Chương : 135
Edit: HueKhanh92
Beta: Boram2124
Sinh nhật hai tuổi của Thái tử tổ chức thật sự náo nhiệt, náo nhiệt đến mức lấp đi cả chuyện Quý Tiệp dư bị ban chết. Người trên triều biết đến không nhiều lắm, nhưng cũng không phải một chút tiếng gió cũng không biết, nhất thời Quý gia bị xa cách.
Ngày này Triều Hoa cung náo nhiệt vô cùng, gánh hát xướng cả một ngày, không ít người vẫn hứng thú bừng bừng ngồi nghe. Hạ Uyển Chi tiếp kiến vài vị quý phu nhân, các nàng đều như muốn nhảy lên nói cho nàng nghe, bên miệng luôn treo những lời cát tường.
Nói một hồi lâu nàng có chút mệt mỏi liền để các nàng đi ra ngoài nghe diễn. Hạ phu nhân ở lại nói chuyện cùng nàng trong chốc lát, nói "Vì sao không cho bọn Đường muội tiến cung?"
Hai vị tú nữ trúng cử của Hạ gia đều bởi vì vài ba nguyên nhân mà bị đưa trở về.
"Mẫu thân cảm thấy ta ở cái hậu cung này không thể lấy đủ lợi ích cho gia tộc sao?" Nếu muốn giành ích lợi vì gia tộc, ở cái hậu cung này có mình nàng là đủ rồi, không cần phải lại đưa nữ nhân khác tiến cung,.
"Nương không phải có ý tứ này!" Hạ phu nhân có chút xấu hổ, hiện giờ nàng chính là Hoàng Hậu, dù bà là mẹ đẻ cũng không thể làm càn.
"Nương không cần lo lắng, việc hậu cung ta sẽ xử lý tốt, nương chỉ cần dặn dò cha cùng hai vị ca ca an phận thủ thường, chớ quên bổn phận của mình. Hoàng Thượng có thể cho bọn họ vinh quang, cũng có thể cho bọn hắn vào lao ngục!"
Hạ phu nhân nghe được biến sắc "Uyển Nhi phải suy nghĩ vì Hạ gia, rốt cuộc trên người của ngươi chảy dòng máu Hạ gia."
"Nương yên tâm, điểm này nữ nhi sẽ không quên!" Nàng nhàn nhạt gật đầu, trong lòng hiểu rõ. Nếu không có Hạ gia, nàng cũng sẽ không ngồi trên vị trí này. Đe nàng nói thì dù Hạ gia không tốt thì nàng cũng không thể vứt bỏ, nàng cũng không phải kẻ táng tận lương tâm.
Để Hạ phu nhân đi sương phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng đang muốn nằm liền nghe thấy cung nhân nói Huệ Phi triệu kiến Lâm phu nhân, nàng không nói cái gì, nằm nghỉ ngơi chút.
Lâm phu nhân đánh giá một chút Đức Sang Cung, tuy rằng khí phái hoa lệ nhưng so cùng Chiêu Hoa Cung thì cũng chẳng xa hoa là bao. Cũng khó trách, dù sao Chiêu Hoa Cung cũng là cung điện mà Hoàng Hậu ở, huống chi còn là nơi Hoàng Thượng thường xuyên đến.
Lâm Huệ vội vàng đón người đi vào, phân phó Thái Vi dâng trà dâng điểm tâm. Nàng cho những người khác lui ra, chỉ để lại Thái Vi ở bên người hầu hạ. Hai mẹ con đã có chút thời gian không gặp, trong khoảng thời gian này lại xảy ra không ít chuyện tình, tất nhiên có không ít lời muốn nói. Trong cung người nhiều, nói không kín sợ sẽ bị kẻ có tâm nghe được.
Hai người hàn huyên vài câu, Lâm phu nhân nói "Chuyện Quý Tiệp dư Huệ Nhi biết gì không?"
"Biết một ít!" Việc ở hậu cung thông thường đều là mọc cánh truyền đi, đương nhiên nàng biết không ít. Có điều việc Quý Tiệp dư đối với nàng có tốt có xấu, cũng không phải hoàn toàn có lợi.
"Hậu cung hung hiểm, hiện giờ là Hạ Hoàng Hậu xử lý hậu cung, tuy rằng mấy năm nay quan hệ của các ngươi không tốt, nhưng dù sao cũng là cùng lớn lên, quan hệ hai nhà đều cũng không tệ lắm. Huệ Nhi nên vì Lâm gia, vì chính mình mà suy xét." Hiện giờ nói quan hệ với Hạ gia không tồi chính là Lâm gia bọn họ trèo cao, hiện giờ Hạ gia chính là quốc công hầu, là quý tộc chạm tay là bỏng ở Kim Lăng Thành.
"Ý tứ của nương nữ nhi hiểu!" Nhưng tưởng tượng đến hài tử đáng thương kia chính là bị nàng ta hại chết, làm sao có thể tâm bình khí mà nịnh bợ nàng ta, dựa vào nàng ta?
"Hiểu thì tốt!" Lâm phu nhân vui mừng gật gật đầu, lôi kéo tay nàng nói "Nương biết mấy năm nay ngươi phải chịu thiệt, nhưng được ngồi trên vị trí Huệ Phi này đã không tồi, nếu có thể lấy lòng Hoàng Hậu, được nàng ta nâng đỡ, nghĩ tới về sau con đường của ngươi sẽ càng tốt hơn. Lâm gia cũng có thể thơm lây không ít."
"Nữ nhi biết!" Lâm Huệ có chút gượng ép gật gật đầu, thầm nghĩ nương quan tâm cũng chỉ là Lâm gia, cũng không phải nàng - vị nữ nhi này. Rốt cuộc nàng chỉ là một cái quân cờ, làm sao có thể hy vọng xa vời bọn họ sẽ vì một quân cờ mà suy xét.
