Chương : 153
Edit: Như Sung dung
Beta: Dao Thục Nghi.
Nữ nhân trong hậu cung có người nào lại không muốn leo lên trên, không phải nhờ ân sủng của Hoàng đế thì là nhờ mẫu bằng tử quý*. Diệp sung viện cho rằng nàng có thể mẫu bằng tử quý, nhưng lại không ngờ Đường chiêu dung mới được sủng ái bốn tháng liền được ngự y chẩn ra đã có thai hơn hai tháng. Một chút tin tức ở bên kia cũng không có, nàng an bài nội gián ở Ngọc Hoa Cung thực đúng là mất công.
*Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh nhờ con.
Đường chiêu dung truyền ra tin nàng ta có hỷ sự. Nữ nhân hậu cung đỏ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái Đường chiêu dung, không ngừng ban thưởng cho Ngọc Hoa Cung, không khí ở Ngọc Hoa Cung cũng vui vẻ hơn nhiều.
Lâm Huệ phe phẩy chiếc quạt tròn, ở trong đình hóng mát, Tam hoàng tử thì thả diều ở trong vườn. Đường chiêu dung mỉm cười tiến vào, đang muốn hành lễ thì bị Lâm Huệ ngăn lại, mỉm cười nói: "Đều là tỷ muội, không cần phải khách khí như vậy."
"Huệ Phi rộng lượng, chỉ là lễ tiết không thể nói bỏ là bỏ được, muội muội vẫn là nên hành lễ." Tuy rằng Đường chiêu dung được sủng ái, ở trước mặt các phi tần khác rất biết đối xử, nhưng đối với nàng, nàng cảm thấy chưa đủ. Đường chiêu dung biết rõ xuất thân của Lâm Huệ, nên không dám làm càn trước mặt Lâm Huệ.
Lâm Huệ cũng không ngăn cản, nhìn Đường chiêu dung hành lễ, sau đó hai người ngồi xuống. Cung nữ mở ra hộp đồ ăn, lấy ra dưa gang ướp lạnh, Đường chiêu dung nói: "Đây là dưa gang ướp lạnh vừa đưa tới, tần thiếp ăn thấy cũng rất ngon nên mang cho tỷ tỷ giải nhiệt."
"Muội muội, muội thật có tâm." Lâm Huệ không khách khí cầm một khối dưa gang vừa cắt xong, cắn một ngụm. "Mát lạnh, ngọt thanh, quả nhiên ngon miệng. Hoàng Thượng thật sủng ái muội muội, dưa gang này đưa vào cung nhưng không nhiều lắm."
"Quả thật không nhiều lắm, nghe Hoàng Thượng nói chỉ có vài quả, nhưng ở trên đường đi đã hỏng mất không biết bao nhiêu quả, Hoàng Thượng biết tần thiếp thích ăn, mới đưa tới." Có thể được quân vương sủng ái như thế, Đường chiêu dung không khỏi lộ ra tia đắc ý. Dường như nàng ta nhớ ra trước mặt nàng là ai nên nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói: "Nghe nói tỷ tỷ cũng thích, tần thiếp mới mang đến đây cho tỷ tỷ nếm thử."
"Tâm ý của ngươi tỷ tỷ đương nhiên biết." Lâm Huệ nhàn nhạt nói. "Việc này đã chứng minh, ngày trước ta lưu lại muội là đúng."
Đường chiêu dung mỉm cười gật đầu.
Lâm Huệ nói: "Chỉ là, muội muội cần phải biết, bổn phi ghét nhất là bị phản bội. Ta có thể làm cho ngươi được sủng ái, thì cũng có bản lĩnh kéo ngươi xuống. Điểm này muội muội cần phải nhớ kỹ."
Đường chiêu dung giật mình một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vâng, tần thiếp biết."
Cũng là long thai, nhưng Diệp sung viện lại tức giận đến muốn khóc. Cái gì ngon, cái gì tốt, cống phẩm và trái cây ngon cũng đều đưa tới Ngọc Hoa Cung, mà nàng nhón chân mong chờ Hoàng thượng tới, lại không thấy được một bóng hình.
Chỉ cần không có Đường chiêu dung, hậu cung này sẽ không còn độc sủng. Nghĩ như thế, Diệp sung viện bắt đầu không an phận, nàng phái người ở bên Đường chiêu dung, bỏ bột hoa hồng vào thuốc bổ. Ai ngờ hai canh giờ sau, Diệp sung viện bắt đầu cảm thấy bụng không thoải mái, không bao lâu liền thấy máu, ngự y tới cũng không cứu được con nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hoàng tử vừa thành hình ra đi, Diệp sung viện không ngờ người sinh non lại chính là mình.
Đường chiêu dung biết được Diệp sung viện nửa đêm đẻ non, cười lạnh một tiếng. Nàng ta làm bậy, tất nhiên không thể sống, còn muốn hại nàng, may mắn là nàng đã nhanh trí căn dặn người ở nhà bếp cẩn thận, làm sao nàng có thể để cho nguời ta dễ dàng động tay động chân vào thức ăn được? Thức ăn vừa đưa tới thì nhanh chóng bị đổ đi, nàng sẽ không ngu ngốc chui đầu vào lưới.
Đường Chiêu Dung nghĩ, vì sao nàng không thể tố giác nàng ta? Nàng ta để ý đứa bé trong bụng nàng như thế, đương nhiên so với việc bị sảy thai, việc đứa bé trong bụng thậm chí còn không tồn tại sẽ khó chịu hơn. Mùi vị của sự báo ứng nhất định rất khổ sở.
