Chương 52
Tiếng đập cửa ngoài phòng tuy không lớn, nhưng cô vẫn nhanh chóng xuống giường, tránh làm cho Tứ Bảo giật mình, mắt còn buồn ngủ mặc quần áo vào liền đi ra ngoài.
Trước bàn đá trong sân có vài người ngồi, bên trong không có bóng dáng của chị, chỉ có Lý Sở ở một bên tiếp đãi, mặt khác hai người kia cô cũng không quá thân thuộc.
Cô híp mắt đến gần nhìn kỹ, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp nhớ người trước mắt là ai, có chút lười biếng mở miệng:" Hai vị này là?"
" Giang Nhị cô nương nhanh như vậy đã quên ta rồi sao?" Một nữ tử trẻ tuổi nhìn cô đi tới, cười trêu một câu.
Gương mặt quen thuộc làm cô có chút phản ứng, này không phải người đi theo Trương Văn Thành tới đây sao, lúc sau còn cùng chị viết thư hòa ly, Trần Tiêu Lâm?
" Trần cô nương?"
Cô trăm lần cũng không ngờ, tuy cô rất muốn hỏi một câu người này tới nhà cô làm cái gì, nhưng lời nói tới miệng liền chuyển về phía nữ tử xa lạ ngồi bên cạnh Trần Tiêu Lâm:" Không biết vị này là?"
Hỏi xong cô liền cẩn thận đánh giá một chút nữ tử xa lạ đang an tĩnh ngồi bên cạnh Trần Tiêu Lâm, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà ra.
Không nghĩ tới lúc cô đánh giá nữ tử xa lạ kia, sắc mặt Trần Tiêu Lâm ngày càng đen, nhưng cũng chịu đựng không nói gì, tùy ý cho cô đánh giá.
Nhưng Lý Sở ở bên cạnh nhìn không được, kéo cánh tay cô, nói nhỏ bên tai cô.
" Ngươi cứ như vậy nhìn chằm chằm người khác làm gì, không thấy họ Trần kia đã đen mặt sao?"
" Ách" Cô trầm mặc chớp mắt một cái, vô cùng tự nhiên dời ánh mắt, đối diện vẻ mặt đen thui của Trần Tiêu Lâm tỏ vẻ xin lỗi:
" Xin lỗi, còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc có chút ngây ngốc"
Cô không chút để ý xin lỗi làm cho Trần Tiêu Lâm có chút bất mãn, nữ tử bên cạnh kéo nàng một cái, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều, tiếp theo liền muốn mở miệng nói cái gì đó.
Nhưng cô cũng không cho cơ hội nói:
" Nếu không hai vị cứ ngồi một lát, ta đi làm cơm sáng trước?"
" Đi đi đi" Lúc này Trần Tiêu Lâm thật sự nhịn không nổi, thật là một phút cũng không muốn nhìn thấy cái người chọc cho tức chết này.
Cô cũng không khách khí, liền xoay người rời đi. Chờ đến khi cô rời đi, Lý Sở có chút xấu hổ nhìn hai người Trần Tiêu lâm, người tới đều là khách, rốt cuộc thì y cũng không phải chủ nhà a.
" Đó chính là Giang Nhị sao?"
Nữ tử xa lạ vẫn luôn không nói chuyện, chờ đến khi cô hoàn toàn rời khỏi mới tiến tới tai Trần Tiêu Lâm lặng lẽ hỏi, giọng nói vẫn như cũ nghẹn ngào khó nghe, nhưng rõ ràng sắc mặt so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Lý Sở ngồi đối diện hai người, kỳ thật cũng nghe được giọng nói người kia, nhưng y chỉ ngẩng đầu nhìn không có mở miệng nói chuyện, y còn khá tò mò Trần Tiêu Lâm cùng nữ nhân xa lạ này tới Giang gia làm gì.
