Chương : 10
Tô Khánh Nam chặn cô lại, hắn nhíu mày ngửi ngửi, có mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi của những nơi xa hoa. Đôi mắt hắn chợt ánh lên những cái nhìn hung ác, "Hôm qua cô đã đi đâu?"
"Tôi tới câu lạc bộ General cùng Lưu San." Bạch Nguyệt không nói dối, cô không làm điều gì đáng hổ thẹn với lương tâm mình cả.
Tô Khánh Nam khinh thường nhìn cô, "Cô làm tôi phát tởm."
"Như nhau cả thôi." Bạch Nguyệt cười mỉa rồi đi tiếp.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn bàn thức ăn trong phòng bếp, "Dọn hết mấy thứ đồ bẩn thỉu của cô đi."
Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, tim cô đau thắt lại. Dù cô có bẩn thỉu đến mức nào thì cũng chỉ có một người đàn ông, còn là bị cưỡng hiếp. Hắn sạch sẽ nhưng có hàng tá tình nhân ngoài kia.
"Đúng là anh không xứng để ăn cơm tôi làm." Cơn giận bao phủ lấy tâm trí cô, Bạch Nguyệt lạnh lùng bước tới bàn ăn rồi gạt hết đồ trên bàn xuống. Mảnh vỡ bát đĩa văng đầy đất, đồ ăn đổ lung tung trên nền nhà.
Tô Khánh Nam hùng hổ tóm lấy tay Bạch Nguyệt, hắn siết như muốn bẻ gãy tay cô, "Dọn dẹp sạch sẽ ngay cho tao."
"Mơ đi." Bạch Nguyệt đáp thẳng.
Mắt Tô Khánh Nam tràn đầy sát khí, hắn siết cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghẹt thở nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Cuộc hôn nhân của cô và hắn chẳng khác nào địa ngục, chấm dứt sớm cũng tốt cho cả hai. Nếu cô chết thì hắn cũng phải ngồi tù, cả hai cùng xuống địa ngục.
Một mình cô sống trên đời này quá đau khổ tủi nhục, lại không tìm được ai để giãi bày. Bạch Nguyệt mỉm cười, một nụ cười quyến rũ đủ để mê hoặc chúng sinh, như độc dược, như đao như kiếm.
Tô Khánh Nam hốt hoảng thả tay ra. Bạch Nguyệt không đứng vững nên ngã xuống, chống hai tay lên đất. Mảnh vỡ đâm vào tay cô chảy máu.
Tô Khánh Nam hếch mặt lên nhìn cô, "Cút đi và đừng tới đây một lần nào nữa."
Bạch Nguyệt đứng lên, nắm chặt tay mình, máu đỏ nhỏ xuống nền đất. Cô không nhìn Tô Khánh Nam mà đi thẳng về phía cửa.
Khi bạn đau khổ, nếu người thân của bạn nhìn thấy họ sẽ đau lòng, nếu bị kẻ địch nhìn thấy chúng sẽ hả hê, nếu là chẳng phải thân cũng chẳng phải địch, họ sẽ chỉ coi đó như câu chuyện giết thời gian mà thôi.
Cô không việc gì phải buồn, cũng không việc gì phải khóc.
Tại hiệu thuốc, Bạch Nguyệt sát trùng tay rồi mua băng cá nhân dán lên và về nhà.
Lưu San gọi tới hỏi cô, "Bạch Nguyệt, tớ đang đứng trước cửa nhà cậu này, bao giờ cậu về đấy?"
Bạch Nguyệt cũng đang muốn hỏi Lưu San xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại ở nhà quân nhân ấy, "Về ngay đây."
Lát sau Bạch Nguyệt bước ra từ thang máy, Lưu San xem xét sắc mặt của cô, thấy cô có vẻ không ổn lắm.
"Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
"À ừ, hôm qua tớ cũng say bí tỉ có biết gì đâu, còn đang định hỏi cậu đây." Lưu San chột dạ đáp.
"Tớ cũng không nhớ gì hết, vào nhà trước đã." Bạch Nguyệt mở cửa, Lưu San thấy Bạch Nguyệt không truy hỏi thì vui hẳn lên. Cô nàng bước vào nhà đã thấy ngay túi đồ trang điểm trên bàn.
"Trời ơi, Guerlain này, cậu trúng số độc đắc hả, sao tự dưng mua mỹ phẩm đắt vậy?" Lưu San mở hộp đồ ra thì càng kinh ngạc hơn, "Bộ này cũng gần tỷ đấy."
"Hả?" Bạch Nguyệt cũng hoảng cả người. Cô còn nghĩ cùng lắm là hơn trăm triệu thôi thì vẫn đủ tiền trả, nhưng gần tỷ ư? Cô không có nhiều tiền đến vậy.
