Chương : 10
CHƯƠNG 10
“Nghe nói ngươi đánh một học viên? Là tên bộ đội đặc chủng dự bị của quân đội Anh kia sao?”
Báo cáo công tác vừa xong, Lâm Tinh đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng chợt dừng lại, cười nói: “Hiệu trưởng cũng bắt đầu quan tâm đến những việc lặt vặt thế này hay sao?”
Bên ngoài, nhiệt độ cực nóng, lên tới hơn năm mươi độ, vậy mà trong phòng hiệu trưởng không bật điều hòa. Diệp Liên “ba” một tiếng thu hồi quạt giấy trong tay, trên tay vịn đung đưa đôi chân thon dài: “Ta biết huấn luyện viên các ngươi không thích cấp trên can thiệp vào hình thức huấn luyện, nhưng Lâm Tinh, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tỉ lệ học viên tử vong của ngươi trong hai năm liền liên tiếp đứng đầu trong hai mươi tám khu rồi đó.”
“…… Ta biết.”
“Nếu thật sự không hài lòng thì đuổi hắn đi đi.”
“Vâng.”
Lâm Tinh vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng liền có một phó huấn luyện viên vội vàng chạy tới, nghiêm mình cúi chào: “Huấn luyện viên! Số 16 phòng tạm giam đã không chống đỡ được nữa!”
Khóe môi Lâm Tinh hiện ra ý cười lãnh đạm: “Hah?”
Cửa phòng tạm giam một lần nữa mở ra. Ngô Bân cố sức mở mắt nhưng chỉ thấy một mảnh mơ hồ, nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên chậm rãi đi vào, ngồi xổm trước mặt mình.
“Ta nghe nói ngươi đã đến cực hạn, là muốn bị đuổi về hay là tự mình thừa nhận thất bại?”
Ngô Bân há há mồm nhưng thanh âm lại quá mức khàn khàn, hoàn toàn nghe không rõ ràng hắn đang nói gì.
“Nói lớn một chút!” Lâm Tinh lãnh khốc ra lệnh.
“…… Ta……”
“Uh?”
“Ta là đồ…… Phế vật……”
“Rốt cuộc vẫn phải nói ra thôi, ngươi xem, đâu có khó khăn gì.”
Lâm Tinh vươn tay túm lấy tóc Ngô Bân, đem đầu hắn kéo ra sau, sau đó dùng răng nanh cắn mở chai nước khoáng, cũng không quan tâm hắn uống được bao nhiêu cứ thế đổ nước vào miệng hắn.
“Khụ….Khụ!” Ngô Bân tham lam nuốt từng ngụm nước mát, bởi vì uống quá nhanh mà nước cứ tràn khỏi khóe miệng, chảy khắp mặt, nhìn qua thực vô cùng chật vật.
Chai nước trống không, Lâm Tinh đem vỏ chai rỗng vứt đi rồi không chút để ý giẫm lên, làm chiếc vỏ chai trở nên méo mó.
“Xem đây, tôn nghiêm của ngươi hôm nay cũng giống như cải vỏ này, bị ta giẫm nát dưới chân, biến thành đống rác, hoàn toàn không đáng một xu. Về sau nếu ngươi coi trọng thứ gì đó, tín ngưỡng của ngươi, kiên trì của ngươi, tự tôn của ngươi, tín nhiệm của ngươi….. ngươi cảm thấy vô cùng trân trọng, tất cả đều sẽ bị giẫm nát dưới chân, tất cả những thứ trước mắt đều giống như rác rưởi, không đáng một đồng. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu, ngươi từ từ sẽ quen.”
Mất đi sự chống đỡ của Lâm Tinh, Ngô Bân té ngã thật mạnh, trên mặt đất ho ra mấy ngụm máu.
“Nha, ta sẽ sắp xếp nhân viên đưa ngươi đến phòng bệnh, dưỡng thương xong rồi hãy đến tham gia huấn luyện.”
Lâm Tinh quay đầu bước ra ngoài, đột nhiên dừng lai, vì Ngô Bân đem hết sức lực kéo chân y lại.
“Một vài thứ khác….” Ngô Bân nhìn y, thanh âm đứt quãng, “Ngươi nói một vài thứ khác…..so với tín ngưỡng cùng tôn nghiêm còn quan trọng hơn….là cái gì?”
Lâm Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Làm người, quan trọng nhất là tính mạng. Làm quân nhân, quan trọng nhất là nhiệm vụ. Còn có, lần sau không được xưng hô với ta một câu ngươi hai câu ngươi nữa, phải gọi ta là Lâm huấn luyện viên.”
Ngô Bân vô lực buông tay ra, Lâm Tinh cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phòng giam.
Hôm đó, khi Ngô Bân lần đầu tiên tham gia huấn luyện ở khu mười chín nơi rừng rậm nhiệt đới Amazon này, hắn liền bị đánh gãy hai cái xương sườn. Mà nay, khi hắn trở lại, sáu mươi tân sinh chỉ còn lại bốn mươi lăm người, trong đó tám người đang nằm bẹp trong phòng bệnh chờ bác sĩ nối lại xương vì xương cốt của bọn họ giờ đây đã chẳng còn nguyên vẹn. Ngoài sân thể dục bây giờ chỉ còn lại ba mươi bảy người bị huấn luyện viên thiếu niên ác ma hung hăng thao luyện. Mười lăm học viên kia vì không chịu nổi đặc huấn địa ngục nên đã tự nguyện bỏ cuộc.
“Hôm nay ta rất vui mừng a” Lâm Tinh chắp tay sau lưng nhìn xuống hai hàng học viên, “Có biết vì sao ta vui không?”
Mọi người đều nín thở, một chữ cũng không dám nói.
“Vì sao? Vì hôm nay đám vật cưng bé bỏng của Diệp Liên hiệu trưởng rốt cuộc cũng đã được thuần hóa thành công, lông xù xù, biết làm nũng, cực kì đáng yêu!”
Lâm Tinh dừng lại trước mặt số 46, dùng chủy thủ nâng nâng cằm Abi: “Trong khoảng thời gian vừa rồi, biểu hiện của mọi người thực không tồi, tiến bộ thần tốc hơn nữa đều không gây phiền toái gì! Nhất là ngươi, số 46!”
Abi mồ hôi lạnh đầy người: “Cám…..cám ơn huấn luyện viên.”
“Đương nhiên, trong đó có bao nhiêu phần là sợ bị ta nắm gáy…..Ta thực không nghĩ đến chuyện truy cứu tội lỗi của ngươi a.” Lâm Tinh dùng chủy thủ miết miết mặt Aso, sau đó tiếp tục đi xuyên qua hàng học viên, cười vang: “Nghe nói mọi người gần đây đều cố gắng khổ luyện từng giây từng phút, cho nên thực mệt muốn chết đi, thể lực có chút tiêu hao không kịp phục hồi, đúng không?”
Tất cả các học viên nghe xong đều không hẹn mà cùng rống to: “Báo cáo huấn luyện viên! Không phải!”
Lâm Tinh đi đến chỗ nữ học viên duy nhất dừng lại, liếc nhìn mã số trước ngực: “Số 18!”
Cô nàng người Mĩ lập tức nghiêm: “Vâng, huấn luyện viên!”
“Ngươi có từng nuôi thú cưng không? Chính là loại thú lông xù, co co thành một nắm, biết nghe lời, thích chơi đùa ấy…..có thích không?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Đúng vậy!”
Lâm Tinh vỗ vỗ mặt nàng: “Thích là tốt rồi.”
Hắn đi trở về trên bục cao, cao giọng quát: “Cho nên hôm nay, vì muốn khen ngợi mọi người trong thời gian gần đây khổ luyện, ta quyết định mời mọi người đi vui đùa cùng vật cưng của Diệp Liên hiệu trưởng! Toàn đội chia thành năm nhóm nhỏ theo phó huấn luyện viên chạy hướng khu huấn luyện thú cách mười kilomet, nửa giờ sau tập hợp!”
Năm huấn luyện viên đồng thời lộ ra nụ cười không chút hảo ý: “Vâng, huấn luyện viên!”
“Các đội tập hợp! Chạy bộ — chạy!”
Năm tiểu đội ầm ầm chạy qua sân thể dục. Không biết từ khi nào sau lưng Lâm Tinh xuất hiện một người đàn ông cao gầy, tóc đen buộc lỏng thả rơi trước ngực. Trời nóng như vậy vậy mà hắn lại mặc quân trang bằng vải gió, cực kì nghiêm chỉnh. Quai mũ sắt sát dưới cằm, chân đi giày da trâu quân đội, giống như hoàn toàn không bị ánh nắng chói chang của mùa hè ảnh hưởng.
“Ta phát hiện cái ác của ngươi rất thú vị, Lâm Tinh.”
Lâm Tinh quay đầu lại: “Hiệu trưởng?”
“Đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý định ngăn cản ngươi.” Diệp Liên xoay người, cũng không quay đầu lại hướng về khu nghiên cứu vũ khí, thanh âm thản nhiên, bỏ lại một câu: “Nhưng nếu ngươi phá hoại khu luyện thú, ta sẽ cắt tiền tiêu vặt tháng này của ngươi.”
Lâm Tinh trợn tròn mắt: “Không được a hiệu trưởng, như vậy rất nhẫn tâm a!”
Nửa giờ sau, bên ngoài khu dạy thú, năm tiểu đội nhỏ đã bị tiếng thét to không kiên nhẫn của mấy phó huấn luyện viên mà khẩn trương tập hợp, nối đuôi nhau tiến vào trong trường.
Khu luyện thú hình tròn, rất gần ranh giới căn cứ, ước chừng chỉ cần đi khoảng mười phút là có thể đến rìa căn cứ, bởi vậy xung quanh thường có muông thú chạy qua. Khu huấn luyện thú này kiến trúc rất giống với đấu trường La Mã cổ đại. xung quanh là rừng cây, bốn phía có đài cao bao quanh, ở giữa là một sân đấu. dõi mắt nhìn lên mấy đài cao phía xa có thể thấy được những ô cửa nhỏ bằng sắt, bên cửa còn dán biển báo nguy hiểm.
