Chương : 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắp sửa đến Nhiệt Hà, mặc dù là đi theo hầu hạ, nhưng chỉ cần có thể ra khỏi Tử Cấm thành này, Tố Dĩ đã cảm thấy thật phấn khởi. Dậy thật sớm thu dọn đồ đạc, tâm tình thoải mái, ngay cả chuyện Vạn Tuế Gia không hòa nhã với mình cũng không để bụng nữa. Nhắc đến Vạn Tuế Gia, đúng là một người vui buồn thất thường….! Vừa mới bắt đầu thì rất tốt đó, sau nói đổi liền đổi ngay, buổi tối tự mình cởi quần áo buông màn, đến một câu cũng không nói với nàng. Thành ra một Tư trướng như nàng không có việc gì làm cả, cứ thế mà đứng bên cạnh nhìn không.
Có điều những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa rửa mặt, thò người nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Lúc này một lòng một dạ muốn đi ra ngoài, mới ngại thời gian trôi qua quá chậm.
Na Trinh trực đêm cả tối qua vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ có nàng và Quỳnh Châu. Quỳnh Châu khinh thường nói chuyện với nàng, hai người vừa chạm mặt đã không ưa nhau, giống như kẻ thù từ kiếp trước vậy. Tố Dĩ không phải người không có ai để ý thì không sống nổi, mình cứ xem như cô ta không tồn tại, bản thân mình còn chả muốn nhìn cô ta nữa ấy là! Hai bên người nào bận việc người nấy, nước sông không phạm nước giếng cũng rất tốt. Sắp xếp gần xong rồi, Quỳnh Châu ấy thế lại mở miệng bắt chuyện…
“Này.”
Tố Dĩ chỉnh trang chiếc khăn trắng trên cổ, đầu cũng không quay lại lấy một cái, “Chuyện gì?”
Quỳnh Châu ừm một tiếng, “Chúng ta thương lượng chút, hay là đổi lại giường đi! Ta không quen ngủ cạnh cửa sổ, hôm qua trằn trọc cả một đêm, đến canh ba mới chợp mắt được một lát.”
Tố Dĩ quay đầu, rõ ràng đã có chút nổi lửa, trên mặt vẫn mang ý cười, “Cô nói thế là đùa bỡn ta à? Hôm qua là cô chết sống muốn đổi, hôm nay cũng diễn trò đó là sao?”
Quỳnh Châu ấp úng, con người nàng chính là có cái tài này, lúc nhờ vả người ta thì đặc biệt thành khẩn, cầu xong rồi quay đầu liền làm lơ. Lúc này tình thế cấp bách, vốn dĩ cảm thấy ở gần cửa sổ ngủ thoáng mát, không giống bên phía bắc âm khí dày đặc, nhưng thoáng mát xong rồi lại phát hiện vấn đề khác. Trong viện này không chỉ riêng gì phòng tập thể của nội điện, mà còn có người của những nơi khác. Đám cung nữ thức dậy sớm, chẳng hạn như phục vụ của Càn Thanh cung vậy, giữa giờ Dần đã bắt đầu thức dậy đi đi lại lại rồi. Đi qua cửa sổ, tiếng bước chân giống như đạp lên lỗ tai nàng vậy. Nàng có tật ngủ không sâu, một chút động tĩnh cũng không được, cứ cái đà này quả thật chịu không nổi. Cũng hoặc là đứng núi này trông núi nọ, đồ của người khác lúc nào cũng tốt, một lần nữa lại nhìn trúng cái giường đối diện cửa kia.
Dĩ nhiên khuyết điểm này không thể để cho người ta biết, biết rồi có ngu mới chịu đổi lại! Nàng cân nhắc, chớp hai mắt nói, “Hai ngày nữa chúng ta phải luân phiên trực đêm rồi, ban ngày về ngủ, cửa sổ có ánh sáng tôi không ngủ được.”
Tố Dĩ à một tiếng, “Vậy cô cô không thêu thùa may vá không đọc sách nữa à?”
Quỳnh Châu lúng túng cười cười, “Tôi muốn thêu thùa may vá thì lại đến chỗ của cô, được không?”
Hóa ra đổi xong rồi cũng không được sống yên ổn, thật không hiểu nổi yêu cầu vô lễ như vậy, sao cô ta có bản lĩnh há mồm ra được nhỉ. Tố Dĩ cầm lược bí nhìn gương chải tóc mái ngang, trái một lần phải một lần, miệng tùy tiện đáp, “Cô còn muốn đổi à? Tôi thế mà không chịu nổi. Hôm nay đổi thế này mai đổi thế khác, tôi chả có nhiều thời gian rỗi như vậy. Chúng ta hầu hạ xong trở về là hận tìm không ra đệm chăn để ngủ, cô cứ một ngày lại đổi một lần, bảo tôi phải sống thế nào? Vả lại tôi thích sạch sẽ, giường khung lại không giống giường sưởi, cuộn chăn lên là có thể ngồi. Cô thêu thùa may vá đặt mông ngồi lên chỗ tôi gối đầu, tôi muốn khóc cũng chả có chỗ khóc!”