" Chính là nàng" Trần Tiêu Lâm không chú ý tới sắc mặt Lý Sở, chỉ cùng nàng kia oán giận:
" Ngươi đừng nhìn nàng lớn lên xinh đẹp, trên thực tế là lòng vô cùng đen tối"
Tuy Trần Tiêu Lâm không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng từ lần trước tình huống cô ép Trương Văn Thành ký đơn hòa đi đã nhìn thấy, là có thể biết cô tuyệt đối là một người không dễ chọc, cộng thêm tính tình cô thay đổi thất thường.
Người kia nghe xong lời Trần Tiêu Lâm nói liền suy nghĩ gì đó trong chốc lát, Lý Sở ngồi đối diện tuy rằng không hài lòng Trần Tiêu Lâm chửi bới cô trước mặt mình, nhưng y không có cách nào phản bác, ai kêu cô thật sự là một người lòng dạ độc ác.
Mà bên kia cô ở phòng bếp nấu một chén mì, sau đó còn chưng một chén canh trứng, lúc này mới trở về phòng chuẩn bị kêu Tứ Bảo rời giường, nhưng ngoài dự liệu Tứ Bảo đã tỉnh rồi.
" Sao hôm nay tỉnh không kêu ta"
Tứ Bảo ngồi im trên giường, nghe cô nói liền duỗi tay chỉ ngoài phòng, nhỏ giọng nói:
" Bên ngoài, nói chuyện"
Kỳ thật lúc chị gõ cửa Tứ Bảo đã mơ màng tỉnh rồi, nhưng cô không kêu nàng, nàng liền nằm vạ trên giường; kết quả bên ngoài phòng lại truyền đến âm thanh cô cùng người khác nói chuyện, Tứ Bảo mới không nằm nữa bò dây.
Nhưng cô vẫn là có thể nhìn ra Tứ Bảo không ngủ ngon, cũng chỉ có thể dỗ nàng:
" Chúng ta nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ăn sáng, ngoài phòng còn có khách"
Cũng may Tứ Bảo không ngủ đủ, nhưng cũng không có giống lúc trước ầm ĩ rời giường, nàng ngoan ngoãn đi theo cô mặc tốt quần áo rồi tự mình đi ra nhà chính, chờ cô bưng canh trứng cho nàng.
Ở nhà chính cách sân cũng không xa, nhưng bởi vì cô vô thức cản trở, thân hình Tứ Bảo lại nhỏ, nên người trong sân cụng không thể thấy rõ dáng vẻ nàng, Tứ Bảo cũng là mơ hồ không thấy rõ.
Một chén canh trứng nữa ngày còn chưa ăn xong, cô ăn xong chén mì cũng thuận tay tiếp nhận chén trong tay nàng đút nàng ăn, cái này làm người ngoài phòng có thể thoáng nhìn được khuôn mặt nhỏ của Tứ Bảo.
Chỉ liếc một cái, nữ nhân xa lạ ngồi ngoài phòng liền kích động đỏ hốc mắt, tay không tự giác mà nắm lấy mu bàn tay Trần Tiêu Lâm, gắt gao nắm chặt.
" Làm sao vậy?" Còn không thấy rõ Tứ Bảo thì Trần Tiêu Lâm đã bị động tác này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi.
Lý Sở đối diện cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cảm xúc của nữ nhân kia đột nhiên kích động, chẳng lẽ cô làm cái gì cho nàng ta không vui sao?
" Là nàng, thật sự là nàng!"
Nàng ta đột nhiên ném tay đang nắm của Trần Tiêu Lâm ra, đứng dậy đi về hướng đại đường, tay Trần Tiêu Lâm bị ném cũng đành phải đứng dậy vội vàng giữ chặt nàng ta, nàng là người duy nhất biết đây là chuyện gì.
" Ngươi đừng gấp, lỡ hù dọa nàng thì làm sao bây giờ?"
Cũng không biết có phải nghe lọt những lời Trần Tiêu âm nói, nàng ta liền bất động đứng yên tại chỗ, hốc mắt đầy nước, si ngốc nhìn cô đút cơm Tứ Bảo.
Tứ Bảo hồn nhiên không biết việc ở ngoài phòng, nàng vội vàng một ngụm tiếp một ngụm cô đút canh trứng, tay còn để trên cổ tay cô, ý đồ muốn cô đút chậm một chút.
