Chương : 152
Edit: Chang Phi
Beta: Su Thái phi
Lâm Huệ giữ Tú Dung lại bên người mấy ngày để dạy nàng ta quy củ trong cung. Dù sao cũng là người Khang Ninh Vương đưa tới, không phải người của nàng, nên có dùng nàng ta hay không nàng vẫn chưa biết được.
Nếu không phải thấy Diệp Sung Viện ỷ vào việc đang mang thai có Thái Hậu chống lưng, lại được hưởng chút ân sủng của Hoàng Thượng thì không coi ai ra gì. Nếu không phải nàng ta dám coi thường Huệ Phi nàng, ở sau lưng nói nàng không thể sinh hạ hoàng tử thì Lâm Huệ cũng không muốn đẩy Tú Dung ra nhanh như vậy.
Nàng sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối phong phú một chút. Đến chiều nàng đi gặp Hoàng Thượng, nói là Tam hoàng tử đã lâu rồi chưa được gặp Hoàng Thượng, nên có chút nhớ, hắn mới đồng ý buổi tối đi qua dùng bữa tối.
Dù sao nàng cũng cùng Hạ Uyển Chi biết nhau từ bé, cho dù sau khi tiến cung nàng ta có thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không có ai hiểu rõ nàng ta hơn nàng. Nàng dạy dỗ Tú Dung dựa theo suy nghĩ của chính mình, ngôn từ cử chỉ tuy không thể giống hoàn toàn nhưng cũng tạm xem là tương tự.
Tề Diệp phê duyệt tấu chương cả buổi trưa, Quang Thuận công công thấy sắc trời không còn sớm, đúng lúc pha một chén trà bưng lên: "Hoàng Thượng, thời gian không còn sớm nữa. Vừa nãy Huệ Phi đã cho người đến dò hỏi vài lần rồi."
"Ừ! Hôm nay Thái Tử có ngoan ngoãn đọc sách không?" Hắn bưng trà uống một ngụm, hỏi.
"Thái Tử rất thông minh, nô tài đã hỏi thái phó, hắn nói Thái Tử rất chăm chỉ học tập, thật giống với Hoàng Thượng lúc nhỏ." Quang Thuận công công cười nói.
"Không hổ là Thái Tử của trẫm!" Tề Diệp nghe thấy thật cao hứng, mặt rồng đắc ý gật đầu.
Biết Hoàng Thượng tới, Lâm Huệ sửa sang lại một chút rồi mới đi ra ngoài. Tề Diệp cho nàng đứng dậy rồi đi tới ngồi xuống. Nàng sai Thái Vi dâng trà lên, rồi tự mình hầu hạ hắn đi rửa mặt rồi mới sai người dẫn Tam hoàng tử đến.
Tam hoàng tử hành lễ, cẩn thận nhìn nét mặt Hoàng Thượng, Lâm Huệ vẫy tay với hắn, Tam hoàng tử dè dặt đến bên cạnh nàng vẻ mặt sợ hãi.
Tề Diệp hỏi thăm vài câu, Tam hoàng tử nhát gan không dám trả lời, toàn là Lâm Huệ trả lời hộ hắn. Tề Diệp cũng biết tính hắn nhát gan sợ phiền phức, nên cũng không nói nữa chỉ dặn dò Lâm Huệ cẩn thận chăm sóc hắn thật cẩn thận, nhìn khí sắc hắn Tề Diệp cũng biết Lâm Huệ không hề bạc đãi hắn.
Ngồi một lúc nàng rồi gọi bà vú dẫn Tam hoàng tử lui xuống. Sau đó phân phó Thái Vi mang thức ăn lên, thức ăn nhanh chóng được mang lên, cả bàn toàn là món Tề Diệp thích. Lâm Huệ tự tay múc cho hắn một chén canh, Tề Diệp bưng lên uống một ngụm, ánh mắt vô tình dừng lại trên người tỳ nữ chia thức ăn, thất thần đánh rơi cái muỗng phát ra thanh âm leng keng, canh bắn ra làm bẩn long bào của hắn.
Sau đó, hắn đứng bật dậy, túm lấy tay Tú Dung không buông: "Uyển Nhi!" Tú Dung kinh hoảng ngẩng lên nhìn hắn rồi vội cúi đầu xuống, đang muốn quỳ xuống nhưng hắn lại giữ chặt nàng không buông. Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm, biểu tình từ kinh hỉ dần dần lại hiện ra vẻ thất vọng.
Lâm Huệ giả bộ xin tội: "Hoàng Thượng bớt giận, đều do thần thiếp không dạy bảo tốt, khiến nàng mạo phạm Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Tề Diệp không để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tú Dung. Tú Dung ở dưới ánh mắt bức người của hắn thân thể run bần bật lúc nàng cảm thấy mình sắp té xỉu, hắn hỏi: "Ngươi gọi là gì?"
"Thưa... thưa Hoàng Thượng, nô... nô tỳ" Làn váy bị nàng kéo một chút Tú Dung phản ứng lại, liền dựa theo bộ dáng được dạy, cắn cắn môi, lộ ra bộ dáng uỷ khuất, thanh âm run rẩy: "Nô tỳ tên là Tú Dung!"
Quả nhiên, Tề Diệp nhìn nàng càng sâu, tâm tình hắn phức tạp. Nàng thật sự rất giống, cực kỳ giống người hắn vẫn nhớ mong.