Diệp sung viện trải qua những ngày này thật không dễ dàng, nguyên bản không được sủng ái nhiều, hiện giờ hài tử cũng không có, Hoàng Thượng với nàng không nóng không lạnh, Thái Hậu lại rất thất vọng về nàng, chỉ phân phó người đến chăm sóc mà không hề tới thăm nàng, ngược lại bắt đầu dìu dắt các phi tần khác.
Diệp sung viện biết nàng bị vứt bỏ, bị Thái Hậu coi là một quân cờ vô dụng. Thế nhưng, Đường chiêu dung lại càng được sủng ái, đã nhanh chóng vượt qua tiên hoàng hậu.
Chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, ở hậu cung không có hài tử mới là điều đáng sợ nhất.
Nhìn Đường chiêu dung được sủng ái như vậy, Hạ Bích trong lòng nóng như lửa đốt, nếu như Đường chiêu dung sinh hạ hoàng tử, chẳng phải là sẽ đoạt mất vị trí Thái tử của Nhị hoàng tử hay sao?
Hạ Bích cảm nhận được nguy cơ trước mắt nhưng lại không thể làm gì được. Nếu nương nương còn ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, vì làm Hoàng Thượng coi trọng Tiểu Thái Tử nên Hạ Bích rất nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Thái Tử, khiến hắn nghe lời hiểu chuyện. Tiểu Thái Tử đã bắt đầu đọc sách viết chữ, nàng tuy kiến thức không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể giám sát một chút.
Một lúc sau, Tiểu Thái Tử học viết chữ đã mệt, cùng Tứ hoàng tử dắt Đậu Đỏ ra ngoài đi dạo. Đậu Đỏ đã không còn là một cục thịt nhỏ, hiện tại nó đã trưởng thành, chỉ thấp hơn Tiểu Thái Tử một chút mà thôi. Cũng có mấy cung nữ rất sợ nó, liên tục trốn tránh.
Tiểu Thái Tử coi tiểu Đậu Đỏ là bảo bối, mỗi ngày đều đến cùng Đậu Đỏ đi chơi. Đậu Đỏ rất bướng bỉnh, được tự do liền như con ngựa hoang thoát cương, chạy tới chạy lui, nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi lấy lòng bọn họ, còn cọ cọ đầu vào người bọn họ, thật sự khiến người ta yêu thích.
Hạ Bích không yên tâm, đi theo bọn họ ra ngoài. Đột nhiên, Đậu Đỏ gầm lên hai tiếng, ngay sau khi nghe thấy tiếng kêu, nàng liền kéo hai vị tiểu hoàng tử theo sau, còn chưa đi đến liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Đậu Đỏ.
Đường chiêu dung nhìn thời tiết rất đẹp nên ra ngoài tản bộ, không ngờ đột nhiên bị một con chó lớn xông ra chắn đường, dọa nàng sợ đến mặt mày trắng bệch. Cung nhân thấy thế vội vàng đuổi con chó lớn đó đi, nhưng Đậu Đỏ thật sự rất hung dữ, tiểu thái giám cũng sợ hãi, luống cuống lấy gậy đuổi nó đi.
Con chó lớn màu trắng ánh mắt đỏ ngầu như sát thần, kỳ thật nó bình thường rất ôn hòa, nhưng có ôn hoà đến đâu thì bị bọn họ một rống một kêu như vậy cũng sẽ rối loạn. Đậu Đỏ nhìn bọn họ, gầm lên một tiếng, thấy tiểu chủ nhân của mình đang tiến tới mới bắt đầu bình tĩnh lại, chầm chậm chạy đến bên Tiểu Thái Tử.
Tiểu Thái Tử xoa xoa Đậu Đỏ, khẽ trấn an nó, huynh đệ bọn họ vuốt ve Đậu Đỏ một lát mới rời đi, Hạ Bích tuy không thích Đường chiêu dung nhưng vẫn tiến đến thỉnh tội.
"Khiến nương nương sợ hãi như vậy, đều là lỗi của nô tỳ, không biết súc sinh đó dám dọa nương nương, xin nương nương trách phạt."
Đường chiêu dung liếc mắt nhìn Hạ Bích một cái, ánh mắt dừng trên người hai vị Hoàng tử. Hai tiểu hài tử này được chăm sóc rất khá, dù không có mẫu hậu chống lưng nhưng sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với bọn họ một chút cũng không giảm, mỗi ngày đều qua thăm bọn họ, thỉnh thoảng lại cùng ở lại dùng bữa.
Người ta đều nói nàng được sủng ái, nhưng nàng thậm chí còn không được sủng ái bằng hai tên tiểu tử này.
Xoa nơi bụng đang hơi nhô lên, Đường chiêu dung cười cười: "Làm bổn phi sợ hãi thì không sao, nhưng nếu làm long chủng trong bụng sợ hãi thì làm gì cũng không hết tội."
"Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ, sau này nhất định sẽ giám sát chặt chẽ súc sinh kia." Hạ Bích cúi đầu, dứt lời liền dẫn người đi. Đậu Đỏ cũng bình tĩnh lại, vẫn chạy nhảy tung tăng, còn chơi đùa với tiểu chủ nhân.
Buổi tối, khi Tề Diệp đi đến Ngọc Hoa Cung, thấy Đường chiêu dung ăn uống không tốt, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp không sao." Nàng lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt không thoải mái.
"Đừng qua loa lấy lệ trẫm, nếu không thoải mái thì bảo ngự y đến xem." Hắn nhíu mày nhìn Đường chiêu dung.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương là bị kinh sợ mới như thế, buổi chiều tiểu chủ ngủ còn giật mình tỉnh dậy." Một cung nữ đứng hầu thay nàng mở miệng, ẩn ý nói.
"Sao lại thế này?" Tề Diệp hỏi.
