Chương : 31
Ba người đối diện nhìn nhau, cũng không biết hắn hỏi người nào. Hai người mới đều hiểu quy củ sẽ không tùy tiện trả lời, chỉ có Na Trinh cúi người đáp, “Bẩm chủ tử, đã bố trí ổn thỏa rồi ạ. Chủ tử hôm nay nghỉ sớm, xin chủ tử đợi một lát, chúng nô tỳ đi vào quét giường trải chăn ngay đây ạ.”
Hoàng đế khép sách lại, “Cũng không vội.” Nhìn Quỳnh Châu một cái nói, “Trẫm nghe nói ngươi là em gái nhà mẹ đẻ quý phi?”
Quỳnh Châu vội hàm tiếu thưa vâng, ỏn ẻn đáp, “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, ngạch niết của nô tỳ và ngạch niết của Quý chủ nhân là chị em ruột. Trước khi đến Dưỡng Tâm Điện nô tỳ đã có đến Trữ Tú Cung thỉnh an Quý chủ nhân, lúc đến đó thấy Quý chủ nhân trúng gió, nghe nói là bị lạnh khi còn trong tháng, đau đến thế rồi, trong lòng còn nhớ đến Vạn Tuế Gia, dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Vạn Tuế Gia cho tốt, thân thể tỷ ấy khỏe hơn sẽ đến thỉnh an Vạn Tuế Gia đó ạ.”
Tố Dĩ lẳng lặng nghe, mí mắt buông thỏng, hai hàng mày lại nhướn lên cao cao. Trong lòng chỉ lo bắt bẻ… ơ, người nhà của Quý phi nương nương, lắm thân thích tốt mã nhỉ. Nhìn cái kiểu biểu hiện lòng trung thành này, phải nói là rất chi kỹ càng tỉ mỉ! Vừa vì Quý chủ nhân vừa vì bản thân mình, nói đến cực kỳ hòa hợp, tài ăn nói luyện đến quả không tệ.
Hoàng đế gật gật đầu, liếc Tố Dĩ một cái, nhìn thấy hai hàng mày dài của nàng không còn ở tại chỗ cũ, liền biết nàng và người ta không hợp nhau. Hắn cũng không nói gì thêm, quay sang chầm chậm nói với Vinh Thọ, “Ngươi thay trẫm đến Trữ Tú Cung thăm hỏi quý phi một chút, thưởng cho nàng ấy một cây nhân sâm dưỡng bổ. Gần đây trời lạnh, có bệnh thì cứ ở trong cung mà tịnh dưỡng, trẫm rãnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”
Kỳ thật hoàng đế ngày nào cũng có vài canh giờ rãnh rỗi, đơn giản là có muốn hay không muốn đi thăm mà thôi. Mưa móc đều dính chính là có điểm tốt ở khoản này, không thiên về riêng bất cứ ai, cũng không có ai chủ động tới quyến rũ mời sủng. Vinh Thọ dạ một tiếng, “Nô tài đi làm ngay đây ạ.”
Quỳnh Châu thấy hoàng đế đang hòa khí, nhân tiện nói, “Quý chủ nhân có nói với nô tỳ, trong lòng nhớ thương a ca, không biết lúc này tiểu chủ tử có tốt không, muốn xin ý chỉ đến chỗ Du phi nương nương thăm a ca một chút ạ.”
Lông mày Tố Dĩ được thể nhướn càng cao hơn, trong cung có lệ cũ, hoàng tử sau khi sinh thì không được tới lui với mẹ đẻ. Cô nàng Quỳnh Châu này đúng là hàng hiếm giỏi hất mũi lên mặt, tưởng thật là hoàng đế dễ nói chuyện thế ư! Nàng lén hé mắt lên dò xét thiên nhan, hoàng đế quả nhiên nhíu mày, “Pháp không thể phế, có là ai cũng đều phải như nhau cả.”
Vinh Thọ chờ hoàng đế lên tiếng mới thối lui khỏi Dưỡng Tâm Điện, Quỳnh Châu bị dọa cho tái mặt, lắp bắp nói, “Nô tỳ… Nô tỳ đáng chết, xin Vạn Tuế Gia thứ tội.”
Hoàng đế vẻ mặt thản nhiên, “Ngươi chẳng qua là truyền lời thôi, không liên quan đến ngươi.”
Na Trinh là người cơ trí, kéo kéo tay áo Quỳnh Châu nói, “Chủ tử gia muốn nghỉ ngơi rồi, cô vào Thể Thuận Đường đổi huân hương trong lò trước đi, rồi trải chăn đệm lên long sàng, chuẩn bị sẵn cho chủ tử vào nghỉ ngơi.”
Đây xem như là giải vây, Quỳnh Châu rối rít hành lễ thưa dạ, rồi thối lui ra khỏi chính điện. Tố Dĩ quay mặt lại nhìn Na Trinh, Tư khâm không rời Tư trướng, đẩy Quỳnh Châu đi sao lại không gọi cả nàng nữa? Nhưng Na Trinh không hề nhìn nàng lấy một cái, tự mình dẫn Quỳnh Châu ra khỏi cửa hiên.
“Ngươi mới vừa rồi là có ý gì?” giọng nói lạnh lùng của Hoàng đế vang lên, “Hai hàng lông mày kia là thế nào?”