Bữa cơm này ai cũng không ăn ngon được, Tề Diệp nhìn chằm chằm Tú Dung làm nàng khẩn trương không thôi. Lúc múc canh cho Lâm Huệ bị run tay làm nước canh bắn ra bỏng tay nàng ta, Lâm Huệ kinh hô: "Sao lại thế này? Tay chân vụng về. Người đâu, mang nàng xuống dạy bảo một chút."
Tú Dung nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ. Tề Diệp thấy nàng sợ hãi, liền nhíu mày, trước khi cung nhân kéo nàng xuống, hắn lên tiếng: "Đợi đã, về sau chú ý hơn là được. Trẫm thấy tỳ nữ này tay chân cũng khá nhanh nhẹn, giữ lại hầu hạ bên cạnh trẫm đi!"
"Ý Hoàng Thượng là để nàng đi qua hầu hạ người ạ?" Lâm Huệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Tỳ nữ này tay chân vụng về, một chút việc nhỏ mà còn làm không tốt. Hoàng Thượng....."
"Huệ Phi không nỡ sao?" Tề Diệp nhướng mày. Nhìn Tú Dung cụp mi rũ mắt, vẻ mặt hoảng sợ, uỷ khuất, trong lòng thấy hơi chua xót.
"Là vinh hạnh của thần thiếp." Lâm Huệ giả bộ dạy dỗ Tú Dung vài câu trước mặt Tề Diệp. Tú Dung điềm đạm đáng yêu rũ mắt gật đầu, bộ dáng nghe chỉ dạy.
Tề Diệp tự rót rượu một ngụm uống cạn, ánh mắt dừng trên người Tú Dung vẫn chưa thu lại. Tuy rằng không phải là nàng, nhưng người trước mắt này mỗi một cử động đều rất giống, khiến khắn không thể không động lòng.
Tin tức Tề Diệp thu nhận một tỳ nữ từ chỗ của Lâm Huệ được truyền đi rất nhanh. Các phi tần đều hiếu kỳ, cho người đi thăm dò tin tức, người biết được cũng không nhiều, chỉ nghe nói nàng được đưa đến Ngọc Long Điện. Các nàng đều biết, nữ nhân được Hoàng Thượng để ý chỉ có một kết cục, nhưng lại thấy kỳ quái tú nữ được tuyển chọn đàng hoàng lại không được thánh tâm, còn cung nữ thân phận hèn mọn lại chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng?
Bên trong Ngọc Long Điện, Tề Diệp cẩn thận đánh giá lại Tú Dung, nói: "Cởi quần áo ra!" Tú Dung sửng sốt, tựa như không tin được lời hắn nói. Quang Thuận công công thấy nàng vẫn đứng im, quát: "Hoàng Thượng nói, ngươi không nghe thấy sao?"
Thấy Quang Thuận nói xong nàng mới phản ứng lại, tuy rằng đã sớm biết được kết cục khi mình tiến cung, nhưng nàng vẫn cảm thấy khẩn trương, sợ hãi. Hai tay cởi quần áo run rẩy không thôi, quần áo từng cái từng cái rơi xuống đất, mặt nàng đỏ lên vì thẹn, đầu càng cúi thấp không dám nhìn lên. Đến khi trên người chỉ còn lại cái yếm hồng thêu liễu xanh hắn mới lên tiếng: "Xoay người lại." Nàng nghe lời xoay người, da thịt trên lưng và cánh tay trơn bóng mịn màng như tuyết không tỳ vết. Hắn vẫn nhớ rõ trên lưng và cánh tay của Hạ Uyển Chi đều có vết thương. Nàng vì hắn mới bị thương, nàng thật sự đã rời khỏi mình.
Trong lòng đau xót, Tề Diệp xoa xoa trán đứng dậy rời đi. Tú Dung hai tay ôm ngực biểu tình khẩn trương, chờ bọn hắn đi xa rồi mới ngồi xổm xuống mặc lại quần áo.
Không lâu sau, Quang Thuận công công trở lại bảo nàng từ giờ ở lại bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng. Tú Dung gật đầu, nàng vừa thấy thất vọng lại vừa thấy may mắn.
Trở lại thư phòng, Tề Diệp nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường. Người con gái trong tranh mỉm cười, nhìn hắn tràn đầy tình cảm. Khiến cho hắn có vô vàn tiếc nuối cùng đau lòng.
Nghe được Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh Tú Dung, Lâm Huệ thấy có chút ngoài ý muốn. Nhớ lại ánh mắt hắn nhìn Tú Dung hôm nay, chắc chắn việc này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Nàng chỉ mới mắng nàng ta một chút hắn đã sốt ruột, muốn đưa người đi rồi.
Hoàng Thượng không hề thân cận với nữ nhân nào ở hậu cung, nhưng chỉ vì Tú Dung có khuôn mặt giống với người kia mà giữ lại bên cạnh. Làm cho người khác không khỏi ghen ghét, nữ nhân kia đã chết mà vẫn như oan hồn bám lấy Hoàng Thượng. Không cho người khác một chút cơ hội nào bảo sao không bị người khác ghi hận?
Ngày thứ hai, Tú Dung đã bị Thái Hậu gọi đi đến Thọ Ninh Cung. Nàng có chút hoảng hốt, tay chân nhũn ra quỳ trên mặt đất. Đôi mắt Quế Tú ma ma như con dao sắc nhìn qua, lạnh giọng: "Ngẩng đầu lên cho Thái Hậu xem."
Tú Dung không dám chậm trễ, sợ hãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ lệ. Thái Hậu híp híp mắt, Diệp sung viện ở bên cạnh cắn môi nhíu mày. Nàng đã từng gặp qua Hoàng Hậu nương nương, người trước mắt này thật sự giống Hoàng Hậu, khó trách Hoàng Thượng muốn giữ người này ở bên cạnh.