Cung nữ thêm mắm thêm muối trả lời: "Nương nương bị một con chó lớn màu trắng đột nhiên xông ra dọa cho sợ hãi, con chó lớn màu trắng ấy suýt nữa đã cắn bị thương nương nương, như vậy, dù ít dù nhiều cũng là hướng tới nương nương. Nếu không phải bọn nô tài ngăn đón, chỉ sợ nương nương đã bị thương."
Trong cung, ngoài con chó lông trắng mà Tiểu Thái Tử nuôi ra thì còn ai nữa? Tề Diệp liếc mắt nhìn cung nữ vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho nàng ta không rét mà run.
Tề Diệp hô lên một tiếng: "Quang Thuận!", ít phút sau, Quang Thuận công công khom người tiến vào, Tề Diệp ra lệnh: "Kéo người ra ngoài, cắt lưỡi, chém đầu."
Đường chiêu dung sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tiểu cung nữ bị hai vị công công kéo ra ngoài, tiểu cung nữ lớn tiếng kêu cứu: "Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Nương nương, xin người cứu nô tỳ!"
Đường chiêu dung sắc mặt trắng bệch nhìn cung nữ bị mang đi, ngay lập tức, mồ hôi tuôn ra như suối.
Tề Diệp vẫn tự nhiên như không có gì xảy ra, nhàn nhã uống một ngụm canh, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Nâng cằm Đường chiêu dung lên để nàng nhìn vào mắt mình, ngữ khí thanh lãnh, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình nào: "Trẫm thích người ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử có thân phận như thế nào, ta hy vọng Đường chiêu dung có thể hiểu rõ."
Đường chiêu dung run lên bần bật, luống cuống gật đầu: "Tần thiếp ghi nhớ!"
"Vậy thì tốt, nếu không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi hai, ba tháng đi." Dứt lời, Tề Diệp đứng dậy, không hề nhìn nàng lấy một cái liền xoay người rời đi.
Tề Diệp vừa đi, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng đều cho rằng nàng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, thật ra chỉ có mình nàng biết, nàng được sủng ái chỉ là bởi vì khuôn mặt này mà thôi, khuôn mặt giống với tiên hoàng hậu. Chỉ là, đáng tiếc, nàng không phải tiên hoàng hậu!
Sau đó, mọi người trong cung đều biết Đường chiêu dung chọc giận Hoàng Thượng, bị cấm túc ba tháng, không ít người vỗ tay tỏ ý vui mừng, sung sướng khi người gặp họa.
Đường chiêu dung bị thất sủng, Hạ Đồng bắt đầu suy tính. Hạ Đồng biết Hoàng Thượng thích hai vị hoàng tử nên mỗi ngày đều đến chơi cùng hai vị hoàng tử. Tiểu Thái Tử còn nhỏ, đơn giản là không biết tâm tư của Hạ Đồng. Hạ Bích không ngốc, sai người đuổi nàng ta ra ngoài, còn nói: "Ta sẽ không để ngươi lợi dụng tiểu chủ tử được sủng ái đâu."
"Tỷ tỷ!" Hạ Đồng đáng thương nhìn nàng. "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó."
Hạ Bích không tin, lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Hạ Đồng bị nhìn như vậy, có chút chột dạ, cúi đầu nói: "Hiếm khi Đường chiêu dung thất sủng, đây đúng là cơ hội tốt, ngươi hãy nghỉ thử xem, nếu ta được Hoàng Thượng sủng ái thì chắc chắn sẽ chăm sóc, chiếu cố tốt cho hai vị hoàng tử, nhưng hôm nay ta vẫn chưa đạt được điều đó. Ngươi là tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta đi!"
Vẻ mặt của Hạ Bích không thay đổi, thấy vậy, Hạ Đồng lại nói: "Hiện giờ nương nương đã không còn nữa, Đường chiêu dung lại mang long chủng, nếu là nàng ta sinh hạ hoàng tử, dựa vào sự sủng ái của nàng ta, chỉ cần sử dụng vài thủ đoạn nhỏ làm Hoàng Thượng lập hài tử của nàng ta lên làm Thái tử cũng không phải là không thể."
"Nàng ta dám mơ tưởng?!" Hạ Bích có chút kích động, hầm hừ nói. "Chỉ bằng nàng ta mà cũng dám sinh hạ hoàng tử, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không phế Tiểu Thái Tử!"
"Tỷ tỷ bớt giận, ta chỉ là nói như vậy thôi." Hạ Đồng như mở cờ trong bụng, biểu hiện của Hạ Bích khiến cho nàng rất vừa lòng. "Người ta nói lòng người dễ thay đổi, hiện giờ Hoàng Thượng còn thương nhớ nương nương, nên vẫn yêu thương Tiểu thái tử và Tứ hoàng tử, thời gian dài trôi qua, khó tránh tình cảm sẽ phai nhạt. Còn nữ nhân kia, hừ, quả thực có một số việc vẫn không đoán trước được."
Vài ngày sau, Tề Diệp đến Chiêu Hoa Cung, chủ yếu là muốn nhìn Hạ Đồng, nhìn nàng chơi đùa cùng Tiểu Thái Tử và Tứ Hoàng Tử, có khi vừa nhìn thấy lại có thể thấy được hình bóng quen thuộc.
Kỳ thật Tề Diệp không nhìn lầm, Hạ Đồng ăn mặc rất giống với Hạ Uyển Chi khi mới vào cung. Hơn nữa, nàng hầu hạ Hạ Uyển Chi nhiều năm, nên mọi cử chỉ cũng có vài phần tương tự với Hạ Uyển Chi. So với Đường chiêu dung còn giống hơn rất nhiều. Tuy khuôn mặt bất đồng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đã từng quen biết.