Quỳnh Châu trừng mắt nhìn, nha đầu này nói chuyện thật không khách khí, nếu như bình thường nàng đã sớm quay ngoắt bỏ về rồi, nhưng lúc này không phải là muốn cầu cạnh cô ta ư, cố gắng là nhịn được. Nàng cắn răng nói, “Tôi cam đoan với cô, đây là lần cuối cùng được không? Đổi xong tôi sẽ không đến chỗ của cô nữa, cô thông cảm được không!”
Tố Dĩ tuy miệng chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ, ngoài miệng kiên cường, trong lòng đã sớm thỏa hiệp. Đã lường trước nhà nào mà không có vài cô tiểu thư “muốn trăng sáng không dám dâng sao” này, ra ngoài chung đụng với người mà vẫn không đổi được cái thói xấu “mình là nhất”. Cái tính già mồm cãi láo đã mang từ khi còn trong bụng mẹ, đây mới là bị tàn tật ấy chứ nhỉ! Nàng suy đi nghĩ lại, tạm thời nhường cô ta vậy, hơn nữa hôm nay mình đang vui, đổi lại thì đổi thôi!
Kết quả lăn lộn lại một lần, giường đã đổi chủ.
MạcThiê
Đến Dưỡng Tâm điện nghênh đón Vạn Tuế Gia rời giường, chủ tử gia không thích mình, Tố Dĩ vén màn xong bèn ngoan ngoãn lui qua một bên. Quỳnh Châu được thể lộ diện ở trước mặt hoàng đế, hoàng đế cũng cao hứng vụ săn bắn mùa thu, ôn hòa cùng cô ta nói chuyện. Hai người một qua một lại, trò chuyện đến là vui vẻ.
Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, đã đến lúc có thể xuất cung. Hoàng đế ngồi trên xe liễn Cửu Long đến cổng thành, cung nữ thái giám theo hầu không có đãi ngộ kia, bọn họ phải đi đến phía bắc Thuận Trinh Môn, vòng lại sẽ tụ hợp với đại giá của hoàng đế. Bọn Tố Dĩ là nữ quan ngự tiền, được ngồi trên xe lớn, trong xe tương đối rộng rãi tinh xảo, xung quanh buộc vải sa khảm pha lê, kéo xe là con la cường tráng, rất có chút ít khí phái.
Xe chuyển động, mọi người bám cửa sổ nhìn ra ngoài, hôm nay hoàng đế dùng xa giá có quy cách cao nhất. Đoàn nghi thức do Hậu Hỗ đặc biệt chuẩn bị, lọng che, quạt thọ, cờ hiệu, bảng vàng… mỗi thứ đều có số lượng quy định. Chói mắt nhất có lẽ là Cờ rồng mở đường, cao bảy tám trượng, dùng đến năm con bảo tượng (voi quý) kéo đi. Tố Dĩ quay đầu nhìn thấy voi, còn kinh ngạc bật thốt lên một tiếng. Bọn họ là nô tài, kiệu tụt lại sau đoàn nghi thức một quãng rất xa. Đằng trước, quanh ngự liễn có tướng lĩnh mặc khôi giáp đủ màu phân theo mỗi Kỳ cao thấp đi theo hộ vệ, còn có đoàn thị vệ đếm không xuể, quy quy củ củ xếp thành từng đội hình. Giờ lành vừa đến, trống đánh làm tăng thêm khí thế hành quân, trên Ngọ môn pháo mừng nổ vang, trùng trùng điệp điệp từng đoàn người ngựa tràn lên đầy đường, mười dặm bụi mù, tràng diện lớn đến kinh người.
* Cờ rồng: còn được gọi là Cờ cái, loại cờ lớn nhất hình rồng ở giữa đoàn nghi thức của vua.
** Bảo tượng: voi quý
“Uy nghi của thiên tử, quả nhiên không tầm thường a!” Quỳnh Châu lẩm bẩm, mắt đong đầy hâm mộ.
Tố Dĩ cũng phụ họa, “Làm hoàng đế thật tốt!”
Na Trinh không rảnh rang như họ, nàng là thủ lĩnh của tiểu đội ba người họ, lúc nào cũng phải để ý ngôn hành cử chỉ của họ. Vạn sự đầy mình, không khỏi có chút căng thẳng, liếm môi nói “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi theo hầu hạ, đến Nhiệt Hà rồi nên để ý một chút. Bãi săn Mộc Lan trên có ngoại tộc hoàng thân quốc thích, những vương hầu Mãn – Mông cũng sẽ vào chầu bái kiến, chúng ta là người của ngự tiền phải đặc biệt lưu ý. Vạn Tuế Gia rất để ý thể diện, Nhiệt Hà không thể so với trong cung, bên kia mặc dù không thiếu nhân thủ, nhưng nói sao cũng không ở cạnh chủ tử, khó tránh khỏi có chỗ lơ là. Lần này tùy tùng mang theo ra ngoài không nhiều lắm, người phân đến dưới tay các cô phải dạy dỗ cho cẩn thận vào, tuyệt đối không được xảy ra sự cố gì, kẻo khiến hoàng thượng mất mặt.”