Tố Dĩ trì trệ a một tiếng, “Lông mày? Lông mày của nô tỳ rất đẹp ạ, ngạch niết nô tỳ nói rất đen, giống như Chung Quỳ trong tranh tết, bẩm sinh có khả năng trừ tà đấy ạ.”
Nàng rất có tinh thần tự giễu, hoàng đế liếc nàng một cái, căn bản không như nàng nói. Đó là hai vầng trăng non, ôm lấy trời gắn lấy đất, là phúc tướng tốt. Mà nàng ta vờ ngớ ngẩn để gạt hắn, hắn cũng không phải là người dễ gạt gẫm, “Ngươi cho là trẫm không nhìn thấy sao? Lúc cao lúc thấp là làm sao? Diễn hề à, tự mình đang muốn chơi trò gì?”
Tố Dĩ thầm nghĩ không hổ làm hoàng đế, bá chiếm đúng là rộng thật….! Nàng đến cả động cái lông mày cũng muốn quản, chẳng lẽ ngự tiền là không cho phép người ta nhướn mày sao? Nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đến trước mặt hắn chịu sỉ nhục rồi, bị chút châm chích thế này cũng chả xi nhê gì mấy. Thế là cười xòa nói, “Lông mày nô tỳ cũng có cái tật giống tật hay quên của nô tỳ đấy ạ, không trị khỏi được ạ. Lâu lâu cứ thích nhướn nhướn, nó thích động thế đấy ạ.”
Hoàng đế cảm thấy vô lực, cung nữ trơ trẽn trơ tráo đến nước này là lần đầu tiên hắn mới thấy được. Nói nàng ta quái gở, ở Thượng Nghi Cục nàng ta nổi tiếng là chỉn chu, quản giáo tiểu cung nữ đến ra hình ra dạng. Nói nàng ta trầm ổn có thể đảm đương trọng trách lớn, đôi lúc lại thấy đặc biệt giỏi phụ họa, cử chỉ tùy tùy tiện tiện, không giống người thành thật.
“Triều đình cấm tiệt tranh giành đảng phái, hậu cung cũng giống như vậy.” Hoàng đế châm chước, “Ngươi mới vừa rồi nhướn mày là vì chướng mắt người ta?”
Tố Dĩ rối rít xua tay, “Vạn tuế gia hiểu lầm rồi ạ, nô tỳ vốn hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lúc còn ở trong Thượng Nghi Cục quan hệ đối đãi cũng tốt có tiếng. Nếu Vạn tuế gia không tin có thể phái người đi tra, nô tỳ rất thành thật, chưa từng đụng chạm đến người khác, thật đấy ạ.”
Thông thường, kẻ thích dát vàng lên mặt mình, tất cả đều không có người nào tốt. Hoàng đế nói, “Chớ lấp liếm nữa, trẫm đã nhìn ra rồi.”
“Nào có chuyện đó ạ!” Nàng xoa xoa tay nói, “Vạn tuế gia minh giám, Quỳnh Châu là thân thích của nhà mẹ đẻ Quý chủ nhân, có cho nô tỳ mười cái lá gan, nô tỳ cũng không dám chướng mắt người ta đâu ạ!”
Hoàng đế không nói lời nào, vẫn ngồi im lìm như lão tăng nhập thiền, mãi một lúc lâu mới mở miệng “Vậy thì sao.” Sau đó đứng dậy bước xuống, đứng đối diện hỏi nàng, “Ngươi làm việc ở đâu?”
Tố Dĩ ở trước mặt hoàng đế tự lùi lại một khoảng, rụt cổ mới nói, “Nô tỳ vốn là Tư khâm, sau không biết sao lại đổi thành Tư trướng ạ.”
Tư khâm và Tư trướng mặc dù đều liên quan đến giường, nhưng phân công lại không giống nhau mấy. Tư khâm là công việc trải giường gấp chăn, hoàng đế vào nghỉ ngơi thì quét giường, trải đệm, hun đệm giường, xong việc không còn chuyện gì thì có thể lui xuống. Công việc kế tiếp tất cả thuộc về Tư trướng, sau khi hoàng đế rời giường có bốn thái giám trông kho chuyên quản công việc mặc quần áo đến thay quần áo, như vậy trước khi đi nghỉ người cởi áo do ai phụ trách? Không sai, là Tư trướng! Cởi long bào cho hoàng đế, hầu hạ nằm xuống đắp chăn, sau đó mới được thả màn lui ra ngoài. Cho nên người cuối cùng hoàng đế nhìn thấy trước khi đi ngủ là Tư trướng, mở mắt người đầu tiên vén màn thỉnh an cũng là Tư trướng.
Tố Dĩ đột nhiên cảm thấy gánh nặng đường xa, thầm nhủ cớ gì lại phái mình vào vị trí này chứ? Hoàng đế vốn thích trách mắng mình, nhắm mắt mở mắt đều thấy mình, liệu có một ngày nào đó phiền quá đem mình đi giết không? Nhất là mấy lời nhắn hoàng hậu nhờ Trường Mãn Thọ đưa tới nữa, nàng có tài đức gì, mà có may mắn trở thành trợ thủ cho hoàng hậu chứ… Ôi, trên phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, quá cho thể diện rồi.
