Chương : 9
CHƯƠNG 9
Từ chương này ta sẽ bắt đầu thay đổi cách xưng hô cho em Lâm để phù hợp với bản chất của em í ở mấy chương này. Ta sợ nếu giữ cách xưng hô như những chương đầu thì cái sự bỉ và bựa của em nó không được tả đúng chất. Sau khi hết phần về khu căn cứ huấn luyện thì lại về như cũ. ANW, chúc các nàng đọc vui vẻ ^__^
_______________________
Thiếu niên xoa xoa huyệt thái dương, thống khổ không chịu nổi ngẩng đầu lên, thấp giọng mắng chửi mấy câu tiếng Trung. Ngay sau đó hắn thấy Ngô Bân liền lắc lắc đầu, dùng khẩu âm tiếng anh địa phương đặc trưng nói: “Oh, Sorry…”
Ngô Bân cầm góc áo lấm lem không biết những thứ gì nói: “Xin lỗi là xong sao? Đã đến giờ tập hợp ở sân thể dục, mang cái bộ dạng này mà đi, thực mất mặt.”
“Thôi đi Ngô, cũng không phải đàn bà, không ai ngắm cậu đâu.”
“Nếu không cậu cởi áo cậu ra cho tôi mặc đi Warwick.”
“Haha, đừng đừng. cậu có thể chạy lại bờ sông gột rửa qua, nắng to như vậy, lập tức khô mà.”
Ngô Bân mắng một câu, cởi quần áo hướng bờ sông ngồi xuống. những việc cơ bản này hầu như bọn họ đều tự làm. Khi còn ở đơn vị bộ đội đặc công cũng không có người giúp đỡ bọn họ việc ăn mặc ngủ nghỉ, vì vậy việc giặt giũ quần áo với bọn họ chỉ là việc nhỏ. Chính là loại cảm giác này thật là quá tệ!
Thiếu niên ôm bụng ho khan một tiếng, vịn vịn thân cây, chậm rãi đứng lên: “Vừa rồi là ai đá ta?”
Hắn ngẩng đầu lần lượt đánh giá ba người, những lọn tóc đen lòa xòa trước trán che đi quang mang lợi hại nơi đáy mắt. Cách hắn đánh giá người khác rất ít gặp, tuy hắn không cao nhưng đuôi mắt luôn nhếch lên, nhìn từ góc độ nào cũng giống như từ trên cao nhìn xuống, kiệt ngạo, bất luân.
Kỳ thật thiếu niên này bộ dáng rất được nhưng trong mắt nhóm quỷ lão bọn họ thì chỉ như nhóc con non mịn miệng còn hơi sữa mà thôi. Có nhiều thiếu niên xinh đẹp đánh nhau rất giỏi, bởi vì trời sinh tâm cao khí ngạo mà phải dùng đến chân tay chứng minh khí khái nam nhi, bọn họ bình thường đều có một khuôn mặt xinh đẹp, cơ bắp nhỏ gầy, nhưng so với những thiếu niên khác bọn họ làm cho người ta có cảm giác khí thế hung mãnh cùng sự tranh cường háo thắng hơn.
Abi nhíu mày: “Là tao, thì sao?”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Ta hỏi vì sao đá ta?”
Thanh âm của hắn khi nói chuyện so với Warwick còn lớn hơn, Abi ngoáy ngoáy lỗ tai: “Vì mày chiếm chỗ của chúng tao! Chỗ này là của chúng tao, lần sau nhớ cho kĩ, tiểu tử kia!”
Thiếu niên ngửa đầu về phía sau đánh được đòn vừa đánh tới của Abi. Đại khái vì say rượu, động tác của hắn cũng không lưu loát cho lắm, miễn cưỡng tránh được một đòn kia, sau đó nheo mắt nhìn mã số trên ngực áo Aso: “0098046……ta nhớ kĩ ngươi.”