Nếu như Hoàng Thượng đem phần tình cảm đối với Hoàng Hậu chuyển dời đến người trước mặt này, chắc chắn sẽ lại xuất hiện thêm một Hoàng Hậu độc sủng hậu cung. Diệp sung viện xoa xoa cái bụng vẫn còn nhỏ của mình, âm thầm suy tính.
Thái Hậu nhìn Tú Dung một lúc, khoé miệng xuất hiện nụ cười lạnh, liếc Quế Tú ma ma một cái, Quế Tú ma ma hiểu ý, nói: "Đứng lên đi, từ giờ ngươi ở bên cạnh Hoàng Thượng phải chăm sóc cho người cẩn thận. Đây là Thái Hậu ban thưởng cho ngươi, nhận lấy đi!"
Tú Dung không nghĩ Thái Hậu lại dễ nói chuyện như vậy. Nàng vẫn nhớ rõ chủ tử từng nói vào cung sẽ không tránh khỏi việc phải chịu chút khổ sở, nàng thấy Thái Hậu thật hiền lành. Nhẹ nhàng thở ra, nàng cung kính nhận chiếc trâm Quế Tú ma ma đưa tới.
Quế Tú ma ma thấy nàng vươn tay ra, còn chưa chạm đến cây trâm liền buông lỏng tay ra. Cây trâm rơi xuống nền đá cẩm thạch, Tú Dung không kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây trâm rơi xuống, leng keng một tiếng rồi vỡ thành năm khúc.
Gần như cùng lúc, bàn tay Quế Tú ma ma đánh tới Tú Dung, Diệp sung viện cũng nhìn thấy. Quế Tú ma ma không chút e dè: "Tỳ nữ to gan, dám ném gẫy cây trâm Tiên Đế ban cho Thái Hậu. Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài đánh chết."
Tú Dung sợ tới mức thất sắc: "Thái Hậu nương nương minh giám, nô tỳ bị oan, nô tỳ căn bản..." Không đợi nàng nói xong, cung nhân đã bịt miệng nàng lại kéo xuống.
Thái Hậu nhàn nhã uống trà, vẻ mặt thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra. Thật ra, mới đầu Diệp sung viện vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc sau nàng mới hiểu. Một bên thì nàng đồng tình với tỳ nữ kia, một bên lại thấy kinh ngạc cảm thán với thủ đoạn của Thái Hậu.
Chỉ là tính toán của Thái Hậu vẫn không được thành công, vì Tú Dung mới chịu mười đại bản (gậy) đã được Tề Diệp cứu. Thấy mặt nàng trắng bệch cả người đầm đìa mồ hôi, hắn nhíu mày kêu Quang Thuận đưa nàng đi cho ngự y xem. Một tiểu cung nữ, sao có thể làm phiền để cho ngự y xem bệnh?
Thái Hậu sắc mặt khó coi: "Khoan đã, Hoàng Thượng không thể đưa nàng ta đi". "Chỉ là một tiểu cung nữ, việc gì phải vì nàng ta mà tức giận." Hắn xua tay, để Quang Thuận đưa người đi.
Thái Hậu đen mặt: "Hôm nay Hoàng Thượng làm sao vậy? Chỉ vì một cung nữ mà cãi lại ai gia?"
"Trẫm không có ý đó, chỉ là không muốn Thái Hậu tức giận. Lại nói, Thái Hậu người đại nhân đại lượng, tất nhiên sẽ không so đo với một tiểu cung nữ, người nói có phải không?"
"Đây là Hoàng Thượng muốn che chở cho nàng ta, tiểu cung nữ kia đã làm hỏng cây trâm Tử ngọc Tiên Đế đã ban cho ai gia." Thái Hậu nhìn chằm chằm hắn, không có ý buông tha chuyện này, đồng thời Quang Thuận công công cũng bị chặn lại ở cửa.
Thấy bà mang cả Tiên Đế ra để lấy cớ, Tề Diệp khẽ nhíu mày biết là bà cố tình nhằm vào Tú Dung. Trước kia là Uyển Nhi, bây giờ đến một cung nữ nho nhỏ bà cũng muốn gây khó dễ. Chỉ cần là chuyện hắn muốn, bà đều can thiệp vào.
Tề Diệp càng nghĩ càng giận, nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay Trẫm nhất định đưa người đi. Nếu Thái Hậu có gì không hài lòng cứ nói với trẫm."
"Ngươi... " Thái Hậu tức đến nỗi chút nữa thì ngất xỉu "Hoàng Thượng phải hiểu rõ, nàng cũng không phải là tiên Hoàng Hậu". Diệp sung viện cũng phụ hoạ theo gật gật đầu, bị hắn nhìn qua, sợ tới nỗi cúi gằm đầu xuống không dám hé răng.
Hắn khẽ nói."Trẫm biết!". Cuối cùng Tú Dung cũng được hắn đưa đi, Thái Hậu tức giận một lúc sau mới bình tĩnh lại, trên mặt đất đã đầy mảnh sứ vỡ. Diệp sung viện không dám hé răng, sợ lửa giận sẽ lan sang người mình.
Mười gậy nói nhiều không nhiều, nói ít không ít nhưng dù sao Tú Dung cũng là nữ tử, tất nhiên sẽ không chịu được. Đêm hôm đó nàng liền phát sốt, cả người khó chịu.
