Chương 53
Trong lúc Duẫn Ngôn đã bù đầu bù cổ với bài toán làm sao để giết được càng nhiều xác sống càng tốt thì tại khu an toàn Huỳnh Giang lại cứ đứng ngồi không yên, cả ngày thẫn thờ lơ đãng khiến ba mẹ Huỳnh cùng cấp dưới vô cùng lo lắng.
"Tiểu Giang, bố mẹ thực sự chóng mặt vì con đấy!"
"Con xin lỗi..mẹ"
Huỳnh Giang giật mình nhìn ánh mắt mắt nghiêm nghị của mẹ mình rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Đã ba ngày kể từ khi Duẫn Ngôn rời đi, trong thời đại khủng hoảng như này không có cách nào có thể liên lạc với nhau.
Huỳnh Giang vừa bức bối lại vừa lo lắng cho đối phương. Y không biết vì lí do gì mà đối phương rời khỏi khu an toàn lại không trực tiếp nói với mình, không phải chỉ là thiếu lương thực hay sao? Y có thể tự chạy ra ngoài lấy, cùng lắm là nhường đồ ăn của bản thân cho cậu cũng được!
Ngoài kia nguy hiểm như vậy..hắn thực sự không muốn đối phương rời khỏi tầm mắt mình mà gặp nguy hiểm. Thời điểm này...ra đường có thể là một đi không bao giờ trở lại, bỏ mạng tại nơi đất khách thì sẽ chẳng bao giờ thấy xác.
Huỳnh Giang thẫn thờ hồi lâu liền nhớ tới trước khi cậu rời khỏi đã có xung đột với nhà họ Bạch. Chẳng lẽ lần trời đi này có liên quan mật thiết đến vị "anh rể" có dị năng hệ lôi cấp bốn kia của hắn?
Đến cuối cùng, vì không thể tìm ra thêm bất cứ lí do nào hợp lí, Huỳnh Giang liền não bổ đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Truy Thục dù cả hai mới chỉ vô tình gặp nhau vài lần
[...]
Tại một nơi khác, Truy Thục đang cảm thấy nghi hoặc vì cái tính bất thường của Bạch Tuyết Nhi. Gã nhớ rõ rằng ở hai kiếp trước cô nàng đúng chuẩn một băng sơn mĩ nữ hết lòng vì gia đình cùng em trai.
Sang tới kiếp này, cô đã đem hắn đi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Việc đầu tiên chính là đem Bạch Duẫn Ngôn trực tiếp vứt lại căn cứ kia để những kẻ khác thoải mái chà đạp, sống không bằng chết. Hắn nhớ rõ ràng, kiếp đầu tiên dù cô không hề yêu thương đứa em này nhưng khi căn cứ đầu tiên bị thủy triều xác sống đánh tới cô vẫn cố chấp cứu em trai ngốc nghếch của mình. Dù vậy cũng không cứu được người lại còn suýt mất mạng
Tiếp đến, cô bí mật sau lưng hắn lập nên một nhóm nhỏ với mưu đồ ở thành phố T khiến các cửa lớn vốn bị khoá chặt trở nên lỏng lẻo. Mặc dù kiểu gì nơi đây cũng sụp đổ nhưng kiếp trước số dân thoát nạn rất cao chứ không phải là lác đác vài trăm người như lúc này.
Kiếp đầu tiên gã là một gã trai quê bất tài hết lòng vì một nữ tổng tài băng sơn tài giỏi, cả hai yêu đương nhưng cô lại vì hắn mà chết đi. Cái chết của cô khi đó ảnh hưởng lớn đến hắn, cứ như vậy chém chém giết giết cho đến khi cô độc mà chết.
Ông trời cho hắn kiếp thứ hai, lại là một kẻ ngốc tiếp tục bước theo đường cũ. Lần này đá bay những kẻ kiếp trước khinh thường mình trong đó có Bạch Duẫn Ngôn. Tại đây cô cũng cố cứu cậu ta, chỉ tiếng hắn đã làm vài thủ thuật để cậu ta ra đi sớm một chút như vậy sẽ không hại đến người hắn thương.