Ngô Bân cùng đồng đội đi vào sân huấn luyện, đột nhiên có cảm giác không ổn vì xung quanh họ không có lấy bóng dáng một phó huấn luyện viên. Tất cả bọn họ đều đang đứng trên đài cao, cách đám tân sinh khoảng chừng ba bốn thước, vui sướng nhìn người gặp họa.
“Này,” Warwick nhíu nhíu mi, không tránh khỏi sợ hãi, “Tên ác ma kia không phải lại nghĩ ra trò gì ép chúng ta đến nước chết đó chứ.”
“Có thể.” Ngô Bân vừa muốn nói gì, đột nhiên một thân ảnh từ trên tường cao nhảy xuống, lưu loát đáp xuống trên đài cao, lập tức đứng lên nhìn bọn họ. Là Lâm Tinh.
“Có việc này ta rất muốn nói với các ngươi, mong các ngươi hãy vui vẻ tận hưởng hoạt động ngoại khóa lần này. Nhưng ta mong các ngươi hãy suy nghĩ đến tiền tiêu vặt tháng này của ta một chút mà động tác nhẹ nhàng hơn có được không?” Thanh âm Lâm Tinh đột nhiên nghiêm khắc: “Tất cả nghe rõ cho ta! Không được làm vật cưng của hiệu trưởng bị chết, nếu không các ngươi sẽ phải tự đem mình đi làm vật cưng cho hiệu trưởng!”
Đa số học viên trợn mắt há hốc mồm: “Cái gì, cái gì a?”
Lâm Tinh vung tay lên, năm huấn luyện viên gật gật đầu, đồng thời mở chốt năm cửa sắt trên đài cao.
Cùng lúc đó năm cánh cửa xung quanh bọn họ ầm ầm mở ra, trong bóng tối dần dần hiện ra một đôi mắt màu xanh lục sáng quắc, tiếng gầm gừ của dã thú từ xa ân ẩn truyền đến.
“Sau hôm nay sẽ đem lũ sói con này đồng loạt giảm béo! Các ngươi có thể tùy ý lựa chọn cho mình một loại vũ khí nhưng không cho phép đánh chết lũ sói! Nhưng nếu sói hoang đem người cắn chết cũng không sao.”
Ngô Bân dùng ánh mắt không thể tin được chuyển dần tầm mắt từ trên người Lâm Tinh đến cánh cửa. Ban đầu một đám sói hoang chậm rãi đi ra từ cánh cửa nhỏ, nóng lòng nhìn chằm chằm ba mươi bày học viên.
Abi giọng nói đầy hoảng sợ: “Này, cái đám này…..thế này mà gọi là ‘thằng nhãi con’ sao?”
Lâm Tinh nghe thấy, cười khoái trá: “Vì hiệu trưởng tiết kiệm chi tiêu nên bọn chúng đã ba ngày nay không ăn gì rồi. phương pháp này rất hữu hiệu để đánh giá thành quả học tập của các ngươi, làm cho tốt vào.”
Mới chỉ vài con sói lao tới đã làm cho người ta sợ hãi muốn dựng tóc mai, âm thầm phát ra tiếng than thở. Mấy học viên nhát gan đã cẩn thận lui về phía sau, còn mấy người lớn gan, nhìn ngó xung quanh đã thấy càng ngày càng nhiều sói hoang, nhịn không được mà run lên.
Lâm Tinh khoái trá đứng lên, vẻ mặt thong dong tao nhã: “các ngươi….chết tiệt, làm đi.”
Sói đồng cỏ, biệt danh sói Braxin, sói Nam Mĩ. Loài sói này toàn thân lông màu vàng ánh đỏ, tính cách không hung hãn như những loài sói khác, chân thon dài mà hữu lực, rất hiếm gặp, chúng thường thích ngẫu nhiên tìm kiếm những loại hoa quả cùng thực vật. Loài sói này nhìn qua vô cùng thon thả đáng yêu, thích ăn những loại gia súc nhỏ, lực tấn công cũng không mạnh. Nếu theo lời Diệp Liên hiệu trưởng nói rằng nuôi loại này làm thú cưng trong nhà thì thật vô cùng phù hợp. mấy con này tuy không hung hãn nhưng đã bị bỏ đói đến ba ngày. Trong thời điểm dã tính bộc phát, sói đồng cỏ có thể giống như sư tử mà giành giật thức ăn
“Abi, cẩn thận!” Ngô Bân phi đến, một cước đá vào bụng con sói đang lao đến. Nhận qua huấn luyện đặc thù, một cước có thể mang theo lực đến hàng trăm kilogram. Một cước này của Ngô Bân lực đạo ước chừng lên tới hai trăm kilogram, lúc này đã làm con sói ngã văng trên mặt đất.
Abi quay lại, một con sói nữa lại hướng phía hắn lao mạnh đến, răng nanh sắc nhọn hòa cùng mùi máu tươi cách hắn có vài feet. Abi ngã nhào trên mặt đất, trong phút chốc lại có thêm ba con sói xông đến bao quanh hắn.
Ngô Bân một cước đã lăn mấy con sói, hung hăng rút dao đâm vào hông con sói đang đè lên người Abi.
“Fuck!” Trên đài cao, Lâm Tinh hung hăng đứng lên, sai trái sai phải, “Một dao trừ mất của ta nửa tháng tiền tiêu vặt, cơm chiều nay không cần cho hắn ăn nữa, lão tử ta muốn đích thân thao chết hắn!”
Phó huấn luyện viên gật đầu: “Nhưng thân thủ tên tiểu tử này thật không tồi, tôi nghĩ bị ngài đánh gãy hai cái sương sườn, sau này còn không đứng dậy nổi….”
“Đừng tưởng con gián đến từ phương đông thì không gọi là con gián, nhưng cách sống của hắn làm người ta quá mức chán ghét không thể đồng tình, có điều thân thủ tên này còn đáng đánh giá chút ít.” Đang khi nói chuyện, Ngô Bân lại hươ một đao, đường dao sắc bén thoáng chốc đâm vào đầu con sói! Máu cùng não sói chảy trên mặt đất, Lâm Tinh sắc mặt kịch biến, thanh âm cơ hồ rít qua kẽ răng: “Tiền tháng này của ta……coi như xong….”
Số sói hoang xuất chuồng khoảng chừng hơn năm mươi con, mặc dù có nghiêm lệnh của Lâm Tinh nhưng trong tình hình sinh tử cấp bách có mấy học viên hoảng loạn giết mất hơn mười con sói. Tất cả học viên ai cũng dính đầy thương tích, nghiêm trọng nhất là nữ học viên người Mĩ, bị cắn rớt mất nửa bàn tay, những người khác dù nặng dù nhẹ cả người cũng dính đầy máu.
Ngô Bân vẫn kiên cường, trên đùi bị cắn một miếng, thịt tróc ra. Trước mặt lại đang giằng co với một con sói, phát ra thanh âm tê rống nguy hiểm.
Đột nhiên cửa nhỏ phía bên kia vang lên một tiếng cười sắc nhọn, ngay sau đó mấy tảng thịt đầm đìa máu tươi được ném xuống. ngô Bân tranh thủ lúc con sói kia quay đầu lại mà chạy như điên.
Đó là tiếng cười gọi cho ăn của huấn luyện viên dạy thú, dần dẫn đã khắc sâu thành phản xạ có điều kiện của bầy sói. Mùi máu tươi kích thích thần kinh mãnh liệt, nhóm sói hoang quyết định buông tha cho đám học viên mà phè phỡn quay đi thưởng thức đồ ăn, hướng phía huấn luyện viên quen thuộc.
Cánh cửa nhỏ cuối cùng vừa hạ xuống, trên sân đấu chỉ còn lại hơn mười con sói, Ngô Bân thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.
“Được rồi, thu đội.” Lâm Tinh phân phó mấy phó huấn luyện viên, lại đột nhiên thấy phó huấn luyện viên vẻ mặt biến đổi.
“Huấn luyện viên! Không tốt! Bên kia!”
Lâm Tinh nhìn theo hướng chỉ tay của phó huấn luyện viên, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó lớn tiếng quát: “Tất cả lui ra phía sau! Lui ra sau!”
Dưới sân, toàn bộ học viên đều nhìn lên phía Lâm Tinh, sau đó lại theo hướng mấy phó huấn luyện viên đang trợn mắt há mồm nhìn lại. trong phút chốc chỉ thấy bên kia đài cao, cửa trường đấu không biết mở ra từ khi nào, đang lừ lừ tiến đến hai con hổ Châu Mĩ trưởng thành cực lớn!
Ngô Bân là người đầu tiên phản ứng: “Không tốt!”
Bình thường cửa lớn đều được đóng chặt, vì sợ có động vật bên ngoài xâm nhập mà luôn có lính cầm súng canh giữ. Nhưng hôm nay không biết là ai sơ sẩy, không đóng chặt cửa, mấy con hổ Châu Mỹ vì quá đói khát lại bị mùi thịt tươi hấp dẫn mà mò vào.
“Gầm…..”
Tiếng hổ gầm kinh thiên động địa làm ba mươi mấy học viên đồng loạt hoảng sợ. Vì là huấn luyện hàng ngày nên bọn họ không ai mang theo súng, hơn nữa mới nãy còn vật lộn với hơn năm mươi con sói nên tất cả đám học viên đều mệt mỏi, bây giờ phải đối mặt với hai con hổ châu Mĩ trưởng thành, bọn họ ngay cả thời gian chạy trốn chỉ sợ cũng không có.
Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, Lâm Tinh rút ra hai thanh chủy thủ trên đùi, từ trên đài cao ba bốn thước nhanh chóng nhảy xuống.
“Huấn luyện viên!”
“Tất cả lui về sau!” Lâm huấn luyện viên không quay đầu lại, lớn tiếng phân phó, “Mở cửa cho học viên lên đài cao! Thông báo cho bộ phận gây tê, nhanh!”
Y ở trên cỏ lăn một vòng sau đó nhanh chóng đứng lên, khom người. Phía sau y, mấy phó huấn luyện viên phi nhanh đến mở cửa lên đài, rồi liều mạng kéo đám học viên bị thương lên.