Tề Diệp đến truyền cho ngự y qua xem, không để xảy ra chuyện gì. Trải qua một đêm, ngự y nói đã không còn việc gì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Hắn gật đầu, tay vẫn xoa xoa trên bức tranh, nhợt nhạt mỉm cười cũng không nói gì.
Ngày thứ hai, Thái Hậu cho người gọi Lâm Huệ đến Thọ Ninh Cung. Không đợi Lâm Huệ phản ứng lại, bà liền tát nàng ta một cái, Lâm Huệ lập tức ngửi thấy mùi máu tươi ngai ngái, trên má đau rát.
"Thật là làm khó Huệ Phi, cũng là Huệ Phi độ lượng, có thể tìm được một nữ nhân giống nàng ta giữ ở bên cạnh. Ngươi không sợ nàng ta được sủng ái sẽ quay lại cắn ngược lại ngươi hay sao?" Thái Hậu cười lạnh.
Lâm Huệ lau sạch vết máu ở khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Thần thiếp không biết Thái Hậu đang nói gì, thỉnh Thái Hậu chỉ rõ."
"Hừ, bản lĩnh giả ngu của Huệ Phi ngày càng tiến bộ, ai gia sẽ xem ngươi sẽ giả bộ được bao lâu?" Thái Hậu lạnh lùng nói. Lâm Huệ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng đã có bản lĩnh để Tú Dung ở bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên cũng phải có bản lĩnh khiến cho nàng ta phải ngoan ngoãn. Không để ý đến gương mặt sưng đỏ, nàng lạnh mặt đi ra khỏi Thọ Ninh cung. Quay đầu nhìn lại, trước giờ nàng không hề nghĩ đến dựa vào Thái Hậu, tất nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tú Dung ở lại Tử Nguyệt các hơn nửa tháng, vết thương cũng đã tốt lên. Đúng ra thì nàng chỉ là một tiểu cung nữ, không có tư cách ở lại Tử Nguyệt các nhưng Hoàng Thượng đã đồng ý cho nàng ở lại. Đồng thời người trong cung cũng biết, nàng sẽ là một vị chủ tử mới.
Tề Diệp thật sự để ý đến nàng, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Mỗi ngày hắn đều ghé qua thăm nàng, có khi nhìn nàng đến xuất thần, có lúc lại nhíu mày, có khi lại đối xử với nàng thật dịu dàng.
Hạ Bích nghe được chuyện của Tú Dung, còn cùng Hạ Đồng đi qua nhìn xem. Nàng không thích Tú Dung, chỉ muốn đánh cho mặt nàng ta nở hoa, để xem nàng ta còn có thể dựa vào khuôn mặt kia mê hoặc Hoàng Thượng nữa không. Chỉ dựa vào gương mặt có chút giống chủ tử của nàng mà muốn bay lên cành cao.
Hạ Đồng cũng muốn như vậy, thậm chí còn hy vọng mình có được khuôn mặt như thế, có phải Hoàng Thượng cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy.
Sau khi thương thế của Tú Dung tốt lên được mấy ngày, Tề Diệp liền bảo Quang Thuận an bài cho nàng thị tẩm. Một đêm này tâm tình nữ nhân trong hậu cung thật phức tạp, lại càng hận sao mình không có gương mặt giống nàng ta.
Ngày thứ hai sau khi thị tẩm, Tú Dung được phong làm chiêu dung. Thái Hậu nghe được cũng không có động tác gì, mặc kệ được thăng mấy cấp, hay là được sủng ái vẫn còn có cung quy, bà biết nếu cùng Hoàng Thượng đấu chính diện, người thua luôn là mình. Bà là muốn nhìn xem, nữ nhân kia có thể đắc ý được bao lâu!
Sau khi phong làm Chiêu Dung, nàng được ban cho ở lại thiên điện Ngọc Hoa cung, hiện giờ nàng chính là phi tần được sủng ái nhất trong cung. Đương nhiên, cũng là người khiến nữ nhân hậu cung ghen tỵ đỏ mắt nhất.
Một tháng sau, Hoàng Thượng cũng không phải mỗi ngày đều đến chỗ nàng, nhưng ít nhất cũng có đến bốn, năm ngày trong một tháng. Mà các cung điện khác hắn cũng rất ít khi ở lại, chỗ Diệp sung viện hắn cũng không đi qua, chỉ khi nào nàng nói trong bụng không thoải mái hắn mới đến xem, thấy nàng không có việc gì liền rời đi. Diệp sung viện thấy vậy, không chút rụt rè liền ôm chầm lấy hắn, bị hắn quở trách một lúc rồi cấm túc ba tháng.
Chỗ Huệ Phi hắn chỉ nghỉ lại một đêm, nhưng không cùng phòng. Hắn cũng đi qua chỗ của Liên tiệp dư, còn những nơi khác thì không đi.
Diệp sung viện không thích Tú Dung, nàng ta xuất thân đê tiện, chỉ dựa vào khuôn mặt kia mà lại được sủng ái hơn mình. Nhưng đến Thái Hậu cũng chưa có biện pháp, nàng thì có thể làm được gì? Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta được sủng ái, rồi đặt hết hy vọng của mình vào thai nhi trong bụng, mong có thể sinh hạ hoàng tử, nhận được thánh sủng.
*Tác giả có lời muốn nói: Hai chương nữa là được gặp lại Hạ Uyển Chi rồi.
Beta: Su Thái phi
Lâm Huệ giữ Tú Dung lại bên người mấy ngày để dạy nàng ta quy củ trong cung. Dù sao cũng là người Khang Ninh Vương đưa tới, không phải người của nàng, nên có dùng nàng ta hay không nàng vẫn chưa biết được.
