Chương : 134
Edit: HueKhanh92
Beta: yêutinh
Chiêu Hoa Cung truyền ra tin có người hạ độc trong chén thuốc của Thái tử, không cẩn thận độc chết cung nữ sắc thuốc. Có người mơ hồ thấy người hạ độc, Hoàng Hậu nương nương nổi trận lôi đình, dứt khoát muốn tìm ra hung thủ.
Tin tức truyền ra, toàn bộ hoàng cung đều sôi trào, âm thầm nghị luận.
Hoàng Thượng biết được cũng nổi trận lôi đình, lên tiếng nhất định phải đem kẻ hạ độc ra thiên đao vạn quả*.
*chém ngàn vạn nhát đao
Tin tức truyền ra, tới buổi chiều liền có người nghe được là Hạ Bích cô nương bên cạnh Hoàng Hậu. Tuy không nhìn rõ ràng lắm, nhưng nàng nhớ được bộ dáng người nọ, chỉ cần tra xét lần lượt từng cung một, nếu gặp mặt thì nhất định nàng sẽ nhận ra.
Tề Diệp nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử đang ngủ say, nắm lấy tay Hạ Uyển Chi nhéo nhéo, nói nhỏ "Uyển Nhi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho hung thủ."
"Vâng!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu "Không biết thần thiếp làm sai cái gì, vì sao lại có nhiều người nhằm vào thần thiếp cùng hài tử như vậy?"
"Đều do trẫm không thể bảo vệ tốt mẫu tử các ngươi, trong lòng trẫm thật áy náy!"
"Hoàng Thượng, không phải lỗi của người!" Nàng lắc đầu "Đều là thần thiếp không tốt, về sau Hoàng Thượng vẫn nên đi các cung khác ngồi nhiều hơn đi. Thái Hậu nói rất đúng, hậu cung phải mưa móc rải đều..."
"Hừ! Nếu các nàng dám động thủ, trẫm quyết không tha!" Sắc mặt Tề Diệp âm trầm. Nàng nhàn nhạt nhìn, không nói gì.
Một ngày không có bình an trôi qua, Hạ Bích vẫn luôn ra ra vào vào, khi trời tối thì trở về nghỉ ngơi. Hạ Đồng cả ngày không lộ diện vì nàng chính là cái người bị "Độc chết" kia.
Hạ Bích đẩy cửa đi vào, trong phòng chưa thắp đèn, nàng có chút khẩn trương, đang muốn đốt đèn thì cảm giác phía sau có người. Nàng quay đầu lại liền thấy một người che mặt nắm chặt dây thừng. Hạ Bích vội vàng lớn tiếng kêu lên "Người đâu!"
Tiếng nói vừa dứt, người bịt mặt bắt lấy dây thừng tiến lên, muốn siết chết nàng. Nàng sợ tới mức kinh hoảng trốn trái trốn phải, hy vọng người ẩn núp ở bên ngoài có thể nhanh chóng tiến vào.
Lúc dây thừng vòng qua cổ, cửa phòng đóng chặt bị mở ra. Khi nàng vào phòng cố ý không cài then, cửa phòng bị đẩy ra dễ dàng. Mấy thị vệ vọt vào, nhất thời trong phòng ánh nến sáng trưng.
Người bịt mặt kinh ngạc một chút, nhìn thấy nhiều người như thế liền biết sự tình không ổn, đẩy Hạ Bích ra, nhảy qua cửa sổ đào tẩu. Nhưng khi nhảy ra ngoài đã bị lưới chụp đầu tóm gọn.
Quang Thuận công công cầm theo đèn lồng tiến lên, thét "Trói hắn lại!"
Người bịt mặt bị trói gô đến trước mặt Hạ Uyển Chi. Nàng lạnh lùng nhìn. Tề Diệp đen mặt, quát lớn "Dám xuống tay với Thái tử, trẫm thật muốn nhìn xem là cẩu nô tài của ai, Quang Thuận!"
Quang Thuận gật đầu tiến lên, vạch khăn che mặt, lộ ra gương mặt không xa lạ lắm. Hạ Uyển Chi cười lạnh một chút rồi tỏ vẻ kinh ngạc nói "Hoàng Thượng!"
"Trẫm biết!" Hắn nhìn nàng một cái trấn an, phân phó "Đưa Quý Tiệp dư tới đây!"
Quang Thuận nhanh chóng lui xuống phân phó, Khang Hỉ quỳ trên mặt đất lập tức tái mặt "Không liên quan đến Quý Tiệp dư!"
"Ồ l, rất biết bảo hộ chủ tử!" Tề Diệp hừ lạnh một tiếng "Kéo xuống!" Rất nhanh Khang Hỉ đã bị kéo xuống trừng phạt.
Quý Tiệp dư có chút lo sợ bất an đi theo Quang Thuận công công. Rốt cuộc là làm chuyện trái với lương tâm, nàng ta cũng sợ bị phát hiện. Huống chi Khang Hỉ còn chưa trở về, Hoàng Thượng đột nhiên tuyên nàng đi Chiêu Hoa Cung, nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị.
"Công công, không biết Hoàng Thượng tuyên tần thiếp có chuyện gì?" Biết miệng Quang Thuận khó cạy, nàng vẫn quyết định thử xem, cởi một cái vòng ngọc đưa cho hắn mà hỏi.