“Mày tốt nhất nhớ rõ tao một chút! Lần sau còn để tao ở chỗ này thấy mày, tao liền đánh mày răng rơi đầy đất!”
Abi đánh một quyền vào thân cây bên cạnh, thân cây vang lên một tiếng răng rắc nho nhỏ, lay động một chút, mấy giây sau liền đổ nhào xuống,
Thiếu nhiên thống khổ xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói câu gì đó. Bởi vì là tiếng Trung nên Abi nghe không hiểu, nhưng nhìn biểu tình của thiếu niên hắn cũng đoán chẳng phải là câu hay ho gì, hắn tiến lên từng bước, xắn tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc: “Nhãi con, mày nói gì?”
Ngô Bân nghe đương nhiên hiểu, câu kia là: “Ta thao ngươi!”
Hắn đứng lên, bàn tay ướt đẫm giữ chặt tay Abi, tay kia giữ chặt thiếu niên: “Thôi đi các anh em! Tỉnh lại đi! Mới ngày đầu đến mà đã làm ra chuyện nháo loạn, tưởng thế là hay sao?”
“Mặc kệ! Ngô, cậu nói tôi biết tên tiểu tử này vừa nãy nói gì?”
“Tôi không nói cho cậu.”
“Mau nói tôi biết!”
Thiếu niên kia ngẩng đầu, vô cùng không kiên nhẫn, dùng tiếng Anh quát: “Fuck you!”
Hết thảy đều không kịp, Abi giãy mạnh khỏi tay Ngô Bân, sau đó đánh tiếp.
Một quyền của Abi có thể đánh chết một con trâu, hơn nữa một khi máu nóng bốc lên liền hoàn toàn bất chấp hậu quả, vô cùng đáng sợ. Trong khoảng cách này mà bị đánh trúng có khi chết cũng không chừng.
Mọi chuyện đều phát sinh trong giây lát, Ngô Bân buông thiếu niên kia ra, sau đó dùng khí lực toàn thân tiếp chiêu với Abi. Warwick chạy nhanh tới bắt lấy Abi đang nổi giận, Ngô Bân lảo đảo vài bước, liều mạng gỡ ra cổ tay: “Chết tiệt….Aso, sao cậu thiếu suy nghĩ vậy hả?”
Abi gầm rú: “Buông ra Warwick!”
Ngô Bân quay đầu lại, hướng thiếu niên kia kêu lên: “Chạy mau!”
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Chạy mau!” Ngô Bân kéo hắn, vội vàng dùng tiếng Trung nói: “Cùng Abi đấu cậu không có phần thắng, đừng cậy mạnh, bọn họ nói, tại khu mười chín, đánh chết người không cần đền mạng đâu, chạy mau đi!”
Thiếu niên vẫn không động đậy, vì say rượu mà tay chân bủn rủn nhưng vẫn bị Ngô Bân kéo đứng lên. Warwick dùng hết khí lực toàn thân mới giữ được Abi, Abi tức giận hét lớn: “Có bản lĩnh đừng chạy, tiểu quỷ!”
Ngô Bân mạnh mẽ lôi kéo thiếu niên kia, ngay cả quần áo bản thân cũng không để ý, liền lảo đảo hướng phía sân thể dục chạy đến. Hắn cũng không biết chính mình vì sao lại ngăn cản Abi. Thực tế, hồi còn ở đội dự bị, chuyện kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu là chuyện hoàn toàn bình thường, mỗi người đều xem nhẹ, hắn căn bản sẽ không tốt như vậy mà ra tay ngăn cản, còn mang theo kẻ yếu chạy trốn….
Có lẽ vì thiếu niên này rất đơn bạc, yếu ớt cũng có lẽ thiếu niên này cũng là Hoa kiều, cùng hắn nói chung tiếng mẹ đẻ.