Đường chiêu dung bị cấm túc ba tháng, bên người Tề Diệp lại có thêm hai phi tần, một người là Hạ Đồng, còn người kia là Liêm Tiệp dư. Khó lọt được vào mắt Hoàng thượng, Hạ Đồng đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội tốt này, hy vọng có thể hoài thượng long chủng, mẫu bằng tử quý.
Hai tháng sau, nàng đã được toại nguyện, ngự y khám ra nàng có thai hơn một tháng, nàng vui đến suýt nữa ngất xỉu, về phần Tề Diệp thì ban thưởng một ít lăng la tơ lụa cho nàng.
Hạ Đồng biết hậu cung tàn độc, từ lúc nàng hoài hỉ đến giờ đều cẩn thận, thức ăn luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, sợ bị người hạ dược hãm hại.
Lâm Huệ biết được Hạ Đồng hoài thai, sắc mặt rất khó coi. Bữa tối ăn uống không được tốt, dạ dày còn bị đau, nàng ta luôn có cảm giác muốn nôn ra.
Lúc đầu Lâm Huệ không chú ý, sau lại ngửi thấy đồ có mùi dầu mỡ lại nôn mửa không thôi. Nàng bắt đầu bất an, không dám thỉnh ngự y đến khám, đành lén đi ra ngoài tìm đại phu về xem mạch.
Đại phu bắt mạch cho Lâm Huệ sau cười chúc mừng nàng. Lâm Huệ nghe qua như sét đánh giữa trời quang, nhất thời không phản ứng lại, đợi trong chốc lát mới hồi phục thần thái, đưa tay vỗ vỗ cái bụng phẳng lì của mình.
Mấy ngày sau, Khang Ninh Vương tiến cung diện thánh, nói là đã nhiều ngày không thấy thái phi nên đến hậu cung xem qua một chút. Ngồi ở chỗ Thái phi một lát thì hắn lại rời đi, ở nơi lãnh cung hẻo lánh. Hắn thấy Lâm Huệ đã đứng chờ, mỉm cười tiến lên ôm lấy Lâm Huệ: "Nhiều ngày không thấy, nương nương có nhớ bổn vương không?"
Lâm Huệ nào còn tâm tình cùng hắn hắn đùa bỡn, nàng đẩy tay hắn ra, ngữ khí không vui, nói: "Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Khang Ninh Vương thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, không vui hỏi.
"Ta có thai!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ.
Khang Ninh Vương cười chúc mừng: "Đây là chuyện tốt, hoàng huynh lại thêm một vị hoàng tử..." Nói tới, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: "Cái gì? Có thai?"
"Ừ, có thai, là con của ngươi!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm hắn nói. Nhìn biểu tình phức tạp của hắn, ngoài mặt vui mừng nhưng lại không cười nổi. Nàng có mang nhưng hài tử lại không phải của Hoàng Thượng, nếu tin này truyền ra ngoài không biết nàng sẽ bị người đời khinh bỉ như thế nào?
"Của bổn Vương?" Hắn có chút không thể tin được.
"Trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh ta, hài tử không phải ngươi thì có thể là của ai? Ta muốn phá đi cái thai này!" Nàng ngày đêm trông ngóng mang thai, nay nàng mang thai lại không thể bình an hạ sinh. Nàng muốn đem phá đi cái thai này thì đã hạ biết bao quyết tâm?
Nàng vẫn luôn hy vọng có một đứa con từ trong bụng mình bò ra, nhưng hiện tại, nàng muốn vui cũng không vui nổi.
Khang Ninh Vương trầm mặc một lát, đột nhiên đưa hai tay lên đặt lên vai nàng, nói: "Không được! Bổn vương muốn ngươi sinh nó ra."
"Ngươi định khiến vàng thau lẫn lộn?" Lâm Huệ không ngốc. Nếu nàng sinh ra một bé trai nhất định sẽ làm Hoàng tử. Nhưng lỡ như bị người khác phát hiện... Nàng không dám nghĩ đến hậu quả.
"Không phải vàng thau lẫn lộn, là thay mận đổi đào. Hơn nữa, bổn Vương cũng là con cháu có huyết thống hoàng gia. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bóp chết hài tử của mình?" Hắn nói. "Tam hoàng tử cũng không phải con ruột của ngươi. Là con của người ta, hai đứa nhỏ này căn bản không giống nhau. Hắn là hài tử của ngươi, là máu mủ ruột thịt của ngươi..." Thấy khuôn mặt Lâm Huệ buông lỏng, hắn nói tiếp: "Bổn vương thề, nếu là hoàng tử, bổn vương nhất định giúp hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Huệ Nhi cũng không hy vọng con của nữ nhân kia ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đúng chứ?"
Ai cũng có thể, chỉ cần không phải là con của nữ nhân kia là được.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, xoa xoa cái bụng phẳng, nhìn hắn nói: "Nếu muốn hắn ngồi lên vị trí kia, nhất định không thể lưu lại tiểu hài tử trong bụng Đường chiêu dung. Bổn phi không hy vọng phía trước có nhiều đá cản đường."
Khang Ninh Vương hiểu ý Lâm Huệ, cười nói: "Yên tâm, bổn vương biết phải làm như thế nào."
Beta: Dao Thục Nghi.
Nữ nhân trong hậu cung có người nào lại không muốn leo lên trên, không phải nhờ ân sủng của Hoàng đế thì là nhờ mẫu bằng tử quý*. Diệp sung viện cho rằng nàng có thể mẫu bằng tử quý, nhưng lại không ngờ Đường chiêu dung mới được sủng ái bốn tháng liền được ngự y chẩn ra đã có thai hơn hai tháng. Một chút tin tức ở bên kia cũng không có, nàng an bài nội gián ở Ngọc Hoa Cung thực đúng là mất công.