Một chén canh trứng thực nhanh liền thấy đáy, cô bưng chén đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tứ Bảo như được giải thoát chạy ra ngoài trốn, lại không cẩn thận đánh tay cô, cái chén liền lập tức rớt xuống mặt đất tan nát, mảnh vỡ đầy đất.
Cô dùng tay ôm lấy Tứ Bảo bế lên, nữ nhân ngoài phòng thấy một màn này cũng bị dọa, thẳng tắp xông vào, lôi kéo nàng nghẹn ngào kêu to một tiếng:" Tứ Bảo!"
Cô thấy nàng ta vọt vào nhíu mày khó hiểu, càng không hiểu vì sao nàng ta biết tên Tứ Bảo. Ngược lại là Tứ Bảo bị kêu đến ngây ngốc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia.
Giây tiếp theo Tứ Bảo liền ngây dại, tiếp đó là kịch liệt từ trên tay giãy giụa đi xuống, chạy tới nữ nhân kia, vừa chạy vừa khóc lóc kêu:" Tỷ tỷ!"
Tỷ tỷ? Nhìn hai người ôm nhau khóc, cô trợn tròn mắt, cô biết Tứ Bảo có một người tỷ tỷ, Dư Tam Bảo, nhưng mà không phải mấy năm trước Dư Tam Bảo đã mất rồi sao?
Mặt cô đầy nghi hoặc nhìn về phía Lý Sở đứng ở bên ngoài sân, Lý Sở còn ngốc hơn cả cô, y cũng nhớ rõ ràng là mấy năm trước tỷ tỷ của Tứ Bảo đã không còn. Vậy trước mắt là chuyện gì đây?
" Tứ Bảo" Dư Tam Bảo ôm muội muội nhà mình khóc, khóc đến kiềm chế không được, đôi tay ôm chặt Tứ Bảo nhẹ nhàng vỗ về, không biết là đang an ủi Tứ Bảo hay là chính mình.
Tứ Bảo khóc đến nước mắt đầy mặt, nàng ôm cổ Tam Bảo, sống chết không chịu buông tay, chỉ một mặt khóc lóc, khóc đến tê tâm liệt phổi, làm người đau lòng. Cách nhau ba năm, Tứ Bảo chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Tam Bảo, nàng tin tưởng mình không có nhận sai người, mặc kệ trong mắt người ngoài nàng là một kẻ ngốc.
Trước mắt thật sự là Dư Tam Bảo, từng là tỷ tỷ đối xử nàng tốt nhất.
Hai tỷ muội ôm nhau khóc lóc một lúc lâu mới ngừng lại, cô nhìn vẻ mặt đáng thương nước mắt đầy mặt mà có chút đau lòng, Trần Tiêu Lâm bên ngoài cũng không tốt hơn là bao, cau mày lo lắng sức khỏe của Tam Bảo.
Chị ôm con gái từ trong phòng đi ra thấy thế cũng lọt vào sương mù, nhưng rốt cuộc vẫn là đã trải qua nhiều hơn cô, cụng là sửng sốt một giây, sau đó liền mời mọi người vào nhà ngồi xuống.
Rốt cuộc chuyện như thế nào thì phải ngồi xuống nói mới biết được.
Mấy người cũng nghe vậy ngồi xuống, nhưng tình cảnh có chút kỳ quái; Chị ôm cái gái cùng ngồi, Lý Sở ôm muội muội cùng ngồi chung, mà cô cùng Trần Tiêu Lâm hai người tách biệt ngồi hai bên Dư Tam Bảo, Tứ Bảo còn đang ăn vạ cùng ngồi với Tam Bảo, cố tình Tam Bảo còn dung túng cho nàng cùng ngồi chung.
Tuy cô có chút không vui, nhưng cũng chịu đựng một chút, chiều theo lựa chọn của Tứ Bảo, còn mình thì ngồi bên cạnh, nhân tiện cầm chung trà lên đút nàng uống.
Tứ Bảo theo bản năng liền uống cạn nước trong tay cô, uống xong mới ngượng ngùng nhìn mặt tỷ tỷ, mặt nàng có chút nóng.
