Chương 30
Nếu hiệu ứng cánh bướm xảy ra, khiến nhiệm vụ bị gián đoạn thì hắn sẽ mất toi công sức ngày này tháng nọ nơm nớp lo lắng cho họ Huỳnh. Dù rằng việc thi triều không xuất hiện sẽ thật tốt nhưng hắn vẫn có chút cảm thấy tiếc nuối cho số điểm tích lũy không dễ dàng có được kia.
Duẫn Ngôn tập thể dục xong xuôi thì đi vào nhà, hắn luôn lựa chọn việc dậy sớm hơn vị thiếu gia họ Huỳnh kia để có thời gian thoải mái tập thể dục cho khoẻ người. Tập xong, ăn sáng no nê rồi thì ta lại có thể lên giường nằm ngủ tiếp không phải sao?
[Kí chủ, nam chính đã dẫn nhà họ Bạch rời đến thành phố Q]
"Kệ hắn, tao không quan tâm. Thi triều sao lại không đến rồi?"
[Việc này nằm ngoài phạm vi của hoạt động của hệ thống, nếu muốn tăng sự hữu ích của tôi thì ngài cần phải nâng cấp]
Giọng nói đều đều vang lên, có vẻ hệ thống của hắn sau một thời gian không vó việc gì làm đã bắt đầu xuất hiện cái trò đa cấp thuở đầu. Nếu ngày một ngày hai là vứt bỏ tôn nghiêm của hệ thống thì ngày ba ngày bốn chính là đa cấp chào hàng, nói về lợi ích của bản thân trước rồi khi tiền thì cháo cũng không có đến miếng cháy mà cạy.
Sau hai lần ăn lừa đậm thì hắn đã khôn ra rồi, cứ khi mà nó bắt đầu đói cơm thì sẽ giở mánh xin xỏ. Lộ rõ bản thân mình vô dụng như thế nào để cầu xin lòng nhân hậu trong hắn.
Nhưng rất tiếc hệ thống à, xứ dân chủ tại thế giới này đã bị xác sống cắn nát hết rồi vậy nên là tấm lòng nhân hậu, nhân nghĩa lúc này trong kí chủ của mày chính là đã bị chó cắn xé không còn lấy một mảnh vụn.
"Vô dụng như mày thì nâng cấp cũng như không, nhịn đói đi cưng"
[Kí chủ à...người ta không phải thiên tài nhưng cần cù thì vẫn thành tài mà]
"Có mình tao cần cù chứ mày là cầm máu và nước mắt của tao để độ thành tài"
Hệ thống chỉ đành câm nín ngay tức khắc, kí chủ của nó không tin tưởng nó một chút nào..Chỉ mong thế giới đại nhân có thể cho thi triều này nhẹ nhàng chút, kí chủ của nó lấy được 2000 điểm tích lũy thì sẽ vui vẻ, mà kí chủ vui vẻ thì nó sẽ được ăn hôi.
Duẫn Ngô lúc này vẫn sinh hoạt như bình thường, cẩn thận đem mì ly nấu nếu lên cùng đủ loại topping rồi mới đem tất cả nuốt hết vào bụng. Thời mạt thế thì ngoài lương thực ra thì nước sạch cũng là của hiếm, hắn chỉ đành thấm ướt cái khăn rồi đem cơ thể lau qua vài lần, còn tiện lấy chút nước tưới cho cây rau bé nhỏ để ngoài xe một lần
Một lúc thì Huỳnh Giang cũng dậy, không chút vội vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Xuống đến nhà thì như thường lệ đã thấy cái đuôi nhỏ ngồi xếp bằng trên sofa nhắm mắt an tĩnh. Mỗi lần như vậy đều cảm thấy xót xa, một thiếu niên vốn dĩ luôn sống trong nhung lụa được chơi được học thì giờ đây lại phải cầm vũ khí chiến đấu để bảo toàn tính mạng của mình. Nhà họ Bạch có cục vàng mà không giữ, đã đưa nhau chuyển tới thành phố Q, cũng chả thèm lưu luyến gì tới con trai nhỏ của mình vẫn còn đây.
Nếu Duẫn Ngôn nghe được lời này thì hẳn sẽ đưa tay với Huỳnh Giang ra hô lên một tiếng anh em tốt. Tiếc là hắn không nghe được tiếng lòng của người này hệ thống dù biết cũng không hé mỏ ra nói cho kí chủ nhà mình.