Lưu San lục được hóa đơn bèn cầm lên vẫy vẫy, "Đấy, gần tám trăm triệu này, phất hồi nào vậy hả?"
"Không phải của tớ, cậu bán hộ tớ bộ mỹ phẩm này được không?" Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
"Bán làm gì, Tô Khánh Nam giàu lắm cơ mà?" Lưu San bỏ hóa đơn vào túi đồ.
Ánh mắt Bạch Nguyệt chợt tối lại, "Tớ sẽ không dùng tiền của hắn."
"Phụ nữ tự chủ về kinh tế là tốt, tớ ủng hộ. Nhưng mà..." Lưu San nheo mắt nhìn cô, "Bộ mỹ phẩm này là người đàn ông khác tặng cậu phải không?"
"Hôm qua được một quân nhân tặng. Cũng không giúp được gì cho người ta, sau này chắc cũng không qua lại với nhau nữa, nhận đồ này nọ thì không ổn lắm." Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San nghe vậy thì mắt sáng bừng lên. Anh chàng hôm qua giàu thế cơ à? Xem ra cô nhìn người vẫn chuẩn lắm. Nhưng mà không qua lại với nhau nữa thì thành đôi thế nào được.
"Rồi, nhất định phải trả lại. Vậy bán cho tớ luôn đi, chút nữa tớ chuyển khoản cho. Lúc trả tiền cho anh ta thì tiện mời bữa cơm đi. À đấy, đêm qua hai người có ấy ấy không?" Lưu San nháy mắt.
Bạch Nguyệt đỏ ửng mặt ngượng ngùng đáp, "Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ đi đâu đấy hả?"
"Đàn ông tốt như thế cơ mà, cậu phải vồ lấy anh ta mới phải!" Lưu San đề nghị.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Lăng Kiệt, cô nói chắc nịch, "Anh ta không phải loại người mà cậu có thể vồ lên được đâu."
"Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, cậu phải cố gắng hơn mới được." Lưu San nói.
"Cố gắng chưa chắc sẽ thành công, nhưng không cố gắng nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều. Tớ với anh ta không đến với nhau được đâu." Bạch Nguyệt vừa nói vừa nhét túi đồ mỹ phẩm vào lòng Lưu San, "Cầm đi."
Lưu San bất đắc dĩ ngồi lên ghế sô pha, chuyển tiền cho Bạch Nguyệt rồi hỏi, "Tớ đưa cậu tiền xong cậu trả anh ta thế nào?"
Bạch Nguyệt mở tủ lấy hai chai nước ra đưa cho Lưu San một chai rồi ngồi xuống cạnh bạn mình, "Tớ có số điện thoại của anh ta, anh ta bảo đến cổng quân khu thì gọi điện."
Chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên, thông báo Lưu San chuyển tiền thành công vào tài khoản.
"Giờ gọi luôn đi, vẫn còn thời gian, vừa kịp mời anh ta ăn tối." Lưu San cười hì hì đề nghị.
Bạch Nguyệt cũng không muốn nợ tiền người khác lâu, bèn lấy tờ giấy Cố Lăng Kiệt đưa cho ra, trên giấy viết tên và số điện thoại của anh.
Lưu San ngó qua nhìn "Cố Lăng Kiệt à. Nét chữ cứng cáp, có vẻ là người có học thức, tu dưỡng đạo đức tốt, từng trải nữa, nói chung là một nhân tài hiếm có đấy."
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lưu San bằng ánh mắt kỳ dị, "Cậu không đi làm thầy bói đúng là uổng phí tài năng."
"Há há, tớ cũng thấy thế đấy, gọi đi nhanh lên." Lưu San thúc giục.
Bạch Nguyệt bấm số gọi đi, ba giây sau đầu dây bên kia nhận cuộc gọi.
"Chào anh, tôi là Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt căng thẳng nói.
"Ừ." Giọng nói trầm thấp của Cố Lăng Kiệt vang lên trong ống nghe.
"Anh có tiện không, khoảng một tiếng nữa tôi mang tiền đến trả anh." Bạch Nguyệt nói thẳng.
"Qua đi." Cố Lăng Kiệt nói xong thì cúp điện thoại.
"Anh ta ít nói vậy hả?" Lưu San kinh ngạc.
"Thế là nhiều rồi đấy." Bạch Nguyệt cười.
Lưu San: "..."
"Tớ có đôi giày này tặng cậu, tớ đi rộng quá, hàng hiệu đấy, vứt đi thì phí." Lưu San nói, trong mắt cô ấy ánh lên sự ranh ma.
Bạch Nguyệt không để ý nhiều bèn đáp, "Cảm ơn cậu nhé."