Cô cũng là lúc đút nàng uống xong mới phát giác, tay còn sờ mặt nàng đã nhanh chóng rụt về, sau đó cũng không có động tác khác.
Tam Bảo thật ra cũng không để ý, ôn nhu cười nhìn nàng, còn tiếp nhận công việc cô chưa làm cho nàng, tay chị lau nước mắt nàng.
" Giọng nói ta bị tổn thương, không tiện nói quá nhiều" Trên mặt Tam Bảo vẫn mang theo ý cười ôn hòa, dẫn đầu phá vỡ không khí trầm mặc:
" Các ngươi muốn biết, đã xảy ra chuyện gì, thì để Trần Tiêu Lâm giúp ta giải thích rõ ràng"
Trần Tiêu Lâm bị điểm danh liền thân thiện cười cười, nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được quét mắt nhìn Tứ Bảo trong ngực Tam Bảo.
" Ta biết hôm nay tùy tiện tới đây thật sự quá đường đột, nhưng mà lần trước ta từ nơi này trở về có nói sự tình của Tứ Bảo cho Tam Bảo nghe, nàng vẫn luôn muốn tới đây nhìn để xác nhận một chút. Nhưng mà thân thể nàng còn rất yếu, vẫn luôn trì hoãn, mấy ngày nay thật vất vả mới tốt lên một chút, liền không nhịn được nữa mới chạy tới đây một chuyến"
Trần Tiêu Lâm đem sự tình trải qua nói đơn giản một lần, ngược lại còn nói ra việc Tam Bảo cam chịu những việc đã xảy ra mấy năm đó.
Ba năm trước, Dư lão hán vì mấy lượng bạc cùng một cây thuốc lá tốt, liền nhẫn tâm đem Tam Bảo bán cho một thợ rèn tàn tật trên trấn, Tam Bảo sống chết không muốn, Dư lão hán liền đánh bất tỉnh sau đó trói đem lên kiệu hoa, để thợ rèn kia mang nàng đi, còn lừa gạt Dư đại nương nói là Tam Bảo tự nguyện.
Nhưng không nghĩ tới là nửa đường Tam Bảo tỉnh lại, vì hằng năm đều làm việc nên người nàng có vài phần sức lực, cởi bỏ được dây thừng trên người muốn chạy trốn; nhưng thợ rèn kia là một thân vô cùng mạnh, đánh Tam Bảo đến cả người đều bị thương, thiếu chút nữa đã bị đánh chết, cuối cùng là do Tam Bảo nhặt được một khúc gỗ đánh vào đầu tên thợ rèn kia nên mới còn giữ được mạng. Nhưng tên thợ rèn kia thẹn quá hóa giận, một chân đá kiệu hoa, Tam Bảo cùng kiệu hoa liền lăn xuống vách núi, hoàn toàn ngất đi.
Chuyện sau đó Tam Bảo cũng không biết, Trần Tiêu Lâm cùng bạn bè đi du ngoạn gặp được Tam Bảo ngất bên bờ sông, sau đó mang người về, hôn mê ba tháng mới tỉnh lại, giọng nói bị hủy, thân thể vô cùng yếu ớt, thậm chí còn vài việc trước kia cũng quên mất, nhưng vẫn nhắc mãi tên Tứ Bảo.
Nhưng cũng may Trần Tiêu Lâm dốc lòng chăm sóc, mới làm Tam Bảo chậm rãi nhớ lại những việc lúc trước, sau đó thử đi tìm Tứ Bảo, cũng may trời xanh không phụ lòng người, Trần Tiêu Lâm được Tam Bảo hình dung Tứ Bảo vô số lần, thời điểm nhìn thấy Tứ Bảo liếc mắt một cái liền nhận ra.
Do đó mới có cảnh hai tỷ muội ôm nhau thân mật như bây giờ.
Không hiểu khi nhìn Tam Bảo ôm Tứ Bảo, trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác nguy cơ mà từ xưa tới nay chưa từng có, không phải sợ Tam Bảo có ý tứ khác với Tứ Bảo, mà là sợ Tam Bảo sẽ mang Tứ Bảo rời khỏi mình.