*Mẫu bằng tử quý: mẹ vinh nhờ con.
Đường chiêu dung truyền ra tin nàng ta có hỷ sự. Nữ nhân hậu cung đỏ mắt nhìn Hoàng Thượng sủng ái Đường chiêu dung, không ngừng ban thưởng cho Ngọc Hoa Cung, không khí ở Ngọc Hoa Cung cũng vui vẻ hơn nhiều.
Lâm Huệ phe phẩy chiếc quạt tròn, ở trong đình hóng mát, Tam hoàng tử thì thả diều ở trong vườn. Đường chiêu dung mỉm cười tiến vào, đang muốn hành lễ thì bị Lâm Huệ ngăn lại, mỉm cười nói: "Đều là tỷ muội, không cần phải khách khí như vậy."
"Huệ Phi rộng lượng, chỉ là lễ tiết không thể nói bỏ là bỏ được, muội muội vẫn là nên hành lễ." Tuy rằng Đường chiêu dung được sủng ái, ở trước mặt các phi tần khác rất biết đối xử, nhưng đối với nàng, nàng cảm thấy chưa đủ. Đường chiêu dung biết rõ xuất thân của Lâm Huệ, nên không dám làm càn trước mặt Lâm Huệ.
Lâm Huệ cũng không ngăn cản, nhìn Đường chiêu dung hành lễ, sau đó hai người ngồi xuống. Cung nữ mở ra hộp đồ ăn, lấy ra dưa gang ướp lạnh, Đường chiêu dung nói: "Đây là dưa gang ướp lạnh vừa đưa tới, tần thiếp ăn thấy cũng rất ngon nên mang cho tỷ tỷ giải nhiệt."
"Muội muội, muội thật có tâm." Lâm Huệ không khách khí cầm một khối dưa gang vừa cắt xong, cắn một ngụm. "Mát lạnh, ngọt thanh, quả nhiên ngon miệng. Hoàng Thượng thật sủng ái muội muội, dưa gang này đưa vào cung nhưng không nhiều lắm."
"Quả thật không nhiều lắm, nghe Hoàng Thượng nói chỉ có vài quả, nhưng ở trên đường đi đã hỏng mất không biết bao nhiêu quả, Hoàng Thượng biết tần thiếp thích ăn, mới đưa tới." Có thể được quân vương sủng ái như thế, Đường chiêu dung không khỏi lộ ra tia đắc ý. Dường như nàng ta nhớ ra trước mặt nàng là ai nên nhanh chóng thu lại cảm xúc, nói: "Nghe nói tỷ tỷ cũng thích, tần thiếp mới mang đến đây cho tỷ tỷ nếm thử."
"Tâm ý của ngươi tỷ tỷ đương nhiên biết." Lâm Huệ nhàn nhạt nói. "Việc này đã chứng minh, ngày trước ta lưu lại muội là đúng."
Đường chiêu dung mỉm cười gật đầu.
Lâm Huệ nói: "Chỉ là, muội muội cần phải biết, bổn phi ghét nhất là bị phản bội. Ta có thể làm cho ngươi được sủng ái, thì cũng có bản lĩnh kéo ngươi xuống. Điểm này muội muội cần phải nhớ kỹ."
Đường chiêu dung giật mình một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vâng, tần thiếp biết."
Cũng là long thai, nhưng Diệp sung viện lại tức giận đến muốn khóc. Cái gì ngon, cái gì tốt, cống phẩm và trái cây ngon cũng đều đưa tới Ngọc Hoa Cung, mà nàng nhón chân mong chờ Hoàng thượng tới, lại không thấy được một bóng hình.
Chỉ cần không có Đường chiêu dung, hậu cung này sẽ không còn độc sủng. Nghĩ như thế, Diệp sung viện bắt đầu không an phận, nàng phái người ở bên Đường chiêu dung, bỏ bột hoa hồng vào thuốc bổ. Ai ngờ hai canh giờ sau, Diệp sung viện bắt đầu cảm thấy bụng không thoải mái, không bao lâu liền thấy máu, ngự y tới cũng không cứu được con nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hoàng tử vừa thành hình ra đi, Diệp sung viện không ngờ người sinh non lại chính là mình.
Đường chiêu dung biết được Diệp sung viện nửa đêm đẻ non, cười lạnh một tiếng. Nàng ta làm bậy, tất nhiên không thể sống, còn muốn hại nàng, may mắn là nàng đã nhanh trí căn dặn người ở nhà bếp cẩn thận, làm sao nàng có thể để cho nguời ta dễ dàng động tay động chân vào thức ăn được? Thức ăn vừa đưa tới thì nhanh chóng bị đổ đi, nàng sẽ không ngu ngốc chui đầu vào lưới.
Đường Chiêu Dung nghĩ, vì sao nàng không thể tố giác nàng ta? Nàng ta để ý đứa bé trong bụng nàng như thế, đương nhiên so với việc bị sảy thai, việc đứa bé trong bụng thậm chí còn không tồn tại sẽ khó chịu hơn. Mùi vị của sự báo ứng nhất định rất khổ sở.
Diệp sung viện trải qua những ngày này thật không dễ dàng, nguyên bản không được sủng ái nhiều, hiện giờ hài tử cũng không có, Hoàng Thượng với nàng không nóng không lạnh, Thái Hậu lại rất thất vọng về nàng, chỉ phân phó người đến chăm sóc mà không hề tới thăm nàng, ngược lại bắt đầu dìu dắt các phi tần khác.