Đồng hồ báo giờ đing đoong vang lên, mỗi ngày nghỉ ngơi của hoàng đế đều có quy định, đến đúng giờ là phải nghỉ trưa. Hắn chắp tay sau lưng đi vào nội đường, Tố Dĩ bèn ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Hôm nay mặt trời rất cao, hoàng đế mặc áo gấm màu thạch thanh, hoa văn tròn “Tùng hạc duyên niên” tối màu được ánh mặt trời rọi làm nổi lên một vầng sáng, ngay cả một chiếc lá thông một cọng lông vũ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tố Dĩ lén giương mắt, nhân lúc sơ hở này mới dám yên tâm đánh giá từ trên xuống dưới. Vạn tuế gia thật cao a! Trong đám cung nữ có người phương nam, nhìn thấy nàng bèn gọi nàng là con cò chân dài, nhưng so sánh với chủ tử gia thì vẫn chả ăn nhằm gì cả.
Dáng người rất cao, nhìn người đều lấy tư thế nhìn xuống, loại cảm giác này chắc chắn rất tuyệt. Lén liếc trộm thêm cái nữa, tóc của Vạn Tuế Gia cũng thật đẹp, tóc mai thẳng thớm, buộc thành một sợi đuôi sam vừa gọn vừa to. Bình thường dưới ánh nắng, màu tóc con người thường có xu thế chếch tông màu, nhưng hắn lại không phải, vẫn một màu xanh đen bóng nhẫy. Đó là vòng sáng mà chỉ có loại tóc đen cực kỳ mới có, là một loại sáng dầy cộm nặng nề lắng đọng xuống, một cách lạnh lùng, quả thực khiến cho người khác cảm thán. Một bó tóc lớn đẹp như vậy, trên đuôi tóc còn thắt dây kết màu vàng sáng. Người đang đi lại, dây tua nhẹ nhàng đong đưa, lại có cả uy nghi, lúc này lại cảm thấy được linh hoạt ấm áp.
Hoàng đế có thói quen, giấc trưa nghỉ ở Thể Thuận Đường. Qua cửa thuỳ hoa lên bậc thềm, lúc vào phòng thì đã hun đầy hương ngủ ngon rồi. Na Trinh và Quỳnh Châu đang buông tay đứng hầu tại cửa sổ phía nam, thấy hoàng đế đi vào bèn thi lễ rồi lui ra ngoài.
Trước khi điều chức, Tố Dĩ đã được Tuy ma ma dạy bảo những mấu chốt của việc hầu hạ trong Ngự tiền, làm sao để tháo nút áo, trước tiên cởi cúc tay áo thế nào, kiêng kỵ đụng phải những nơi nào, nhất nhất đều làm mẫu cho nàng xem, cho nên bắt tay vào cũng không khó khăn. Chỉ là có một nút… Vạn tuế gia ngài có thể nâng cổ lên được chút hay không? Ngài cúi thấp đầu nhìn người ta như vậy, quả thật không cách nào mở nút áo được.
Trong lòng nghĩ thì nghĩ thế, lá gan lại bé xíu không dám nói ra. Rề rà một hồi, gấp đến độ vã mồ hôi cả người, bất đắc dĩ đành phải mở miệng thông bẩm, “Vạn Tuế Gia, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo được không ạ?”
Hắn ừ một tiếng, “Không phải đang thay đó sao.”
Nàng nín nghẹn hồi lâu, nặn ra một câu, “Xin vạn tuế gia nâng cao đầu rồng, nô tỳ cởi cổ áo cho ngài ạ.”
Hiển nhiên, hoàng đế chưa từng được người ta gọi là đầu rồng, nhất thời có chút khó thích ứng. Lấy làm lạ nhìn nàng một cái cũng không nói thêm lời nào, thuận theo ngẩng cổ lên, trái lại để cho Tố Dĩ nhìn chằm chằm cái hầu kết một cách mãnh liệt. Nhìn thì nhìn, việc trên tay vẫn không bỏ xuống. Thuận thuận lợi lợi cởi áo khoác ngoài rồi áo bào, men theo vạt phải cởi thẳng xuống, mãi đến khi hoàng đế chỉ còn quần áo trong. Bấy giờ nàng mới phát giác có chút lúng túng, cô nương mới lớn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của đàn ông, ngượng không biết nói sao cho hết.
Luống cuống xoay người nhấc góc chăn mời hoàng đế lên giường, hoàng đế đi tới, quần áo trong rất mỏng, chéo áo bay bay, xẹt qua mu bàn tay nàng, một chút đụng chạm như có như không, trong lòng ngưa ngứa đến lạ kỳ. Tố Dĩ có chút đỏ mặt, khẽ quay mặt đi chỗ khác.
Hoàng đế ngồi xuống mép giường lại không vội nằm xuống, đại khái nhìn thấy sự bối rối của nàng, giọng mang mỉa mai, “Trong mắt các ngươi không phải chỉ có chủ tử nô tài, không phân biệt nam nữ sao? Sao thế? Có chút việc đó cũng làm không xong?”