Hai người vội vàng vâng dạ, “Chúng ta trong lòng biết rõ mà, cô yên tâm đi!”
Lộ trình từ Bắc Kinh đến Nhiệt Hà khoảng năm sáu trăm dặm, hơn nữa người đông hành tiến chậm chạp, đi một lúc lại ngừng, tới hành cung nói ít cũng phải chừng mười ngày nửa tháng. Cũng may thời tiết đang độ trời thu mát mẻ, nếu mà là mùa hè, kiểu nào cũng chết người. Ban đầu, ai nấy đều vì cuộc hành trình đến Thừa Đức này mà hân hoan nhãy cẫng lên, về sau dần dần trở nên ỉu xìu. Một ngày ngồi xe đến sáu bảy canh giờ, tròng trành lắc lư, đến chiều tối xương cũng muốn mòn ra rồi.
Chỗ ở của Hoàng đế có người chuyên xử lý, nhắm đúng thời điểm chạy tới hai mươi dặm phía trước chuẩn bị, đợi thánh giá đến nơi thì mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Na Trinh dẫn hai người họ xuống xe, từ xa nhìn thấy Trường Mãn Thọ đang chỉ huy đám thái giám dựng chậu than ở ngoài ngự doanh. Đại quân trú đóng đều dựng lều gọn gàng đâu ra đấy, khắp nơi đều có thể nhìn thấy Qua Thập Cáp * mặc áo giáp tới tới lui lui như con thoi. Trời sẩm tối thì mọi thứ đã thu xếp xong xuôi, khắp chốn đều đốt lên từng đống lửa, trong hoàng hôn mờ đặc khói xanh cùng với lửa trại trải dài vô tận, có một cảm giác bao la hùng vĩ, làm lay động lòng người.
* Qua Thập Cáp: tên gọi chung các hộ vệ theo hầu bên cạnh các quan viên cấp cao đời Thanh.
Tố Dĩ ở trên xe thì như không có sức, xuống xe liền sinh long hoạt hổ hẳn lên. Bưng trà dâng nước không cần nàng, nàng giúp Quỳnh Châu dọn giường xong bèn theo Trường Mãn Thọ đi học quấn đuốc. Dùng dây thép buộc chặt vải bông, rồi thấm dầu mỡ và nhựa thông lên trên, đốt lên kêu xèo xèo, nghe nói một cây có thể cháy đến hơn nửa đêm.
Trường Mãn Thọ đuổi người hầu bên cạnh đi, rồi thấp giọng nói với Tố Dĩ: “Cô cô, bên ngoài không giống như trong cung. Nơi đây sơn minh thủy tú, không nhiều quy củ như trong cung đâu, cô có hiểu không vậy?”
Tố Dĩ trân trân nhìn lão, “Ý của công công là?”
Trường Mãn Thọ cắn môi dưới, “Người thông minh thế, đến lúc quan trọng lại hồ đồ! Cô không nhìn thấy Mật quý phi đưa Quỳnh Châu đến trước mặt Vạn Tuế Gia sao? Mùa săn năm nay chủ tử không mang theo cung quyến, Vạn Tuế Gia “cái kia”… làm sao mới tiêu đi được?”
“Cái gì tiêu chứ?” Tố Dĩ là đại cô nương, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng lúc trước không giao tiếp với cung nữ thì cũng là thái giám, hầu như không có cơ hội biết đến “chuyện kia”.
Trường Mãn Thọ có chút ủ ũ, “Được rồi! Tôi hỏi ngài, ngài biết lật thẻ bài là gì không?”
Về phương diện này Tố Dĩ thì không ngu ngốc, “Đương nhiên biết, thị tẩm chứ gì nữa.”
Trường Mãn Thọ vỗ đùi đánh đét, “Chính xác, chính là thị tẩm. Nam nhân là dương, nữ nhân là âm, đàn ông hỏa khí tràn đầy, nếu muốn sống lâu trăm tuổi, thì âm dương phải hài hòa. Ngài biết làm sao để âm dương hài hòa không?”
Tố Dĩ đỏ mặt, “Công công, ngài nói những thứ này với ta làm gì?”
“Đây là đại sự liên quan đến tiền đồ của cô, cô chưa từng nghĩ tới sao?” lão nhìn quanh quất, thấy không có ai mới nói, “Cô có thấy Quỳnh Châu làm gì không! Nàng ta lượn tới lượn lui trước mặt chủ tử, là có dụng ý cả đấy. Người ta có mục đích lớn, lúc này đang làm gì? Còn cô thử nhìn cô một cái đi, cô đang làm gì? Bàn về tâm nhãn thật không cách nào so sánh được, cô ỷ vào chủ tử thiên vị cô sao! Tóm được ánh mắt của Vạn Tuế Gia, dùng gương mặt xinh đẹp của cô, có hiểu không?”