Lâm phu nhân lại dặn dò vài câu, nhớ tới cái gì, nói "Quý Tiệp dư đi rồi, còn để lại Tam hoàng tử, hiện giờ trong hậu cung này trừ bỏ Hoàng Hậu chính là phi vị của Huệ Nhi cao nhất, về sau người mới tiến cung liền khó nói. Huệ Nhi mệnh khổ, bên người không có ai giúp đỡ, hậu cung là nơi vô tình nhất, nếu không hoàng tử, công chúa bên người, con đường sau này sẽ không dễ đi."
"Nương không phải không biết..." Nàng dừng một chút, không nói tiếp, chẳng lẽ nàng muốn như vậy sao? Chỉ tiếc thân mình nàng đã bị huỷ hoại. Dù Hoàng Thượng có ân sủng cũng không thể làm nàng mang thai hoàng tử.
"Đương nhiên nương biết, cho nên nương nghĩ, nếu Huệ Nhi nuôi dưỡng Tam hoàng tử, tương lai cũng có cái chỗ dựa. Tuy rằng không phải thân sinh, nhưng Tam hoàng tử còn nhỏ, nếu ngươi đối xử tốt với hắn, hắn trưởng thành cũng sẽ hiếu thuận với ngươi."
"Dưỡng Tam hoàng tử?" Nàng kinh ngạc trừng mắt, nhi tử của nữ nhân kia?
"Ngươi cho rằng ai cũng có thể dưỡng sao?" Lâm phu nhân nói "Chỉ có phi vị trở lên mới có thể dưỡng ở danh nghĩa của mình. Thân mình ngươi chính ngươi biết, hiện giờ không duyên cớ lại được một hoàng tử, ngươi nên vui mừng mới phải!"
Không duyên cớ được một hoàng tử? Lời này đâm trúng tim nàng, cứ là nàng chiếm được gì đó rất hời, nàng không cần. Nếu không phải do Hạ Uyển Chi, nàng cũng có nhi tử của mình, nhi tử ngoan ngoãn.
Lâm Huệ lập tức cảm thấy khó chịu đến không thở nổi, không muốn nhiều lời cùng Lâm phu nhân, nói cho có lệ "Đã biết, canh giờ không còn sớm, nương đi Triều Hoa cung đi!"
"Nương cũng là muốn tốt cho ngươi, có hoàng tử ở bên người cũng có cái chỗ dựa. Tuy rằng Hoàng Thượng thích Tam hoàng tử, nhưng dù sao cũng là cốt nhục hoàng gia."
Lâm phu nhân tận tình khuyên bảo một hồi lâu, Lâm Huệ dần dần không kiên nhẫn, nhất thời tức tối nói "Nương chê bai nữ nhi không thể sinh có phải không?"
Lâm phu nhân sửng sốt, xem nàng mặt mày xanh mét, rõ ràng là bộ dáng tức giận, há miệng thở dốc, nói "Nương không phải có ý tứ này, chỉ là nướng muốn tính toán cho ngươi, nương..."
"Được rồi, bổn phi đã biết. Lâm phu nhân đi ra ngoài đi!" Nàng không muốn nhiều lời, làm ra vẻ.
Mặc dù Lâm phu nhân có chút không vui, nhưng nay đã khác xưa, nàng ấy hiện tại chính là phi tử, không phải chỉ là nữ nhi của bà. Dù không vui cũng không thể nói cái gì!
Sau sinh nhật Thái tử, hậu cung bắt đầu bận rộn nghênh đón những tú nữ trúng cử tiến cung. Việc này Hạ Uyển Chi giao cho Hạ Bích đi an bài, nghĩ tới hơn mười vị tú nữ như hoa như ngọc, trẻ trung xinh đẹp vào cung, đương nhiên nàng sẽ không vui. Thật vất vả tiễn đi từng người từng người bên cạnh hắn, hiện giờ lại một lần thêm nhiều người.
Hậu cung trước nay cũng không thiếu nữ nhân, vậy mà nàng đã quên.
Từng chiếc xe ngựa hoa lệ chở một vị vị tú nữ đoan trang xinh đẹp vào cung, tất cả đều tạm thời an bài ở tại Trữ Tú Cung. Hạ Bích tự mình đi chuẩn bị, nàng nhìn lướt qua Triệu Tĩnh Di đứng ở đằng trước, biểu tình không đổi đi qua mặt hơn mười vị tú nữ, bày ra cái thể diện, bắt đầu dạy bảo.
Hạ Bích là tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu, các nàng mới vừa tiến cung không có một chút ân sủng, tất nhiên không dám xem nhẹ nàng, một mực cung kính nghe dạy dỗ. Hạ Bích cũng ra dáng ra hình dạy dỗ trong chốc lát, để các nàng đứng ở dưới ánh mặt trời nửa canh giờ mới cho trở về rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Triệu Tĩnh Di trở về phòng mình liền tức giận ném khăn tay "Có cái gì hay ho, thật biết làm dáng. Cũng chỉ là một nô tài!"
Tỳ nữ Tiếu Mai nghe vậy khẩn trương nhìn nhìn ngoài cửa, đóng cửa nói "Tiểu thư, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
Triệu Tĩnh Di hừ một tiếng, ngồi ở trước bàn trang điểm rửa mặt chải đầu vẽ mi, Tiếu Mai sửa sang lại đồ vật.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng bị gõ vang, Tiếu Mai mở ra thì thấy là Quế Tú ma ma bên cạnh Thái hậu, vội vàng hành lễ để người đi vào. Triệu Tĩnh Di thấy bà thì đứng dậy, Quế Tú ma ma hành lễ nói "Thái Hậu sai nô tỳ tới truyền lời, mời Tĩnh Dung cô nương đi Thọ Ninh Cung ngồi một lát."
"Tạ Thái Hậu!" Triệu Tĩnh Di cười gật gật đầu, sai Tiếu Mai giúp đỡ trang điểm một phen, đeo lên trâm cài và trang sức mình thích ra cửa.