Trước bàn đá trong sân có vài người ngồi, bên trong không có bóng dáng của chị, chỉ có Lý Sở ở một bên tiếp đãi, mặt khác hai người kia cô cũng không quá thân thuộc.
Cô híp mắt đến gần nhìn kỹ, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa kịp nhớ người trước mắt là ai, có chút lười biếng mở miệng:" Hai vị này là?"
" Giang Nhị cô nương nhanh như vậy đã quên ta rồi sao?" Một nữ tử trẻ tuổi nhìn cô đi tới, cười trêu một câu.
Gương mặt quen thuộc làm cô có chút phản ứng, này không phải người đi theo Trương Văn Thành tới đây sao, lúc sau còn cùng chị viết thư hòa ly, Trần Tiêu Lâm?
" Trần cô nương?"
Cô trăm lần cũng không ngờ, tuy cô rất muốn hỏi một câu người này tới nhà cô làm cái gì, nhưng lời nói tới miệng liền chuyển về phía nữ tử xa lạ ngồi bên cạnh Trần Tiêu Lâm:" Không biết vị này là?"
Hỏi xong cô liền cẩn thận đánh giá một chút nữ tử xa lạ đang an tĩnh ngồi bên cạnh Trần Tiêu Lâm, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc từ đâu mà ra.
Không nghĩ tới lúc cô đánh giá nữ tử xa lạ kia, sắc mặt Trần Tiêu Lâm ngày càng đen, nhưng cũng chịu đựng không nói gì, tùy ý cho cô đánh giá.
Nhưng Lý Sở ở bên cạnh nhìn không được, kéo cánh tay cô, nói nhỏ bên tai cô.
" Ngươi cứ như vậy nhìn chằm chằm người khác làm gì, không thấy họ Trần kia đã đen mặt sao?"
" Ách" Cô trầm mặc chớp mắt một cái, vô cùng tự nhiên dời ánh mắt, đối diện vẻ mặt đen thui của Trần Tiêu Lâm tỏ vẻ xin lỗi:
" Xin lỗi, còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc có chút ngây ngốc"
Cô không chút để ý xin lỗi làm cho Trần Tiêu Lâm có chút bất mãn, nữ tử bên cạnh kéo nàng một cái, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều, tiếp theo liền muốn mở miệng nói cái gì đó.
Nhưng cô cũng không cho cơ hội nói:
" Nếu không hai vị cứ ngồi một lát, ta đi làm cơm sáng trước?"
" Đi đi đi" Lúc này Trần Tiêu Lâm thật sự nhịn không nổi, thật là một phút cũng không muốn nhìn thấy cái người chọc cho tức chết này.
Cô cũng không khách khí, liền xoay người rời đi. Chờ đến khi cô rời đi, Lý Sở có chút xấu hổ nhìn hai người Trần Tiêu lâm, người tới đều là khách, rốt cuộc thì y cũng không phải chủ nhà a.
" Đó chính là Giang Nhị sao?"
Nữ tử xa lạ vẫn luôn không nói chuyện, chờ đến khi cô hoàn toàn rời khỏi mới tiến tới tai Trần Tiêu Lâm lặng lẽ hỏi, giọng nói vẫn như cũ nghẹn ngào khó nghe, nhưng rõ ràng sắc mặt so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Lý Sở ngồi đối diện hai người, kỳ thật cũng nghe được giọng nói người kia, nhưng y chỉ ngẩng đầu nhìn không có mở miệng nói chuyện, y còn khá tò mò Trần Tiêu Lâm cùng nữ nhân xa lạ này tới Giang gia làm gì.
" Chính là nàng" Trần Tiêu Lâm không chú ý tới sắc mặt Lý Sở, chỉ cùng nàng kia oán giận:
" Ngươi đừng nhìn nàng lớn lên xinh đẹp, trên thực tế là lòng vô cùng đen tối"
Tuy Trần Tiêu Lâm không tiếp xúc nhiều với cô, nhưng từ lần trước tình huống cô ép Trương Văn Thành ký đơn hòa đi đã nhìn thấy, là có thể biết cô tuyệt đối là một người không dễ chọc, cộng thêm tính tình cô thay đổi thất thường.