Lâm Tinh hai tay nắm chặt chủy thủ, vững vàng đứng phía trước, một mình lẻ loi đối mặt với hai con hổ Châu Mĩ đang dũng mãnh lao tới.
Tư thế Lâm Tinh cầm chủy thủ kỳ thực nhìn rất đẹp, cổ tay hơi hơi khum vào trong, cầm ngược lưỡi dao, chỉ cần động một chút, lưỡi dao sẽ phản xạ lại ánh mặt trời gay gắt.
Chuyên gia chiến đấu không chỉ phải chú trọng đến lực đạo, góc độ, quang ảnh biến ảo mà đồng thời còn phải theo đuổi sự mỹ cảm của quyền thuật. Quyền thuật cũng giống như âm nhạc, vũ đạo, hội họa……….là cái đẹp cực hạn, tinh xảo mà lợi hại, là thứ nghệ thuật mà chỉ lướt qua trong giây lát cũng đủ để trở nên vĩnh hằng.
Lâm Tinh từng ở trước mặt học viên nói đến khái niệm này, nhưng Ngô Bân hoàn toàn không có cách nào lí giải. Hắn giờ đây chỉ nhìn thấy hai con hổ lớn đang hướng phía Lâm Tinh mà lao đến, tiếp theo đó là ánh nắng mặt trời gay gắt đâm vào mắt hắn.
“Huấn luyện viên!”
Warwick giữ chặt hắn: “Đừng xúc động!”
Ngô Bân dừng một chút, vết thương trên đùi truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn phải dừng động tác.
Trong nháy mắt, một bàn tay Lâm Tinh đã giữ chặt lấy chân trước của con hổ, bàn tay còn lại nhanh nhẹn đâm đến xương ức nó, lưỡi dao sắc bén lướt lên đến miệng hổ làm nó đau nhức nổi cơn điên. Con hổ nhảy lui về sau, quật quật đuôi, cái đuôi rắn chắc như roi sắt quất đến trên đùi Lâm Tinh.
Lâm Tinh nhăn nhăn mi, cắn chặt răng, dùng con dao kia, đưa xuống dưới, đâm mạnh vào mắt hổ.
“Gầm~~~~”
Nếu là thiếu niên hơn mười tuổi bình thường khác, lúc này chắc chắn đã bị con hổ điên quăng đi, thậm chí còn bị tan xương nát thịt.
Lâm Tinh nhìn qua cơ thể cực kì đơn bạc, dây chằng trong phút chốc kéo căng đến cực hạn, cơ bắp bộc phát sức mạnh cực lớn, vượt qua sự tưởng tượng của người thường. Nháy mắt, lực công kích của y đã đạt tới hơn năm trăm kilogram, ước chừng tất cả sức mạnh đều dồn vào năm đầu ngón tay, khiến năm ngón tay y gắt gao nắm chặt lấy lông con thú.
Ngay sau đó y rút ra cánh tay bị con hổ cắn ngập răng, chuẩn xác hạ một quyền vừa ngoan độc vừa mạnh mẽ lên sọ con hổ.
“Thật…thật đáng sợ…”Học viên số 13 người Ấn Độ không tin vào mắt mình, thì thào tự nói: “Lực công kích cùng tốc độ, sự chính xác như vậy, nếu đối tượng không phải dã thú mà là người….”
…..Nếu là người thường, một quyền này cũng đủ làm cho hộp sọ vỡ nát!”
“Gầm~~~” con hổ chịu một đòn mạnh, làm cho hàm dưới khép lại, chủy thủ nhất thời càng đâm sâu vào miệng nó. Máu phun ra tung tóe làm nó điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Lâm Tinh đang ở trên lưng nó lập tức bị con hổ hơn mấy trăm cân đè nghiến trên mặt đất
“A!”
Tiếng kêu thống khổ cách xa như vậy mà Ngô Bân vẫn có thể rõ ràng nghe thấy. Đầu óc hắn nỏng cả lên, lập tức giãy khỏi Warwick, nhảy xuống đài cao.
“Ngô!” Warwick kêu to, “Đừng đi xuống, rất nguy hiểm!”
Ngô Bân lăn một vòng sau đó nhanh chóng xông lên, từ sau thắt lưng rút ra một thanh đoản đao chém về phía chân trước con hổ châu Mĩ. Động tác của hắn vì đau mà dừng lại một chút, chính là một chút cử động như vậy đã thu hút con hổ nhỏ hơn phía sau lao đến, mắt thấy đã sắp táp đến sau gáy Ngô Bân.
Lâm Tinh đồng tử co rút. Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, ngay khi Ngô Bân quay đầu lại đã thấy Lâm Tinh chắn trước mặt mình, dùng chủy thủ còn lại đâm sâu vào cổ con hổ nhỏ.
Thế nhưng lực tấn công của con hổ nhỏ mạnh kinh người, bị thương nặng như vậy vẫn cố cắn thật mạnh vào đùi Lâm Tinh, huyết nhục trong chớp mắt bắn ra tung tóe.
Lâm Tinh cắn chặt răng, Ngô Bân xông lên nắm chặt đầu con hổ kéo mạnh về phía sau.
Lâm Tinh lui lại vài bước, thở dốc, lớn tiếng quát: “Số 16, tránh ra!”
Ngô Bân sửng sốt một chút mới nhớ ra là y gọi mình. Từ trước tới giờ Lâm Tinh đều gọi những học viên vô dụng bằng số hiệu, số 13, số 16, số 18, số 46…….Tất cả mọi người trong mắt y đều chỉ là một con số, chỉ là một số hiệu.
Mấy giây ngơ ngẩn của hắn, Lâm Phong đã chịu không nổi. Y cúi đầu, từ trong ngực áo lấy ra một loại tế thằng (là sợi dây mảnh), sau đó đem Ngô Bân một cước đạp xa mấy thước.
Ngô Bân phịch một tiếng té ngã trên mặt đất, sau đó lăn lông lốc mấy vòng rồi đứng lên: “Huấn luyện viên!”
Hắn lập tức ngây ngẩn cả người. Không chỉ có hắn, tất cả học viên trên đài cao đều kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Chỉ thấy từ trong vạt áo Lâm Tinh rút ra tế thằng, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lóa, kia không phải là loại tế thằng mềm mại mà là loại đặc chế, vừa có sự mềm dẻo lại vừa cứng rắn như dây thép. Y vứt chủy thủ đi, miệng cắn dây thép, cầm trong tay, trong nháy mắt khi con hổ châu Mĩ lao đến thì y nhảy lên. Dây thép vung đến, dưới sự điều khiển kĩ thuật đầy vi diệu của y mà sợi dây tưởng chừng như có sinh mệnh, giống như một con rắn, gắt gao quấn lấy chân sau của con hổ.
Con hổ ngửa mặt lên trời thét dài, Lâm Tinh từ trên cao nhảy xuống, cánh tay hung hăng, quyết đoán kéo mạnh, kéo căng dây thép đến cực hạn, huyết nhục bắn ra tung tóe, rõ ràng chân con hổ kia đã bị cắt đứt!
“Gầm~~~~~”
Dây thép sắc bén vung ngược lên, dưới ánh mặt trời phản chiếu màu huyết sắc, giống như lưỡi hái tử thần, lạnh lẽo, khủng bố.
Con hổ Châu Mĩ phẫn nộ nhào lại, mang theo mùi máu tươi nhảy lên, hướng phía Lâm Tinh mà táp đến.
“Ngô Bân kinh hãi: “Huấn luyện viên, chân của người…..”
Vừa rồi bị đuôi cọp quất vào đã bị thương, ngay sau đó lại bị cắn, máu tươi theo miệng vết thương ồ ồ chảy ra bên ngoài như dòng suối, theo cẳng chân chảy xuống dưới. Vài giây sau, trên mặt đất đã thành vũng máu nhỏ.
Lâm Tinh mặt trầm như nước, một chút cảm xúc đều nhìn không ra. Y từng bước tiến đến, che trở trước người Ngô Bân, mặt đối mặt với con hổ sặc mùi huyết tinh, thanh âm thản nhiên không chút sợ hãi: “Số 16, đến phía sau ta!”
——————————————-
“Cho ta một bao Marco polo…..lại cho ta thêm hai chai bia. Được rồi, à, còn cho ta một suất lớn khoai tây chiên.”
“Vâng, có ngay!”
Ngô Bân thanh toán tiền, mang bia đến bên ngoài nhà hàng ngồi xuống. Warwick cùng Abi đang ngồi ngẩn xoi mói người phụ nữ ngồi đối diện bên kia đường cái. Ở đây chủ yếu là mấy bác gái người Ấn Độ, tất cả bọn họ dáng người đều vượt quá người bình thường.
Con gái Ấn Độ vĩnh viễn làm người ta hoang mang. Khi các cô chưa kết hôn, ai cũng có má lúm đồng tiền, phong tình vạn chủng, dáng người mềm mại, uyển chuyển như rấn, tuyệt vời mê hồn. nhưng các cô sau khi kết hôn, sẽ lập tức trở nên béo phì, cùng nhau trở thành những bà mẹ siêu cấp mập mạp.
“Có lẽ bọn họ sau khi kết hôn ăn mấy loại thức ăn đặc biệt.” Ngô Bân trượt xuống ngồi dựa trên ghế: “Haixx, cái thì trấn nhỏ này thật đúng là bần cùng, ngay cá một cái nhà hàng tử tế cũng không có.
“Thôi đi, một tháng khó có được ngày nghỉ. Nếu không phải Lâm huấn luyện viên bị thương nằm viện, mấy ngày nghỉ này của chúng ta không phải lại bị kẻo ra ngoại ô dã chiến hay sao.”
Warwick thích ý châm một điếu thuốc, thật dài phun ra một làn khói uốn lượn, “Abi, đây không phải dạng thời tiết lý tưởng mà Lâm huấn luyện viên kia nhắc đến hay sao….không biết vì sao bây giờ vừa nghe đến họ Lâm người phương đông là thần kinh tôi lại khẩn trương hẳn lên, lần trước xem tivi thấy tên Trung Quốc lừa đảo mà tôi, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.”
Abi ha ha cười, chính là nụ cười kia thấy sao cũng miễn cướng: “Chúng ta….chúng ta dù sao cũng nên đổi đề tài đi.”