"Nương nương, Thái Hậu truyền Triệu Tĩnh Di đi Thọ Ninh Cung!" Hạ Bích nói.
Nàng cười một chút, cầm khăn tay lau miệng cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tự mình cầm cái muỗng dùng cháo cũng không phải rất quen thuộc. Nàng sai bà vú ôm hắn đi xuống, Đậu Đỏ lông xù trắng mập đi theo phía sau, mông nhỏ uốn éo uốn éo.
"Thái Hậu cũng hành động rất nhanh, còn không thèm tránh tị hiềm, như chỉ sợ người khác không biết Triệu Tĩnh Dung là cháu gái bà ta."
"Nương nương nói phải!" Hạ Bích phù hợp gật gật đầu.
"Nguyên tưởng rằng Triệu gia sẽ tự mình hiểu lấy, không đưa Triệu Tĩnh Di vào cung, lại không nghĩ bọn họ thật đúng là chưa từ bỏ ý định, còn muốn tới tự rước nhục nhã, vậy bổn cung liền không khách khí!" Cứ nghĩ xảy ra sự tình như vậy, nói như thế nào nàng ta cũng không còn mặt mũi mà vào cung.
"Thái Hậu cho người kêu Hoàng Thượng qua dùng cơm trưa, nói vậy hiện tại Hoàng Thượng đã đi qua!" Hạ Bích nói sự thật.
"Thái Hậu thật đúng là gấp gáp chờ không nổi mà!" Nàng cười cười, nói "Vậy chờ xem kịch vui đi!"
Tề Diệp nhìn Triệu Tĩnh Di lả lướt đi vào, tức khắc hiểu nguyên nhân Thái Hậu gọi hắn lại đây dùng cơm trưa, trong lòng có chút không vui, trên mặt lại chưa biểu hiện ra ngoài.
Thái Hậu nhìn hắn một cái, cười nói "Tĩnh Dung nhanh tới bái kiến Hoàng Thượng!"
Triệu Tĩnh Di mỉm cười tiến lên, nhìn hắn một cái, trên mặt phiếm hồng, biểu tình thẹn thùng không thôi, tiếng nói nhỏ nhẹ, muốn ở trước mặt hắn biểu hiện thật ưu nhã khéo léo, quy quy củ củ hành lễ nói "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Hãy bình thân!" Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, bưng chén trà uống một ngụm, lập tức cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Triệu Tĩnh Di cẩn thận nhìn hắn một cái rồi đứng dậy. Thái Hậu quan sát biểu tình của hắn, thấy hắn mặt không biểu tình, trong lòng có chút không vui, lại vẫn gọi người đến bên cạnh, lôi kéo tay Triệu Tĩnh Di, nói "Hiện tại tiến cung cũng tốt. Đừng lo lắng, chúng ta là người một nhà, Hoàng Thượng là biểu ca của ngươi đừng làm như người xa lạ."
"Tạ Hoàng Thượng biểu ca, tạ Thái Hậu cô mẫu!" Triệu Tĩnh Di theo lời nói bà nói đáp lại, ánh mắt lại thường thường nhìn về phía Tề Diệp, thấy hắn cũng không để ý tới chính mình, tâm tình kích động khi gặp hắn cũng dần dần bắt đầu thất vọng.
"Đều là người một nhà, khách khí cái gì!" Thái Hậu lôi kéo tay nàng vỗ vỗ, nói "Hoàng Thượng hiếm khi lại đây một chuyến, ai gia cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món Hoàng Thượng thích ăn, đợi lát nữa Hoàng Thượng ăn nhiều một chút."
"Tạ Thái Hậu nhớ!" Tề Diệp nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn không ở trên người Triệu Tĩnh Di.
Triệu Tĩnh Di còn không có tư cách dùng bữa cùng bọn họ. Thái Hậu làm trò ở trước mặt Tề Diệp dò hỏi vài câu tình huống trong nhà, Triệu Tĩnh Di tận lực biểu hiện khéo léo trả lời, hai người kẻ xướng người hoạ muốn khiến cho hắn chú ý.
Chỉ tiếc Tề Diệp cứ như là không nghe được, ngồi im không nói chuyện, cũng không nhìn các nàng. Đồ ăn đã lên bàn, Thái Hậu thấy Tề Diệp không có tỏ vẻ gì, cũng không tiện giữ nàng lại, liền cho Triệu Tĩnh Di đi về trước.
Một bữa cơm ăn hết sức vô vị, căn bản hắn không động đũa mấy. Thái Hậu thấy thế, nói "Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị Hoàng Thượng?"
"Không có, khá tốt!" Hắn nói "Trẫm ăn no, Thái Hậu ăn nhiều một ít đi!"
Tất nhiên Thái Hậu không tin, gắp một đũa thức ăn đặt ở trong chén hắn, nói "Ai gia nhìn Hoàng Thượng có vẻ không vui!"
"Thái Hậu suy nghĩ nhiều!" Hắn nhìn thoáng qua thức ăn trong chén, cầm đũa lên ăn thêm một chút rồi không hề động đũa nữa.
Sau khi ăn xong Tề Diệp ngồi một lát với Thái Hậu rồi nói phải đi về nghỉ ngơi. Thái Hậu cũng không giữ lại, nhìn hắn rời đi rồi thì tức giận ném chén trà "Hoàng Thượng đây là làm bộ dáng cho ai xem?"
"Thái Hậu bớt giận!" Quế Tú ma ma nói "Hoàng Thượng chính là cái tính tình này, Thái Hậu không phải không biết, đừng tức giận hại thân mình!"
"Hừ! Khẳng định là nữ nhân kia lại nói gì đó ở bên tai hắn. Nàng ta đã là Hoàng Hậu còn không thỏa mãn?" Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi, bà đương nhiên nhìn ra được Hoàng Thượng có vẻ không thích Triệu Tĩnh Di, cũng biết Triệu Tĩnh Di, Triệu Dung chính là một người.