Tố Dĩ run rẩy cả chân, trên chóp mũi cũng vã mồ hôi lạnh, “Vạn tuế gia dạy rất phải ạ, nô tỳ vô dụng, đã khiến chủ tử không hài lòng ạ.”
“Cũng không có cái gì không hài lòng.” Hoàng đế đạp lên hài, thấy nàng lập tức đến nâng hai chân hắn lên, bộ ngực mềm mại, lực đạo vừa phải, cũng hết mặt mũi làm khó nàng, tự mình dùng chút lực tiến vào chăn.
Tố Dĩ thở phào nhẹ nhõm, quỳ gối lên bàn để chân đắp chăn cho hắn, vừa làm vừa hỏi tiếp, “Vạn tuế gia có lạnh không ạ? Chân có lạnh không ạ? Nô tỳ rót bình nước nóng đến cho ngài nhé?”
Hoàng đế nói không cần, nhìn nàng nhẹ nhõm cả người với tay tháo mắc màn, bất thình lình nổi lên ý nghĩ, “Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái.”
Nàng giật nảy người, vội vã cúi người xuống kiểm tra mắt hắn, nhìn trái nhìn phải, có chút khó hiểu, “Vạn tuế gia nói bên nào ạ? Nô tỳ thấy vẫn ổn lắm mà.”
Bấy giờ hoàng đế mới phát hiện mình quên giả vờ, híp mắt phải nói, “bên này này.”
Nàng nghe thế nghĩ bụng không nên chần chờ, chùi chùi hai tay lên người, vén vén tay áo nói, “Thứ cho nô tỳ quá phận, để nô tỳ thổi giúp chủ tử, chủ tử kiên nhẫn chút ạ.”
Đôi con ngươi trong suốt kia có cái bóng của hắn, cách gần như vậy, lần này có thể nhớ kỹ sao! Hoàng đế tính toán trong đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy nàng chu môi thổi lên mắt hắn một cái. Cú thổi này quả thật khiến hắn mở mắt không nổi luôn rồi, chớp chớp vài cái, xót đến nước mắt lưng tròng.
“Nô tỳ đáng chết.” Nàng quỳ trên bàn đạp chân hỏi, “Bây giờ thấy sao rồi ạ? Đã ổn chưa ạ?”
Còn có thể nói thế nào đây? Nói chưa ổn, để nàng ta thổi thêm cái nữa sao? Hoàng đế phát hiện hành vi của mình có chút khác thường, đáng so đo cùng một cung nữ sao? Ngược lại giống như có ma chứng vậy, đây là chuyện gì thế này? Bản thân mình một mặt không cách nào hiểu được phần si mê kia của Hoàng phụ, một mặt hoảng sợ khi phát hiện mình đang sắp bước lên con đường kia của ông. Đột nhiên tỉnh táo lại như được “soi sáng”, quả thực khó có thể lý giải được những hành động của mình.
Nàng quỳ gối trước mặt, nhìn hắn trông mong, hắn đột nhiên thấy chán ghét, quay mặt sang hướng khác, “Ra ngoài.”
Tố Dĩ cảm thấy lạnh cả sống lưng, xem ra mình đã làm sai, đắc tội với vị cửu ngũ chí tôn này rồi. Cũng không dám nói gì, dập đầu tháo hai bên màn xuống, rón ra rón rén thối lui ra khỏi Thể Thuận Đường.
Vinh Thọ trở về từ Trữ Tú Cung, đứng dưới cửa sổ hướng nam như một kẻ nằm vùng. Hoàng đế nghỉ trưa không cho người ngoài vào, chỉ có Đại tổng quản hầu ngủ, chờ ngủ dậy mới có thể gõ nhịp truyền người vào hầu hạ. Tố Dĩ nhún người thi lễ với y rồi đi đến phòng phía đông nghe lời nhắn, Na Trinh đến hỏi thế nào rồi, nàng miễn cưỡng cười cười, “Ta thấy Vạn Tuế Gia không được hài lòng lắm, có thể là ta làm hỏng bét hết rồi.”
Quỳnh Châu góp một câu chua chát, “Cô là người tài giỏi thế mà, sao có thể làm hỏng chuyện được!”
Chuyện này không phải dễ đùa, người khác không biết điểm lợi hại bên trong, Na Trinh ở ngự tiền lâu như vậy, trong lòng đã có tính toán. Quỳnh Châu chỉ chăm chăm đứng bên bờ khô, kỳ thật không biết bọn họ đều là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, một người sơ xuất thôi, hai người còn lại cũng sẽ không được gì tốt. Chuyện đến bây giờ mặc dù thấp thỏm, cũng may vẫn chưa nghe thấy có lời răn đe gì ban xuống. Na Trinh nhìn nhìn về phía Thể Thuận đường, thở dài nói, “Sáng mai sẽ phải xuất phát đến Nhiệt Hà rồi, Vạn Tuế Gia lúc đầu tâm tình cũng không tệ lắm, đợi xem một lát thức dậy thế nào đã, biết đâu ngủ xong một giấc dậy quên đi cũng không chừng, đừng sợ.”
Tố Dĩ ngược lại cũng không sợ, bản thân thậm chí cảm thấy có chút buồn cười. Mới thổi một hơi mà đã chọc cho Vạn Tuế Gia giận, nếu thật sự muốn so đo, xem như nàng đã là người “khơi nguồn” mở ra một bảng hoạch tội của cung nhân rồi.