[Kí chủ, nam phản diện xuống]
"À, Tao biết"
Nói rồi hắn quay ra nhìn y, tự hỏi vì sao tự dưng ánh mắt của họ Hùynh vì sao có chút không đúng? Sao mà có thể dịu dàng ôn nhu đến như vậy? Điều này quá là phi lí đi??
Hai người họ mặt đối mặt, mắt đối mắt một hồi thì Duẫn Ngôn đưa tay lên mũi xoa xoa một cái ngại ngùng nói:
"Để sẵn mì ra cho anh rồi, đổ nước vào rồi ăn đi không muộn làm"
"Ừ"
[...]
Cứ nghĩ ràng ngày hôm nay cũng vẫn sẽ bình yên như hai ngày trước đó. Thế nhưng chuông báo động vang lên, Duẫn Ngôn trong bụng lại dâng lên dự cảm không tốt.
"A Ngôn ở nhà đi, tôi đi xem có gì"
"Tôi đi cùng anh"
Mặc dù mối lo là nam chính đã tự mình biến ra khỏi cốt truyện ban đầu nhưng nếu thật sự là thi triều thì hắn không thể im lặng chờ chết ở nhà. Suy cho cùng nếu tên họ Huỳnh này mà tạch thì hắn cùng bồi tháng theo, vẫn là nên được cái gì hay cái đó.
Nói không lại thiếu niên kia, Huỳnh Giang chỉ đành lên xe của cậu rồi cả hai vội vã tới toà thành ngăn cách thành phố và bên ngoài.
Phải nói, toà thành được xây dựng rất nhanh. Nếu nói thời gian trước, để xây được toà thành vừa cao vừa vững trãi như vậy trong vài tháng là bất khả thi thì bây giờ chính là bình thường. Vì mạng sống của bản thân cùng gia đình, mọi người ai cũng phải góp một phần công sức vì toà thành này, người chết vì xây toà thành này như ngả rạ, nếu không phải vì bị cắn chết, ngã chết thì cũng là đói chết mệt chết. Tên đứng đầu thành phố này là một nhân viên quan chức chính phủ ác bá, cơ bản là hắn chẳng tốn xíu sức nào nhưng vẫn sống trong nhung trong lụa, có người bảo hộ đàng hoàng. Chắc nghe được tiếng chuông báo động này thì hẳn sẽ cuống quýt lên đi?
_____________ Hết chương 30____________
Duẫn Ngôn tập thể dục xong xuôi thì đi vào nhà, hắn luôn lựa chọn việc dậy sớm hơn vị thiếu gia họ Huỳnh kia để có thời gian thoải mái tập thể dục cho khoẻ người. Tập xong, ăn sáng no nê rồi thì ta lại có thể lên giường nằm ngủ tiếp không phải sao?
[Kí chủ, nam chính đã dẫn nhà họ Bạch rời đến thành phố Q]
"Kệ hắn, tao không quan tâm. Thi triều sao lại không đến rồi?"
[Việc này nằm ngoài phạm vi của hoạt động của hệ thống, nếu muốn tăng sự hữu ích của tôi thì ngài cần phải nâng cấp]
Giọng nói đều đều vang lên, có vẻ hệ thống của hắn sau một thời gian không vó việc gì làm đã bắt đầu xuất hiện cái trò đa cấp thuở đầu. Nếu ngày một ngày hai là vứt bỏ tôn nghiêm của hệ thống thì ngày ba ngày bốn chính là đa cấp chào hàng, nói về lợi ích của bản thân trước rồi khi tiền thì cháo cũng không có đến miếng cháy mà cạy.
Sau hai lần ăn lừa đậm thì hắn đã khôn ra rồi, cứ khi mà nó bắt đầu đói cơm thì sẽ giở mánh xin xỏ. Lộ rõ bản thân mình vô dụng như thế nào để cầu xin lòng nhân hậu trong hắn.
Nhưng rất tiếc hệ thống à, xứ dân chủ tại thế giới này đã bị xác sống cắn nát hết rồi vậy nên là tấm lòng nhân hậu, nhân nghĩa lúc này trong kí chủ của mày chính là đã bị chó cắn xé không còn lấy một mảnh vụn.