Quang Thuận như bị hoảng sợ, vội vàng nhét trở lại nói "Nương nương thu lại đi, nếu không cẩn thận làm rớt hỏng rồi sẽ đau lòng. Hoàng Thượng vẫn chưa nói cái gì, nương nương đi sẽ biết!"
Hiện tại là tình huống gì? Làm sao dám hắn dám nhận đồ vật của nàng ta?
"Có phải Chiêu Hoa Cung xảy ra chuyện gì hay không?" Quý Tiệp dư chưa từ bỏ ý định, hỏi.
"Nương nương đi sẽ biết, Hoàng Thượng còn đang chờ, nương nương đi nhanh chút đi!" Quang Thuận liếc mắt nhìn nàng ta một cái, âm thầm vui sướng khi người gặp họa. Trước kia hắn không ít lần phải xem sắc mặt Quý Tiệp dư, nay nhìn nàng ta như vậy có chút khoái trá.
Hạ Uyển Chi nhìn Quý Tiệp dư đến gần, khuôn mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Tề Diệp. Hắn phát hiện, vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhìn người hành lễ, thong thả cất giọng "Quý Tiệp dư có biết hôm nay trẫm tuyên ngươi tới là vì chuyện hay không?"
Tâm nàng ta trầm xuống, tuy rằng lòng tràn đầy nghi vấn cùng bất an, nhưng Quý Tiệp dư cũng biết không thể biểu lộ ra, kính cẩn đáp "Tần thiếp không biết, mong Hoàng Thượng nói rõ!"
Hắn cười lạnh một tiếng, khoắt tay áo, Quang Thuận cho người lôi Khang Hỉ bị đánh đến đầy mình thương tích, chỉ còn lại một hơi thở tiến lên. Tề Diệp hỏi "Ngươi có biết biết hắn là người trong cung nào không?"
Cho dù người hóa thành tro Quý Tiệp dư cũng không thể không nhận ra, lập tức sắc mặt nàng ta biến đổi, ngay sau đó tỏ vẻ kinh hãi than "Hoàng Thượng, hắn là người trong cung tần thiếp, không biết phạm phải tội gì?"
"Phạm phải tội gì?" Tề Diệp cười lạnh một tiếng, đưa tay một ly trà nện vào trên người Quý Tiệp dư. Nàng ta bị dội ướt cả người, ra vẻ sợ hãi kinh hô một tiếng, lại tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía hắn, hy vọng hắn thương tiếc, lại liếc thấy được gương mặt giận dữ của Tề Diệp.
"Hoàng Thượng, tần thiếp dạy dỗ không chu toàn nô tài, để hắn phạm phải tội, mong Hoàng Thượng giáng tội!"
"Giáng tội?" Hắn cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi "Chỉ là giáng tội đơn giản như vậy sao?"
"Hoàng Thượng, tần thiếp không biết hắn làm sai cái gì, nếu chọc Hoàng Thượng tức giận, Hoàng Thượng trách phạt cũng là phải."
"Đừng giả mù sa mưa với trẫm, có người hạ độc trong chén thuốc của Thái tử, người sai sử chính là ngươi!"
Nhìn ngón tay chỉ vào mình, trái tim Quý Tiệp dư run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất liên tục kêu oan "Oan uổng quá, Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng!"
"Còn dám xảo biện!" Tề Diệp hung hăng đá nàng ta một cước. Quý Tiệp dư té ngã trên mặt đất, Mộc Hương tính tiến lên đỡ thì bị Quang Thuận túm lấy.
Khang Hỉ nằm trên mặt đất huyết nhục mơ hồ, thều thào nói "Không liên quan đến nương nương, là nô tài tự làm."
"Thật ra cũng trung tâm!" Tề Diệp tức giận, phát tiết lên người Khang Hỉ mấy cú đá. Khang Hỉ không chịu nổi phun ra mấy ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất, hơi thở dần cạn.
Quý Tiệp dư nhìn thấy, trong lòng run sợ, nhìn Hạ Uyển Chi ở một bên kêu to "Hoàng Thượng, tần thiếp bị oan uổng, là nàng ta, là Hoàng Hậu oan uổng tần thiếp..."
"Tới lúc này còn dám xảo biện!" Một cái tát không chút lưu tình phất qua, Tề Diệp giận dữ "Thật là thứ không biết hối cải. Trẫm tha thứ cho ngươi bao nhiêu lần, lại không ngờ ngươi càng thêm lầm lỗi. Nữ nhân ngoan độc như vậy, trẫm tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp không làm gì cả!" Quý Tiệp dư kinh hãi, chưa từng nghĩ chuyện sẽ bại lộ nhanh đến như vậy. Lúc này nàng mới hận chính mình quá để tâm tới thứ trước mắt, chỉ tiếc đã muộn.
"Người đâu, biếm Quý Tiệp dư vào lãnh cung." Tiếng nói vừa dứt, Quý Tiệp dư có chút giật mình. Đi vào lãnh cung lần này sẽ không có ngày đi ra, nàng không thể tiến vào lãnh cung được.
Quý Tiệp dư ôm chặt lấy đùi Tề Diệp không buông "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp không làm. Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng, oan uổng..."