Chạy dọc theo rừng cây khu mười chín, đến dãy lớp học thiếu niên bỗng giật mạnh tay Ngô Bân ra, vịn vào tường kịch liệt nôn mửa. Hắn giống như chưa có ăn gì, ngoài rượu ra thì chính là nước, mãi cho đến khi nôn hết mới chậm rãi dựa vào tường từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
“Cậu như vậy sẽ mất nước.” Ngô Bân hỏi: “Muốn uống nước không?”
Thiếu niên gật gật đầu.
Ngô Bân chạy lên lầu, lát sau liền mang xuống một ly nước ấm, thiếu niên nhận lấy, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có liền ngửa đầu uống cạn.
Ngô Bân không khỏi hoài nghi: “Ui, cậu kỳ thật căn bản là không biết uống rượu đi?”
“……A, sao?”
“……Trong căn cứ đồ uống có cồn là tuyệt đối cấm, cậu từ đâu mà lấy được bia cùng thuốc lá?”
“Không cần nói cho ngươi.”
“Đừng tuyệt tình như vậy anh bạn, tốt xấu gì cũng là vừa rồi tôi cứu cậu mà.”
“Đó là tự ngươi nhiều chuyện.”
Ngô Bân một trận khí tuyệt. sớm biết vậy khi nãy đã để tên tiểu tử này bị Abi cho nếm chút hương vị.
“Ta đi đây.” Thiếu niên vò giấy thành một nắm, chuẩn xác ném vào thùng rác cách đó mấy thước, “Nhớ rõ, lập tức đến sân thể dục tập hợp, nếu không nhầm, sắp đến bài phát biểu của tân huấn luyện viên rồi đó.”
Ngô Bân kêu to: “Uy, cậu ói đầy người tôi, bảo tôi mang người thế này đi tập hợp sao?”
Thiếu niên dừng một chút, quay đầu, tóc đen che khuất đôi mắt bình tĩnh xinh đẹp nhìn Ngô Bân, đuôi mắt khe khẽ nhếch cao, hoặc nhân nhưng trong thời tiết ngày hè nóng bức lại mang theo ý tứ hàm xúc lãnh liệt.
Ngô Bân có thể từ đôi mắt kia nhìn ra ý tứ: “Ngươi sao lại phiền phức như vậy.”
“Cách thời gian tập hợp mười phút, cũng đủ cho ngươi chạy tới phòng hậu cần, hỏi bọn họ một bộ đồng phục mới. Nhớ rõ, là chạy đi.”
Thiếu niên xoay người nghênh ngang rời đi. Phía sau, Ngô Bân cũng đã chạy đi.
Đáng thương cho Ngô Bân, một bên vừa mắng, một bên vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng hậu cần, may mà nhân viên lỗ mũi hướng lên trời ở phòng hậu cần cũng không là khó dễ hắn, thậm chí cũng không hỏi hắn đến làm gì, vừa thấy hắn tới liền lập tức quăng cho hắn một bộ đồng phục mới.
Ngô Bân rất muốn hỏi bọn họ làm sao biết mình tới lấy quân trang nhưng thời gian cũng không còn nhiều nên chẳng kịp hỏi thêm. Hắn vừa nói “Thank you” vừa thay áo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Trên sân thể dục người đã lục tục tập hợp, sáu mươi tân sinh được các phó giáo quan chia thành năm hàng đứng nghiêm chỉnh, mỗi người đều cõng trên lưng một cái balo quân trang to bằng nửa người, mặc quân phục tối màu, dưới nằng hè chói chang đứng thẳng tắp. Ngô Bân vừa chạy vào hàng đột nhiên thấy thiếu niên kia lười biếng đứng ở hàng cuối, hắn nhíu mày, chẳng lẽ người này cũng là tân sinh.
Hắn chạy vòng qua hàng đến bên cạnh thiếu niên, dùng tiếng Trung thấp giọng nói: “Mau vào hàng đi, phó huấn luyện viên đang nhìn cậu chằm chằm kìa.”