������
"Tôi tới câu lạc bộ General cùng Lưu San." Bạch Nguyệt không nói dối, cô không làm điều gì đáng hổ thẹn với lương tâm mình cả.
Tô Khánh Nam khinh thường nhìn cô, "Cô làm tôi phát tởm."
"Như nhau cả thôi." Bạch Nguyệt cười mỉa rồi đi tiếp.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn bàn thức ăn trong phòng bếp, "Dọn hết mấy thứ đồ bẩn thỉu của cô đi."
Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, tim cô đau thắt lại. Dù cô có bẩn thỉu đến mức nào thì cũng chỉ có một người đàn ông, còn là bị cưỡng hiếp. Hắn sạch sẽ nhưng có hàng tá tình nhân ngoài kia.
"Đúng là anh không xứng để ăn cơm tôi làm." Cơn giận bao phủ lấy tâm trí cô, Bạch Nguyệt lạnh lùng bước tới bàn ăn rồi gạt hết đồ trên bàn xuống. Mảnh vỡ bát đĩa văng đầy đất, đồ ăn đổ lung tung trên nền nhà.
Tô Khánh Nam hùng hổ tóm lấy tay Bạch Nguyệt, hắn siết như muốn bẻ gãy tay cô, "Dọn dẹp sạch sẽ ngay cho tao."
"Mơ đi." Bạch Nguyệt đáp thẳng.
Mắt Tô Khánh Nam tràn đầy sát khí, hắn siết cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghẹt thở nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Cuộc hôn nhân của cô và hắn chẳng khác nào địa ngục, chấm dứt sớm cũng tốt cho cả hai. Nếu cô chết thì hắn cũng phải ngồi tù, cả hai cùng xuống địa ngục.
Một mình cô sống trên đời này quá đau khổ tủi nhục, lại không tìm được ai để giãi bày. Bạch Nguyệt mỉm cười, một nụ cười quyến rũ đủ để mê hoặc chúng sinh, như độc dược, như đao như kiếm.
Tô Khánh Nam hốt hoảng thả tay ra. Bạch Nguyệt không đứng vững nên ngã xuống, chống hai tay lên đất. Mảnh vỡ đâm vào tay cô chảy máu.
Tô Khánh Nam hếch mặt lên nhìn cô, "Cút đi và đừng tới đây một lần nào nữa."
Bạch Nguyệt đứng lên, nắm chặt tay mình, máu đỏ nhỏ xuống nền đất. Cô không nhìn Tô Khánh Nam mà đi thẳng về phía cửa.
Khi bạn đau khổ, nếu người thân của bạn nhìn thấy họ sẽ đau lòng, nếu bị kẻ địch nhìn thấy chúng sẽ hả hê, nếu là chẳng phải thân cũng chẳng phải địch, họ sẽ chỉ coi đó như câu chuyện giết thời gian mà thôi.
Cô không việc gì phải buồn, cũng không việc gì phải khóc.
Tại hiệu thuốc, Bạch Nguyệt sát trùng tay rồi mua băng cá nhân dán lên và về nhà.
Lưu San gọi tới hỏi cô, "Bạch Nguyệt, tớ đang đứng trước cửa nhà cậu này, bao giờ cậu về đấy?"
Bạch Nguyệt cũng đang muốn hỏi Lưu San xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô lại ở nhà quân nhân ấy, "Về ngay đây."
Lát sau Bạch Nguyệt bước ra từ thang máy, Lưu San xem xét sắc mặt của cô, thấy cô có vẻ không ổn lắm.
"Hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?" Bạch Nguyệt hỏi thẳng.
"À ừ, hôm qua tớ cũng say bí tỉ có biết gì đâu, còn đang định hỏi cậu đây." Lưu San chột dạ đáp.
"Tớ cũng không nhớ gì hết, vào nhà trước đã." Bạch Nguyệt mở cửa, Lưu San thấy Bạch Nguyệt không truy hỏi thì vui hẳn lên. Cô nàng bước vào nhà đã thấy ngay túi đồ trang điểm trên bàn.
"Trời ơi, Guerlain này, cậu trúng số độc đắc hả, sao tự dưng mua mỹ phẩm đắt vậy?" Lưu San mở hộp đồ ra thì càng kinh ngạc hơn, "Bộ này cũng gần tỷ đấy."
"Hả?" Bạch Nguyệt cũng hoảng cả người. Cô còn nghĩ cùng lắm là hơn trăm triệu thôi thì vẫn đủ tiền trả, nhưng gần tỷ ư? Cô không có nhiều tiền đến vậy.
Lưu San lục được hóa đơn bèn cầm lên vẫy vẫy, "Đấy, gần tám trăm triệu này, phất hồi nào vậy hả?"