Tề Diệp tới Chiêu Hoa Cung, nàng mới vừa dùng bữa xong, trên bàn bày những món ăn nàng thích. Nghe nói hắn lại đây nàng vội vàng đứng dậy, hắn nhìn lướt qua, phân phó Hạ Bích thêm một bộ chén đũa.
Nàng tò mò "Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa?"
"Trẫm muốn dùng bữa cùng Uyển Nhi, không thể sao?" Hắn cười hỏi.
"Là vinh hạnh của thần thiếp!" Hạ Uyển Chi mỉm cười gật đầu, vắt khăn lau tay cho hắn, thầm nghĩ hắn ở Thái Hậu lại không ăn no, thật đúng là hiếm lạ, chẳng lẽ Triệu Tĩnh Di không đủ xinh đẹp chiều lòng người sao?
Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã ngủ trưa. Bọn họ dùng cơm xong, Hạ Uyển Chi hầu hạ Tề Diệp ngủ trưa. Nàng ngồi ở một bên khâu vá quần áo, Tề Diệp vừa thấy liền biết là làm cho hắn, trong lòng có chút chờ mong.
Nhóm tú nữ vào cung vẫn phải học quy củ. Buổi sáng Hạ Bích ra oai phủ đầu rất là hiệu nghiệm, dù là Triệu Tĩnh Di cũng ngoan ngoãn đi theo ma ma học tập quy củ.
Trước tiên các nàng ở Trữ Tú Cung mấy ngày, nếu may mắn được Hoàng Thượng ưu ái, được sủng ái thì sẽ ban cho cung điện để vào ở, hiện giờ các nàng vẫn chỉ là tú nữ trúng cử mà thôi.
Buổi tối Tề Diệp đi Đức Sang Cung dùng bữa, Lâm Huệ nhìn qua những tú nữ mới vào, có thể vào cung thì không chỉ là thân phận địa vị mà dung mạo cũng không thể bắt bẻ được. Xác thật các nàng trẻ trung xinh đẹp, càng quan trọng hơn là thân thể khỏe mạnh, có thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, mà chính nàng lại không có khả năng đó.
Huống chi nàng chỉ là được sủng ái mặt ngoài. Số lần Hoàng Thượng ngủ lại Đức Sang cung của nàng có thể đếm trên một bàn tay, với chút mưa móc ân sủng này làm sao có thể dễ dàng mang thai long chủng?
Người mới vừa vào cung nàng liền cảm giác được nguy cơ. Mỗi người các nàng dung mạo xuất chúng, trẻ trung xinh đẹp, làm sao nàng có thể so với các nàng ta?
Bởi vậy biết được Tề Diệp đến Đức Sang Cung dùng bữa, trong lòng nàng liền có chủ ý.
Phần lớn thức ăn là Tề Diệp thích, nàng tận tâm tận lực hầu hạ. Dùng bữa tối xong, tự mình pha cho hắn một ly trà, ngay sau đó Lâm Huệ hành lễ nói "Hoàng Thượng, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ!"
"Chuyện gì?" Tề Diệp nhướng mày, trong lòng có chút đề phòng.
"Thần thiếp vô năng, sợ là ngày sau không thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, mong Hoàng Thượng ân chuẩn, cho thần thiếp đi Thủy Nguyệt am cầu phúc cho Hoàng Thượng, cũng coi như là một phần tâm ý của thần thiếp!"
"Không thể!" Tề Diệp nhíu mày.
"Hoàng Thượng, tâm ý thần thiếp đã quyết, nếu thần thiếp không thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, còn có thể diện nào mà ở tại trong cung. Hiện giờ người mới đã vào cung, Hoàng Thượng có các nàng chăm sóc thần thiếp liền an tâm rồi, thần thiếp chỉ hy vọng có thể dùng hết chút tâm ý này cầu phúc cho Hoàng Thượng."
"Tâm ý của ngươi trẫm hiểu, Tam hoàng tử hiện giờ cũng không có mẫu phi, trẫm nghĩ ngươi hiểu chuyện, ngày sau để cho Tam hoàng tử dưỡng ở dưới danh nghĩa của ngươi đi, Huệ Phi có bằng lòng hay không?"
"Hoàng Thượng, cái này..." Nàng tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại đắc ý.
"Liền định như vậy đi, trẫm sẽ nói cùng Thái Hậu và Hoàng Hậu, chọn một ngày cho người mang theo Tam hoàng tử lại đây là được. Ngày sau Tam hoàng tử chính là con của ngươi, đừng nghĩ quá nhiều, dạy dỗ hắn chp thật tốt đi!"
Lâm Huệ ngập nước mắt, quỳ trên mặt đất nói "Tạ Hoàng Thượng ân điển, thần thiếp nhất định coi như mình sinh ra, sẽ không có nửa điểm sơ sẩy."
"Vậy là tốt rồi!" Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, cười vui vẻ.
Hạ Uyển Chi biết được làm Tam hoàng tử dưỡng ở danh nghĩa Lâm Huệ, nhịn không được cười nhạo "Nàng ta thật đúng là lòng dạ rộng rãi, hài tử của Quý Tiệp dư cũng nguyện ý dưỡng."
"Ai bảo nàng ta sinh không được hài tử, có thể có được một vị hoàng tử, đương nhiên nàng ta vui mừng! Nếu nương nương không muốn, có thể nói cùng Hoàng Thượng."
"Không cần, nếu Hoàng Thượng cảm thấy thỏa đáng thì để cho nàng nuôi dưỡng. Nuôi con cho người khác, để xem nàng ta nuôi như thế nào." Hạ Uyển Chi cười cười, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nàng biết hiện giờ Lâm Huệ cũng không có bản lĩnh gì dám đối nghịch cùng nàng.