Thiếu niên bất động thanh sắc liếc hắn một cái, lấy trầm mặc thay thế câu trả lời.
Không chỉ có Ngô Bân những tân sinh khác cũng đều dùng ánh mắt rất kì quái nhìn thiếu niên phương đông đơn bạc này. Quần áo hắn mặc không phải là quần áo đơn giản lúc ở bờ sông mà đã đổi thành ba lớp quân phục tối màu, giày quân trang, đầu đội mũ sắt. Tuy rằng trên mặt đổ những vệt sáng nhưng vẫn có thể nhận ra ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp. Hắn xuất hiện ở đây như một kẻ ngoại tộc, như nhành hoa mai giữa đám cẩu hùng, tùy tiện ai cũng có thể đem chú nai con này một cước đá bay.
Abi huých huých người Ngô Bân: “Đây không phải tên tiểu tử bên bờ sông sao, hắn cũng là tân sinh sao?” Abi dễ nóng mà cũng dễ nguội, hiện tại huyết sắc trong mắt làm người ta thấy sợ đã không còn nữa.
Ngô Bân lắc đầu: “Tôi không biết.”
Đội ngũ dần dần ổn định lại. vài phó huấn luyện viên nháy nháy mắt, người cầm đầu, có vẻ to lớn, lập tức đi đến bên người thiếu niên thấp giọng nói gì đó, thiếu niên gặt gật đầu, theo đội ngũ bên cạnh bước từng bước dài.
“Nghiêm!”
Rất nhiều người chấn động, do dự đứng thẳng, huyên náo vài giây.
Thiếu niên chắp tay sau lưng, xung quanh đội ngũ tuần tra một vòng, ánh mắt so với đao tiêm còn sắc bén hơn: “Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu một chút về mình. Đa số các người ở đây hẳn đều cảm thấy kì quái vì sao ta lại ở đây. Hiện tại ta sẽ nói cho các người biết.”
Hắn dừng một chút, đột nhiên lớn tiếng quát: “Ta họ Lâm, là huấn luyện viên của tất cả sáu mươi người các ngươi! Con mẹ nó tất thảy đám người mới tới các ngươi nhớ kĩ từ ‘Lâm huấn luyện viên’ này cho ta!”
Đội ngũ một mảnh ồ lên, như ong võ tổ.
“Không thể nào, người kia là huấn luyện viên?”
“Nhìn thực yếu, giống như đàn bà…..”
“Có nhầm hay không, tôi trong hợp đồng nhìn ảnh chụp huấn luyện viên rõ ràng là người da trắng mà.”
Phó huấn luyện viên hét lớn, quất quất roi: “Im lặng! im lặng!”
Thanh âm ồn ào miễn cưỡng bị áp chế. Ngô Bân nhìn thiếu niên khuôn mặt trầm trầm như nước trước mắt, kinh ngạc một chữ cũng không nói được.
“Abi…..” Warwick nói, “….Cậu thảm rồi.”
Giây sau, ở hàng đầu tiên, một học viên người Ấn Độ giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: “Báo cáo! Tôi có vấn đề!”
Lâm huấn luyện viên hất hắt cằm hướng học viên kia: “0098013, nói.”