Tố Dĩ phì cười, “Công công ngài cứ thích nói đùa, sang năm là ta ra ngoài rồi, chưa từng có ý định ở lại trong cung. Ta vẫn thích thế giới bên ngoài hơn, ta vốn đến từ dân gian, A Mã cũng chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, chưa từng nghĩ đến chuyện trèo cao. Ta biết công công muốn tốt cho ta, trong lòng ta rất cảm kích, nhưng quả thật phải uổng phí tấm lòng của ngài rồi. Ta chính là Lưu A Đấu * không màng leo cao, cả ngày chỉ biết sống nhàn rỗi không có lý tưởng thôi.”
* Lưu A Đấu: con của Lưu Bị, được ví với kẻ bất tài, hèn nhát, vô dụng.
“Đừng nên thế, ta là ‘bụng nhạt đi ăn củ cải muối’ *. Ngài không xem ta ra gì cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần chớ có cô phụ kỳ vọng của hoàng hậu chủ tử đối với ngài.” Trường Mãn Thọ dứt khoát giả truyền thánh chỉ, lão cảm thấy bản thân mình không đủ sức nặng, bèn lôi hoàng hậu ra hòng hù được nha đầu này!
* bụng nhạt đi ăn củ cải muối: chỉ người lo chuyện bao đồng
Nhưng người ta hoàn toàn không nghe lời lão nói, nghiêng đầu nhìn nhìn đến phía bắc. Nơi ở của hoàng đế sừng sững đứng đó, chiếc lều bằng da bò cực lớn dùng cây gỗ to bằng một vòng ôm chống đỡ thành 9 góc, trên đỉnh cắm long kỳ của Đại Anh, xung quanh trải vải nỉ dày. Trước cửa đứng một hàng thị vệ đội mũ ngọc đỏ tay cầm bội đao, chốc chốc lại có đại thần ra vào, ngăn cách một đội cấm quân qua lại tuần tra ban đêm, lại tựa như cách mấy dải ngân hà vậy.
“Đó là người trời, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đến gần khinh nhờn được.” Nàng không đầu không đuôi phun ra một câu.
Trường Mãn Thọ còn đang khó hiểu, bỗng nghe thấy sau lưng có người chen vào, “Nói ai không thể khinh nhờn vậy?”
Tố Dĩ vội quay đầu nhìn, người đến là vài vị võ tướng trẻ tuổi, mặc giáp vải của Thượng Tam Kỳ. Một vị đi đầu cánh tay có đeo bảo vệ tay, trên cổ tay là một con Hải Đông Thanh * oai vệ. Lia mắt liếc nàng một cái, mặt đầy dương dương tự đắc.
* Hải Đông Thanh; là loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, cực kỳ hiếm có, ở phương nam nó là vua của bầu trời, mục dân phương nam gọi nó là “Hùng Khố Lỗ” dịch ra là loài chim bay cao và nhanh nhất thế giới, hàm nghĩa “Vạn ưng chi thần” (thần của loài ưng, trong truyền thuyết, mười vạn con thần ưng mới có một con Hải Đông Thanh)
Tố Dĩ không phân biệt được người, nhưng lại biết về chim. Nàng cẩn thận tỉ mỉ nhìn vài lần, “Con chim đẹp quá đi mất, là chim non mới trưởng thành sao ạ? Tuổi không lớn lắm, ngọc trảo, là thượng phẩm đó ạ!”
(ngọc trảo: móng trắng như ngọc, để nguyên văn cho nó quý-sờ-tộc)
Con gái người Mãn không rụt rè, gặp người thì rất phóng khoáng. Mọi người thấy nàng đối với ưng có nghiên cứu, đều có chút nhìn với cặp mắt khác. Vị mang ưng kia ừm một tiếng, “Thật tinh mắt, có kiến thức. Vậy cô thử đoán xem đây là ưng của ai?”
Tố Dĩ lắc đầu, “Cái này không đoán ra được.”
Người giữ ưng ha ha cười, “Đây là con ưng bay nhanh nhất cao nhất, là bảo bối của Vạn Tuế Gia, đích thân ngài ấy luyện mất mấy đêm mới luyện ra được bậc anh tài này trong loài ưng đấy.”
Ơ, hóa ra là vua Ưng à! Tố Dĩ chưa kịp biểu hiện kính trọng với nó, Trường Mãn Thọ đã đi lên dùng vai huých nàng một cái, quét tay áo cúi chào bèn nói, “Nô tài thỉnh an Cung thân vương, thỉnh an Tam Bối tử, Lục Ngạch phụ.” Đoạn nhìn đến phía sau, một người từ sau xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, lão vội vàng bổ sung thêm một câu, “Thỉnh an Tiểu công gia.”