Beta: Boram2124
Sinh nhật hai tuổi của Thái tử tổ chức thật sự náo nhiệt, náo nhiệt đến mức lấp đi cả chuyện Quý Tiệp dư bị ban chết. Người trên triều biết đến không nhiều lắm, nhưng cũng không phải một chút tiếng gió cũng không biết, nhất thời Quý gia bị xa cách.
Ngày này Triều Hoa cung náo nhiệt vô cùng, gánh hát xướng cả một ngày, không ít người vẫn hứng thú bừng bừng ngồi nghe. Hạ Uyển Chi tiếp kiến vài vị quý phu nhân, các nàng đều như muốn nhảy lên nói cho nàng nghe, bên miệng luôn treo những lời cát tường.
Nói một hồi lâu nàng có chút mệt mỏi liền để các nàng đi ra ngoài nghe diễn. Hạ phu nhân ở lại nói chuyện cùng nàng trong chốc lát, nói "Vì sao không cho bọn Đường muội tiến cung?"
Hai vị tú nữ trúng cử của Hạ gia đều bởi vì vài ba nguyên nhân mà bị đưa trở về.
"Mẫu thân cảm thấy ta ở cái hậu cung này không thể lấy đủ lợi ích cho gia tộc sao?" Nếu muốn giành ích lợi vì gia tộc, ở cái hậu cung này có mình nàng là đủ rồi, không cần phải lại đưa nữ nhân khác tiến cung,.
"Nương không phải có ý tứ này!" Hạ phu nhân có chút xấu hổ, hiện giờ nàng chính là Hoàng Hậu, dù bà là mẹ đẻ cũng không thể làm càn.
"Nương không cần lo lắng, việc hậu cung ta sẽ xử lý tốt, nương chỉ cần dặn dò cha cùng hai vị ca ca an phận thủ thường, chớ quên bổn phận của mình. Hoàng Thượng có thể cho bọn họ vinh quang, cũng có thể cho bọn hắn vào lao ngục!"
Hạ phu nhân nghe được biến sắc "Uyển Nhi phải suy nghĩ vì Hạ gia, rốt cuộc trên người của ngươi chảy dòng máu Hạ gia."
"Nương yên tâm, điểm này nữ nhi sẽ không quên!" Nàng nhàn nhạt gật đầu, trong lòng hiểu rõ. Nếu không có Hạ gia, nàng cũng sẽ không ngồi trên vị trí này. Đe nàng nói thì dù Hạ gia không tốt thì nàng cũng không thể vứt bỏ, nàng cũng không phải kẻ táng tận lương tâm.
Để Hạ phu nhân đi sương phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng đang muốn nằm liền nghe thấy cung nhân nói Huệ Phi triệu kiến Lâm phu nhân, nàng không nói cái gì, nằm nghỉ ngơi chút.
Lâm phu nhân đánh giá một chút Đức Sang Cung, tuy rằng khí phái hoa lệ nhưng so cùng Chiêu Hoa Cung thì cũng chẳng xa hoa là bao. Cũng khó trách, dù sao Chiêu Hoa Cung cũng là cung điện mà Hoàng Hậu ở, huống chi còn là nơi Hoàng Thượng thường xuyên đến.
Lâm Huệ vội vàng đón người đi vào, phân phó Thái Vi dâng trà dâng điểm tâm. Nàng cho những người khác lui ra, chỉ để lại Thái Vi ở bên người hầu hạ. Hai mẹ con đã có chút thời gian không gặp, trong khoảng thời gian này lại xảy ra không ít chuyện tình, tất nhiên có không ít lời muốn nói. Trong cung người nhiều, nói không kín sợ sẽ bị kẻ có tâm nghe được.
Hai người hàn huyên vài câu, Lâm phu nhân nói "Chuyện Quý Tiệp dư Huệ Nhi biết gì không?"
"Biết một ít!" Việc ở hậu cung thông thường đều là mọc cánh truyền đi, đương nhiên nàng biết không ít. Có điều việc Quý Tiệp dư đối với nàng có tốt có xấu, cũng không phải hoàn toàn có lợi.
"Hậu cung hung hiểm, hiện giờ là Hạ Hoàng Hậu xử lý hậu cung, tuy rằng mấy năm nay quan hệ của các ngươi không tốt, nhưng dù sao cũng là cùng lớn lên, quan hệ hai nhà đều cũng không tệ lắm. Huệ Nhi nên vì Lâm gia, vì chính mình mà suy xét." Hiện giờ nói quan hệ với Hạ gia không tồi chính là Lâm gia bọn họ trèo cao, hiện giờ Hạ gia chính là quốc công hầu, là quý tộc chạm tay là bỏng ở Kim Lăng Thành.
"Ý tứ của nương nữ nhi hiểu!" Nhưng tưởng tượng đến hài tử đáng thương kia chính là bị nàng ta hại chết, làm sao có thể tâm bình khí mà nịnh bợ nàng ta, dựa vào nàng ta?
"Hiểu thì tốt!" Lâm phu nhân vui mừng gật gật đầu, lôi kéo tay nàng nói "Nương biết mấy năm nay ngươi phải chịu thiệt, nhưng được ngồi trên vị trí Huệ Phi này đã không tồi, nếu có thể lấy lòng Hoàng Hậu, được nàng ta nâng đỡ, nghĩ tới về sau con đường của ngươi sẽ càng tốt hơn. Lâm gia cũng có thể thơm lây không ít."
"Nữ nhi biết!" Lâm Huệ có chút gượng ép gật gật đầu, thầm nghĩ nương quan tâm cũng chỉ là Lâm gia, cũng không phải nàng - vị nữ nhi này. Rốt cuộc nàng chỉ là một cái quân cờ, làm sao có thể hy vọng xa vời bọn họ sẽ vì một quân cờ mà suy xét.