Sự kiện hai con hổ Châu Mĩ xâm nhập trôi qua một tháng trước đây được xác định là do hai lính canh cửa ngày hôm đó đã vụng trộm chuồn khỏi vị trí đi uống rượu, kết quả quên không đóng cửa. Học viên khu mười chín không gặp phải trở ngại gì nhưng Lâm huấn luyện viên vùng đùi xương cốt bị tổn thương quá nặng cộng thêm những vùng khác cũng bị trọng thương phải đưa vào bệnh viện, cũng vì vậy mà khu mười chín bị mất một tháng huấn luyện chính quy, nên bọn họ cũng có ngày nghỉ đầu tiên của mình.
Diệp Liên hiệu trưởng mở lòng từ bi, cấp cho học viên khu mười chín một cái xe tải, chở họ vào thị trấn, cho phép nghỉ ngơi một ngày xả láng.
Ngô Bân ngày đó là người bị thương nặng nhất, dây chằng của hắn bị xé rách, không thể không phẫu thuật. Hắn ở trên giường nằm nửa tháng, sau mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Vì cùng ở trong bệnh viện nên hắn rất muốn vào phòng ICU thăm Lâm huấn luyện viên nhưng lần nào hắn cũng chỉ nhận được một câu trả lời, Lâm huấn luyện viên không bao giờ cho phép học viên lén lút đến thăm.
Sau mấy ngày nằm bẹp trong bệnh viện, hắn bị Warwich cùng Abi lôi ra khỏi bệnh viện, hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi, thả lỏng thể xác cùng tinh thần, cùng vào thị trấn tận hưởng một ngày phong lưu khoái hoạt.
Ngô Bân ngồi ngoài cửa nhà hàng gào to cắt ngang Warwick cùng Abi đang hưng trí bừng bừng tranh luận: “số 21! Khoai tây chiên xắt nhỏ!”
Ngô Bân hướng phía nhân viên tạp vụ vẫy vẫy tay: “Ở đây!”
Ngay khi hắn quay đầu, đột nhiên tầm mắt rơi trên người một người ngồi bên cạnh bàn cách vách, hắn nhất thời ngẩn người: “…….Kia không phải Lâm huấn luyện viên hay sao?”
Abi nhìn qua: “Má ơi, thật sự là hắn.”
Lâm Tinh cùng một phụ nữ Nhật Bản ngồi đối diện đang cùng nhau vừa uống bia, vừa đánh bài. Y mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng quần bò, lộ ra năm đầu ngón chân trắng nõn. Khuôn mặt nhàn nhã ung dung. Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lâm huấn luyện viên mặc thường phục, trên đầu không có mũ sắt, tựa như một học sinh trung học bình thường, bọ dáng nhỏ gầy đơn bạc, làn da trắng thuần, mái tóc đen mềm mượt vén sau vành tai, bộ dáng nhẹ nhàng tú lệ, văn tĩnh như một cô gái bình thường.
Người phụ nữ Nhật Bản ngồi với y nhìn không ra tuổi tác, mặc một bộ kimono truyền thống, trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt thật dài khẽ nhướn, đôi môi đỏ tươi diễm lệ, khi cười rộ lên còn dùng một tay che miệng, lộ ra những ngón tay thon dài, quyến rũ như hoa lan chỉ.
“….Đó là người phụ nữ của Lâm huấn luyện viên? Khẩu vị thật đặc biệt.” Abi thấp giọng nói.
Ngô Bân đứng phắt dậy, thẳng tắp hướng bọn họ đi đến.
“Này!” Abi vừa lôi kéo vừa giữ chặt hắn, ở phía sau thấp giọng rít gào: “Này, ngày nghỉ êm đẹp, cậu như thế nào còn muốn đến để tên huấn luyện viên ma quỷ kia hắn thao hả? Ngô, cậu không phải là bị động kinh đấy chứ?”
Cô gái Nhật Bản kia ngẩng đầu lên, hướng phía Ngô Bân đang đi tới kia, che miệng cười nói: “Lâm, đây là mấy học trò đáng yêu của ngươi sao?”
Lâm Tinh quay đầu lại, con mắt xinh đẹp lạnh băng quét qua ba ngưởi Ngô Bân, Abi, Warwick. Trong phút chốc làm cho mấy cô gái đi đường đang thảo luận im bặt.
Abi liếm liếm môi, sợ hãi nhỏ giọng nói: “Nhiều con gái vây quanh như vậy đương nhiên là vì huấn luyện viên ác ma ngươi….”
Ngô Bân đi đến bên bàn, hơi hơi hạ thắt lứng, trước ánh mắt bình tề của Lâm Tinh mà nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Huấn luyện viên, tôi vẫn muốn đi bệnh viện thăm ngài, nhưng không được……ngài hiện nay…thế nào?”
Lâm Tinh vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm một lúc thật lâu mới từ đôi môi mỏng manh xinh đẹp phun ra một câu: “…..ngươi là số bao nhiêu?”
“Tôi là Ngô Bân.”
“Ta hỏi ngươi là số bao nhiêu?”
Thì ra Lâm huấn luyện viên tính cách khủng bố, thủ đoạn tàn khốc chỉ cần một khắc không nhìn thấy mã số của học viên lập tức sẽ không thể nhớ được người đó là ai. Chẳng lẽ y chỉ toàn dựa vào mã số mà nhớ bọn họ là ai sao?
Ngô Bân trầm mặc một chút: “….số 16”
“A, chính là tên học viên vướng chân vướng tay còn thích tỏ ra anh hùng ngày đó chạy xuống đánh hổ, số 16 a.” Lâm Tinh nói: “Như ngươi thấy, ta còn sống, không hơn.”
Cơ bắp toàn thân Ngô Bân kìm không được mà trở nên căng thẳng: “Ngày đó…tôi chỉ là….nghe thấy tiếng ngài kêu cứu, a không, tiếng ngài kêu, cho nên……”
“Ba người các ngươi cùng đi uống rượu sao? Vừa vặn ta tìm các ngươi có việc.” Lâm Tinh quyết đoán, chắn ngang câu chuyện của Ngô Bân, y đứng lên, đặt tiền dưới đáy cốc, đối với người phụ nữ Nhật Bản kia lễ phép gật đầu: “Vậy gặp lại sau nha, Reiko. Tôi còn có việc muốn làm, lúc nào về trường tôi sẽ đến tìm cô.”
Lệ Tử tao nhã đối y vẫy vẫy tay: “Ta sẽ chờ ngươi nha Tiểu Lâm sama!”
Ngô Bân chân tay luống cuống đứng tại chỗ, Lâm Tinh cũng không quay đầu nhìn hắn cái nào, hướng phía ngoài nhà hàng đi đến. Lúc y đi ngang qua Warwick cùng Abi liền đối hai người ngoắc ngoắc ngón tay: “Các ngươi cũng đến đây đi.”
…… Tới làm gì?! Bị hắn thao sao?!
Warwick cùng Abi nhìn nhau liếc mắt một cái, mặt xám như tro, đứng lên: “Lâm huấn luyện viên….”
Lâm Tinh lạnh băng hừ hừ cười: “Không muốn sau khi về căn cứ bị phạt chạy một vòng năm mươi kilomet đó chứ, nhanh lên, đừng có chậm rề rề như vậy!”
Băng qua mấy đoạn đường cái, trên đường người đi thực thưa thớt, thỉnh thoảng mới có người từ trong nhà vọt qua. Vì nhiệt độ quá nóng mà ngay cả mấy con chó cũng ghé vào dưới hàng hiên mà thè lưỡi thở hồng hộc.
Ánh mặt trời nóng bức tưởng chừng như đem mặt đường hòa tan. Ánh nắng rực rờ đâm vào khiến mắt người ta không thể mở ra được
Bốn ngưởi nước ngoài đi trên đường cái khiến cho người trong thị trấn nhỏ mấy dặm này không khỏi tò mò mà quay ra nhìn. Trong đó Ngô Bân, Warwick cùng Abi đều mặc quân phục tối màu, thân thể cao lớn hữu lực, đi giữa là Lâm Tinh, quần áo đơn giản như học sinh trung học, văn tĩnh giảo hảo, vẻ mặt nghiêm túc. Người qua đường không biết chuyện còn tưởng ba người họ đang bắt cóc người ở giữa, nào biết hai bên cẳng chân Lâm Tinh giấu hai thanh chủy thủ, túi quần phồng phồng kia không biết có phải hay không giấu hai khẩu súng nhỏ.
Abi đi phía sau Lâm Tinh, vừa vặn tầm mắt đặt ở cặp mông Lâm Tinh, vì động tác đi mà đường cong mềm mại, tươi trẻ hiện ra, nhìn xuống nữa là đôi chân dài thon thả, duyên dáng.
Hắn trộm nuốt nước miếng. trăm ngàn lần không dám nhìn lại. Trong lòng hắn thấp giọng cảnh cáo chính mình, vạn nhất nếu bị tên huấn luyện viên thiếu niên ác ma biến thái này biết được, hắn không biết sẽ thảm thương đến cỡ nào…..
Phía trước, Lâm Tinh đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ thấy y ngẩng đầu nói: “Đến rồi!”
“Bùm bùm!!!” ba tên phía sau thần kinh buộc chặt đồng thời ngẩng đầu lên, tim đập mạnh như muốn vọt lên tận cổ, bất an không yên.
Chỉ thấy trước mặt là một cửa hàng, biển đề mấy chữ rất to “Cửa hàng tiện lợi Sao Duy Á 24h”
Lâm Tinh xoay người, đối ba người đang trợn mắt há mồm vươn tay.
“Ba người cho ta mượn tiền đi.” Lâm huấn luyện viên bình tĩnh nói “Tiền tháng này của ta bị hiệu trưởng trừ hết rồi…..nhưng ta còn muốn mua kem đánh răng, xà phòng, mua áo ngủ mới, còn muốn đặt hàng tạp chí võng du, đĩa game mới…….ta còn muốn ăn khoai tây chiên với bánh khoai nhân ngọt nữa.”
“Nghe nói ngươi đánh một học viên? Là tên bộ đội đặc chủng dự bị của quân đội Anh kia sao?”