Số 13 do dự một chút, tiếp theo đúng lý hợp tình hỏi: “Vì sao trong thư báo khi nhập học nói huấn luyện viên khu mười chín là người da trắng, là bậc thấy thiết kế súng ống Nam Mĩ Stephen tiên sinh nhưng trên thực tế dạy học lại là Lâm huấn luyện viên? Xin hỏi Lâm huấn luyện viên, tôi từng xem lịch sử của trường ghi lại, nghe nói ngài từng hơn một lần vì sự cố khi dạy học mà bị cưỡng chế rời khỏi đội huấn luyện, xin hỏi đó là vì nguyên nhân gì?” (ai nha, em thật to gan ~~~>”
Từ chương này ta sẽ bắt đầu thay đổi cách xưng hô cho em Lâm để phù hợp với bản chất của em í ở mấy chương này. Ta sợ nếu giữ cách xưng hô như những chương đầu thì cái sự bỉ và bựa của em nó không được tả đúng chất. Sau khi hết phần về khu căn cứ huấn luyện thì lại về như cũ. ANW, chúc các nàng đọc vui vẻ ^__^
_______________________
Thiếu niên xoa xoa huyệt thái dương, thống khổ không chịu nổi ngẩng đầu lên, thấp giọng mắng chửi mấy câu tiếng Trung. Ngay sau đó hắn thấy Ngô Bân liền lắc lắc đầu, dùng khẩu âm tiếng anh địa phương đặc trưng nói: “Oh, Sorry…”
Ngô Bân cầm góc áo lấm lem không biết những thứ gì nói: “Xin lỗi là xong sao? Đã đến giờ tập hợp ở sân thể dục, mang cái bộ dạng này mà đi, thực mất mặt.”
“Thôi đi Ngô, cũng không phải đàn bà, không ai ngắm cậu đâu.”
“Nếu không cậu cởi áo cậu ra cho tôi mặc đi Warwick.”
“Haha, đừng đừng. cậu có thể chạy lại bờ sông gột rửa qua, nắng to như vậy, lập tức khô mà.”
Ngô Bân mắng một câu, cởi quần áo hướng bờ sông ngồi xuống. những việc cơ bản này hầu như bọn họ đều tự làm. Khi còn ở đơn vị bộ đội đặc công cũng không có người giúp đỡ bọn họ việc ăn mặc ngủ nghỉ, vì vậy việc giặt giũ quần áo với bọn họ chỉ là việc nhỏ. Chính là loại cảm giác này thật là quá tệ!
Thiếu niên ôm bụng ho khan một tiếng, vịn vịn thân cây, chậm rãi đứng lên: “Vừa rồi là ai đá ta?”
Hắn ngẩng đầu lần lượt đánh giá ba người, những lọn tóc đen lòa xòa trước trán che đi quang mang lợi hại nơi đáy mắt. Cách hắn đánh giá người khác rất ít gặp, tuy hắn không cao nhưng đuôi mắt luôn nhếch lên, nhìn từ góc độ nào cũng giống như từ trên cao nhìn xuống, kiệt ngạo, bất luân.
Kỳ thật thiếu niên này bộ dáng rất được nhưng trong mắt nhóm quỷ lão bọn họ thì chỉ như nhóc con non mịn miệng còn hơi sữa mà thôi. Có nhiều thiếu niên xinh đẹp đánh nhau rất giỏi, bởi vì trời sinh tâm cao khí ngạo mà phải dùng đến chân tay chứng minh khí khái nam nhi, bọn họ bình thường đều có một khuôn mặt xinh đẹp, cơ bắp nhỏ gầy, nhưng so với những thiếu niên khác bọn họ làm cho người ta có cảm giác khí thế hung mãnh cùng sự tranh cường háo thắng hơn.
Abi nhíu mày: “Là tao, thì sao?”
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Ta hỏi vì sao đá ta?”
Thanh âm của hắn khi nói chuyện so với Warwick còn lớn hơn, Abi ngoáy ngoáy lỗ tai: “Vì mày chiếm chỗ của chúng tao! Chỗ này là của chúng tao, lần sau nhớ cho kĩ, tiểu tử kia!”
Thiếu niên ngửa đầu về phía sau đánh được đòn vừa đánh tới của Abi. Đại khái vì say rượu, động tác của hắn cũng không lưu loát cho lắm, miễn cưỡng tránh được một đòn kia, sau đó nheo mắt nhìn mã số trên ngực áo Aso: “0098046……ta nhớ kĩ ngươi.”
“Mày tốt nhất nhớ rõ tao một chút! Lần sau còn để tao ở chỗ này thấy mày, tao liền đánh mày răng rơi đầy đất!”
