm sao vậy, không chơi với các nàng sao?"
Cô thuận thế ôm lấy bả vai nàng, tiến đến tai nàng nhỏ giọng hỏi.
Tứ Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, đem toàn bộ phần thân trên đều dựa vào trên đùi cô, thiếu chút nữa đã để cô bế lên.
Chị cùng Lý Sở ở một bên cười khẽ, cho rằng Tứ Bảo dính cô quá mức.
Cô nhận thấy được Tứ Bảo buồn ngủ, duỗi tay nhéo cổ Tứ Bảo, ngay sau đó liền đem người trên đùi nhắc lên.
" Đi chơi với các nàng đi, ăn vạ ta cũng không thể ngủ"
Thái độ cô kiên quyết, Tứ Bảo cũng không để ý, ngẩng đầu nhìn cô, đôi tay đầu gối cô, ăn vạ trên đùi cô làm nũng
" Không chơi, ta nghỉ một chút"
Cô không có cách, nhìn quanh bốn phía liền đứng dậy, cũng dẫn theo Tứ Bảo cùng đi, chị ở bên cạnh thấy thế liền không hiểu giữ chặt cô.
" Nàng có lẽ chơi mệt mỏi, ngươi để nàng nghỉ ngơi một chút là được"
" Không có gì đâu tỷ, nàng chính là lười thôi"
Cô không cho Tứ Bảo có cơ hội nói chuyện, ôm nàng đi tới trước mặt kỵ mã nhỏ Giang Thượng.
" Nhường một chút, cho dì Tứ Bảo ngồi ngựa nhỏ"
Giang Thượng nghe vậy ngoan ngoãn vội vàng nhường vị trí, thất tha thất thiểu từ lưng ngựa gỗ trượt xuống, lôi kéo Tứ Bảo vào ngồi.
Lúc này Tứ Bảo càng bực, có chút tức giận xoay người, vùi trong lòng cô không chịu động, một đôi tay dùng sức bóp bả vai cô, trút giận lên cô.
Vẻ mặt Giang Thượng mờ mịt, không biết dì nhỏ bị làm sao, trơ mắt nhìn cô, khó xử xoắn ngón tay nhỏ đầy thịt của mình.
" Không có việc gì, dì không ngồi vậy con liền tự ngồi đi"
Giang Thượng lại cùng Lý Niệm vui vẻ lên ngựa gỗ, Tứ Bảo đang tức giận bị cô đưa tới bên cạnh.
" Buổi chiều không phải đã nói buổi tối không thể đòi đi ngủ sao?"
" Nhưng ta buồn ngủ" Tứ Bảo có chút hợp tình hợp lý nói, cũng không ý thức được đêm nay khác với những ngày khác.
Cô đối với bộ dáng không nói lý lẽ này của nàng có chút đau đầu, nhưng không thể làm gì, tiếp tục thử nói rõ cho nàng biết:" Muội muội cùng tiểu Thượng đều chưa ngủ, hiện tại chùng ta đi ngủ có phải là không tốt sao?"
" Thật vậy sao?"
Kỳ thật không phải Tứ Bảo không nói đạo lý, nàng trước kia còn ở Dư gia, không có người nào cho nàng đón giao thừa, Dư đại nương bận rộn, những người khác cũng không muốn quản nàng, nhiều lắm là sẽ không cho nàng bị đói, cho nên Tứ Bảo muốn ăn liền ăn, muốn ngủ liền ngủ, nói dễ nghe là không ai bắt buộc nàng đón giao thừa, nhưng thật sự là không ai lo lắng cho nàng, cho nên nàng không biết việc đón giao thừa.
Nhưng hiện tại cô nói như vậy không tốt, cho dù nàng không hiểu nhưng vẫn nghiêm túc nghe lời.
" Thật sự, ta biết ngươi buồn ngủ, nhưng chúng ta chờ một chút được không? Tới giờ sửu (1h - 3h sáng) liền đi ngủ"
Cô cảm thấy toàn bộ kiên nhẫn cả đời mình đều dùng trên người Tứ Bảo, nhưng cô lại cảm thấy không có gì là không ổn, ngược lại cô còn rất vui, nhìn Tứ Bảo từng chút hiểu chuyện, cô sẽ đau lòng nhưng cũng cảm thấy kiêu ngạo.
Vì thế Tứ Bảo liền nâng cao tinh thần, bắt đầu chơi đùa cùng cô, cô liền thành công cụ bằng người, thay phiên giúp đỡ mấy đẩy ngựa gỗ.
Cuối cùng cô lừa gạt thành công, Tứ Bảo mạnh mẽ chịu thêm hai canh giờ, cuối cùng thật sự mệt mỏi, ghé vào trên lưng cô ngủ, những người còn lại cũng sôi nổi vào phòng ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cô cùng Tứ Bảo còn đang trong mộng, liền nghe được chị ngoài phòng gõ cửa nói có người tới cửa.
Ngày mùng một đầu năm có người tới cửa cũng không thường thấy.