Không đợi nàng ta nói xong, Tề Diệp ghét bỏ đá văng nàng ra. Cung nhân tiến lên chuẩn bị kéo nàng ta xuống. Quý Tiệp dư cố sức giãy giụa, tránh thoát khỏi cung nhân trói, nhổ xuống trâm cài, lộ ra đầu nhọn đâm tới phía Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi thấy thế liên tục lui về phía sau, Quý Tiệp dư còn chưa tiến lên đã bị Tề Diệp một chân đá văng ra. Cung nhân nhanh nhẹn tiến lên bịt miệng, kéo người kéo đi xuống. Quý Tiệp dư phẫn nộ, không cam lòng đá chân, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi dường như muốn ăn sống nuốt tươi nàng.
Tề Diệp thấy nàng chấn kinh không nhẹ, ôm người vào trong ngực trấn an "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ hãi. Trẫm ở đây!"
Nàng gật gật đầu, nhìn Quý Tiệp dư chật vật bị kéo đi, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười đắc ý, miệng không tiếng phát ra âm thanh nói với Quý Tiệp dư "Đi mạnh khỏe~!"
Có vẻ Quý Tiệp dư nhìn hiểu, giãy giụa lợi hại hơn, nhưng rốt cuộc cũng không thể tránh thoát được.
Việc Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung rất nhanh được truyền ra ngoài. Lâm Huệ đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nghe được tin tức thì sửng sốt một chút, ngay sau đó nói "Trong mắt nàng ta chính là không chứa nổi một hạt cát. Có điều cuối cùng nàng ta đã làm một chuyện tốt, Quý Tiệp dư sớm nên bị biếm lãnh cung!"
Trước kia, nàng chịu không ít bắt nạt từ Quý Tiệp dư. Có điều không phải tự mình đưa nàng ta vào lãnh cung, nàng vẫn có chút thất vọng, đồng thời lại có chút khó chịu. Nữ nhân kia càng ngày càng cường đại rồi, lão nhân trong cung một người rồi hai người không còn. Dù người mới tiến cung, có nàng ta chèn ép, những người đó còn có mấy ai có thể có ngày lộ diện?
"Nương nương nói phải. Quý Tiệp dư cũng thật lớn mật, dám hạ độc Thái tử. Nghe nói Hoàng Thượng rất tức giận!"
"Người ở Chiêu Hoa Cung chính là tâm can của Hoàng Thượng, đương nhiên hắn sẽ phẫn nộ. Nữ nhân kia thật không biết lấy phúc khí từ đâu ra, có thể được Hoàng Thượng yêu chiều, ông trời thật là không có mắt!"
Đêm nay, Lâm Huệ trằn trọc khó ngủ. Nàng biết về sau những ngày sống tại hậu cung càng ngày càng khó khăn. Nếu có hài tử bên cạnh có lẽ còn có hi vọng. Chỉ tiếc, có thể nàng không bao giờ có thể mang thai được nữa. Nghĩ đến đây nước mắt liền rơi làm ướt gối, đều tại nữ nhân kia hại chết hài tử của nàng!
Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung, Thái Hậu biết tin rất không vui. Sau khi biết được chân tướng cũng không dám nói cái gì. Trong lòng biết Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung, hậu cung hiện tại không ai có thể làm đối thủ của nàng ta.
Thái Hậu thật hy vọng người mới sớm tiến cung chút. Hoàng Thượng coi trọng phi tử khác, dù nàng ta là Hoàng Hậu, không được Hoàng Thượng sủng ái cũng chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Vật bài trí Hạ Uyển Chi thật ra không biết Thái Hậu nghĩ về mình như thế. Nhị hoàng tử dần dần khỏi bệnh, nốt thuỷ đậu đã kết vảy. Tuy rằng hơi xấu một chút, nhưng Nhị hoàng tử có thể bình thì nàng đã thấy đủ, chịu khó dưỡng sẽ khỏi hẳn. Tề Diệp nói khi hắn còn nhỏ từng mắc bệnh thuỷ đậu, hiện giờ trên người cũng không có vết sẹo, nhưng thật ra vì cứu nàng mà vết thương bị rắn cắn nơi mu bàn tay sẽ ở cùng với hắn cả đời.
Mỗi khi nhìn vết sẹo xấu xí kia, Hạ Uyển Chi không thể nói nàng không xúc động.
Mười sáu tháng ba là sinh thần hai tuổi của Nhị hoàng tử. Hiện giờ lại là Thái tử, tất nhiên phải sắp xếp tốt một phen.
Chỉ là không nghĩ tới Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung chưa tới hai ngày, người bên cạnh nàng ta lại xảy ra sự tình. Cái người gọi là Khang Hỉ công công kia cũng không phải thái giám, mà là một nam nhân chân chính!
Hạ Uyển Chi biết được thì giật mình không ít, Tề Diệp giận tím mặt, hậu cung có nam nhân lẫn vào, mặc kệ nói như thế nào đều không ổn. Hơn nữa nghe nói còn là thân tín của Quý Tiệp dư.
Không bao lâu người trong cung Quý Tiệp dư liền tuôn ra tin tức lớn, cung nữ nói có mấy ngày ở bên ngoài gác đêm chính là vị Khang Hỉ công công kia. Mặc kệ bọn họ có làm chuyện đáng xấu hổ nào hay không, một người nam nhân làm giả thái giám lẫn vào hậu cung hơn hai năm, nói như thế nào cũng không thể trong sạch được.
Việc này nàng vẫn chưa ra mặt, tất cả đều mặc kệ, nàng cũng làm bộ không biết. Nhưng thật ra Hạ Bích mang đến không ít tin tức cho nàng, nghe nói Quý Tiệp dư cùng Khang Hỉ công công từng có việc cẩu thả. Là một vị tiểu thái giám nói, nói hắn đã từng thấy bọn họ tránh ở nơi hẻo lánh điên loan đảo phượng, sau đó bị một vị cung nữ bắt gặp, cuối cùng vị kia cung nữ bị giết chết ném vào giếng cạn.
