Chương 20
Mặc kệ sự phũ phàng từ đối phương, Huỳnh Giang vẫn dai như đỉa đứng ngoài xe lải nhải. Duẫn Ngôn hắn tự hỏi thiết lập của bộ truyện đâu rồi? Nam nhân băng lãnh cấm dục, thanh niên ba tốt của các chị em đâu rồi? Nhân cật này như vậy thì bị OOC quá đấy! Đi quá xa với thiết lập ban đầu rồi!
"Nghe ta nói này A Ngôn, chỉ cần ngươi ăn một miếng thôi ta liền không phiền ngươi nữa!"
"Ăn xong ta có bị đầu độc chết không..?"
Duẫn Ngôn dựa đầu vào vô lăng, ngáp ngắn ngáp dài mở to cửa sổ ô tô ra cho thoáng khí. Nhình Huỳnh Giang tươi tắn hớn hở đưa hộp cơm cho mình thì cũng ngoan ngoãn nhận lấy, thôi thì có bị trúng độc thì cũng sẽ như ý nguyện mà ngủ tiếp..
Nhưng vậy mà hộp cơm được vai phản diện làm rất được à nha! Quá ngon luôn ấy! Hắn mau chóng mặc kệ cả thế giới mà vui vẻ ăn hết hộp cơm được cho
"Ngon chứ?"
"Ưm, được"
Huỳnh Giang cảm thấy không phí công mình dậy sớm làm cơm hộp một chút nào, nhìn vẻ mặt mãn nguyện của đối phương hắn cũng thấy vui theo, hẳn là nếu giờ hắn xin lỗi sẽ liền được tha lỗi cho phải không?
[Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: cơm tình yêu. Điểm tích lũy +100]
Hắn đột ngột dừng động tác, cái quái gì? Cơm tình yêu?
[Thực ra đó là cơm làm cho Tô An, mà nam phản diện sợ cô ta không nhận nên mới đưa cho kí chủ ăn hộ] hệ thống lặng lẽ sửa lại sự thật để không bị kí chủ của mình làm phiền]
Cái loại bạn gì đây? Làm cơm sợ Crush không nhận nên đưa hắn? Đúng là anh hùng cũng không vượt qua được ải mỹ nhân, nam nhân cường đại đến đâu thì cũng sẽ bị 'nóc nhà' quật thôi..
"A Ngôn, còn việc nữa. Tối nay nhà tôi có một buổi tiệc nhỏ, cậu là ân nhân của tôi, nhất định phải tới!"
"Mắc gì..?"
"Phải tới!! Đây là thiệp mời!"
Nói rồi y ném vào trong xe một cái thiệp trắng đơn giản, không để hắn kịp nói gì đã chạy như bay đi. Duẫn Ngôn ngơ ngác cầm lấy tấm thiệp để qua bên cạnh, quyết định xử lý nốt hộp cơm rồi tiếp tục quá trình hồi sức sau một đêm 'làm việc mệt mỏi'
[...]
Duẫn Ngôn vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, so với các thanh niên bạn bè cùng trang lứa có chí tiến thủ muốn gia nhập thượng lưu thì hắn chỉ muốn có cuộc sống an ổn một chút. Vậy nên sau khi tỉnh dậy hắn liền rất nhức đầu trong vấn đề nên mặc gì để đi ăn tiệc của nhà họ Huỳnh.
Nguyên chủ mặc dù cũng sinh ra trong gia đình thượng lưu nhưng vốn không được coi trọng lại luôn làm trò phản nghịch, trong kí ức cũng liền không hề có lấy một chút ấn tượng nào về buổi tiệc hay dạ hội nào của giới. Cũng phải thôi, cho một đứa con chuyên gây chuyện tới một buổi tiệc quan trọng thì chẳng phải là đang tự giẫm vào chân mình hay sao?
[Kí chủ, không cần quá kĩ lưỡng, lấy một bộ đồ của nguyên chủ mặc liền được]
"Nếu mặc quê quá thì sẽ thành điểm chú ý mà mặc nổi bật quá thì cũng sẽ thành điểm chú ý.."
[Ngài mặc bình thường thì cũng sẽ bị chú ý, giá trị nhan sắc của nguyên chủ dù không quá phô trương nhưng cũng có thể nói là một cái nam thần, mặc lịch sự là được]
"Mày nói đúng..."
Hắn từ kho hệ thống lôi vali lớn ra, tìm cho bản thân bộ đồ mà hắn thấy ổn nhất. Cứ áo sơ mi rồi sơ vin vào liền ổn. Dù chẳng hứng thú gì trò này cho cam, nhưng vì tò mò siêu to lớn với nữ chính Tô An nên hắn mới lên đồ để khám phá một chút về cuộc sống của người giàu. Hắn mong sẽ không có cái motip thấy một gã nghèo liền khinh thường đá khỏi cửa hay là nguyên chủ bị một tên đần độn nào đó ghét rồi sẽ bị lập mưu tính kế, đem hắn làm nhục một phen.
Đến lúc đấy thì bố của nhục!!
[Kí chủ nghĩ nhiều, không ai rảnh mà đối xử vậy với ngài đâu]
"Mày không hiểu đâu hệ thống, nếu mày có thực thể để đi chơi, đi ăn, đi khám phá nhiều nơi thì sẽ biết rằng đến cả đứa trẻ mới mười mấy tuổi có thể lừa đảo đến mấy chục triệu hay chính là những anh hùng bàn phím ấy, đủ loại"
[Hệ thống chỉ là một cỗ máy, quả thực không am hiểu về cảm xúc của con người]
Duẫn Ngôn nghe vậy chỉ tặc lưỡi, đem xe lái tới điểm cần tới.