Báo cáo công tác vừa xong, Lâm Tinh đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng chợt dừng lại, cười nói: “Hiệu trưởng cũng bắt đầu quan tâm đến những việc lặt vặt thế này hay sao?”
Bên ngoài, nhiệt độ cực nóng, lên tới hơn năm mươi độ, vậy mà trong phòng hiệu trưởng không bật điều hòa. Diệp Liên “ba” một tiếng thu hồi quạt giấy trong tay, trên tay vịn đung đưa đôi chân thon dài: “Ta biết huấn luyện viên các ngươi không thích cấp trên can thiệp vào hình thức huấn luyện, nhưng Lâm Tinh, ta không thể không nhắc nhở ngươi, tỉ lệ học viên tử vong của ngươi trong hai năm liền liên tiếp đứng đầu trong hai mươi tám khu rồi đó.”
“…… Ta biết.”
“Nếu thật sự không hài lòng thì đuổi hắn đi đi.”
“Vâng.”
Lâm Tinh vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng liền có một phó huấn luyện viên vội vàng chạy tới, nghiêm mình cúi chào: “Huấn luyện viên! Số 16 phòng tạm giam đã không chống đỡ được nữa!”
Khóe môi Lâm Tinh hiện ra ý cười lãnh đạm: “Hah?”
Cửa phòng tạm giam một lần nữa mở ra. Ngô Bân cố sức mở mắt nhưng chỉ thấy một mảnh mơ hồ, nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên chậm rãi đi vào, ngồi xổm trước mặt mình.
“Ta nghe nói ngươi đã đến cực hạn, là muốn bị đuổi về hay là tự mình thừa nhận thất bại?”
Ngô Bân há há mồm nhưng thanh âm lại quá mức khàn khàn, hoàn toàn nghe không rõ ràng hắn đang nói gì.
“Nói lớn một chút!” Lâm Tinh lãnh khốc ra lệnh.
“…… Ta……”
“Uh?”
“Ta là đồ…… Phế vật……”
“Rốt cuộc vẫn phải nói ra thôi, ngươi xem, đâu có khó khăn gì.”
Lâm Tinh vươn tay túm lấy tóc Ngô Bân, đem đầu hắn kéo ra sau, sau đó dùng răng nanh cắn mở chai nước khoáng, cũng không quan tâm hắn uống được bao nhiêu cứ thế đổ nước vào miệng hắn.
“Khụ….Khụ!” Ngô Bân tham lam nuốt từng ngụm nước mát, bởi vì uống quá nhanh mà nước cứ tràn khỏi khóe miệng, chảy khắp mặt, nhìn qua thực vô cùng chật vật.
Chai nước trống không, Lâm Tinh đem vỏ chai rỗng vứt đi rồi không chút để ý giẫm lên, làm chiếc vỏ chai trở nên méo mó.
“Xem đây, tôn nghiêm của ngươi hôm nay cũng giống như cải vỏ này, bị ta giẫm nát dưới chân, biến thành đống rác, hoàn toàn không đáng một xu. Về sau nếu ngươi coi trọng thứ gì đó, tín ngưỡng của ngươi, kiên trì của ngươi, tự tôn của ngươi, tín nhiệm của ngươi….. ngươi cảm thấy vô cùng trân trọng, tất cả đều sẽ bị giẫm nát dưới chân, tất cả những thứ trước mắt đều giống như rác rưởi, không đáng một đồng. Hôm nay mới chỉ là bắt đầu, ngươi từ từ sẽ quen.”
Mất đi sự chống đỡ của Lâm Tinh, Ngô Bân té ngã thật mạnh, trên mặt đất ho ra mấy ngụm máu.
“Nha, ta sẽ sắp xếp nhân viên đưa ngươi đến phòng bệnh, dưỡng thương xong rồi hãy đến tham gia huấn luyện.”
Lâm Tinh quay đầu bước ra ngoài, đột nhiên dừng lai, vì Ngô Bân đem hết sức lực kéo chân y lại.
“Một vài thứ khác….” Ngô Bân nhìn y, thanh âm đứt quãng, “Ngươi nói một vài thứ khác…..so với tín ngưỡng cùng tôn nghiêm còn quan trọng hơn….là cái gì?”
Lâm Tinh nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Làm người, quan trọng nhất là tính mạng. Làm quân nhân, quan trọng nhất là nhiệm vụ. Còn có, lần sau không được xưng hô với ta một câu ngươi hai câu ngươi nữa, phải gọi ta là Lâm huấn luyện viên.”
Ngô Bân vô lực buông tay ra, Lâm Tinh cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phòng giam.
Hôm đó, khi Ngô Bân lần đầu tiên tham gia huấn luyện ở khu mười chín nơi rừng rậm nhiệt đới Amazon này, hắn liền bị đánh gãy hai cái xương sườn. Mà nay, khi hắn trở lại, sáu mươi tân sinh chỉ còn lại bốn mươi lăm người, trong đó tám người đang nằm bẹp trong phòng bệnh chờ bác sĩ nối lại xương vì xương cốt của bọn họ giờ đây đã chẳng còn nguyên vẹn. Ngoài sân thể dục bây giờ chỉ còn lại ba mươi bảy người bị huấn luyện viên thiếu niên ác ma hung hăng thao luyện. Mười lăm học viên kia vì không chịu nổi đặc huấn địa ngục nên đã tự nguyện bỏ cuộc.
“Hôm nay ta rất vui mừng a” Lâm Tinh chắp tay sau lưng nhìn xuống hai hàng học viên, “Có biết vì sao ta vui không?”
Mọi người đều nín thở, một chữ cũng không dám nói.
“Vì sao? Vì hôm nay đám vật cưng bé bỏng của Diệp Liên hiệu trưởng rốt cuộc cũng đã được thuần hóa thành công, lông xù xù, biết làm nũng, cực kì đáng yêu!”
Lâm Tinh dừng lại trước mặt số 46, dùng chủy thủ nâng nâng cằm Abi: “Trong khoảng thời gian vừa rồi, biểu hiện của mọi người thực không tồi, tiến bộ thần tốc hơn nữa đều không gây phiền toái gì! Nhất là ngươi, số 46!”
Abi mồ hôi lạnh đầy người: “Cám…..cám ơn huấn luyện viên.”
“Đương nhiên, trong đó có bao nhiêu phần là sợ bị ta nắm gáy…..Ta thực không nghĩ đến chuyện truy cứu tội lỗi của ngươi a.” Lâm Tinh dùng chủy thủ miết miết mặt Aso, sau đó tiếp tục đi xuyên qua hàng học viên, cười vang: “Nghe nói mọi người gần đây đều cố gắng khổ luyện từng giây từng phút, cho nên thực mệt muốn chết đi, thể lực có chút tiêu hao không kịp phục hồi, đúng không?”
Tất cả các học viên nghe xong đều không hẹn mà cùng rống to: “Báo cáo huấn luyện viên! Không phải!”
Lâm Tinh đi đến chỗ nữ học viên duy nhất dừng lại, liếc nhìn mã số trước ngực: “Số 18!”
Cô nàng người Mĩ lập tức nghiêm: “Vâng, huấn luyện viên!”
“Ngươi có từng nuôi thú cưng không? Chính là loại thú lông xù, co co thành một nắm, biết nghe lời, thích chơi đùa ấy…..có thích không?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Đúng vậy!”
Lâm Tinh vỗ vỗ mặt nàng: “Thích là tốt rồi.”
Hắn đi trở về trên bục cao, cao giọng quát: “Cho nên hôm nay, vì muốn khen ngợi mọi người trong thời gian gần đây khổ luyện, ta quyết định mời mọi người đi vui đùa cùng vật cưng của Diệp Liên hiệu trưởng! Toàn đội chia thành năm nhóm nhỏ theo phó huấn luyện viên chạy hướng khu huấn luyện thú cách mười kilomet, nửa giờ sau tập hợp!”
Năm huấn luyện viên đồng thời lộ ra nụ cười không chút hảo ý: “Vâng, huấn luyện viên!”
“Các đội tập hợp! Chạy bộ — chạy!”
Năm tiểu đội ầm ầm chạy qua sân thể dục. Không biết từ khi nào sau lưng Lâm Tinh xuất hiện một người đàn ông cao gầy, tóc đen buộc lỏng thả rơi trước ngực. Trời nóng như vậy vậy mà hắn lại mặc quân trang bằng vải gió, cực kì nghiêm chỉnh. Quai mũ sắt sát dưới cằm, chân đi giày da trâu quân đội, giống như hoàn toàn không bị ánh nắng chói chang của mùa hè ảnh hưởng.
“Ta phát hiện cái ác của ngươi rất thú vị, Lâm Tinh.”
Lâm Tinh quay đầu lại: “Hiệu trưởng?”
“Đừng hiểu lầm, ta cũng không có ý định ngăn cản ngươi.” Diệp Liên xoay người, cũng không quay đầu lại hướng về khu nghiên cứu vũ khí, thanh âm thản nhiên, bỏ lại một câu: “Nhưng nếu ngươi phá hoại khu luyện thú, ta sẽ cắt tiền tiêu vặt tháng này của ngươi.”
Lâm Tinh trợn tròn mắt: “Không được a hiệu trưởng, như vậy rất nhẫn tâm a!”
Nửa giờ sau, bên ngoài khu dạy thú, năm tiểu đội nhỏ đã bị tiếng thét to không kiên nhẫn của mấy phó huấn luyện viên mà khẩn trương tập hợp, nối đuôi nhau tiến vào trong trường.
Khu luyện thú hình tròn, rất gần ranh giới căn cứ, ước chừng chỉ cần đi khoảng mười phút là có thể đến rìa căn cứ, bởi vậy xung quanh thường có muông thú chạy qua. Khu huấn luyện thú này kiến trúc rất giống với đấu trường La Mã cổ đại. xung quanh là rừng cây, bốn phía có đài cao bao quanh, ở giữa là một sân đấu. dõi mắt nhìn lên mấy đài cao phía xa có thể thấy được những ô cửa nhỏ bằng sắt, bên cửa còn dán biển báo nguy hiểm.