Hoàng đế khép sách lại, “Cũng không vội.” Nhìn Quỳnh Châu một cái nói, “Trẫm nghe nói ngươi là em gái nhà mẹ đẻ quý phi?”
Quỳnh Châu vội hàm tiếu thưa vâng, ỏn ẻn đáp, “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, ngạch niết của nô tỳ và ngạch niết của Quý chủ nhân là chị em ruột. Trước khi đến Dưỡng Tâm Điện nô tỳ đã có đến Trữ Tú Cung thỉnh an Quý chủ nhân, lúc đến đó thấy Quý chủ nhân trúng gió, nghe nói là bị lạnh khi còn trong tháng, đau đến thế rồi, trong lòng còn nhớ đến Vạn Tuế Gia, dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Vạn Tuế Gia cho tốt, thân thể tỷ ấy khỏe hơn sẽ đến thỉnh an Vạn Tuế Gia đó ạ.”
Tố Dĩ lẳng lặng nghe, mí mắt buông thỏng, hai hàng mày lại nhướn lên cao cao. Trong lòng chỉ lo bắt bẻ… ơ, người nhà của Quý phi nương nương, lắm thân thích tốt mã nhỉ. Nhìn cái kiểu biểu hiện lòng trung thành này, phải nói là rất chi kỹ càng tỉ mỉ! Vừa vì Quý chủ nhân vừa vì bản thân mình, nói đến cực kỳ hòa hợp, tài ăn nói luyện đến quả không tệ.
Hoàng đế gật gật đầu, liếc Tố Dĩ một cái, nhìn thấy hai hàng mày dài của nàng không còn ở tại chỗ cũ, liền biết nàng và người ta không hợp nhau. Hắn cũng không nói gì thêm, quay sang chầm chậm nói với Vinh Thọ, “Ngươi thay trẫm đến Trữ Tú Cung thăm hỏi quý phi một chút, thưởng cho nàng ấy một cây nhân sâm dưỡng bổ. Gần đây trời lạnh, có bệnh thì cứ ở trong cung mà tịnh dưỡng, trẫm rãnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”
Kỳ thật hoàng đế ngày nào cũng có vài canh giờ rãnh rỗi, đơn giản là có muốn hay không muốn đi thăm mà thôi. Mưa móc đều dính chính là có điểm tốt ở khoản này, không thiên về riêng bất cứ ai, cũng không có ai chủ động tới quyến rũ mời sủng. Vinh Thọ dạ một tiếng, “Nô tài đi làm ngay đây ạ.”
Quỳnh Châu thấy hoàng đế đang hòa khí, nhân tiện nói, “Quý chủ nhân có nói với nô tỳ, trong lòng nhớ thương a ca, không biết lúc này tiểu chủ tử có tốt không, muốn xin ý chỉ đến chỗ Du phi nương nương thăm a ca một chút ạ.”
Lông mày Tố Dĩ được thể nhướn càng cao hơn, trong cung có lệ cũ, hoàng tử sau khi sinh thì không được tới lui với mẹ đẻ. Cô nàng Quỳnh Châu này đúng là hàng hiếm giỏi hất mũi lên mặt, tưởng thật là hoàng đế dễ nói chuyện thế ư! Nàng lén hé mắt lên dò xét thiên nhan, hoàng đế quả nhiên nhíu mày, “Pháp không thể phế, có là ai cũng đều phải như nhau cả.”
Vinh Thọ chờ hoàng đế lên tiếng mới thối lui khỏi Dưỡng Tâm Điện, Quỳnh Châu bị dọa cho tái mặt, lắp bắp nói, “Nô tỳ… Nô tỳ đáng chết, xin Vạn Tuế Gia thứ tội.”
Hoàng đế vẻ mặt thản nhiên, “Ngươi chẳng qua là truyền lời thôi, không liên quan đến ngươi.”
Na Trinh là người cơ trí, kéo kéo tay áo Quỳnh Châu nói, “Chủ tử gia muốn nghỉ ngơi rồi, cô vào Thể Thuận Đường đổi huân hương trong lò trước đi, rồi trải chăn đệm lên long sàng, chuẩn bị sẵn cho chủ tử vào nghỉ ngơi.”
Đây xem như là giải vây, Quỳnh Châu rối rít hành lễ thưa dạ, rồi thối lui ra khỏi chính điện. Tố Dĩ quay mặt lại nhìn Na Trinh, Tư khâm không rời Tư trướng, đẩy Quỳnh Châu đi sao lại không gọi cả nàng nữa? Nhưng Na Trinh không hề nhìn nàng lấy một cái, tự mình dẫn Quỳnh Châu ra khỏi cửa hiên.
“Ngươi mới vừa rồi là có ý gì?” giọng nói lạnh lùng của Hoàng đế vang lên, “Hai hàng lông mày kia là thế nào?”
Tố Dĩ trì trệ a một tiếng, “Lông mày? Lông mày của nô tỳ rất đẹp ạ, ngạch niết nô tỳ nói rất đen, giống như Chung Quỳ trong tranh tết, bẩm sinh có khả năng trừ tà đấy ạ.”