Sắp sửa đến Nhiệt Hà, mặc dù là đi theo hầu hạ, nhưng chỉ cần có thể ra khỏi Tử Cấm thành này, Tố Dĩ đã cảm thấy thật phấn khởi. Dậy thật sớm thu dọn đồ đạc, tâm tình thoải mái, ngay cả chuyện Vạn Tuế Gia không hòa nhã với mình cũng không để bụng nữa. Nhắc đến Vạn Tuế Gia, đúng là một người vui buồn thất thường….! Vừa mới bắt đầu thì rất tốt đó, sau nói đổi liền đổi ngay, buổi tối tự mình cởi quần áo buông màn, đến một câu cũng không nói với nàng. Thành ra một Tư trướng như nàng không có việc gì làm cả, cứ thế mà đứng bên cạnh nhìn không.
Có điều những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng, vừa ngâm nga một điệu hát dân gian vừa rửa mặt, thò người nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Lúc này một lòng một dạ muốn đi ra ngoài, mới ngại thời gian trôi qua quá chậm.
Na Trinh trực đêm cả tối qua vẫn chưa trở về, trong phòng chỉ có nàng và Quỳnh Châu. Quỳnh Châu khinh thường nói chuyện với nàng, hai người vừa chạm mặt đã không ưa nhau, giống như kẻ thù từ kiếp trước vậy. Tố Dĩ không phải người không có ai để ý thì không sống nổi, mình cứ xem như cô ta không tồn tại, bản thân mình còn chả muốn nhìn cô ta nữa ấy là! Hai bên người nào bận việc người nấy, nước sông không phạm nước giếng cũng rất tốt. Sắp xếp gần xong rồi, Quỳnh Châu ấy thế lại mở miệng bắt chuyện…
“Này.”
Tố Dĩ chỉnh trang chiếc khăn trắng trên cổ, đầu cũng không quay lại lấy một cái, “Chuyện gì?”
Quỳnh Châu ừm một tiếng, “Chúng ta thương lượng chút, hay là đổi lại giường đi! Ta không quen ngủ cạnh cửa sổ, hôm qua trằn trọc cả một đêm, đến canh ba mới chợp mắt được một lát.”
Tố Dĩ quay đầu, rõ ràng đã có chút nổi lửa, trên mặt vẫn mang ý cười, “Cô nói thế là đùa bỡn ta à? Hôm qua là cô chết sống muốn đổi, hôm nay cũng diễn trò đó là sao?”
Quỳnh Châu ấp úng, con người nàng chính là có cái tài này, lúc nhờ vả người ta thì đặc biệt thành khẩn, cầu xong rồi quay đầu liền làm lơ. Lúc này tình thế cấp bách, vốn dĩ cảm thấy ở gần cửa sổ ngủ thoáng mát, không giống bên phía bắc âm khí dày đặc, nhưng thoáng mát xong rồi lại phát hiện vấn đề khác. Trong viện này không chỉ riêng gì phòng tập thể của nội điện, mà còn có người của những nơi khác. Đám cung nữ thức dậy sớm, chẳng hạn như phục vụ của Càn Thanh cung vậy, giữa giờ Dần đã bắt đầu thức dậy đi đi lại lại rồi. Đi qua cửa sổ, tiếng bước chân giống như đạp lên lỗ tai nàng vậy. Nàng có tật ngủ không sâu, một chút động tĩnh cũng không được, cứ cái đà này quả thật chịu không nổi. Cũng hoặc là đứng núi này trông núi nọ, đồ của người khác lúc nào cũng tốt, một lần nữa lại nhìn trúng cái giường đối diện cửa kia.
Dĩ nhiên khuyết điểm này không thể để cho người ta biết, biết rồi có ngu mới chịu đổi lại! Nàng cân nhắc, chớp hai mắt nói, “Hai ngày nữa chúng ta phải luân phiên trực đêm rồi, ban ngày về ngủ, cửa sổ có ánh sáng tôi không ngủ được.”
Tố Dĩ à một tiếng, “Vậy cô cô không thêu thùa may vá không đọc sách nữa à?”
Quỳnh Châu lúng túng cười cười, “Tôi muốn thêu thùa may vá thì lại đến chỗ của cô, được không?”
Hóa ra đổi xong rồi cũng không được sống yên ổn, thật không hiểu nổi yêu cầu vô lễ như vậy, sao cô ta có bản lĩnh há mồm ra được nhỉ. Tố Dĩ cầm lược bí nhìn gương chải tóc mái ngang, trái một lần phải một lần, miệng tùy tiện đáp, “Cô còn muốn đổi à? Tôi thế mà không chịu nổi. Hôm nay đổi thế này mai đổi thế khác, tôi chả có nhiều thời gian rỗi như vậy. Chúng ta hầu hạ xong trở về là hận tìm không ra đệm chăn để ngủ, cô cứ một ngày lại đổi một lần, bảo tôi phải sống thế nào? Vả lại tôi thích sạch sẽ, giường khung lại không giống giường sưởi, cuộn chăn lên là có thể ngồi. Cô thêu thùa may vá đặt mông ngồi lên chỗ tôi gối đầu, tôi muốn khóc cũng chả có chỗ khóc!”