Chỉ tiếc là kiếp thứ hai này cái gọi là tình cảm trong sáng kia đã biến chất, cô vì muốn phương pháp lên cấp dị năng nhanh chóng của hắn mà ngon ngọt cùng nhà họ Bạch dụ dỗ hắn. Nhờ đó mà lên đứng đầu cả một căn cứ lập nên chế độ độc tài, còn hắn thì trở thành kẻ đần độn đứng sau rồi không thương tiếc bị đá đi. Hắn bị phản bội lại cô độc chết đi
Lại tiếp tục một lần sống lại, lúc này hắn cảm thấy nhàm chán, những cử chỉ đầy yêu thương mà hắn nhận được từ Bạch Tuyết Nhi lúc này chỉ khiến hắn cảm thấy khó chấp nhận. Tình cảm kiếp đầu tiên sau kiếp thứ hai đã trả đủ toàn bộ, đến kiếp thứ ba hắn chỉ định để đời thuận theo chiều gió, làm kẻ ở góc nhìn thứ ba chứng kiến những âm mưu giữ người với người rồi lại cô độc chết đi.
Chỉ là đột nhiên có thêm một Bạch Duẫn Ngôn luôn chết yểu xuất hiện, lần này không còn là ánh mắt khinh bỉ hay lời nói cay nghiệt khi đó. Hắn còn không cho Ninh Truy Thục này một ánh mắt, chỉ lạnh nhạt đi đến rồi biến mất. Cứ luôn thoát ẩn thoát hiện khiến người ta tò mò.
Nhiều khi còn khiến gã tự hỏi, có phải đối phương cũng trở về quá khứ như hắn? Sự thay đổi của đối phương khiến mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đặc biệt là tên quân nhân họ Huỳnh kia.
Vốn đáng lẽ gã nên vì Tô An mà lên trời từ sớm mới phải. Sao giờ lại có thể cả ngày lởn vởn bên cạnh Bạch Duẫn Ngôn lải nhải, vô cùng khiến người ta ngứa mắt.
Truy Thục lạnh nhạt đỡ Bạch Tuyết Nhi lùi ra khỏi người mình rồi khoác áo rời khỏi nhà. Hắn muốn đến tìm Bạch Duẫn Ngôn trêu chọc một chút, mỗi lần đối phương thấy hắn đều có đa dạng thể loại biểu cảm khác nhau. Đặc biệt là khi cậu thẹn quá hoá giận, ngông mồm lên mắng chửi. Nhìn rất thú vị.
Chỉ là khi hắn đến nơi thì ngoài một Huỳnh Giang đã đứng thẫn thờ ở đó. Bóng dáng của Duẫn Ngôn lại biến mất bí ẩn, hệt như hồi còn ở thành phố K.
_______________Hết chương 53_______________
Nay là ngày vui, quyết định làm một chiếc tác giả chăm chỉ tặng cho các độc giả nữ của truyện ??. 20/10 vui vẻ nhé các mỹ nhân của tôi
"Tiểu Giang, bố mẹ thực sự chóng mặt vì con đấy!"
"Con xin lỗi..mẹ"
Huỳnh Giang giật mình nhìn ánh mắt mắt nghiêm nghị của mẹ mình rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Đã ba ngày kể từ khi Duẫn Ngôn rời đi, trong thời đại khủng hoảng như này không có cách nào có thể liên lạc với nhau.
Huỳnh Giang vừa bức bối lại vừa lo lắng cho đối phương. Y không biết vì lí do gì mà đối phương rời khỏi khu an toàn lại không trực tiếp nói với mình, không phải chỉ là thiếu lương thực hay sao? Y có thể tự chạy ra ngoài lấy, cùng lắm là nhường đồ ăn của bản thân cho cậu cũng được!
Ngoài kia nguy hiểm như vậy..hắn thực sự không muốn đối phương rời khỏi tầm mắt mình mà gặp nguy hiểm. Thời điểm này...ra đường có thể là một đi không bao giờ trở lại, bỏ mạng tại nơi đất khách thì sẽ chẳng bao giờ thấy xác.
Huỳnh Giang thẫn thờ hồi lâu liền nhớ tới trước khi cậu rời khỏi đã có xung đột với nhà họ Bạch. Chẳng lẽ lần trời đi này có liên quan mật thiết đến vị "anh rể" có dị năng hệ lôi cấp bốn kia của hắn?
Đến cuối cùng, vì không thể tìm ra thêm bất cứ lí do nào hợp lí, Huỳnh Giang liền não bổ đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Truy Thục dù cả hai mới chỉ vô tình gặp nhau vài lần
[...]
Tại một nơi khác, Truy Thục đang cảm thấy nghi hoặc vì cái tính bất thường của Bạch Tuyết Nhi. Gã nhớ rõ rằng ở hai kiếp trước cô nàng đúng chuẩn một băng sơn mĩ nữ hết lòng vì gia đình cùng em trai.