Nàng rất có tinh thần tự giễu, hoàng đế liếc nàng một cái, căn bản không như nàng nói. Đó là hai vầng trăng non, ôm lấy trời gắn lấy đất, là phúc tướng tốt. Mà nàng ta vờ ngớ ngẩn để gạt hắn, hắn cũng không phải là người dễ gạt gẫm, “Ngươi cho là trẫm không nhìn thấy sao? Lúc cao lúc thấp là làm sao? Diễn hề à, tự mình đang muốn chơi trò gì?”
Tố Dĩ thầm nghĩ không hổ làm hoàng đế, bá chiếm đúng là rộng thật….! Nàng đến cả động cái lông mày cũng muốn quản, chẳng lẽ ngự tiền là không cho phép người ta nhướn mày sao? Nàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng để đến trước mặt hắn chịu sỉ nhục rồi, bị chút châm chích thế này cũng chả xi nhê gì mấy. Thế là cười xòa nói, “Lông mày nô tỳ cũng có cái tật giống tật hay quên của nô tỳ đấy ạ, không trị khỏi được ạ. Lâu lâu cứ thích nhướn nhướn, nó thích động thế đấy ạ.”
Hoàng đế cảm thấy vô lực, cung nữ trơ trẽn trơ tráo đến nước này là lần đầu tiên hắn mới thấy được. Nói nàng ta quái gở, ở Thượng Nghi Cục nàng ta nổi tiếng là chỉn chu, quản giáo tiểu cung nữ đến ra hình ra dạng. Nói nàng ta trầm ổn có thể đảm đương trọng trách lớn, đôi lúc lại thấy đặc biệt giỏi phụ họa, cử chỉ tùy tùy tiện tiện, không giống người thành thật.
“Triều đình cấm tiệt tranh giành đảng phái, hậu cung cũng giống như vậy.” Hoàng đế châm chước, “Ngươi mới vừa rồi nhướn mày là vì chướng mắt người ta?”
Tố Dĩ rối rít xua tay, “Vạn tuế gia hiểu lầm rồi ạ, nô tỳ vốn hay nhiệt tình giúp đỡ mọi người, lúc còn ở trong Thượng Nghi Cục quan hệ đối đãi cũng tốt có tiếng. Nếu Vạn tuế gia không tin có thể phái người đi tra, nô tỳ rất thành thật, chưa từng đụng chạm đến người khác, thật đấy ạ.”
Thông thường, kẻ thích dát vàng lên mặt mình, tất cả đều không có người nào tốt. Hoàng đế nói, “Chớ lấp liếm nữa, trẫm đã nhìn ra rồi.”
“Nào có chuyện đó ạ!” Nàng xoa xoa tay nói, “Vạn tuế gia minh giám, Quỳnh Châu là thân thích của nhà mẹ đẻ Quý chủ nhân, có cho nô tỳ mười cái lá gan, nô tỳ cũng không dám chướng mắt người ta đâu ạ!”
Hoàng đế không nói lời nào, vẫn ngồi im lìm như lão tăng nhập thiền, mãi một lúc lâu mới mở miệng “Vậy thì sao.” Sau đó đứng dậy bước xuống, đứng đối diện hỏi nàng, “Ngươi làm việc ở đâu?”
Tố Dĩ ở trước mặt hoàng đế tự lùi lại một khoảng, rụt cổ mới nói, “Nô tỳ vốn là Tư khâm, sau không biết sao lại đổi thành Tư trướng ạ.”
Tư khâm và Tư trướng mặc dù đều liên quan đến giường, nhưng phân công lại không giống nhau mấy. Tư khâm là công việc trải giường gấp chăn, hoàng đế vào nghỉ ngơi thì quét giường, trải đệm, hun đệm giường, xong việc không còn chuyện gì thì có thể lui xuống. Công việc kế tiếp tất cả thuộc về Tư trướng, sau khi hoàng đế rời giường có bốn thái giám trông kho chuyên quản công việc mặc quần áo đến thay quần áo, như vậy trước khi đi nghỉ người cởi áo do ai phụ trách? Không sai, là Tư trướng! Cởi long bào cho hoàng đế, hầu hạ nằm xuống đắp chăn, sau đó mới được thả màn lui ra ngoài. Cho nên người cuối cùng hoàng đế nhìn thấy trước khi đi ngủ là Tư trướng, mở mắt người đầu tiên vén màn thỉnh an cũng là Tư trướng.
Tố Dĩ đột nhiên cảm thấy gánh nặng đường xa, thầm nhủ cớ gì lại phái mình vào vị trí này chứ? Hoàng đế vốn thích trách mắng mình, nhắm mắt mở mắt đều thấy mình, liệu có một ngày nào đó phiền quá đem mình đi giết không? Nhất là mấy lời nhắn hoàng hậu nhờ Trường Mãn Thọ đưa tới nữa, nàng có tài đức gì, mà có may mắn trở thành trợ thủ cho hoàng hậu chứ… Ôi, trên phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, quá cho thể diện rồi.