Quỳnh Châu trừng mắt nhìn, nha đầu này nói chuyện thật không khách khí, nếu như bình thường nàng đã sớm quay ngoắt bỏ về rồi, nhưng lúc này không phải là muốn cầu cạnh cô ta ư, cố gắng là nhịn được. Nàng cắn răng nói, “Tôi cam đoan với cô, đây là lần cuối cùng được không? Đổi xong tôi sẽ không đến chỗ của cô nữa, cô thông cảm được không!”
Tố Dĩ tuy miệng chua ngoa nhưng lòng thì như đậu hũ, ngoài miệng kiên cường, trong lòng đã sớm thỏa hiệp. Đã lường trước nhà nào mà không có vài cô tiểu thư “muốn trăng sáng không dám dâng sao” này, ra ngoài chung đụng với người mà vẫn không đổi được cái thói xấu “mình là nhất”. Cái tính già mồm cãi láo đã mang từ khi còn trong bụng mẹ, đây mới là bị tàn tật ấy chứ nhỉ! Nàng suy đi nghĩ lại, tạm thời nhường cô ta vậy, hơn nữa hôm nay mình đang vui, đổi lại thì đổi thôi!
Kết quả lăn lộn lại một lần, giường đã đổi chủ.
MạcThiê
Đến Dưỡng Tâm điện nghênh đón Vạn Tuế Gia rời giường, chủ tử gia không thích mình, Tố Dĩ vén màn xong bèn ngoan ngoãn lui qua một bên. Quỳnh Châu được thể lộ diện ở trước mặt hoàng đế, hoàng đế cũng cao hứng vụ săn bắn mùa thu, ôn hòa cùng cô ta nói chuyện. Hai người một qua một lại, trò chuyện đến là vui vẻ.
Cuối cùng cũng chuẩn bị xong, đã đến lúc có thể xuất cung. Hoàng đế ngồi trên xe liễn Cửu Long đến cổng thành, cung nữ thái giám theo hầu không có đãi ngộ kia, bọn họ phải đi đến phía bắc Thuận Trinh Môn, vòng lại sẽ tụ hợp với đại giá của hoàng đế. Bọn Tố Dĩ là nữ quan ngự tiền, được ngồi trên xe lớn, trong xe tương đối rộng rãi tinh xảo, xung quanh buộc vải sa khảm pha lê, kéo xe là con la cường tráng, rất có chút ít khí phái.
Xe chuyển động, mọi người bám cửa sổ nhìn ra ngoài, hôm nay hoàng đế dùng xa giá có quy cách cao nhất. Đoàn nghi thức do Hậu Hỗ đặc biệt chuẩn bị, lọng che, quạt thọ, cờ hiệu, bảng vàng… mỗi thứ đều có số lượng quy định. Chói mắt nhất có lẽ là Cờ rồng mở đường, cao bảy tám trượng, dùng đến năm con bảo tượng (voi quý) kéo đi. Tố Dĩ quay đầu nhìn thấy voi, còn kinh ngạc bật thốt lên một tiếng. Bọn họ là nô tài, kiệu tụt lại sau đoàn nghi thức một quãng rất xa. Đằng trước, quanh ngự liễn có tướng lĩnh mặc khôi giáp đủ màu phân theo mỗi Kỳ cao thấp đi theo hộ vệ, còn có đoàn thị vệ đếm không xuể, quy quy củ củ xếp thành từng đội hình. Giờ lành vừa đến, trống đánh làm tăng thêm khí thế hành quân, trên Ngọ môn pháo mừng nổ vang, trùng trùng điệp điệp từng đoàn người ngựa tràn lên đầy đường, mười dặm bụi mù, tràng diện lớn đến kinh người.
* Cờ rồng: còn được gọi là Cờ cái, loại cờ lớn nhất hình rồng ở giữa đoàn nghi thức của vua.
** Bảo tượng: voi quý
“Uy nghi của thiên tử, quả nhiên không tầm thường a!” Quỳnh Châu lẩm bẩm, mắt đong đầy hâm mộ.
Tố Dĩ cũng phụ họa, “Làm hoàng đế thật tốt!”
Na Trinh không rảnh rang như họ, nàng là thủ lĩnh của tiểu đội ba người họ, lúc nào cũng phải để ý ngôn hành cử chỉ của họ. Vạn sự đầy mình, không khỏi có chút căng thẳng, liếm môi nói “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi theo hầu hạ, đến Nhiệt Hà rồi nên để ý một chút. Bãi săn Mộc Lan trên có ngoại tộc hoàng thân quốc thích, những vương hầu Mãn – Mông cũng sẽ vào chầu bái kiến, chúng ta là người của ngự tiền phải đặc biệt lưu ý. Vạn Tuế Gia rất để ý thể diện, Nhiệt Hà không thể so với trong cung, bên kia mặc dù không thiếu nhân thủ, nhưng nói sao cũng không ở cạnh chủ tử, khó tránh khỏi có chỗ lơ là. Lần này tùy tùng mang theo ra ngoài không nhiều lắm, người phân đến dưới tay các cô phải dạy dỗ cho cẩn thận vào, tuyệt đối không được xảy ra sự cố gì, kẻo khiến hoàng thượng mất mặt.”