"Vô dụng như mày thì nâng cấp cũng như không, nhịn đói đi cưng"
[Kí chủ à...người ta không phải thiên tài nhưng cần cù thì vẫn thành tài mà]
"Có mình tao cần cù chứ mày là cầm máu và nước mắt của tao để độ thành tài"
Hệ thống chỉ đành câm nín ngay tức khắc, kí chủ của nó không tin tưởng nó một chút nào..Chỉ mong thế giới đại nhân có thể cho thi triều này nhẹ nhàng chút, kí chủ của nó lấy được 2000 điểm tích lũy thì sẽ vui vẻ, mà kí chủ vui vẻ thì nó sẽ được ăn hôi.
Duẫn Ngô lúc này vẫn sinh hoạt như bình thường, cẩn thận đem mì ly nấu nếu lên cùng đủ loại topping rồi mới đem tất cả nuốt hết vào bụng. Thời mạt thế thì ngoài lương thực ra thì nước sạch cũng là của hiếm, hắn chỉ đành thấm ướt cái khăn rồi đem cơ thể lau qua vài lần, còn tiện lấy chút nước tưới cho cây rau bé nhỏ để ngoài xe một lần
Một lúc thì Huỳnh Giang cũng dậy, không chút vội vàng vệ sinh cá nhân, thay quần áo. Xuống đến nhà thì như thường lệ đã thấy cái đuôi nhỏ ngồi xếp bằng trên sofa nhắm mắt an tĩnh. Mỗi lần như vậy đều cảm thấy xót xa, một thiếu niên vốn dĩ luôn sống trong nhung lụa được chơi được học thì giờ đây lại phải cầm vũ khí chiến đấu để bảo toàn tính mạng của mình. Nhà họ Bạch có cục vàng mà không giữ, đã đưa nhau chuyển tới thành phố Q, cũng chả thèm lưu luyến gì tới con trai nhỏ của mình vẫn còn đây.
Nếu Duẫn Ngôn nghe được lời này thì hẳn sẽ đưa tay với Huỳnh Giang ra hô lên một tiếng anh em tốt. Tiếc là hắn không nghe được tiếng lòng của người này hệ thống dù biết cũng không hé mỏ ra nói cho kí chủ nhà mình.
[Kí chủ, nam phản diện xuống]
"À, Tao biết"
Nói rồi hắn quay ra nhìn y, tự hỏi vì sao tự dưng ánh mắt của họ Hùynh vì sao có chút không đúng? Sao mà có thể dịu dàng ôn nhu đến như vậy? Điều này quá là phi lí đi??
Hai người họ mặt đối mặt, mắt đối mắt một hồi thì Duẫn Ngôn đưa tay lên mũi xoa xoa một cái ngại ngùng nói:
"Để sẵn mì ra cho anh rồi, đổ nước vào rồi ăn đi không muộn làm"
"Ừ"
[...]
Cứ nghĩ ràng ngày hôm nay cũng vẫn sẽ bình yên như hai ngày trước đó. Thế nhưng chuông báo động vang lên, Duẫn Ngôn trong bụng lại dâng lên dự cảm không tốt.
"A Ngôn ở nhà đi, tôi đi xem có gì"
"Tôi đi cùng anh"
Mặc dù mối lo là nam chính đã tự mình biến ra khỏi cốt truyện ban đầu nhưng nếu thật sự là thi triều thì hắn không thể im lặng chờ chết ở nhà. Suy cho cùng nếu tên họ Huỳnh này mà tạch thì hắn cùng bồi tháng theo, vẫn là nên được cái gì hay cái đó.
Nói không lại thiếu niên kia, Huỳnh Giang chỉ đành lên xe của cậu rồi cả hai vội vã tới toà thành ngăn cách thành phố và bên ngoài.
Phải nói, toà thành được xây dựng rất nhanh. Nếu nói thời gian trước, để xây được toà thành vừa cao vừa vững trãi như vậy trong vài tháng là bất khả thi thì bây giờ chính là bình thường. Vì mạng sống của bản thân cùng gia đình, mọi người ai cũng phải góp một phần công sức vì toà thành này, người chết vì xây toà thành này như ngả rạ, nếu không phải vì bị cắn chết, ngã chết thì cũng là đói chết mệt chết. Tên đứng đầu thành phố này là một nhân viên quan chức chính phủ ác bá, cơ bản là hắn chẳng tốn xíu sức nào nhưng vẫn sống trong nhung trong lụa, có người bảo hộ đàng hoàng. Chắc nghe được tiếng chuông báo động này thì hẳn sẽ cuống quýt lên đi?
_____________ Hết chương 30____________