Lâm phu nhân lại dặn dò vài câu, nhớ tới cái gì, nói "Quý Tiệp dư đi rồi, còn để lại Tam hoàng tử, hiện giờ trong hậu cung này trừ bỏ Hoàng Hậu chính là phi vị của Huệ Nhi cao nhất, về sau người mới tiến cung liền khó nói. Huệ Nhi mệnh khổ, bên người không có ai giúp đỡ, hậu cung là nơi vô tình nhất, nếu không hoàng tử, công chúa bên người, con đường sau này sẽ không dễ đi."
"Nương không phải không biết..." Nàng dừng một chút, không nói tiếp, chẳng lẽ nàng muốn như vậy sao? Chỉ tiếc thân mình nàng đã bị huỷ hoại. Dù Hoàng Thượng có ân sủng cũng không thể làm nàng mang thai hoàng tử.
"Đương nhiên nương biết, cho nên nương nghĩ, nếu Huệ Nhi nuôi dưỡng Tam hoàng tử, tương lai cũng có cái chỗ dựa. Tuy rằng không phải thân sinh, nhưng Tam hoàng tử còn nhỏ, nếu ngươi đối xử tốt với hắn, hắn trưởng thành cũng sẽ hiếu thuận với ngươi."
"Dưỡng Tam hoàng tử?" Nàng kinh ngạc trừng mắt, nhi tử của nữ nhân kia?
"Ngươi cho rằng ai cũng có thể dưỡng sao?" Lâm phu nhân nói "Chỉ có phi vị trở lên mới có thể dưỡng ở danh nghĩa của mình. Thân mình ngươi chính ngươi biết, hiện giờ không duyên cớ lại được một hoàng tử, ngươi nên vui mừng mới phải!"
Không duyên cớ được một hoàng tử? Lời này đâm trúng tim nàng, cứ là nàng chiếm được gì đó rất hời, nàng không cần. Nếu không phải do Hạ Uyển Chi, nàng cũng có nhi tử của mình, nhi tử ngoan ngoãn.
Lâm Huệ lập tức cảm thấy khó chịu đến không thở nổi, không muốn nhiều lời cùng Lâm phu nhân, nói cho có lệ "Đã biết, canh giờ không còn sớm, nương đi Triều Hoa cung đi!"
"Nương cũng là muốn tốt cho ngươi, có hoàng tử ở bên người cũng có cái chỗ dựa. Tuy rằng Hoàng Thượng thích Tam hoàng tử, nhưng dù sao cũng là cốt nhục hoàng gia."
Lâm phu nhân tận tình khuyên bảo một hồi lâu, Lâm Huệ dần dần không kiên nhẫn, nhất thời tức tối nói "Nương chê bai nữ nhi không thể sinh có phải không?"
Lâm phu nhân sửng sốt, xem nàng mặt mày xanh mét, rõ ràng là bộ dáng tức giận, há miệng thở dốc, nói "Nương không phải có ý tứ này, chỉ là nướng muốn tính toán cho ngươi, nương..."
"Được rồi, bổn phi đã biết. Lâm phu nhân đi ra ngoài đi!" Nàng không muốn nhiều lời, làm ra vẻ.
Mặc dù Lâm phu nhân có chút không vui, nhưng nay đã khác xưa, nàng ấy hiện tại chính là phi tử, không phải chỉ là nữ nhi của bà. Dù không vui cũng không thể nói cái gì!
Sau sinh nhật Thái tử, hậu cung bắt đầu bận rộn nghênh đón những tú nữ trúng cử tiến cung. Việc này Hạ Uyển Chi giao cho Hạ Bích đi an bài, nghĩ tới hơn mười vị tú nữ như hoa như ngọc, trẻ trung xinh đẹp vào cung, đương nhiên nàng sẽ không vui. Thật vất vả tiễn đi từng người từng người bên cạnh hắn, hiện giờ lại một lần thêm nhiều người.
Hậu cung trước nay cũng không thiếu nữ nhân, vậy mà nàng đã quên.
Từng chiếc xe ngựa hoa lệ chở một vị vị tú nữ đoan trang xinh đẹp vào cung, tất cả đều tạm thời an bài ở tại Trữ Tú Cung. Hạ Bích tự mình đi chuẩn bị, nàng nhìn lướt qua Triệu Tĩnh Di đứng ở đằng trước, biểu tình không đổi đi qua mặt hơn mười vị tú nữ, bày ra cái thể diện, bắt đầu dạy bảo.
Hạ Bích là tâm phúc bên cạnh Hoàng Hậu, các nàng mới vừa tiến cung không có một chút ân sủng, tất nhiên không dám xem nhẹ nàng, một mực cung kính nghe dạy dỗ. Hạ Bích cũng ra dáng ra hình dạy dỗ trong chốc lát, để các nàng đứng ở dưới ánh mặt trời nửa canh giờ mới cho trở về rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi.
Triệu Tĩnh Di trở về phòng mình liền tức giận ném khăn tay "Có cái gì hay ho, thật biết làm dáng. Cũng chỉ là một nô tài!"
Tỳ nữ Tiếu Mai nghe vậy khẩn trương nhìn nhìn ngoài cửa, đóng cửa nói "Tiểu thư, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
Triệu Tĩnh Di hừ một tiếng, ngồi ở trước bàn trang điểm rửa mặt chải đầu vẽ mi, Tiếu Mai sửa sang lại đồ vật.
Chỉ chốc lát sau cửa phòng bị gõ vang, Tiếu Mai mở ra thì thấy là Quế Tú ma ma bên cạnh Thái hậu, vội vàng hành lễ để người đi vào. Triệu Tĩnh Di thấy bà thì đứng dậy, Quế Tú ma ma hành lễ nói "Thái Hậu sai nô tỳ tới truyền lời, mời Tĩnh Dung cô nương đi Thọ Ninh Cung ngồi một lát."
"Tạ Thái Hậu!" Triệu Tĩnh Di cười gật gật đầu, sai Tiếu Mai giúp đỡ trang điểm một phen, đeo lên trâm cài và trang sức mình thích ra cửa.