Hạ Uyển Chi nghe vậy, nghĩ tới Hạ Hà.
Trước kia nàng từng nói là sẽ không bao giờ bước vào lãnh cung lần nữa, hiện giờ nàng lại bước vào, không phải bị biếm lãnh cung, mà là đi gặp một người.
Lãnh cung vẫn quạnh quẽ cô tịch như trong kí ức, luôn có thể làm người ta tuyệt vọng.
Hạ Bích sai người mở khóa cửa cung. Trên cửa cung lớp sơn loang lổ, cửa phòng cũ nát, vách bị chuột cắn không ít. Kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, cỏ dại mọc thành cụm, quang cảnh hoang vắng tiêu điều.
"Nương nương, không bằng để nô tỳ đi vào thôi!" Hạ Bích không yên tâm khuyên can.
"Không cần!" Nàng tiến lên, từng bước từng bước đạp lên nền đất của lãnh cung hoang vắng này. Cung nhân mở ra cửa phòng cũ nát, cửa sổ giấy đã rách mướp.
Trong phòng rất an tĩnh, Mộc Hương bưng một cái chén bể đi ra, thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng hành lễ "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế!"
Nàng không thèm nhìn nàng ta, lập tức vào phòng. Quý Tiệp dư ốm yếu nằm trên giường, thi thoảng lại ho khan một tiếng. Nghe thấy tiếng Mộc Hương, nàng ta nghiêng đầu nhìn ra, thấy là nàng thì tức khắc thay đổi sắc mặt "Tiện nhân!"
"Làm càn!" Hạ Bích quát lớn một tiếng "Tội phụ to gan!"
"Ha ha... Tội phụ?" Quý Tiệp dư nhìn Hạ Uyển Chi, nhịn không được nở nụ cười, cười lớn hai tiếng lại bắt đầu cong người kịch liệt ho khan. Gương mặt vốn tái nhợt trở nên sung huyết đỏ bừng.
Hạ Uyển Chi thờ ơ lạnh nhạt nhìn.
Sau nửa buổi, Quý Tiệp dư vừa thở dốc vừa nói "Ngươi tới để chê cười ta?"
"Ngươi còn có cái gì để chê cười, ngươi làm những chuyện gì Hoàng Thượng đều đã biết, bao gồm cả nam nhân gọi là Khang Hỉ kia!" Nhìn nàng ta trợn to hai mắt, Hạ Uyển Chi cười "Không nghĩ tới Quý Tiệp dư còn dưỡng một người nam nhân bên mình. Hoàng Thượng đang nổi trận lôi đình, "ngày lành" của ngươi không còn xa đâu!"
"Ngày lành?" Quý Tiệp dư cười lạnh "Từ sau khi ngươi tiến cung, ta liền không có ngày lành nào nữa. Hạ Uyển Chi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đáng hận không? Nếu không phải ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không vắng vẻ ta. Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả đều do ngươi tạo thành, ta hận ngươi!" Nói rồi nàng ta nhào lên như muốn xông vào cắn xé nàng.
Hạ Uyển Chi lui về phía sau một bước, nhìn Quý Tiệp dư ngã trên mặt đất, biểu tình nhàn nhạt "Tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão. Hạ Hà có phải là do ngươi hại chết?"
"Hạ Hà là ai?" Quý Tiệp dư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười "Nhớ ra rồi, là cái tỳ nữ không có mắt kia. Ai bảo nàng ta gặp được chuyện tốt của ta, còn muốn nói ra. Ngươi cho rằng ta sẽ để nàng ta nói ra sao?"
"Đúng là ngươi?" Một cái tát đi qua, lòng bàn tay đau rát, lại không thắng nổi đau đớn trong lòng "Yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ có thể nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy vẫn luôn chờ ngươi trên đường xuống hoàng tuyền."
"Sẽ không, Hoàng Thượng sẽ không giết ta!" Quý Tiệp dư lắc đầu, biểu tình có chút quái dị.
"Vậy chờ mà xem!" Hạ Uyển Chi cười lạnh một tiếng, không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa. Quý Tiệp dư nhìn nàng muốn rời đi, không biết lấy từ đâu ra sức lực, đứng dậy nhào tới hướng nàng. Các cung nhân vẫn luôn chú ý, nàng ta còn chưa tới gần đã bị ngăn cản lại.
Khi rời đi nàng quay đầu lại nói "Tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão. Hoàng Thượng căn bản không để bụng ngươi chết hay sống, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!"
"Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế. Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!"
Hạ Uyển Chi mỉm cười, đối với việc nàng ta nguyền rủa làm như mắt điếc tai ngơ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.
Ngày đó, Quang Thuận công công bưng một cái khay vào lãnh cung, không đến nửa canh giờ liền đi ra. Không bao lâu sau, trên đời này không còn tồn tại Quý Tiệp dư nữa.
Beta: yêutinh
Chiêu Hoa Cung truyền ra tin có người hạ độc trong chén thuốc của Thái tử, không cẩn thận độc chết cung nữ sắc thuốc. Có người mơ hồ thấy người hạ độc, Hoàng Hậu nương nương nổi trận lôi đình, dứt khoát muốn tìm ra hung thủ.