Diệp sung viện biết nàng bị vứt bỏ, bị Thái Hậu coi là một quân cờ vô dụng. Thế nhưng, Đường chiêu dung lại càng được sủng ái, đã nhanh chóng vượt qua tiên hoàng hậu.
Chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn mà thôi, ở hậu cung không có hài tử mới là điều đáng sợ nhất.
Nhìn Đường chiêu dung được sủng ái như vậy, Hạ Bích trong lòng nóng như lửa đốt, nếu như Đường chiêu dung sinh hạ hoàng tử, chẳng phải là sẽ đoạt mất vị trí Thái tử của Nhị hoàng tử hay sao?
Hạ Bích cảm nhận được nguy cơ trước mắt nhưng lại không thể làm gì được. Nếu nương nương còn ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, vì làm Hoàng Thượng coi trọng Tiểu Thái Tử nên Hạ Bích rất nghiêm túc dạy dỗ Tiểu Thái Tử, khiến hắn nghe lời hiểu chuyện. Tiểu Thái Tử đã bắt đầu đọc sách viết chữ, nàng tuy kiến thức không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể giám sát một chút.
Một lúc sau, Tiểu Thái Tử học viết chữ đã mệt, cùng Tứ hoàng tử dắt Đậu Đỏ ra ngoài đi dạo. Đậu Đỏ đã không còn là một cục thịt nhỏ, hiện tại nó đã trưởng thành, chỉ thấp hơn Tiểu Thái Tử một chút mà thôi. Cũng có mấy cung nữ rất sợ nó, liên tục trốn tránh.
Tiểu Thái Tử coi tiểu Đậu Đỏ là bảo bối, mỗi ngày đều đến cùng Đậu Đỏ đi chơi. Đậu Đỏ rất bướng bỉnh, được tự do liền như con ngựa hoang thoát cương, chạy tới chạy lui, nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi lấy lòng bọn họ, còn cọ cọ đầu vào người bọn họ, thật sự khiến người ta yêu thích.
Hạ Bích không yên tâm, đi theo bọn họ ra ngoài. Đột nhiên, Đậu Đỏ gầm lên hai tiếng, ngay sau khi nghe thấy tiếng kêu, nàng liền kéo hai vị tiểu hoàng tử theo sau, còn chưa đi đến liền nghe thấy tiếng gầm gừ của Đậu Đỏ.
Đường chiêu dung nhìn thời tiết rất đẹp nên ra ngoài tản bộ, không ngờ đột nhiên bị một con chó lớn xông ra chắn đường, dọa nàng sợ đến mặt mày trắng bệch. Cung nhân thấy thế vội vàng đuổi con chó lớn đó đi, nhưng Đậu Đỏ thật sự rất hung dữ, tiểu thái giám cũng sợ hãi, luống cuống lấy gậy đuổi nó đi.
Con chó lớn màu trắng ánh mắt đỏ ngầu như sát thần, kỳ thật nó bình thường rất ôn hòa, nhưng có ôn hoà đến đâu thì bị bọn họ một rống một kêu như vậy cũng sẽ rối loạn. Đậu Đỏ nhìn bọn họ, gầm lên một tiếng, thấy tiểu chủ nhân của mình đang tiến tới mới bắt đầu bình tĩnh lại, chầm chậm chạy đến bên Tiểu Thái Tử.
Tiểu Thái Tử xoa xoa Đậu Đỏ, khẽ trấn an nó, huynh đệ bọn họ vuốt ve Đậu Đỏ một lát mới rời đi, Hạ Bích tuy không thích Đường chiêu dung nhưng vẫn tiến đến thỉnh tội.
"Khiến nương nương sợ hãi như vậy, đều là lỗi của nô tỳ, không biết súc sinh đó dám dọa nương nương, xin nương nương trách phạt."
Đường chiêu dung liếc mắt nhìn Hạ Bích một cái, ánh mắt dừng trên người hai vị Hoàng tử. Hai tiểu hài tử này được chăm sóc rất khá, dù không có mẫu hậu chống lưng nhưng sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với bọn họ một chút cũng không giảm, mỗi ngày đều qua thăm bọn họ, thỉnh thoảng lại cùng ở lại dùng bữa.
Người ta đều nói nàng được sủng ái, nhưng nàng thậm chí còn không được sủng ái bằng hai tên tiểu tử này.
Xoa nơi bụng đang hơi nhô lên, Đường chiêu dung cười cười: "Làm bổn phi sợ hãi thì không sao, nhưng nếu làm long chủng trong bụng sợ hãi thì làm gì cũng không hết tội."
"Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ, sau này nhất định sẽ giám sát chặt chẽ súc sinh kia." Hạ Bích cúi đầu, dứt lời liền dẫn người đi. Đậu Đỏ cũng bình tĩnh lại, vẫn chạy nhảy tung tăng, còn chơi đùa với tiểu chủ nhân.
Buổi tối, khi Tề Diệp đi đến Ngọc Hoa Cung, thấy Đường chiêu dung ăn uống không tốt, hắn hỏi: "Làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"Tạ Hoàng Thượng quan tâm, tần thiếp không sao." Nàng lắc đầu, lại lộ ra vẻ mặt không thoải mái.
"Đừng qua loa lấy lệ trẫm, nếu không thoải mái thì bảo ngự y đến xem." Hắn nhíu mày nhìn Đường chiêu dung.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương là bị kinh sợ mới như thế, buổi chiều tiểu chủ ngủ còn giật mình tỉnh dậy." Một cung nữ đứng hầu thay nàng mở miệng, ẩn ý nói.
"Sao lại thế này?" Tề Diệp hỏi.