"Nương nương, Thái Hậu truyền Triệu Tĩnh Di đi Thọ Ninh Cung!" Hạ Bích nói.
Nàng cười một chút, cầm khăn tay lau miệng cho Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử tự mình cầm cái muỗng dùng cháo cũng không phải rất quen thuộc. Nàng sai bà vú ôm hắn đi xuống, Đậu Đỏ lông xù trắng mập đi theo phía sau, mông nhỏ uốn éo uốn éo.
"Thái Hậu cũng hành động rất nhanh, còn không thèm tránh tị hiềm, như chỉ sợ người khác không biết Triệu Tĩnh Dung là cháu gái bà ta."
"Nương nương nói phải!" Hạ Bích phù hợp gật gật đầu.
"Nguyên tưởng rằng Triệu gia sẽ tự mình hiểu lấy, không đưa Triệu Tĩnh Di vào cung, lại không nghĩ bọn họ thật đúng là chưa từ bỏ ý định, còn muốn tới tự rước nhục nhã, vậy bổn cung liền không khách khí!" Cứ nghĩ xảy ra sự tình như vậy, nói như thế nào nàng ta cũng không còn mặt mũi mà vào cung.
"Thái Hậu cho người kêu Hoàng Thượng qua dùng cơm trưa, nói vậy hiện tại Hoàng Thượng đã đi qua!" Hạ Bích nói sự thật.
"Thái Hậu thật đúng là gấp gáp chờ không nổi mà!" Nàng cười cười, nói "Vậy chờ xem kịch vui đi!"
Tề Diệp nhìn Triệu Tĩnh Di lả lướt đi vào, tức khắc hiểu nguyên nhân Thái Hậu gọi hắn lại đây dùng cơm trưa, trong lòng có chút không vui, trên mặt lại chưa biểu hiện ra ngoài.
Thái Hậu nhìn hắn một cái, cười nói "Tĩnh Dung nhanh tới bái kiến Hoàng Thượng!"
Triệu Tĩnh Di mỉm cười tiến lên, nhìn hắn một cái, trên mặt phiếm hồng, biểu tình thẹn thùng không thôi, tiếng nói nhỏ nhẹ, muốn ở trước mặt hắn biểu hiện thật ưu nhã khéo léo, quy quy củ củ hành lễ nói "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Hãy bình thân!" Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, bưng chén trà uống một ngụm, lập tức cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Triệu Tĩnh Di cẩn thận nhìn hắn một cái rồi đứng dậy. Thái Hậu quan sát biểu tình của hắn, thấy hắn mặt không biểu tình, trong lòng có chút không vui, lại vẫn gọi người đến bên cạnh, lôi kéo tay Triệu Tĩnh Di, nói "Hiện tại tiến cung cũng tốt. Đừng lo lắng, chúng ta là người một nhà, Hoàng Thượng là biểu ca của ngươi đừng làm như người xa lạ."
"Tạ Hoàng Thượng biểu ca, tạ Thái Hậu cô mẫu!" Triệu Tĩnh Di theo lời nói bà nói đáp lại, ánh mắt lại thường thường nhìn về phía Tề Diệp, thấy hắn cũng không để ý tới chính mình, tâm tình kích động khi gặp hắn cũng dần dần bắt đầu thất vọng.
"Đều là người một nhà, khách khí cái gì!" Thái Hậu lôi kéo tay nàng vỗ vỗ, nói "Hoàng Thượng hiếm khi lại đây một chuyến, ai gia cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món Hoàng Thượng thích ăn, đợi lát nữa Hoàng Thượng ăn nhiều một chút."
"Tạ Thái Hậu nhớ!" Tề Diệp nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt vẫn không ở trên người Triệu Tĩnh Di.
Triệu Tĩnh Di còn không có tư cách dùng bữa cùng bọn họ. Thái Hậu làm trò ở trước mặt Tề Diệp dò hỏi vài câu tình huống trong nhà, Triệu Tĩnh Di tận lực biểu hiện khéo léo trả lời, hai người kẻ xướng người hoạ muốn khiến cho hắn chú ý.
Chỉ tiếc Tề Diệp cứ như là không nghe được, ngồi im không nói chuyện, cũng không nhìn các nàng. Đồ ăn đã lên bàn, Thái Hậu thấy Tề Diệp không có tỏ vẻ gì, cũng không tiện giữ nàng lại, liền cho Triệu Tĩnh Di đi về trước.
Một bữa cơm ăn hết sức vô vị, căn bản hắn không động đũa mấy. Thái Hậu thấy thế, nói "Hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị Hoàng Thượng?"
"Không có, khá tốt!" Hắn nói "Trẫm ăn no, Thái Hậu ăn nhiều một ít đi!"
Tất nhiên Thái Hậu không tin, gắp một đũa thức ăn đặt ở trong chén hắn, nói "Ai gia nhìn Hoàng Thượng có vẻ không vui!"
"Thái Hậu suy nghĩ nhiều!" Hắn nhìn thoáng qua thức ăn trong chén, cầm đũa lên ăn thêm một chút rồi không hề động đũa nữa.
Sau khi ăn xong Tề Diệp ngồi một lát với Thái Hậu rồi nói phải đi về nghỉ ngơi. Thái Hậu cũng không giữ lại, nhìn hắn rời đi rồi thì tức giận ném chén trà "Hoàng Thượng đây là làm bộ dáng cho ai xem?"
"Thái Hậu bớt giận!" Quế Tú ma ma nói "Hoàng Thượng chính là cái tính tình này, Thái Hậu không phải không biết, đừng tức giận hại thân mình!"
"Hừ! Khẳng định là nữ nhân kia lại nói gì đó ở bên tai hắn. Nàng ta đã là Hoàng Hậu còn không thỏa mãn?" Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi, bà đương nhiên nhìn ra được Hoàng Thượng có vẻ không thích Triệu Tĩnh Di, cũng biết Triệu Tĩnh Di, Triệu Dung chính là một người.