Tin tức truyền ra, toàn bộ hoàng cung đều sôi trào, âm thầm nghị luận.
Hoàng Thượng biết được cũng nổi trận lôi đình, lên tiếng nhất định phải đem kẻ hạ độc ra thiên đao vạn quả*.
*chém ngàn vạn nhát đao
Tin tức truyền ra, tới buổi chiều liền có người nghe được là Hạ Bích cô nương bên cạnh Hoàng Hậu. Tuy không nhìn rõ ràng lắm, nhưng nàng nhớ được bộ dáng người nọ, chỉ cần tra xét lần lượt từng cung một, nếu gặp mặt thì nhất định nàng sẽ nhận ra.
Tề Diệp nhìn thoáng qua Nhị hoàng tử đang ngủ say, nắm lấy tay Hạ Uyển Chi nhéo nhéo, nói nhỏ "Uyển Nhi yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho hung thủ."
"Vâng!" Hạ Uyển Chi gật gật đầu "Không biết thần thiếp làm sai cái gì, vì sao lại có nhiều người nhằm vào thần thiếp cùng hài tử như vậy?"
"Đều do trẫm không thể bảo vệ tốt mẫu tử các ngươi, trong lòng trẫm thật áy náy!"
"Hoàng Thượng, không phải lỗi của người!" Nàng lắc đầu "Đều là thần thiếp không tốt, về sau Hoàng Thượng vẫn nên đi các cung khác ngồi nhiều hơn đi. Thái Hậu nói rất đúng, hậu cung phải mưa móc rải đều..."
"Hừ! Nếu các nàng dám động thủ, trẫm quyết không tha!" Sắc mặt Tề Diệp âm trầm. Nàng nhàn nhạt nhìn, không nói gì.
Một ngày không có bình an trôi qua, Hạ Bích vẫn luôn ra ra vào vào, khi trời tối thì trở về nghỉ ngơi. Hạ Đồng cả ngày không lộ diện vì nàng chính là cái người bị "Độc chết" kia.
Hạ Bích đẩy cửa đi vào, trong phòng chưa thắp đèn, nàng có chút khẩn trương, đang muốn đốt đèn thì cảm giác phía sau có người. Nàng quay đầu lại liền thấy một người che mặt nắm chặt dây thừng. Hạ Bích vội vàng lớn tiếng kêu lên "Người đâu!"
Tiếng nói vừa dứt, người bịt mặt bắt lấy dây thừng tiến lên, muốn siết chết nàng. Nàng sợ tới mức kinh hoảng trốn trái trốn phải, hy vọng người ẩn núp ở bên ngoài có thể nhanh chóng tiến vào.
Lúc dây thừng vòng qua cổ, cửa phòng đóng chặt bị mở ra. Khi nàng vào phòng cố ý không cài then, cửa phòng bị đẩy ra dễ dàng. Mấy thị vệ vọt vào, nhất thời trong phòng ánh nến sáng trưng.
Người bịt mặt kinh ngạc một chút, nhìn thấy nhiều người như thế liền biết sự tình không ổn, đẩy Hạ Bích ra, nhảy qua cửa sổ đào tẩu. Nhưng khi nhảy ra ngoài đã bị lưới chụp đầu tóm gọn.
Quang Thuận công công cầm theo đèn lồng tiến lên, thét "Trói hắn lại!"
Người bịt mặt bị trói gô đến trước mặt Hạ Uyển Chi. Nàng lạnh lùng nhìn. Tề Diệp đen mặt, quát lớn "Dám xuống tay với Thái tử, trẫm thật muốn nhìn xem là cẩu nô tài của ai, Quang Thuận!"
Quang Thuận gật đầu tiến lên, vạch khăn che mặt, lộ ra gương mặt không xa lạ lắm. Hạ Uyển Chi cười lạnh một chút rồi tỏ vẻ kinh ngạc nói "Hoàng Thượng!"
"Trẫm biết!" Hắn nhìn nàng một cái trấn an, phân phó "Đưa Quý Tiệp dư tới đây!"
Quang Thuận nhanh chóng lui xuống phân phó, Khang Hỉ quỳ trên mặt đất lập tức tái mặt "Không liên quan đến Quý Tiệp dư!"
"Ồ l, rất biết bảo hộ chủ tử!" Tề Diệp hừ lạnh một tiếng "Kéo xuống!" Rất nhanh Khang Hỉ đã bị kéo xuống trừng phạt.
Quý Tiệp dư có chút lo sợ bất an đi theo Quang Thuận công công. Rốt cuộc là làm chuyện trái với lương tâm, nàng ta cũng sợ bị phát hiện. Huống chi Khang Hỉ còn chưa trở về, Hoàng Thượng đột nhiên tuyên nàng đi Chiêu Hoa Cung, nghĩ như thế nào cũng thấy quỷ dị.
"Công công, không biết Hoàng Thượng tuyên tần thiếp có chuyện gì?" Biết miệng Quang Thuận khó cạy, nàng vẫn quyết định thử xem, cởi một cái vòng ngọc đưa cho hắn mà hỏi.
Quang Thuận như bị hoảng sợ, vội vàng nhét trở lại nói "Nương nương thu lại đi, nếu không cẩn thận làm rớt hỏng rồi sẽ đau lòng. Hoàng Thượng vẫn chưa nói cái gì, nương nương đi sẽ biết!"
Hiện tại là tình huống gì? Làm sao dám hắn dám nhận đồ vật của nàng ta?