Nếu không phải thấy Diệp Sung Viện ỷ vào việc đang mang thai có Thái Hậu chống lưng, lại được hưởng chút ân sủng của Hoàng Thượng thì không coi ai ra gì. Nếu không phải nàng ta dám coi thường Huệ Phi nàng, ở sau lưng nói nàng không thể sinh hạ hoàng tử thì Lâm Huệ cũng không muốn đẩy Tú Dung ra nhanh như vậy.
Nàng sai nhà bếp chuẩn bị bữa tối phong phú một chút. Đến chiều nàng đi gặp Hoàng Thượng, nói là Tam hoàng tử đã lâu rồi chưa được gặp Hoàng Thượng, nên có chút nhớ, hắn mới đồng ý buổi tối đi qua dùng bữa tối.
Dù sao nàng cũng cùng Hạ Uyển Chi biết nhau từ bé, cho dù sau khi tiến cung nàng ta có thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không có ai hiểu rõ nàng ta hơn nàng. Nàng dạy dỗ Tú Dung dựa theo suy nghĩ của chính mình, ngôn từ cử chỉ tuy không thể giống hoàn toàn nhưng cũng tạm xem là tương tự.
Tề Diệp phê duyệt tấu chương cả buổi trưa, Quang Thuận công công thấy sắc trời không còn sớm, đúng lúc pha một chén trà bưng lên: "Hoàng Thượng, thời gian không còn sớm nữa. Vừa nãy Huệ Phi đã cho người đến dò hỏi vài lần rồi."
"Ừ! Hôm nay Thái Tử có ngoan ngoãn đọc sách không?" Hắn bưng trà uống một ngụm, hỏi.
"Thái Tử rất thông minh, nô tài đã hỏi thái phó, hắn nói Thái Tử rất chăm chỉ học tập, thật giống với Hoàng Thượng lúc nhỏ." Quang Thuận công công cười nói.
"Không hổ là Thái Tử của trẫm!" Tề Diệp nghe thấy thật cao hứng, mặt rồng đắc ý gật đầu.
Biết Hoàng Thượng tới, Lâm Huệ sửa sang lại một chút rồi mới đi ra ngoài. Tề Diệp cho nàng đứng dậy rồi đi tới ngồi xuống. Nàng sai Thái Vi dâng trà lên, rồi tự mình hầu hạ hắn đi rửa mặt rồi mới sai người dẫn Tam hoàng tử đến.
Tam hoàng tử hành lễ, cẩn thận nhìn nét mặt Hoàng Thượng, Lâm Huệ vẫy tay với hắn, Tam hoàng tử dè dặt đến bên cạnh nàng vẻ mặt sợ hãi.
Tề Diệp hỏi thăm vài câu, Tam hoàng tử nhát gan không dám trả lời, toàn là Lâm Huệ trả lời hộ hắn. Tề Diệp cũng biết tính hắn nhát gan sợ phiền phức, nên cũng không nói nữa chỉ dặn dò Lâm Huệ cẩn thận chăm sóc hắn thật cẩn thận, nhìn khí sắc hắn Tề Diệp cũng biết Lâm Huệ không hề bạc đãi hắn.
Ngồi một lúc nàng rồi gọi bà vú dẫn Tam hoàng tử lui xuống. Sau đó phân phó Thái Vi mang thức ăn lên, thức ăn nhanh chóng được mang lên, cả bàn toàn là món Tề Diệp thích. Lâm Huệ tự tay múc cho hắn một chén canh, Tề Diệp bưng lên uống một ngụm, ánh mắt vô tình dừng lại trên người tỳ nữ chia thức ăn, thất thần đánh rơi cái muỗng phát ra thanh âm leng keng, canh bắn ra làm bẩn long bào của hắn.
Sau đó, hắn đứng bật dậy, túm lấy tay Tú Dung không buông: "Uyển Nhi!" Tú Dung kinh hoảng ngẩng lên nhìn hắn rồi vội cúi đầu xuống, đang muốn quỳ xuống nhưng hắn lại giữ chặt nàng không buông. Hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm, biểu tình từ kinh hỉ dần dần lại hiện ra vẻ thất vọng.
Lâm Huệ giả bộ xin tội: "Hoàng Thượng bớt giận, đều do thần thiếp không dạy bảo tốt, khiến nàng mạo phạm Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Tề Diệp không để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tú Dung. Tú Dung ở dưới ánh mắt bức người của hắn thân thể run bần bật lúc nàng cảm thấy mình sắp té xỉu, hắn hỏi: "Ngươi gọi là gì?"
"Thưa... thưa Hoàng Thượng, nô... nô tỳ" Làn váy bị nàng kéo một chút Tú Dung phản ứng lại, liền dựa theo bộ dáng được dạy, cắn cắn môi, lộ ra bộ dáng uỷ khuất, thanh âm run rẩy: "Nô tỳ tên là Tú Dung!"
Quả nhiên, Tề Diệp nhìn nàng càng sâu, tâm tình hắn phức tạp. Nàng thật sự rất giống, cực kỳ giống người hắn vẫn nhớ mong.
Bữa cơm này ai cũng không ăn ngon được, Tề Diệp nhìn chằm chằm Tú Dung làm nàng khẩn trương không thôi. Lúc múc canh cho Lâm Huệ bị run tay làm nước canh bắn ra bỏng tay nàng ta, Lâm Huệ kinh hô: "Sao lại thế này? Tay chân vụng về. Người đâu, mang nàng xuống dạy bảo một chút."