Người kia nghe xong lời Trần Tiêu Lâm nói liền suy nghĩ gì đó trong chốc lát, Lý Sở ngồi đối diện tuy rằng không hài lòng Trần Tiêu Lâm chửi bới cô trước mặt mình, nhưng y không có cách nào phản bác, ai kêu cô thật sự là một người lòng dạ độc ác.
Mà bên kia cô ở phòng bếp nấu một chén mì, sau đó còn chưng một chén canh trứng, lúc này mới trở về phòng chuẩn bị kêu Tứ Bảo rời giường, nhưng ngoài dự liệu Tứ Bảo đã tỉnh rồi.
" Sao hôm nay tỉnh không kêu ta"
Tứ Bảo ngồi im trên giường, nghe cô nói liền duỗi tay chỉ ngoài phòng, nhỏ giọng nói:
" Bên ngoài, nói chuyện"
Kỳ thật lúc chị gõ cửa Tứ Bảo đã mơ màng tỉnh rồi, nhưng cô không kêu nàng, nàng liền nằm vạ trên giường; kết quả bên ngoài phòng lại truyền đến âm thanh cô cùng người khác nói chuyện, Tứ Bảo mới không nằm nữa bò dây.
Nhưng cô vẫn là có thể nhìn ra Tứ Bảo không ngủ ngon, cũng chỉ có thể dỗ nàng:
" Chúng ta nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ăn sáng, ngoài phòng còn có khách"
Cũng may Tứ Bảo không ngủ đủ, nhưng cũng không có giống lúc trước ầm ĩ rời giường, nàng ngoan ngoãn đi theo cô mặc tốt quần áo rồi tự mình đi ra nhà chính, chờ cô bưng canh trứng cho nàng.
Ở nhà chính cách sân cũng không xa, nhưng bởi vì cô vô thức cản trở, thân hình Tứ Bảo lại nhỏ, nên người trong sân cụng không thể thấy rõ dáng vẻ nàng, Tứ Bảo cũng là mơ hồ không thấy rõ.
Một chén canh trứng nữa ngày còn chưa ăn xong, cô ăn xong chén mì cũng thuận tay tiếp nhận chén trong tay nàng đút nàng ăn, cái này làm người ngoài phòng có thể thoáng nhìn được khuôn mặt nhỏ của Tứ Bảo.
Chỉ liếc một cái, nữ nhân xa lạ ngồi ngoài phòng liền kích động đỏ hốc mắt, tay không tự giác mà nắm lấy mu bàn tay Trần Tiêu Lâm, gắt gao nắm chặt.
" Làm sao vậy?" Còn không thấy rõ Tứ Bảo thì Trần Tiêu Lâm đã bị động tác này của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng nắm lấy tay nàng hỏi.
Lý Sở đối diện cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy cảm xúc của nữ nhân kia đột nhiên kích động, chẳng lẽ cô làm cái gì cho nàng ta không vui sao?
" Là nàng, thật sự là nàng!"
Nàng ta đột nhiên ném tay đang nắm của Trần Tiêu Lâm ra, đứng dậy đi về hướng đại đường, tay Trần Tiêu Lâm bị ném cũng đành phải đứng dậy vội vàng giữ chặt nàng ta, nàng là người duy nhất biết đây là chuyện gì.
" Ngươi đừng gấp, lỡ hù dọa nàng thì làm sao bây giờ?"
Cũng không biết có phải nghe lọt những lời Trần Tiêu âm nói, nàng ta liền bất động đứng yên tại chỗ, hốc mắt đầy nước, si ngốc nhìn cô đút cơm Tứ Bảo.
Tứ Bảo hồn nhiên không biết việc ở ngoài phòng, nàng vội vàng một ngụm tiếp một ngụm cô đút canh trứng, tay còn để trên cổ tay cô, ý đồ muốn cô đút chậm một chút.
Một chén canh trứng thực nhanh liền thấy đáy, cô bưng chén đứng dậy chuẩn bị rời đi, Tứ Bảo như được giải thoát chạy ra ngoài trốn, lại không cẩn thận đánh tay cô, cái chén liền lập tức rớt xuống mặt đất tan nát, mảnh vỡ đầy đất.