"Có phải Chiêu Hoa Cung xảy ra chuyện gì hay không?" Quý Tiệp dư chưa từ bỏ ý định, hỏi.
"Nương nương đi sẽ biết, Hoàng Thượng còn đang chờ, nương nương đi nhanh chút đi!" Quang Thuận liếc mắt nhìn nàng ta một cái, âm thầm vui sướng khi người gặp họa. Trước kia hắn không ít lần phải xem sắc mặt Quý Tiệp dư, nay nhìn nàng ta như vậy có chút khoái trá.
Hạ Uyển Chi nhìn Quý Tiệp dư đến gần, khuôn mặt trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Tề Diệp. Hắn phát hiện, vỗ vỗ tay nàng trấn an, nhìn người hành lễ, thong thả cất giọng "Quý Tiệp dư có biết hôm nay trẫm tuyên ngươi tới là vì chuyện hay không?"
Tâm nàng ta trầm xuống, tuy rằng lòng tràn đầy nghi vấn cùng bất an, nhưng Quý Tiệp dư cũng biết không thể biểu lộ ra, kính cẩn đáp "Tần thiếp không biết, mong Hoàng Thượng nói rõ!"
Hắn cười lạnh một tiếng, khoắt tay áo, Quang Thuận cho người lôi Khang Hỉ bị đánh đến đầy mình thương tích, chỉ còn lại một hơi thở tiến lên. Tề Diệp hỏi "Ngươi có biết biết hắn là người trong cung nào không?"
Cho dù người hóa thành tro Quý Tiệp dư cũng không thể không nhận ra, lập tức sắc mặt nàng ta biến đổi, ngay sau đó tỏ vẻ kinh hãi than "Hoàng Thượng, hắn là người trong cung tần thiếp, không biết phạm phải tội gì?"
"Phạm phải tội gì?" Tề Diệp cười lạnh một tiếng, đưa tay một ly trà nện vào trên người Quý Tiệp dư. Nàng ta bị dội ướt cả người, ra vẻ sợ hãi kinh hô một tiếng, lại tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía hắn, hy vọng hắn thương tiếc, lại liếc thấy được gương mặt giận dữ của Tề Diệp.
"Hoàng Thượng, tần thiếp dạy dỗ không chu toàn nô tài, để hắn phạm phải tội, mong Hoàng Thượng giáng tội!"
"Giáng tội?" Hắn cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi "Chỉ là giáng tội đơn giản như vậy sao?"
"Hoàng Thượng, tần thiếp không biết hắn làm sai cái gì, nếu chọc Hoàng Thượng tức giận, Hoàng Thượng trách phạt cũng là phải."
"Đừng giả mù sa mưa với trẫm, có người hạ độc trong chén thuốc của Thái tử, người sai sử chính là ngươi!"
Nhìn ngón tay chỉ vào mình, trái tim Quý Tiệp dư run rẩy, vội vàng quỳ trên mặt đất liên tục kêu oan "Oan uổng quá, Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng!"
"Còn dám xảo biện!" Tề Diệp hung hăng đá nàng ta một cước. Quý Tiệp dư té ngã trên mặt đất, Mộc Hương tính tiến lên đỡ thì bị Quang Thuận túm lấy.
Khang Hỉ nằm trên mặt đất huyết nhục mơ hồ, thều thào nói "Không liên quan đến nương nương, là nô tài tự làm."
"Thật ra cũng trung tâm!" Tề Diệp tức giận, phát tiết lên người Khang Hỉ mấy cú đá. Khang Hỉ không chịu nổi phun ra mấy ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất, hơi thở dần cạn.
Quý Tiệp dư nhìn thấy, trong lòng run sợ, nhìn Hạ Uyển Chi ở một bên kêu to "Hoàng Thượng, tần thiếp bị oan uổng, là nàng ta, là Hoàng Hậu oan uổng tần thiếp..."
"Tới lúc này còn dám xảo biện!" Một cái tát không chút lưu tình phất qua, Tề Diệp giận dữ "Thật là thứ không biết hối cải. Trẫm tha thứ cho ngươi bao nhiêu lần, lại không ngờ ngươi càng thêm lầm lỗi. Nữ nhân ngoan độc như vậy, trẫm tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp không làm gì cả!" Quý Tiệp dư kinh hãi, chưa từng nghĩ chuyện sẽ bại lộ nhanh đến như vậy. Lúc này nàng mới hận chính mình quá để tâm tới thứ trước mắt, chỉ tiếc đã muộn.
"Người đâu, biếm Quý Tiệp dư vào lãnh cung." Tiếng nói vừa dứt, Quý Tiệp dư có chút giật mình. Đi vào lãnh cung lần này sẽ không có ngày đi ra, nàng không thể tiến vào lãnh cung được.
Quý Tiệp dư ôm chặt lấy đùi Tề Diệp không buông "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tần thiếp không làm. Hoàng Thượng, tần thiếp oan uổng, oan uổng..."
Không đợi nàng ta nói xong, Tề Diệp ghét bỏ đá văng nàng ra. Cung nhân tiến lên chuẩn bị kéo nàng ta xuống. Quý Tiệp dư cố sức giãy giụa, tránh thoát khỏi cung nhân trói, nhổ xuống trâm cài, lộ ra đầu nhọn đâm tới phía Hạ Uyển Chi.