Đồng hồ báo giờ đing đoong vang lên, mỗi ngày nghỉ ngơi của hoàng đế đều có quy định, đến đúng giờ là phải nghỉ trưa. Hắn chắp tay sau lưng đi vào nội đường, Tố Dĩ bèn ở phía sau nhắm mắt theo đuôi. Hôm nay mặt trời rất cao, hoàng đế mặc áo gấm màu thạch thanh, hoa văn tròn “Tùng hạc duyên niên” tối màu được ánh mặt trời rọi làm nổi lên một vầng sáng, ngay cả một chiếc lá thông một cọng lông vũ cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tố Dĩ lén giương mắt, nhân lúc sơ hở này mới dám yên tâm đánh giá từ trên xuống dưới. Vạn tuế gia thật cao a! Trong đám cung nữ có người phương nam, nhìn thấy nàng bèn gọi nàng là con cò chân dài, nhưng so sánh với chủ tử gia thì vẫn chả ăn nhằm gì cả.
Dáng người rất cao, nhìn người đều lấy tư thế nhìn xuống, loại cảm giác này chắc chắn rất tuyệt. Lén liếc trộm thêm cái nữa, tóc của Vạn Tuế Gia cũng thật đẹp, tóc mai thẳng thớm, buộc thành một sợi đuôi sam vừa gọn vừa to. Bình thường dưới ánh nắng, màu tóc con người thường có xu thế chếch tông màu, nhưng hắn lại không phải, vẫn một màu xanh đen bóng nhẫy. Đó là vòng sáng mà chỉ có loại tóc đen cực kỳ mới có, là một loại sáng dầy cộm nặng nề lắng đọng xuống, một cách lạnh lùng, quả thực khiến cho người khác cảm thán. Một bó tóc lớn đẹp như vậy, trên đuôi tóc còn thắt dây kết màu vàng sáng. Người đang đi lại, dây tua nhẹ nhàng đong đưa, lại có cả uy nghi, lúc này lại cảm thấy được linh hoạt ấm áp.
Hoàng đế có thói quen, giấc trưa nghỉ ở Thể Thuận Đường. Qua cửa thuỳ hoa lên bậc thềm, lúc vào phòng thì đã hun đầy hương ngủ ngon rồi. Na Trinh và Quỳnh Châu đang buông tay đứng hầu tại cửa sổ phía nam, thấy hoàng đế đi vào bèn thi lễ rồi lui ra ngoài.
Trước khi điều chức, Tố Dĩ đã được Tuy ma ma dạy bảo những mấu chốt của việc hầu hạ trong Ngự tiền, làm sao để tháo nút áo, trước tiên cởi cúc tay áo thế nào, kiêng kỵ đụng phải những nơi nào, nhất nhất đều làm mẫu cho nàng xem, cho nên bắt tay vào cũng không khó khăn. Chỉ là có một nút… Vạn tuế gia ngài có thể nâng cổ lên được chút hay không? Ngài cúi thấp đầu nhìn người ta như vậy, quả thật không cách nào mở nút áo được.
Trong lòng nghĩ thì nghĩ thế, lá gan lại bé xíu không dám nói ra. Rề rà một hồi, gấp đến độ vã mồ hôi cả người, bất đắc dĩ đành phải mở miệng thông bẩm, “Vạn Tuế Gia, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo được không ạ?”
Hắn ừ một tiếng, “Không phải đang thay đó sao.”
Nàng nín nghẹn hồi lâu, nặn ra một câu, “Xin vạn tuế gia nâng cao đầu rồng, nô tỳ cởi cổ áo cho ngài ạ.”
Hiển nhiên, hoàng đế chưa từng được người ta gọi là đầu rồng, nhất thời có chút khó thích ứng. Lấy làm lạ nhìn nàng một cái cũng không nói thêm lời nào, thuận theo ngẩng cổ lên, trái lại để cho Tố Dĩ nhìn chằm chằm cái hầu kết một cách mãnh liệt. Nhìn thì nhìn, việc trên tay vẫn không bỏ xuống. Thuận thuận lợi lợi cởi áo khoác ngoài rồi áo bào, men theo vạt phải cởi thẳng xuống, mãi đến khi hoàng đế chỉ còn quần áo trong. Bấy giờ nàng mới phát giác có chút lúng túng, cô nương mới lớn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của đàn ông, ngượng không biết nói sao cho hết.
Luống cuống xoay người nhấc góc chăn mời hoàng đế lên giường, hoàng đế đi tới, quần áo trong rất mỏng, chéo áo bay bay, xẹt qua mu bàn tay nàng, một chút đụng chạm như có như không, trong lòng ngưa ngứa đến lạ kỳ. Tố Dĩ có chút đỏ mặt, khẽ quay mặt đi chỗ khác.
Hoàng đế ngồi xuống mép giường lại không vội nằm xuống, đại khái nhìn thấy sự bối rối của nàng, giọng mang mỉa mai, “Trong mắt các ngươi không phải chỉ có chủ tử nô tài, không phân biệt nam nữ sao? Sao thế? Có chút việc đó cũng làm không xong?”
Tố Dĩ run rẩy cả chân, trên chóp mũi cũng vã mồ hôi lạnh, “Vạn tuế gia dạy rất phải ạ, nô tỳ vô dụng, đã khiến chủ tử không hài lòng ạ.”