Cung nữ thêm mắm thêm muối trả lời: "Nương nương bị một con chó lớn màu trắng đột nhiên xông ra dọa cho sợ hãi, con chó lớn màu trắng ấy suýt nữa đã cắn bị thương nương nương, như vậy, dù ít dù nhiều cũng là hướng tới nương nương. Nếu không phải bọn nô tài ngăn đón, chỉ sợ nương nương đã bị thương."
Trong cung, ngoài con chó lông trắng mà Tiểu Thái Tử nuôi ra thì còn ai nữa? Tề Diệp liếc mắt nhìn cung nữ vừa nói, ánh mắt lạnh lẽo, làm cho nàng ta không rét mà run.
Tề Diệp hô lên một tiếng: "Quang Thuận!", ít phút sau, Quang Thuận công công khom người tiến vào, Tề Diệp ra lệnh: "Kéo người ra ngoài, cắt lưỡi, chém đầu."
Đường chiêu dung sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy tiểu cung nữ bị hai vị công công kéo ra ngoài, tiểu cung nữ lớn tiếng kêu cứu: "Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Nương nương, xin người cứu nô tỳ!"
Đường chiêu dung sắc mặt trắng bệch nhìn cung nữ bị mang đi, ngay lập tức, mồ hôi tuôn ra như suối.
Tề Diệp vẫn tự nhiên như không có gì xảy ra, nhàn nhã uống một ngụm canh, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt. Nâng cằm Đường chiêu dung lên để nàng nhìn vào mắt mình, ngữ khí thanh lãnh, ánh mắt lạnh lùng, không mang theo một tia cảm tình nào: "Trẫm thích người ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Thái Tử và Tứ hoàng tử có thân phận như thế nào, ta hy vọng Đường chiêu dung có thể hiểu rõ."
Đường chiêu dung run lên bần bật, luống cuống gật đầu: "Tần thiếp ghi nhớ!"
"Vậy thì tốt, nếu không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi hai, ba tháng đi." Dứt lời, Tề Diệp đứng dậy, không hề nhìn nàng lấy một cái liền xoay người rời đi.
Tề Diệp vừa đi, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng đều cho rằng nàng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, thật ra chỉ có mình nàng biết, nàng được sủng ái chỉ là bởi vì khuôn mặt này mà thôi, khuôn mặt giống với tiên hoàng hậu. Chỉ là, đáng tiếc, nàng không phải tiên hoàng hậu!
Sau đó, mọi người trong cung đều biết Đường chiêu dung chọc giận Hoàng Thượng, bị cấm túc ba tháng, không ít người vỗ tay tỏ ý vui mừng, sung sướng khi người gặp họa.
Đường chiêu dung bị thất sủng, Hạ Đồng bắt đầu suy tính. Hạ Đồng biết Hoàng Thượng thích hai vị hoàng tử nên mỗi ngày đều đến chơi cùng hai vị hoàng tử. Tiểu Thái Tử còn nhỏ, đơn giản là không biết tâm tư của Hạ Đồng. Hạ Bích không ngốc, sai người đuổi nàng ta ra ngoài, còn nói: "Ta sẽ không để ngươi lợi dụng tiểu chủ tử được sủng ái đâu."
"Tỷ tỷ!" Hạ Đồng đáng thương nhìn nàng. "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó."
Hạ Bích không tin, lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Hạ Đồng bị nhìn như vậy, có chút chột dạ, cúi đầu nói: "Hiếm khi Đường chiêu dung thất sủng, đây đúng là cơ hội tốt, ngươi hãy nghỉ thử xem, nếu ta được Hoàng Thượng sủng ái thì chắc chắn sẽ chăm sóc, chiếu cố tốt cho hai vị hoàng tử, nhưng hôm nay ta vẫn chưa đạt được điều đó. Ngươi là tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta đi!"
Vẻ mặt của Hạ Bích không thay đổi, thấy vậy, Hạ Đồng lại nói: "Hiện giờ nương nương đã không còn nữa, Đường chiêu dung lại mang long chủng, nếu là nàng ta sinh hạ hoàng tử, dựa vào sự sủng ái của nàng ta, chỉ cần sử dụng vài thủ đoạn nhỏ làm Hoàng Thượng lập hài tử của nàng ta lên làm Thái tử cũng không phải là không thể."
"Nàng ta dám mơ tưởng?!" Hạ Bích có chút kích động, hầm hừ nói. "Chỉ bằng nàng ta mà cũng dám sinh hạ hoàng tử, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không phế Tiểu Thái Tử!"
"Tỷ tỷ bớt giận, ta chỉ là nói như vậy thôi." Hạ Đồng như mở cờ trong bụng, biểu hiện của Hạ Bích khiến cho nàng rất vừa lòng. "Người ta nói lòng người dễ thay đổi, hiện giờ Hoàng Thượng còn thương nhớ nương nương, nên vẫn yêu thương Tiểu thái tử và Tứ hoàng tử, thời gian dài trôi qua, khó tránh tình cảm sẽ phai nhạt. Còn nữ nhân kia, hừ, quả thực có một số việc vẫn không đoán trước được."
Vài ngày sau, Tề Diệp đến Chiêu Hoa Cung, chủ yếu là muốn nhìn Hạ Đồng, nhìn nàng chơi đùa cùng Tiểu Thái Tử và Tứ Hoàng Tử, có khi vừa nhìn thấy lại có thể thấy được hình bóng quen thuộc.
Kỳ thật Tề Diệp không nhìn lầm, Hạ Đồng ăn mặc rất giống với Hạ Uyển Chi khi mới vào cung. Hơn nữa, nàng hầu hạ Hạ Uyển Chi nhiều năm, nên mọi cử chỉ cũng có vài phần tương tự với Hạ Uyển Chi. So với Đường chiêu dung còn giống hơn rất nhiều. Tuy khuôn mặt bất đồng, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác đã từng quen biết.