Hạ Uyển Chi thấy thế liên tục lui về phía sau, Quý Tiệp dư còn chưa tiến lên đã bị Tề Diệp một chân đá văng ra. Cung nhân nhanh nhẹn tiến lên bịt miệng, kéo người kéo đi xuống. Quý Tiệp dư phẫn nộ, không cam lòng đá chân, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Uyển Chi dường như muốn ăn sống nuốt tươi nàng.
Tề Diệp thấy nàng chấn kinh không nhẹ, ôm người vào trong ngực trấn an "Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ hãi. Trẫm ở đây!"
Nàng gật gật đầu, nhìn Quý Tiệp dư chật vật bị kéo đi, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười đắc ý, miệng không tiếng phát ra âm thanh nói với Quý Tiệp dư "Đi mạnh khỏe~!"
Có vẻ Quý Tiệp dư nhìn hiểu, giãy giụa lợi hại hơn, nhưng rốt cuộc cũng không thể tránh thoát được.
Việc Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung rất nhanh được truyền ra ngoài. Lâm Huệ đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nghe được tin tức thì sửng sốt một chút, ngay sau đó nói "Trong mắt nàng ta chính là không chứa nổi một hạt cát. Có điều cuối cùng nàng ta đã làm một chuyện tốt, Quý Tiệp dư sớm nên bị biếm lãnh cung!"
Trước kia, nàng chịu không ít bắt nạt từ Quý Tiệp dư. Có điều không phải tự mình đưa nàng ta vào lãnh cung, nàng vẫn có chút thất vọng, đồng thời lại có chút khó chịu. Nữ nhân kia càng ngày càng cường đại rồi, lão nhân trong cung một người rồi hai người không còn. Dù người mới tiến cung, có nàng ta chèn ép, những người đó còn có mấy ai có thể có ngày lộ diện?
"Nương nương nói phải. Quý Tiệp dư cũng thật lớn mật, dám hạ độc Thái tử. Nghe nói Hoàng Thượng rất tức giận!"
"Người ở Chiêu Hoa Cung chính là tâm can của Hoàng Thượng, đương nhiên hắn sẽ phẫn nộ. Nữ nhân kia thật không biết lấy phúc khí từ đâu ra, có thể được Hoàng Thượng yêu chiều, ông trời thật là không có mắt!"
Đêm nay, Lâm Huệ trằn trọc khó ngủ. Nàng biết về sau những ngày sống tại hậu cung càng ngày càng khó khăn. Nếu có hài tử bên cạnh có lẽ còn có hi vọng. Chỉ tiếc, có thể nàng không bao giờ có thể mang thai được nữa. Nghĩ đến đây nước mắt liền rơi làm ướt gối, đều tại nữ nhân kia hại chết hài tử của nàng!
Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung, Thái Hậu biết tin rất không vui. Sau khi biết được chân tướng cũng không dám nói cái gì. Trong lòng biết Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung, hậu cung hiện tại không ai có thể làm đối thủ của nàng ta.
Thái Hậu thật hy vọng người mới sớm tiến cung chút. Hoàng Thượng coi trọng phi tử khác, dù nàng ta là Hoàng Hậu, không được Hoàng Thượng sủng ái cũng chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Vật bài trí Hạ Uyển Chi thật ra không biết Thái Hậu nghĩ về mình như thế. Nhị hoàng tử dần dần khỏi bệnh, nốt thuỷ đậu đã kết vảy. Tuy rằng hơi xấu một chút, nhưng Nhị hoàng tử có thể bình thì nàng đã thấy đủ, chịu khó dưỡng sẽ khỏi hẳn. Tề Diệp nói khi hắn còn nhỏ từng mắc bệnh thuỷ đậu, hiện giờ trên người cũng không có vết sẹo, nhưng thật ra vì cứu nàng mà vết thương bị rắn cắn nơi mu bàn tay sẽ ở cùng với hắn cả đời.
Mỗi khi nhìn vết sẹo xấu xí kia, Hạ Uyển Chi không thể nói nàng không xúc động.
Mười sáu tháng ba là sinh thần hai tuổi của Nhị hoàng tử. Hiện giờ lại là Thái tử, tất nhiên phải sắp xếp tốt một phen.
Chỉ là không nghĩ tới Quý Tiệp dư bị biếm lãnh cung chưa tới hai ngày, người bên cạnh nàng ta lại xảy ra sự tình. Cái người gọi là Khang Hỉ công công kia cũng không phải thái giám, mà là một nam nhân chân chính!
Hạ Uyển Chi biết được thì giật mình không ít, Tề Diệp giận tím mặt, hậu cung có nam nhân lẫn vào, mặc kệ nói như thế nào đều không ổn. Hơn nữa nghe nói còn là thân tín của Quý Tiệp dư.
Không bao lâu người trong cung Quý Tiệp dư liền tuôn ra tin tức lớn, cung nữ nói có mấy ngày ở bên ngoài gác đêm chính là vị Khang Hỉ công công kia. Mặc kệ bọn họ có làm chuyện đáng xấu hổ nào hay không, một người nam nhân làm giả thái giám lẫn vào hậu cung hơn hai năm, nói như thế nào cũng không thể trong sạch được.
Việc này nàng vẫn chưa ra mặt, tất cả đều mặc kệ, nàng cũng làm bộ không biết. Nhưng thật ra Hạ Bích mang đến không ít tin tức cho nàng, nghe nói Quý Tiệp dư cùng Khang Hỉ công công từng có việc cẩu thả. Là một vị tiểu thái giám nói, nói hắn đã từng thấy bọn họ tránh ở nơi hẻo lánh điên loan đảo phượng, sau đó bị một vị cung nữ bắt gặp, cuối cùng vị kia cung nữ bị giết chết ném vào giếng cạn.