Abi đánh một quyền vào thân cây bên cạnh, thân cây vang lên một tiếng răng rắc nho nhỏ, lay động một chút, mấy giây sau liền đổ nhào xuống,
Thiếu nhiên thống khổ xoa xoa mi tâm, thấp giọng nói câu gì đó. Bởi vì là tiếng Trung nên Abi nghe không hiểu, nhưng nhìn biểu tình của thiếu niên hắn cũng đoán chẳng phải là câu hay ho gì, hắn tiến lên từng bước, xắn tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc: “Nhãi con, mày nói gì?”
Ngô Bân nghe đương nhiên hiểu, câu kia là: “Ta thao ngươi!”
Hắn đứng lên, bàn tay ướt đẫm giữ chặt tay Abi, tay kia giữ chặt thiếu niên: “Thôi đi các anh em! Tỉnh lại đi! Mới ngày đầu đến mà đã làm ra chuyện nháo loạn, tưởng thế là hay sao?”
“Mặc kệ! Ngô, cậu nói tôi biết tên tiểu tử này vừa nãy nói gì?”
“Tôi không nói cho cậu.”
“Mau nói tôi biết!”
Thiếu niên kia ngẩng đầu, vô cùng không kiên nhẫn, dùng tiếng Anh quát: “Fuck you!”
Hết thảy đều không kịp, Abi giãy mạnh khỏi tay Ngô Bân, sau đó đánh tiếp.
Một quyền của Abi có thể đánh chết một con trâu, hơn nữa một khi máu nóng bốc lên liền hoàn toàn bất chấp hậu quả, vô cùng đáng sợ. Trong khoảng cách này mà bị đánh trúng có khi chết cũng không chừng.
Mọi chuyện đều phát sinh trong giây lát, Ngô Bân buông thiếu niên kia ra, sau đó dùng khí lực toàn thân tiếp chiêu với Abi. Warwick chạy nhanh tới bắt lấy Abi đang nổi giận, Ngô Bân lảo đảo vài bước, liều mạng gỡ ra cổ tay: “Chết tiệt….Aso, sao cậu thiếu suy nghĩ vậy hả?”
Abi gầm rú: “Buông ra Warwick!”
Ngô Bân quay đầu lại, hướng thiếu niên kia kêu lên: “Chạy mau!”
Thiếu niên vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Chạy mau!” Ngô Bân kéo hắn, vội vàng dùng tiếng Trung nói: “Cùng Abi đấu cậu không có phần thắng, đừng cậy mạnh, bọn họ nói, tại khu mười chín, đánh chết người không cần đền mạng đâu, chạy mau đi!”
Thiếu niên vẫn không động đậy, vì say rượu mà tay chân bủn rủn nhưng vẫn bị Ngô Bân kéo đứng lên. Warwick dùng hết khí lực toàn thân mới giữ được Abi, Abi tức giận hét lớn: “Có bản lĩnh đừng chạy, tiểu quỷ!”
Ngô Bân mạnh mẽ lôi kéo thiếu niên kia, ngay cả quần áo bản thân cũng không để ý, liền lảo đảo hướng phía sân thể dục chạy đến. Hắn cũng không biết chính mình vì sao lại ngăn cản Abi. Thực tế, hồi còn ở đội dự bị, chuyện kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu là chuyện hoàn toàn bình thường, mỗi người đều xem nhẹ, hắn căn bản sẽ không tốt như vậy mà ra tay ngăn cản, còn mang theo kẻ yếu chạy trốn….
Có lẽ vì thiếu niên này rất đơn bạc, yếu ớt cũng có lẽ thiếu niên này cũng là Hoa kiều, cùng hắn nói chung tiếng mẹ đẻ.