Sang tới kiếp này, cô đã đem hắn đi từ bất ngờ này qua bất ngờ khác. Việc đầu tiên chính là đem Bạch Duẫn Ngôn trực tiếp vứt lại căn cứ kia để những kẻ khác thoải mái chà đạp, sống không bằng chết. Hắn nhớ rõ ràng, kiếp đầu tiên dù cô không hề yêu thương đứa em này nhưng khi căn cứ đầu tiên bị thủy triều xác sống đánh tới cô vẫn cố chấp cứu em trai ngốc nghếch của mình. Dù vậy cũng không cứu được người lại còn suýt mất mạng
Tiếp đến, cô bí mật sau lưng hắn lập nên một nhóm nhỏ với mưu đồ ở thành phố T khiến các cửa lớn vốn bị khoá chặt trở nên lỏng lẻo. Mặc dù kiểu gì nơi đây cũng sụp đổ nhưng kiếp trước số dân thoát nạn rất cao chứ không phải là lác đác vài trăm người như lúc này.
Kiếp đầu tiên gã là một gã trai quê bất tài hết lòng vì một nữ tổng tài băng sơn tài giỏi, cả hai yêu đương nhưng cô lại vì hắn mà chết đi. Cái chết của cô khi đó ảnh hưởng lớn đến hắn, cứ như vậy chém chém giết giết cho đến khi cô độc mà chết.
Ông trời cho hắn kiếp thứ hai, lại là một kẻ ngốc tiếp tục bước theo đường cũ. Lần này đá bay những kẻ kiếp trước khinh thường mình trong đó có Bạch Duẫn Ngôn. Tại đây cô cũng cố cứu cậu ta, chỉ tiếng hắn đã làm vài thủ thuật để cậu ta ra đi sớm một chút như vậy sẽ không hại đến người hắn thương.
Chỉ tiếc là kiếp thứ hai này cái gọi là tình cảm trong sáng kia đã biến chất, cô vì muốn phương pháp lên cấp dị năng nhanh chóng của hắn mà ngon ngọt cùng nhà họ Bạch dụ dỗ hắn. Nhờ đó mà lên đứng đầu cả một căn cứ lập nên chế độ độc tài, còn hắn thì trở thành kẻ đần độn đứng sau rồi không thương tiếc bị đá đi. Hắn bị phản bội lại cô độc chết đi
Lại tiếp tục một lần sống lại, lúc này hắn cảm thấy nhàm chán, những cử chỉ đầy yêu thương mà hắn nhận được từ Bạch Tuyết Nhi lúc này chỉ khiến hắn cảm thấy khó chấp nhận. Tình cảm kiếp đầu tiên sau kiếp thứ hai đã trả đủ toàn bộ, đến kiếp thứ ba hắn chỉ định để đời thuận theo chiều gió, làm kẻ ở góc nhìn thứ ba chứng kiến những âm mưu giữ người với người rồi lại cô độc chết đi.
Chỉ là đột nhiên có thêm một Bạch Duẫn Ngôn luôn chết yểu xuất hiện, lần này không còn là ánh mắt khinh bỉ hay lời nói cay nghiệt khi đó. Hắn còn không cho Ninh Truy Thục này một ánh mắt, chỉ lạnh nhạt đi đến rồi biến mất. Cứ luôn thoát ẩn thoát hiện khiến người ta tò mò.
Nhiều khi còn khiến gã tự hỏi, có phải đối phương cũng trở về quá khứ như hắn? Sự thay đổi của đối phương khiến mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đặc biệt là tên quân nhân họ Huỳnh kia.
Vốn đáng lẽ gã nên vì Tô An mà lên trời từ sớm mới phải. Sao giờ lại có thể cả ngày lởn vởn bên cạnh Bạch Duẫn Ngôn lải nhải, vô cùng khiến người ta ngứa mắt.
Truy Thục lạnh nhạt đỡ Bạch Tuyết Nhi lùi ra khỏi người mình rồi khoác áo rời khỏi nhà. Hắn muốn đến tìm Bạch Duẫn Ngôn trêu chọc một chút, mỗi lần đối phương thấy hắn đều có đa dạng thể loại biểu cảm khác nhau. Đặc biệt là khi cậu thẹn quá hoá giận, ngông mồm lên mắng chửi. Nhìn rất thú vị.
Chỉ là khi hắn đến nơi thì ngoài một Huỳnh Giang đã đứng thẫn thờ ở đó. Bóng dáng của Duẫn Ngôn lại biến mất bí ẩn, hệt như hồi còn ở thành phố K.
_______________Hết chương 53_______________
Nay là ngày vui, quyết định làm một chiếc tác giả chăm chỉ tặng cho các độc giả nữ của truyện ??. 20/10 vui vẻ nhé các mỹ nhân của tôi