Cô dùng tay ôm lấy Tứ Bảo bế lên, nữ nhân ngoài phòng thấy một màn này cũng bị dọa, thẳng tắp xông vào, lôi kéo nàng nghẹn ngào kêu to một tiếng:" Tứ Bảo!"
Cô thấy nàng ta vọt vào nhíu mày khó hiểu, càng không hiểu vì sao nàng ta biết tên Tứ Bảo. Ngược lại là Tứ Bảo bị kêu đến ngây ngốc, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân kia.
Giây tiếp theo Tứ Bảo liền ngây dại, tiếp đó là kịch liệt từ trên tay giãy giụa đi xuống, chạy tới nữ nhân kia, vừa chạy vừa khóc lóc kêu:" Tỷ tỷ!"
Tỷ tỷ? Nhìn hai người ôm nhau khóc, cô trợn tròn mắt, cô biết Tứ Bảo có một người tỷ tỷ, Dư Tam Bảo, nhưng mà không phải mấy năm trước Dư Tam Bảo đã mất rồi sao?
Mặt cô đầy nghi hoặc nhìn về phía Lý Sở đứng ở bên ngoài sân, Lý Sở còn ngốc hơn cả cô, y cũng nhớ rõ ràng là mấy năm trước tỷ tỷ của Tứ Bảo đã không còn. Vậy trước mắt là chuyện gì đây?
" Tứ Bảo" Dư Tam Bảo ôm muội muội nhà mình khóc, khóc đến kiềm chế không được, đôi tay ôm chặt Tứ Bảo nhẹ nhàng vỗ về, không biết là đang an ủi Tứ Bảo hay là chính mình.
Tứ Bảo khóc đến nước mắt đầy mặt, nàng ôm cổ Tam Bảo, sống chết không chịu buông tay, chỉ một mặt khóc lóc, khóc đến tê tâm liệt phổi, làm người đau lòng. Cách nhau ba năm, Tứ Bảo chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Tam Bảo, nàng tin tưởng mình không có nhận sai người, mặc kệ trong mắt người ngoài nàng là một kẻ ngốc.
Trước mắt thật sự là Dư Tam Bảo, từng là tỷ tỷ đối xử nàng tốt nhất.
Hai tỷ muội ôm nhau khóc lóc một lúc lâu mới ngừng lại, cô nhìn vẻ mặt đáng thương nước mắt đầy mặt mà có chút đau lòng, Trần Tiêu Lâm bên ngoài cũng không tốt hơn là bao, cau mày lo lắng sức khỏe của Tam Bảo.
Chị ôm con gái từ trong phòng đi ra thấy thế cũng lọt vào sương mù, nhưng rốt cuộc vẫn là đã trải qua nhiều hơn cô, cụng là sửng sốt một giây, sau đó liền mời mọi người vào nhà ngồi xuống.
Rốt cuộc chuyện như thế nào thì phải ngồi xuống nói mới biết được.
Mấy người cũng nghe vậy ngồi xuống, nhưng tình cảnh có chút kỳ quái; Chị ôm cái gái cùng ngồi, Lý Sở ôm muội muội cùng ngồi chung, mà cô cùng Trần Tiêu Lâm hai người tách biệt ngồi hai bên Dư Tam Bảo, Tứ Bảo còn đang ăn vạ cùng ngồi với Tam Bảo, cố tình Tam Bảo còn dung túng cho nàng cùng ngồi chung.
Tuy cô có chút không vui, nhưng cũng chịu đựng một chút, chiều theo lựa chọn của Tứ Bảo, còn mình thì ngồi bên cạnh, nhân tiện cầm chung trà lên đút nàng uống.
Tứ Bảo theo bản năng liền uống cạn nước trong tay cô, uống xong mới ngượng ngùng nhìn mặt tỷ tỷ, mặt nàng có chút nóng.
Cô cũng là lúc đút nàng uống xong mới phát giác, tay còn sờ mặt nàng đã nhanh chóng rụt về, sau đó cũng không có động tác khác.