Hai người vội vàng vâng dạ, “Chúng ta trong lòng biết rõ mà, cô yên tâm đi!”
Lộ trình từ Bắc Kinh đến Nhiệt Hà khoảng năm sáu trăm dặm, hơn nữa người đông hành tiến chậm chạp, đi một lúc lại ngừng, tới hành cung nói ít cũng phải chừng mười ngày nửa tháng. Cũng may thời tiết đang độ trời thu mát mẻ, nếu mà là mùa hè, kiểu nào cũng chết người. Ban đầu, ai nấy đều vì cuộc hành trình đến Thừa Đức này mà hân hoan nhãy cẫng lên, về sau dần dần trở nên ỉu xìu. Một ngày ngồi xe đến sáu bảy canh giờ, tròng trành lắc lư, đến chiều tối xương cũng muốn mòn ra rồi.
Chỗ ở của Hoàng đế có người chuyên xử lý, nhắm đúng thời điểm chạy tới hai mươi dặm phía trước chuẩn bị, đợi thánh giá đến nơi thì mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Na Trinh dẫn hai người họ xuống xe, từ xa nhìn thấy Trường Mãn Thọ đang chỉ huy đám thái giám dựng chậu than ở ngoài ngự doanh. Đại quân trú đóng đều dựng lều gọn gàng đâu ra đấy, khắp nơi đều có thể nhìn thấy Qua Thập Cáp * mặc áo giáp tới tới lui lui như con thoi. Trời sẩm tối thì mọi thứ đã thu xếp xong xuôi, khắp chốn đều đốt lên từng đống lửa, trong hoàng hôn mờ đặc khói xanh cùng với lửa trại trải dài vô tận, có một cảm giác bao la hùng vĩ, làm lay động lòng người.
* Qua Thập Cáp: tên gọi chung các hộ vệ theo hầu bên cạnh các quan viên cấp cao đời Thanh.
Tố Dĩ ở trên xe thì như không có sức, xuống xe liền sinh long hoạt hổ hẳn lên. Bưng trà dâng nước không cần nàng, nàng giúp Quỳnh Châu dọn giường xong bèn theo Trường Mãn Thọ đi học quấn đuốc. Dùng dây thép buộc chặt vải bông, rồi thấm dầu mỡ và nhựa thông lên trên, đốt lên kêu xèo xèo, nghe nói một cây có thể cháy đến hơn nửa đêm.
Trường Mãn Thọ đuổi người hầu bên cạnh đi, rồi thấp giọng nói với Tố Dĩ: “Cô cô, bên ngoài không giống như trong cung. Nơi đây sơn minh thủy tú, không nhiều quy củ như trong cung đâu, cô có hiểu không vậy?”
Tố Dĩ trân trân nhìn lão, “Ý của công công là?”
Trường Mãn Thọ cắn môi dưới, “Người thông minh thế, đến lúc quan trọng lại hồ đồ! Cô không nhìn thấy Mật quý phi đưa Quỳnh Châu đến trước mặt Vạn Tuế Gia sao? Mùa săn năm nay chủ tử không mang theo cung quyến, Vạn Tuế Gia “cái kia”… làm sao mới tiêu đi được?”
“Cái gì tiêu chứ?” Tố Dĩ là đại cô nương, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng lúc trước không giao tiếp với cung nữ thì cũng là thái giám, hầu như không có cơ hội biết đến “chuyện kia”.
Trường Mãn Thọ có chút ủ ũ, “Được rồi! Tôi hỏi ngài, ngài biết lật thẻ bài là gì không?”
Về phương diện này Tố Dĩ thì không ngu ngốc, “Đương nhiên biết, thị tẩm chứ gì nữa.”
Trường Mãn Thọ vỗ đùi đánh đét, “Chính xác, chính là thị tẩm. Nam nhân là dương, nữ nhân là âm, đàn ông hỏa khí tràn đầy, nếu muốn sống lâu trăm tuổi, thì âm dương phải hài hòa. Ngài biết làm sao để âm dương hài hòa không?”
Tố Dĩ đỏ mặt, “Công công, ngài nói những thứ này với ta làm gì?”
“Đây là đại sự liên quan đến tiền đồ của cô, cô chưa từng nghĩ tới sao?” lão nhìn quanh quất, thấy không có ai mới nói, “Cô có thấy Quỳnh Châu làm gì không! Nàng ta lượn tới lượn lui trước mặt chủ tử, là có dụng ý cả đấy. Người ta có mục đích lớn, lúc này đang làm gì? Còn cô thử nhìn cô một cái đi, cô đang làm gì? Bàn về tâm nhãn thật không cách nào so sánh được, cô ỷ vào chủ tử thiên vị cô sao! Tóm được ánh mắt của Vạn Tuế Gia, dùng gương mặt xinh đẹp của cô, có hiểu không?”