Tú Dung nghe vậy vội vàng quỳ xuống đất, liên tục cầu xin tha thứ. Tề Diệp thấy nàng sợ hãi, liền nhíu mày, trước khi cung nhân kéo nàng xuống, hắn lên tiếng: "Đợi đã, về sau chú ý hơn là được. Trẫm thấy tỳ nữ này tay chân cũng khá nhanh nhẹn, giữ lại hầu hạ bên cạnh trẫm đi!"
"Ý Hoàng Thượng là để nàng đi qua hầu hạ người ạ?" Lâm Huệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Tỳ nữ này tay chân vụng về, một chút việc nhỏ mà còn làm không tốt. Hoàng Thượng....."
"Huệ Phi không nỡ sao?" Tề Diệp nhướng mày. Nhìn Tú Dung cụp mi rũ mắt, vẻ mặt hoảng sợ, uỷ khuất, trong lòng thấy hơi chua xót.
"Là vinh hạnh của thần thiếp." Lâm Huệ giả bộ dạy dỗ Tú Dung vài câu trước mặt Tề Diệp. Tú Dung điềm đạm đáng yêu rũ mắt gật đầu, bộ dáng nghe chỉ dạy.
Tề Diệp tự rót rượu một ngụm uống cạn, ánh mắt dừng trên người Tú Dung vẫn chưa thu lại. Tuy rằng không phải là nàng, nhưng người trước mắt này mỗi một cử động đều rất giống, khiến khắn không thể không động lòng.
Tin tức Tề Diệp thu nhận một tỳ nữ từ chỗ của Lâm Huệ được truyền đi rất nhanh. Các phi tần đều hiếu kỳ, cho người đi thăm dò tin tức, người biết được cũng không nhiều, chỉ nghe nói nàng được đưa đến Ngọc Long Điện. Các nàng đều biết, nữ nhân được Hoàng Thượng để ý chỉ có một kết cục, nhưng lại thấy kỳ quái tú nữ được tuyển chọn đàng hoàng lại không được thánh tâm, còn cung nữ thân phận hèn mọn lại chiếm được niềm vui của Hoàng Thượng?
Bên trong Ngọc Long Điện, Tề Diệp cẩn thận đánh giá lại Tú Dung, nói: "Cởi quần áo ra!" Tú Dung sửng sốt, tựa như không tin được lời hắn nói. Quang Thuận công công thấy nàng vẫn đứng im, quát: "Hoàng Thượng nói, ngươi không nghe thấy sao?"
Thấy Quang Thuận nói xong nàng mới phản ứng lại, tuy rằng đã sớm biết được kết cục khi mình tiến cung, nhưng nàng vẫn cảm thấy khẩn trương, sợ hãi. Hai tay cởi quần áo run rẩy không thôi, quần áo từng cái từng cái rơi xuống đất, mặt nàng đỏ lên vì thẹn, đầu càng cúi thấp không dám nhìn lên. Đến khi trên người chỉ còn lại cái yếm hồng thêu liễu xanh hắn mới lên tiếng: "Xoay người lại." Nàng nghe lời xoay người, da thịt trên lưng và cánh tay trơn bóng mịn màng như tuyết không tỳ vết. Hắn vẫn nhớ rõ trên lưng và cánh tay của Hạ Uyển Chi đều có vết thương. Nàng vì hắn mới bị thương, nàng thật sự đã rời khỏi mình.
Trong lòng đau xót, Tề Diệp xoa xoa trán đứng dậy rời đi. Tú Dung hai tay ôm ngực biểu tình khẩn trương, chờ bọn hắn đi xa rồi mới ngồi xổm xuống mặc lại quần áo.
Không lâu sau, Quang Thuận công công trở lại bảo nàng từ giờ ở lại bên cạnh hầu hạ Hoàng Thượng. Tú Dung gật đầu, nàng vừa thấy thất vọng lại vừa thấy may mắn.
Trở lại thư phòng, Tề Diệp nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường. Người con gái trong tranh mỉm cười, nhìn hắn tràn đầy tình cảm. Khiến cho hắn có vô vàn tiếc nuối cùng đau lòng.
Nghe được Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh Tú Dung, Lâm Huệ thấy có chút ngoài ý muốn. Nhớ lại ánh mắt hắn nhìn Tú Dung hôm nay, chắc chắn việc này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Nàng chỉ mới mắng nàng ta một chút hắn đã sốt ruột, muốn đưa người đi rồi.
Hoàng Thượng không hề thân cận với nữ nhân nào ở hậu cung, nhưng chỉ vì Tú Dung có khuôn mặt giống với người kia mà giữ lại bên cạnh. Làm cho người khác không khỏi ghen ghét, nữ nhân kia đã chết mà vẫn như oan hồn bám lấy Hoàng Thượng. Không cho người khác một chút cơ hội nào bảo sao không bị người khác ghi hận?
Ngày thứ hai, Tú Dung đã bị Thái Hậu gọi đi đến Thọ Ninh Cung. Nàng có chút hoảng hốt, tay chân nhũn ra quỳ trên mặt đất. Đôi mắt Quế Tú ma ma như con dao sắc nhìn qua, lạnh giọng: "Ngẩng đầu lên cho Thái Hậu xem."
Tú Dung không dám chậm trễ, sợ hãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú mỹ lệ. Thái Hậu híp híp mắt, Diệp sung viện ở bên cạnh cắn môi nhíu mày. Nàng đã từng gặp qua Hoàng Hậu nương nương, người trước mắt này thật sự giống Hoàng Hậu, khó trách Hoàng Thượng muốn giữ người này ở bên cạnh.