Tam Bảo thật ra cũng không để ý, ôn nhu cười nhìn nàng, còn tiếp nhận công việc cô chưa làm cho nàng, tay chị lau nước mắt nàng.
" Giọng nói ta bị tổn thương, không tiện nói quá nhiều" Trên mặt Tam Bảo vẫn mang theo ý cười ôn hòa, dẫn đầu phá vỡ không khí trầm mặc:
" Các ngươi muốn biết, đã xảy ra chuyện gì, thì để Trần Tiêu Lâm giúp ta giải thích rõ ràng"
Trần Tiêu Lâm bị điểm danh liền thân thiện cười cười, nhưng tầm mắt vẫn không nhịn được quét mắt nhìn Tứ Bảo trong ngực Tam Bảo.
" Ta biết hôm nay tùy tiện tới đây thật sự quá đường đột, nhưng mà lần trước ta từ nơi này trở về có nói sự tình của Tứ Bảo cho Tam Bảo nghe, nàng vẫn luôn muốn tới đây nhìn để xác nhận một chút. Nhưng mà thân thể nàng còn rất yếu, vẫn luôn trì hoãn, mấy ngày nay thật vất vả mới tốt lên một chút, liền không nhịn được nữa mới chạy tới đây một chuyến"
Trần Tiêu Lâm đem sự tình trải qua nói đơn giản một lần, ngược lại còn nói ra việc Tam Bảo cam chịu những việc đã xảy ra mấy năm đó.
Ba năm trước, Dư lão hán vì mấy lượng bạc cùng một cây thuốc lá tốt, liền nhẫn tâm đem Tam Bảo bán cho một thợ rèn tàn tật trên trấn, Tam Bảo sống chết không muốn, Dư lão hán liền đánh bất tỉnh sau đó trói đem lên kiệu hoa, để thợ rèn kia mang nàng đi, còn lừa gạt Dư đại nương nói là Tam Bảo tự nguyện.
Nhưng không nghĩ tới là nửa đường Tam Bảo tỉnh lại, vì hằng năm đều làm việc nên người nàng có vài phần sức lực, cởi bỏ được dây thừng trên người muốn chạy trốn; nhưng thợ rèn kia là một thân vô cùng mạnh, đánh Tam Bảo đến cả người đều bị thương, thiếu chút nữa đã bị đánh chết, cuối cùng là do Tam Bảo nhặt được một khúc gỗ đánh vào đầu tên thợ rèn kia nên mới còn giữ được mạng. Nhưng tên thợ rèn kia thẹn quá hóa giận, một chân đá kiệu hoa, Tam Bảo cùng kiệu hoa liền lăn xuống vách núi, hoàn toàn ngất đi.
Chuyện sau đó Tam Bảo cũng không biết, Trần Tiêu Lâm cùng bạn bè đi du ngoạn gặp được Tam Bảo ngất bên bờ sông, sau đó mang người về, hôn mê ba tháng mới tỉnh lại, giọng nói bị hủy, thân thể vô cùng yếu ớt, thậm chí còn vài việc trước kia cũng quên mất, nhưng vẫn nhắc mãi tên Tứ Bảo.
Nhưng cũng may Trần Tiêu Lâm dốc lòng chăm sóc, mới làm Tam Bảo chậm rãi nhớ lại những việc lúc trước, sau đó thử đi tìm Tứ Bảo, cũng may trời xanh không phụ lòng người, Trần Tiêu Lâm được Tam Bảo hình dung Tứ Bảo vô số lần, thời điểm nhìn thấy Tứ Bảo liếc mắt một cái liền nhận ra.
Do đó mới có cảnh hai tỷ muội ôm nhau thân mật như bây giờ.
Không hiểu khi nhìn Tam Bảo ôm Tứ Bảo, trong lòng cô bỗng xuất hiện một cảm giác nguy cơ mà từ xưa tới nay chưa từng có, không phải sợ Tam Bảo có ý tứ khác với Tứ Bảo, mà là sợ Tam Bảo sẽ mang Tứ Bảo rời khỏi mình.