Ngô Bân cùng đồng đội đi vào sân huấn luyện, đột nhiên có cảm giác không ổn vì xung quanh họ không có lấy bóng dáng một phó huấn luyện viên. Tất cả bọn họ đều đang đứng trên đài cao, cách đám tân sinh khoảng chừng ba bốn thước, vui sướng nhìn người gặp họa.
“Này,” Warwick nhíu nhíu mi, không tránh khỏi sợ hãi, “Tên ác ma kia không phải lại nghĩ ra trò gì ép chúng ta đến nước chết đó chứ.”
“Có thể.” Ngô Bân vừa muốn nói gì, đột nhiên một thân ảnh từ trên tường cao nhảy xuống, lưu loát đáp xuống trên đài cao, lập tức đứng lên nhìn bọn họ. Là Lâm Tinh.
“Có việc này ta rất muốn nói với các ngươi, mong các ngươi hãy vui vẻ tận hưởng hoạt động ngoại khóa lần này. Nhưng ta mong các ngươi hãy suy nghĩ đến tiền tiêu vặt tháng này của ta một chút mà động tác nhẹ nhàng hơn có được không?” Thanh âm Lâm Tinh đột nhiên nghiêm khắc: “Tất cả nghe rõ cho ta! Không được làm vật cưng của hiệu trưởng bị chết, nếu không các ngươi sẽ phải tự đem mình đi làm vật cưng cho hiệu trưởng!”
Đa số học viên trợn mắt há hốc mồm: “Cái gì, cái gì a?”
Lâm Tinh vung tay lên, năm huấn luyện viên gật gật đầu, đồng thời mở chốt năm cửa sắt trên đài cao.
Cùng lúc đó năm cánh cửa xung quanh bọn họ ầm ầm mở ra, trong bóng tối dần dần hiện ra một đôi mắt màu xanh lục sáng quắc, tiếng gầm gừ của dã thú từ xa ân ẩn truyền đến.
“Sau hôm nay sẽ đem lũ sói con này đồng loạt giảm béo! Các ngươi có thể tùy ý lựa chọn cho mình một loại vũ khí nhưng không cho phép đánh chết lũ sói! Nhưng nếu sói hoang đem người cắn chết cũng không sao.”
Ngô Bân dùng ánh mắt không thể tin được chuyển dần tầm mắt từ trên người Lâm Tinh đến cánh cửa. Ban đầu một đám sói hoang chậm rãi đi ra từ cánh cửa nhỏ, nóng lòng nhìn chằm chằm ba mươi bày học viên.
Abi giọng nói đầy hoảng sợ: “Này, cái đám này…..thế này mà gọi là ‘thằng nhãi con’ sao?”
Lâm Tinh nghe thấy, cười khoái trá: “Vì hiệu trưởng tiết kiệm chi tiêu nên bọn chúng đã ba ngày nay không ăn gì rồi. phương pháp này rất hữu hiệu để đánh giá thành quả học tập của các ngươi, làm cho tốt vào.”
Mới chỉ vài con sói lao tới đã làm cho người ta sợ hãi muốn dựng tóc mai, âm thầm phát ra tiếng than thở. Mấy học viên nhát gan đã cẩn thận lui về phía sau, còn mấy người lớn gan, nhìn ngó xung quanh đã thấy càng ngày càng nhiều sói hoang, nhịn không được mà run lên.
Lâm Tinh khoái trá đứng lên, vẻ mặt thong dong tao nhã: “các ngươi….chết tiệt, làm đi.”
Sói đồng cỏ, biệt danh sói Braxin, sói Nam Mĩ. Loài sói này toàn thân lông màu vàng ánh đỏ, tính cách không hung hãn như những loài sói khác, chân thon dài mà hữu lực, rất hiếm gặp, chúng thường thích ngẫu nhiên tìm kiếm những loại hoa quả cùng thực vật. Loài sói này nhìn qua vô cùng thon thả đáng yêu, thích ăn những loại gia súc nhỏ, lực tấn công cũng không mạnh. Nếu theo lời Diệp Liên hiệu trưởng nói rằng nuôi loại này làm thú cưng trong nhà thì thật vô cùng phù hợp. mấy con này tuy không hung hãn nhưng đã bị bỏ đói đến ba ngày. Trong thời điểm dã tính bộc phát, sói đồng cỏ có thể giống như sư tử mà giành giật thức ăn
“Abi, cẩn thận!” Ngô Bân phi đến, một cước đá vào bụng con sói đang lao đến. Nhận qua huấn luyện đặc thù, một cước có thể mang theo lực đến hàng trăm kilogram. Một cước này của Ngô Bân lực đạo ước chừng lên tới hai trăm kilogram, lúc này đã làm con sói ngã văng trên mặt đất.
Abi quay lại, một con sói nữa lại hướng phía hắn lao mạnh đến, răng nanh sắc nhọn hòa cùng mùi máu tươi cách hắn có vài feet. Abi ngã nhào trên mặt đất, trong phút chốc lại có thêm ba con sói xông đến bao quanh hắn.
Ngô Bân một cước đã lăn mấy con sói, hung hăng rút dao đâm vào hông con sói đang đè lên người Abi.
“Fuck!” Trên đài cao, Lâm Tinh hung hăng đứng lên, sai trái sai phải, “Một dao trừ mất của ta nửa tháng tiền tiêu vặt, cơm chiều nay không cần cho hắn ăn nữa, lão tử ta muốn đích thân thao chết hắn!”
Phó huấn luyện viên gật đầu: “Nhưng thân thủ tên tiểu tử này thật không tồi, tôi nghĩ bị ngài đánh gãy hai cái sương sườn, sau này còn không đứng dậy nổi….”
“Đừng tưởng con gián đến từ phương đông thì không gọi là con gián, nhưng cách sống của hắn làm người ta quá mức chán ghét không thể đồng tình, có điều thân thủ tên này còn đáng đánh giá chút ít.” Đang khi nói chuyện, Ngô Bân lại hươ một đao, đường dao sắc bén thoáng chốc đâm vào đầu con sói! Máu cùng não sói chảy trên mặt đất, Lâm Tinh sắc mặt kịch biến, thanh âm cơ hồ rít qua kẽ răng: “Tiền tháng này của ta……coi như xong….”
Số sói hoang xuất chuồng khoảng chừng hơn năm mươi con, mặc dù có nghiêm lệnh của Lâm Tinh nhưng trong tình hình sinh tử cấp bách có mấy học viên hoảng loạn giết mất hơn mười con sói. Tất cả học viên ai cũng dính đầy thương tích, nghiêm trọng nhất là nữ học viên người Mĩ, bị cắn rớt mất nửa bàn tay, những người khác dù nặng dù nhẹ cả người cũng dính đầy máu.
Ngô Bân vẫn kiên cường, trên đùi bị cắn một miếng, thịt tróc ra. Trước mặt lại đang giằng co với một con sói, phát ra thanh âm tê rống nguy hiểm.
Đột nhiên cửa nhỏ phía bên kia vang lên một tiếng cười sắc nhọn, ngay sau đó mấy tảng thịt đầm đìa máu tươi được ném xuống. ngô Bân tranh thủ lúc con sói kia quay đầu lại mà chạy như điên.
Đó là tiếng cười gọi cho ăn của huấn luyện viên dạy thú, dần dẫn đã khắc sâu thành phản xạ có điều kiện của bầy sói. Mùi máu tươi kích thích thần kinh mãnh liệt, nhóm sói hoang quyết định buông tha cho đám học viên mà phè phỡn quay đi thưởng thức đồ ăn, hướng phía huấn luyện viên quen thuộc.
Cánh cửa nhỏ cuối cùng vừa hạ xuống, trên sân đấu chỉ còn lại hơn mười con sói, Ngô Bân thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất.
“Được rồi, thu đội.” Lâm Tinh phân phó mấy phó huấn luyện viên, lại đột nhiên thấy phó huấn luyện viên vẻ mặt biến đổi.
“Huấn luyện viên! Không tốt! Bên kia!”
Lâm Tinh nhìn theo hướng chỉ tay của phó huấn luyện viên, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó lớn tiếng quát: “Tất cả lui ra phía sau! Lui ra sau!”
Dưới sân, toàn bộ học viên đều nhìn lên phía Lâm Tinh, sau đó lại theo hướng mấy phó huấn luyện viên đang trợn mắt há mồm nhìn lại. trong phút chốc chỉ thấy bên kia đài cao, cửa trường đấu không biết mở ra từ khi nào, đang lừ lừ tiến đến hai con hổ Châu Mĩ trưởng thành cực lớn!
Ngô Bân là người đầu tiên phản ứng: “Không tốt!”
Bình thường cửa lớn đều được đóng chặt, vì sợ có động vật bên ngoài xâm nhập mà luôn có lính cầm súng canh giữ. Nhưng hôm nay không biết là ai sơ sẩy, không đóng chặt cửa, mấy con hổ Châu Mỹ vì quá đói khát lại bị mùi thịt tươi hấp dẫn mà mò vào.
“Gầm…..”
Tiếng hổ gầm kinh thiên động địa làm ba mươi mấy học viên đồng loạt hoảng sợ. Vì là huấn luyện hàng ngày nên bọn họ không ai mang theo súng, hơn nữa mới nãy còn vật lộn với hơn năm mươi con sói nên tất cả đám học viên đều mệt mỏi, bây giờ phải đối mặt với hai con hổ châu Mĩ trưởng thành, bọn họ ngay cả thời gian chạy trốn chỉ sợ cũng không có.
Trong thời điểm chỉ mành treo chuông, Lâm Tinh rút ra hai thanh chủy thủ trên đùi, từ trên đài cao ba bốn thước nhanh chóng nhảy xuống.
“Huấn luyện viên!”
“Tất cả lui về sau!” Lâm huấn luyện viên không quay đầu lại, lớn tiếng phân phó, “Mở cửa cho học viên lên đài cao! Thông báo cho bộ phận gây tê, nhanh!”
Y ở trên cỏ lăn một vòng sau đó nhanh chóng đứng lên, khom người. Phía sau y, mấy phó huấn luyện viên phi nhanh đến mở cửa lên đài, rồi liều mạng kéo đám học viên bị thương lên.
Lâm Tinh hai tay nắm chặt chủy thủ, vững vàng đứng phía trước, một mình lẻ loi đối mặt với hai con hổ Châu Mĩ đang dũng mãnh lao tới.