Chạy dọc theo rừng cây khu mười chín, đến dãy lớp học thiếu niên bỗng giật mạnh tay Ngô Bân ra, vịn vào tường kịch liệt nôn mửa. Hắn giống như chưa có ăn gì, ngoài rượu ra thì chính là nước, mãi cho đến khi nôn hết mới chậm rãi dựa vào tường từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
“Cậu như vậy sẽ mất nước.” Ngô Bân hỏi: “Muốn uống nước không?”
Thiếu niên gật gật đầu.
Ngô Bân chạy lên lầu, lát sau liền mang xuống một ly nước ấm, thiếu niên nhận lấy, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có liền ngửa đầu uống cạn.
Ngô Bân không khỏi hoài nghi: “Ui, cậu kỳ thật căn bản là không biết uống rượu đi?”
“……A, sao?”
“……Trong căn cứ đồ uống có cồn là tuyệt đối cấm, cậu từ đâu mà lấy được bia cùng thuốc lá?”
“Không cần nói cho ngươi.”
“Đừng tuyệt tình như vậy anh bạn, tốt xấu gì cũng là vừa rồi tôi cứu cậu mà.”
“Đó là tự ngươi nhiều chuyện.”
Ngô Bân một trận khí tuyệt. sớm biết vậy khi nãy đã để tên tiểu tử này bị Abi cho nếm chút hương vị.
“Ta đi đây.” Thiếu niên vò giấy thành một nắm, chuẩn xác ném vào thùng rác cách đó mấy thước, “Nhớ rõ, lập tức đến sân thể dục tập hợp, nếu không nhầm, sắp đến bài phát biểu của tân huấn luyện viên rồi đó.”
Ngô Bân kêu to: “Uy, cậu ói đầy người tôi, bảo tôi mang người thế này đi tập hợp sao?”
Thiếu niên dừng một chút, quay đầu, tóc đen che khuất đôi mắt bình tĩnh xinh đẹp nhìn Ngô Bân, đuôi mắt khe khẽ nhếch cao, hoặc nhân nhưng trong thời tiết ngày hè nóng bức lại mang theo ý tứ hàm xúc lãnh liệt.
Ngô Bân có thể từ đôi mắt kia nhìn ra ý tứ: “Ngươi sao lại phiền phức như vậy.”
“Cách thời gian tập hợp mười phút, cũng đủ cho ngươi chạy tới phòng hậu cần, hỏi bọn họ một bộ đồng phục mới. Nhớ rõ, là chạy đi.”
Thiếu niên xoay người nghênh ngang rời đi. Phía sau, Ngô Bân cũng đã chạy đi.
Đáng thương cho Ngô Bân, một bên vừa mắng, một bên vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng hậu cần, may mà nhân viên lỗ mũi hướng lên trời ở phòng hậu cần cũng không là khó dễ hắn, thậm chí cũng không hỏi hắn đến làm gì, vừa thấy hắn tới liền lập tức quăng cho hắn một bộ đồng phục mới.
Ngô Bân rất muốn hỏi bọn họ làm sao biết mình tới lấy quân trang nhưng thời gian cũng không còn nhiều nên chẳng kịp hỏi thêm. Hắn vừa nói “Thank you” vừa thay áo, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Trên sân thể dục người đã lục tục tập hợp, sáu mươi tân sinh được các phó giáo quan chia thành năm hàng đứng nghiêm chỉnh, mỗi người đều cõng trên lưng một cái balo quân trang to bằng nửa người, mặc quân phục tối màu, dưới nằng hè chói chang đứng thẳng tắp. Ngô Bân vừa chạy vào hàng đột nhiên thấy thiếu niên kia lười biếng đứng ở hàng cuối, hắn nhíu mày, chẳng lẽ người này cũng là tân sinh.
Hắn chạy vòng qua hàng đến bên cạnh thiếu niên, dùng tiếng Trung thấp giọng nói: “Mau vào hàng đi, phó huấn luyện viên đang nhìn cậu chằm chằm kìa.”