______________Hết chương 20______________
"Nghe ta nói này A Ngôn, chỉ cần ngươi ăn một miếng thôi ta liền không phiền ngươi nữa!"
"Ăn xong ta có bị đầu độc chết không..?"
Duẫn Ngôn dựa đầu vào vô lăng, ngáp ngắn ngáp dài mở to cửa sổ ô tô ra cho thoáng khí. Nhình Huỳnh Giang tươi tắn hớn hở đưa hộp cơm cho mình thì cũng ngoan ngoãn nhận lấy, thôi thì có bị trúng độc thì cũng sẽ như ý nguyện mà ngủ tiếp..
Nhưng vậy mà hộp cơm được vai phản diện làm rất được à nha! Quá ngon luôn ấy! Hắn mau chóng mặc kệ cả thế giới mà vui vẻ ăn hết hộp cơm được cho
"Ngon chứ?"
"Ưm, được"
Huỳnh Giang cảm thấy không phí công mình dậy sớm làm cơm hộp một chút nào, nhìn vẻ mặt mãn nguyện của đối phương hắn cũng thấy vui theo, hẳn là nếu giờ hắn xin lỗi sẽ liền được tha lỗi cho phải không?
[Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: cơm tình yêu. Điểm tích lũy +100]
Hắn đột ngột dừng động tác, cái quái gì? Cơm tình yêu?
[Thực ra đó là cơm làm cho Tô An, mà nam phản diện sợ cô ta không nhận nên mới đưa cho kí chủ ăn hộ] hệ thống lặng lẽ sửa lại sự thật để không bị kí chủ của mình làm phiền]
Cái loại bạn gì đây? Làm cơm sợ Crush không nhận nên đưa hắn? Đúng là anh hùng cũng không vượt qua được ải mỹ nhân, nam nhân cường đại đến đâu thì cũng sẽ bị 'nóc nhà' quật thôi..
"A Ngôn, còn việc nữa. Tối nay nhà tôi có một buổi tiệc nhỏ, cậu là ân nhân của tôi, nhất định phải tới!"
"Mắc gì..?"
"Phải tới!! Đây là thiệp mời!"
Nói rồi y ném vào trong xe một cái thiệp trắng đơn giản, không để hắn kịp nói gì đã chạy như bay đi. Duẫn Ngôn ngơ ngác cầm lấy tấm thiệp để qua bên cạnh, quyết định xử lý nốt hộp cơm rồi tiếp tục quá trình hồi sức sau một đêm 'làm việc mệt mỏi'
[...]
Duẫn Ngôn vốn sinh ra trong một gia đình bình thường, so với các thanh niên bạn bè cùng trang lứa có chí tiến thủ muốn gia nhập thượng lưu thì hắn chỉ muốn có cuộc sống an ổn một chút. Vậy nên sau khi tỉnh dậy hắn liền rất nhức đầu trong vấn đề nên mặc gì để đi ăn tiệc của nhà họ Huỳnh.
Nguyên chủ mặc dù cũng sinh ra trong gia đình thượng lưu nhưng vốn không được coi trọng lại luôn làm trò phản nghịch, trong kí ức cũng liền không hề có lấy một chút ấn tượng nào về buổi tiệc hay dạ hội nào của giới. Cũng phải thôi, cho một đứa con chuyên gây chuyện tới một buổi tiệc quan trọng thì chẳng phải là đang tự giẫm vào chân mình hay sao?
[Kí chủ, không cần quá kĩ lưỡng, lấy một bộ đồ của nguyên chủ mặc liền được]
"Nếu mặc quê quá thì sẽ thành điểm chú ý mà mặc nổi bật quá thì cũng sẽ thành điểm chú ý.."
[Ngài mặc bình thường thì cũng sẽ bị chú ý, giá trị nhan sắc của nguyên chủ dù không quá phô trương nhưng cũng có thể nói là một cái nam thần, mặc lịch sự là được]
"Mày nói đúng..."
Hắn từ kho hệ thống lôi vali lớn ra, tìm cho bản thân bộ đồ mà hắn thấy ổn nhất. Cứ áo sơ mi rồi sơ vin vào liền ổn. Dù chẳng hứng thú gì trò này cho cam, nhưng vì tò mò siêu to lớn với nữ chính Tô An nên hắn mới lên đồ để khám phá một chút về cuộc sống của người giàu. Hắn mong sẽ không có cái motip thấy một gã nghèo liền khinh thường đá khỏi cửa hay là nguyên chủ bị một tên đần độn nào đó ghét rồi sẽ bị lập mưu tính kế, đem hắn làm nhục một phen.
Đến lúc đấy thì bố của nhục!!
[Kí chủ nghĩ nhiều, không ai rảnh mà đối xử vậy với ngài đâu]
"Mày không hiểu đâu hệ thống, nếu mày có thực thể để đi chơi, đi ăn, đi khám phá nhiều nơi thì sẽ biết rằng đến cả đứa trẻ mới mười mấy tuổi có thể lừa đảo đến mấy chục triệu hay chính là những anh hùng bàn phím ấy, đủ loại"
[Hệ thống chỉ là một cỗ máy, quả thực không am hiểu về cảm xúc của con người]
Duẫn Ngôn nghe vậy chỉ tặc lưỡi, đem xe lái tới điểm cần tới.
______________Hết chương 20______________