Tố Dĩ phì cười, “Công công ngài cứ thích nói đùa, sang năm là ta ra ngoài rồi, chưa từng có ý định ở lại trong cung. Ta vẫn thích thế giới bên ngoài hơn, ta vốn đến từ dân gian, A Mã cũng chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, chưa từng nghĩ đến chuyện trèo cao. Ta biết công công muốn tốt cho ta, trong lòng ta rất cảm kích, nhưng quả thật phải uổng phí tấm lòng của ngài rồi. Ta chính là Lưu A Đấu * không màng leo cao, cả ngày chỉ biết sống nhàn rỗi không có lý tưởng thôi.”
* Lưu A Đấu: con của Lưu Bị, được ví với kẻ bất tài, hèn nhát, vô dụng.
“Đừng nên thế, ta là ‘bụng nhạt đi ăn củ cải muối’ *. Ngài không xem ta ra gì cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần chớ có cô phụ kỳ vọng của hoàng hậu chủ tử đối với ngài.” Trường Mãn Thọ dứt khoát giả truyền thánh chỉ, lão cảm thấy bản thân mình không đủ sức nặng, bèn lôi hoàng hậu ra hòng hù được nha đầu này!
* bụng nhạt đi ăn củ cải muối: chỉ người lo chuyện bao đồng
Nhưng người ta hoàn toàn không nghe lời lão nói, nghiêng đầu nhìn nhìn đến phía bắc. Nơi ở của hoàng đế sừng sững đứng đó, chiếc lều bằng da bò cực lớn dùng cây gỗ to bằng một vòng ôm chống đỡ thành 9 góc, trên đỉnh cắm long kỳ của Đại Anh, xung quanh trải vải nỉ dày. Trước cửa đứng một hàng thị vệ đội mũ ngọc đỏ tay cầm bội đao, chốc chốc lại có đại thần ra vào, ngăn cách một đội cấm quân qua lại tuần tra ban đêm, lại tựa như cách mấy dải ngân hà vậy.
“Đó là người trời, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể đến gần khinh nhờn được.” Nàng không đầu không đuôi phun ra một câu.
Trường Mãn Thọ còn đang khó hiểu, bỗng nghe thấy sau lưng có người chen vào, “Nói ai không thể khinh nhờn vậy?”
Tố Dĩ vội quay đầu nhìn, người đến là vài vị võ tướng trẻ tuổi, mặc giáp vải của Thượng Tam Kỳ. Một vị đi đầu cánh tay có đeo bảo vệ tay, trên cổ tay là một con Hải Đông Thanh * oai vệ. Lia mắt liếc nàng một cái, mặt đầy dương dương tự đắc.
* Hải Đông Thanh; là loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, cực kỳ hiếm có, ở phương nam nó là vua của bầu trời, mục dân phương nam gọi nó là “Hùng Khố Lỗ” dịch ra là loài chim bay cao và nhanh nhất thế giới, hàm nghĩa “Vạn ưng chi thần” (thần của loài ưng, trong truyền thuyết, mười vạn con thần ưng mới có một con Hải Đông Thanh)
Tố Dĩ không phân biệt được người, nhưng lại biết về chim. Nàng cẩn thận tỉ mỉ nhìn vài lần, “Con chim đẹp quá đi mất, là chim non mới trưởng thành sao ạ? Tuổi không lớn lắm, ngọc trảo, là thượng phẩm đó ạ!”
(ngọc trảo: móng trắng như ngọc, để nguyên văn cho nó quý-sờ-tộc)
Con gái người Mãn không rụt rè, gặp người thì rất phóng khoáng. Mọi người thấy nàng đối với ưng có nghiên cứu, đều có chút nhìn với cặp mắt khác. Vị mang ưng kia ừm một tiếng, “Thật tinh mắt, có kiến thức. Vậy cô thử đoán xem đây là ưng của ai?”
Tố Dĩ lắc đầu, “Cái này không đoán ra được.”
Người giữ ưng ha ha cười, “Đây là con ưng bay nhanh nhất cao nhất, là bảo bối của Vạn Tuế Gia, đích thân ngài ấy luyện mất mấy đêm mới luyện ra được bậc anh tài này trong loài ưng đấy.”
Ơ, hóa ra là vua Ưng à! Tố Dĩ chưa kịp biểu hiện kính trọng với nó, Trường Mãn Thọ đã đi lên dùng vai huých nàng một cái, quét tay áo cúi chào bèn nói, “Nô tài thỉnh an Cung thân vương, thỉnh an Tam Bối tử, Lục Ngạch phụ.” Đoạn nhìn đến phía sau, một người từ sau xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới, lão vội vàng bổ sung thêm một câu, “Thỉnh an Tiểu công gia.”