Tư thế Lâm Tinh cầm chủy thủ kỳ thực nhìn rất đẹp, cổ tay hơi hơi khum vào trong, cầm ngược lưỡi dao, chỉ cần động một chút, lưỡi dao sẽ phản xạ lại ánh mặt trời gay gắt.
Chuyên gia chiến đấu không chỉ phải chú trọng đến lực đạo, góc độ, quang ảnh biến ảo mà đồng thời còn phải theo đuổi sự mỹ cảm của quyền thuật. Quyền thuật cũng giống như âm nhạc, vũ đạo, hội họa……….là cái đẹp cực hạn, tinh xảo mà lợi hại, là thứ nghệ thuật mà chỉ lướt qua trong giây lát cũng đủ để trở nên vĩnh hằng.
Lâm Tinh từng ở trước mặt học viên nói đến khái niệm này, nhưng Ngô Bân hoàn toàn không có cách nào lí giải. Hắn giờ đây chỉ nhìn thấy hai con hổ lớn đang hướng phía Lâm Tinh mà lao đến, tiếp theo đó là ánh nắng mặt trời gay gắt đâm vào mắt hắn.
“Huấn luyện viên!”
Warwick giữ chặt hắn: “Đừng xúc động!”
Ngô Bân dừng một chút, vết thương trên đùi truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn phải dừng động tác.
Trong nháy mắt, một bàn tay Lâm Tinh đã giữ chặt lấy chân trước của con hổ, bàn tay còn lại nhanh nhẹn đâm đến xương ức nó, lưỡi dao sắc bén lướt lên đến miệng hổ làm nó đau nhức nổi cơn điên. Con hổ nhảy lui về sau, quật quật đuôi, cái đuôi rắn chắc như roi sắt quất đến trên đùi Lâm Tinh.
Lâm Tinh nhăn nhăn mi, cắn chặt răng, dùng con dao kia, đưa xuống dưới, đâm mạnh vào mắt hổ.
“Gầm~~~~”
Nếu là thiếu niên hơn mười tuổi bình thường khác, lúc này chắc chắn đã bị con hổ điên quăng đi, thậm chí còn bị tan xương nát thịt.
Lâm Tinh nhìn qua cơ thể cực kì đơn bạc, dây chằng trong phút chốc kéo căng đến cực hạn, cơ bắp bộc phát sức mạnh cực lớn, vượt qua sự tưởng tượng của người thường. Nháy mắt, lực công kích của y đã đạt tới hơn năm trăm kilogram, ước chừng tất cả sức mạnh đều dồn vào năm đầu ngón tay, khiến năm ngón tay y gắt gao nắm chặt lấy lông con thú.
Ngay sau đó y rút ra cánh tay bị con hổ cắn ngập răng, chuẩn xác hạ một quyền vừa ngoan độc vừa mạnh mẽ lên sọ con hổ.
“Thật…thật đáng sợ…”Học viên số 13 người Ấn Độ không tin vào mắt mình, thì thào tự nói: “Lực công kích cùng tốc độ, sự chính xác như vậy, nếu đối tượng không phải dã thú mà là người….”
…..Nếu là người thường, một quyền này cũng đủ làm cho hộp sọ vỡ nát!”
“Gầm~~~” con hổ chịu một đòn mạnh, làm cho hàm dưới khép lại, chủy thủ nhất thời càng đâm sâu vào miệng nó. Máu phun ra tung tóe làm nó điên cuồng lăn lộn trên mặt đất. Lâm Tinh đang ở trên lưng nó lập tức bị con hổ hơn mấy trăm cân đè nghiến trên mặt đất
“A!”
Tiếng kêu thống khổ cách xa như vậy mà Ngô Bân vẫn có thể rõ ràng nghe thấy. Đầu óc hắn nỏng cả lên, lập tức giãy khỏi Warwick, nhảy xuống đài cao.
“Ngô!” Warwick kêu to, “Đừng đi xuống, rất nguy hiểm!”
Ngô Bân lăn một vòng sau đó nhanh chóng xông lên, từ sau thắt lưng rút ra một thanh đoản đao chém về phía chân trước con hổ châu Mĩ. Động tác của hắn vì đau mà dừng lại một chút, chính là một chút cử động như vậy đã thu hút con hổ nhỏ hơn phía sau lao đến, mắt thấy đã sắp táp đến sau gáy Ngô Bân.
Lâm Tinh đồng tử co rút. Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, ngay khi Ngô Bân quay đầu lại đã thấy Lâm Tinh chắn trước mặt mình, dùng chủy thủ còn lại đâm sâu vào cổ con hổ nhỏ.
Thế nhưng lực tấn công của con hổ nhỏ mạnh kinh người, bị thương nặng như vậy vẫn cố cắn thật mạnh vào đùi Lâm Tinh, huyết nhục trong chớp mắt bắn ra tung tóe.
Lâm Tinh cắn chặt răng, Ngô Bân xông lên nắm chặt đầu con hổ kéo mạnh về phía sau.
Lâm Tinh lui lại vài bước, thở dốc, lớn tiếng quát: “Số 16, tránh ra!”
Ngô Bân sửng sốt một chút mới nhớ ra là y gọi mình. Từ trước tới giờ Lâm Tinh đều gọi những học viên vô dụng bằng số hiệu, số 13, số 16, số 18, số 46…….Tất cả mọi người trong mắt y đều chỉ là một con số, chỉ là một số hiệu.
Mấy giây ngơ ngẩn của hắn, Lâm Phong đã chịu không nổi. Y cúi đầu, từ trong ngực áo lấy ra một loại tế thằng (là sợi dây mảnh), sau đó đem Ngô Bân một cước đạp xa mấy thước.
Ngô Bân phịch một tiếng té ngã trên mặt đất, sau đó lăn lông lốc mấy vòng rồi đứng lên: “Huấn luyện viên!”
Hắn lập tức ngây ngẩn cả người. Không chỉ có hắn, tất cả học viên trên đài cao đều kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Chỉ thấy từ trong vạt áo Lâm Tinh rút ra tế thằng, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh sáng lấp lóa, kia không phải là loại tế thằng mềm mại mà là loại đặc chế, vừa có sự mềm dẻo lại vừa cứng rắn như dây thép. Y vứt chủy thủ đi, miệng cắn dây thép, cầm trong tay, trong nháy mắt khi con hổ châu Mĩ lao đến thì y nhảy lên. Dây thép vung đến, dưới sự điều khiển kĩ thuật đầy vi diệu của y mà sợi dây tưởng chừng như có sinh mệnh, giống như một con rắn, gắt gao quấn lấy chân sau của con hổ.
Con hổ ngửa mặt lên trời thét dài, Lâm Tinh từ trên cao nhảy xuống, cánh tay hung hăng, quyết đoán kéo mạnh, kéo căng dây thép đến cực hạn, huyết nhục bắn ra tung tóe, rõ ràng chân con hổ kia đã bị cắt đứt!
“Gầm~~~~~”
Dây thép sắc bén vung ngược lên, dưới ánh mặt trời phản chiếu màu huyết sắc, giống như lưỡi hái tử thần, lạnh lẽo, khủng bố.
Con hổ Châu Mĩ phẫn nộ nhào lại, mang theo mùi máu tươi nhảy lên, hướng phía Lâm Tinh mà táp đến.
“Ngô Bân kinh hãi: “Huấn luyện viên, chân của người…..”
Vừa rồi bị đuôi cọp quất vào đã bị thương, ngay sau đó lại bị cắn, máu tươi theo miệng vết thương ồ ồ chảy ra bên ngoài như dòng suối, theo cẳng chân chảy xuống dưới. Vài giây sau, trên mặt đất đã thành vũng máu nhỏ.
Lâm Tinh mặt trầm như nước, một chút cảm xúc đều nhìn không ra. Y từng bước tiến đến, che trở trước người Ngô Bân, mặt đối mặt với con hổ sặc mùi huyết tinh, thanh âm thản nhiên không chút sợ hãi: “Số 16, đến phía sau ta!”
——————————————-
“Cho ta một bao Marco polo…..lại cho ta thêm hai chai bia. Được rồi, à, còn cho ta một suất lớn khoai tây chiên.”
“Vâng, có ngay!”
Ngô Bân thanh toán tiền, mang bia đến bên ngoài nhà hàng ngồi xuống. Warwick cùng Abi đang ngồi ngẩn xoi mói người phụ nữ ngồi đối diện bên kia đường cái. Ở đây chủ yếu là mấy bác gái người Ấn Độ, tất cả bọn họ dáng người đều vượt quá người bình thường.
Con gái Ấn Độ vĩnh viễn làm người ta hoang mang. Khi các cô chưa kết hôn, ai cũng có má lúm đồng tiền, phong tình vạn chủng, dáng người mềm mại, uyển chuyển như rấn, tuyệt vời mê hồn. nhưng các cô sau khi kết hôn, sẽ lập tức trở nên béo phì, cùng nhau trở thành những bà mẹ siêu cấp mập mạp.
“Có lẽ bọn họ sau khi kết hôn ăn mấy loại thức ăn đặc biệt.” Ngô Bân trượt xuống ngồi dựa trên ghế: “Haixx, cái thì trấn nhỏ này thật đúng là bần cùng, ngay cá một cái nhà hàng tử tế cũng không có.
“Thôi đi, một tháng khó có được ngày nghỉ. Nếu không phải Lâm huấn luyện viên bị thương nằm viện, mấy ngày nghỉ này của chúng ta không phải lại bị kẻo ra ngoại ô dã chiến hay sao.”
Warwick thích ý châm một điếu thuốc, thật dài phun ra một làn khói uốn lượn, “Abi, đây không phải dạng thời tiết lý tưởng mà Lâm huấn luyện viên kia nhắc đến hay sao….không biết vì sao bây giờ vừa nghe đến họ Lâm người phương đông là thần kinh tôi lại khẩn trương hẳn lên, lần trước xem tivi thấy tên Trung Quốc lừa đảo mà tôi, sống lưng đầy mồ hôi lạnh.”
Abi ha ha cười, chính là nụ cười kia thấy sao cũng miễn cướng: “Chúng ta….chúng ta dù sao cũng nên đổi đề tài đi.”