"Không phải của tớ, cậu bán hộ tớ bộ mỹ phẩm này được không?" Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
"Bán làm gì, Tô Khánh Nam giàu lắm cơ mà?" Lưu San bỏ hóa đơn vào túi đồ.
Ánh mắt Bạch Nguyệt chợt tối lại, "Tớ sẽ không dùng tiền của hắn."
"Phụ nữ tự chủ về kinh tế là tốt, tớ ủng hộ. Nhưng mà..." Lưu San nheo mắt nhìn cô, "Bộ mỹ phẩm này là người đàn ông khác tặng cậu phải không?"
"Hôm qua được một quân nhân tặng. Cũng không giúp được gì cho người ta, sau này chắc cũng không qua lại với nhau nữa, nhận đồ này nọ thì không ổn lắm." Bạch Nguyệt giải thích.
Lưu San nghe vậy thì mắt sáng bừng lên. Anh chàng hôm qua giàu thế cơ à? Xem ra cô nhìn người vẫn chuẩn lắm. Nhưng mà không qua lại với nhau nữa thì thành đôi thế nào được.
"Rồi, nhất định phải trả lại. Vậy bán cho tớ luôn đi, chút nữa tớ chuyển khoản cho. Lúc trả tiền cho anh ta thì tiện mời bữa cơm đi. À đấy, đêm qua hai người có ấy ấy không?" Lưu San nháy mắt.
Bạch Nguyệt đỏ ửng mặt ngượng ngùng đáp, "Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ đi đâu đấy hả?"
"Đàn ông tốt như thế cơ mà, cậu phải vồ lấy anh ta mới phải!" Lưu San đề nghị.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Lăng Kiệt, cô nói chắc nịch, "Anh ta không phải loại người mà cậu có thể vồ lên được đâu."
"Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền, cậu phải cố gắng hơn mới được." Lưu San nói.
"Cố gắng chưa chắc sẽ thành công, nhưng không cố gắng nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều. Tớ với anh ta không đến với nhau được đâu." Bạch Nguyệt vừa nói vừa nhét túi đồ mỹ phẩm vào lòng Lưu San, "Cầm đi."
Lưu San bất đắc dĩ ngồi lên ghế sô pha, chuyển tiền cho Bạch Nguyệt rồi hỏi, "Tớ đưa cậu tiền xong cậu trả anh ta thế nào?"
Bạch Nguyệt mở tủ lấy hai chai nước ra đưa cho Lưu San một chai rồi ngồi xuống cạnh bạn mình, "Tớ có số điện thoại của anh ta, anh ta bảo đến cổng quân khu thì gọi điện."
Chuông tin nhắn điện thoại của cô vang lên, thông báo Lưu San chuyển tiền thành công vào tài khoản.
"Giờ gọi luôn đi, vẫn còn thời gian, vừa kịp mời anh ta ăn tối." Lưu San cười hì hì đề nghị.
Bạch Nguyệt cũng không muốn nợ tiền người khác lâu, bèn lấy tờ giấy Cố Lăng Kiệt đưa cho ra, trên giấy viết tên và số điện thoại của anh.
Lưu San ngó qua nhìn "Cố Lăng Kiệt à. Nét chữ cứng cáp, có vẻ là người có học thức, tu dưỡng đạo đức tốt, từng trải nữa, nói chung là một nhân tài hiếm có đấy."
Bạch Nguyệt liếc nhìn Lưu San bằng ánh mắt kỳ dị, "Cậu không đi làm thầy bói đúng là uổng phí tài năng."
"Há há, tớ cũng thấy thế đấy, gọi đi nhanh lên." Lưu San thúc giục.
Bạch Nguyệt bấm số gọi đi, ba giây sau đầu dây bên kia nhận cuộc gọi.
"Chào anh, tôi là Bạch Nguyệt." Bạch Nguyệt căng thẳng nói.
"Ừ." Giọng nói trầm thấp của Cố Lăng Kiệt vang lên trong ống nghe.
"Anh có tiện không, khoảng một tiếng nữa tôi mang tiền đến trả anh." Bạch Nguyệt nói thẳng.
"Qua đi." Cố Lăng Kiệt nói xong thì cúp điện thoại.
"Anh ta ít nói vậy hả?" Lưu San kinh ngạc.
"Thế là nhiều rồi đấy." Bạch Nguyệt cười.
Lưu San: "..."
"Tớ có đôi giày này tặng cậu, tớ đi rộng quá, hàng hiệu đấy, vứt đi thì phí." Lưu San nói, trong mắt cô ấy ánh lên sự ranh ma.
Bạch Nguyệt không để ý nhiều bèn đáp, "Cảm ơn cậu nhé."
������