Thiếu niên bất động thanh sắc liếc hắn một cái, lấy trầm mặc thay thế câu trả lời.
Không chỉ có Ngô Bân những tân sinh khác cũng đều dùng ánh mắt rất kì quái nhìn thiếu niên phương đông đơn bạc này. Quần áo hắn mặc không phải là quần áo đơn giản lúc ở bờ sông mà đã đổi thành ba lớp quân phục tối màu, giày quân trang, đầu đội mũ sắt. Tuy rằng trên mặt đổ những vệt sáng nhưng vẫn có thể nhận ra ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp. Hắn xuất hiện ở đây như một kẻ ngoại tộc, như nhành hoa mai giữa đám cẩu hùng, tùy tiện ai cũng có thể đem chú nai con này một cước đá bay.
Abi huých huých người Ngô Bân: “Đây không phải tên tiểu tử bên bờ sông sao, hắn cũng là tân sinh sao?” Abi dễ nóng mà cũng dễ nguội, hiện tại huyết sắc trong mắt làm người ta thấy sợ đã không còn nữa.
Ngô Bân lắc đầu: “Tôi không biết.”
Đội ngũ dần dần ổn định lại. vài phó huấn luyện viên nháy nháy mắt, người cầm đầu, có vẻ to lớn, lập tức đi đến bên người thiếu niên thấp giọng nói gì đó, thiếu niên gặt gật đầu, theo đội ngũ bên cạnh bước từng bước dài.
“Nghiêm!”
Rất nhiều người chấn động, do dự đứng thẳng, huyên náo vài giây.
Thiếu niên chắp tay sau lưng, xung quanh đội ngũ tuần tra một vòng, ánh mắt so với đao tiêm còn sắc bén hơn: “Đầu tiên, ta sẽ giới thiệu một chút về mình. Đa số các người ở đây hẳn đều cảm thấy kì quái vì sao ta lại ở đây. Hiện tại ta sẽ nói cho các người biết.”
Hắn dừng một chút, đột nhiên lớn tiếng quát: “Ta họ Lâm, là huấn luyện viên của tất cả sáu mươi người các ngươi! Con mẹ nó tất thảy đám người mới tới các ngươi nhớ kĩ từ ‘Lâm huấn luyện viên’ này cho ta!”
Đội ngũ một mảnh ồ lên, như ong võ tổ.
“Không thể nào, người kia là huấn luyện viên?”
“Nhìn thực yếu, giống như đàn bà…..”
“Có nhầm hay không, tôi trong hợp đồng nhìn ảnh chụp huấn luyện viên rõ ràng là người da trắng mà.”
Phó huấn luyện viên hét lớn, quất quất roi: “Im lặng! im lặng!”
Thanh âm ồn ào miễn cưỡng bị áp chế. Ngô Bân nhìn thiếu niên khuôn mặt trầm trầm như nước trước mắt, kinh ngạc một chữ cũng không nói được.
“Abi…..” Warwick nói, “….Cậu thảm rồi.”
Giây sau, ở hàng đầu tiên, một học viên người Ấn Độ giơ tay lên, lớn tiếng hỏi: “Báo cáo! Tôi có vấn đề!”
Lâm huấn luyện viên hất hắt cằm hướng học viên kia: “0098013, nói.”
Số 13 do dự một chút, tiếp theo đúng lý hợp tình hỏi: “Vì sao trong thư báo khi nhập học nói huấn luyện viên khu mười chín là người da trắng, là bậc thấy thiết kế súng ống Nam Mĩ Stephen tiên sinh nhưng trên thực tế dạy học lại là Lâm huấn luyện viên? Xin hỏi Lâm huấn luyện viên, tôi từng xem lịch sử của trường ghi lại, nghe nói ngài từng hơn một lần vì sự cố khi dạy học mà bị cưỡng chế rời khỏi đội huấn luyện, xin hỏi đó là vì nguyên nhân gì?” (ai nha, em thật to gan ~~~>”