Hạ Uyển Chi nghe vậy, nghĩ tới Hạ Hà.
Trước kia nàng từng nói là sẽ không bao giờ bước vào lãnh cung lần nữa, hiện giờ nàng lại bước vào, không phải bị biếm lãnh cung, mà là đi gặp một người.
Lãnh cung vẫn quạnh quẽ cô tịch như trong kí ức, luôn có thể làm người ta tuyệt vọng.
Hạ Bích sai người mở khóa cửa cung. Trên cửa cung lớp sơn loang lổ, cửa phòng cũ nát, vách bị chuột cắn không ít. Kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, cỏ dại mọc thành cụm, quang cảnh hoang vắng tiêu điều.
"Nương nương, không bằng để nô tỳ đi vào thôi!" Hạ Bích không yên tâm khuyên can.
"Không cần!" Nàng tiến lên, từng bước từng bước đạp lên nền đất của lãnh cung hoang vắng này. Cung nhân mở ra cửa phòng cũ nát, cửa sổ giấy đã rách mướp.
Trong phòng rất an tĩnh, Mộc Hương bưng một cái chén bể đi ra, thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, ngay sau đó vội vàng hành lễ "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế!"
Nàng không thèm nhìn nàng ta, lập tức vào phòng. Quý Tiệp dư ốm yếu nằm trên giường, thi thoảng lại ho khan một tiếng. Nghe thấy tiếng Mộc Hương, nàng ta nghiêng đầu nhìn ra, thấy là nàng thì tức khắc thay đổi sắc mặt "Tiện nhân!"
"Làm càn!" Hạ Bích quát lớn một tiếng "Tội phụ to gan!"
"Ha ha... Tội phụ?" Quý Tiệp dư nhìn Hạ Uyển Chi, nhịn không được nở nụ cười, cười lớn hai tiếng lại bắt đầu cong người kịch liệt ho khan. Gương mặt vốn tái nhợt trở nên sung huyết đỏ bừng.
Hạ Uyển Chi thờ ơ lạnh nhạt nhìn.
Sau nửa buổi, Quý Tiệp dư vừa thở dốc vừa nói "Ngươi tới để chê cười ta?"
"Ngươi còn có cái gì để chê cười, ngươi làm những chuyện gì Hoàng Thượng đều đã biết, bao gồm cả nam nhân gọi là Khang Hỉ kia!" Nhìn nàng ta trợn to hai mắt, Hạ Uyển Chi cười "Không nghĩ tới Quý Tiệp dư còn dưỡng một người nam nhân bên mình. Hoàng Thượng đang nổi trận lôi đình, "ngày lành" của ngươi không còn xa đâu!"
"Ngày lành?" Quý Tiệp dư cười lạnh "Từ sau khi ngươi tiến cung, ta liền không có ngày lành nào nữa. Hạ Uyển Chi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu đáng hận không? Nếu không phải ngươi, Hoàng Thượng cũng sẽ không vắng vẻ ta. Nếu không phải ngươi, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Tất cả đều do ngươi tạo thành, ta hận ngươi!" Nói rồi nàng ta nhào lên như muốn xông vào cắn xé nàng.
Hạ Uyển Chi lui về phía sau một bước, nhìn Quý Tiệp dư ngã trên mặt đất, biểu tình nhàn nhạt "Tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão. Hạ Hà có phải là do ngươi hại chết?"
"Hạ Hà là ai?" Quý Tiệp dư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười "Nhớ ra rồi, là cái tỳ nữ không có mắt kia. Ai bảo nàng ta gặp được chuyện tốt của ta, còn muốn nói ra. Ngươi cho rằng ta sẽ để nàng ta nói ra sao?"
"Đúng là ngươi?" Một cái tát đi qua, lòng bàn tay đau rát, lại không thắng nổi đau đớn trong lòng "Yên tâm, rất nhanh ngươi sẽ có thể nhìn thấy nàng ấy. Nàng ấy vẫn luôn chờ ngươi trên đường xuống hoàng tuyền."
"Sẽ không, Hoàng Thượng sẽ không giết ta!" Quý Tiệp dư lắc đầu, biểu tình có chút quái dị.
"Vậy chờ mà xem!" Hạ Uyển Chi cười lạnh một tiếng, không muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa. Quý Tiệp dư nhìn nàng muốn rời đi, không biết lấy từ đâu ra sức lực, đứng dậy nhào tới hướng nàng. Các cung nhân vẫn luôn chú ý, nàng ta còn chưa tới gần đã bị ngăn cản lại.
Khi rời đi nàng quay đầu lại nói "Tất cả đều là ngươi gieo gió gặt bão. Hoàng Thượng căn bản không để bụng ngươi chết hay sống, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi!"
"Tiện nhân, ngươi sẽ không được chết tử tế. Ta nguyền rủa ngươi không được chết tử tế!"
Hạ Uyển Chi mỉm cười, đối với việc nàng ta nguyền rủa làm như mắt điếc tai ngơ, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt.
Ngày đó, Quang Thuận công công bưng một cái khay vào lãnh cung, không đến nửa canh giờ liền đi ra. Không bao lâu sau, trên đời này không còn tồn tại Quý Tiệp dư nữa.