Nếu như Hoàng Thượng đem phần tình cảm đối với Hoàng Hậu chuyển dời đến người trước mặt này, chắc chắn sẽ lại xuất hiện thêm một Hoàng Hậu độc sủng hậu cung. Diệp sung viện xoa xoa cái bụng vẫn còn nhỏ của mình, âm thầm suy tính.
Thái Hậu nhìn Tú Dung một lúc, khoé miệng xuất hiện nụ cười lạnh, liếc Quế Tú ma ma một cái, Quế Tú ma ma hiểu ý, nói: "Đứng lên đi, từ giờ ngươi ở bên cạnh Hoàng Thượng phải chăm sóc cho người cẩn thận. Đây là Thái Hậu ban thưởng cho ngươi, nhận lấy đi!"
Tú Dung không nghĩ Thái Hậu lại dễ nói chuyện như vậy. Nàng vẫn nhớ rõ chủ tử từng nói vào cung sẽ không tránh khỏi việc phải chịu chút khổ sở, nàng thấy Thái Hậu thật hiền lành. Nhẹ nhàng thở ra, nàng cung kính nhận chiếc trâm Quế Tú ma ma đưa tới.
Quế Tú ma ma thấy nàng vươn tay ra, còn chưa chạm đến cây trâm liền buông lỏng tay ra. Cây trâm rơi xuống nền đá cẩm thạch, Tú Dung không kịp phản ứng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây trâm rơi xuống, leng keng một tiếng rồi vỡ thành năm khúc.
Gần như cùng lúc, bàn tay Quế Tú ma ma đánh tới Tú Dung, Diệp sung viện cũng nhìn thấy. Quế Tú ma ma không chút e dè: "Tỳ nữ to gan, dám ném gẫy cây trâm Tiên Đế ban cho Thái Hậu. Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài đánh chết."
Tú Dung sợ tới mức thất sắc: "Thái Hậu nương nương minh giám, nô tỳ bị oan, nô tỳ căn bản..." Không đợi nàng nói xong, cung nhân đã bịt miệng nàng lại kéo xuống.
Thái Hậu nhàn nhã uống trà, vẻ mặt thản nhiên như chưa có việc gì xảy ra. Thật ra, mới đầu Diệp sung viện vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc sau nàng mới hiểu. Một bên thì nàng đồng tình với tỳ nữ kia, một bên lại thấy kinh ngạc cảm thán với thủ đoạn của Thái Hậu.
Chỉ là tính toán của Thái Hậu vẫn không được thành công, vì Tú Dung mới chịu mười đại bản (gậy) đã được Tề Diệp cứu. Thấy mặt nàng trắng bệch cả người đầm đìa mồ hôi, hắn nhíu mày kêu Quang Thuận đưa nàng đi cho ngự y xem. Một tiểu cung nữ, sao có thể làm phiền để cho ngự y xem bệnh?
Thái Hậu sắc mặt khó coi: "Khoan đã, Hoàng Thượng không thể đưa nàng ta đi". "Chỉ là một tiểu cung nữ, việc gì phải vì nàng ta mà tức giận." Hắn xua tay, để Quang Thuận đưa người đi.
Thái Hậu đen mặt: "Hôm nay Hoàng Thượng làm sao vậy? Chỉ vì một cung nữ mà cãi lại ai gia?"
"Trẫm không có ý đó, chỉ là không muốn Thái Hậu tức giận. Lại nói, Thái Hậu người đại nhân đại lượng, tất nhiên sẽ không so đo với một tiểu cung nữ, người nói có phải không?"
"Đây là Hoàng Thượng muốn che chở cho nàng ta, tiểu cung nữ kia đã làm hỏng cây trâm Tử ngọc Tiên Đế đã ban cho ai gia." Thái Hậu nhìn chằm chằm hắn, không có ý buông tha chuyện này, đồng thời Quang Thuận công công cũng bị chặn lại ở cửa.
Thấy bà mang cả Tiên Đế ra để lấy cớ, Tề Diệp khẽ nhíu mày biết là bà cố tình nhằm vào Tú Dung. Trước kia là Uyển Nhi, bây giờ đến một cung nữ nho nhỏ bà cũng muốn gây khó dễ. Chỉ cần là chuyện hắn muốn, bà đều can thiệp vào.
Tề Diệp càng nghĩ càng giận, nói: "Một khi đã như vậy, hôm nay Trẫm nhất định đưa người đi. Nếu Thái Hậu có gì không hài lòng cứ nói với trẫm."
"Ngươi... " Thái Hậu tức đến nỗi chút nữa thì ngất xỉu "Hoàng Thượng phải hiểu rõ, nàng cũng không phải là tiên Hoàng Hậu". Diệp sung viện cũng phụ hoạ theo gật gật đầu, bị hắn nhìn qua, sợ tới nỗi cúi gằm đầu xuống không dám hé răng.
Hắn khẽ nói."Trẫm biết!". Cuối cùng Tú Dung cũng được hắn đưa đi, Thái Hậu tức giận một lúc sau mới bình tĩnh lại, trên mặt đất đã đầy mảnh sứ vỡ. Diệp sung viện không dám hé răng, sợ lửa giận sẽ lan sang người mình.
Mười gậy nói nhiều không nhiều, nói ít không ít nhưng dù sao Tú Dung cũng là nữ tử, tất nhiên sẽ không chịu được. Đêm hôm đó nàng liền phát sốt, cả người khó chịu.