Đường chiêu dung bị cấm túc ba tháng, bên người Tề Diệp lại có thêm hai phi tần, một người là Hạ Đồng, còn người kia là Liêm Tiệp dư. Khó lọt được vào mắt Hoàng thượng, Hạ Đồng đương nhiên sẽ nắm lấy cơ hội tốt này, hy vọng có thể hoài thượng long chủng, mẫu bằng tử quý.
Hai tháng sau, nàng đã được toại nguyện, ngự y khám ra nàng có thai hơn một tháng, nàng vui đến suýt nữa ngất xỉu, về phần Tề Diệp thì ban thưởng một ít lăng la tơ lụa cho nàng.
Hạ Đồng biết hậu cung tàn độc, từ lúc nàng hoài hỉ đến giờ đều cẩn thận, thức ăn luôn được kiểm tra nghiêm ngặt, sợ bị người hạ dược hãm hại.
Lâm Huệ biết được Hạ Đồng hoài thai, sắc mặt rất khó coi. Bữa tối ăn uống không được tốt, dạ dày còn bị đau, nàng ta luôn có cảm giác muốn nôn ra.
Lúc đầu Lâm Huệ không chú ý, sau lại ngửi thấy đồ có mùi dầu mỡ lại nôn mửa không thôi. Nàng bắt đầu bất an, không dám thỉnh ngự y đến khám, đành lén đi ra ngoài tìm đại phu về xem mạch.
Đại phu bắt mạch cho Lâm Huệ sau cười chúc mừng nàng. Lâm Huệ nghe qua như sét đánh giữa trời quang, nhất thời không phản ứng lại, đợi trong chốc lát mới hồi phục thần thái, đưa tay vỗ vỗ cái bụng phẳng lì của mình.
Mấy ngày sau, Khang Ninh Vương tiến cung diện thánh, nói là đã nhiều ngày không thấy thái phi nên đến hậu cung xem qua một chút. Ngồi ở chỗ Thái phi một lát thì hắn lại rời đi, ở nơi lãnh cung hẻo lánh. Hắn thấy Lâm Huệ đã đứng chờ, mỉm cười tiến lên ôm lấy Lâm Huệ: "Nhiều ngày không thấy, nương nương có nhớ bổn vương không?"
Lâm Huệ nào còn tâm tình cùng hắn hắn đùa bỡn, nàng đẩy tay hắn ra, ngữ khí không vui, nói: "Hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Khang Ninh Vương thấy nàng vẻ mặt lạnh lùng, không vui hỏi.
"Ta có thai!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ.
Khang Ninh Vương cười chúc mừng: "Đây là chuyện tốt, hoàng huynh lại thêm một vị hoàng tử..." Nói tới, đột nhiên hắn nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi: "Cái gì? Có thai?"
"Ừ, có thai, là con của ngươi!" Lâm Huệ nhìn chằm chằm hắn nói. Nhìn biểu tình phức tạp của hắn, ngoài mặt vui mừng nhưng lại không cười nổi. Nàng có mang nhưng hài tử lại không phải của Hoàng Thượng, nếu tin này truyền ra ngoài không biết nàng sẽ bị người đời khinh bỉ như thế nào?
"Của bổn Vương?" Hắn có chút không thể tin được.
"Trong khoảng thời gian này Hoàng Thượng vẫn chưa sủng hạnh ta, hài tử không phải ngươi thì có thể là của ai? Ta muốn phá đi cái thai này!" Nàng ngày đêm trông ngóng mang thai, nay nàng mang thai lại không thể bình an hạ sinh. Nàng muốn đem phá đi cái thai này thì đã hạ biết bao quyết tâm?
Nàng vẫn luôn hy vọng có một đứa con từ trong bụng mình bò ra, nhưng hiện tại, nàng muốn vui cũng không vui nổi.
Khang Ninh Vương trầm mặc một lát, đột nhiên đưa hai tay lên đặt lên vai nàng, nói: "Không được! Bổn vương muốn ngươi sinh nó ra."
"Ngươi định khiến vàng thau lẫn lộn?" Lâm Huệ không ngốc. Nếu nàng sinh ra một bé trai nhất định sẽ làm Hoàng tử. Nhưng lỡ như bị người khác phát hiện... Nàng không dám nghĩ đến hậu quả.
"Không phải vàng thau lẫn lộn, là thay mận đổi đào. Hơn nữa, bổn Vương cũng là con cháu có huyết thống hoàng gia. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bóp chết hài tử của mình?" Hắn nói. "Tam hoàng tử cũng không phải con ruột của ngươi. Là con của người ta, hai đứa nhỏ này căn bản không giống nhau. Hắn là hài tử của ngươi, là máu mủ ruột thịt của ngươi..." Thấy khuôn mặt Lâm Huệ buông lỏng, hắn nói tiếp: "Bổn vương thề, nếu là hoàng tử, bổn vương nhất định giúp hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, Huệ Nhi cũng không hy vọng con của nữ nhân kia ngồi trên ngôi vị hoàng đế, đúng chứ?"
Ai cũng có thể, chỉ cần không phải là con của nữ nhân kia là được.
Nàng trầm mặc trong chốc lát, xoa xoa cái bụng phẳng, nhìn hắn nói: "Nếu muốn hắn ngồi lên vị trí kia, nhất định không thể lưu lại tiểu hài tử trong bụng Đường chiêu dung. Bổn phi không hy vọng phía trước có nhiều đá cản đường."
Khang Ninh Vương hiểu ý Lâm Huệ, cười nói: "Yên tâm, bổn vương biết phải làm như thế nào."