Tề Diệp tới Chiêu Hoa Cung, nàng mới vừa dùng bữa xong, trên bàn bày những món ăn nàng thích. Nghe nói hắn lại đây nàng vội vàng đứng dậy, hắn nhìn lướt qua, phân phó Hạ Bích thêm một bộ chén đũa.
Nàng tò mò "Hoàng Thượng còn chưa dùng bữa?"
"Trẫm muốn dùng bữa cùng Uyển Nhi, không thể sao?" Hắn cười hỏi.
"Là vinh hạnh của thần thiếp!" Hạ Uyển Chi mỉm cười gật đầu, vắt khăn lau tay cho hắn, thầm nghĩ hắn ở Thái Hậu lại không ăn no, thật đúng là hiếm lạ, chẳng lẽ Triệu Tĩnh Di không đủ xinh đẹp chiều lòng người sao?
Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đã ngủ trưa. Bọn họ dùng cơm xong, Hạ Uyển Chi hầu hạ Tề Diệp ngủ trưa. Nàng ngồi ở một bên khâu vá quần áo, Tề Diệp vừa thấy liền biết là làm cho hắn, trong lòng có chút chờ mong.
Nhóm tú nữ vào cung vẫn phải học quy củ. Buổi sáng Hạ Bích ra oai phủ đầu rất là hiệu nghiệm, dù là Triệu Tĩnh Di cũng ngoan ngoãn đi theo ma ma học tập quy củ.
Trước tiên các nàng ở Trữ Tú Cung mấy ngày, nếu may mắn được Hoàng Thượng ưu ái, được sủng ái thì sẽ ban cho cung điện để vào ở, hiện giờ các nàng vẫn chỉ là tú nữ trúng cử mà thôi.
Buổi tối Tề Diệp đi Đức Sang Cung dùng bữa, Lâm Huệ nhìn qua những tú nữ mới vào, có thể vào cung thì không chỉ là thân phận địa vị mà dung mạo cũng không thể bắt bẻ được. Xác thật các nàng trẻ trung xinh đẹp, càng quan trọng hơn là thân thể khỏe mạnh, có thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, mà chính nàng lại không có khả năng đó.
Huống chi nàng chỉ là được sủng ái mặt ngoài. Số lần Hoàng Thượng ngủ lại Đức Sang cung của nàng có thể đếm trên một bàn tay, với chút mưa móc ân sủng này làm sao có thể dễ dàng mang thai long chủng?
Người mới vừa vào cung nàng liền cảm giác được nguy cơ. Mỗi người các nàng dung mạo xuất chúng, trẻ trung xinh đẹp, làm sao nàng có thể so với các nàng ta?
Bởi vậy biết được Tề Diệp đến Đức Sang Cung dùng bữa, trong lòng nàng liền có chủ ý.
Phần lớn thức ăn là Tề Diệp thích, nàng tận tâm tận lực hầu hạ. Dùng bữa tối xong, tự mình pha cho hắn một ly trà, ngay sau đó Lâm Huệ hành lễ nói "Hoàng Thượng, thần thiếp có một chuyện muốn nhờ!"
"Chuyện gì?" Tề Diệp nhướng mày, trong lòng có chút đề phòng.
"Thần thiếp vô năng, sợ là ngày sau không thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, mong Hoàng Thượng ân chuẩn, cho thần thiếp đi Thủy Nguyệt am cầu phúc cho Hoàng Thượng, cũng coi như là một phần tâm ý của thần thiếp!"
"Không thể!" Tề Diệp nhíu mày.
"Hoàng Thượng, tâm ý thần thiếp đã quyết, nếu thần thiếp không thể vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp, còn có thể diện nào mà ở tại trong cung. Hiện giờ người mới đã vào cung, Hoàng Thượng có các nàng chăm sóc thần thiếp liền an tâm rồi, thần thiếp chỉ hy vọng có thể dùng hết chút tâm ý này cầu phúc cho Hoàng Thượng."
"Tâm ý của ngươi trẫm hiểu, Tam hoàng tử hiện giờ cũng không có mẫu phi, trẫm nghĩ ngươi hiểu chuyện, ngày sau để cho Tam hoàng tử dưỡng ở dưới danh nghĩa của ngươi đi, Huệ Phi có bằng lòng hay không?"
"Hoàng Thượng, cái này..." Nàng tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng lại đắc ý.
"Liền định như vậy đi, trẫm sẽ nói cùng Thái Hậu và Hoàng Hậu, chọn một ngày cho người mang theo Tam hoàng tử lại đây là được. Ngày sau Tam hoàng tử chính là con của ngươi, đừng nghĩ quá nhiều, dạy dỗ hắn chp thật tốt đi!"
Lâm Huệ ngập nước mắt, quỳ trên mặt đất nói "Tạ Hoàng Thượng ân điển, thần thiếp nhất định coi như mình sinh ra, sẽ không có nửa điểm sơ sẩy."
"Vậy là tốt rồi!" Tề Diệp đỡ nàng đứng dậy, cười vui vẻ.
Hạ Uyển Chi biết được làm Tam hoàng tử dưỡng ở danh nghĩa Lâm Huệ, nhịn không được cười nhạo "Nàng ta thật đúng là lòng dạ rộng rãi, hài tử của Quý Tiệp dư cũng nguyện ý dưỡng."
"Ai bảo nàng ta sinh không được hài tử, có thể có được một vị hoàng tử, đương nhiên nàng ta vui mừng! Nếu nương nương không muốn, có thể nói cùng Hoàng Thượng."
"Không cần, nếu Hoàng Thượng cảm thấy thỏa đáng thì để cho nàng nuôi dưỡng. Nuôi con cho người khác, để xem nàng ta nuôi như thế nào." Hạ Uyển Chi cười cười, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nàng biết hiện giờ Lâm Huệ cũng không có bản lĩnh gì dám đối nghịch cùng nàng.