“Cũng không có cái gì không hài lòng.” Hoàng đế đạp lên hài, thấy nàng lập tức đến nâng hai chân hắn lên, bộ ngực mềm mại, lực đạo vừa phải, cũng hết mặt mũi làm khó nàng, tự mình dùng chút lực tiến vào chăn.
Tố Dĩ thở phào nhẹ nhõm, quỳ gối lên bàn để chân đắp chăn cho hắn, vừa làm vừa hỏi tiếp, “Vạn tuế gia có lạnh không ạ? Chân có lạnh không ạ? Nô tỳ rót bình nước nóng đến cho ngài nhé?”
Hoàng đế nói không cần, nhìn nàng nhẹ nhõm cả người với tay tháo mắc màn, bất thình lình nổi lên ý nghĩ, “Trẫm thấy mờ mắt, ngươi đến nhìn hộ trẫm cái.”
Nàng giật nảy người, vội vã cúi người xuống kiểm tra mắt hắn, nhìn trái nhìn phải, có chút khó hiểu, “Vạn tuế gia nói bên nào ạ? Nô tỳ thấy vẫn ổn lắm mà.”
Bấy giờ hoàng đế mới phát hiện mình quên giả vờ, híp mắt phải nói, “bên này này.”
Nàng nghe thế nghĩ bụng không nên chần chờ, chùi chùi hai tay lên người, vén vén tay áo nói, “Thứ cho nô tỳ quá phận, để nô tỳ thổi giúp chủ tử, chủ tử kiên nhẫn chút ạ.”
Đôi con ngươi trong suốt kia có cái bóng của hắn, cách gần như vậy, lần này có thể nhớ kỹ sao! Hoàng đế tính toán trong đầu, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy nàng chu môi thổi lên mắt hắn một cái. Cú thổi này quả thật khiến hắn mở mắt không nổi luôn rồi, chớp chớp vài cái, xót đến nước mắt lưng tròng.
“Nô tỳ đáng chết.” Nàng quỳ trên bàn đạp chân hỏi, “Bây giờ thấy sao rồi ạ? Đã ổn chưa ạ?”
Còn có thể nói thế nào đây? Nói chưa ổn, để nàng ta thổi thêm cái nữa sao? Hoàng đế phát hiện hành vi của mình có chút khác thường, đáng so đo cùng một cung nữ sao? Ngược lại giống như có ma chứng vậy, đây là chuyện gì thế này? Bản thân mình một mặt không cách nào hiểu được phần si mê kia của Hoàng phụ, một mặt hoảng sợ khi phát hiện mình đang sắp bước lên con đường kia của ông. Đột nhiên tỉnh táo lại như được “soi sáng”, quả thực khó có thể lý giải được những hành động của mình.
Nàng quỳ gối trước mặt, nhìn hắn trông mong, hắn đột nhiên thấy chán ghét, quay mặt sang hướng khác, “Ra ngoài.”
Tố Dĩ cảm thấy lạnh cả sống lưng, xem ra mình đã làm sai, đắc tội với vị cửu ngũ chí tôn này rồi. Cũng không dám nói gì, dập đầu tháo hai bên màn xuống, rón ra rón rén thối lui ra khỏi Thể Thuận Đường.
Vinh Thọ trở về từ Trữ Tú Cung, đứng dưới cửa sổ hướng nam như một kẻ nằm vùng. Hoàng đế nghỉ trưa không cho người ngoài vào, chỉ có Đại tổng quản hầu ngủ, chờ ngủ dậy mới có thể gõ nhịp truyền người vào hầu hạ. Tố Dĩ nhún người thi lễ với y rồi đi đến phòng phía đông nghe lời nhắn, Na Trinh đến hỏi thế nào rồi, nàng miễn cưỡng cười cười, “Ta thấy Vạn Tuế Gia không được hài lòng lắm, có thể là ta làm hỏng bét hết rồi.”
Quỳnh Châu góp một câu chua chát, “Cô là người tài giỏi thế mà, sao có thể làm hỏng chuyện được!”
Chuyện này không phải dễ đùa, người khác không biết điểm lợi hại bên trong, Na Trinh ở ngự tiền lâu như vậy, trong lòng đã có tính toán. Quỳnh Châu chỉ chăm chăm đứng bên bờ khô, kỳ thật không biết bọn họ đều là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, một người sơ xuất thôi, hai người còn lại cũng sẽ không được gì tốt. Chuyện đến bây giờ mặc dù thấp thỏm, cũng may vẫn chưa nghe thấy có lời răn đe gì ban xuống. Na Trinh nhìn nhìn về phía Thể Thuận đường, thở dài nói, “Sáng mai sẽ phải xuất phát đến Nhiệt Hà rồi, Vạn Tuế Gia lúc đầu tâm tình cũng không tệ lắm, đợi xem một lát thức dậy thế nào đã, biết đâu ngủ xong một giấc dậy quên đi cũng không chừng, đừng sợ.”
Tố Dĩ ngược lại cũng không sợ, bản thân thậm chí cảm thấy có chút buồn cười. Mới thổi một hơi mà đã chọc cho Vạn Tuế Gia giận, nếu thật sự muốn so đo, xem như nàng đã là người “khơi nguồn” mở ra một bảng hoạch tội của cung nhân rồi.