Sự kiện hai con hổ Châu Mĩ xâm nhập trôi qua một tháng trước đây được xác định là do hai lính canh cửa ngày hôm đó đã vụng trộm chuồn khỏi vị trí đi uống rượu, kết quả quên không đóng cửa. Học viên khu mười chín không gặp phải trở ngại gì nhưng Lâm huấn luyện viên vùng đùi xương cốt bị tổn thương quá nặng cộng thêm những vùng khác cũng bị trọng thương phải đưa vào bệnh viện, cũng vì vậy mà khu mười chín bị mất một tháng huấn luyện chính quy, nên bọn họ cũng có ngày nghỉ đầu tiên của mình.
Diệp Liên hiệu trưởng mở lòng từ bi, cấp cho học viên khu mười chín một cái xe tải, chở họ vào thị trấn, cho phép nghỉ ngơi một ngày xả láng.
Ngô Bân ngày đó là người bị thương nặng nhất, dây chằng của hắn bị xé rách, không thể không phẫu thuật. Hắn ở trên giường nằm nửa tháng, sau mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại. Vì cùng ở trong bệnh viện nên hắn rất muốn vào phòng ICU thăm Lâm huấn luyện viên nhưng lần nào hắn cũng chỉ nhận được một câu trả lời, Lâm huấn luyện viên không bao giờ cho phép học viên lén lút đến thăm.
Sau mấy ngày nằm bẹp trong bệnh viện, hắn bị Warwich cùng Abi lôi ra khỏi bệnh viện, hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi, thả lỏng thể xác cùng tinh thần, cùng vào thị trấn tận hưởng một ngày phong lưu khoái hoạt.
Ngô Bân ngồi ngoài cửa nhà hàng gào to cắt ngang Warwick cùng Abi đang hưng trí bừng bừng tranh luận: “số 21! Khoai tây chiên xắt nhỏ!”
Ngô Bân hướng phía nhân viên tạp vụ vẫy vẫy tay: “Ở đây!”
Ngay khi hắn quay đầu, đột nhiên tầm mắt rơi trên người một người ngồi bên cạnh bàn cách vách, hắn nhất thời ngẩn người: “…….Kia không phải Lâm huấn luyện viên hay sao?”
Abi nhìn qua: “Má ơi, thật sự là hắn.”
Lâm Tinh cùng một phụ nữ Nhật Bản ngồi đối diện đang cùng nhau vừa uống bia, vừa đánh bài. Y mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản cùng quần bò, lộ ra năm đầu ngón chân trắng nõn. Khuôn mặt nhàn nhã ung dung. Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lâm huấn luyện viên mặc thường phục, trên đầu không có mũ sắt, tựa như một học sinh trung học bình thường, bọ dáng nhỏ gầy đơn bạc, làn da trắng thuần, mái tóc đen mềm mượt vén sau vành tai, bộ dáng nhẹ nhàng tú lệ, văn tĩnh như một cô gái bình thường.
Người phụ nữ Nhật Bản ngồi với y nhìn không ra tuổi tác, mặc một bộ kimono truyền thống, trang điểm tỉ mỉ, đuôi mắt thật dài khẽ nhướn, đôi môi đỏ tươi diễm lệ, khi cười rộ lên còn dùng một tay che miệng, lộ ra những ngón tay thon dài, quyến rũ như hoa lan chỉ.
“….Đó là người phụ nữ của Lâm huấn luyện viên? Khẩu vị thật đặc biệt.” Abi thấp giọng nói.
Ngô Bân đứng phắt dậy, thẳng tắp hướng bọn họ đi đến.
“Này!” Abi vừa lôi kéo vừa giữ chặt hắn, ở phía sau thấp giọng rít gào: “Này, ngày nghỉ êm đẹp, cậu như thế nào còn muốn đến để tên huấn luyện viên ma quỷ kia hắn thao hả? Ngô, cậu không phải là bị động kinh đấy chứ?”
Cô gái Nhật Bản kia ngẩng đầu lên, hướng phía Ngô Bân đang đi tới kia, che miệng cười nói: “Lâm, đây là mấy học trò đáng yêu của ngươi sao?”
Lâm Tinh quay đầu lại, con mắt xinh đẹp lạnh băng quét qua ba ngưởi Ngô Bân, Abi, Warwick. Trong phút chốc làm cho mấy cô gái đi đường đang thảo luận im bặt.
Abi liếm liếm môi, sợ hãi nhỏ giọng nói: “Nhiều con gái vây quanh như vậy đương nhiên là vì huấn luyện viên ác ma ngươi….”
Ngô Bân đi đến bên bàn, hơi hơi hạ thắt lứng, trước ánh mắt bình tề của Lâm Tinh mà nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Huấn luyện viên, tôi vẫn muốn đi bệnh viện thăm ngài, nhưng không được……ngài hiện nay…thế nào?”
Lâm Tinh vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn chằm chằm một lúc thật lâu mới từ đôi môi mỏng manh xinh đẹp phun ra một câu: “…..ngươi là số bao nhiêu?”
“Tôi là Ngô Bân.”
“Ta hỏi ngươi là số bao nhiêu?”
Thì ra Lâm huấn luyện viên tính cách khủng bố, thủ đoạn tàn khốc chỉ cần một khắc không nhìn thấy mã số của học viên lập tức sẽ không thể nhớ được người đó là ai. Chẳng lẽ y chỉ toàn dựa vào mã số mà nhớ bọn họ là ai sao?
Ngô Bân trầm mặc một chút: “….số 16”
“A, chính là tên học viên vướng chân vướng tay còn thích tỏ ra anh hùng ngày đó chạy xuống đánh hổ, số 16 a.” Lâm Tinh nói: “Như ngươi thấy, ta còn sống, không hơn.”
Cơ bắp toàn thân Ngô Bân kìm không được mà trở nên căng thẳng: “Ngày đó…tôi chỉ là….nghe thấy tiếng ngài kêu cứu, a không, tiếng ngài kêu, cho nên……”
“Ba người các ngươi cùng đi uống rượu sao? Vừa vặn ta tìm các ngươi có việc.” Lâm Tinh quyết đoán, chắn ngang câu chuyện của Ngô Bân, y đứng lên, đặt tiền dưới đáy cốc, đối với người phụ nữ Nhật Bản kia lễ phép gật đầu: “Vậy gặp lại sau nha, Reiko. Tôi còn có việc muốn làm, lúc nào về trường tôi sẽ đến tìm cô.”
Lệ Tử tao nhã đối y vẫy vẫy tay: “Ta sẽ chờ ngươi nha Tiểu Lâm sama!”
Ngô Bân chân tay luống cuống đứng tại chỗ, Lâm Tinh cũng không quay đầu nhìn hắn cái nào, hướng phía ngoài nhà hàng đi đến. Lúc y đi ngang qua Warwick cùng Abi liền đối hai người ngoắc ngoắc ngón tay: “Các ngươi cũng đến đây đi.”
…… Tới làm gì?! Bị hắn thao sao?!
Warwick cùng Abi nhìn nhau liếc mắt một cái, mặt xám như tro, đứng lên: “Lâm huấn luyện viên….”
Lâm Tinh lạnh băng hừ hừ cười: “Không muốn sau khi về căn cứ bị phạt chạy một vòng năm mươi kilomet đó chứ, nhanh lên, đừng có chậm rề rề như vậy!”
Băng qua mấy đoạn đường cái, trên đường người đi thực thưa thớt, thỉnh thoảng mới có người từ trong nhà vọt qua. Vì nhiệt độ quá nóng mà ngay cả mấy con chó cũng ghé vào dưới hàng hiên mà thè lưỡi thở hồng hộc.
Ánh mặt trời nóng bức tưởng chừng như đem mặt đường hòa tan. Ánh nắng rực rờ đâm vào khiến mắt người ta không thể mở ra được
Bốn ngưởi nước ngoài đi trên đường cái khiến cho người trong thị trấn nhỏ mấy dặm này không khỏi tò mò mà quay ra nhìn. Trong đó Ngô Bân, Warwick cùng Abi đều mặc quân phục tối màu, thân thể cao lớn hữu lực, đi giữa là Lâm Tinh, quần áo đơn giản như học sinh trung học, văn tĩnh giảo hảo, vẻ mặt nghiêm túc. Người qua đường không biết chuyện còn tưởng ba người họ đang bắt cóc người ở giữa, nào biết hai bên cẳng chân Lâm Tinh giấu hai thanh chủy thủ, túi quần phồng phồng kia không biết có phải hay không giấu hai khẩu súng nhỏ.
Abi đi phía sau Lâm Tinh, vừa vặn tầm mắt đặt ở cặp mông Lâm Tinh, vì động tác đi mà đường cong mềm mại, tươi trẻ hiện ra, nhìn xuống nữa là đôi chân dài thon thả, duyên dáng.
Hắn trộm nuốt nước miếng. trăm ngàn lần không dám nhìn lại. Trong lòng hắn thấp giọng cảnh cáo chính mình, vạn nhất nếu bị tên huấn luyện viên thiếu niên ác ma biến thái này biết được, hắn không biết sẽ thảm thương đến cỡ nào…..
Phía trước, Lâm Tinh đột nhiên dừng lại, sau đó chỉ thấy y ngẩng đầu nói: “Đến rồi!”
“Bùm bùm!!!” ba tên phía sau thần kinh buộc chặt đồng thời ngẩng đầu lên, tim đập mạnh như muốn vọt lên tận cổ, bất an không yên.
Chỉ thấy trước mặt là một cửa hàng, biển đề mấy chữ rất to “Cửa hàng tiện lợi Sao Duy Á 24h”
Lâm Tinh xoay người, đối ba người đang trợn mắt há mồm vươn tay.
“Ba người cho ta mượn tiền đi.” Lâm huấn luyện viên bình tĩnh nói “Tiền tháng này của ta bị hiệu trưởng trừ hết rồi…..nhưng ta còn muốn mua kem đánh răng, xà phòng, mua áo ngủ mới, còn muốn đặt hàng tạp chí võng du, đĩa game mới…….ta còn muốn ăn khoai tây chiên với bánh khoai nhân ngọt nữa.”