Tề Diệp đến truyền cho ngự y qua xem, không để xảy ra chuyện gì. Trải qua một đêm, ngự y nói đã không còn việc gì chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Hắn gật đầu, tay vẫn xoa xoa trên bức tranh, nhợt nhạt mỉm cười cũng không nói gì.
Ngày thứ hai, Thái Hậu cho người gọi Lâm Huệ đến Thọ Ninh Cung. Không đợi Lâm Huệ phản ứng lại, bà liền tát nàng ta một cái, Lâm Huệ lập tức ngửi thấy mùi máu tươi ngai ngái, trên má đau rát.
"Thật là làm khó Huệ Phi, cũng là Huệ Phi độ lượng, có thể tìm được một nữ nhân giống nàng ta giữ ở bên cạnh. Ngươi không sợ nàng ta được sủng ái sẽ quay lại cắn ngược lại ngươi hay sao?" Thái Hậu cười lạnh.
Lâm Huệ lau sạch vết máu ở khoé miệng, nhàn nhạt nói: "Thần thiếp không biết Thái Hậu đang nói gì, thỉnh Thái Hậu chỉ rõ."
"Hừ, bản lĩnh giả ngu của Huệ Phi ngày càng tiến bộ, ai gia sẽ xem ngươi sẽ giả bộ được bao lâu?" Thái Hậu lạnh lùng nói. Lâm Huệ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng đã có bản lĩnh để Tú Dung ở bên cạnh Hoàng Thượng, tất nhiên cũng phải có bản lĩnh khiến cho nàng ta phải ngoan ngoãn. Không để ý đến gương mặt sưng đỏ, nàng lạnh mặt đi ra khỏi Thọ Ninh cung. Quay đầu nhìn lại, trước giờ nàng không hề nghĩ đến dựa vào Thái Hậu, tất nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tú Dung ở lại Tử Nguyệt các hơn nửa tháng, vết thương cũng đã tốt lên. Đúng ra thì nàng chỉ là một tiểu cung nữ, không có tư cách ở lại Tử Nguyệt các nhưng Hoàng Thượng đã đồng ý cho nàng ở lại. Đồng thời người trong cung cũng biết, nàng sẽ là một vị chủ tử mới.
Tề Diệp thật sự để ý đến nàng, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất. Mỗi ngày hắn đều ghé qua thăm nàng, có khi nhìn nàng đến xuất thần, có lúc lại nhíu mày, có khi lại đối xử với nàng thật dịu dàng.
Hạ Bích nghe được chuyện của Tú Dung, còn cùng Hạ Đồng đi qua nhìn xem. Nàng không thích Tú Dung, chỉ muốn đánh cho mặt nàng ta nở hoa, để xem nàng ta còn có thể dựa vào khuôn mặt kia mê hoặc Hoàng Thượng nữa không. Chỉ dựa vào gương mặt có chút giống chủ tử của nàng mà muốn bay lên cành cao.
Hạ Đồng cũng muốn như vậy, thậm chí còn hy vọng mình có được khuôn mặt như thế, có phải Hoàng Thượng cũng sẽ không đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy.
Sau khi thương thế của Tú Dung tốt lên được mấy ngày, Tề Diệp liền bảo Quang Thuận an bài cho nàng thị tẩm. Một đêm này tâm tình nữ nhân trong hậu cung thật phức tạp, lại càng hận sao mình không có gương mặt giống nàng ta.
Ngày thứ hai sau khi thị tẩm, Tú Dung được phong làm chiêu dung. Thái Hậu nghe được cũng không có động tác gì, mặc kệ được thăng mấy cấp, hay là được sủng ái vẫn còn có cung quy, bà biết nếu cùng Hoàng Thượng đấu chính diện, người thua luôn là mình. Bà là muốn nhìn xem, nữ nhân kia có thể đắc ý được bao lâu!
Sau khi phong làm Chiêu Dung, nàng được ban cho ở lại thiên điện Ngọc Hoa cung, hiện giờ nàng chính là phi tần được sủng ái nhất trong cung. Đương nhiên, cũng là người khiến nữ nhân hậu cung ghen tỵ đỏ mắt nhất.
Một tháng sau, Hoàng Thượng cũng không phải mỗi ngày đều đến chỗ nàng, nhưng ít nhất cũng có đến bốn, năm ngày trong một tháng. Mà các cung điện khác hắn cũng rất ít khi ở lại, chỗ Diệp sung viện hắn cũng không đi qua, chỉ khi nào nàng nói trong bụng không thoải mái hắn mới đến xem, thấy nàng không có việc gì liền rời đi. Diệp sung viện thấy vậy, không chút rụt rè liền ôm chầm lấy hắn, bị hắn quở trách một lúc rồi cấm túc ba tháng.
Chỗ Huệ Phi hắn chỉ nghỉ lại một đêm, nhưng không cùng phòng. Hắn cũng đi qua chỗ của Liên tiệp dư, còn những nơi khác thì không đi.
Diệp sung viện không thích Tú Dung, nàng ta xuất thân đê tiện, chỉ dựa vào khuôn mặt kia mà lại được sủng ái hơn mình. Nhưng đến Thái Hậu cũng chưa có biện pháp, nàng thì có thể làm được gì? Chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta được sủng ái, rồi đặt hết hy vọng của mình vào thai nhi trong bụng, mong có thể sinh hạ hoàng tử, nhận được thánh sủng.
*Tác giả có lời muốn nói: Hai chương nữa là được gặp lại Hạ Uyển Chi rồi.